(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Klaus lịch sự hỏi Cảnh Ngọc, "Xin hỏi, trong đầu nhỏ xinh đáng yêu của cô toàn chứa tiền thôi sao?"
Cảnh Ngọc đáp, "Chứ còn gì nữa?"
Klaus khẽ thở dài.
Cảnh Ngọc, "Thưa ngài?"
"Cho tôi bình tĩnh một chút," Klaus nói, "Tôi đang nghĩ xem cần bao nhiêu tiền để lấp đầy túi của một bé rồng tham lam."
Cảnh Ngọc ân cần nhắc nhở, "Hay ngài thử đưa 200 euro trước xem sao?"
Klaus lạnh lùng từ chối.
Vì tình hữu nghị giữa hai quốc gia, anh giữ thái độ hòa nhã cùng Cảnh Ngọc ăn tối, sau đó xách bé rồng tham tiền và háo sắc trở về khách sạn.
Klaus đã dạy dỗ Cảnh Ngọc một cách dịu dàng.
Trước khi gặp Klaus, Cảnh Ngọc thường mua kem dưỡng da loại bình dân ở siêu thị. Tiền lương ít ỏi từ việc làm thêm không đủ để cô sắm sửa những loại kem dưỡng và tinh chất đắt đỏ. Còn bây giờ, Klaus mở lọ tinh chất dưỡng da mà Cảnh Ngọc không nỡ dùng, bóp ra lòng bàn tay rồi xoa đều.
Cảnh Ngọc nghĩ, nếu bạn thân của cô biết giờ đây cô đang dùng La Prairie trứng cá tầm làm kem dưỡng toàn thân, chắc chắn sẽ nổi giận, mắng cô bằng ba thứ tiếng Trung, Nhật và Anh, làm cô không kịp thở.
Nhưng cô không hề phản đối kiểu chăm sóc xa xỉ này.
Cô nằm úp trên ghế sofa, cam đoan với ngài Klaus lịch lãm rằng từ nay sẽ không bao giờ qua loa trong chuyện "ăn uống" nữa.
Chuyện này coi như khép lại.
Ở Bắc Kinh, Cảnh Ngọc không phải một hướng dẫn viên du lịch giỏi.
Số lần cô đến Bắc Kinh cũng không nhiều, hiểu biết về thành phố này còn thua cả Klaus.
Dẫu sao, Klaus có một nhóm bạn bè và đối tác người bản địa vừa giàu vừa quyền lực, đủ tiền để đi bất cứ đâu anh muốn.
Cảnh Ngọc và Klaus cùng nhau đón Tết Dương lịch tại Bắc Kinh.
Trong mắt Cảnh Ngọc, Tết Dương lịch không thể nào quan trọng bằng Tết Âm lịch.
Nhưng với Klaus, Tết Dương lịch mới đánh dấu năm mới.
Theo phong tục của người Đức, vào dịp này, họ sẽ trang trí cây "ngang" và cây "dọc" trong nhà bằng hoa lụa; một số nơi còn tổ chức các nghi lễ như thanh niên trèo cây, hoặc nhảy từ ghế xuống vào lúc nửa đêm.
Tuy nhiên, Klaus dường như hứng thú hơn với cách người Trung Quốc đón Tết Dương lịch.
Anh hỏi Cảnh Ngọc sẽ tổ chức thế nào, đón giao thừa và chào năm mới ra sao?
Cảnh Ngọc cố hết sức nghĩ ngợi, cuối cùng đáp, "Ờ... Tết Dương lịch chắc sẽ có các buổi hòa nhạc đếm ngược?"
Klaus suy tư, "Ý hay đấy. Cô muốn nghe ai hát? Tôi mời họ đến."
Cảnh Ngọc: "..."
Cô biết phân biệt sự khác biệt giữa 1.000 và 10.000 tệ, cũng hiểu khoảng cách giữa 10.000 và 100.000 tệ.
Nhưng khi tài sản vượt quá triệu, chục triệu, thậm chí hàng tỷ, cô không thể hiểu nổi ý nghĩa đằng sau những con số khổng lồ này.
Giống như tập đoàn Essen, tài sản hơn 9.980 tỷ euro hay 8.890 tỷ euro, với cô đều là những con số xa vời không tưởng.
Cũng như việc một cô gái lớn lên dưới lá cờ đỏ của chủ nghĩa cộng sản như Cảnh Ngọc, đôi khi không thể đoán được một người xuất thân tài phiệt như Klaus đang nghĩ gì.
Hồi cấp hai, khi bố mẹ còn chưa ly hôn, Cảnh Ngọc cũng từng được chiều chuộng hết mức. Bạn bè cô mê một nhóm nhạc nam mới nổi, cô cũng chạy theo. Không chắc mình thực sự thích nhóm đó hay không, vì giờ đây cô đã quên mặt và tên các thành viên rồi.
Nhưng ở tuổi học trò, mọi người thường thích chạy theo trào lưu, hòa nhập vào các nhóm. Khi bạn bè cô thích, cô cũng cố thích để có chủ đề chung.
Hồi đó, cách theo đuổi thần tượng "hoành tráng" nhất của cô cũng chỉ là tặng họ món quà đắt tiền, hoặc mời họ trà chiều sau buổi hòa nhạc. Chỉ vậy thôi.
Còn thái độ kiểu "muốn nghe ai, tôi mời người đó" như Klaus, cô không thể hình dung nổi.
Nhưng cô không phải fan cuồng.
Nếu có tiền mời sao, chi bằng đưa hết tiền cho cô còn hơn.
Theo đuổi thần tượng bằng tình cảm chân thật chỉ chuốc lấy tổn thương.
Dù làm việc gì, tốt nhất cũng đừng đặt tình cảm thật vào.
Giống như hiện tại giữa cô và Klaus, cả hai đã ký hợp đồng rõ ràng. Khi hợp đồng hết hạn, ai đi đường nấy.
Cảnh Ngọc chỉ có thể thất thểu rời đi cùng với khoản tiền một triệu euro, từ đó làm một quý bà cô độc, sống cuộc đời giàu có, thưởng thức những nỗi khổ của người giàu.
Đúng là bi kịch.
Chỉ cần nghĩ đến cuộc sống tương lai, Cảnh Ngọc trùm kín chăn cũng không nhịn được bật cười.
Ngày thứ ba sau khi trở về Munich, trường học của cô khai giảng.
Cô chưa có bằng lái, mà biệt thự lại quá xa trường. Sau khi cân nhắc kỹ, cô quyết định chuyển đến một căn hộ chỉ cách trường hai con phố.
Lý do rất đơn giản: áp lực học hành quá lớn.
Mỗi kỳ học ít nhất 7 môn, không có môn nào dễ thở. Trường lại nổi tiếng khó tốt nghiệp, nên để lấy được bằng, tinh thần học tập của Cảnh Ngọc không hề thua kém giai đoạn ôn thi đại học. Hàng ngày cô thức dậy lúc 7 giờ sáng để đọc sách, ăn bữa sáng được bày trên khay gỗ gồm sữa chua, cháo yến mạch, salad trái cây, Quark và sữa — một bữa sáng điển hình của người Đức.
Tối đến, cô học ở thư viện đến 9 giờ mới về căn hộ.
Cô cũng hiếm khi ra ngoài vào cuối tuần. Phần lớn thời gian của Cảnh Ngọc dành cho việc đọc sách và tra cứu tài liệu. Những dự án liên quan đến chuyên ngành thường yêu cầu thi viết hoặc phỏng vấn trước khi bắt đầu. Nếu thi trượt hai lần, dự án đó sẽ bị loại bỏ ngay.
Khác với nhiều người, Cảnh Ngọc không có nhiều thời gian và tiền bạc để thi lại nhiều lần, chỉ mong tốt nghiệp sớm, tìm được công việc ổn định và thoải mái.
Trước đây, cô vừa học vừa làm thêm, thời gian kín mít nên không thể chu toàn cả hai.
Điểm thi cuối kỳ tệ đến mức khiến giáo sư phải cau mày.
Nhưng giờ đây, cô không cần làm thêm nữa. Buổi tối còn có Klaus kèm cặp sát sao việc học.
Trong học tập, Klaus có thể giúp đỡ cô rất nhiều.
Những trường hợp khó hiểu, chỉ cần Klaus nói vài câu gợi ý, Cảnh Ngọc lập tức thông suốt.
Tóc của Cảnh Ngọc giờ đã dài hơn, che qua vai và có thể cột lại được.
Klaus rất thích mái tóc đen và đôi mắt của cô.
Ban đầu, cô nghi ngờ anh mắc hội chứng "yellow fever", nên đã cảnh giác rất lâu. Nhưng sau khi quan sát, cô nhận thấy Klaus không có thái độ đặc biệt nào với những cô gái châu Á khác, mới dần yên tâm.
Dù gì, người đàn ông Đức từng tỏ tình với cô trước đây đã thay bảy cô bạn gái chỉ trong nửa năm.
Tất cả đều là những cô gái da vàng, tóc đen, mắt đen như cô.
Klaus vẫn không bao giờ cởi bỏ toàn bộ quần áo trước mặt cô, cũng không cho phép cô tùy ý chạm vào.
Anh không thích người khác động chạm mà không có sự cho phép.
Những quy tắc lạnh lùng và sự thành thật của Klaus nhắc nhở Cảnh Ngọc rằng, việc anh tốt với cô không phải vì tình yêu.
Thích.
Chỉ đơn giản là thích mà thôi.
Dù đôi lúc anh hứng thú gọi cô là "bé con", "bé thỏ nhỏ" hay "bé rồng", anh cũng sẽ không bao giờ nói lời yêu.
Cảnh Ngọc hiểu rất rõ điều đó, luôn tự nhắc nhở mình, sợ rằng bản thân sẽ lún sâu.
Klaus chẳng qua là mắc hội chứng hiệp sĩ trắng, cần cô như một liệu pháp hỗ trợ mà thôi.
Giống như Klaus biết rõ về cô, còn Cảnh Ngọc thì ngay cả hình xăm ở eo anh cũng không nhìn rõ.
Bên hông phải của Klaus, bên cạnh cơ bụng rắn chắc, có một hình xăm lớn hơn bàn tay của Cảnh Ngọc.
Hình xăm màu đen, chỉ có thể nhận ra hoa văn cành lá, trông giống một bông hoa vẽ theo phong cách tranh công bút của Trung Quốc.
Dưới cơ bụng, có một đường lông vàng nhạt kéo dài xuống, nhưng trong phạm vi hình xăm thì không hề có lông.
Đạo đức nghề nghiệp khiến Cảnh Ngọc kìm lòng không hỏi.
Cứ thế, hai người chung sống thêm một tháng, một ý nghĩ kỳ quặc chợt nảy ra trong đầu Cảnh Ngọc:
Liệu Klaus tìm cô có phải vì muốn học tiếng Trung không?
Nhưng rất nhanh, cô loại bỏ suy nghĩ đó.
Dù mỗi tuần đều có khoản thu nhập cố định, nhưng vào những ngày có tiết học buổi sáng, buổi trưa Cảnh Ngọc vẫn chọn ăn tại căng tin trường.
Theo truyền thống của người Đức, bữa trưa là bữa ăn quan trọng nhất trong ngày. Nhưng do lối sống hiện đại, các nhà hàng hầu hết đều phục vụ bữa trưa theo dạng suất ăn nhanh.
Căng tin sinh viên ở Munich chủ yếu do Studentenwerk quản lý. Món ăn không thể gọi là tuyệt vời, nhưng cũng không tệ.
Hôm nay, suất ăn trưa có thêm một phần mỳ Ý.
Cảnh Ngọc không quen dùng nĩa, lại sợ nước sốt bắn lên quần áo, nên cẩn thận cuộn mỳ từng chút một.
Đúng lúc đó, một người đặt khay ăn xuống trước mặt cô, tiếng "cạch" vang lên nặng nề.
Cô nhìn thấy Đồng Trân, cậu em trai cùng cha khác mẹ của mình.
Lâu rồi không gặp.
Quả nhiên, khuôn mặt đối phương vẫn giống hệt như đống rác trong thùng.
Đồng Trân lạnh lùng nói bằng tiếng Trung, giọng điệu nhanh và sắc bén, "Ngủ với lão già cảm giác thế nào? Chỉ cần dạng chân ra là có tiền, cuộc sống thoải mái ghê nhỉ?"
Cảnh Ngọc đặt nĩa xuống, "Cút."
Đồng Trân không buông tha, lời lẽ càng thêm độc địa, "Cảnh Ngọc, mày thèm làm chó Tây thế cơ à?"
Cảnh Ngọc đứng bật dậy, đổ cả đĩa mỳ Ý lên đầu hắn.
"Cút mẹ mày đi," Cô nói, "Chửi cả mười tám đời tổ tiên nhà mày!"
*
Klaus nhận được cuộc gọi vào lúc hai giờ chiều.
Hôm nay hiếm có một ngày thời tiết đẹp. Ánh nắng chan hòa, tuyết trắng phủ kín đất vẫn chưa tan hết.
Luật sư của Klaus đã đến trường, làm việc với cảnh sát và tiện thể đưa danh thiếp cho giáo sư.
Chỉ cần một câu: "Tôi làm việc cho ngài Klaus của tập đoàn Essen," phía đối diện lập tức hiểu ý, thái độ trở nên nhiệt tình và niềm nở.
Klaus không đến trường, những việc nhỏ thế này anh không cần bận tâm, chỉ việc trả tiền rồi chờ luật sư đưa con rồng nhỏ ham tiền đang gây rối trở về.
Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thấy mặt Cảnh Ngọc, Klaus vẫn không khỏi nhíu mày.
Tóc cô vốn buộc gọn giờ đã xổ tung, trên má có một vết xước dài khoảng ba phân, rướm máu đỏ tươi.
Khóe miệng cũng bị thương, chắc là do răng va vào môi.
Quần áo lấm bẩn, cổ áo và cổ cô còn dính vết nước sốt, thấp thoáng vài mảnh bông cải xanh.
Nhìn cô lúc này chẳng khác gì một chú mèo hoang tội nghiệp vừa chui ra từ thùng rác.
Khi Cảnh Ngọc ngồi đối diện anh, Klaus ngửi thấy mùi mỳ Ý và nước sốt rau.
"Thư ngài," cô cúi đầu, trông như một chú thỏ bị đánh bại lần đầu tiên trong đời, tai rũ xuống, "Tôi xin lỗi."
Klaus xác nhận, "Trưa nay, cô đánh nhau với một người đàn ông trong căng tin trường?"
Cảnh Ngọc, "Vâng."
"Có quen biết đối phương không?"
"Vâng," Cô đáp, giọng lơ đãng, không muốn nói nhiều, "Là bạn hồi cấp ba."
Klaus day trán, nói, "Cô ngốc đến mức có thể chết đuối trong ly sữa."
Cảnh Ngọc nhỏ giọng phản bác, "Tôi đập vỡ đầu hắn bằng khay ăn rồi còn đấm hắn hai phát, đâu có lỗ."
Klaus không nói gì thêm, lấy khăn giấy ra, giữ lấy mặt cô và cẩn thận lau vết máu trên má.
Cảnh Ngọc im lặng.
Bàn tay Klaus rất lớn, dễ dàng giữ chặt má cô, không cho cử động.
Cảnh Ngọc thấy thích cảm giác bị kiềm chế này — tất nhiên, điều cô thích hơn chính là vẻ tập trung của Klaus lúc này.
Ánh sáng trong xe không mạnh bằng bên ngoài, đôi mắt xanh lục của anh trông tối hơn, hàng mi vàng óng vừa quyến rũ vừa gợi cảm.
Cảnh Ngọc thấy bóng mình trong đôi mắt anh, như chú chim sẻ bị mắc kẹt giữa khu rừng sương mù xanh biếc.
Không rõ có phải vì ánh sáng hay không, nhưng cô phát hiện đồng tử Klaus giãn to hơn bình thường.
Cô buột miệng, "Thưa ngài, trông chúng ta bây giờ giống như đang hẹn hò ấy."
Bàn tay Klaus khựng lại, anh ném tờ giấy dính máu vào thùng rác, lấy một tờ mới, tiếp tục lau vết nước sốt dính trên cổ cô.
Klaus có giấy phép sử dụng súng và thường tham gia các buổi gặp gỡ trong câu lạc bộ. Đôi khi, anh đến khu vực săn bắn hợp pháp để săn thú.
Ngón tay và lòng bàn tay anh vì thế có một lớp chai dày, để lại bởi những lần cầm súng.
Lớp chai đó, qua một lớp khăn giấy, áp lên cần cổ mềm mại của Cảnh Ngọc, vô tình khiến da cô ửng đỏ. Klaus nhấc tay, cẩn thận lau sạch những vết bẩn còn sót lại.
Klaus hỏi, "Gì cơ?"
Câu này anh nói bằng tiếng Đức.
"À không," Cảnh Ngọc chớp mắt, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và giải thích, "Ý tôi là, hành động của ngài lúc này trông giống bạn trai lắm — tất nhiên, nhà tuyển dụng cũng có thể làm thế."
Klaus bật cười, hỏi lại, "Nếu tôi thật sự là bạn trai cô, cô muốn làm gì?"
Đôi mắt Cảnh Ngọc sáng rỡ, "Chuyển hết tiền của ngài vào tài khoản của tôi!"
Klaus không kiềm chế được, ấn mạnh khăn giấy lên cổ cô.
"Bé con," Klaus lạnh nhạt nói, "Tốt nhất là cô mãi mãi coi tôi là nhà tuyển dụng."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");