Tuy Từ Tỉnh đã cố tránh đi nhưng thứ dung dịch nóng hổi đặc sệt ấy vẫn dây đầy lên mặt Triệu Từ Thấm, mặt mũi tóc tai mỗi nơi một chút, từng giọt trắng đục nhểu xuống gò má cô.
Chắc mẩm cô còn chưa rõ chuyện gì vừa xảy ra, vẫn giữ nguyên tư thế ngửa đầu, miệng hơi há.
Hô hấp Từ Tỉnh dồn dập, cây hàng vừa phóng thích lại bắt đầu rục rịch, nhưng anh không buồn để ý, quyết kéo cô dậy, cẩn thận dùng tay lau đi chất nhờn trên mặt cô, còn thấp giọng an ủi: “Xin lỗi nhé, em vẫn ổn chứ?”
Triệu Từ Thấm túm cánh tay săn chắc của anh, đuôi mắt ửng hồng, tinh dịch bên môi vẫn chưa lau sạch, nhìn qua như vừa bị người ta chà đạp.
Chỉ nghe thấy giọng cô hờn dỗi: “Nóng thật đấy, sao anh không báo trước một câu.”
“Là anh không kìm được, em không cần phải…” Anh ngập ngừng, sau đó nói nốt nửa vế sau, từ giọng anh có thể nghe ra đôi phần nghẹn ngào, “Không cần phải vì anh mà làm đến mức ấy.”
Triệu Từ Thấm ngước lên nhìn anh, hỏi lại: “Anh không thích à?”
Từ Tỉnh không cầm được bật cười.
Anh có thể xác định Triệu Từ Thấm không biết thật, cho nên mới gia tăng phần khôi hài. Song anh cũng không giải thích, chỉ ôm Triệu Từ Thấm bước thẳng vào phòng tắm, dùng khăn nóng lau sạch mặt giúp cô, hai người lại cùng nhau rửa ráy lần nữa.
Mặc dù chỉ là tắm rửa đơn thuần nhưng sau chuyện vừa rồi cô hoàn toàn không thể mặc đồ ngủ được nữa.
Triệu Từ Thấm nằm sấp trên ngực Từ Tỉnh, da thịt liền kề, có thể vì cảm giác kích thích vừa rồi mà cơn buồn ngủ cũng chẳng còn, còn nghịch ngợm vươn tay sờ cổ anh.
Không khí xung quanh vẫn ngái vị tanh ngọt, cô khẽ khàng ve vuốt, đoạn lấn đến hôn trộm anh.
Cô cứ nghĩ Từ Tỉnh đã ngủ rồi nên chắc anh không biết được, dè đâu ngay giây sau đã bị anh lôi tới, cặp tuyết lê ẹp sát ngực người đàn ông.
Từ Tỉnh mở mắt, trong căn phòng tối om không trông rõ biểu tình của anh: “Em không muốn ngủ nữa à?”
“…” Triệu Từ Thấm thì thào, “Hình như anh vẫn còn cứng.”
“Thế thêm một hiệp nhé?”
“Không,” Triệu Từ Thấm từ chối không mảy may do dự, “Chỗ đó bị anh mút còn sưng đây này, không làm được đâu.”
Hình như Từ Tỉnh dợm nói gì đó, nhưng nhìn cô một chốc lại thôi.
Chung quanh yên lặng hồi lâu.
“Từ Tỉnh,” Triệu Từ Thấm bất ngờ gọi tên anh, có vẻ thấp thỏm lắm, nhịp thở đều đều, “Nếu một ngày nào đó em trở nên quấn người, anh có thấy phiền không?”
Bàn tay đặt trên eo cô khẽ mơn man: “Quấn người như thế nào?”
Triệu Từ Thấm thoáng trầm ngâm: “Là lúc nào muốn kề cạnh anh, chưa xa đã nhớ, trù tính tương lai ngập tràn bóng hình anh, có thể anh sẽ mất đi không gian riêng tư, bởi em sẽ không cầm lòng được muốn chiếm hữu anh, sẽ ghen khi thấy anh đi với người phụ nữ khác, em sẽ trở nên rất hẹp hòi như vậy đấy. Anh có để ý không?”
Từ Tỉnh cười tủm tỉm, đáp: “Cầu còn chẳng được.”
Nghe được đáp án vừa lòng, Triệu Từ Thấm thở phào nhẹ nhõm. Sau nửa đêm cô không làm gì khác thường nữa, ngoan ngoãn chìm vào mộng đẹp.
Mà Từ Tỉnh mãi vẫn chưa vào giấc, từng dây thần kinh trong cơ thể anh cứ như tẩm mật đường, dục vọng bên dưới cũng chưa được thỏa mãn, anh nghiêng sang quan sát gương mặt say ngủ của người thương, nhìn hoài nhìn mãi, cuối cùng lẩm bẩm thở dài: “Cô gái ngốc.”
Sớm hôm sau.
Tia sáng len lỏi qua tấm rèm khép vội, hẳn là chưa đến sáu rưỡi, dưới lầu truyền đến âm thanh các cô các dì líu ríu gẫu chuyện, thi thoảng lẫn vào tiếng trẻ con khóc.
Từ Tỉnh vừa mở mắt đã thấy Triệu Từ Thấm rón rén đặt một chân xuống giường, đưa lưng về phía anh mặc quần áo.
Khi chiếc khuy cuối cùng đóng lại, vòng eo, xương bướm, bờ mông căng mẩy được tỉ mỉ giấu dưới lớp lụa là. Theo động tác của cô, mái tóc xoăn khẽ đung đưa lộ ra dái tai nhẵn bóng, không một chỗ nào không mỹ miều.
Cô mở cửa bước ra ngoài.
Không lâu sau, tiếng bước chân tiến lại gần, một suy nghĩ chợt loé lên trong đầu Từ Tỉnh, anh khép chặt mắt.
Trong bóng tối, âm thanh sột soạt vang lên, không biết cô đang làm gì, chỉ cảm được hơi thở cô sát cạnh bên. Giây tiếp theo, đôi môi mềm mại áp lên môi anh, e ấp mổ nhẹ.
Vỏn vẹn một giây đồng hồ, nhanh đến mức anh còn chưa kịp hoàn hồn, cô đã chuẩn bị đánh bài chuồn.
Từ Tỉnh không vờ vịt được nữa, bèn đưa tay giữ cổ “thủ phạm” lại, mở mắt “hỏi cung”, “Mới sáng sớm mà làm gì đấy?”
Bốn mắt nhìn nhau.
Triệu Từ Thấm nằm luôn lên người anh, còn mặt dày thú tội, “… Hôn trộm anh.”
“Trộm được chưa?”
“Vẫn chưa,” Cô thấp giọng đáp, “Bị anh phát hiện mất rồi.”
Tim anh đập hẫng một nhịp, bèn dỗ ngọt: “Vậy hôn lại nhé.”
“Không đâu, anh biết hết rồi còn gì.”
Dứt câu, cô toan đứng dậy thì hai tay bị bẻ ngược ra sau lưng, cằm va phải cằm anh, sau đó là môi lưỡi mát lạnh của người đàn ông xông tới.
Khoảng cách này thật sự quá gần, ngực kề ngực, đương lúc hôn môi, làn da bên dưới lớp vải bị ma sát đến tóe lửa, tim đập nhanh như muốn vọt ra khỏi lồng ngực.
Từ Tỉnh có vẻ bình tĩnh hơn cô, nhưng cơ thể không biết nói dối, nó căng chặt, nóng bừng, vật dưới háng như muốn vượt ngục diễu võ dương oai với cô. Song anh vẫn hết mực dịu dàng, bàn tay âu yếm vỗ về lưng cô tựa như lấy lòng một nàng mèo.
Cô nghe giọng anh vờn bên tai, đượm vẻ lười biếng buổi sáng sớm: “Đây mới gọi là hôn, hiểu chưa?”
“…”
Đôi mắt anh lấp lánh ý cười: “Nếu không hiểu thì anh có thể dạy em lần nữa.”
“Không, không cần, học nữa…” Triệu Từ Thấm ngượng cháy mặt, thoát khỏi vòng tay anh, “Cứ thế này thì em không ra khỏi cửa được mất.”
Dứt lời, cô lao ngay xuống giường, nếp gấp trên áo cũng chưa kịp vuốt phẳng, chân trần bỏ chạy trối chết ra ngoài.
“Em đi đâu đấy?” Từ Tỉnh hỏi với theo.
“Anh xem trên đầu giường đi.” Giọng nói mềm mại vọng đến.
Từ Tỉnh đứng dậy đi tìm, thấy trên tủ đầu giường gần nơi cô nằm có để một mẩu giấy, bên cạnh là chiếc bút máy, vừa nhìn liền biết cô chỉ vừa viết xong.
“Hôm nay em trai em về, hai ngày tới em không về nhà được, một mình anh nhớ phải ăn uống đầy đủ.”
Cô gọi nơi đây là “nhà”.
Từ Tỉnh cụp mắt, khoé miệng rướn cao.