Nhật Dương bận việc nến sẽ đến chỗ hẹn sau. Nhật Đông ra khỏi nhà trước, tính đến nhà hàng dặn dò nhân viên của mình chuẩn bị cho thật tốt.
Vừa ra khỏi nhà, chân trước mới vừa khóa cửa, chân sau liền nhận được một cuộc gọi từ số lạ. Nhíu mày mấy cái, số điện thoại này sao giống số điện thoại công cộng quá. Nghĩ nghĩ một chút, Nhật Đông quyết định nghe máy thử.
- Lôi Nhật Đông.
Nhật Đông nhíu mày, tự hỏi đã nghe thấy giọng này ở đâu. Có điều chưa nhớ ra là ai nhưng anh lại thấy vô cùng chấn ghét nó.
- Anh là ai?
- Lôi thiếu dễ quên thật đó. Đến cả người cậu hãm hại cũng có thể quên. - Người bên kia gằn giọng nói.
Người bị anh hãm hại? Nhật Đông động não nghĩ.
- Người bị tôi hại nhiều lắm, tôi nhớ không ra.
- Lôi Nhật Đông, mày hại Liêu Hào tao đến nông nỗi này mà còn nói được lời đó sao?
Liêu Hào? Nhật Đông giật mình. Không phải hắn nên chết rồi sao? Sao... lại...
- Không nói nhiều với mày nữa. Nếu muốn cứu con người yêu xinh đẹp của mình thì vác xác tới nhà kho bổ hoang ở ngoại ô cùng với hai tỉ trước một giờ. Nếu không... mày biết rồi đó, nó đẹp mà nhỉ, sẽ có giá lắm đấy!
Nụ cười khả ố của gã khiến Nhật Đông rùng mình. Liêu Hào còn gửi hình qua, người bị bắt trói quả đúng là Trác Nhã, bên cạnh còn có cậu trợ lý bị đánh bầm dập. Nhật Đông siết chặt điện thoại như muốn bóp nát nó. Liêu Hào! Lòng anh bây giờ vừa hoảng sợ vừa phẫn nộ đồng thời cũng giận bản thân không bảo vệ được Trác Nhã, khiến cô vì mình gặp nguy hiểm.
Nhật Đông gọi điện hỏi Chu Lâm về Liêu Hào. Nghe xong mới biết lúc hắn chuẩn bị xử bắn, có tay trong giúp hắn thoát thân. Chu Lâm vừa nhận tin không lâu, đang tham gia truy bắt hắn. Nhật Đông nhờ anh hộ trợ. Liêu Hào đã nói anh phải đi một mình tức chỉ cần xuất hiện người thứ hai Trác Nhã sẽ gặp nguy. Háo cho cảnh sát khác anh không yên tâm được. Chỉ có thể trông cậy vào đội của Chu Lâm.
Nhật Đông hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh. Anh liên lạc với Nhật Dương báo cho anh biết đồng thời nhờ anh giúp mình chuẩn bị tiền. Từ giờ đến giờ hẹn còn khoảng 3 tiếng, hẳn đủ thời gian.
Nhật Dương nghe xong nheo mắt nguy hiểm. Dưới mi mắt của anh lại có kẻ dám bắt nạt người Lôi gia. Nhật Dương nói cho Nhật Đông biết mình sẽ yểm trợ đằng sau, anh phải cẩn thận khi đi đến điểm hẹn. Nghĩ tới Trác Quân đang đợi ở nhà hàng, Nhật Dương cũng phải tìm cách trấn an không để Trác Quân quá lo lắng.
Nhận được tiền từ trợ lý của anh trai, Nhật Đông lái xe ra ngoại ô mà lòng nóng như lửa đốt, chỉ sợ mình tới muộn.
Cùng lúc đó, ở nhà kho bỏ hoang, từ lúc bị bắt Trác Nhã đều giả vờ ngất để bảo vệ mình. Bên tai phải nghe bao lời dâm ô, cô rất muốn nôn một trận lớn. Biết được Nhật Đông đang đến, cô rất lo lắng. Nơi này đông người, ai cũng có súng, Nhật Đông đến đây không khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết.
Trác Nhã không tiến động thử nới lỏng dây trói. Nghe giọng Liêu Hào sát bên người, ngón tay thô ráp sờ lên mặt mình, da gà Trác Nhã nổi lên hết, lòng run sợ cố tĩnh tâm.
- Đúng là một người đẹp, đáng tiếc lại đi yêu Nhật Đông.
Sờ soạn mặt cô một hồi, thấy cô không phản ứng gì, Liêu Hào buồn chán hỏi thuộc hạ:
- Mày cho thuốc mê nặng lắm hả?
- Không nhiều lắm...
- Tại sao nó vẫn chưa tỉnh? Nếu nó tỉnh... - Liêu Hào liếm môi, lộ ra vẻ háo sắc. - Đáng tiếc tao lại không có hứng thú với xác chết. Khi nào nó tỉnh nhớ gọi tao một tiếng. Trước khi tao động vào, bọn mày không được rớ tới!
Nghe được bước chân gã đi xa, Trác Nhã thở phào nhẹ nhõm. Nhưng, bây giờ cô nên làm thế nào đây?