Vừa đến nhà hàng, quản lý lập tức tới. Nhật Đông liền hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Chuyện là... tiểu thư An Dương cùng bạn bè tới, cô ấy đòi một phòng vip nhưng phòng đó đã được đặt trước, khoảng mười phút nữa họ sẽ tới nhưng tiểu thư lại muốn sử dụng phòng đó để tổ chức tiệc... thời gian... sẽ rất lâu. Dù đã nói thế nào, cô ấy cũng không chịu chuyển phòng, một mực đòi phòng đó.
Đỗ An Dương chính là chị cùng cha khác mẹ của An Vy, ai trong nhà hàng cũng biết Nhật Đông cùng An Vy rất thân thiết với nhau. Huống chi An Dương tới còn nói rằng Nhật Đông cùng An Vy sắp đính hôn, cô ta chính là chị vợ của Nhật Đông, tất nhiên phải ưu tiên với người nhà. Mà người đặt phòng kia thân phận không tầm thường, còn là người nổi tiếng thế giới, không thể đắc tội. Đó là lý do quản lý khó xử, không biết nên xử lý thế nào.
Nhật Đông nhíu mày. Từ nhỏ, Nhật Đông đã ghét An Dương, người lúc nào cũng tỏ vẻ kiêu kì, khinh thường người khác, xem mình là công chúa bắt người khác phải cung phụng. Hiện tại, vì chuyện xử lý Đỗ gia, anh không thể để lộ chuyện mình với An Vy căn bản không phải là người yêu.
- Dẫn chúng tôi đến đó! - Nhật Dương nói. - Để anh xử lý cho. Em tạm thời ẩn nhẫn một chút.
Nhật Đông gật đầu. Vì quan hệ giữa anh với An Vy nên Nhật Đông ra mặt xử lý chuyện này không được tiện, còn Nhật Dương vốn nổi tiếng lạnh lùng, không coi trọng thân thích, đúng sai phân rõ, để anh ra mặt là phù hợp nhất.
Quản lý dẫn hai người đến căn phòng vip nối với vườn hoa của nhà hàng. Đây là căn phòng đẹp nhất, sang trọng nhất trong số phòng vip của nhà hàng. Chưa đến nơi, ba người đã nghe tiếng oang oang của An Dương.
- Còn không mau dọn đồ ăn lên! Chậm chạp như vậy, tôi sẽ nói Nhật Đông sa thải các người!
- Sa thải ai!
Nhật Dương lạnh lùng đẩy cửa bước vào. Đôi mắt híp thành một đường khí lạnh.
Trong phòng, An Dương mặc một chiếc váy đỏ ngắn khoe khoang cơ thể gợi cảm, ngồi vắt chân lên ghế, ra vẻ cao cao tại thượng chỉ tay mắng chửi một nữ phục vụ. Ngoài cô ta ra còn có mười người nam nữ ăn mặc sành điệu, nhìn qua đều là loại ăn chơi trác táng.
Nghe tiếng của Nhật Dương, An Dương chuyển mắt nhìn anh, lập tức bị khí tràng lạnh lẽo của Nhật Dương dọa sợ.
- Anh... Nhật... Dương.
- Cảm phiền gọi Lôi chủ tịch! - Nhật Dương hừ một tiếng nói. Thấy sang bắt quàng làm họ. Để cho loại người như cô ta gọi tên mình, Nhật Dương liền thấy khó chịu. - Ra ngoài!
Nhật Dương thẳng thừng đuổi người. Đám người trong phòng toàn dân ăn chơi, gan thì nhỏ, bị anh quát một tiếng cộng thêm hứng chịu ánh mắt đáng sợ của anh liền co rúm lại, nhúc nhích muốn rời đi.
An Dương vốn tính tới đây để khoe mẽ, bị anh nói như thế, nếu thực bỏ đi sẽ rất mất mặt, cô ta ương ngạnh nói:
- Anh Nhật Dương, sao anh có thể làm như vậy? Chúng ta là người nhà mà! Nhật Đông và An Vy sắp sửa đi hôn, chúng ta trở thành người một nhà, không lẽ ngay đến một bữa cơm cho người trong nhà, anh cũng luyến tiếc.
Cô ta vừa nói vừa lộ vẻ nũng nịu như thế hai người thân thiết lắm. Ánh mắt Nhật Dương càng lúc càng lạnh, càng lúc càng âm trầm. Nhật Đông biết anh sắp phát hỏa, vội vàng nói:
- Một bữa cơm, tôi có thể lo. Có điều, không phải là ở đây. Căn phòng này đã được đặt trước!
- Nhưng em muốn phòng này! Phải ưu tiên người nhà chứ!
- Thứ lỗi, đối với tôi, kinh doanh mới là chuyện trọng yếu. Nếu người nhà nào cũng vô lý như cô, hại tôi phải đắc tội người tai to mặt lớn, tôi sẽ sớm phá sản mất. Người nhà, không nên làm khó nhau.
Lời nói nhẹ nhàng lại mang thâm ý khiến sắc mặt An Dương tái xanh. Dù không có lời nào nặng nề nhưng mỗi câu đều vả vào mặt cô ta, nói cô ta vô lý, ích kỉ, còn hãm hại người nhà của mình. So với Nhật Đông nói lời hàm ý, Nhật Dương thẳng thừng mắng.
- Tôi thấy may mắn người em tôi đính hôn là An Vy. May mắn, An Vy mang nửa dòng máu khác cô, nếu không, em tôi đã rước trúng một kẻ phá gia về nhà.
Câu nói này không chỉ mắng An Dương còn mắng luôn mẹ cô ta. An Dương tức giận siết chặt tay, mím môi.
- Có chuyện gì vậy? - Giọng nữ thanh thúy vang lên.
Giọng nói quen thuộc khiến trái tim Nhật Đông giật nảy lên, vội vàng quay đầu lại.
- Trác Nhã... Sao em lại ở đây?
- Phòng chúng tôi đặt vẫn chưa có sao? - Long Tường theo sau cô, chỉnh chỉnh vạt áo nói.
- Giám đốc, cậu ấy chính là người đặt phòng! - Quản lý nhỏ giọng nói với Nhật Đông.
Long Tưởng nhíu nhíu mày bất mãn nhìn một đống người tụ tập trong phòng mình đặt, lại nhìn đến Nhật Đông, ngứa ngứa mắt nói:
- Lôi nhị thiếu gia, anh tới đây là muốn giành phòng với chúng tôi sao?
Trác Nhã giật giật tay áo anh nói nhỏ:
- Không phải đâu. Nhà hàng này là của Nhật Đông đó.
- Cái gì? - Hóa ra là nhà hàng của cậu ta, biết thế anh chẳng đặt làm gì rồi. Ngon ngon cái quỷ gì chứ!
Bất mãn sẵn trong lòng, Long Tường đối với Nhật Đông càng nhìn càng ghét, lại quan sát tình huống trong phòng một lượt, cười nhạo:
- Vậy ông chủ, phòng này chúng tôi đã đặt lâu, không biết đến chừng nào mới được dùng bữa đây? Không lẽ, nhà hàng làm ăn không uy tín, bao nhiêu lời hứa hẹn với tôi trước đó chỉ là phù du.
Mặt Nhật Đông tối đen. Mất mặt trước ai đều có thể, mất mặt trước tình địch là điều nhục nhã nhất. Chuyện này nếu không giải quyết ổn thỏa, mặt mũi của anh sẽ mất sạch.
An Dương chú ý tới Trác Nhã, lập tức nhớ ra cô là ai. Nghẹn khuất nãy giờ liền nghĩ ra cách xả. Nhật Đông không nể mặt làm cô ta xấu hổ trước mặt bạn bè, cục tức này, cô ta nhất định phải trả. Với lại, càng làm bọn họ tức giận, càng làm họ chướng mắt Đỗ gia, con nhỏ An Vy kia vĩnh viễn đừng mong hóa thành phượng hoàng.
- Aido, đây không phải là người yêu cũ của Nhật Đông sao? Cô tới đây là muốn đeo bám Nhật Đông sao! Tôi nói cho cô biết, Nhật Đông và em gái tôi sắp sửa đính hôn, biết xấu hổ thì mau biến đi.
Vẻ mặt Trác Nhã nghiêm lại. Nhật Đông nghe An Dương nói thế, lòng liền hoảng hốt, nhìn vẻ mặt Trác Nhã, càng thêm sợ hãi và ghét An Dương. Nếu Trác Nhã vì nghe thế mà tránh cậu, Nhật Đông tuyệt đối không để cô ta sống yên.
Nghe mấy lời cô ta vừa nói, sẽ có cảm giác cô ta đang bảo vệ tình yêu của em gái mình. Nhưng, An Dương nào tốt bụng như thế, cô ta ra vẻ nói tiếp:
- Tôi biết, em gái tôi lúc trước đã làm ra nhiều việc đáng hổ thẹn buộc cô chia tay với Nhật Đông nhưng bọn họ bây giờ chính là thực tình yêu nhau. Cô cũng nên bỏ cuộc đi.
Ai trong phòng cũng nghe ra ý tứ của cô ta. Trọng tâm lời nói hoàn toàn nằm ở câu đầu tiên, nói An Vy vì muốn có được Nhật Đông đã giở thủ đoạn khiến cậu chia tay với người yêu. Bạn bè của cô ta hùa theo bàn tán, nói lời châm chọc An Vy, còn tỏ ra đồng cảm với Trác Nhã. An Dương thầm nghĩ Trác Nhã sẽ nhân cơ hội đó nói xấu An Vy thêm vài lời, khiến Nhật Đông chán ghét An Vy, đặc biệt là Nhật Dương, người rất ghét những cô gái thủ đoạn, tuyệt đối sẽ không cho phép Nhật Đông kết hôn với An Vy.
Cô ta âm thầm cười tự đắc trong lòng, cho rằng Trác Nhã sẽ diễn theo kịch bản của mình. Ai ngờ đâu, Trác Nhã lại thản nhiên nói:
- Cô hiểu lầm rồi. Tôi và Nhật Đông hiện tại chỉ là bạn. An Vy là một cô gái tốt, rất thích hợp với anh ấy. Mà, nhìn cô một lúc, tôi mới chợt nhớ ra trước đây chúng ta cũng đã gặp qua một lần. Khi nào ấy nhỉ? - Trác Nhã vờ nhíu mày suy nghĩ. - À, chính là cái lần tôi đi ngang qua công viên, thấy cô sỉ nhục An Vy, hại cô ấy lên cơn đau tim. Cũng may cô ấy kịp uống thuốc, nếu không đã xảy ra chuyện đáng thương tiếc rồi.