Đuổi Theo Tình Yêu

Chương 11: Kẻ phá rối




- Aiyo, đây không phải nhị thiếu Lôi gia sao? Chưa gì đã lén lút ngoại tình rồi à?

Nhật Đông và Trác Nhã đồng loạt quay đầu nhìn chủ nhân của lời nói khó nghe kia. Trác Nhã nheo mắt đánh giá người đàn ông trẻ tuổi vừa xuất hiện. Trông anh ta cũng chỉ khoảng hai bảy, hai tám, ngoại hình xem như cũng anh tuấn nhưng cách ăn mặc lại khiến người khác thấy phản cảm. Áo sơ mi không cài ba nút trên, phơi ra lồng ngực không mấy rắn rỏi cùng với sợi dây chuyền mặt đầu lâu, mái tóc vuốt keo lù xù, đeo khuyên một bên tai, vừa nhìn đã biết đây là dạng công tử ăn chơi trác táng. Cô nàng mặc chiếc đầm đỏ khoét ngực, khoác tay anh ta, đôi môi đỏ chóe nhếch lên khêu gợi càng nhấn mạnh thuộc tính ăn chơi của anh ta.

- Liêu Hào. - Nhật Đông lạnh nhạt phun ra tên anh ta.

Liêu Hào? Lông mày thanh tú nhíu lại, đây không phải đại thiếu gia của Liêu gia sao? Tuy mới về không lâu nhưng tình hình trong nước Trác Nhã vẫn nắm rõ. Liêu gia ở thành phố này khá nổi tiếng, nghe nói Liêu gia chủ yếu làm chính trị, gia chủ Liêu gia hiện thời là bộ trưởng bộ công thương, anh em có người làm đến chức cao trong quân đội. Nhưng danh tiếng của bỏ họ xấu nhiều hơn tốt. Ỷ quyền hiếp đáp người khác, tin đồn tham nhũng này nọ cũng có. Đáng tiếc, có mấy đợt thanh tra đều không tìm được manh mối, đến giờ họ vẫn đứng vững trong giới chính trị. Nhưng mà... nhìn Liêu đại công tử trước mặt, Trác Nhã thật sự tin tưởng mấy tin đồn kia là có thật. Xem anh ta kiêu ngạo phách lối, khi nói chuyện cằm đều hếch lên, khinh thường người khác. Trác Nhã cũng tiếp xúc khá nhiều con cháu thế gia nhưng chưa từng thấy người nào chướng mắt như người này.

- Lôi Nhật Đông, không phải cậu với con riêng của dượng tôi tình cảm mặn nồng lắm sao? Vậy mà hôm nay lại lén hẹn hò với mĩ nữ... chậc, thế mà lúc trước ra vẻ chính trực lắm, không phải đều cùng một loại sao? - Liêu Hào xoa xoa cằm, ý tứ nói Nhật Đông với anh ta đều là loại người ăn chơi.

Trác Nhã nghe được câu đầu, mất mát đương nhiên có. Trực tiếp nghe người khác nói người mình thích nhiều năm như vậy có tình cảm sâu sắc với người con gái khác, vả lại hai người còn rất hạnh phúc, trái tim cô đâu phải sắt đá. Cũng may, ngay từ đầu cô đã tự nhận thức rõ điều này, nếu không đã bị đả kích mạnh mẽ.

Nhật Đông luôn để ý sắc mặt của cô, thấy vẻ mặt Trác Nhã hơi trầm xuống, nội tâm liền hoảng hốt. Anh rất muốn nhanh chóng giải thích rõ cho cô hiểu, nhưng mà quan hệ giữa anh và An Vy tạm thời không thể để cho người khác biết. Tất cả đều tại tên Liêu Hào này, mọi chuyện rõ ràng đang tiến triển rất tốt đẹp. Nghĩ đến tình cảm tốt đẹp của mình bị phá hủy, Nhật Đông lạnh mắt, dùng ánh mắt sắc như dao băm cái tên phá hoại ra.

Trong người Nhật Đông chảy dòng máu của Lôi gia, trời sinh có khí thế bức người nhưng vì hoàn cảnh sống thoải mái nên cái khí thế này luôn ẩn trong người, chưa bao giờ lộ ra. Liêu Hào không biết mình đã vô tình chọc cho vị thiếu gia này tức giận đến cực điểm, hắn chỉ biết, ánh mắt của Nhật Đông khiến hắn không tài nào nhúc nhích, trên cổ lạnh toát tựa như bị dao kề sát, mồ hôi lăn dài trên trán. Hắn gượng người chống đỡ, khuôn mặt méo mó cậy mạnh:

- Lôi nhị thiếu, cậu đây là muốn đánh nhau đấy hả?

- Đánh thì sao? - Nhật Đông hồi đi học đánh nhau không ít, lên đại học đến khi đi làm mới thu liễm lại vì không có người nào rảnh đi chọc giận anh. Cái tên đáng ghét Liêu Hào nên cảm thấy vinh dự trở thành nạn nhân đầu tiên sau từng ấy năm.

Trác Nhã đứng chắn ngang hai người, dừng lại hành động sắn tay áo nghênh chiến của Nhật Đông.

- Chúng ta đang ở trong nhà hai, không nên động tay động chân. Liêu thiếu gia, chắc anh cũng không muốn ngày mai được lên trang đầu báo với bộ dạng thê thảm thế nào đâu nhỉ?

Nhật Đông rất giỏi thể thao, sức lực đương nhiên hơn hẳn cái tên gà ốm chỉ có mạnh miệng. Ai thắng ai bại, Trác Nhã đều thấy được.

- Mĩ... mĩ nhân đã mở lời cầu xin, tôi sẽ rộng lòng tha cho hắn. - Liêu Hào nhếch nhếch miệng nói lớn, hắn muốn cho mọi người trong nhà hàng biết, là hắn tha cho Nhật Đông.

- Anh hiểu lầm rồi! - Trác Nhã mỉm cười nói. Giọng nói thanh lãnh, nhỏ nhẹ lại vang vọng khắp nhà hàng. - Tôi là cảnh báo anh, sợ anh phải nhập viện, đến lúc đó mặt mũi mất đã đành, còn tốn thêm tiền chữa trị, Liêu gia cho dù có nhiều tiền cũng sẽ tức giận.

Trác Nhã vừa nhắc đến Liêu gia, mặt Liêu Hào liền tái mét. Hắn chướng mắt Nhật Đông đã lâu, thấy anh là nhào tới cắn nuốt, hòng làm Nhật Đông mất mặt lại quên mất nếu mình gây chuyện, làm mất mặt gia tộc sẽ lãnh hậu quả gì.

- Mĩ nhân miệng mồm cũng ghê gớm thật! Không phải chỉ là một tình nhân không danh không phận thôi sao? Đợi đến lúc bị Nhật Đông đá, cô còn mạnh miệng bảo vệ hắn không! - Liêu Hào hừ một tiếng khinh thường.

- Mày nói cái gì? Ai cho phép mày sỉ nhục cô ấy! - Tên nói anh thế nào, anh cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng hắn lại dám khinh thường Trác Nhã, anh không cho phép.

- Bình tĩnh!

Nhật Đông bị tiếng quát đó làm cho sững sờ. Trác Nhã... dịu dàng ôn nhuận thế mà... quát anh? Trác Nhã không chỉ quát mà còn liếc mắt cảnh cáo Nhật Đông. Anh hoa mắt sao? Nhật Đông khó tin tự hỏi. Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị Trác Nhã trấn áp theo cách này... dù bị cô quát, bị cô liếc, sao anh lại thấy cô ngầu và đáng yêu thế chứ?

- Liêu đại thiếu gia, tôi học quản trị kinh doanh nhưng luật cũng biết không ít. Những lời anh vừa nói, mọi người ở đây đều nghe rõ, tôi có thể kiện anh tội phỉ báng danh dự của người khác.

- Kiện tôi? - Liêu Hào bật cười lớn. - Cô nghĩ mình là ai? Liêu Hào tôi có Liêu gia chống lưng, tôi sợ gì chứ? Ha ha ha, cho dù tôi có giết người, tôi cũng không vào tù!

- Ồ? Vậy sao? - Ánh mắt Trác Nhã híp lại thành một đường sắc bén. - Liêu gia đúng là hùng mạnh... cơ mà người muốn lật đổ Liêu gia không ít. Những người nhỏ bé ấy hợp lại, một Liêu gia các anh chẳng là gì cả. Một con voi to lớn cũng phải chịu thua một bầy kiến.

- Cô nói cái gì? - Liêu Hào tức giận trừng mắt.

- Không lẽ anh tệ đến mức ngay cả tiếng người cũng không hiểu nổi?

Xung quanh vang lên tiếng cười khe khẽ. Vẻ mặt của Liêu Hào lúc này có thể dùng bảy sắc cầu vồng để hình dung, hận không thể xé xác Trác Nhã ra. Nhật Đông đứng phía sau hừ một tiếng đầy khí thế, hai tay khởi động, phát ra tiếng "răng rắc", rất có tư thế hộ pháp. Liêu Hào đành phải nuốt xuống một cục tức, hừ hừ mấy tiếng:

- Các người chờ đấy! - Tức giận bỏ đi. Mĩ nữ bên cạnh anh ta khó khăn đuổi theo.

Trác Nhã thở phào một tiếng, chưa bao giờ cô tốn nhiều sức lực như hôm nay.

- Trác Nhã! Hôm nay em rất ngầu! - Nhật Đông giơ ngón tay cái nói, đôi mắt sùng bái nhìn cô.

- Thôi đi. Anh đó, đừng động tay động chân với loại người này, chỉ chuốc thiệt thòi cho bản thân thôi, còn mất mặt nữa!

- Nhưng tên đó đáng đánh! - Nhật Đông căm hận nói.

- Đánh người cũng không thể đánh ở nơi công cộng. Anh có xét qua thân phận của mình chưa? - Trác Nhã nhìn anh với ánh mắt tiếc sắt không rèn thành thép.

Hai mắt Nhật Đông bừng sáng, Trác Nhã quan tâm anh như vậy khiến anh rất vui. Trác Nhã làm gì cũng nghĩ cho anh trước, đây là điểm mà tám năm qua chưa hề thay đổi ở cô.

- Em bây giờ đã chọc tới Liêu gia, Lôi gia các anh nhớ bảo hộ em đấy. - Công ty chưa ổn định cô đã kéo họa tới, Trác Nhã thở dài lo lắng. Nếu công ty xảy ra chuyện gì, cô lấy gì mà ăn nói với dì cơ chứ.

- Yên tâm! Anh nhất định sẽ bảo vệ em! - Nhật Đông vỗ ngực đảm bảo.

- Chúng ta về thôi. - Cô chẳng còn hứng chụp ảnh gì nữa.

- Chờ anh một lát! - Nhật Đông ngó nghiêng nhìn khách trong nhà hàng một phen. Sau đó, anh chạy đến bàn của vị khách gần chỗ bọn họ, cười nói. - Có thể đưa đoạn video vừa rồi cho tôi không?

- Có thể! - Vị khách đưa điện thoại cho anh. Chuyện hay ban nãy, anh ta đều quay lại rồi, Tâm tư bát quái, loại người nào chẳng có.

Nhật Đông sao chép đoạn video sau, nói với vị khách:

- Cảm phiền anh đừng để đoạn video này lọt ra ngoài.

Anh nói với vị khách đó xong, tiếp đến lớn giọng nói với những vị khách khác trong nhà hàng:

- Chuyện hôm nay xin các vị hãy xem là một trò vui không đáng nhớ! Để xin lỗi vì quấy rầy bữa ăn của các vị, hóa đơn hôm nay tôi xin phép chi trả!

Một lời đó nháy mắt được lòng mọi người trong nhà hàng. Trác Nhã kéo kéo tay anh, nói:

- Anh đâu cần phải làm như vậy? - Cái này là phá của có được không.

- Lúc nào nên chi thì cứ chi. Em yên tâm, anh biết chừng mực. Xin lỗi vì cho em một bữa ăn tồi tệ, hôm khác, anh sẽ lựa một ngày hoàng đạo để mời em.

- Không cần đâu. - Trác Nhã lắc đầu.

- Cần. Anh là người sĩ diện!

Anh còn tính ăn xong sẽ đưa Trác Nhã đi đâu đó nhưng nhìn cô mệt mỏi như vậy, anh phải dành dịp khác. Nhật Đông đến quầy trả tiền, sẵn tiện lấy tấm hình từ tay quản lý, nhét vào trong túi, tâm trạng sảng khoái đưa Trác Nhã về nhà.

Còn về Liêu Hào á? Anh sẽ cho hắn bận rộn một thời gian, tránh đi gieo họa cho người khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.