Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Quyển 24 - Trash Of The Count's Family-Chương 862 : Chương 104-107(1): Đã Quên Mất




“Không để tâm tới cả lễ hội sao, nhân loại?”

Raon nhìn Cale. On và Hong cũng ngước nhìn Cale với ánh mắt tương tự. Cale không nhìn Raon lấy một lần mà nói với Ron.

“Hai ngày sau sẽ đến dinh thự Nhà Bá Tước.”

“Vâng, thưa cậu chủ. Nếu muốn cho lũ trẻ đi chơi lễ hội thì cần phải khẩn trương lên nhỉ.”

“Ngưng nói vớ vẩn đi, đưa cô Rosalyn tới đây.”

“Vâng, thưa cậu chủ.”

Ron nở nụ cười giả vờ hiền hậu có lẫn cả vẻ đùa giỡn, rồi rời khỏi phòng. Cale phớt lờ Raon, On và Hong đang cười, cậu ngồi dậy khỏi giường.

“Nhân loại, chuẩn bị để đi hả?”

“Chưa đi bây giờ.”

“Biết rồi! Ta sẽ đi báo tin chuẩn bị đi cho mọi người!”

Raon bay ra ngoài khung cửa sổ đang mở. On và Hong theo sau đó và nhảy ra ngoài cửa sổ. Ba đứa trẻ hướng về Dạ Lâm. Mặc kệ bọn chúng làm gì đi nữa, Cale chẳng quan tâm.

Một lát sau, Cale báo tin cho Rosalyn, người vừa tới tìm mình. Cậu lần lượt nói với cô rằng một trong số các Hoàng Tử của Breck đã hỏi Thế Tử về tin tức của cô, và cả chuyện vị Hoàng Tử ấy cùng Alberu trở về từ Đế Quốc.

“Cô Rosalyn, tôi gọi cô tới là để báo tin này.”

Sau khi mà Cale nói xong thì cậu thấy Rosalyn nở nụ cười dịu dàng.

“Chắc là Tứ Hoàng Tử.”

“Vậy sao?”

“Ắt hẳn là thằng nhóc sẽ tới đây mà bỏ quên phép lịch sự tại Tổ Rồng.”

...bỏ quên cái gì ở đâu cơ?

Lần đầu Cale nghe được những lời nói như thế từ Rosalyn.

“Từ bé cứ đụng phải việc gì là nó lại cau có, quấy khóc.”

“Thật vậy sao?”

Trước hết thì Cale cứ phụ họa theo.

“Vâng. Vì vậy mà tôi đã rất hay khiển trách nó. Cũng có thể vì là Hoàng Tử nên nó không biết, nhưng ai sẽ chịu lắng nghe khi mà nó cứ cau có vòi vĩnh chứ chẳng phải là nhờ vả.”

Rosalyn đang nở nụ cười thoải mái.

“Bởi thế mà tôi đã dạy cho nó biết về thế giới.”

Thế giới nào vậy? Không hiểu sao mà có vẻ đó là kiểu thế giới rất kinh khủng.

“Dẫu sao thì dù có là Tứ Hoàng Tử hay ai khác tới đi nữa thì tôi sẽ gửi họ về một cách êm xuôi.”

Không hiểu sao mà lời nói sẽ gửi họ về một cách êm xuôi ấy nghe rất đáng sợ đối với Cale. Thế nhưng cậu không gặng hỏi về nội dung ấy. Bởi vì cậu nghĩ rằng Rosalyn chắc chắn sẽ xử lý ổn thỏa cả thôi. Khi ấy.

Cốc cốc cốc.

Có tiếng gõ cửa phát ra. Và đồng thời, một cái cục tròn tròn màu đen vụt rất nhanh vào trong phòng thông qua cửa sổ.

“Mở cửa đi, nhân loại!”

Cale nhìn Raon, mình nó dính đầy bụi bẩn và cả lá cây. Cậu kiềm chế không thở dài và nói về phía cửa. Nhìn qua thôi cũng biết ở bên ngoài là người mà Rồng đen mang về.

“Vào đi.”

Cạch. Cùng với tiếng mở cửa, một vật thể còn đen sì hơn cả Rồng đen đi vào trong phòng.

“Xin chào. Chúc ngài buổi sáng tốt lành.”

Là Mary. Hôm nay cô cũng chào Cale bằng chất giọng máy móc của mình.

Necromancer Mary đã thích nghi rất tốt với làng Harris. Ban đầu thì Cale rất bận tâm vì Mary chỉ nhìn mỗi bầu trời bất kể đêm hay ngày nhưng giờ thì Mary đang sống rất tốt.

Nói chính xác hơn thì Mary đang nô đùa rất vui vẻ với Rồng đen.

“Nhân loại, lắng tai mà nghe. Ta và đứa trẻ hiền lành đã tìm thấy một thứ!”

Rosalyn mỉm cười và uống tách trà được đặt trước mặt mình. Cale hỏi lại với vẻ mặt lầm lì.

“Sao? Lại tìm thấy cục đá kỳ diệu hay là lá cây bị đục nhiều lỗ nào nữa hả?”

Rồng đen dẫn Mary đi tham quan nơi nơi trong Dạ Lâm. Cale thấy không được ổn vì Mary lại đi học về thiên nhiên trên mặt đất từ Raon nhưng vì thấy phiền nên cậu cứ kệ thế.

Mỗi khi đưa Mary đi và tìm thấy hòn đá hay cái lá cây kì lạ nào thì nó sẽ về báo cáo với Cale. Hồi mới đầu Cale đã háo hức biết bao nhiêu khi Rồng đen nói rằng phát hiện ra thứ kỳ diệu vì cậu cứ ngỡ là bảo bối nào đó.

“Không phải! Phát hiện thấy thứ kiểu tương tự thế cơ!”

Thứ tương tự đá và lá cây hả, lẽ nào là đất? Cale gật đầu và chỉ một chỗ cho Mary ngồi. Mary kéo lê áo choàng đen và ngồi xuống. Rosalyn đưa đồ ngọt cho Mary.

Khi ấy thì Rồng đen hét lên.

“Phải! Bọn ta phát hiện thấy xương!”

Xương?

“Chắc khoảng vài trăm cái!”

Cale hướng mắt về phía Mary.

“Chúng tôi phát hiện được khoảng 200 bộ xương cốt. Tất cả đều bị chôn dưới đất, đa số đều là xác chết được chôn nguyên vẹn nên tình trạng xương cốt rất tốt. Chắc hẳn là chỉ mới được khoảng 2 năm trở lại đây.”

“Choi Han nói rằng có vẻ là bọn chúng đã chết vì đấu đá với nhau bên trong Dạ Lâm này.”

Khoảnh khắc ấy, Rosalyn đã nhìn thấy. Nét mặt của Cale đột ngột thay đổi và khóe miệng cậu ta giật giật.

“Nhân loại, đứa trẻ hiền lành có thể sử dụng đống xương ấy chứ?”

Rosalyn tỏ vẻ mặt kỳ cục. Mỗi lần Raon và Mary phát hiện được thứ gì là lại báo cáo với Cale và hỏi xem có thể sử dụng không.

“Sẽ dùng một cách sạch sẽ mà!”

“Tôi sẽ không làm hỏng chúng đâu.”

Cale không trả lời bộ đôi đen sì, cậu đưa tách trà lên môi. Cale muốn nhấp một ngụm trà một cách thư thả.

‘Sao mình lại không nghĩ tới thứ đó nhỉ?’

Thế nhưng khóe miệng của Cale cứ giật giật hoài nên cậu không thể uống trà vì phải kiềm chế không cười. Cuối cùng thì cậu cũng phải từ bỏ trà và hỏi Mary.

“Xương của quái thú bay trên không có dùng được không?”

“Vâng. Mặc dù sẽ phải lắp ghép và tu sửa lại những phần bị hỏng, nhưng tình trạng xương ở mức độ như thế thì chắc hẳn nó sẽ rất vững chắc.”

“Số lượng thì sao?”

“Ít hơn so với số lượng Quái Thú dưới mặt đất. Có lẽ là được khoảng 70 bộ.”

“Kích thước thì sao?”

“Có vẻ chúng là Quái Thú đột biếnㅡ”

“Bằng cỡ Wyvern không?”

“Nhỏ hơn thế một chút.”

Cale đột nhiên đề cập tới Wyvern nhưng Mary vẫn trả lời một cách chân thật. Lắng nghe những câu trả lời dồn dập của Mary, trái tim của Cale bắt đầu nhốn nháo.

Kỹ sị đoàn Wyvern của phương Bắc.

Nghĩ về chuyện đó thì Cale đã phải suy ngẫm xem phải đối phó bằng ma thuật hay là cột lửa, nhưng như thế thì phía Cale cũng sẽ phải chịu thiệt hại lớn.

“Mary.”

“Vâng.”

“Cô thấy biết ơn tôi hả?”

“Tôi thực lòng biết ơn ngài.”

Câu hỏi của Cale rất đường đột nhưng Mary không nhận ra được điều này, cô trả lời một cách thành thật. Dù giọng nói rất cứng nhắc nhưng đó là lời thật lòng của Mary.

Mặc dù không phải là sống ở trong ngôi làng của con người hay ở vương quốc Caro nhưng Cale đã cho Mary cảm nhận được vẻ đẹp của mặt đất tại một môi trường thoải mái và còn thỉnh thoảng cho cô tới lâu đài lãnh chúa.

Chắc hẳn là sau này Mary sẽ nhớ về bầu trời đêm, bầu trời trong xanh, thiên nhiên rộng lớn và cả ngôi nhà này.

“Ừ. Nếu sau này tôi gặp khó khăn thì chắc hẳn cô sẽ muốn báo đáp lại cho tôi nhỉ?”

Cale nở nụ cười dịu dàng. Thế nhưng người đang quan sát nãy giờ, Rosalyn lại thấy không ổn. Vấn đề ở chỗ chỉ có cô là thấy như vậy.

“Vâng, đúng vậy. Tôi muốn báo đáp cho ngài.”

Lâu lắm rồi Cale mới nở nụ cười rạng rỡ.

“Vậy thì hãy tới lãnh địa này một lần khi mà tôi gọi cô.”

“Vâng. Lúc nào tôi cũng muốn quay lại đây hết.”

Bên trong đầu Cale bây giờ đang hiện ra một cảnh tượng. Cale tiếp tục tưởng tượng trong đầu và nói với Mary.

“Hãy luyện tập với xương của Quái Thú thỏa thích đi. Có điều, cô biết mình phải giao nộp chúng lại trước khi rời đi chứ?”

“Đương nhiên rồi. Trước khi rời đi tôi sẽ trả lại toàn bộ.”

“Đúng là Nhân loại mà! Ta biết là ngươi sẽ cho phép sử dụng mà!”

Rosalyn liếc nhìn bằng ánh mắt ‘Sao lại có cái kiểu thỏa thuận như này hả trời?’ thế nhưng Cale nói thêm một câu nữa khi Mary và Raon đang định rời đi.

“Xác Quái Thú có cánh thì có thể bay được trên trời đúng không?”

“Vâng, đúng vậy. Nhưng đây là lần đầu tôi làm việc với Quái Thú trên không nên cần phải luyện tập nhiều một chút.”

Kỵ sĩ đoàn Wyvern.

Nếu phương bắc có thứ đó.

Cale nghĩ tới một thứ.

Không Đoàn Skeleton.

Không phải từ cái tên thôi mà đã ngầu rồi sao?

Trái tim Cale đập thình thịch. Còn một yếu tố khác nữa khiến cho nhịp đập ấy lại càng trở nên dữ dội. Cale trấn an trái tim mình và ân cần nói với Mary.

“Mary, sau này khi đã sử dụng Quái Thú có cánh một cách thành thục thì hãy nói với tôi.”

“Vâng, tôi đã hiểu. Vậy tôi xin phép đi.”

“Ta sẽ nhanh chóng quay về, Nhân loại ạ!”

Mary và Raon ra khỏi phòng. Nhìn Raon đang bay ra ngoài cửa sổ hướng tới Dạ Lâm, Cale nghĩ.

Dragon thì ắt hẳn sẽ đè bẹp hết lũ Wyvern nhỉ?

Xác của Rồng. Và còn là xương cốt của Rồng trưởng thành. Cale đang nắm giữ thứ đó.

Xác chết mà cậu đã phát hiện bên trong đầm lầy đen ở Dạ Lâm.

Nghĩ tới những bộ xương của Quái Thú có cánh và Dragon bay lượn lên bầu trời một cách oai vệ khiến cho trái tim của Cale bồi hồi. Chỉ tưởng tượng thôi mà cậu cũng cảm thấy hạnh phúc vì bản thân sẽ được an toàn.

“Cô Rosalyn.”

“...Vâng”

Rosalyn đáp lại với vẻ mặt hơi khó chịu vì bản mặt nham hiểm của Cale. Cậu ta thật sự tốt bụng nhưng thỉnh thoảng lại có những suy nghĩ lập dị.

“Quân lực của Vương quốc Breck như thế nào vậy?”

“Vâng?”

“Kế hoạch mà tôi sẽ nói tiếp theo đây là tuyệt mật.”

Rosalyn có thể thấy rằng biểu cảm trên khuôn mặt Cale đang dần biến mất.

Thế Tử Alberu không phải là người sẽ đi cùng một Hoàng Tử nước khác mà không có lý do gì. Đặc biệt vì có một phần tư là Dark Elf nên đối với người cần phải giấu thân phận như Alberu thì đi cùng với một người quan trọng của nước khác tức là phải đối mặt với nguy hiểm. Chắc hẳn là bây giờ Alberu đang thử xem xem Hoàng Tử và Vương quốc Breck có ổn không.

Bởi vì không thể tùy tiện tiết lộ thông tin quan trọng nên chắc hẳn là hiện giờ anh ta đang quan sát Hoàng Tử của Vương quốc Breck. Và nếu kết quả ổn thì Alberu sẽ hành động. Dù anh ta mưu cầu lợi ích cho bản thân nhưng lại là người đặt đất nước, đại cuộc lên đầu.

“Ba nước phương bắc đã liên minh với nhau.”

“...vâng?”

Còn Cale thì đặt an toàn và bình yên của bản thân cậu và người của mình lên hàng đầu.

“Thêm nữa, đây là bí mật. Chỉ có một vài người biết.”

“Thiếu gia Cale, chuyện này là sㅡ”

Cạch. Cale đặt tách trà mà mình chỉ cầm lên chứ không uống xuống khay trà.

“Cô Rosalyn, nhưng có điều này.”

Rosalyn nhìn thấy nụ cười của Cale.

Cale coi Rosalyn là một trong những người đồng hành cùng mình giống như Lock. Thế nhưng cậu cũng chưa quên địa vị trước đây của cô.

Đây cũng là chuyện mà Cale nói vì Rosalyn, người đã tẩu thoát khỏi Hoàng gia nhưng vẫn cười khi nhắc tới em trai mình.

Cale nói với Rosalyn, người đã vứt bỏ địa vị Công chúa nhưng vẫn còn để lại gia đình mình tại Vương quốc Breck.

“Đâu phải chỉ có đằng đấy là biết liên minh?”

Ánh mắt của Rosalyn thay đổi.

Và sau đó thì họ không nói chuyện gì khác, tiệc trà giữa hai người kết thúc. Và rồi đêm hôm ấy.

“Điện hạ, Tứ Hoàng Tử sẽ tới đây sao?”

- Đồ tinh ranh, không gì là không biết nhỉ. Đúng thế, Tứ Hoàng Tử sẽ tới đó.

“Điện hạ.”

Vẻ mặt của Thế Tử trên màn hình không được tốt. Alberu đang nhìn Cale với ánh mắt dò xét.

Cale chưa nói với Thế Tử rằng mình biết về Liên Hợp Phương Bắc. Bởi vì vẫn chưa tới thời điểm để nói. Nhưng giờ đã tới thời khắc ấy.

“Ba nước phương Bắc đã liên minh với nhau phải không ạ?”

Alberu không trả lời câu hỏi của Cale mà chỉ lặng im nhìn cậu. Và rồi Alberu nở nụ cười dịu dàng trên môi.

- Quả nhiên là ngươi đã giả vờ không biết. Vì thế mà ngươi mới giúp ta lôi kéo pháp sư. Cả giúp đỡ xây dựng doanh trại hải quân nữa.

Cale không phủ nhận. Alberu lập tức hỏi Cale như là không hề mong đợi phản ứng nào từ cậu.

- Vậy ngươi nghĩ phải làm thế nào với chuyện lần này?

“Cô Rosalyn sẽ gặp em trai mình.”

- Hẳn là cô ấy cũng sẽ biết về thông tin này nhỉ.

“Cô ấy là đồng đội của tôi.”

Alberu bật cười khi nghe thấy câu trả lời ấy và nói tiếp.

- Giữ bí mật. Ngươi biết bảo mật là điều quan trọng hàng đầu đúng không?

“Vì thế mà tới tận bây giờ tôi vẫn chưa nói với điện hạ.”

Thấy Cale nhoẻn cười và làm nét mặt ranh ma, Alberu ngắt thiết bị liên lạc với vẻ mặt như đang nói rằng trên đời này không có cái bản mặt nào mà anh ghét phải nhìn đến thế kia.

- Vậy gặp ngươi sau.

“Vâng, thưa điện hạ.”

Cuộc gọi hình ảnh đã kết thúc.

***

Xe ngựa có biểu tượng rùa vàng của nhà Bá Tước Henituse đi qua lâu đài lãnh chúa và hướng tới dinh thự của Nhà Bá Tước ở mặt sau.

“Đúng là có cảm giác lễ hội sắp tới.”

Cale gật đầu tỏ ý đồng tình với lời của Choi Han và nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên trong thành được trang trí khắp nơi và rất náo nhiệt.

Đặc biệt là nơi vốn yên tĩnh và nghiêm túc như phía trước lâu đài lãnh chúa lại đông nghịt. Có rất nhiều người đang xếp hàng trước cửa vào của lâu đài lãnh chúa.

“Lần đầu tiên tôi nhìn thấy có nhiều người tập trung lại như thế trước lâu đài lãnh chúa.”

“Đúng thế! Ta cũng lần đầu thấy đấy!”

Cale có thể thấy được Choi Han đang háo hức như Raon, On và Hong, nhưng cậu ta háo hức một cách âm thầm. Cũng phải, chắc đây là lần đầu mà cậu ta được đi chơi lễ hội cho ra trò.

“Em cũng lần đầu thấy đó! Em cũng muốn thử xếp hàng nữa!”

Cale nhìn những hàng người và bật cười khi nghe Hong nói, cậu xoa quả đầu bé nhỏ của Hong.

Có rất nhiều cuộc thi đặc sắc được tổ chức mỗi khi có lễ hội trong lãnh địa Henituse. Những cuộc thi như là thi nấu ăn, thi vẽ tranh, thi điêu khắc do Bá Tước phu nhân Violan chủ trì có giải thưởng rất lớn.

“Nhân loại yếu đuối! Cơ mà sao họ lại xếp hàng thế kia hả?”

“Có vẻ họ tới để đăng ký thi hoặc là tham gia đấu loại.”

Khi ấy Choi Han trầm trồ và tỏ ra quan tâm.

“Thảo nào mà tôi thấy có vài cao thủ rất có năng lực!”

......Oh?

“Thì ra còn có cả cuộc thi đấu kiếm!”

Đâu phải?

Chỉ có nấu ăn, vẽ, điêu khắc thôi mà?

“Đấu kiếm?”

“Vâng”

Chuyện này khiến Cale thấy bất an.

Không nhìn thấy khuôn mặt cứng đờ của Cale, Choi Han tiếp tục nói trong khi nhìn cổng của lâu đài bên ngoài cửa sổ xe.

“Dù không biết họ định tham gia cuộc thi nào nhưng có hai người có năng lực rất được. Chắc hẳn là họ sẽ tới được vòng chung kết.”

Ánh mắt của Choi Han rất sắc bén.

“Mm, không rõ họ thường dùng loại vũ khí gì nhưng chắc hẳn không phải chỉ sử dụng mỗi kiếm nhỉ? Nhìn phần vai của một trong hai người kia thì có vẻ là chuyên sử dụng cung.”

Cale nhìn Ron. Ron nhoẻn cười.

“Có cả sát thủ đi làm đầy tớ thì chẳng lẽ đầu bếp hay nghệ nhân lại không?”

Cale đã chợt quên mất rằng nơi này là thế giới fantasy.

Trong thế giới này, một đầu bếp bình dị có thể là chuyên gia về độc, người làm thuê bình dị ở tiệm may có thể là kẻ giết người một cách tàn nhẫn bằng cách phóng vụn kim loại.

Đây là kiểu thế giới như vậy.

“Choi Han.”

“Vâng.”

“Lễ hội thu hoạch của lãnh địa Henituse chỉ có thi nấu ăn, vẽ tranh, điêu khắc thôi.”

Cale tò mò là Choi Han sẽ phản ứng thế nào.

“Ah, thì ra là thế! Có vẻ võ thuật là sở thích của họ.”

Thấy Choi Han cho qua như thể đó không phải chuyện gì đặc biệt khiến cho Cale nghĩ rằng quả đúng là phản ứng của nhân vật chính. Và cuối cùng thì Cale cũng chỉ còn cách công nhận.

“Dù vậy nhưng họ không mạnh được bằng chân trước của ta đâu nhá!”

“Chị ơi, chúng ta thắng được chứ nhỉ? Em muốn đi thi.”

“Em làm gì biết nấu ăn, vẽ tranh hay điêu khắc đâu”

Cale phải công nhận rằng thế giới này vốn dĩ là như vậy khi nhìn những sự tồn tại ở cạnh mình. Xe ngựa đã đi qua lâu đài lãnh chúa, và rồi cậu nhìn thấy cổng chính của dinh thự nhà Bá Tước. Cale hỏi Ron.

“Lịch thi thế nào vậy?”

Dẫu sao, càng có nhiều kẻ mạnh bên trong lãnh địa thì càng tốt. Ron đưa lịch trình cho Cale. Cale nhìn bảng lịch và hỏi Choi Han.

“Ngươi nhớ mặt họ rồi chứ?”

“Vâng.”

Cái thế giới bá đạo này đúng khủng thật đấy. Sao mà kẻ mạnh lại nhiều đến thế này cơ chứ. Đúng là thế giới khó sống đối với người yếu ớt như Cale.

Cale nhìn về một góc xe, nơi mà Rosalyn đang ngồi. Sau khi Cale nói cho Rosalyn biết về Liên Hợp Phương Bắc thì cô ấy ít nói hẳn, như là đang đắm chìm trong suy nghĩ.

“Thiếu gia, tôi có thể nói chuyện với cậu sau khi gặp đứa em trai út, Tứ Hoàng Tử không? Tất nhiên là tôi không có ý định nói cho em trai mình biết về chuyện liên hợp ngay bây giờ.”

Đó là lời mà Rosalyn đã nói khi tới gặp Cale vào hôm qua. Cale đã bảo Rosalyn hãy làm theo ý cô.

“Dừnnnngㅡ”

Giọng nói của Hilsman phát ra từ ghế đánh xe. Xe ngựa dừng lại. Chiếc xe không đi vào bên trong dinh thự Nhà Bá Tước mà dừng lại trước cổng chính. Cale bật cười và mở cửa xe.

Còn Raon thì tàng hình.

“Đi đâu thế?”

“Anh cả!”

Bé út Lily đang đứng trước cổng chính. Màu da của đứa trẻ 7 tuổi rạm nắng, có vẻ suốt mùa hè qua con bé đã phơi nắng khá nhiều.

“Có vẻ em đã tập luyện rất chăm chỉ nhỉ”

“Vâng! Em đã tập rất chăm chỉ ạ!”

Trông Lily có vẻ đã trưởng thành hơn nhiều khi con bé đường hoàng khẳng định rằng mình đã rất chăm chỉ. Luyện tập tới mức cháy da như thế này thì ắt hẳn năng lực của con bé cũng đã tăng lên. Cale thấy Lily đang đeo một thanh kiếm gỗ ở hông và đeo chéo một thanh kiếm gỗ dài hơn ở sau lưng.

Lily giật mình khi bị Cale nhìn, cô bé vội vã lên tiếng.

“Kiếm gỗ dài sau lưng là em đeo thử vì thấy tò mò thôi ấy mà!”

“Thế hả?”

Cơ mà có vết xước khắp chỗ này chỗ nọ trên kiếm gỗ kìa? Y như là vết tích để lại do vung kiếm gỗ vào thân cây ấy?

“Vâng! Đúng vậy ạ!”

Lily nói năng một cách kính cẩn thái quá và tránh né ánh mắt của Cale. Và rồi cô bé lập tức lên tiếng.

“Với cả, giờ buổi luyện tập của kỵ sĩ đoàn đã kết thúc! Nên em đang trên đường đi chơi ạ! Mẫu thân đã cho phép rồi nên em chỉ đi 1 tiếng rồi sẽ quay về ngay! Với lại, em đi tới cái ngõ nhiều quán ăn gần ngay trước lâu đài lãnh chúa nên an toàn lắm ạ!”

Đứa trẻ 7 tuổi giải thích với Cale một cách dài dòng. Cale chẳng yêu cầu Lily giải thích mà chỉ nhìn cô bé thôi, vậy mà Lily lại giải thích nhiệt tình như thể cảm thấy bứt rứt.

“Ừ. Đi cẩn thận nhé. Bữa tối lại gặp.”

“Dạ, vâng!”

Cale vẫy tay bảo Lily đi đi, cô bé vừa chạy rất nhanh về con ngõ nhiều quán ăn vừa ngoái đầu lại nhiều lần. Đó là nơi mà những người quản lý và người làm trong lâu đài lãnh chúa thường tới ăn nên rất sạch sẽ và giá cả cũng phải chăng.

Cale lên xe và nghĩ.

‘Đáng ngờ thật’

Trông con bé cứ như là con út của một gia tộc đã có duyên gặp được một cao thủ sống ẩn dật và bái người đó làm sư phụ trong mấy truyện kiếm hiệp vậy? Cale chạm mắt với Ron. Cánh tay trái của Ron vẫn còn khoảng 2 tuần nữa mới được hoàn thiện.

“Tìm hiểu xem.”

“Vâng, thưa cậu chủ.”

Dù không giải thích nhưng Ron vẫn hiểu ngay. Cái lão già đã sống ở thế giới này lâu hơn cả Cale có lẽ đang có cùng suy nghĩ với cậu.

Chắc hẳn là Bá Tước phu nhân cũng đã biết về chuyện của Lily nhưng sẽ tốt hơn nếu Cale cũng tìm hiểu. Cale kiểm tra lịch thi nấu ăn.

Cậu cầm lịch thi trong tay và đi vào trong dinh thự Nhà Bá Tước. Bước tới cửa chính thì có một người chào mừng Cale mà cậu không ngờ tới.

“Basen.”

“Huynh trưởng.”

“Mm, đang đợi anh hả?”

Basen không trả lời câu hỏi của Cale mà mở tài liệu đang cầm trong tay ra xem. Cale nhìn Basen, người không đi vào trong cửa chính mà đứng ở đó một cách kì quái.

“Em nghe nói huynh trưởng sẽ ở lại đây trong suốt lễ hội.”

“Ừ.”

“Em mong là huynh trưởng sẽ đảm nhiệm việc trao giải các cuộc thi, có được không vậy?”

Khóe miệng của Cale nhếch lên. Tập tài liệu mà Basen đang cầm là công việc trong lãnh địa. Giờ thì Basen đã lo toan tới công việc trong lãnh địa rồi. Cale chưa từng sờ thử một tài liệu liên quan tới công việc trong lãnh địa.

Đây là tín hiệu tốt. Thế nhưng Cale thấy thắc mắc.

“Cha thì sao?”

“Phụ thân sẽ là người khai hội, nhưng vì người quá bận để có thể lo hết mọi chuyện cho những cuộc thi nhỏ nên phụ thân đã nói rằng mong là huynh trưởng hoặc em hoặc Lily sẽ lo việc này.”

“Thế mẫu thân?”

“Mẫu thân là trưởng ban thẩm định nên sẽ đưa ra quyết định về giải thưởng. Còn huynh trưởng sẽ trao giải.”

“Sao em không làm đi?”

Cale không muốn làm chút nào. Với cả Basen phải làm thì mọi người càng nhớ tới Basen nhiều hơn.

“Em khá bận vì công việc trong lãnh địa. Hiện giờ em đang học việc về hành chính, để tới trao giải thì buộc phải tới xem cuộc thi nữa, mà em thì không có thời gian để làm thế.”

Cale cười. Phải rồi, Basen đang bận rộn vì phải học xử lý công việc hành chính của lãnh địa. Phải nắm thật vững những thứ như vậy thì mới có thể trở thành lãnh chúa được chứ. Chỉ trao giải có một năm thôi thì sao người ta nhớ mình lâu được? Vào lần tới thì Basen sẽ đảm nhiệm vì khi ấy thằng bé đã học xong hết về công việc hành chính rồi.

“Được rồi. Em bận thì anh phải làm chứ. Sau này em còn phải đảm đương công việc hành chính – nửa mặt của lãnh địa cơ mà?”

Về mặt quân sự thì đã có Lily đang chăm chỉ luyện tập.

“Đáng tin cậy thật đấy.”

Cale vỗ vai và động viên Basen. Basen trịnh trọng nói với vẻ mặt quyết tâm.

“Vâng. Huynh trưởng hãy tin tưởng và giao phó cho em.”

Đương nhiên rồi, anh vui lắm. Lãnh địa này là của em với Lily đấy.

“Đừng quá sức đấy. Giờ anh phải vào trong nhà đây.”

Cale đi ngang qua Basen và hướng về phòng ngủ của mình. Bước chân của cậu vừa thong dong vừa nhẹ bẫng. Basen nhìn dáng dấp phía sau của anh trai mình, rồi chào hỏi với những người đi cùng Cale và hướng về lâu đài lãnh chúa.

Basen quyết tâm rằng mình phải chăm chỉ học hỏi công việc hành chính để sớm trở thành một chuyên gia, bởi vì cậu không có tài năng vượt trội về võ thuật như Lily. 16 tuổi, Basen Henituse đã có ước mơ của mình.

Cả gia đình đều ủng hộ ước mơ ấy của Basen. Nghĩ tới điều ấy, nụ cười nở trên khuôn mặt lạnh nhạt của Basen.

Đó là ước mơ mà Cale sẽ ngất xỉu nếu biết được và sẽ không bao giờ chịu ủng hộ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.