Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Quyển 24 - Trash Of The Count's Family-Chương 859 : Chương 88-90(2): Cũng Có Thể Gọi Là Quà




Kỵ sĩ đoàn Wyvern sẽ chiếm lĩnh bầu trời, và khoảnh khắc mà Hoàng Thái Tử bộc lộ dã tâm của mình mà bắt đầu vươn tay ra khắp Tây đại lục thì Vương Quốc Roan và Breck sẽ chẳng khác gì ngọn nến trước gió.

Vậy nên Vương Quốc Roan phải trở nên mạnh hơn và vượt qua chiến tranh thì Cale mới có được cuộc sống an lạc. Để đạt được điều này thì trước hết phải có một người lãnh đạo mạnh mẽ.

'Dẫu sao thì Tử mana là thứ độc dược đối với mình, dùng nó để tạo nên thế lực hậu thuẫn vững chắc thì tốt hơn'

Tất nhiên, nếu thế lực ấy mà mạnh quá thì cũng nguy. So với nguyên tác, hiện tại Hoàng Thế Tử đã có nhiều điều kiện và yếu tố để trở nên mạnh và có quyền lực vững chắc hơn. Taylor giờ đã nắm trong tay Nhà Hầu Tước Stan, và theo dưới trướng của Hoàng Thế Tử.

Còn một điều nữa.

Cale nói với Alberu một điều nữa.

"Ngài trở nên cần Ma Tháp rồi sao?"

"Biết hết rồi mà còn nói như vậy thật sự mệt đấy"

Số lượng những pháp sư đi theo Hoàng Thế Tử ngày càng nhiều hơn, và tốc độ cũng tăng lên nhanh chóng.

"Thiết bị triệu tập của Tháp Chủ mà ngươi cho ta rất hữu ích đấy"

Cale đã tìm được một món đồ ở tầng 21, phòng bí mật của Ma Tháp Chủ và đưa nó cho Alberu. Món đồ mà chỉ riêng Ma Tháp Chủ sở hữu qua từng đời, thứ có thể gửi nhiều liên lạc trong một lần tới tất cả các pháp sư tại Vương Quốc Whipper.

Ma Tháp Chủ. Người đứng đầu các pháp sư ở Whipper và điều hành Ma Tháp lại không có phương pháp nào để liên hệ với các pháp sư trong nước thì có nghe được không?

Chỉ là thứ đó bị giấu ở tầng 21 nên Toonka dù có tìm, tìm mãi thì cũng không thể nào tìm được.

Cale đã chuyển thứ này cho Alberu thông qua Billos, Alberu gửi cho tất cả các pháp sư đang sống ở Vương quốc Whipper chỉ duy nhất một dòng.

[Đất nước của đá. Người lãnh đạo tương lai của đất nước ấy sẽ bảo vệ các ngươi]

Hoàng Thế Tử đã nhận được nhiều lợi ích từ đó, chuyện đã thành ra như vậy nên anh muốn Cale chuyển Ma Tháp tới đâu đó ở Vương Quốc Roan hoặc là phục hồi nó. Thế nhưng, hiện giờ Alberu không còn ở vị thế có thể nói ra những lời như vậy.

"Thật khó để có thể chỉ thị hay ra lệnh cho ngươi. Có thể nói đó là nhờ vả"

"Tôi không có ý định xây dựng Ma Tháp"

Hoàng Thế Tử đã biết trước như vậy nên định thuyết phục Cale một cách mềm mỏng. Bởi vì Cale là một kẻ ghét những chuyện phiền phức.

"Thế nhưng sau này tôi có thể biếu ngài một phần bản vẽ của Ma Tháp"

Alberu đưa hai tay lên vuốt mặt.

"Ngươi muốn gì?"

Hoàng Thế Tử nhận ra là không cần phải nói vòng vo những lời vô nghĩa nữa. Hiện tại người cầm cương không phải là anh.

"Tôi mong rằng điều kiện mà mình đưa ra sau đây sẽ được thực hiện sau hai năm nữa chứ không phải bây giờ"

Vì cuộc sống yên ổn và an toàn của mình, Cale nghĩ rằng thứ cậu cần sau tiền là quyền quyết định.

Tại sao Cale lại thích ăn không ngồi rồi? Chính là vì trừ gia đình ra thì không cần phải đoái hoài tới sếp, khách hành hay đối tác.

Cale không muốn phải sống mà để tâm tới thứ này thứ nọ. Là kẻ vô lại cũng tốt, có thể sống theo cách mình muốn. Ăn, ngủ và lăn. Tuyệt vời làm sao.

Cale thấy được sự biến đổi sắc mặt của Alberu khi đọc văn bản mà cậu đưa. Anh ta đọc với vẻ mặt nghi hoặc rồi cau mày, và cuối cùng là nhìn Cale với vẻ mặt cạn lời.

".....cái này rốt cuộc là sao?"

Cale đáp lại một cách sảng khoái.

"Tôi nghĩ rằng đó là vấn đề mà điện hạ cần tự mình phán đoán"

Ha. Alberu phát ra tiếng than chứa đựng tâm tư bức bối.

Vậy nhưng một lúc sau đó, Cale cầm trong tay hợp đồng có con dấu của Hoàng Thế Tử và rời khỏi phòng làm việc bằng bước chân nhẹ bẫng.

"Ta ấy. Đây là lần đầu được lợi nhưng lại thấy khó chịu thế này."

"Là chuyện tốt cho đôi bên nên tôi nghĩ tốt hơn là vui vẻ tận hưởng, thưa điện hạ"

Rõ ràng là Hoàng Thế Tử được lợi. Anh được đảm bảo bí mật thân phận, nhận được Tử mana của Dragon trong bình thủy tinh và khoảng vài năm nữa thì sẽ nhận được bản vẽ của Ma Tháp dù chỉ là một phần.

Dù nắm được trong tay món hời cực lớn mà không thể ước tính thành tiền, nhưng Alberu vẫn thấy khó chịu. Bởi vì nét mặt của Cale quá rạng rỡ.

Trông cậu ta như đang một mình giữa rừng hoa.

"Vậy tôi xin cáo từ"

"Đi ngay đi"

Hoàng Thế Tử bảo Cale đi ngay nhưng thực lòng lại không muốn cậu ta rời đi. Anh muốn túm cậu ta lại, rồ vặn hỏi xem là cậu ta đang nghĩ cái quái gì. Vậy nhưng anh lại không thể vặn hỏi được.

'Dạ Lâm, đại lộ ở tây bắc bộ và hải lộ ư'

Alberu không tài nào đoán được tâm tư của Cale, người mong muốn thứ gì đó khác không phải tiền bạc hay vật chất.

Trái lại thì Cale không quan tâm dù Alberu có đoán được hay không. Sau khi hoàn thành xong mục đích tới thủ đô của mình thì cậu lên xe. Không còn lý do gì để cậu nán lại thủ đô thêm nữa.

"Vậy chúng ta sẽ lập tức quay về lãnh địa sao?"

"Ừ"

Nghe thấy câu trả lời của Cale, Beacrox đóng cửa xe và lập tức xuất phát hướng về lãnh địa Henituse.

"Nhân loại, giờ chúng ta về nhà và nghỉ ngơi hả?"

"Ừ. Trong thời gian tới sẽ nghỉ thật đã đời"

Cale trả lời cho qua câu hỏi của Roan, rồi dựa lưng vào ghế. Giờ thì cậu có thể nằm dài một cách thoải mái trong ít nhất 6 tháng và nhiều nhất là 1 năm.

Sau đó thì cậu sẽ lành lặn vượt qua chiến tranh và điều chờ đợi tiếp theo là cuộc sống yên bình ăn không ngồi rồi.

* * *

Vậy nhưng khi trở về lãnh địa, Cale cảm nhận được bầu không khí khác với thường ngày ở Nhà Bá Tước.

"Chuyện gì thế?"

"Chuyện đó..., thiếu gia-nim"

Người ra đón Cale đương nhiên là Phó quản gia Hans.

Vậy nhưng thật lạ thường.

Sắc mặt của Hans không tốt.

"Nói lẹ đi"

Cale không nhìn Choi Han, Beacrox, On, Hong đang tới gần mình từ phía sau, mà nhìn thẳng vào Hans. Cậu có dự cảm không tốt. Một sự bất an không rõ là gì ùa tới.

'Lại không được nghỉ nữa à?'

Có chuyện gì phát sinh vậy?

Vấn đề không chỉ ở Hans, mà những người làm cạnh hắn và các kỵ sĩ cũng mang nét mặt không ổn.

Đầu óc của Cale trở nên rối rắm trong khoảng 5 giây ngắn ngủi.

"Thiếu gia-nim, Ron-ssi đã về rồi ạ"

"Ron ư?"

"Cha tôi ư?"

Không chỉ có Cale mà con trai của sát thủ Ron, Beacrox cũng nhìn Hans với vẻ mặt ngạc nhiên. Phải mấy tháng nữa thì Ron mới quay về.

Hans nhắm chặt mắt lại. Dáng vẻ ấy lại càng khiến Cale thấy bất an. Hans mở mắt ra, không dám nhìn về phía Beacrox mà nhìn Cale rồi nói.

"Ron-ssi đã bị thương và trở về"

"Dẫn đường đi"

Thấy khuôn mặt đanh lại của Cale, Hans lập tức quay người lại và nhanh chóng bước vào trong dinh thự. Cale theo sau hắn. Beacrox đi ngay bên cạnh cậu.

Hans dẫn đường cho Cale nhanh nhất có thể và dừng lại trước một căn phòng. Đó không phải là phòng mà đầy tớ Ron sử dụng mà là phòng ngủ sang trọng dành cho những vị khách có tên tuổi khi họ tới chơi.

"Mở cửa"

"Vâng"

Trước mệnh lệnh quả quyết, Hans mở cửa.

Kétttt.

Cách cửa được mở ra.

Một mùi hôi thối xộc vào mũi Cale.

"Cậu chủ"

Lần đầu tiên Cale chết lặng người sau khi tới thế giới này.

"......Ron"

Sát thủ Ron. Cái lão già nham hiểm ấy đang nằm trên giường.

"C, cha!"

Beacrox đi ngang qua Cale và chạy vào trong phòng ngủ. Nhìn đôi mắt của Ron đang nhìn mình, Cale hỏi ông.

"....ông, tay ông sao lại thế kia?"

Ron quay về sớm hơn dự kiến. Và bị mất một cánh tay.

“Bằng cách nào đó mà đã thành ra như này đấy ạ”

Nụ cười giả bộ hiền hậu của Ron vẫn y như thế. Vậy nhưng khuôn mặt ông nhợt nhạt và đầy những vết thương nhỏ. Và càng lại gần ông thì mùi hôi càng nặng hơn.

Tại nơi đáng lẽ phải có cánh tay trái giờ trống không.

“Hans”

“Vâng”

“Ra ngoài”

“Vâng?”

Không chỉ mình Hans, Cale nhìn những người hầu ở xung quanh và cả thuộc hạ của cha mình, rồi nói.

“Tất cả ra ngoài. Beacrox và Choi Han ở lại”

Han hơi do dự nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Cale thì hắn liền kéo theo những người còn lại và đi ra ngoài. Trước cái nhìn của Cale, On và Hong cũng rón rén đi ra.

Nyann----

Nyaaa---

Hai chú mèo con liếc nhìn Ron mấy lần với vẻ mặt hỗn loạn rồi ra khỏi phòng.

Khi những người khác đi ra, thì phòng ngủ vốn rộng lại trông càng rộng hơn.

“Ông có sức để nói không?”

Cale hỏi Ron một câu rất bình tĩnh. Ron nở nụ cười dịu dàng. Trông ông không có vẻ gì là một người đang đau đớn.

“Có chứ, thưa cậu chủ”

“Vậy giải thích đi. Đi săn cáo rồi trở về với bộ dạng này là sao?”

Ron ngưng nhìn Cale và đưa mắt nhìn con trai mình, Beacrox. Beacrox đang quỳ gối xuống và nhìn vào phần vai trống không bên trái của ông.

‘Đáng ra ta không nên quay về sao?’

Dù vậy nhưng nơi ông nghĩ được chỉ có mỗi nơi này. Dẫu sao thì cũng phải chết nên ông muốn nhìn mặt con trai và một vài người.

“Tôi tới đây từ Đông đại lục. Vào lúc mà Beacrox còn rất bé”

Ron bắt đầu kể câu chuyện của mình. Ông cần một nơi để gửi gắm đứa con trai.

“Như cậu chủ đã biết, tôi là sát thủ. Tại thế giới ngầm của Đông đại lục có ngũ đại gia tộc ám sát nổi tiếng. Tôi là người thừa kế của gia tộc Molan thuộc trong số đó.”

“Cha”

Beacrox gọi Ron.

“Gia tộc của chúng tôi vì bị hủy hoại vì một tổ chức tên là ‘Arm’. Để trốn khỏi bọn chúng, tôi đã đem theo con trai mình sang Tây đại lục. Và sống ẩn mình”

Haa. Ron thở một hơi dài. Sắc mặt của ông nhợt nhạt.

“Bởi vì tổ chức tên ‘Arm’ dù đã thống trị thế giới ngầm nhưng đó chỉ là tổ chức cấp thấp, bọn chúng còn có đầu não khác. Tôi cảm thấy lo sợ trước sức mạnh to lớn mà mình không thể tìm hiểu được của chúng. Bởi vậy mà đã làm công việc đầy tớ vô dụng”

Hàng lông mày của ông nhíu sâu.

“Vậy rồi sau mấy chục năm thì tôi lại ngửi thấy mùi của bọn chúng”

Beacrox giật mình. Ánh mắt của Ron hướng về phía sau Cale. Hướng tới gã lương thiện nhưng hơi điên loạn đang đứng đó với vẻ mặt như không thể tin nổi. Ánh mắt của ông hướng tới Choi Han.

“Khi Choi Han tới lâu đài lãnh chúa này. Đã có mùi của ‘Arm’ bốc ra từ người cậu ta”

Lý do mà Beacrox và Ron chĩa dao vào Choi Han khi cậu tới lâu đài lãnh chúa sau sự việc ở làng Harris.

Là bởi cậu ta có mùi của ‘Arm’.

Đôi mắt của Choi Han giao động.

“......lẽ nào là những kẻ mà tôi đã giết ở làng Harris?”

“Phải. Khả năng cao chúng thuộc Arm”

Choi Han nhìn Cale. Ron nói tiếp.

“Tôi đã điều tra khi lên thủ đô và đã tìm hiểu được rằng bọn chúng đã vươn chân sang Tây đại lục này. Bởi vậy mà tôi đã quyết định hành động. Thực ra không phải là đi săn cáo mà là chó săn một mình đi vào hang cọp”

Mình đã lao vào đó với sự tự tin nào thế? Ron dù nghĩ vậy nhưng ông vẫn sẽ hành động nếu như thời gian quay ngược về khoảnh khắc ấy. Vì ông cần phải tìm hiểu cho được. Bọn chúng định làm chuyện gì.

“Và rồi tôi đụng độ với một trong những đội quân chiến đấu của Arm và biết được về chuyện chúng đang làm”

Kết cục thì ông đã loại bỏ được một tổ quân chiến đấu và lấy được một thành quả nhỏ.

“Thế nhưng bằng cách nào đó thì tôi đã bị cắt mất một cánh tay và thoát chết mà bỏ trốn được”

Ron phát ra tiếng cười cay đắng. Ông nghĩ mình đã già cả rồi mà còn để phải mang cái bộ dạng gì thế này. Đối với người sử dụng đoản đao hai tay như ông thì đây là thương tích nghiêm trọng.

Lúc ấy, người đang im lặng lắng nghe, Cale mở lời.

“Ông vẫn chưa tìm ra được thân phận thật của tổ chức tên Arm ấy sao?”

“Vâng. Tiếc thay là vậy”

Ron vẫn không thể tiếp cận được tới chân tướng của chúng.

“Ron”

Ron nhìn Cale. Sau thời gian không gặp, khí chất của Cale đã trưởng thành hơn một bậc. Ông cảm nhận được áp lực từ Cale như là sẽ phải cúi đầu trước mặt Cale theo lẽ tự nhiên.

“Ai là kẻ chặt tay ông?”

“.....là một pháp sư trẻ. Nhìn thấy ai hắn cũng chặt tay họ hết”

Vai của Choi Han giật lên và nhìn Cale.

“Thằng chó điên”

Lời tục tĩu phát ra từ miệng Cale.

Arm. Tổ chức ấy chính là tổ chức bí ẩn mà Cale biết.

Làng Harris, đưa Raon cho Nhà hầu tước, sự kiện khủng bố ở thủ đô, cuộc tập kích làng Sói Lam.

Tổ chức ấy đã gây ra tất cả chuyện đó.

Hơn nữa, có vẻ cậu đã biết người chặt tay Ron là ai. Chắc hẳn Choi Han cũng vậy.

Pháp sư đã chỉ huy sự kiện khủng bố ở thủ đô. Khả năng cao chính là Redika, pháp sư cuồng máu.

Là kẻ bị mất tay trái vì Choi Han. Cale không biết làm cách nào mà hắn có thể thực hiện ma thuật bằng một tay và chặt tay người khác. Nhưng khả năng cao là Redika.

“L, làm thế nào mà, chuyện, chuyện này”

Choi Han siết chặt hai nắm đấm và rơi vào tình trạng hỗn loạn. Vậy nhưng Cale xác nhận thêm một điều nữa.

Ron mạnh và đặc kĩ của ông là ám sát và ẩn thân. Ron mạnh hơn Redika. Chắc chắn có lý do khiến ông bị chặt tay và phải bỏ trốn.

“Mùi hôi này là gì?”

Mùi hôi thối ngập cả phòng ngủ. Cậu phải biết được nguồn gốc mùi hôi ấy là gì.

Đó là mùi thịt thối.

Thay vì trả lời, Ron nở nụ cười hiền hậu. Nụ cười ấy khiến Cale tức điên lên. Cậu tới gần và lật tấm chăn đang đắp trên người Ron.

“Ah”

Choi Han thốt lên, còn khuôn mặt của Beacrox thì nhăn nhúm hết mức.

“Tôi bị dính chút độc ấy mà”

Một phần ở hông và đùi của Ron bị trúng độc, da thịt tại đó chuyển sang màu đen kịt. Thứ chất lỏng nhão nhoét bám lên đó. Thứ chất lỏng bầy nhầy có lẫn cả nước phục hồi. Đó là thứ mà lần đầu tiên Choi Han nhìn thấy.

Nhưng Cale thì không như thế.

“Độc của Nhân Ngư”

Ron nhìn Cale.

“....bọn chúng là những kẻ đã giúp Nhân Ngư”

Lời của Cale đi kiềm cùng tiếng than thở. Cậu đưa một tay lên che mắt.

Thực sự, thực sự thì Cale đã đoán trước được điều ấy.

Lần đầu tiên gặp Tộc Cá Voi, khi bọn họ đề cập tới Dạ Lâm. Và cả khi phát hiện ra nguyên liệu khiến Nhân Ngư mạnh hơn trong đầm lầy ở Dạ Lâm.

Biết đâu lại liên quan tới Tổ chức bí ẩn? Cale đã nảy sinh nghi vấn như vậy.

Thế nhưng cậu lại không nghĩ ngợi. Vì đó là chuyện phiền phức.

Và cậu cũng không muốn phải đụng độ với chúng. Bởi vì lỡ như biết được thân phận của chúng thì cậu phải nói cho Choi Han biết và rõ ràng chuyện sẽ trở nên phức tạp.

Bởi thế nên cậu đã cho qua. Bởi vì đó là chuyện không liên quan gì tới an nguy của mình.

“Thật chẳng ra gì”

Thế nhưng điều đó không có nghĩa là chúng được phép xâm hại vào trong phạm vi của cậu.

Sát thủ Ron.

Lão già nham hiểm này khiến Cale không thoải mái. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng này của ông, Cale đã hiểu ra. Ron là người của cậu.

Cale – Kim Rok Soo rất chú trọng tới sự an nguy của mình và cả những sự tồn tại bên trong phạm vi của mình. Nhờ vậy mà cậu mới có thể chống chọi vượt qua để sống sót.

“Biển sao?”

“Là đảo”

Giữa Đông đại lục và Tây đại lục không có một hòn đảo nào sao? Không, có rất nhiều đảo. Rất nhiều đảo nhỏ.

“Choi Han”

“Vâng”

Cale nhìn Choi Han. Choi Han không thể rời mắt khỏi cánh tay của Ron. Nghĩ rằng việc mà pháp sư cuồng máu Redika làm và lý do hắn chặt tay người khác là do việc mình đã làm với hắn, Choi Han thấy khổ tâm.

“Làm gì đấy?”

Choi Han nghe thấy Cale điềm nhiên hỏi mình. Giọng nói ấy khiến Choi Han quay đầu lại. Cale nói với cậu.

“Đừng nghĩ mấy chuyện vớ vẩn. Đem Mueller tới đây ngay”

Suy nghĩ vớ vẩn. Choi Han nhận ra là Cale đã biết mình đang nghĩ gì, cậu cắn môi.

“Chỉ cần đem Mueller-ssi tới là được sao?”

“Ờ. Bảo hắn cầm bản vẽ thuyền và tới ngay lập tức”

Cale không hề nổi nóng. Cậu chỉ ra lệnh với giọng nói bằng phẳng.

Thế nhưng Choi Han nín thở và rời khỏi phòng nhanh hơn bất cứ khi nào.

Ron tỏ vẻ nghi hoặc khi Cale đột ngột nhắc tới thuyền.

“Cậu chủ?”

Cale nói một cách vô cảm với Ron đang nhìn mình.

“Ông cũng sẽ đi cùng. Biết thế đi”

Cale cằn nhằn với khuôn mặt thản nhiên.

“Sát thủ mà để bị thương rồi quay về thì định thế nào đấy hả?”

“Tôi vẫn còn sống mà”

Cale nhớ lại nội dung thư mà Ron vẫn luôn gửi.

[Tôi vẫn còn sống. Cậu chủ vẫn còn sống phải không?]

Cale bật cười.

“Mồm mép vẫn còn chưa chết nhỉ. Beacrox”

“....vâng”

Cale nắm chặt lấy vai Beacrox, người vừa đáp lại không chút sức sống.

“Nhanh đi gói hành lý đi. Tập trung hết mọi người nữa”

Lời nói tiếp sau đó của Cale khiến Beacrox vội vã quay đầu lại nhìn cậu.

“Không phải chúng ta cần loại bỏ độc tố của Nhân Ngư sao?”

Thuộc tính bóng tối. Độc của Nhân Ngư, thứ độc chết chóc đối với con người. Không có phương pháp nào trị loại độc ấy. Điều này thì Beacrox, người chuyên về tra tấn và ám sát biết rõ hơn ai hết.

Ron cũng vậy. Tại sao ông lại về đây để nhìn mặt con trai mình? Là bởi trước khi chết ông muốn nhìn nó thêm một lần nên đã quay về nhà, về quê hương thứ 2 của mình.

Tại nhà Bá Tước, nhờ đổ liên tục nước phục hồi thượng cấp lên phần trúng độc nên mới có thể ngăn được độc lan sang phần khác.

Nhờ nước phục hồi thượng cấp mà cơn đau cũng giảm đi và Ron mới có thể duy trì được sức sống. Đó là phương pháp có thể thực hiện được vì gia tộc Henituse lắm tiền.

“C, cách trị độc?”

Beacrox nói lắp bắp không giống mình của thường ngày. Cale ra lệnh cho Beacrox.

“Nhanh làm việc đi”

Vốn dĩ đó là phương pháp mà Rosalyn tìm ra nhưng Cale đã dùng phương pháp ấy một lần. Phương pháp trị độc mà cậu đã dùng để cứu Người Cá Voi hỗn huyết.

“Đừng lo. Cha ngươi sẽ trường thọ”

Giọng nói nghe nhẹ bẫng nhưng cho cảm giác hoàn toàn không như vậy. Trái với lời nói, khuôn mặt Cale đanh lại hơn bất cứ lúc nào.

‘Khốn khiếp’

Cậu đã định nghỉ thoải mái, nhưng vấn đề không nằm ở đó.

Cale đối mặt với tình huống mà mình hoàn toàn không ngờ được. Mạch truyện đã bẻ theo hướng mà cậu không thể dự đoán.

Lúc ấy. Khi mà Beacrox cũng đã ra ngoài và chỉ còn lại Ron và Cale.

“Cậu chủ”

“Ừ”

“Có vẻ bọn chúng định cùng với nhân ngư nhắm tới hải lộ”

Ron nói thông tin quan trọng mà mình tìm hiểu được cho Cale. Cale đáp ngay lại.

“Ta biết”

“Vâng?”

“Chẳng rõ thế còn gì”

Quá rõ ràng. Việc chúng tới đây từ Đông đại lục khiến chuyện càng rõ ràng hơn.

“Ron, hơi cực cho ông nhưng ta hỏi thêm một điều nữa được không?”

“Vâng. Được chứ”

“Có ai thấy mặt ông không?”

“...chỉ có gã pháp sư ấy nhìn thấy tôi”

Nét mặt của Ron không thể nào tốt nổi khi nói ra sai lầm nghiêm trọng của một sát thủ. Còn Cale thì ngược lại, ánh sáng lóe lên trong mắt Cale.

“Cậu chủ”

“Ừ”

“Không phải cậu định đối đầu trực tiếp với tổ chức ấy chứ?”

“Ông nghĩ sẽ là thế nào?”

Ron dù vất vả vì độc nhưng khóe miệng của ông vẫn nhếch lên trên. Ông thấy được rõ là Cale sẽ hành động theo hướng nào.

“Dẫu thế nào thì cũng tốt. Làm sao có lợi cho cậu chủ”

“Ông hiểu ta đấy”

Cale tuyệt đối không có ý nghĩ sẽ làm chuyện phiền phức. Cậu dự định sẽ đạt lấy mục tiêu mình cần và nhanh chóng rút đi. Tất nhiên là cũng sẽ khuyến mãi thêm cho chúng một vố thật đau.

‘Lũ chó đẻ phiền nhiễu’

Tổ chức Bí Ẩn, hay Arm, hay Nhân Ngư.

Chúng đều rất mạnh. Khó mà có thể đấu trực diện với chúng, nhưng.

- Raon vĩ đại ta đây cũng sẽ đi cùng

Ít nhất thì Cale có Rồng đen, Choi Han, Rosalyn. Cậu nắm bắt rõ về năng lực của những người quanh mình.

Cale lập kế hoạch.

Cách để đảm bảo an nguy cho bản thân và những sự tồn tại nằm trong phạm vi của mình. Đó là điều cần thiết đối cuộc sống an lạc không chỉ về thể xác mà cả tâm hồn.

“Trước khi xuất phát thì ông hãy nghỉ ngơi đi”

Cale rời khỏi phòng ngủ của Ron và lập tức đi tới phòng liên lạc hình ảnh. Cậu cần phải tới lãnh địa Ubarr, vùng biển đông bắc bộ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.