Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Quyển 24 - Trash Of The Count's Family-Chương 853 : Chương 69-74(1): Trái Với Ý Định




Cale vỗ vai Billos. Sự kỳ vọng dâng trào trong ánh mắt của hắn. Billos nghe thấy Cale nói.

"Vậy nên, nếu muốn có bảo vật thì hãy làm việc đi"

Lời chỉ thị thờ ơ. Dù vậy nhưng Billos vẫn trả lời một cách rành mạch.

"Tôi sẽ làm bất cứ là việc gì. Khư khư"

Nhìn qua thì có vẻ Billos đang thích thú, Cale lắc đầu. Chắc hẳn là hắn ta cố tình phản ứng như vậy thôi, chứ trong đầu thì đang rối cả lên.

'Bởi vì mình còn chưa nói rõ cho hắn biết'

Cale chỉ gửi một từ cho Billos. 'Đạo cụ ma thuật'. Nhận được từ ấy, Billos chỉ trả lời Cale là 'Đã rõ'. Cale nhìn điệu bộ đi làm việc của Billos, rồi cậu đi tìm một người.

Người cần phải cẩn thận nhất trong đoàn khi lưu lại Vương Quốc Whipper này.

Rosalyn.

Hiện tại ở Vương quốc Whipper, pháp sư phải cẩn thận nếu không muốn chết hoặc bị thương. Cale tìm thấy cô đang đứng trên boong tàu và tiến lại gần. Cậu cần phải nhắc cô chú ý đề phòng.

".....Rosalyn-ssi...."

Vậy nhưng Cale không cần phải làm thế. Cale suy nghĩ xem phải nói gì với Rosalyn.

"Thiếu gia Cale, cậu làm sao thế?"

Nghe thấy giọng nói điềm đạm của Rosalyn, Cale hỏi Rosalyn về bộ dạng hiện tại của cô.

"Thứ nằm trong tay cô là cây gậy sao?"

Cây gậy trong tay Rosalyn xoay tít và tạo ra luồng gió lớn. Khung cảnh ấy rất đỗi quen thuộc với Cale. Cậu nhìn thấy áo giáp da mỏng nhẹ bên dưới lớp áo choàng của cô. Rosalyn trả lời Cale bằng giọng nói đầy sức sống.

"Vâng. Là gậy. Vung quyền trượng ma thuật hay vung gậy đều như nhau cả. Điều là vật có thể dùng để đánh mà"

"Thật sáng suốt"

Cale thật lòng tán dương và giơ ngón tay cái lên với Rosalyn. Cale không cần phải cảnh báo Rosalyn về sự nguy hiểm khi xuất hiện ở Vương quốc Whipper dưới thân phận Pháp sư.

"Sáng suốt gì đâu. Phải tránh việc khiến cho mọi người trở nên khốn đốn chỉ vì tôi. Nhìn thế này thôi chứ, hồi bé tôi đã học hết các loại vũ thuật cơ bản rồi"

Bộp. Bộp. Rosalyn dùng gậy gõ nhẹ vào lòng bàn tay còn lại. Là thành viên trong Hoàng Tộc và còn là ứng cử viên thừa kế số 1, cô đã được học võ thuật phòng thân cũng như một số loại vũ thuật cơ bản.

Nắm cây gậy trong tay, ánh mắt của Rosalyn trở nên sắc lạnh.

"Với cả, tôi muốn nhìn thật rõ nơi này một lần"

Khóe miệng của Cale hơi nhếch lên. Rosalyn, nhân vật rất hay được đề cập tới sẽ là chủ nhân mới của Ma tháp sẽ được dựng lên trong tương lai. Cô là người lương thiện giống với Choi Han nhất. Cũng phải thôi, bởi vì họ đã cùng nhau phát triển bản thân.

Vậy nhưng về cơ bản thì Rosalyn có giấc mơ rõ ràng và cái đầu lạnh. Trải nghiệm từ Vương Quốc Whipper hẳn sẽ cho cô nhiều phức cảm cũng như cơ hội để học hỏi.

Cale hướng mắt theo Rosalyn, nhìn hải cảng.

Hải cảng bé nhất và cũng là nơi ít bị phá hủy nhất. Và đây còn là hải cảng mà người dân bộ lạc thường sử dụng nên khá an toàn. Vậy nhưng lượng thuyền đi và đến rất ít, khuôn mặt của những người xuống thuyền thì u ám, chỉ có khuôn mặt của những người sống tại hải cảng là tươi sáng.

'Bởi vì có rất nhiều người dân bộ lạc bị sai khiến như nô lệ ở Ma tháp'

Cậu nhìn luồng khói đen bốc lên từ đằng xa. Sau cuộc nội chiến thì hiển nhiên là chỉ còn lại những thứ đổ nát.

"Thiếu gia-nim, có thể di chuyển rồi ạ. Xe ngựa đã được chuẩn bị"

"Ừ"

Cale gật đầu đáp lại câu nói của Billos và xuống thuyền. Lần đầu tiên đặt chân lên đất của Vương quốc Whipper, Cale nói.

"Bốc mùi chẳng tốt lành gì nhỉ"

Cale ngửi thấy mùi khói mốc bốc lên từ nơi đổ nát và cháy rụi trong khi đang hướng tới nơi ở mà Billos đã chuẩn bị. Tới nơi, Cale nói chuyện riêng với Billos trong phòng mình.

"Ngươi chuẩn bị tốt đấy nhỉ?"

Tại nơi ở yên tĩnh nhất gần hải cảng, Cale khen ngợi Billos, người đã chuẩn bị xe ngựa ngụy trang bằng biểu tượng của thương đoàn Flynn và cả những thứ lặt vặt. Billos nhún vai. Cale hỏi hắn thêm một điều nữa.

"Ngươi đã chuẩn bị trong im lặng và không để phát ra tin đồn đấy chứ?"

"Không phải đó là chuyện đương nhiên sao ạ?"

Billos đáp lại với vẻ nghiêm nghị.

"Làm sao tôi có thể chia sẻ lợi ích của mình cho kẻ khác?"

Thấy ánh mắt tràn ngập sự tham lam của Billos, Cale cười và nói.

"Quả nhiên ngươi khiến ta thấy rất vừa lòng"

"Thiếu gia-nim cũng vậy"

Cale dựng người vào sô pha và hỏi thẳng.

"Thắng phải không?"

Billos gật đầu chậm rãi với gương mặt thận trọng.

"Vâng, đúng như thiếu gia-nim đã nói"

"Thế à"

Kết cục, à không, như dự đoán, liên minh Phi pháp sư đã giành chiến thắng. Cale đã tới đây vừa kịp lúc cuộc nội chiến kết thúc.

Và chỉ có một dấu hiệu thông báo nội chiến đã kết thúc.

Đó chính là Ma tháp bị phá hủy.

Khi Ma tháp, pháo đài cuối cùng của các Pháp sư sụp đổ thì đó chính là khi nội chiến kết thúc. Tất nhiên là vẫn còn tồn đọng những việc lặt vặt cần phải giải quyết.

"Liên minh phi pháp sư ấy liều lĩnh hơn tôi nghĩ"

Billos cau mày hết mức và bắt đầu kể về cuộc nội chiến.

"Bọn họ dường như chẳng hề sợ chết mà chỉ chú tâm vào việc giết chóc"

Vai của Billos khẽ run lên. Hắn chỉ được nhìn thấy quang cảnh của nội chiến vào lúc bắt đầu và khi kết thúc. Bởi vì đó là thời điểm thích hợp cho việc mua bán.

Dù vậy nhưng chỉ thế thôi cũng đủ để hắn có thể nhìn ra được nhiều điều.

"Đặc biệt là những người dân bộ lạc với đặc tính kháng ma thuật xuất hiện và dẫn đầu liên minh, họ quả thực rất đáng sợ"

Trong cuộc chiến giữa liên minh pháp sư và liên minh phi pháp sư, 'năng lực kháng ma thuật' chính là biến số gây ảnh hưởng lớn nhất tới thế cuộc.

Trong một thế hệ thì có khoảng vài người với năng lực kháng ma thuật được sinh ra trong số những người dân bộ lạc. Số lượng rất ít, thêm vào đó là việc không thể học được ma thuật khiến cho họ bị đàn áp rất gay gắt tại Vương Quốc Whipper.

Thế nhưng vào thế hệ này có rất nhiều người mang năng lực kháng ma thuật được sinh ra, và đó lại trở thành 1 trong những lợi thế của họ.

Người dân bộ lạc cho rằng đây là điềm báo từ thiên nhiên. Điềm báo về cái chết của pháp sư ngạo mạn, những kẻ dùng mana điều khiển thiên nhiên.

"Đặc biệt là Toonka, kẻ lãnh đạo liên minh phi pháp sư"

Cale không nói gì mà chỉ lắng nghe.

"Hắn và thân cận của hắn thật sự là những kẻ hành động theo bản năng. Tôi có từng nhìn thấy hắn một lần từ đằng xa, lúc ấy hắn đang xé đầu của pháp sư bằng tay. Thật sự rất man rợ"

Hiuuu. Billos thở dài và lắc đầu.

"Lúc ấy tôi đã chẳng tài nào ngủ được. Giờ nghĩ tới Toonka và thân cận của hắn thôi là ruột gan lại cồn cào"

Billos tự răn bản thân là nhất định phải cẩn thận và né tránh những kẻ như thế. Bởi vì trông bọn chúng không có vẻ là người chịu lắng nghe. Mặc dù các tham mưu của Toonka thông minh và hiểu chuyện.

"Bọn họ có vẻ rất tàn nhẫn"

Billos gật đầu lia lịa khi nghe Cale nói vậy.

"Vâng, cực kì tàn bạo. Xác của những pháp sư chết vì bị xé xác đều được treo trước mỗi thành"

Vậy nhưng Billos không nói rằng đó là chuyện xấu.

"Dẫu vậy nhưng theo quan điểm của người dân Whipper thì như vậy vẫn còn chưa đủ"

Billos hiểu được nỗi lòng của người dân Whipper. Dù bản thân hắn, người kiếm tiền nhờ vào dư chấn từ nội chiến chẳng có tư cách để nói rằng ai xấu, ai tốt.

"Vậy nhưng có điều này, thưa thiếu gia-nim"

Billos lại treo nụ cười trên khóe miệng và ngấm ngầm thưa chuyện với Cale.

"Sao?"

Theo phương diện nào đó, cách Cale hỏi thẳng có thể khiến người ta cảm nhận được sự lạnh lùng, thế nhưng Billos không hề giao động.

"Vậy từ giờ ngài sẽ tới đâu?"

Rốt cuộc Cale định tới đâu và bảo vật là thứ gì. Billos đã rất tò mò. Hắn có thể nhìn thấy nụ cười nở trên môi của Cale, người đã lãnh đạm lắng nghe câu chuyện hắn kể tới tận bây giờ.

Nụ cười ấy khiến sự kỳ vọng dấy lên bên trong Billos. Lúc ấy giọng nói của Cale phát ra.

"Đi gặp Toonka"

"......Vâng? Ai cơ?"

Trong giây lát, Billos nghĩ rằng hắn đã nghe nhầm. Chắc là hắn nghe nhầm vì đã không thể ngủ ngon trong suốt thời gian xảy ra nội chiến.

Cale mặc kệ dù đây là lần đầu cậu thấy nét mặt đần ra của Billos, và nói tiếp lời mình.

"Tới Ma tháp"

"Vâng?"

Lý do Cale chọn hải cảng nhỏ này không chỉ có một. Đây là hải cảng gần với Ma tháp nhất. Nơi nằm ngoài phạm vi công kích và có nhiều người dân bộ lạc.

Ngồi đối diện với Billos đang ngẩn người ra nhưng nét mặt lại có vẻ rối rắm, Cale thong thả nói.

"Cứ tin ta"

Billos mấy lần mấp môi, rồi hắn đứng bật dậy và lấy ra một chai rượu được được chuẩn bị sẵn bên trong tủ. Billos mở nắp chai và nốc ừng ực. Khi bình rượu còn lại khoảng một nửa, hắn trả lời Cale.

"Tôi tin vào trực giác của mình"

"Trực giác của ngươi nói gì?"

Billos lấy ra một bình rượu mới và đưa cho Cale.

"Trực giác của tôi mách bảo hãy đi theo thiếu gia-nim"

Cale nhận lấy bình rượu và cứ thế tu một hơi.

"Ngươi quả thực có tố chất xuất sắc của một thương nhân đấy"

Trông Cale rất thong thả và buồn chán. Billos cầm chặt chai rượu trong tay và nhìn ra cửa sổ phía sau vai Cale.

Việc nội chiến chấm dứt đã được công bố, nhưng toàn bộ các pháp sư vẫn chưa bị bắt hết, những tiếng kêu chết chóc vang vọng khắp nơi trên đất Whipper. Điên loạn, tuyệt vọng, đau buồn. Vùng đất này đồng thời tồn tại những thứ ấy.

"Rượu ngon đấy"

Nghe thấy giọng nói vô cảm của Cale, Billos quyết định càng tin tưởng hơn vào trực giác của mình.

* * *

Mấy ngày sau, Cale bước xuống từ xe ngựa có biểu tượng của thương đoàn Flynn. Đằng sau xe của cậu còn 3 cái xe nữa.

"Thiếu gia-nim, đây là địa điểm gần Ma tháp nhất mà xe ngựa có thể đi tới"

Cale nhìn thấy Ma tháp đổ vỡ ở đằng xa. Vậy nhưng Ma tháp bị phá hủy ở mức vừa phải hơn cậu nghĩ.

'Hắn đã giữ lời hứa phá vừa phải'

Toonka đã rất nghe lời cậu.

"Ma tháp đẹp đấy"

Đứng ở bên cạnh Cale, ánh mắt Billos trở nên sắc bén. Lúc ấy Cale lấy ra thứ gì đó và cho Billos xem một phần của thứ ấy.

"Hự"

Billos hít sâu.

Hoàng kim lệnh.

Dù chỉ được nhìn một phần nhưng thứ đó chắc chắn là Hoàng kim lệnh. Ánh mắt của thương nhân trở nên khác hẳn.

"Ngài thật đáng kính, thiếu gia-nim"

Cale phớt lờ lời hắn nói. Phó quản gia Hans tới gần cậu.

"Thiếu gia-nim, từ giờ ngài định làm gì vậy ạ?"

Hans hỏi Cale định làm gì và nhìn xung quanh, nơi ở gần lối vào doanh trại rộng lớn, được dựng lên trước Ma tháp.

Hans nhìn thấy nhiều lều trại và nhà cửa. Quy mô này phải dùng từ 'ngôi làng' để diễn tả thì thích hợp hơn là doanh trại. Và hắn còn thấy những người mặc trang phục rất độc đáo. Đó là những người dân bộ lạc. Ngoài họ ra còn có nhiều kiểu người khác. Lúc này, đồng tử của Hans dao động.

"K-hpm!"

Hắn vô thức đưa tay lên bịt miệng. Những chiến binh mình đầy máu đang biến những xác chết thành mảnh nhỏ. Hans lờ mờ nhìn thấy trang phục của thi thể. Là áo choàng. Chắc hẳn đó là pháp sư.

Và hắn thấy đằng sau đó là những cái đầu bị chặt của pháp sư lăn long lóc và được chất tại một nơi.

Trong khoảnh khắc, mùi máu và mùi hôi thối chi phối khứu giác của Hans, bên tai hắn vẳng lên tiếng tí tách của những xác chết bị thiêu cháy.

"Thấy không khỏe thì nghỉ đi"

Lúc ấy Hans nghe thấy giọng nói trầm tĩnh của Cale và nhìn cậu. Rồi hắn nhận ra, tất cả mọi người ở đây đều trầm tĩnh. Đứa trẻ Maes thuộc tộc Sói cũng trầm lặng đứng nhìn khung cảnh ấy.

"Hans"

".....vâng, thiếu gia-nim"

"Đây là chiến trường"

Hans cảm nhận được cảm giác thực của từ 'chiến trường'. Và đồng thời hắn nhìn thấy rõ đôi mắt của Cale, người đang trầm tĩnh nhìn khung cảnh ấy.

Cale đưa ánh mắt vô cảm nhìn lều trại, các chiến binh, các thương nhân ra vào doanh trại và cả những người bên trong. Cậu nhớ lại khoảnh khắc đang làm việc khi còn là Kim Rok Soo. Khoảnh khắc đột nhiên thấy mệt mỏi, muốn ở nhà nghỉ ngơi thư giãn bằng việc đọc sách. Vậy nhưng khuôn mặt cậu vẫn điềm nhiên như thường lệ.

Cale quay sang nhìn Hans lần nữa. Cậu hỏi Hans

"Nghỉ nhé?"

"Tôi không sao ạ!"

Phó quản gia Hans thấy Cale nói chuyện với mình bằng điệu bộ như thường ngày.

"Thế thì phải làm việc đi chứ"

Điều đó khiến Hans cảm thấy bình tâm lại. Sau khi xác nhận Hans đã bình tĩnh lại, Cale tập hợp các thành viên trong đoàn trước mặt mình.

Vì nội chiến đã kết thúc nên nhóm của Cale mới có thể tới doanh trại trước Ma tháp nhờ việc xuất trình giấy tờ tùy thân. Khó có thể nói rằng đây là doanh trại vì nội chiến đã chấm dứt, nói rằng toàn quân đóng quân nghỉ lại một thời gian thì thích hợp hơn.

Và việc họ có thể tới được cổng doanh trại là nhờ Billos đã nhiều lần giao dịch hàng hóa với doanh trại trong chiến tranh. Nhóm của Cale đã tới đây dưới cái tên của thương đoàn Flynn.

Tuy nhiên, việc họ sẽ làm từ bây giờ sẽ khác một chút.

"Hôm nay chúng ta tới đây để gặp người tên là Toonka. Vậy nên nếu có thể thì đừng gây chuyện gì cho tới lúc đó"

Đang im lặng lắng nghe Cale nói, Choi Han lên tiếng

"Người tên Toonka là ai vậy?"

"Ah, là gã tên Bob hồi trước. Bob là tên giả của hắn"

Cale trả lời qua loa và nhìn về phía Billos. Lúc ấy cậu nghe thấy tiếng lẩm bẩm khá nhỏ của Choi Han.

"....thì ra là kẻ đó"

"Hở?"

"Không có gì đâu"

Choi Han đáp lại với vẻ mặt như không có chuyện gì cả. Cale nghĩ rằng chắc không phải chuyện gì đặc biệt và nói với Billos.

"Trước tiên thì Billos, ngươi từng bảo là có thể đi đến lều của ban tham mưu phải không?"

"Vâng. Vậy nhưng cả đoàn không thể cùng đi. Khoảng cỡ 6 người bao gồm cả tôi thì chắc sẽ được"

"Có vẻ ngươi đã kiếm được kha khá tiền nhỉ?"

Có thể nói chuyện với tham mưu đồng nghĩa với việc Billos đã kiếm chác được rất nhiều nhờ nội chiến. Billos bật cười và không nói gì thêm.

Lúc ấy Cale nghe giọng nói của Raon đang tàng hình phát ra trong đầu.

-Thú vị đấy

Nó lại nói gì nữa vậy? Cale hơi cau mày.

- Ta cảm giác sẽ có chuyện thú vị

'Cảm giác quái gì thế?'

Cale cảm thấy lạnh gáy, cậu đưa tay lên xoa nửa đầu phía sau và phớt lờ lời nói của Raon. Rồi cậu lập tức chọn ra 4 người đi cùng.

"Choi Han, Lock, Hilsman."

Cale chạm mắt với Rosalyn. Cô ấy không nói gì kể từ lúc trở về sau khi đi quan sát khu vực xung quanh chỗ ở. Cô ấy phẫn nộ vì cái chết của các pháp sư giống mình sao?

Tuy nhiên, Cale nhìn thấy ánh mắt của một thành viên Hoàng tộc từ Rosalyn. Ánh mắt của cô chứa đựng chán chường đối với Hoàng Gia của Vương Quốc Whipper, những kẻ đã để mặc mọi thứ như vậy cho đến khi bách tính phải nổi loạn.

"Rosalyn-ssi sẽ đi cùng chứ?"

Rosalyn đang mặc áo giáp da, cô chỉnh lại cái gậy đeo sau lưng và trả lời

"Vâng."

Đã quyết định xong những người đi cùng. Cale giao phó những người còn lại cho Hans phụ trách.

"Chúng tôi sẽ tới chỗ nào đó yên ắng và ở yên tại đó! Tôi sẽ đảm bảo sự an toàn của tất cả mọi người!"

Cale thấy On và Hong hứ một cái trước lời của Hans. Đồng thời, bọn chúng hỏi Cale thông qua ánh mắt

'Bao giờ thì tới Ma tháp vậy?'

Cale đáp lại bằng ánh mắt.

'Đợi một chút nữa thôi'

Lũ mèo sẽ sớm được tới nơi mà chúng có thể nhảy cẫng lên.

"Đi nào."

"Vâng thưa ngài."

Billos đeo dây chuyền lớn với biểu tượng của thương đoàn Flynn và dẫn đầu. Cale theo sau hắn. Những cái nhìn sắc nhọn đổ dồn vào họ khi họ bước qua cổng vào.

"Nhìn phía trước thôi"

Vậy nhưng tất cả đều nhìn về phía trước theo lệnh của Cale. Nhóm của Cale nổi bần bật giữa những người dân bộ lạc, kỵ sĩ, người dân, và những kẻ đắm chìm trong chiến thắng với bộ dạng đẫm máu.

Dù chỉ nhìn thẳng về phía trước nhưng bọn họ vẫn lọt vào trong tầm mắt của Cale.

'Có vẻ vẫn còn thiếu nhỉ'

Trong doanh trại vẫn còn đầy những kẻ muốn chiến tranh và mong muốn điên rồ được chiến đấu thêm. Cale nhớ tới Toonka, kẻ định tiến đánh Đế Quốc và Đại Ngàn sau khi nắm trong tay Hoàng Gia của Vương Quốc Whipper, những kẻ chẳng khác gì bù nhìn.

Và đồng thời Cale nhìn những binh sĩ bị kiểm soát dưới quyền của bạo chúa Toonka. Bọn họ không tùy tiện gây sự hay đánh nhau. Họ là những kẻ bị mê hoặc bởi Toonka, người khiến họ sợ hãi theo bản năng. Không một ai cúi đầu, mà chỉ nhìn chòng chọc như muốn giết chết Cale, người trông giống như quý tộc.

"Chúng ta tới nơi rồi"

Billos đứng trước một cái lều. Khác với dự đoán của Cale, nơi này không nằm quá sâu trong doanh trại, mà chỉ hơi cách xa cổng vào.

"Thật ra thì các tham mưu---

"Billos"

Cale ngắt lời Billos. Vì cậu biết hắn định nói gì.

Liên minh phi pháp sư cho rằng bọn họ đã phá hủy 'lý trí'. Thế nhưng, nếu nhìn vào thực tế thì có thể nói đây là trường hợp một kiểu 'lý trí' khác ra đời.

Chỉ có pháp sư là thông minh? Chỉ có bọn họ là được giáo dục?

Không phải. Có vô số người khác mang trong mình tri thức. Các học giả đã theo dưới trướng của Toonka, họ tức giận đến mức mất kiểm soát vì không thể chịu nổi sự đàn áp.

'Họ còn căm ghét ma thuật hơn cả Toonka'

Có thể coi bọn họ là những kẻ bị điên thật sự. Và điều còn đáng sợ hơn là khi những kẻ thông minh trở nên điên loạn.

"Liên hệ với họ đi"

"Vâng"

Billos đi tới căn lều lớn nhất trong số các căn lều mà các tham mưu ở. Một chiến binh theo cạnh để giám sát và dẫn đường cho Billos.

Khu vực lều của các tham mưu được sắp xếp nhiều chiến binh chỉnh chu hơn những nơi khác. Nực cười thay, kẻ bỏ rơi những binh sĩ yếu ớt như Toonka lại bảo vệ các tham mưu.

'Bởi vậy nên hắn mới không thể trở thành Anh hùng đích thực'

Cale phớt lờ ánh mắt giám sát sắc nhọn của các chiến sĩ đứng trước lều và đứng đợi người tham mưu mà Billos sẽ đưa từ trong lều ra. Cale chỉ cần yêu cầu gặp Toonka với người tham mưu là được và chắc hẳn ông ta sẽ dang hai tay mà đón chào cậu.

Thế nhưng.

'Sao mình lại thấy lạnh gáy thế này?'

Cảm thấy bất thường, Cale nhìn xung quanh. Trái với dự tính của cậu, Billos vẫn chưa ra khỏi lều. Đem một người ra thôi mà sao lại mất nhiều thời gian như vậy chứ?

- Nhân loại.

Nghe thấy giọng nói thì thào của Raon trong đầu, Cale nhìn thấy vải che cửa căn lều mà Billos đi vào nhô lên. Cứ như là có một kẻ khổng lồ đang hất văng người khác và phóng ra ngoài.

'Không lẽ?'

Lúc ấy, Choi Han, người đứng phía sau Cale, đanh mặt lại và bước lên phía trước như để bảo vệ cậu.

"Choi Han?"

"Khí tức này không ổn"

"Gì cơ?"

Roạcc! Cửa lều bị xé một cách thô bạo.

"Có mùi, có mùi của cái mạnh ở đâu đó! Muahahahaha! Tốt lắm, đúng lúc ta đang chán"

Một gã đàn ông với thân hình to lớn bị phủ đầy máu xuất hiện. Một người phụ nữ và 1 người đàn ông khác đi theo sao hắn, họ nhỏ con hơn hắn một chút nhưng vẫn thuộc dạng đô con.

"Haaa"

Cale thở dài.

Cái tên điên đẫm máu như là đã tắm bằng máu của Pháp sư chính là Toonka. Hôm nay, Toonka loạn trí cũng găm chặt ánh mắt tới một nơi.

"Thì ra là gã này!"

Choi Han đang che chắn cho Cale khỏi Toonka. Vậy nên Toonka không nhìn thấy Cale đứng phía sau Choi Han.

"Mấy thứ còn lại cũng bốc mùi mạnh đấy, nhưng trông ngươi là mạnh nhất! Ngửi được mùi như này rồi thì làm sao đi ngủ được cơ chứ!"

Thấy bộ dạng ấy của Toonka, Cale nghĩ là cậu phải nhanh chóng ra mặt. Lúc ấy cậu nghe thấy Choi Han hỏi, bằng một giọng rất trầm lặng.

"Kẻ kia là Toonka?"

"Ờ, ngươi nhận ra ngay nhỉ"

Cale trả lời câu hỏi của Choi Han một cách vô cảm, và cùng lúc đó, Toonka chỉ vào Choi Han.

"Đấu với ta. Không thấy ngứa ngáy chân tay hả?"

Cale thở dài. Toonka quả thực không thay đổi chút nào. Chắc chắn Choi Han sẽ từ chối. Với tính cách của Choi Han thì sẽ chẳng có chuyện cậu ta đánh nhau một cách vô nghĩa. Choi Han không phải là kiểu người đánh nhau với kẻ mới gặp lần đầu.

Cale định bước lên trên và đi qua Choi Han. Lúc ấy, cậu nghe thấy giọng nói của Choi Han.

"Được thôi"

Cậu ta nói gì cơ? Cale nghe thấy giọng của Raon phát ra trong đầu.

- Quả nhiên ta đã dự đoán đúng. Ta, Raon vĩ đại thật thông minh quá đi!

Trái ngược với giọng nói sáng sủa của Raon, khuôn mặt của Cale trở nên nhăn nhúm.

Còn Toonka thì chép miệng khi thấy ánh mắt Choi Han nhìn mình. Toonka không còn nhìn thấy ai khác nữa. Choi Han, kẻ phát ra mùi mạnh nhất ở đây, kẻ với sức mạnh khiến hắn nghĩ tới Người Cá Voi đang trừng mắt nhìn hắn.

"Khư khư khư, được lắm. Ta thích ánh mắt như thế"

Toonka trở nên hưng phấn. Chắc có lẽ hắn sắp có một cuộc chiến dùng cả thân thể chứ không phải là sử dụng thứ ma thuật vô vị.

Nhìn thấy ánh mắt mang theo sự điên loạn của Toonka, Choi Han đặt tay lên chuôi kiếm. Cậu rất tĩnh lặng nhưng đôi mắt lại sắc bén như đang mổ xẻ Toonka.

Srrrr. Một phần của lưỡi kiếm được rút ra khỏi vỏ.

Chính khoảnh khắc ấy.

*Siết*. Choi Han cảm nhận được một bàn tay đang túm chặt lấy vai của mình. Và còn cảm thấy lạnh gáy. Khí tức mà cậu đã từng cảm nhận được một lần.

Cái khí tức thu hút mọi ánh mắt vào đêm trên biển. Sức thu hút dù có vẻ uể oải nhưng cậu lại không tài nào chối bỏ được. Lúc ấy, Choi Han từ từ quay đầu ra sau. Một giọng nói yên ả và không chứa đựng cảm xúc lọt vào tai của cậu.

"Choi Han"

Cale đang nhìn cậu. Cale không đổ lỗi, không ra lệnh, mà chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt sâu vô đáy. Trước ánh mắt ấy, Choi Han bất giác buông bàn tay đang cầm kiếm. Cạch. Lưỡi kiếm lại trở về bên trong vỏ.

"Giờ ngươi định đánh nhau hả?"

[Hào quang Thống Trị] đang bao phủ khắp cơ thể của Cale. Cậu đi ngang qua Choi Han, và đứng lên phía trước. Mùi máu tanh xộc vào mũi cậu.

"Toonka"

Cale phải chiếm được ưu thế hơn Toonka. Chuyện trở nên hơi phức tạp nhưng cậu có thể lợi dụng cơ hội này.

Cale đưa tay lên vuốt tóc, và bằng dáng vẻ uể oải cậu nói lời chào với Toonka, kẻ đang ngẩn ra.

"Lâu ngày thật"

"Ngươi, ngươi---"

Trong giây lát, Toonka không thể nhận ra cậu ta là ai. Vậy nhưng khi mái tóc đỏ lọt vào trong tầm mắt thì hắn nghĩ đến một người. Vậy nhưng kẻ đứng trước mặt hắn rất khác. Toonka siết nắm đấm, tên nhãi kia đang tỏa ra một bầu không khí mà hắn không rõ là gì.

Tên khốn hất Toonka xuống biển và nhìn xuống hắn. Ánh mắt hiện tại của cậu ta giống như ánh mắt vào hai tháng trước ấy. Cale Henituse. Kẻ Toonka gặp hơn hai tháng trước hỏi hắn.

"Ngươi muốn đánh hả?"

Cale nở nụ cười uể oải và hỏi Toonka. Vậy nhưng Cale không chờ câu trả lời của Toonka.

"Choi Han"

".....Vâng"

Choi Han chỉ có thể gật đầu trước giọng nói vô cảm của Cale.

"Muốn đánh thì đánh đi"

Và Choi Han chỉ có thể đáp lại.

"Tôi nhất định sẽ thắng"

Một lần nữa, Choi Han lại đặt tay lên chuôi kiếm. Bàn tay nắm chặt chuôi kiếm khiến cho Cale cảm nhận được ý chí mạnh mẽ hơn trước của Choi Han. Cale quay mặt sang nhìn Toonka. Khóe miệng của Toonka đang dần nhếch lên. Rồi cuối cùng hắn phát ra tiếng cười lớn.

"Khahahahahaha"

Tiếng cười lớn tới mức vang khắp cả khu vực xung quanh. Vậy nhưng Toonka vẫn chưa thể thả lỏng cơ thể. Rõ ràng kẻ đứng trước mặt chỉ là tên khốn yếu ớt, ấy vậy mà!

Toonka phớt lờ cái hào quang đang thâu tóm khu vực này và hét lớn hơn. Hắn trở nên hưng phấn, hơi nóng dồn lên trong cơ thể. Máu, hắn cần máu.

"Chiến thôi nào! Được lắm! Tuyệt lắm!"

Khoảnh khắc ấy, Cale nghe thấy giọng nói ngập đầy sự mỉa mai của Raon.

- Hắn muốn bị đánh quá nên hóa điên rồi. Ngu xuẩn. Phía chúng ta mạnh hơn nhiều!

Tất nhiên là thế rồi. Hôm nay tiết trời mát mẻ, có vẻ là Toonka sẽ bị dần cho tới mức 'bụi cũng bay lên được dưới trời mưa'

Choi Han vốn là kẻ một khi đã đánh thì không nhân nhượng. Cale nhìn Toonka, kẻ trông càng điên loạn hơn khi gào thét một mình và cười lớn, rồi cậu nói với Choi Han.

"Đánh thỏa thích đi"

Choi Han mỉm cười trước câu nói ấy của Cale. Tất nhiên đó không phải là nụ cười lương thiện gì. Cale cảm thấy hài lòng với nụ cười ấy của Choi Han. Cậu gọi Toonka.

"Bob"

Đột nhiên bị gọi bởi tên giả đã dùng vào hai tháng trước, Toonka khựng lại và nhìn Cale. Ánh mắt của đám thuộc hạ của Toonka, những binh sĩ đang rón rén lại gần liều của các tham mưu, và những kẻ đang sững người không thể tới gần, tất cả những thứ ấy điều bị đôi mắt của Cale nắm bắt. Rồi cuối cùng, cậu hướng ánh mắt nhìn Toonka và nói.

"Lập sàn đấu đi"

Đã định đánh nhau thì phải đánh cho ra trò chứ.

Cale nghe thấy tiếng hét vang của Toonka với vẻ mặt đầy phấn khích.

"Chuẩn bị ngay cho ta!"

Trong phút chốc, một đấu trường dần được hình thành giữa doanh trại. Đây chẳng phải là chuyện gì lạ thường. Người dân bộ lạc phát cuồng chiến đấu và các trận chiến, họ dọn những cái lều gần sân đấu tập và dần tạo ra một khoảng đất trống hình tròn rộng lớn.

- Nhân loại, tên mập đang nhìn ngươi đấy

Cale liếc sang khi nghe giọng Raon. Billos đang nhìn Cale từ đằng xa với khuôn mặt trắng ợt. Cale vẫy tay qua loa với hắn.

Cậu nhìn thấy các tham mưu ở bên cạnh Billos, nhưng đó không phải chuyện cần quan tâm lúc này. Cale quay lại nhìn về phía trước khi mà một cái bóng phủ trước tầm mắt của cậu.

"Tôi sẽ dẫn ngài ra phía trước."

Một người phụ nữ với thân hình to lớn, Pelia, cánh tay trái của Toonka và cũng là một bậc thầy sử dụng thương. Pelia chỉ vào ghế quan sát ở phía trước bãi đất tròn. Khuôn mặt của Cale trở nên cau có.

"Không cần thiết phải như thế"

Cale hoàn toàn không muốn tới cái chỗ gần nhất với sân đấu tập ấy. Bởi vì giả như Toonka bị đánh bay ra ngoài, hoặc là Choi Han vô tình phóng Aura nhầm chỗ thì kẻ chết sẽ là cậu.

"Chúng tôi phải dành cho ngài chỗ ngồi tốt nhất."

Pelia nói như vậy và đánh mắt về phía trước. Dường như đám lính coi đó là tín hiệu, Cale thấy họ rẽ thành một lối đi thẳng tới trung tâm của bãi đất trống. Pelia quả nhiên là người đi đầu trong việc giữ kỷ luật quân đội.

Cale thở dài rồi đi theo con đường được các binh sĩ mở ra và tiến về phía đấu trường. Dù Cale thu hồi [Hào Quang Thống Trị], nhưng Pelia và đám lính vẫn không thể rời mắt khỏi cậu.

Tốc độ bước đi chậm chạp đầy thong thả khiến Cale trông như đang đi dạo. Thiếu niên và cô gái theo sau cậu thì trông không hề tầm thường.

- Sao lại tới chỗ nguy hiểm thế hả? Nhân loại yếu đuối, mới chỉ mạnh lên bằng móng chân của ta mà đã thế này là không được!

Cale phải nghe lời cằn nhằn của Raon 4 tuổi, nhưng thật ra cậu đi chậm chỉ vì không muốn tới đó. Rosalyn và Lock đi đằng sau Cale mang biểu cảm không tốt trên mặt.

"Thiếu gia Cale"

"Sao vậy?"

Rosalyn thận trọng nhìn sân đấu mà Choi Han và Toonka sẽ đánh nhau, rồi cẩn trọng nói.

"Nhỡ việc này làm họ ghét chúng ta thì sao?"

Ghét ư? Sự nghi vấn xuất hiện trong đôi mắt của Cale

Lúc ấy, Lock tới cạnh và thì thầm.

"Như chị Rosalyn nói, không phải sẽ rất tệ nếu anh Choi Han thắng? Lỡ bọn họ nảy sinh suy nghĩ chống đối thì sao? Kẻ tên là Toonka kia sẽ không nổi nóng và không làm gì khi bị thua sao?"

Cả Rosalyn và Lock không hề nghĩ tới giả định Choi Han sẽ thua. Cale cũng vậy. Tuy nhiên, suy nghĩ của Cale khác với hai người họ một chút.

Cale chậm rãi ngồi xuống ghế được chuẩn bị những người mang chức trách cao. Cale chỉ vào chỗ ngồi hai bên cho hai người vẫn đang đứng.

"Định đứng mãi sao?"

Rosalyn và Lock ngồi xuống ghế trong khi vẫn có vẻ lo lắng. Lúc ấy, hai người họ nghe thấy giọng nói của Cale.

"Không cần phải lo đâu"

Toonka không mạnh đến thế. Tất nhiên, hắn là kẻ mạnh trong thế giới con người, nhưng hắn yếu đến khó tin khi so với Cá Voi và Rồng.

Vậy nhưng, Toonka sẽ không leo được đến vị trí này nếu hắn chỉ biết chống đỡ khi đối đầu với kẻ mạnh và thề sau này sẽ báo thù bọn chúng.

Và không phải chỉ có thể.

"Hãy nhìn đi"

Rosalyn quay lại nhìn về bãi đất tròn mà Cale chỉ. Khoảnh khắc ấy

"Woo! Woo! Woo!"

Tiếng hét vang vọng khắp bãi đất trống. Tiếng hét của binh sĩ đang vây tròn quay sân đấu dội vào tai của Rosalyn. Và đó chưa phải là tất cả.

Rầm! Rầm! Rầm!

Âm thanh người dân bộ lạc giậm chân vang ngập cả bãi đất. Lock cảm nhận được sự rung chuyển dưới bàn chân. Binh sĩ bình thường và các kỵ sĩ cũng bắt đầu giậm chân theo người dân bộ lạc, không phân biệt ai lại ai, tất cả cùng giậm chân.

"Woo! Woo! Woo!"

Rầm! Rầm! Rầm!

Và tiếng ồn dần dần lớn hơn. Như thể mặt đất đang reo lên hưởng ứng.

"Thiếu gia-nim! Cái.. Cái gì thế?"

Trước khung cảnh ấy, Lock nhát gan và rụt rè, nhìn Cale với khuôn mặt trắng bệch. Lock thấy Cale đang cười. Đôi mắt của Cale sáng lên. Cậu nói cho Rosalyn và Lock biết.

"Với những kẻ đó, thắng hay thua không quan trọng."

Lúc đó, Pelia đến gần Cale và định ngồi xuống ghế phía sau cậu. Pelia cũng nghe thấy giọng nói của Cale.

"Nghi lễ của chiến binh."

Pelia khựng lại trong khi đang ngồi xuống và nhìn Cale. Cale không biết gì về chuyện này mà nhìn về phía trước. Hai chiến binh từ từ tiến vào đấu trường.

Choi Han và Toonka. Cale nhìn hai người bọn họ và vô cảm nói tiếp

"Chiến đấu."

Với những kẻ do Toonka dẫn đầu, thắng thua không quan trọng. Chiến đấu, đó mới là điều quan trọng duy nhất. Đặc biệt, nếu đối thủ không phải kẻ thù thì đó sẽ là cuộc chiến thiêng liêng của những chiến binh.

"Chỉ có chiến đấu là quan trọng mà thôi"

Dứt lời, Cale ngả lưng vào ghế hết mức có thể. Cale sợ sẽ bị thương khi nhìn Toonka và Choi Han đi vào đấu trường.

Lúc đó, Cale nghe thấy giọng Raon.

- Nhân loại yếu đuối, đừng lo. Ta mạnh hơn cả hai tên đó! Ngươi sẽ không bị thương đâu.

Giọng nói của nó ngập đầy sự thương xót. Cale cảm thấy khó chịu một cách kỳ cục, cậu tiếp tục ngả lưng hết mức về phía sau, rồi bỗng quay ngoắt ra nhìn ra sau.

"Sao cô lại như thế?"

"Không có gì."

Cale nhìn Peila ngồi xuống, vừa nãy cô ta đã liếc nhìn cậu, rồi cậu lại hướng mắt về phía trước. Và ngồi thẳng dậy. Có hơi hèn hạ nhưng Cale sợ rằng Peila, người trung thành với Toonka sẽ làm hại mình.

- Đúng đấy. Đừng có ngồi thấy tội như thế, mà hiên ngang ngồi thẳng lưng lên. Nhân loại, giỏi lắm!

Cale làm ngơ lời nhảm nhí của Raon và nhìn Hota, một trợ thủ đắc lực khác của Toonka bước lên làm trọng tài.

'Cũng chẳng cần trọng tài'

Luật của người dân bộ lạc là đấu đến khi đối phương bất tỉnh hoặc đầu hàng. Và bất tỉnh là sự sỉ nhục đối với họ.

"Thiếu gia, chúng ta có thể an tâm chứ?"

"Vâng, cứ an tâm"

Cale trả lời câu hỏi của Rosalyn và chú tâm vào sân đấu khi Hota hô vang lên. Hota thổi một cái còi bé.

Biiiiiiiiiip!

Trận đấu bắt đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.