Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Quyển 24 - Trash Of The Count's Family-Chương 852 : Chương 75-78(2): Người Tốt




Một cái bóng xuất hiện trước ngọn lửa của hang động.

Soẹttt---

"Kẻ nào?"

Đầu ngọn thương của tên thuộc hạ chĩa vào cổ của kẻ vừa bước vào.

"Mm, chuyện là-"

Giọng nói dịu dàng phát ngôn ngữ phổ thông của Đại lục. Ánh lửa dần soi sáng khuôn mặt của kẻ vừa bước vào trong hang động.

"Vì thấy ánh lửa nên tôi đã mừng rỡ mà tới đây"

Chàng trai tóc đỏ liếc nhìn mũi thương chĩa vào cổ mình và nở nụ cười e ngại. Chàng trai với diện mạo hoa lệ nhưng lại mang nét mặt lương thiện nhìn vào đầu mũi thương và nuốt ực nước bọt, rồi cẩn thận mở lời.

"Mm, liệu tôi có thể sưởi nhờ một đêm không?"

Nyaannn---

Con mèo mà chàng trai ôm trong tay run lập cập một cách thê lương, chàng trai cũng run rẩy như nó.

"Áo mưa bị rách nên chúng tôi phải dầm mưa và thấy rất lạnh"

Chàng trai mặc áo mưa rách và con mèo trông thật đáng thương. Nữ Vương của Đại Ngàn, Litana cảnh giác và mở lời.

"Lấy chăn cho cậu ta đi"

Cale và On đã tác động tới tấm lòng của Nữ Vương được nuôi dạy là phải bảo vệ kẻ yếu. Chàng trai tóc đỏ run lẩy bẩy và đi vào giữa các thuộc hạ của Litana.

- Nhân loại yêu đuối, cẩn thận cảm đấy. Cơ mà sao người lại làm cái nét mặt khác với bình thường thế? Thấy không khỏe à?

Cale nghe thấy giọng nói của Raon, con Rồng đã xài ma thuật mạnh bằng móng chân. Vậy nhưng Cale che giấu ý đồ của mình và nhận lấy cái chăn, rồi nở nụ cười thân thiện, và đáp lại với thái độ lịch sự.

"Xin cảm ơn"

Trông cậu giống như một quý tộc gương mẫu lớn lên một cách lễ độ chứ không phải một tên vô lại.

Cale đang bắt đầu tiến hành thả mồi câu.

Quá trình thả mồi câu của Cale đang diễn ra rất tốt đẹp.

Họ đưa ánh mắt kỳ lạ nhìn Cale, người đi vào bên trong hang động với cử chỉ nhẹ nhàng và đang ngồi vào một góc.

"Cảm ơn vì đã cho tôi chỗ trú chân"

Giọng nói vừa trịnh trọng, vừa tình cảm. Dĩ nhiên chủ nhân của chất giọng ấy là Cale. Litana lắc đầu với chàng trai tóc đỏ mang diện mạo điển hình của người thuộc miền trung của lục địa.

"Giữa những người du hành với nhau thì đó là việc hiển nhiên phải làm rồi. Có vẻ cậu rất lạnh vì phải dầm mưa, hãy sưởi ấm bằng ánh lửa đi"

Dù vậy nhưng cô và các thuộc hạ vẫn cảnh giác với Cale. Dù bộ dạng dầm mưa của cậu trông có đáng thương thế nào thì đối với họ cậu vẫn là người lạ.

- Mưa cái gì chứ! Chả bị dính một hạt nào! Dùng nước ấm đấy!

Raon phủ định lời nói của Litana.

Cale và On xé áo mưa tại nơi gần hang động, rồi dội nước ấm và sử dụng ma thuật giữ ấm cho cơ thể của Raon, sau đó họ mới đi vào trong hang động.

Cale vuốt le tấm lưng của On, cô bé diễn rất tốt.

Nyannn---

On hoảng hốt nhìn Cale. Litana bí mật quan sát hai người họ bằng ánh mắt nghiêm khắc.

'Trông cậu ta không giống người bình thường'

Litana không nhận ra vào lúc thuộc hạ cô chĩa mũi thương vào cậu ta, nhưng giờ thì cô cảm nhận được bầu không khí mà chàng trai tỏa ra rất khác với Mạo hiểm giả hay Du hành giả thông thường.

Thân hình tốt nhưng nhìn vào dáng đứng, bước đi thì ít nhất cậu ta không phải là người thông thạo võ thuật. Dù thế nhưng trông cậu ta cũng không giống Pháp sư hay những kiểu cao thủ khác.

Cảm giác của Litana là chính xác.

- Hôm nay trông ngươi cũng mạnh bằng móng chân ta nữa.

Raon đánh giá về cơ thể của Cale, [Hào Quang Thống Trị] đang lờ mờ bao phủ lấy cậu.

Trong lúc Litana dò xét Cale thì dĩ nhiên là cậu cũng thoáng liếc nhìn để quan sát cô.

Những người dân Đại Ngàn ở phía Nam, cùng có màu da rám nắng đặc trưng và thể hình hệ thần kinh vận động được đặc biệt phát triển. Giống với đặc tính tự nhiên của Đại Ngàn, người dân ở đây cũng mang khuynh hướng hòa hợp với tự nhiên.

Hòa hợp với tự nhiên.

Khuynh hướng ấy phát triển theo hai chiều khác nhau, một là văn hóa của những người dân bộ lạc ở Vương quốc Whipper, bên còn lại là văn hóa của người dân phương Nam.

Về phía người dân bộ lạc của Vương quốc Whipper, họ phát triển chân lý kiên định của tự nhiên là 'đấu tranh' và 'sự chọn lọc tự chiên' một cách rõ rệt. Mặt khác, người dân phương Nam thì phát triển khái niệm 'tương sinh' và 'tập thể cùng với người lãnh đạo'.

Sự im lặng khó xử diễn ra giữa họ. Một giọng nói như là không mang hàm ý gì, phá vỡ sự im lặng ấy.

"Mưa trở nên lớn hơn so với hôm qua rồi, ngày mai phải ra khỏi rừng thôi. Phải vậy không, On?"

Dáng vẻ chàng trai nói chuyện với con mèo một cách tình cảm thật ấm áp giống như khóm lửa.

- .....sao ngươi lại như thế?

Raon tỏ ra thắc mắc.

Còn Litana và các thuộc hạ thì nhìn Cale bằng khuôn mặt đờ ra. Chỉ một lời nói ấy của chàng trai khiến cho Litana có thể phòng đoán được một điều.

"Mm, cậu---"

"Hãy gọi tôi là Cale"

"Vâng, Cale-ssi"

Lúc ấy thì Litana mới nhìn thấy rõ vẻ bề ngoài của chàng trai. Cậu ta đeo túi ma thuật nhưng không đeo dao hay thứ gì khác, chỉ mặc trang phục thoải mái như là đi dạo.

Và cả thái độ nhưng là biết đường nữa.

Cuối cùng là bầu không khí bất thường mà cậu ta tỏa ra.

Trong tích tắc, một suy nghĩ vụt lên trong đầu cô.

'.....là Rồng sao?'

Cô nghĩ tới truyền thuyết. Con Rồng đáp ứng ước nguyện. Trong truyền thuyết không hề nhắc tới dáng vẻ hay cách mà con Rồng ấy xuất hiện. Litana dù cảm thấy hoảng hốt với chính suy nghĩ của bản thân, nhưng cảm giác căng thẳng không rõ là gì vẫn dâng trào trong cô.

Chính lúc ấy. Litana chạm mắt với chàng trai tên Cale. Đuôi mắt của chàng trai cong lên.

"Tôi không phải Rồng"

Ah. Cô thốt lên và đồng thời cảm thấy đau nhói. Litana nhìn thấy Cale vuốt mái tóc bị ướt và dính vào mặt.

"Vậy nhưng tôi biết đường"

".....bằng cách nào?"

Cô và các thuộc hạ, những người ra vào Đại Ngàn - nơi phức tạp và bất quy tắc như là nhà của mình mà còn không tìm được đường tại nơi này. Vậy nhưng chàng trai trước mặt cô bảo rằng cậu ta làm được ư?

Cale nở nụ cười với Litana, người không giấu giếm mà để lộ sự thắc mắc, và lên tiếng.

"Đứa trẻ này là Miêu tộc"

Cale vuốt ve On. Ánh mắt cậu giống như là của Thánh Tử, dịu dàng bất tận.

"Tôi tình cờ gặp đứa trẻ này tại khu ổ chuột. Vào một ngày mưa giống như hôm nay, tôi và On đã bắt đầu đồng hành với nhau."

Chàng trai nhìn ra ngoài hang động. Ánh mắt đầy u sầu như là đang nhớ về ngày mưa hôm đó. On nhớ lại lúc ấy. Đó không phải khoảnh khắc đầy u sầu như thế, vậy nhưng On nín thinh. Đuôi của cô bé ngoe nguẩy một cách bất an.

"On, đứa trẻ này có thể điều khiển sương"

"Quả là một năng lực hiếm thấy"

Litana nghĩ tới làn sương bao phủ lấy rừng mưa và trầm trồ.

"Đúng vậy. Sau khi rời khỏi lãnh địa và đi đây đi đó thì tôi được biết về nơi này. Rồi tình cờ tôi đọc được một đoạn trong văn tự Cổ Đại nói rằng nơi này bị kiểm soát bởi sương"

Litana ngừng nhìn On và đưa ánh mắt sang nhìn Cale. Càng nhìn, cô càng cảm nhận được khí chất qua lời nói và hành động của cậu. Trông cậu ta ít nhất thì cũng phải là quý tộc.

"Bởi vậy mà tôi đã tới đây cùng với đứa trẻ này"

Đôi mắt Cale lấp lánh trước ánh lửa lờ mờ. Litana và các thuộc hạ nhìn thấy như thế. Giọng nói điềm đạm nhưng chứa đựng nhiệt huyết của Cale lan tỏa trong hang động.

"Tôi nghĩ rằng bằng sức mạnh của chúng tôi thì liệu có thể mang tới một tia hy vọng cho những người lạc đường, những người không ngừng cho đợi họ và bí mật của nơi này không? Bởi vậy mà chúng tôi đã tới đây"

-......đâu phải thế này

Raon lẩm bẩm như đang cảm thấy hỗn loạn, còn On thì buông xuôi. Cô mèo chỉ lặng lẽ ngoe nguẩy đuôi.

Cale nhìn thấy sự biến đổi trong ánh mắt của Litana, cậu nở một nụ cười nhẹ nhàng trên môi.

"Thật may là như dự tính, khi điều khiển sương thì có thể thấy đường"

Rồi Cale giải thích về bí mật của làn sương. Cậu giải thích từng tí một, cả về việc cấu trúc mana hỗn loạn khiến cho cho đầu óc bị xáo trộn và không thể tìm được đường đi.

"Thì ra là thế"

Litana không thể kìm nén được cảm giác cay đắng.

"Vậy truyền thuyết--- chắc hẳn là không tồn tại"

Nếu đúng là do tác động của mana và sương thì câu chuyện nói rằng đó là sức mạnh của Rồng không khác gì dối trá. Sự mệt mỏi hiện lên trên khuôn mặt của Litana và đám thuộc hạ. Vậy nhưng mặt khác, Litana lại nghĩ vậy cũng tốt.

Bởi vì hiện tình hình đã tốt hơn là khi cô đang còn phải lo nghĩ liệu rằng có phải đốt khu rừng.

"Vậy thì liệu khi ra khỏi rừng vào ngày mai, cậu có thể dẫn chúng tôi theo được không?"

"Tất nhiên rồi. Tất nhiên là phải giúp đỡ những người cần sự giúp đỡ chứ"

Ánh mắt nhìn Cale của Litana trở nên dịu dàng và ấm áp thêm một bậc nữa. Chàng trai thật là một người tốt bụng giống như diện mạo của cậu ta. Chắc hẳn là vì có tấm lòng như thế này nên cậu ta mới tỏa ra một bầu không khí phi thường.

Cale nhìn cô với vẻ mặt xót xa.

"Chắc hẳn cô có nguyện ước tha thiết"

"Không sao. Đành chịu thôi. Tôi đang nghĩ rằng liệu có nên phóng lửa để thoát ra khỏi khu rừng hay không. Như thế này tốt hơn là phải làm thế."

Lửa, từ ngữ ấy khiến ánh sáng lóe lên trong mắt của Cale, rồi biến mất trong tích tắc.

"Lửa ư? Thật là một từ đáng sợ. Tôi cảm nhận được những người phương Nam trân trọng thiên nhiên như các bạn đã phải đối mặt với tình huống nguy cấp như thế nào"

"Cậu biết về phương Nam sao?"

"Tôi không rõ lắm, chỉ được đọc nhiều thông qua sách vở. Vì tôi là người thích đi đây đó và yêu những nơi có phong cảnh đẹp và phong phú."

- Hô ô, thì ra là thế. Nhân loại yếu đuối.

Phản ứng của Raon khiến Cale thấy lạnh gáy, nhưng cậu nói một cách rạng rỡ nhất có thể.

"Tôi được biết rằng núi và sông của Đại ngàn hùng vĩ như thế nào thông qua những quyển sách. Sau khi rời khỏi rừng mưa này thì tôi định tới đó nếu thời gian cho phép.

"Ra là vậy"

Cảm giác tội lỗi, cay đắng, tiếc nuối. Tất cả những cảm xúc ấy dâng trào lên trong Litana. Cô không thể nào giả vờ không biết, hay là nói dối với người đang nói về vẻ đẹp của Đại ngàn và chờ đợi được thấy khung cảnh đẹp đẽ ấy sau khi rời khỏi rừng mưa.

Gương mặt của đám thuộc hạ tối sầm.

"Thật đáng tiếc nhưng Đại Ngàn mà cậu sẽ thấy sau khi ra khỏi Rừng mưa này không đẹp đẽ"

"......chuyện đó là sao?"

Rời khỏi rừng mưa và đi thêm 1 ngày nữa thì sẽ tới địa phận của Đại Ngàn. Đại Ngàn chiếm đại bộ phận diện tích của phương Nam. Diện tích của nó rất rộng lớn. Vậy nhưng vì lý nào mà Litana phải nhất thiết tới Rừng mưa này?

Cũng bởi vì đây là nơi gần với khu vực bị cháy.

"Có cháy ở Đại Ngàn"

"Vâng? Nếu vậy không phải cần dập lửa ngay sao?"

"........đó là loại lửa không lan ra và cũng không dập được"

Thấy đôi mắt hỗn loạn của Cale, Litana giải thích cho cậu về đám cháy đang diễn ra ở một góc của Đại Ngàn.

"Bỗng một ngày tại Khu Vực 1 của Đại Ngàn. Thì là, nếu ra khỏi Rừng mưa này thì sẽ tới được Khu Vực 1 của Đại Ngàn. Lửa đang bùng lên tại đó. Dù dùng nước, ma thuật, chú thuật, tất cả mọi loại phương pháp nhưng lửa vẫn không tắt, khiến cho chúng tôi rất lo lắng, vậy nhưng lửa chỉ cháy ở Khu Vực 1 chứ không lan ra nơi khác"

Cô ấy lẩm bẩm với vẻ cay đắng.

"Chẳng rõ là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa"

Một loại lửa kỳ lạ. Vậy nhưng Cale biết về xuất xứ của ngọn lửa ấy.

Loại lửa mà ma thuật hay chú thuật đều không thể dập.

Đáp án chính là giả kim thuật.

Giả kim thuật mang tính khoa học hơn so với Ma thuật. Có một đất nước mà giả kim thuật rất phát triển, theo cách nào đó thì có thể nói rằng đất nước ấy chỉ có Giả kim thuật. Đế Quốc Mogoru.

Đế quốc sở hữu Tháp Chuông Giả Kim Thuật đã gây ra chuyện này.

'Nói chính xác hơn là Hoàng Thái Tử'

Đây là việc mà Hoàng Thái Tử bí mật tiến hành vì lo sợ thế lực được thống nhất của Đại Ngàn, và Litana, người đã thống nhất Đại Ngàn được chia làm 15 Khu Vực lớn bé.

Vậy nhưng, trên đời không có gì gọi là bí mật. Vào cuối tập 4, sau khi phóng hỏa tại Rừng mưa, Litana đã nhận ra đó là trò của Hoàng Thái Tử. Và giữa tập 5, Litana cùng với Toonka, kẻ sống với khái niệm 'chọn lọc tự nhiên', chuẩn bị để đối đầu với Hoàng Thái Tử của Đế Quốc Mogoru.

Thay vì thương thuyết bằng lời nói, Nữ Vương cưỡi Báo đen, dẫn dắt các chiến binh để bảo vệ Đại Ngàn.

'Mình không quan tâm tới chuyện đó'

Cale không muốn chĩa mũi vào chuyện này. Cale dự định sẽ dập lửa, nhận tiền, sau đó giải quyết thêm mấy vấn đề khác và rồi sẽ bám rễ ở lãnh địa.

Nếu hỏi vì sao thì là vì cậu không muốn gặp Hoàng Thái Tử chút nào.

'Mình và hắn không hợp nhau'

Hoàng Thái Tử của Đế Quốc là nhân vật tương tự với Hoàng Thế Tử Alberu. Bởi thế nên có thể coi hắn cũng cùng kiểu với Cale, nhưng lại hơi khác một chút.

Về cơ bản thì Hoàng Thế Tử là người trọng đại nghĩa. Vởi vậy nên Cale cảm thấy thoải mái trong việc cư xử và lợi dụng anh ta.

Thế nhưng, Hoàng Thái Tử lại không như thế. Hắn ta chỉ coi trọng lợi ích của bản thân. Với cả, hắn là người khéo léo và xảo quyệt.

Hắn vừa giống, vừa khác với Cale. Cậu dẹp miêu tả về diện mạo của Hoàng Thái Tử, kẻ định điều khiển mọi thứ từ trung tâm của Tây đại lục, vào một xó trong đầu, rồi vận hành cơ mặt.

Cale làm nét mặt đau buồn.

"Đám cháy có lớn không?"

"......lần đầu tiên trong đời tôi thấy đám cháy lớn như vậy. Ngọn lửa lớn bùng lên như phun thẳng lên trời không kể ngày đêm, cứ như là mỗi ngày đều có vụ nổ diễn ra."

"Vậy thì chắc hẳn tiếp cận đám cháy cũng rất khó"

"Đúng vậy. Động vật hay con người đều không thể tới gần đó. Vì sức nóng dường như đủ để khiến bị bỏng khi chỉ mới lại gần."

"Khủng khiếp quá, haa, thật là chuyện khủng khiếp"

Litana cảm thấy biết ơn khi nhìn thấy Cale thật lòng buồn bã và xót thương trước câu chuyện ấy. Bởi rất khó để có thấy được một người ở vùng miền trung của lục địa vì chuyện ở của những người dân phương Nam mà bày tỏ sự đồng cảm với thiên nhiên như thế này.

"Vậy nhưng chúng tôi sẽ cố hết sức để dập đám cháy"

"Thế à"

Cô nhìn thấy Cale gật đầu với lời mình nói và đang chìm trong suy tư như là vừa nảy sinh khổ nghĩ. Vậy nhưng khoảng thời gian ấy không kéo dài.

Mà rất ngắn. Ánh mắt của cậu bừng lên sự quả quyết.

"Đưa tôi, haaa"

Cale nói giữa chừng rồi thở dài và vuốt mặt. Và rồi cậu nhìn Litana với đôi mắt bi thương.

"Xin hãy đưa tôi tới đám cháy ấy"

"Vâng?"

Litana mà Cale biết, đối với kẻ yếu là người vô cùng mềm yếu, đối với người tốt là người luôn muốn cho họ thêm. Và là người con gái trả thù gấp mười lần, trả ơn gấp nghìn lần.

Cale làm nét mặt bi thương và hiền lành hơn bất cứ lúc nào. Cậu cố tình nói bằng chất giọng hơi run rẩy.

"Có vẻ đám cháy ấy vẫn dập được"

"Chuyện đó là sao?"

Rồng đen hét lên trong đầu Cale.

- Nhân loại yếu đuối, sao thế? Hôm nay ngươi lạ lắm! Ngươi yếu lắm! Sao lại như thế!

Mặc kệ Raon, Cale giữ nét mặt quả quyết.

"Có vẻ tôi có thể dập lửa bằng sức mạnh của mình"

Bên trong hang động chìm trong sự im lặng lạ lùng. Litana quay đầu lại nhìn những thuộc hạ của mình. Cô đang cố xác nhận lại liệu mình có nghe nhầm.

Nhưng các thuộc hạ cũng mang vẻ mặt giống cô.

"Cale-ssi, liệu cậu có thể nói rõ cho tôi biết ý cậu là gì không?"

Đang dựa người vào vách hang, Litana ngồi thẳng dậy. Bộ giáp da từ lúc nào đã được hong khô nhờ khóm lửa, cơ thể chiến binh của cô càng lộ rõ ra.

"Tôi là người của Vương quốc Roan."

"Vậy ra cậu ở phía đông bắc. Chúng tôi là chiến binh làm việc ở Đại Ngàn"

"Thì ra là thế. Tôi đến từ một lãnh địa nhỏ tại vùng hẻo lánh trong vương quốc Roan. Mm."

Thấy Litana dùng danh phận 'chiến binh' để che giấu thân phận thật khiến Cale cảm thấy hơi khó xử, cậu gãi má và thận trọng nói tiếp.

"Tôi là thành viên của một gia đình quý tộc nhỏ. Nhờ vậy mà không thiếu tiền dù đi du hành tới đâu. Còn có cả một nhóm đi cùng"

"Cậu có nhóm đi cùng sao?"

"Vâng. Tuy tôi đi vào rừng với mỗi mình On, nhưng cũng có những người đã tin tưởng và đi theo tôi."

Ánh mắt của Litana và thuộc hạ, những người đề cao khái niệm 'tập thể và người lãnh đạo', trở nên thân thiện hơn.

"Dù sao thì trong lúc đi đây đó, tôi đã may mắn có được một cơ duyên"

"Cơ duyên?"

Cale nở nụ cười cay đắng và nheo mắt lại như đang cố nhớ về một kí ức không mấy tốt đẹp.

"Vâng. Khi ấy tôi sắp bị cuốn vào trong xoáy nước trên biển, nhưng đã cố gắng mà thoát ra được. Sau đó thì tôi phát hiện ra một cái hang và cơ duyên ở bên trong đó. Lúc ấy, tôi phát hiện một người bị thương và cứu cậu ta. Tôi đã cảm thấy thật may mắn biết bao nhiêu vì có thể đó chính là lý do tôi bị cuốn vào trong xoáy nước. Ah!"

Cale nở nụ cười bẽn lẽn.

"Xin lỗi. Đó không phải chuyện tôi định kể."

"Có vẻ Cale-ssi đã cứu giúp rất nhiều người."

Litana nhìn vào đứa trẻ Miêu tộc ngoan ngoãn, rồi cô lại nhìn Cale. Con người lịch sự và ân cần này không tỏ ra kiêu ngạo dù là quý tộc.

"Không đâu, tôi chỉ là không thể để mặc kệ như thế"

Cậu ta thật khiêm tốn và tốt bụng.

"Dù sao thì lúc ấy tôi đã lấy được một loại sức mạnh."

"Là sức mạnh gì vậy?"

Litana nhận ra là Cale đã đi vào chuyện chính và cô bắt đầu chú tâm vào lời nói của cậu.

"Là nước áp chế lửa. Nó có khả năng dập tắt bất kỳ loại lửa nào"

Ánh sáng thắp lên trong đôi mắt của Litana và thuộc hạ. Loại sức mạnh ấy có vẻ khác với sức mạnh thông thường.

Và phán đoán ấy của họ là chính xác, loại nước này khác với nước thông thường.

Mặc cho đó là Giả kim thuật, hay mang đặc tính gì đi nữa, chỉ cần là lửa thì có thể áp chế.

Vốn dĩ đó là cơ duyên mà Toonka đã phát hiện ra. Hắn đã uống thứ nước này để có được cơ thể dù đứng trong lửa cũng không bị làm sao.

Vậy nhưng, Cale có [Sinh lực trái tim], nên cậu không sợ việc bị bỏng. Hơi đau một chút nhưng sẽ lập tức được hồi phục nên Cale không cần thiết phải uống thứ nước ấy.

Thay vào đó, cậu đổ thứ nước ấy vào [Vòng cổ Hấp thụ] mà Lock mang về.

Cale thận trọng nói tiếp.

"Vậy nhưng sức mạnh ấy lại có giới hạn dùng, và tôi không biết có thể dùng được bao nhiêu"

"Ah."

Litana thốt lên. Cô mấp máy môi mấy lần rồi hỏi.

"Sức mạnh quý giá như vậy, liệu có ổn khi sử dụng nó vì chúng tôi?"

Cale kiềm chế không để khóe miệng nhếch lên. Đúng là có giới hạn sử dụng.

'Ở mức có thể dập tắt đám cháy với kích thước cỡ toàn Tây đại lục?'

Nếu không dùng nước để dập lửa ở quy mô như vậy, thì Cale có dùng tới cuối đời mà vẫn dư dả.

Vậy nhưng dù sao thì lời nói ấy cũng có sai đâu?

"Mm, tôi phải gọi cô là gì đây?"

"... hãy gọi tôi là Lina."

Một thuộc hạ của cô khẽ giật mình. Cale vờ như không thấy và gọi biệt danh của Litana.

"Lina-ssi."

"Vâng?"

"Nói tới sức mạnh thì không có thứ gì quý giá và cũng không có thứ gì thấp hèn. Tôi nghĩ rằng điều quang trọng là sử dụng sức mạnh ấy vào việc gì"

Litana và thuộc hạ có thể thấy đôi mắt của Cale rành mạch hơn bất cứ lúc nào.

"Tôi nghĩ rằng mình phải sử dụng sức mạnh nếu nó có thể cứu thiên nhiên, động vật, cây cối, cũng như tính mạng của con người"

Litana bất giác nắm chặt tay lại, con tim cô đập liên hồi.

"Vì đó là sức mạnh đã coi tôi là chủ nhân, nên tôi cần phải trực tiếp tới đám cháy để sử dụng. Việc đó hơi tốn thời gian và có thể khiến mọi người thấy phiền hà."

"... cậu cần phải đi vào trong ngọn lửa để sử dụng nó sao?"

"Tôi nghĩ rằng để đi vào trong ngọn lửa sẽ rất khó khăn. Có vẻ tôi phải tới gần đám cháy"

Cale thấy Litana bắt đầu nhăn mặt lại. Cảm giác biết ơn và có lỗi như con sóng ập tới với cô. Thuộc hạ của Litana cũng vậy. Vẫn có hai người trong số đó còn đề phòng Cale nhưng đồng thời cũng cảm thấy biết ơn cậu.

Cale tung ra đòn quyết định.

"Tôi sẽ rất hạnh phúc nếu sức mạnh của mình có thể giúp ích cho mọi người. Tôi thật sự muốn được cứu giúp tất cả."

- Đây đâu phải là Nhân loại yếu đuối mà ta biết. Không phải, ngươi đúng là người tốt nhưng đâu phải như thế này. Mà dù sao đi nữa, cứu giúp là hành động vĩ đại!

Đứa trẻ bốn tuổi trở nên hoảng loạn rồi đưa ra kết luận. Còn On thì giờ đây chỉ ngáp và phớt lờ Cale.

"Thật lòng, thật lòng cảm ơn cậu"

Cale cười dịu dàng với Litana. Tuy nhiên, đôi mắt của cậu lại đang quan sát Litana và thuộc hạ một cách lạnh lùng.

Hai tuần trước, Litana đã bỏ lại Đại Ngàn và những người mà cô cần bảo vệ, để đi tới đây với một tia hi vọng. Vậy nhưng chỉ lang thang ở nơi này nên giờ đây họ đã tới giới hạn.

Bây giờ đối với họ, Cale không khác gì con Rồng trong truyền thuyết.

"Vậy tôi phải đáp trả ân huệ này như thế nào đây?"

"Không đâu. Ân huệ gì chứ? Tôi vẫn chưa làm được gì cả. Tôi bỗng có suy nghĩ rằng mình tới khu rừng này chắc có lẽ là để làm chuyện này"

Nhìn thấy dáng vẻ không hề có chút tham lam, mà chỉ ngập tràn tấm lòng tốt bụng của Cale khiến Litana cảm động. Từ bé tới giờ Litana luôn có một chính kiến.

Trả thù gấp 10 lần, và trả ơn tới mức mà cô có thể làm được.

"Cale-ssi, dẫu thế nào thì tôi vẫn muốn báo đáp cậu. Chỉ việc dẫn đường và đi tới đám cháy thôi, tôi thấy biết ơn cậu rồi. Vậy mà cậu còn sử dụng thứ sức mạnh có giới hạn cho chúng tôi nữa, chúng tôi đâu thể nào cứ thế nhận không"

"Ôi thật là. Không sao mà"

Cale tỏ ra khó xử. Trông Cale như là đang suy ngẫm, rồi cậu vỗ tay như chợt nhớ ra điều gì đó.

"Ah!"

Cale tỏ vẻ xấu hổ và nói với Litana và thuộc hạ của cô.

"Tôi có đọc được về Khu Vực 1 trong cuốn sách liên quan tới Đại Ngàn. Tôi được biết, sự kết hợp vẻ đẹp của rừng nhiệt đới rậm rạp và bờ biển khiến cho Khu Vực 1 trông rất thơ mộng. Đặc biệt trong sách có nói rằng cảnh hoàng hôn rất hùng vĩ. Vậy nên lúc đó tôi vừa đọc sách, vừa nghĩ rằng sẽ rất tuyệt nếu có một điền trang ở nơi như vậy."

Khu vực 1 là nơi có cháy. Cuối phía đông của nơi ấy là bờ biển có chôn vùi những thứ có giá trị giang ngửa mỏ vàng.

Khoảng một tháng sau, ngọn lửa sẽ được dập tắt nhờ vào một Chú Thuật Sư tới từ Đông đại lục. Chú Thuật Sư ấy đã định lấy nước biển và vô tình phát hiện 'mỏ vàng' ấy.

Mỏ vàng ấy là mỏ 'Đá ma thuật'

Đó là nơi chỉ có chôn vùi Đá ma thuật thượng cấp chứ Không phải là dạng quặng đá. Chú Thuật Sư giữ bí mật này cho riêng mình, sau đó cô ta đào lên và cuỗm hết đá ma thuật, rồi bỏ đi.

"Sau khi lửa được dập, liệu tôi có thể tới đó để ngắm hoàng hôn được không?"

Litana nghẹn lời trong giây lát. Bãi biển thơ mộng của Khu Vực 1, nơi đó cũng đang chìm trong biển lửa. Vậy nên chuyện khung cảnh ở đó trở nên xấu xí chắc hẳn chàng trai trước mặt cô cũng biết. Dù vậy nhưng việc cậu ta không thèm muốn đất đai hay tiền bạc, mà chỉ muốn tới đó ngắm cảnh khiến cho cô ngạc nhiên.

Bởi thế nên, cô mở lời trước.

"Tôi nghĩ chỉ ngắm nhìn thôi là chưa đủ"

"Vâng?"

"Tôi sẽ xây điền trang cho cậu. Nếu cậu không thích Khu Vực 1, thì tôi sẽ xây tại nơi khác."

"Không, không đâu! Làm như thế, thật là thái quá rồi! Tôi ổn"

Cale áp chế cái khóe miệng đang lúc nhúc muốn nhếch lên trên của mình.

"Không. Tôi sẽ xây điền trang cho cậu."

"Ah, nếu cô thực sự muốn làm vậy..."

Cale trả lời với nét mặt khó xử như là không còn cách nào khác.

"Sau này, nếu tôi có thể giúp mọi người dập lửa, thì điền trang là quá nhiều, nên liệu tôi có thể nhận một mảnh đất nhỏ đủ để xây điền trang không?"

Cale nói rằng cậu tới từ một gia đình quý tộc nhỏ, nhưng càng nhìn thì Litana biết được rằng không phải như thế.

Dựa trên chất liệu của bộ đồ, hình dạng bên ngoài của túi ma thuật, và phong thái thì rõ ràng cậu ta là người có thể dễ dàng mua được những thứ là đất đai hay nhà cửa.

"Vâng. Cậu muốn bao nhiêu cũng được. Cale-ssi hãy chọn mảnh đất với kích thước mà cậu mong muốn. Cậu nhất định phải làm thế. Như vậy thì chúng tôi mới yên lòng được"

Được rồi. Cale kìm nén tiếng hoan hô hú hét trong lòng, rồi cậu thở dài và gật đầu.

"Vâng, tôi sẽ làm thế."

Không quan tâm tới của cải, nhưng vì cô đã nói tới mức ấy nên tôi cũng chấp nhận. Dáng vẻ ấy của Cale càng khiến cho Litana muốn trả ơn cậu khi mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa. Cô quyết tâm là phải báo đáp cậu nhiều hơn những cả những thứ cậu muốn.

Cale biết rất rõ về con người ấy của Litana. Cậu chạm mắt với On trong khi đang vuốt ve nó.

'Mục đích là đất chứ gì! Đúng phải không?'

Ánh mắt của On như đang hỏi điều đó, thế nhưng Cale giả vờ không biết và mở túi ma thuật của mình ra.

"Trước hết thì mọi người dùng chút gì nhé? Trông ai cũng có vẻ tiều tụy"

"Ah, chuyện đó..."

Cale lấy ra đồ ăn mà Beacrox đã vừa cằn nhằn vừa làm. Cậu biết luật cơ bản nhất để lôi kéo người khác về phía mình.

Người cho thức ăn chính là người tốt. Đó cũng là cách cậu đã dụ dỗ Choi Han. Cale vuốt ve tấm chăn mà đám thuộc hạ của Litana đã đem cho mình, rồi nhẹ nhàng nói.

"Đây là để đổi lấy tấm chăn. Hãy ăn cùng nhau, rồi ngày mai hẵng di chuyển"

Bầu không khí vượt qua mức thân thiện và trở nên ấm áp.

"Trước hết thì sẽ quay lại ngôi làng mà các thành viên trong nhóm của tôi đang trú lại, sau đó sẽ đi xuyên qua khu rừng này để tới Đại Ngàn. Mọi người hãy ăn đi"

Cale dẫn dụ Litana và đám thuộc hạ thêm nữa.

"Phải thế thì mới có sức để có thể cứu lấy tất cả được chứ?"

Giọng nói chứa đựng ý chí và sự quả quyết của Cale khiến cho Litana và thuộc hạ nhớ về những người đang chờ đợi họ.

Còn Đá ma thuật thì lại đang chờ đợi Cale.

Litana nhìn vào những món ăn còn tươi và ấm nóng vì đã nằm trong túi ma thuật và cầm cái nĩa mà Cale đã đưa cô. Cô lẩm bẩm.

"Truyền thuyết không phải ở đâu xa"

"Vâng?"

Cale nghe thấy hết nhưng lại vờ như không nghe thấy và hỏi ngược lại Litana.

"Không có gì đâu. Thức ăn ngon thật đấy, Cale-ssi"

"Thật may quá."

Litana và thuộc hạ đã có thể nghỉ ngơi và ngủ ngon lần đầu tiên trong vòng hai tuần vừa qua. On thở dài khi liếc nhìn Cale, người đang nhìn bọn họ một cách thỏa mãn.

***

"Cale-ssi, thật kì diệu quá."

"Đúng vậy phải không? On rất tài giỏi."

Cale liếc nhìn vào Litana và đám thuộc hạ đang đi theo phía sau. Nhìn 6 người bọn họ ở nơi sáng hơn khiến cậu nhận thấy được khí thế rõ rệt của võ sĩ tỏa ra từ cơ thể họ.

Ở Tây đại lục, võ sĩ và chiến binh hơi khác nhau một chút.

Toonka là kiểu chiến binh điển hình, còn kỵ sĩ ở phương Bắc thì giống với võ sĩ hơn. Còn những người ở Đại Ngàn thì là sự kết hợp của cả hai. Họ vừa sùng võ và phát triển từng loại kỹ thuật chiến đấu, vừa có thể đánh thắng nhưng trận chiến trái nguyên tắc.

"Lina-ssi, đi thêm một chút nữa thì sẽ tới làng Hoik."

Cale thấy Litana và đám thuộc hạ kéo mũ áo mưa thấp xuống dưới. Đột nhiên phải vượt qua đường biên giới, họ che mình hết mức có thể bằng chiếc áo mưa màu xanh đậm.

Litana đặc biệt giấu đi mái tóc đen của cô. Bởi vì Hoàng Tộc của Đại Ngàn có màu tóc đen tuyền.

So với người phương Nam thì Litana có thân hình thuộc dạng nhỏ con, cô lại còn che giấu thân phận khiến cho người khác rất khó có thể phát hiện ra con người mạnh mẽ của cô.

Vậy nhưng Cale biết.

'Cô ta dưới cơ Choi Han một bậc.'

Litana mạnh theo góc độ khác với Choi Han. Chỉ dưới cơ Choi Han một bậc có nghĩa là cô ta rất mạnh. Đặc biệt là khi cưỡi Báo Đen và sử dụng thương thuật của mình thì chẳng có ai có thể đuổi theo được cô ta.

Dù có là giữa ban ngày, nhưng Litana ẩn trong cái bóng của rừng đậm ở Đại Ngàn, cô giống như sứ giả của cái chết đối với kẻ thù. Bởi vậy nên cô mới có thể trở thành lãnh tụ thống nhất cả Đại Ngàn.

Người lãnh đạo cần phải mạnh và bao dung. Bởi vì người lãnh đạo cần phải bảo vệ tập thể đi theo mình.

"Chúng ta sắp tới làng rồi."

Cale cảm thấy nhóm của Litana im lặng theo sau, rồi cậu bước chân về phía trước. On điều khiển sương và mở đường cho họ. Lớp sương dần trở nên mỏng hơn

"Ah."

Cậu nghe thấy tiếng thốt lên của đám thuộc hạ ở phía sau. Họ cảm nhận được rằng mình đang dần thoát ra khỏi [Không Lối Thoát]. Cale bước đi trong im lặng.

Litana và đám thuộc hạ theo sau bước chân nhàn nhã của Cale, họ càng trở nên tin tưởng cậu hơn.

Tí tách, tí tách. Những giọt mưa rơi xuống chiếc áo mưa mới mà cậu nhận được từ Litana.

- Tới nơi rồi

Cuối cùng, sương mù cũng đã tan biến và có thể thấy cổng vào của làng Hoik. Cale đã quay trở lại lối vào khu rừng.

"Ha."

Cale phát ra một âm thanh vừa giống tiếng cười, vừa giống tiếng than

Nyannnnn!

On nhảy khỏi tay Cale và chạy đi.

Nyaaaaa!

Hong đang chạy tới. Cặp chị em chạy đến và cọ má vào nhau. Cale khoanh tay lại nhìn cảnh ấy, rồi cậu cau mày khi nhìn thấy những người đang đứng cạnh tấm bia đá ở lối vào.

"Trời mưa thế này mà mọi người đang làm gì thế hả?"

Hans, Choi Han và Rosalyn. Họ đang đợi Cale. Dù bị Cale quở mắng nhưng họ phản ứng theo cách vờ như không nghe thấy.

"Thiếu gia-nim, Phó quản gia tôi đây không ngủ được"

"Cale-nim, trời lạnh đấy. Những người phía sau ngài là ai vậy?"

"Thiếu gia, chuyến đi tốt đẹp chứ?"

Cale thả hai tay xuống và đi về phía họ. Cậu đứng ngay trước mặt họ và bắt đầu nói.

"Ta về rồi đây."

Cale quay mặt đi vì không muốn nhìn thấy nụ cười trên mặt họ. Tại đó có những người khác đang nhìn cậu. Những người đang chờ đợi những người không trở về.

Cale lại gần ông lão ngồi cạnh bia đá, người đã từng ngăn cản cậu đi vào trong rừng mưa. Ánh mắt của ông ấy dao động như là không thể tin được.

Cale điềm nhiên nói với ông lão.

"Ông già."

Chờ đợi thứ gì đó. Cale, à không, Kim Rok Soo đã từng nhung nhớ những người không bao giờ trở lại. Dù cậu biết rằng đó là điều vô nghĩa, nhưng cậu đã từng chờ đợi người cha, người mẹ đã qua đời của mình trở về.

Cale nhìn vào đôi mắt của ông lão.

"Chẳng có Rồng nào cả."

Truyền thuyết đã chấm dứt.

Đôi mắt của ông già bắt đầu rưng rưng. Ông lão không thể nói được lời nào, cúi đầu xuống nhìn mặt đất trong khi vẫn gật đầu liên tục. Cale đi qua ông lão và những người khác, rồi nói thêm một cách vô cảm.

"Bên trong rừng có hài cốt và đồ đạc. Nếu muốn thì chúng tôi sẽ thu thập những thứ đó về đây"

Điều là điều mà Cale có thể làm được cho họ. Cậu đứng trước các thành viên trong nhóm. Và rồi Cale nói với Choi Han cũng như các thành viên khác đang lần lượt nhìn mình và nhóm của Litana.

"Gói đồ đi"

Cậu chỉ vào khu rừng.

"Chúng ta sẽ tới Đại Ngàn "

Ngọn lửa bao trùm toàn bộ Khu Vực 1 của Đại Ngàn. Đã đến lúc Cale một mình dập tắt ngọn lửa ấy


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.