Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Quyển 24 - Trash Of The Count's Family-Chương 849 : Chương 53-58(1): Đang Suy Nghĩ




Cale nghĩ.

'Hay cứ thế này bỏ chạy?'

Vậy nhưng đôi mắt của Người Cá Voi kia, rõ ràng đang nhìn cậu chằm chằm. Cậu ta đã dồn lực vào tay như thế nào, mà đầu ngón tay xới cả mặt sàn của hang động. Dù sắp chết nhưng lực ở tay không thể đùa được.

Và đồng thời cậu thấy ngờ vực.

'Tộc Cá Voi bị thương bởi độc của Nhân Ngư ư?'

Một từ ngữ chợt lướt qua trong đầu.

Hỗn huyết.

Đáp án duy nhất chỉ có thể là nó.

Cale lập tức lập lại nội dung của [Sự ra đời của anh hùng] trong đầu. Tộc Cá Voi với số lượng cá thể ít như Rồng. Không có hỗn huyết trong số họ.

'Nhưng có một hỗn huyết trong những kẻ đã chết'

Cale cau mày và suy nghĩ.

"Khụ, kh-ụ"

Chàng trai Cá Voi không thể bò thêm nữa, cậu ta run rẩy trong trạng thái nằm sấp. Lúc ấy Cale nghe thấy giọng nói của Rồng đen trong đầu.

- Nhân loại, cứ để thế hả?

Rồng đen cẩn trọng hỏi cậu. Cale không trả lời và đứng dậy. Sự đồng cảm vô tích sự. Chìa tay ra để giúp đỡ chuyện không đâu. Dù Cale cự tuyệt những thứ như thế, nhưng

"Nhìn này"

Cale tiến lại gần người Cá Voi hỗn huyết và ngồi xổm trước mặt cậu ta. Người Cá Voi ngẩng mặt lên.

Chàng trai với mái tóc dài. Chàng trai với gương mặt mĩ miều tuyệt sắc đến mức khiến ngoại hình của Elf cũng chỉ như mực biển, chàng trai ấy đang nhìn Cale.

".....cứ-u-.."

Cale đáp lại cậu ta một cách vô cảm.

"Được rồi. Ta sẽ cứu cậu"

Người Cá Voi hỗn huyết. Nếu đúng như dự cảm của Cale thì có khả năng người này sẽ càng đau khổ hơn nếu sống sót. Và chắc chắn cậu ta cũng biết rõ điều này.

Cale nhớ lại đoạn hội thoại giữa Lock và Vua của tộc Cá Voi.

["Thì ra nhóc là người Sói thuần chủng"]

[Chuyện đấy thì sao ạ?]

["Đứa con của ta không phải là thuần chủng"]

["Mm? Chị ấy không phải là thuần chủng ạ?"]

["Không phải đứa trẻ đó, ta còn có một đứa con trai nữa. Đứa trẻ ấy không phải là thuần chủng. Vậy nên.......nó đã rất vất vả. Quá yếu để sinh sống ở biển"]

["Vậy sống trên mặt đất ạ?"]

["Không. Đứa trẻ đáng thương ấy đã từ giã thế gian này trước cả ta"]

Người hòa giải của đại dương, Vua Cá Voi. Ông ấy là người có mái tóc và đôi mắt xanh lam. Hiện tại Cale không nhìn rõ mặt của người trước mắt cậu vì màn đêm, nhưng cậu ta có nhiều điểm tương đồng với miêu tả về Vua Cá Voi ở trong truyện.

Cale nhìn đôi mắt xanh lam như màu nước biển và nói.

"Ngủ một lúc đi. Lúc tỉnh dậy mọi thứ sẽ ổn cả thôi"

Đôi mắt xanh lam chớp chớp vài lần và nhắm nghiền lại. Cale quan sát Người Cá Voi đã mất ý thức, rồi lại gần và xem xét đôi chân.

"Thế nào?"

Ngay khi Người Cá Voi bất tỉnh, Rồng đen xuất hiện và tiến lại gần. Rồi nó thắp lên một cầu sáng nhỏ. Đôi chân của Người Cá Voi hiện ra rõ ràng.

"Loe loét hết cả"

Da của Tộc Cá Voi rất dày và dai. Trái với vẻ ngoài trơn tru không một vết chàm, da của họ rất khỏe. Vậy nhưng hỗn huyết thì không được như thế. Bởi vậy mà khi chịu đòn tấn công của Nhân Ngư, độc ngấm sâu vào trong da thịt.

Rồng đen nhìn Cale với nét mặt kì lạ.

".....ngươi thật là một kẻ kì lạ. Thứ yếu đuối kì lạ"

"Mấy lời như thế thì dẹp đi"

Cale chỉ vào chàng trai và chỉ thị cho Rồng đen.

"Ngâm cậu ta xuống nước đi"

".......ngươi nói dối đó hả?"

Rồng đen bị sốc. Khuôn mặt bị sốc của loài bò sát trông khá là nghiêm trọng.

"Không phải đã nói là cứu hắn sao. Nhân loại, ngươi yếu nhưng không phải ngươi đã luôn giữ lời đó sao, vậy mà ngươi bảo ngâm hắn trong nước hả! Định dìm chết hắn hả!"

Ha. Cale thở dài. Cậu nắm lấy quả cầu sáng đang lơ lửng trên không trung. Không hề nóng.

"Làm thế để cứu sống cậu ta đấy"

Và nói thêm.

"Ngâm cậu ta xuống nước. Rồi ngươi nhớ thi thể lúc sáng chứ?"

".....rốt cuộc là ngươi định bảo ta làm gì thế hả?"

"Bảo ngươi làm cái gì ấy hả. Chặt một cái tay của thi thể ấy rồi đem về"

Rồng đen há hốc miệng. Cale chẳng để tâm tới nó, mà hướng vào sâu trong hang động. Bởi dù cậu hành xử như thế, nhưng Rồng đen không nói là nó sẽ không làm.

".......trước hết ta sẽ làm"

Quả nhiên Rồng đen rất nghe lời. Cale không nhìn lại phía sau, mà tiếp tục đi vào trong. Cậu phải quay lại phòng trước khi ngôi làng trở nên huyên náo.

Hang động không quá sâu. Cậu tới được cuối hang trong tức khắc.

'Tìm thấy rồi'

[Cơ duyên] mà Toonka đã phát hiện ra. Là một 'vũng nước' nhỏ. Cale lấy một món đồ khác ra từ trong túi của đồ lặn. Là thiết bị báo động. Một loại thiết bị ma thuật sẽ phát ra báo động cho Cale khi có người khác tới gần.

'Phải lấy trước khi rời khỏi đây'

Cale lấy một ít nước vào trong bình thủy tinh.

'Nước Thống Trị'

Vốn dĩ nước mạnh hơn lửa. Nhưng loại nước này mạnh theo nghĩa khác. Đổ loại nước này vào trong món đồ mà Lock sẽ mang về cho cậu và để nó ngấm vào trong thuộc tính, thì sẽ tạo ra một món đồ quý giá.

Là bảo vật sẽ cứu khu rừng đang chết dần.

Cale quay trở lại cửa hang. Không biết Rồng đen đã quay lại từ lúc nào, nhưng cậu thấy nó chìa ra một cánh tay của thi thể Nhân ngư với khuôn mặt khó chịu, và Người Cá Voi hỗn huyết được ngâm trong nước.

"Đi thôi"

Cale dứt lời, thì Rồng đen thở dài và thi triển ma thuật bay lên Cale, một cánh tay Nhân ngư và người Cá Voi, rồi quay về chỗ ở.

Ngay khi trở về Cale phải nhận sự chào mừng quá khích của On và Hong.

"Về đúng lúc quá!"

"Mới từ lúc nãy tên quản gia cứ gõ cửa hoài à!"

Không cần lũ mèo nói thì cậu cũng có thể biết. Giọng nói của Hans phát ra từ phía sau cánh cửa. Với giọng điệu như sắp khóc.

"Thiếu gia-nim, vì ngài bảo là sẽ giết tôi nếu dám thức ngài dậy nên tôi không dám vào trong mà chỉ dám gõ cửa. Thiếu gia-nim, ngài có thể mở cửa cho tôi được không ạ?"

Cale cởi đồ bơi và ném đi rồi lấy một đạo cụ từ trong hộp ma thuật ra và ném cho Rồng đen. Cậu khoác lên người áo tắm rồi mở cửa.

"Thiếu gia-nim, tiểu thư Amiru bảo tôi kiểm tra sự an toàn của ngài ạ. Vậy nên làm ơn hãy tỉnh-......."

"Sao?"

"Ồ, Thiếu gia-nim!.......ngài đang tắm ạ?"

Cale vuốt mái tóc ướt và uể oải trả lời Hans.

"Không ngủ được nên ta đang ngâm mình trong nước biển nóng"

"Ah, thì ra ngài đã ở trong phòng tắm. Vậy là ngài không ngủ nhỉ, tức là tôi không phải chết rồi"

"....thật sự là vậy sao?"

"Thứ lỗi cho tôi thưa thiếu gia"

Khm, hưm. Hans hắng giọng và quan sát Cale rồi nói.

"Ngài không bị thương ở đâu chứ? Giờ biển ngoài đang loạn cả lên. Lúc nãy có một tiếng nổ lớn phát ra, có vẻ là có chuyện gì đó xảy ra ngoài biển."

Cale nhìn ra cửa sổ mà cậu đã đi vào từ đó. Đã giữa đêm nhưng cả làng biển đều bật đèn. Và cậu còn thấy những đốm sáng hướng ra biển.

Có vẻ Amiru đã quả cảm quyết tâm hướng ra biển mặc cho xoáy nước, do thời kì phát triển đã ngay trước mũi.

"Đúng là có tiếng gì lớn phát ra. Không nắm rõ được là có chuyện gì hả?"

"Tiểu thư Amiru đã nói là sẽ đi ra biển. Tôi nghĩ là sẽ sớm tìm hiểu được thôi"

Chắc Amiru sẽ mừng rỡ vì xoáy nước ở đảo trung tâm đã biến mất. Chỉ vậy thôi cũng khiến giá trị của vùng biển này tăng lên.

"Thế à?"

"Vâng"

"Thế ngươi đi đi"

Cale đuổi khách một cách lạnh lùng, Hans chào cậu một cách lễ phép, rồi lập tức rời đi. Và đồng thời Rồng đen tắt thiết bị ma thuật tàng hình. Người Cá Voi hỗn huyết cùng với một cánh tay của Nhân Ngư được đặt trên bụng, cũng xuất hiện cùng nó.

Nhìn thấy cánh tay của Nhân ngư, On và Hong bất động trong góc phòng. Lũ mèo sợ nhiều thứ vớ vẩn thật.

Cale đi vào phòng tắm rồi múc nước biển vào chậu và quay trở lại. Rồng đen nhìn cậu làm chuyện ấy một cách lạ kì, nhưng Cale chẳng để tâm và bỏ cánh tay Nhân ngư vào trong chậu nước.

Chíccccccccc------

Âm thanh như tiếng lửa cháy phát ra, nhưng thực tế thì cánh tay khô quắp đang nở ra một cách vội vã và trở lại nguyên dạng. Sự biển đổi thần tốc của thi thể khiến cho On và Hong chui xuống trốn dưới giường. Thi thể phình ra như thế và bắt đầu thối rữa. Cale nhìn chân của Người Cá Voi. Khác với lúc nãy, chất lỏng màu xanh lẫn lộn với nước biển.

Cale lôi dao ra.

Lúc ấy, mi mắt của chàng trai đang bất tỉnh chợt rung lên và cơ thể cậu ta bắt đầu run rẩy.

"Có vẻ là tỉnh lại rồi? Nhân loại, cất dao đi!"

Rồng đen hét lên và chàng trai mở mắt ra. Lúc ấy Cale giơ dao cao lên. Người Cá Voi chạm mắt với Cale, Cale cười với ý bảo cậu ta an tâm đi. Đôi mắt của Người Cá Voi dao động.

Con dao di chuyển.

Phập!

Con dao đâm vào cánh tay của Nhân ngư và xẻ da thịt ra. Thứ chất lỏng trào ra thừ chỗ đó. Là máu của Nhân Ngư. Trước khi bị thối rữa, máu của Nhân ngư cũng được phục hồi lại trong nước biển dù chỉ trong chốc lát.

Cale nói với chàng trai.

"Tốt rồi"

Cale đổ máu của Nhân ngư lên chân của chàng trai. Chícc--------.Chất lỏng màu xanh hòa lẫn với máu của Nhân ngư và bắt đầu bốc hơi.

Cale đưa cánh tay đang rỉ máu ấy cho chàng trai.

"Uống đi trước khi máu bị thối. Là thứ cho tác dụng ngay đấy"

Ở phần đầu của tập 5, Rosalyn đã tìm ra phương pháp trị liệu này để cứu sống Lock, người không biết gì mà chứ thế xông vào lũ Nhân Ngư và để bị thương. Hiện tại phương pháp trị liệu này vẫn chưa được biết tới.

Đôi mắt dao động của chàng trai có vẻ ngoài mới hơn 20. On, Hong và Rồng đen cũng thế. Vậy nhưng kết cục thì chàng trai đã đỡ hơn. Cậu ta đã uống máu Nhân ngư, vì cậu ta đã nhìn thấy mủ ở chân biến mất.

Nhìn gương mặt trống rỗng của Người Cá Voi hỗn huyết, Cale nói.

"Sao hả? Cái tay này, cái xác này không phải do cậu gây ra đó sao?"

Gương mặt của chàng trai đanh lại. Thấy thế, Cale cười phá lên. Bị hỏi là đã giết Nhân ngư rồi để bị dính độc, khiến khuôn mặt của chàng trai hoảng loạn và đần ra.

Cale nhỏ máu của Ngân ngư lên chân của chàng trai lần cuối, rồi ném cánh tay vào trong chậu nước. Cánh tay phồng lên trong nước và bắt đầu tan rữa. Cale nhìn cảnh ấy chằm chằm và nói.

"Nếu là Cá Voi thì muộn nhất là sáng mai cậu phải ra biển để bình phục lại hoàn toàn. Ngủ đi rồi tự biết đường mà đi ra"

Khuôn mặt của chàng trai trở nên lạnh lẽo. Khí tức sắc lạnh khác với kiểu của Choi Han, bao bọc quanh cậu ta. Người luôn bị so sánh và sống với ý nghĩ bản thân thấp kém hơn so với đồng loại. Nét đặc trưng của người như thế là sự sắc bén.

"Làm sao mà cậu biết tôi thuộc Tộc Cá Voi?"

"Ba nhân ngư bị giết, ai có thể làm được thế chứ?"

"........Tôi cần phải trở về quê hương"

Cale cảm giác là cậu sắp phải nghe một câu chuyện với vẩn, nên cậu khuẩy tay qua loa.

"Ta không có ý định nghe câu chuyện vớ vẩn của cậu"

Bởi vậy nên Cale không hỏi tên cậu ta. Và Cale cũng không để Hans thấy cậu ta.

"Cậu bảo ta cứu cậu và ta đã nói sẽ làm, chỉ thế thôi"

Cale nằm lên giường. Cậu phải tắm rửa nhưng cảm giác mệt mỏi lại mạnh hơn.

"Ngủ đây. Im lặng mà đi ra"

Cale nhắm mắt. Có Rồng nên sẽ không có chuyện gì nguy hiểm. Cale nhớ lại lời nói cuối cùng Vua Cá Voi nói với Lock.

["Bởi thế nên ta không muốn đánh mất thêm một ai trong gia đình nữa"]

Người đã mất gia đình - Kim Rok Soo đã quyết định xỏ mũi vào chuyện của người khác một lần. Tất nhiên là cậu không có ý định bị tổn thất.

["Nếu đứa trẻ ấy còn sống, ta sẽ để lại ngôi vị cho con gái và cùng với đứa trẻ ấy thử sinh sống tại thế giới con người. Nếu như thế thì đứa trẻ ấy sẽ hạnh phúc hơn chăng? Ta đã nghĩ như thế"]

["Mm, chị ấy có vẻ sẽ là vị Vua tốt. Vậy nhưng chị ấy là người nặng tình nên chẳng phải chị ấy cũng muốn sống cùng ngài sao ạ?"]

["Đúng là thế. Khi con trai ta biến mất, con bé đã lật tung khắp đại dương để tìm nó"]

["Nếu chị ấy mà đi khắp như vậy chắc cả đại dương bị lật tung hết thật. Chú ơi, con trai của chú tên là gì vậy ạ?"]

["....Paseton. Đó là tên của con trai ta"]

Ân nhân của Vua. Một lúc nào đó, dù là gặp vị Vua hiện tại hay là cô gái sẽ trở thành Vua trong tương lai, chẳng phải khi đó Cale có thể lợi dụng chuyện này sao?

Dù sao đi nữa thì nhất định Tộc Cá Voi sẽ chiến thắng trong cuộc chiến với Nhân Ngư. Cale chìm vào giấc ngủ với tâm trạng bình thản. Sáng ngày tiếp theo, khi Cale tỉnh dậy thì Paseton đã biến mất.

Mèo lông đỏ, Hong báo cáo.

"Cậu ta bảo sau này sẽ quay lại vào ban đêm"

"Cũng không nhất thiết phải---"

Không nói rõ phần đuôi câu, Cale nhún vai. Rồi một lúc sau đó cái suy nghĩ ' đâu nhất thiết phải làm tới mức như này' lại ập tới với Cale.

"Thiếu gia Cale! Tôi có một tin bất ngờ muốn nói cho cậu biết nên đã tìm tới từ sáng sớm!"

Tiểu thư Amiru cười rạng rỡ. Thật khó để thấy cảnh này vì cô là một người điềm đạm. Có vẻ là cô ấy vừa mới quay trở lại từ bờ biển, Amiru vẫn đang mặc áo mưa cùng với những người khác.

"Cậu có biết đó là tin gì không?"

"Tôi không biết"

Khác với Amiru đang nhốn nháo, Cale điềm tĩnh. À không, cậu hơi ngẩn ra.

"Xoáy nước, xoáy nước trước đảo trung tâm đã biết mất! Biến mất không một dấu tích sau một ngày!"

Tôi đã làm đấy. Cale không thể nói như mình muốn, và đảo mắt sang chỗ khác. Bên cạnh Amiru là người dân ngư kỳ cựu và các Kị sĩ.

Và còn có Toonka.

Giống như được đề cập tới trong chuyện, Toonka có mái tóc nâu dài dựng như bờm sư tử. Hắn ta có ngoại hình mang sức uy hiếp như có thể khiến một con Orc bay lên chỉ với cú bạt tai. Hắn ta chép miệng và lẩm bẩm.

"Tiếc thật đấy. Mình muốn thử nhảy vào trong xoáy nước ấy. Hay thử nhảy vào trong xoáy nước khác?"

Quả nhiên là giọng điệu rất hợp phong cách của Toonka điên.

Lúc ấy Amiru lại nói một cách đầy sức sống.

"Thiếu gia! Nhà Bá Tước Henituse là nhà đầu tư của chúng tôi nên tôi muốn cho cậu xem quang cảnh ấy. Vùng biển bình yên của Ubarr. Cậu sẽ cùng tôi tới đảo trung tâm chứ?"

Cho tới khi người của Nhà Bá Tước tới thì Cale phải tỏ ra có thành ý có một mức độ nào đó đối với việc này. Cale nhìn Amiru và cười dịu dàng. Rồi hỏi.

"Những người này sẽ cùng đi sao?"

"Vâng"

Câu trả lời quả quyết của Amiru khiến khóe miệng của Cale rung nhẹ.

Amiru không nhìn thấy điều này mà chỉ thấy được nụ cười dịu dàng của cậu. Cô chỉ về Toonka và nói.

"A, lần đầu cậu gặp người này đúng không? Đây là người mà mấy ngày trước suýt bị cuốn vào trong xoáy nước. Bob-ssi, vị này là thiếu gia Cale Henituse"

Bob. Nét mặt của Cale trở nên kì lạ.

Toonka nở nụ cười trên khuôn mặc hiểm ác. Nụ cười còn đáng sợ hơn cả Orge.

"Thật hân hạnh. Tôi là Bob"

Bob. Toonka dùng tên giả nhưng nhất định phải dùng cái tên y như con người hắn.

Cale không muốn nhìn thấy khuôn mặt cười của Toonka. Nhưng Amiru nhiệt tình giải thích.

"Bob là người của Vương Quốc Whipper. Anh ta là người dân bộ lạc ở một làng biển nhỏ. Khi lên thuyền ra khơi đánh cá thì gặp chuyện và bị trôi dạt"

"Vâng. Tôi là người sống cuộc sống tầm thường bằng cách đánh bắt mấy con cá bé. Hahahaha, chẳng biết vì sao mà lại xảy ra chuyện như thế này"

Cuộc sống tầm thường ư. Nhảm nhí. Amiru không biết được nội tâm của Cale và nói tiếp.

"Vậy nên đêm hôm qua anh ấy đã cùng ra biển và giúp chúng tôi điều tra"

Ánh mắt nhìn người dân bộ lạc của Amiru rất trong trẻo. Cale nhìn lướt qua xung quanh. Trái với Amiru, có nhiều kẻ nhìn Toonka với ánh mắt không vừa lòng.

Người dân bộ lạc của Vương Quốc Whipper. Ánh mắt hướng tới lũ man di. Cale nhìn qua những ánh mắt như thế rồi chạm mắt với Toonka. Hắn ta cười.

"Tôi nghe nói rằng thiếu gia-nim đã sử dụng tấm khiên khổng lồ đề cứu tất cả mọi người ở thủ đô. Tôi muốn được diện kiến người mạnh mẽ như vậy, nên đã xin phép tiểu thư Amiru được theo cùng tới đây"

Mắt của Toonka nheo lại chẳng ăn nhập gì với vẻ ngoài to xác. Khoảnh khắc ấy trực giác của Cale mách bảo. Nguy hiểm!

Cale lập tức lên tiếng.

"Vậy nên ta đang phải dưỡng thương"

"........dưỡng thương ư?"

"Oh, chẳng phải thứ mạnh mẽ gì. Yếu lắm"

Amiru thêm vào.

"Đúng thế. Thiếu gia đã dùng sức mạnh quá sức nên hiện tại đang du lịch để tĩnh dưỡng"

Amiru nhìn Cale bằng ánh mắt lẫn lộn sự cảm thán, sự thương tâm và cả nhiều thứ khác. Nhưng Toonka thì khác.

"Ah, là vậy sao?"

Mặt hắn tụt hết cả cảm hứng. Toonka lén nhìn Cale từ trên xuống dưới rồi đảo mắt đi chỗ khác.

'Phải, phải như thế mới là Toonka'

Hi sinh vì những người khác? Anh hùng? Hắn chẳng quan tâm một tý gì tới những thứ như thế. Chỉ duy nhất cái mạnh. Hắn cuồng cái mạnh và phớt lờ những kẻ yếu dù cùng phe với hắn, rồi giết bỏ tùy theo tình thế. Bởi thế nên hắn là bạo chúa.

"Vậy ta đi chứ?"

Cale gật đầu với Amiru. Lúc ấy cậu nghe thấy giọng nói lẩm bẩm của Toonka.

"Quái thật. Có mùi của cái mạnh ở gần mà"

Quả nhiên là Toonka giống y như quỷ thần vậy. Cale nhìn lên không trung.

- Ta không bốc mùi.

Cậu nghe thấy giọng nói của Rồng đen đang tàng hình vang lên trong đầu. Toonka có trực giác nhạy bén hơn cả tộc Nhân thú. Cale quyết tâm là hôm nay sẽ làm bộ yếu đuối hơn bất cứ lúc nào.

* * *

"Hiện tại chúng tôi đang điều tra xem xoáy nước đột nhiên biến mất bằng cánh nào. Cha tôi và các pháp sư trong lãnh địa sẽ sớm tới đây"

Cale nhìn vùng biển yên ả trước đảo trung tâm và phụ họa theo Amiru.

"Vậy sao? May thật. Mong là có thể sớm tìm ra nguyên nhân"

- Nói dối giỏi đấy.

Cale phớt lờ Rồng đen. Cale nhìn mặt biển với ánh mắt trầm lặng. Thật náo động. Tất cả những dân ngư ở làng biển đều có mặt và cả những người tới vì việc xây dựng doanh trại hải quân đang bàn luận với nhau.

Những âm thanh phát ra từ những xoáy nước xung quanh cộng thêm tiếng người, khiến càng ồn ào hơn. Cale nhìn quang cảnh ấy và nói thêm.

"Mong là những xoáy nước còn lại cũng sớm biến mất"

- Lại nói dối nữa. Nhân loại, không phải ngươi nói là sẽ duy trì xoáy nước thêm một năm nữa sao?

Lần này Cale cũng tiếp tục phớt lờ Rồng đen. Amiru gật đầu với Cale bằng gương mặt kiên quyết.

"Vâng. Nhất định sẽ tìm ra nguyên nhân và xóa bỏ cả những xoáy nước khác. Nhận được sự giúp đỡ từ nhiều phía và có được cơ hội như thế này, nên chúng tôi phải nắm lấy cơ hội ấy chứ."

Thấy dáng vẻ nhiệt tình của Amiru khiến Cale thấy hơi có lỗi, cậu lên tiếng.

"Là tiểu thư Amiru và gia tộc Ubarr nên sẽ làm được thôi"

".....cảm ơn. Lời của thiếu gia khiến tôi thấy vững lòng hơn"

Amiru nở nụ cười điềm đạm và nhìn Cale bằng ánh mắt ấm áp. Cale nói với cô bằng gương mặt nghiêm túc.

"Tôi thấy hơi nhức đầu dưới ánh mặt trời. Liệu tôi có thể tới nghỉ ở chỗ bóng râm kia không?"

Cậu cảm nhận được cái nhìn của Toonka ở trên thuyền cùng với dân ngư và những điều tra viên. Từ đằng xa, thỉnh thoảng Toonka lại liếc nhìn Cale. Có vẻ hắn vẫn đang tìm kiếm mùi của cái mạnh. Nhưng Toonka không thể nào tìm được Rồng đen. Đó là giới hạn của kẻ không thể cảm nhận được aura và mana.

Cale thong thả hướng tới khu rừng của đảo trung tâm. Amiru lặng lẽ nhìn cậu đi tới phía đó. Dù đang dưỡng thương nhưng Cale vẫn làm việc mình cần làm. Cậu ta rõ ràng đã khác với trước đây. Dù cậu ta bảo rằng cảm thấy đau nhưng trông cậu ta không giống người bệnh. Mà chỉ trông có vẻ mệt mỏi.

"Đó mới là điểm tài giỏi"

Amiru người có giấc mơ là trở thành Lãnh chúa đời tiếp theo. Cô nghĩ rằng mình cũng phải có được phong cách kiên định như Cale. Nhiệt huyết tích tụ trong đôi mắt trầm tĩnh, cô bước tới chỗ những điều tra viên.

Mặt khác, Cale đang hướng về phía sau của hòn đảo. Ở đó không có điều tra viên và thích hợp để giết thời gian.

- Đằng đó có thi thể mà, không sợ à? Chẳng phải ngươi nhát gan sao?

Cale lại tiếp tục vờ như không nghe thấy Rồng đen nói và tới bãi biển ở mặt phía sau. Bước chân của Cale sững lại trước quanh cảnh trước mắt.

"Gì thế?"

- Không phải ta! Ta không có làm!

Rồng đen phủ nhận một cách kịch liệt rằng không phải do nó làm. Vậy nhưng lần này Cale cũng không có thời giờ để lắng nghe nó nói. Cậu tiếng tới gần phiến đá nơi từng có thi thể Nhân ngư. Cậu chẳng thể làm gì khác ngoài dừng chân lại trước phiến đá.

'.... là Paseton đã làm ư?'

Phiến đá vỡ vụn.

"Làm sao mà thi thể Nhân ngư........"

Và thi thể của nhân ngư thì trở thành bột. Bởi Cale vốn biết đó từng là thi thể nên cậu mới có thể nhận ra, chứ nếu người khác nhìn vào thì chỉ nghĩ đó là bột mịn từ phiến đá.

Thứ sức mạnh kinh khủng này rõ ràng là của Người Cá Voi. Và còn là sức mạnh của Người Cá Voi đang phẫn nộ.

Rì roạp, rì roạp. Mặt nước biển đột nhiên dậy sóng. Cậu nghe thấy giọng nói của Rồng đen.

- Có gì đó ở dưới biển đang phóng lên. Với tốc độ cực nhanh!

Soạttttttt. Mặt nước biển bị xẻ ra và thứ gì đó khổng lồ trồi lên mặt nước. Thứ gì đó màu xám đen. Là sinh vật sống. Mắt của thứ đó nhắm tới Cale.

Là Cá Voi.

Và còn là Cá Voi lưng gù (1).

Được gọi là người bảo hộ của đại dương, Cá Voi lưng gù bảo vệ cho những sinh vật yếu ớt. Và đời đời, Vua Cá Voi luôn là Cá Voi lưng gù.

Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch. Cá voi nhìn thẳng vào Cale bằng đôi mắt lẫn lộn, sát khí, sự dò xét, bản năng và lý trí. Đây là lần đầu tiên từ khi đến thế giới này, Cale đối mắt với kẻ mạnh trên vị trí của kẻ yếu. Kẻ mạnh nhìn xuống và dò xét Cale từng tý một.

Và lúc ấy.

- Thứ kia điên hả!

Cale nghe thấy giọng nói phẫn nộ của Rồng đen trong đầu. Và đồng thời một sức mạnh vô hình tạo ra làn sóng trong không khí. Đôi mắt đang nhìn Cale của Cá Voi, hướng về làn sóng ấy.

- Dám nhìn nhân loại yếu đuối của bọn ta kiểu như thế hả?

Mana trong không khí bắt đầu bập bềnh và mặt nước biển cũng bắt đầu nhấp nhô. Nhưng Cá Voi Lưng Gù không hề nhúc nhích. Trái lại, Cá Voi với kích thước khoảng 15m giơ đuôi lên và đập vào mặt nước biển. Uỳnhhhhhh. Mặt nước bị chấn động mạnh.

Chắc chắn thứ đó là Người Cá Voi.

Thình thịch. Thình thịch. Cale trấn tĩnh lại trái tim đang đập mạnh của mình. Cảm nhận được sự nguy cấp, [Sinh lực trái tim] bắt đầu phát huy sức mạnh và [Khiên Bất Hoại] cũng phản ứng theo. [Năng lực cổ đại] đặt chủ nhân lên hàng đầu. [Năng lực cổ đại] đã sẵn sàng để Cale có thể sử dụng được bất cứ lúc nào.

Cale quay đầu về phía khoảng không, nơi mana hội tụ, nơi có Rồng đen. Cậu định lên tiếng. Nhưng lại nghe thấy một giọng nói khác vang lên trước.

"Không phải định đánh nhau đâu"

Giọng nói xinh đẹp như của nàng tiên cá trong truyền thuyết. Cale quay mặt lại. Cá Voi Lưng Gù dần dần để lộ khuôn mặt mình trên mặt biển.

"Òa"

Cale bật ra lời cảm thán. Cực kì to và đáng sợ. Có vẻ chỉ cần cái khuôn mặt kia đụng vào thôi là đủ để Cale chết rồi.

- Sao lại ngóc đầu lên hả? Hành động cho tới giờ không phải đòi đánh nhau thì là gì! Cái loại Cá Voi tầm thường!

Cale thở dài trước lời nói đang phát ra trong đầu cậu. Cale vươn tay về phía mà mana hội tụ. Nhóc 4 tuổi khi nổi cáu thật đáng sợ.

Luồng mana như có thể phá hủy bất cứ thứ gì ấy rẽ đường cho bàn tay của Cale. Sự kì lạ xuất hiện trong ánh mắt của Cá Voi.

Tay cậu chạm vào thứ gì ấy tròn tròn. Là đầu của Rồng. Cale xoa đầu nó một cách vô cảm.

"Đừng có nổi nóng. Cứ thế là bị thương đấy"

Luồng mana bắt đầu giảm đi một cách đột ngột. Cậu nghe thấy một giọng bé.

- Ta không bị thương. Ta mạnh.

"Biết rồi. Ta biết mà. Vậy nhưng vẫn phải cẩn thận"

Thật khó để vỗ về một đứa trẻ 4 tuổi. Vậy nhưng có vẻ Rồng đen đã hiểu lời Cale theo cách nào đó.

- Nhân loại yếu đuối, ngươi mới phải cẩn thận ấy

Chấn động mana đã ngừng lại. Lúc này Cale mới hướng mắt về phía Cá Voi. Cá Voi từ từ hạ đầu xuống ngay phía trước Cale. Cale giật mình vì kích thước nhưng cậu đứng yên. Sát khí trong ánh mắt của Cá Voi đã biến mất.

Cá Voi Lưng Gù đang gập đầu trước mặt Cale, mở khuôn miệng khổng lồ.

"Hỏi một điề---"

Ngay lúc ấy.

Từ đường chân trời ở phía xa, một con Cá Voi nhỏ rẽ nước, phi như điên tới hướng này. Con Cá Voi trông rất nhỏ và yếu ớt so với con Cá Voi 15m.

Con Cá Voi ấy tiến tới rất nhanh. Và hét lên.

"Chị, không được nhai sống giết người ta!"

Cá Voi Lưng Gù ở ngay trước mặt Cale, vội vã quay người lại. Soạtttttttttt, nước bị hất lên xối xả vào người Cale. Quần áo của cậu ướt hết.

Nhưng Cale không có thì giờ để để tâm đến chuyện này. Cậu nhắm nhặt hai mắt.

'Là Cá Voi Lưng Gù ấy ư?'

Hiện tại con cá voi nhỏ kia là Paseton. Nếu thật vậy thì chỉ có một sự tồn tại duy nhất mà cậu ta gọi là 'chị'.

Con gái của Vua Cá Voi và là người sẽ trở thành vị Vua tiếp theo.

Là người dẫn đầu trong cuộc chiến với Nhân Ngư cùng với Choi Han.

Witira. Chắc chắn là cô ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.