Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Quyển 24 - Trash Of The Count's Family-Chương 847 : Chương 59-63(1): Lật Tung Lên Là Được Ấy Mà...




Ngay khi bước vào nhà, những người đầu tiên mà Cale đối diện là gia đình của cậu.

*Xoay, xoay*. Cơ thể Cale bị quay từ trái qua phải. *Bộp, bộp*. Hai bàn tay dò dẫm chỗ này chỗ nọ, từ vai, cánh tay đến khuôn mặt của Cale. Khuôn mặt của Cale không có chút cảm xúc.

"Có vẻ không có chỗ nào bị thương nặng"

Sau một lúc xem xét cơ thể của Cale, thì Bá Tước Deruth mới nở nụ cười yên tâm. Cale nở nụ cười vô hồn, rồi chỉnh lại trang phục bị nhàu. Bá Tước rất khỏe nhờ việc luyện kiếm vào mỗi sáng.

"Thể trạng có ổn không? Có thấy mệt không?"

"Con không sao ạ"

Lần này tới lượt Bá Tước Phu nhân Violan tới cạnh Cale.

"Ta nghe nói đoàn viên của con đã tăng thêm"

Bà ấy đang ám chỉ tới những đứa trẻ tộc Sói và cặp chị em Cá Voi. Diện mạo của cặp chị em Cá Voi đã được thay đổi hoàn toàn nhờ vào ma thuật của Rồng đen.

"Vâng. Theo cách nào đó thì chuyện lại thành như thế"

"Được rồi"

Cale thấy ánh mắt sắc lạnh của Bá Tước Phu nhân - người vẫn mang dáng vẻ gọn gàng, tươm tất như thường ngày.

"........nghe nói bọn khủng bố vẫn chưa bị bắt"

"Vâng. Con cũng được biết như vậy"

"Được rồi, ta biết rồi"

Violan nhìn sang Deruth, ánh mắt của họ chạm nhau, rồi cặp vợ chồng trao đổi ánh mắt. Cảnh ấy khiến Cale cảm thấy khá khó chịu nhưng cậu giả vờ không thấy. Ánh mắt kia của bọn họ là đang toan tính chuyện gì vậy?

Bá Tước Deruth nở nụ cười dịu dàng và nói với Cale.

"Chuyện ở thủ đô và năng lực của con hãy nói sau, giờ con hãy nghỉ đi"

"Vâng"

Cuối cùng thì Cale cũng có thể hướng về phòng mình nhờ sự cho phép của Bá Tước. Vậy nhưng có những người giữ chân cậu lại. Là Basen và Lily.

"Huynh trưởng, cơ thể---"

"À, phải rồi"

Cale quay sang nhìn Phó quản gia Hans và ra dấu tay cho hắn. Hans lập tức tới gần.

"Đây ạ"

"Ừ"

Cale nhận 2 món đồ từ Hans và lần lượt đưa cho Basen và Lily.

"Cái này là bút máy. Còn cái này là kiếm"

Cale vẫn nhớ về những món đồ mà 2 đứa em đòi mua. Cậu đưa quà cho hai đứa em rồi nhìn chúng và hỏi.

"Biểu cảm làm sao thế?"

Gương mặt của Basen đơ ra.

"Huynh trưởng hẳn đã rất bận tới bù đầu mà còn......"

"Có bận cũng phải giữ lời hứa chứ"

Cale trả lời một cách vô cảm. Basen nhìn cậu chằm chằm rồi nắm chặt hộp bút máy và nói một cách bi tráng.

"Em sẽ học hành thật chăm chỉ. Sẽ nỗ lực vì sự phát triển và công việc hành pháp của lãnh địa"

"Phải đấy, phải đấy"

Basen phải trở thành Lãnh chúa, vậy nên sẽ rất tốt nếu học nhiều về hành chính. Khí thế tốt lắm. Basen hơi lưỡng lự khi thấy Cale nở nụ cười hài lòng rồi cậu ta lên tiếng.

"Em sẽ không làm việc gì khiến cho huynh trưởng phải bận tâm"

"Ý là sao cơ?"

"Nói chung là vậy đấy ạ"

Sau đó thì Basen nín thinh. Cale nhìn Basen bằng khuôn mặt nghi ngại khi cậu bé nói mà bỏ qua mất nội dung chính. Nhưng rồi cậu quay đầu và nhìn sang nơi có Lily Henituse.

Khuôn mặt của đứa trẻ 7 tuổi tràn ngập sự cương quyết.

'Nhóc này lại làm sao thế?'

"Anh ơi"

"Ừ"

"Em sẽ trở nên mạnh hơn và dẫn đầu Kị sĩ đoàn. Để bảo vệ tất cả và đương nhiên là cả lãnh địa của chúng ta nữa."

"Ồ, ta sẽ ủng hộ em"

Basen thì lo hành chính, còn Lily thì lo mảng quân sự. 2 đứa sẽ tự biết lo liệu và quản lý tốt lãnh địa. Quyết tâm này của hai đứa mới tuyệt làm sao. Cale xoa đầu Lily với gương mặt hài lòng.

"Em sẽ trở thành một Kị sĩ tuyệt vời"

"Vâng. Em sẽ không để ai bị thương hết"

"Phải, phải"

Cale ngừng xoa đầu cô bé và cất bước.

"Ta phải đi nghỉ đây"

"Huynh trưởng hãy nghỉ ngơi đi ạ"

"Anh phải nghỉ ngơi thật nhiều vào đấy! Để còn bình phục lại!"

Cale vẫy tay qua loa khi nghe thấy 2 đứa em nói và hướng về phòng của cậu. 2 đứa em nhìn dáng vẻ phía sau của Cale trong một hồi lâu.

Rất lâu rồi cậu mới bước vào phòng của mình ở nhà nhưng Cale khó có thể cảm nhận được sự trống vắng đặc trưng khi phòng bị bỏ trống quá lâu.

Nyaannn-----

Nya---

Hai con mèo lăn tròn trên giường đầy thích thú. Vậy nhưng lũ mèo không hề lọt vào trong tầm nhìn của Cale. Cậu cau mày nhìn kẻ đang đứng đợi trước cửa phòng.

"....ngươi sẽ phục vụ ta?"

Bếp trưởng Beacrox. Giờ hắn định mặc kệ phòng bếp số 2 và làm thay việc của Ron đó sao? Beacrox phớt lờ ánh mắt mang theo sự nghi vấn của Cale và đưa cho cậu một bức thư.

"Là thư từ cha tôi"

"À, Ron"

"Ông ấy bảo rằng đây là báo cáo"

Cậu thấy phong bì thư phẳng phiu chưa hề bị bóc. Khi rời đi, Ron đã chuyển thư thông qua Hans còn thư báo cáo thì có vẻ là sẽ do con trai chuyển.

"Ừ. Cảm ơn"

"Vâng"

"Trước mắt thì ta sẽ để Maes và mấy đứa nhóc lo việc vặt trong bếp và phục vụ bữa ăn"

Vai của Beacrox giật lên và phải mấy giây sau hắn mới trả lời.

".....vâng"

Lúc hắn rời đi, Cale thấy bước chân của hắn không có chút sức lực nhưng dẫu sao thì Beacrox vẫn đang chăm sóc lũ nhóc rất tốt. Cale đóng cửa phòng. Cạch. Rồng đen xuất hiện cùng lúc với tiếng đóng cửa.

"Nhà của chúng ta tốt thật đấy. Rất, cực kì, vô cùng tốt!"

Rồng đen thích thú nhảy lên giường, nơi có On và Hong. Cale bật cười khi nhìn thấy hành động của những đứa trẻ trung bình 7 tuổi. Cậu thong thả mở thư ra. Và suýt nữa thì làm rơi lá thư.

[Tôi vẫn còn sống. Cậu chủ vẫn còn sống phải không?]

Báo cáo chỉ có một dòng như thế.

Có kiểu báo cáo man rợ như thế này sao? Vậy nhưng Cale vẫn chắc đó là báo cáo của Ron. Tất nhiên một phần là vì nét chữ và biểu tượng mà hai người họ đã định sẵn.

Cốc cốc cốc.

"Thiếu gia-nim, tôi có thể vào trong không ạ?"

Giọng nói của Hans phát ra cùng tiếng gõ cửa. Lũ mèo chuyển sang điệu bộ kiêu kì, còn Rồng đen thì lập tức tàng hình.

"Vào đi"

Hans chất đầy đồ ăn vặt trong vòng tay và bước vào. Hắn nói với Cale.

"Pháp sư nói rằng thời gian lúc nào cũng được ạ"

"Vậy giờ đi luôn. Ngươi không cần theo"

Cale bỏ lại Hans, ra khỏi phòng và hướng tới lâu đài lãnh chúa.

- Đi đâu thế? Gặp pháp sư hả?

Cale gật đầu với Rồng đen, nó không chơi đùa với lũ mèo, mà tàng hình và bám theo cậu. Rõ ràng là nó thấy hứng thứ trước từ 'Pháp sư' và bám theo cậu.

"Thiếu gia-nim, tôi được biết là ngài vừa trở về"

"Ừ"

Nhiều người chào hỏi Cale khi cậu bước vào lâu đài lãnh chúa.

"Xin chào, thiếu gia-nim"

"Ờ, lâu ngày"

"Ngài đã làm một việc vĩ đại. Thiếu gia-nim thật sự rất tuyệt vời"

"Không có gì"

Cale ghét cái quá trình này, cậu nhanh chóng bước đi và trả lời loa qua khi được chào hỏi. Rồng đen quan sát cảnh ấy. Nó vỗ cánh mạnh hơn một chút và theo sau Cale. Rồng con càng vểnh mũi và nhếch khóe miệng lên khi có thêm nhiều người chào Cale.

Cale không biết được điều này mà mở cánh cửa của điểm đến, tất nhiên là cậu có gõ cửa.

"Thiếu gia-nim?"

"Lần đầu gặp nhỉ. Hân hạnh"

"Vinh hạnh cho tôi khi được gặp ngài"

Là pháp sư đảm nhiệm ma thuật liên lạc hình ảnh của Lãnh địa. Thường thì ma thuật liên lạc là do pháp sư khoảng giữa cấp độ sơ cấp và trung cấp đảm nhiệm.

"Liên lạc hình ảnh được ngay chứ?"

"Vâng. Ngài muốn liên lạc tới đâu ạ?"

Pháp sư liếc nhìn Cale trong khi đang chuẩn bị thiết bị liên lạc hình ảnh. Gần đây trong lãnh địa có rất nhiều câu chuyện nói về Cale Henituse. Bởi vậy mà pháp sư cảm thấy tò mò khi Cale đòi kết nối thiết bị liên lạc ngay khi bước vào phòng.

Cale không biết về sự tò mò của pháp sư, cậu từ tốn nói.

"Hoàng cung"

"À, Hoàng cung--- Hoàng cung ạ?"

"Phải"

Cale nói rõ đối tượng cho pháp sư.

"Kết nối với Hoàng Thế Tử điện hạ."

Thấy Pháp sư ngập ngừng, Cale cau mày và hỏi.

"Sao? Không kết nối được hả? Chỉ cần để lại lời nhắn âm thanh thôi cũng được"

"K-, không đâu. Được ạ. Được chứ ạ"

Khi liên hệ với Hoàng cung - nơi nhận và gửi nhiều kết nối liên lạc thì có thể để lại lời nhắn bằng hình ảnh hoặc âm thanh. Vì có nhiều người gọi nên không còn cách nào cách.

'Thế giới này khá là dễ sống, trừ việc cần có pháp sư để có thể thực hiện được những việc đơn giản'

Không hiểu sao Pháp sư trở nên lúng túng, ông ta kết nối tín hiệu tới Hoàng cung, rồi báo cáo lại với Cale.

"Hiện tại khó có thể liên lạc với Hoàng cung ngay, có thể để lại tin nhắn thoại cho Hoàng Thế Tử điện hạ được ạ"

Nhìn mặt nói chuyện cũng tốt nhưng cũng không nhất thiết phải làm thế. Cale bảo pháp sư cứ làm vậy đi. Cậu quan sát pháp sư khởi động thiết bị rồi đi ngoài, khi còn lại một mình cậu nói vào thiết bị liên lạc.

"Điện hạ, tôi là Cale Henituse"

Không thêm không bớt, Cale nói ngắn gọn.

"Tôi sẽ mua Ma tháp tại Vương Quốc Whipper"

Lần sử dụng [Hoàng kim lệnh] đầu tiên. Cale tưởng tượng khuôn mặt của Hoàng thế tử khi nghe đoạn ghi âm này. Và cậu cũng biết rằng anh ta sẽ chấp thuận. Hoảng hốt, bực bội nhưng trái lại cũng rất vui mừng. Và còn tò mò nữa.

Vậy nên, Cale nói thêm một điều.

"Trong một tuần tới tôi không thể nhận liên lạc được. Vì tôi sẽ đi chơi ở chỗ khác. Tôi muốn báo trước với ngài như vậy" (Trans: mất dạy quá)

Khi nói xong, Cale nhấn vào nút mà pháp sư đã chỉ cho cậu. Ánh sáng màu xanh phát ra, báo hiệu âm thanh đã được ghi lại.

Cale gọi pháp sư vào. Ông ta nhìn màu ánh sáng và nói với Cale.

"Tin nhắn thoại đã được lưu lại rồi ạ"

"Được rồi"

Thấy Cale cười, tên pháp sư mở lời.

"Có vẻ ngài đã gửi đi một tin vui?"

"Ừm, chắc thế"

Chắc là phải đến mai thì Hoàng Thế Tử mới nghe được tin nhắn thoại. Cale nở nụ cười khi nghĩ tới Hoàng Thế Tử phải chờ đợi trong một tuần khi cậu rời đi.

-......Hoàng thế tử thật đáng thương

Không hiểu sao, Rồng đen cảm thấy Hoàng thế tử thật đáng thương. Cale nhẹ nhàng bỏ qua lời của Rồng đen và ra khỏi phòng liên lạc rồi tìm tới cha của cậu, Bá Tước Deruth. Đã đến đây rồi nên Cale muốn làm cho xong chuyện luôn.

* * *

"Con muốn tới làng Harris ư?"

"Vâng"

Cale gật đầu với Bá Tước Deruth. Cậu đã nói với cha mình về [Năng lực cổ đại] và cả chuyện làng Harris. Nhưng Bá Tước Deruth chú tâm tới chuyện làng Harris hơn.

Deruth nhìn bản báo cáo về sự kiện liên quan điến làng Harris mà Cale đang cầm trên tay rồi nhìn con trai mình. Ánh mắt của Cale rất điềm tĩnh. Lời nói của con trai ông là thật lòng.

Làng Harris.

Sau khi gửi đoàn điều tra và nghe báo cáo về làng Harris, Bá Tước Deruth đã tới đó. Ông cảm nhận được nỗi buồn và cả sự phẫn nộ khi tới nơi.

Cả ngôi làng bị cháy đen và không phát hiện được một dấu vết nào của thủ phạm. Vậy nên hiện tại Bá Tước đã yêu cầu sự hợp tác từ các lãnh địa lân cận và giao nhiệm vụ cho Guild thông tin để điều tra.

"........Con muốn làm vậy là vì thiếu niên tên Choi Han ấy ư?"

Vậy nhưng Bá Tước Deruth đã phát hiện dấu viết của cuộc chiến tại đó. Chỉ với ngần ấy thôi, ông đã có thể phán đoán được sức mạnh của Choi Han rồi. Không có lý nào mà con trai ông không biết tới sức mạnh của cậu ta khi ở cạnh.

"Có thể nói là như vậy"

Cale gật đầu loa qua. Cậu chỉ có thể biện minh như thế.

Vì cuộc huấn luyện về sự hoang dã và cuồng hóa cho lũ trẻ tộc Sói. Và vì sự trưởng thành của Rồng đen. Vì phương án giải quyết chiến tranh cho Tộc Cá Voi. Cale có thể nói vì những lý do này nên cậu mới tới làng Harris được sao?

Cale nói với Bá Tước Deruth, người đang có vẻ lo lắng.

"Đội điều tra đã điều tra hết rồi nhưng con vẫn muốn tới nhìn trực tiếp. Với cả giờ cũng đâu phải mùa đông, đâu cần lo lắng tới Quái thú phải không ạ?"

"Cũng đúng"

Quái thú từ [Dạ lâm]. Có một tường đá khổng lồ được dựng lên giữa làng Harris và [Dạ Lâm] để đề phòng Quái thú.

Tất nhiên là trong 150 năm đổ lại đây, chưa có trường hợp Quái thú xâm nhập. Người ta hay nói rằng bước vào [Dạ lâm] là chết nên mới vậy thôi, chứ hiếm khi có trường hợp Quái thú tràn ra từ trong [Dạ lâm].

'Giả sử có Quái thú tràn ra, thì sức mạnh do đột biến của chúng sẽ trở thành vấn đề'

Đội điều tra từ lâu đài lãnh chúa đã mấy lần tới tìm hiểu vì sao hoạt động của Quái thú trở nên yên ắng trong 150 năm gần đây, nhưng họ chỉ có thể đi vòng quanh chứ không thể bước vào trong [Dạ Lâm].

Cuối cùng thì Bá Tước cũng lên tiếng.

"Dù sao thì vẫn còn binh lính lưu lại tại làng Harris nên sẽ an toàn thôi"

Ông ấy gật đầu như đồng tình với điều gì đó và nói với Cale.

"Con phải lo cho người mà con đã thu nhận nhỉ"

Cale lắc đầu chậm rãi. Cha cậu đã nhầm lẫn một cách khó tin.

"Choi Han không phải thuộc hạ của con"

Thu nhận Choi Han? Cale chưa từng làm chuyện như thế. Bá Tước Deruth bật cười và gật đầu với con trai ông.

"Được rồi, ta hiểu rồi. Con đã lớn cả rồi"

"18 tuổi đương nhiên là người lớn rồi ạ"

"Đúng nhỉ. Con có thể đi"

Cale chào Deruth và hướng tới cửa của phòng làm việc. Khi ấy cậu nghe thấy giọng của Deruth từ phía sau.

"Cale"

Cale tiếp tục nghe thấy giọng nói của Deruth khi cậu đang quay người lại với ông.

"Vốn dĩ, Rùa Vàng không phải là biểu tượng của vinh hoa. Henituse là nhà võ và là gia tộc bảo vệ. Sứ mệnh của chúng ta là bảo vệ gia đình và những thứ khác"

Cale và Deruth chạm mắt.

"Chúng ta dùng tấm mai vững chãi để bảo vệ thứ gì đó. Nhưng thứ quan trọng nhất cần bảo vệ chính là bản thân mình. Đó là lý do chúng ta là rùa."

Rùa vàng dùng tấm mai vững chắc để bảo vệ bản thân. Bá Tước Deruth được biết tới là người không có gì nổi bật, mọi thứ đều ở mức vừa phải. Ông nói với con trai mình.

"Vậy nên hãy đặt bản thân con lên trên hàng đầu"

Rồi ông nở nụ cười dịu dàng và nói thêm.

"Sức mạnh mà con đạt được, ngầu lắm"

Cale nở nụ cười giống với Deruth và nói đùa.

"Đúng vậy phải không ạ? Sức mạnh với vẻ ngoài rất ngầu. Và con luôn đặt an toàn của bản thân lên hàng đầu"

"Được rồi. Thế thì tốt"

Cale lặng lẽ quan sát Bá Tước Deruth, ông gật đầu và tiếp tục xem tài lệu, rồi sau đó cậu ra khỏi phòng làm việc. Rồng đen hỏi cậu.

- Người kia là gia đình với ngươi hả?

Cale gật đầu.

Ngày tiếp theo, Cale bước lên xe ngựa và nói với hai chị em Tộc Cá Voi.

"Thích hợp làm hộ vệ mới của ta đấy?"

Sau khi đã thay đổi diện mạo, Witira cầm roi, còn Paseton cầm kiếm, hai người họ mỉm cười. Cale lên đường hướng tới làng Harris, chính xác là hướng tới [Dạ Lâm]

Cale xuống xe khi tới ngôi làng gần với [Dạ lâm] nhất. Làng Harris. Cảm nhận đầu tiên khi nhìn nơi ấy rất ngắn gọn.

"Đen sì nhỉ"

Dù đã hơn hai tháng trôi qua nhưng làng Harris vẫn tăm tối. Cale hướng ánh mắt xuống bàn chân của cậu. Mặt đất vẫn còn bám tro đen.

Cậu nhìn về phía trước và nghe thấy giọng nói cay đắng của Phó đoàn trưởng.

"Tất cả đều cháy rụi"

Cale đưa mắt sang nhìn Phó đoàn trưởng

"Mộ ở đâu cơ?"

"Tôi sẽ đi hỏi ạ"

Lâu lắm mới thấy dáng vẻ trầm tĩnh của Phó đoàn trưởng Hilsman, nhưng hắn ta cũng chẳng thể phản ứng khác được. (Trans: Mãi mới có tên)

Nằm ở ngay trước bức tường đá khổng lồ chia cắt [Dạ Lâm], Làng Harris bị cháy đen toàn bộ. Nơi từng là nhà cửa, giờ chỉ còn lại là khung nhà đen thui chỏng chơ, tất cả mọi thứ giờ chỉ còn sót lại dấu tích.

"Sức lửa mạnh đấy"

"Cảm nhận được những thứ như vậy luôn sao?"

"Nhìn thế này chứ tôi là chủng tộc biển đấy"

Witira cười mỉm và trả lời, nhưng đôi mắt của cô trở nên u uất trong tức khắc. Cale chẳng có thời giờ để để tâm tới cô. Cậu bước chân đi và tiến tới gần những đứa trẻ chưa thể xuống xe ngựa.

"Maes"

".....Thiếu gia-nim"

Đứa lớn nhất trong lũ trẻ Tộc Sói, Maes đông cứng lại khi nhìn quanh cảnh ngôi làng. Lý do thì Cale có thể đoán ra được. Lũ trẻ đang nhớ tới ngôi làng của chúng.

"Biết vì sao ta đưa mấy đứa tới đây không?"

Maes không thể trả lời câu hỏi của Cale. Cậu bé vẫn chưa được nghe Cale nói về lý do đem cậu và các em tới đây. Số lượng binh lính theo cùng đã được giảm thiểu tới mức tối đa, không có Phó quản gia Hans, không có Beacrox, vậy mà Maes cùng các em của cậu lại được đi theo.

Maes nhìn Cale với sự thắc mắc trong lòng. Thiếu gia mà anh Lock bảo cậu phục vụ, đang khoanh tay và thong thả nói.

"Sắp tới ta sẽ có rất nhiều tiền"

"Vâng?"

Câu chuyện tiền nong bất chợt xuất hiện khiến cho Maes và những đứa trẻ trong xe ngẩn mặt ra. Cale chẳng để tâm tới chuyện đó và nói tiếp.

Ma tháp và Nữ Vương của Đại Ngàn. Chỉ cần hai chuyện ấy thôi là có thể kiếm ra số tiền khổng lồ rồi. Hải lộ thì trao lại cho lãnh địa.

"Vậy nên ta định dùng một phần trong số tiền đó để dây dựng lại ngôi làng này"

Ngôi làng. Từ ngữ ấy găm thẳng vào tai của những đứa trẻ.

"Với cả, ta định sẽ xây một điền trang để ta, mấy đứa, và những người khác có thể tới chơi"

".......tôi được biết là [Dạ Lâm] rất nguy hiểm"

"Nhóc nói thật lòng đấy hả?"

Cale hỏi ngược lại Maes và nhìn xung quanh. On và Hong đã xuống xe, Rồng đen đang bay ở chỗ nào đó. Và Tộc Cá Voi thì đang tiến tới gần cái giếng bị phủ đầy bởi tro.

"Mạnh hơn cả mấy nhóc khi trưởng thành sao?"

Giọng nói vô cảm chạm tới những đứa trẻ Tộc Sói.

"Ta đã hứa với Lock là sẽ chăm sóc cho mấy đứa. Vậy nên sẽ cần môi trường thích hợp cho cuộc sống của Sói chứ"

Làn gió mát thổi qua, khi Cale nở nụ cười dứt khoát như là chuyện cậu nói chẳng có gì khó khăn. Tro đen bị gió cuốn đi và bay cao lên trời, giọng nói của Cale lại tiếp tục phát ra.

"Ta sẽ tạo ra vùng đất như thế. Trước khi Lock trở về, hãy trưởng thành thật ngầu vào"

Cale nhìn Maes và lũ trẻ, rồi cau mày.

"Trả lời"

".....Vâng, Vâng!"

"Vâng!"

Câu trả lời không dứt khoát của lũ trẻ khiến Cale làm nét mặt không hài lòng và rời đi. Maes nhìn Cale hướng tới tường đá và quay đầu lại. Những đứa em đang nhìn Maes. Cậu lên tiếng.

"Hãy trưởng thành nào......"

Dứt lời, Maes nhìn xung quanh ngôi làng. Liệu một lúc nào đó, ngôi làng đen kịt này sẽ trở nên ấm cúng như ngôi làng Tộc Sói trong kí ức của cậu? Dù những đứa em không trả lời Maes, nhưng cậu cảm nhận được ánh mắt và tiếng lòng của chúng cũng giống cậu. Bởi các em của Maes cũng là Sói giống Maes.

Không biết gì về sự quyết tâm của lũ trẻ tộc Sói, Cale gõ vào tường đá.

"Dày thật"

Cale quay đầu sang bên. Cánh cửa đá duy nhất tại tường đá. Vượt qua cánh của ấy là có thể tới [Dạ Lâm]. Tất nhiên là Choi Han không có xài cánh cửa này. Cậu ta ra vào bằng cách nhảy qua bức tường cao mười mấy mét này.

"Qua bức tường này là [Dạ Lâm] sao?"

"Đúng vậy"

Cale liếc nhìn Witira bên cạnh. Mái tóc và đôi mắt xanh lam đã được đổi sang màu nâu, khuôn mặt cũng bị đổi sang kiểu mờ nhạt, khó có thể ghi nhớ. Chỉ là giọng nói vẫn xinh đẹp như cũ.

"Không thể nhìn xuyên qua tường, nhưng vì là Dị Điểm nên chắc hẳn sẽ có hình thái đặc biệt nhỉ? Tường đá có kiên cố không ta?"

Wirita cười tươi rồi nhẹ nhàng nhấn ngón trỏ vào tường. Vậy nhưng ngón trỏ của cô chọc sâu vào bên trong tường đá.

".......Haha"

Wirite cười e ngại với khuôn mặt khó xử.

Quả đúng là chủng tộc kinh khủng. Cale quay đầu đi, giả vờ không thấy. Hai chị em tóc dài này vẫn chưa quen với việc điều chỉnh sức mạnh ở trên cạn. Cale lập tức thay đổi chủ đề.

"Khá giống"

"Vâng? Giống gì cơ?"

"Phía sau tường ấy. Cô bảo chắc phía sau khá là đặc biệt mà?"

"À"

Wirite thốt nhẹ lên, Cale nhún vai. Cậu quay lưng lại với tường đá và nói tiếp.

"[Dạ Lâm] là khu rừng giống với như những khu rừng khác"

Cale nói với Witira, người đã tới bên cạnh và bước đi khớp nhịp với cậu.

"Vậy nhưng thứ ở bên trong thì khác"

Không hiểu lý do vì sao nhưng có rất nhiều loại thực vật và Quái thú đột biến xuất hiện trong [Dạ Lâm]. Quái thú thì có thể dễ dàng phân biệt bởi ngoại hình khác biệt với các Quái thú thông thường, nhưng thực vật thì có vẻ ngoài từa tựa nhưng lại chứa độc hoặc khí độc.

'Và Quái thú ở [Dạ Lâm] còn trông có vẻ giống những Quái Thú thường xuất hiện ở Đông Đại Lục'

Bởi vậy nên [Dạ Lâm] mới là 1 trong những [Dị Điểm]. Nơi duy nhất ở Tây Đại Lục có dấu tích của Đông Đại Lục.

"Thiếu gia-nim!"

Cale gật đầu với Phó đoàn trưởng Hilsman khi hắn ta gọi cậu, và nói với Witira.

"Trông lũ trẻ hộ tôi với"

"Vâng. Có nhiều trẻ em từ các Tộc Nhân thú thật đấy"

Witira thở dài với khuôn mặt cực kì khó chịu với chính lời nói của bản thân. Cô lặng lẽ nhìn Cale. Cale không để tâm đến cô và tới cạnh Hilsman.

"Đi thôi"

"Vâng"

Cale cùng Hilsman đi tới điểm đến. Và họ tới nơi trong phút chốc.

"Ở đây ạ"

Nơi có rất nhiều ngôi mộ được dựng lên. Nơi mà Choi Han đã chôn những người dân của làng Harris. Hilsman lùi lại sau và tới đứng cùng các binh lính. Hắn nhìn Cale. Hắn cảm thấy ngạc nhiên vì Cale tới làng Harris và càng ngạc nhiên khi Cale tìm tới khu vực mộ.

Phó đoàn trường lặng lẽ lui xuống để cho Cale có khoảng thời gian một mình. Tất nhiên là Cale chẳng để ý một tý gì tới điều này, à không, chẳng có chút quan tâm gì và nhìn những ngôi mộ, rồi nói.

".........không phát điên quả thực tài giỏi"

Việc Choi Han không phát điên quả thực tài giỏi. Nhìn những ngôi mộ trông có vẻ bình thường nhưng thực ra chỉ là mộ đất. Những cái tên được viết trên phiến đá thay vì bia mộ. Cale điếm số lượng mộ.

Choi han đã chính tay chôn những thi thể ở dưới những nấm mồ này.

Thỉnh thoảng Cale lại nghĩ. Trong chuyện, cái chết của người dân làng Harris chỉ được nhắc tới thông qua dòng chữ. Những dòng chữ được viết ra với mục đính để Nhân Vật Chính thức tỉnh. Thật sự chỉ có vậy thôi sao?

'Có vẻ không phải thế'

Gần đây, Cale nghĩ rằng không phải thế. Lý do rất đơn giản.

[Dạ Lâm], Nhân Ngư, thảm sát làng Harris. 3 điều này đã dẫn Cale tới một giả định. Nhưng đây là chuyện mà Cale sẽ chuyển lời tới Choi Han thông qua Lock khi cậu ta trở về, hoặc là trực tiếp nói với Choi Han nếu cậu ta theo về cùng Lock.

Vấn đề của làng Harris không nằm trong phạm vi của Cale, mà là của Choi Han.

"Hilsman"

"Vâng. Thưa thiếu gia-nim"

Thay vào đó, Cale làm việc cần làm dưới tư cách là người của gia tộc Henituse.

"Sau này hãy tân trang lại những ngôi mộ cho tử tế. Thế này không phải xoàng xĩnh quá sao?"

".....Vâng!"

Hilsman đáp lại mạnh mẽ, Cale vỗ vai hắn, rồi nhìn sang binh lính. Các binh lính nhanh chóng lùi lại sau, Cale thì thầm với Hilsman trong khi đang đặt tay lên vai hắn.

"Biết rồi chứ?"

Đủ loại biểu cảm xuất hiện trên khuôn mặt của Phó đoàn trưởng. Hắn nhớ lại 2 ngày trước. Tại điểm cắm trại trên đường di chuyển, Cale bí mật gọi Hilsman vào đêm hôm, bước vào trong lều của Cale, khi ấy.

" Ta sẽ vào [Dạ Lâm]"

"Vâng? Ngài đang dưỡng thương mà, tại sao lại tới nơi nguy hiểm ấy? Trong đấy không có thủ phạm đã gây ra chuyện tại làng Harris đâu ạ. Ngài không cần làm như vậy vì Choi---"

Một con Rồng nhỏ màu đen xuất hiện khi Hilsman đang nói dở. Lúc ấy, hắn không biết bản thân đã hoảng hốt tới nào. Nhưng không phải chỉ có thế.

Nyannnn~

Lũ mèo kêu nhéo lên, rồi biến thành dạng người trong tức khắc. Là Miêu Tộc. Thêm vào đó, khoảnh khắc nhìn thấy một cô gái triệu hồi ra một cái roi khổng lồ và một chàng trai rút ra thanh kiếm phóng ra xoáy nước, thì lần đầu tiên trong đời, Hilsman nổi da gà vì kinh ngạc.

"Đừng lo"

Và đồng thời hắn bị sốc khi nhìn thấy Cale nở nụ cười thư thả giống như thường ngày, đang ở chính giữa những kẻ đó. Cú sốc của Hilsman là theo hướng tốt. Hai ngày ấy là đủ để Hilsman quyết tâm. Bản thân hắn có mục tiêu cuối cùng là trở thành Đoàn trưởng, hắn vốn chỉ nghĩ được tới đó, nhưng Hilsman cũng là người hiểu đời.

"Vâng, tôi biết, thưa Thiếu gia-nim"

"Được đấy"

Cale quay lưng lại với Hilsman không chút lưu luyến. Hilsman bám theo sau cậu. Hắn nghe thấy giọng nói của cậu.

"Ta tin ngươi"

Lời nói ấy khiến Hilsman siết chặt nắm đấm. Hắn đã nghĩ rằng cuộc đời mình chỉ cần trở thành cỡ Đoàn trưởng Kị sĩ đoàn của Nhà Henituse là đủ. Vậy nhưng trong hai ngày qua, hắn có suy nghĩ khác. Hắn nói ra suy nghĩ ấy với Cale.

"......Thiếu gia-nim, Tôi sẽ trở nên mạnh hơn"

"Cứ vậy đi"

Cale vô cảm trả lời, cậu cảm thấy nhẹ lòng hẳn khi nghĩ rằng Hilsman sẽ tự lo liệu, xử lý mọi chuyện phức tạp ở làng Harris.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.