Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Quyển 24 - Trash Of The Count's Family-Chương 836 : Chương 21-25(3): Trả Ơn




[Ta hối hận]

Giọng nói ấy đã vang lên. Nhưng mà có chút bất thường.

[ Hpm, ta hối hận]

Là một lão già đang mếu máo.

"Tks, Tks"

Cale tặc lưỡi. Mấy cái kẻ nắm giữ 'Năng lực Cổ Đại' chẳng ai đầu óc bình thường cả. Sao Taylor lại nghĩ cái này quý báu cơ chứ. Cale chẳng hiểu nổi suy nghĩ của cậu ta.

Nhưng Cale bỗng ngừng tặc lưỡi và đứng khựng lại.

[Người nắm giữ một năng lực quen thuộc, ta không mong ngươi nhận lấy năng lực này]

"Mm?"

Người nắm giữ một năng lực quen thuộc sao? Lời nói ấy lôi cuốn cậu. Cùng lúc ấy, luồng gió trở nên mạnh hơn nữa và bắt đầu tàn phá hang động.

Tang. Tang. Tang. Tiếng va chạm giữa tấm khiên vô hình và luồng gió vang lên. Nhưng biểu cảm trên gương mặt Cale không phải vì để tâm đến chuyện đó. Mái tóc đỏ tươi phất phới trong gió.

'Đang nói tới 'Khiên Bất Hoại' sao?'

Trước từ 'năng lực quen thuộc' Cale chỉ có thể nghĩ đến Khiên Bất Hoại mà thôi. Ông ta không hề nói lời này với Taylor. Ông ta biết chủ nhân của năng lực này sao? Loạt suy nghĩ nhanh chóng xuất hiện trong đầu cậu.

Nhưng trước tiên, cậu hướng về phía trước. Hiện tại sức gió đã vượt mức chỉ khiến tấm khiên bị đẩy lùi.

[Việc ta làm không khác gì phản bội đồng đội. Ta là kẻ ngu dốt! Hức, ta một mình sống sót rồi già đi. Ta mới bẩn thỉu làm sao!]

Cale lê bước chân nặng nhọc, thỉnh thoảng giọng nói của ông lão lại vang lên.

[ Ta đã luôn nguyện ước. Tất cả đều sống sót. Nhưng nguyện ước của ta vốn đã không thể hoàn thành. Đau khổ, chỉ có sự đau khổ! Bởi vậy mà tháp đá của ta không thể nào hoàn thành]

"Thật là ồn quá"

Cale cảm thấy giọng nói than vãn của ông lão thật phiền phức. Chẳng có lấy một tí lịch thiệp nào mà chỉ có tiếng nức nở như muốn chết thôi. Đúng kiểu mà Cale ghét. Kẻ đánh giá vị ngon kia còn đỡ hơn.

[Sức mạnh phục hồi quá vô dụng. Chỉ thể bảo vệ được cho ta. Chẳng thế giúp ích được cho ai. Ta là thứ vứt đi]

Cale phớt lờ cái lời than vãn nức nở ấy. Đối với cậu thì năng lực bảo vệ bản thân là quan trọng nhất. Thứ vứt đi thì sao chứ. Sống sót là tuyệt nhất.

5 bước chân nữa. Tâm của lốc xoáy không còn xa.

Khùng. Khùng. Khùng.

Tiếng va chạm nhẹ càng ngày càng to hơn. Giống như ai đó đang đấm thẳng vào tấm khiên vậy.

'Vỡ mất'

Cale nghĩ rằng với cường độ như này thì tấm khiên sẽ vỡ mất. Hiện tại sức gió tạo nên một lực không chỉ đơn giản là đẩy lùi tấm khiên. Ngay khi cậu nghĩ rằng luồng gió sẽ xẻ cậu ra mất thì cậu cũng vỡ lẽ ra được một điều khác.

[ Ta không thể chết kể cả khi gió cắt qua người ta như một lưỡi kiếm ]

Chủ nhân của những năng lực Cổ Đại quả thực lắm lời.

Cale lập tức thu người lại và giảm nhỏ kích thước tấm khiên. Khùng. Khùng. Diện tích của tấm khiên giảm đi nhưng độ bền thì được tăng lên. Có thể chống chọi được với sức gió mạnh hơn.

Cale vươn tay tới tấm khiên vô hình. Cậu nắm lấy tay cầm ở mặt trong tấm khiên và tiến lên phía trước.

Một bước.

[Phục hồi là năng lực bị nguyền rủa]

Hai bước.

[Trái tim ta vẫn đập. Vậy mà ta chẳng thể di chuyển]

Ba bước.

[Bởi ta sợ cái chết]

Bốn bước.

[ Bị thương càng nhiều ta lại càng sợ sự đau đớn, và cả cái chết nằm ở cuối sự đau đớn ấy]

Và cuối cùng.

Cale nhấc bước chân thứ năm.

Ràoooo------

Ngay khi bước vào không gian không có gió cậu nghe thấy âm thanh giống tiếng mưa. Mắt bão. Tại không gian tĩnh lặng ấy có thể nghe thấy tiếng gió dồn dập xung quanh. Cậu nghe thấy tiếng gió và cả giọng nói của ông lão nhiều oán hận.

[Ta đã chọn vứt bỏ niềm tin mà sống]

Sau lời ấy, ông lão không nói gì thêm.

"Tks"

Niềm tin hay quy luật gì chứ, sống sót là ưu tiên hàng đầu. Quả là lão già lắm lời vô nghĩa. Cale tặc lưỡi rồi thu lại tấm khiên về tim. Ánh sáng bạc bao bọc lấy cậu biến mất.

Cậu tiếng gần đến tháp đá xếp dở được một nửa. Và ngồi xổm bên cạnh đó.

Một tháp đá bình thường. Kiểu tháp đá với hình dáng được xếp một cách qua loa, có thể bắt gặp ở bất cứ ngọn núi nào.

Chỉ là những hòn đá đều đen tuyền. Giống như cây ăn thịt người. Những hòn đã tồn tại từ thời Cổ Đại khác với những hòn đã bình thường khác. Cũng giống như luồng gió này.

"Thôi"

Cale đã định phát huy khiến thẩm mỹ nhưng giờ gương mặt cậu lại trở nên lạnh nhạt. Cậu để lộ sự khó chịu rồi lôi đôi găng tay ra từ trong túi và đeo vào. Cale nhặt những viên đá nằm xung quanh và hoàn thành việc xếp tháp đá.

Tác. Tác. Tác. Những viên đá được chồng lên tháp một cách suôn sẻ.

Cũng chẳng mất nhiều thời gian. Taylor đã hoàn thành việc này một cách rất dễ dàng. Chỉ là người không đi vào đây mà đứng đợi ở ngoài, Cage đã lo thấy chết. Tại không gian này hay cũng như tất cả các Năng Lực Cổ Đại khác, phải một mình làm thì mới được.

"Dễ thật"

Cale nhặt viên đá đen cuối cùng và nhẹ nhàng đặt nó lên trên tháp đá. Khoảng khắc ấy.

Pháttttttttttt------!

Những viên đá đen dần chuyển trắng. Cùng lúc ấy Cale đứng dậy và nhìn quanh.

Luồng gió dần dịu lại.

"...oh?"

Cậu nghe thấy giọng của con Rồng đang ngẩn người nhưng cậu phớt lờ và chờ gió lặng hẳn. Cậu khoanh tay và lắng nghe giọng nói của ông lão. Cũng chẳng có lựa chọn nào khác.

[Ta đã định chiến đấu cùng với họ. Nhưng ta đã không biết là con người lại yếu đuối như vậy trước sự đau đớn. Đó không phải là những kẻ phục vụ Thần Linh. Còn ta phải đến lúc bị chia cách và cầm tù một mình thì mới nhận ra]

Lời nói của ông lão khiến Cale để tâm. Cậu nhớ tới lời chủ nhân của 'Khiên Bất Hoại'

[Những kẻ tự nhận là sùng bái Thần Linh ở Dạ Lâm cho ta những thứ chả ngon gì cả]

Cậu có cảm giác. Cảm giác như vừa lỡ biết một chuyện không nên biết.

Không hiểu sao nhưng cậu cảm thấy phải đảm bảo điều mình vừa nghe thấy chỉ có cậu biết suốt đời.

Cale càng cau mày sâu hơn. Ông lão nói tiếp. Giọng nói của ông lão chỉ vang lên trong đầu Cale. Rồng e ngại nhìn cậu cứ đứng im lặng trong hồi lâu.

[Ta đã xếp đá nhỉ. Ta đã mong muốn thời gian quay trở lại. Muốn được hạnh phúc. Nhưng ta lại phá đổ tháp đá]

[Kẻ bỏ rơi đồng đội rồi chạy trốn và bị bắt lại như ta lại đi đòi hỏi hạnh phúc, ta ghét sự ích kỷ của mình]

"Huuu"

Cale thở dài. Lão già này thật nhạt nhẽo. Trong sự bức bối, Cale bật lại.

"Ích kỷ mới là con người"

Giọng nói của ông lão bỗng ngừng lại.

'Hết rồi sao?'

Cale nghĩ rằng lời thoại cuối sẽ xuất hiện, gương mặt cậu rạng rỡ hẳn. Nhưng rồi chất giọng mếu máo kia lại vang lên.

[ Hpm, chị gái ta cũng đã nói như thế. Chị gái ta thật sự rất tốt. Là người đáng tin cậy hơn bất cứ ai. Hpm, chị gái của ta, h-ức! ]

.....khóc rồi.

"Điên mất thôi"

Tác. Tác. Tác. Cale cáu kỉnh gõ mũi giày lên nền. Tư thế đứng chếch chân của cậu trông thật hư hỏng. Nhưng ông lão sau một hồi khóc lóc thì bày tỏ sự cảm ơn.

[Người nắm giữ năng lực quen thuộc. Cái điểm mất dạy của ngươi khiến ta nhớ đến anh trai mình. Ta thật sự ghen tị với thái độ mất dạy ấy của ngươi]

Và cuối cùng lời mà ông ta nói với Taylor, lời nói mà Cale đang chờ đợi vang lên.

[Phá đổ đi. Nếu vậy thì ngươi sẽ vượt qua được giới hạn của ta]

Cale nhếch mép. Không ngần ngại, Cale lập tức dùng chân đá vào tháp đá.

Tang, Tanngg. Tang!

Những viên đá trắng vung ra, va chạm vào nền nhà và tường. Con Rồng đang quan sát bỗng giật mình, và nó liếc nhìn Cale như nhìn một kẻ dị thường, nhưng rồi quang cảnh tiếp đó khiến nó thốt lên.

"Woa"

Tháp đã bị đổ.

Từ phía dưới tháp đá, ánh sáng trắng nổi bồng bềnh lên. Ùngg---. Cale cảm nhận được rung động nhẹ trong hang động từ dưới chân. Lúc đó. Ánh sáng ấy ập đến chỗ cậu.

Cale vươn tay và nắm lấy ánh sáng ấy. Khoảnh khắc ấy. Phátt---! Ánh sánh ấy hướng đến trái tim cậu như một mũi tên. Mũi tên ánh sáng ấy xuyên qua tim cậu, rồi nó bùng sáng lên và tắt dần.

"Hùu"

Cale thở sâu. Cậu cúi đầu và liếc nhìn vào bên trong áo. Tại ngực trái nơi có khắc tấm khiên rực rỡ. Nơi ấy biểu tượng tấm khiên đã biến mất.

Thay vào đó là biểu tượng trái tim đỏ.

Cale đã lập tức cảm nhận được. Sinh lực ở bên trong cơ thể.

Sinh lực này sẽ khiến cho tấm khiên trở nên mạnh hơn. Và nếu bị thương thì sẽ phục hồi nhanh hơn người thường gấp mấy lần.

Khác với tấm khiên là năng lực siêu nhiên. Thì đây là sức mạnh bẩm sinh của cơ thể ông ta. Sức mạch hồi phục bẩm sinh mạnh mẽ ấy được lưu lại như năng lực Cổ Đại và đến bây giờ mới được truyền lại.

Cale phát động tấm khiên.

"Quả nhiên"

Cale nhếch mép. Biểu tượng của tấm khiên chuyển thành hình trái tim. Và là ánh bạc chứ không phải màu đỏ. Sau khi thu hồi tấm khiên, cậu lập tức cất bước.

"Này"

Bước chân ấy hướng tới con Rồng đang giả vờ không biết gì và nhìn hướng lên trần nhà. Cale ngồi xổm xuống và nhìn con Rồng chằm chằm. Bằng chất giọng cục cằn cậu hỏi như ném đá vào mặt hồ.

"Muốn đi cùng không?"

"....ngươi yếu đến nỗi cần được bảo vệ. Nhưng ta ghét con người"

Rồng nói như thế và dần dần trở nên trong suốt. Nó đã dùng ma thuật tàng hình. Thấy thế Cale hứ một cái.

"Đồ thất thường"

Dù bản thân cậu vừa giả vờ không biết mà hỏi cũng thật bất thường, nhưng con Rồng này cũng không phải dạng vừa. Tuy nhiên, cậu cũng không thể làm ngơ kẻ vừa định lao ra cứu mình được.

Cale vô cảm nhìn quanh hang động lặng gió, chỉ còn lại những viên đá trắng, rồi quay người hướng ra khỏi hang động. Tất nhiên là cậu phải bò mới ra được. Ra khỏi hang động, đứng trên đám cỏ, cậu đặt đám dây leo về chỗ cũ để che đi lối vào hang động.

Trước khi cất bước đi, cậu vội xoay đầu rồi nói. Ánh mắt cậu hướng về mảnh đất đầy cỏ dại.

"Ta thấy ngươi đang giẫm lên cỏ đấy"

Bốn dấu chân đè lên cỏ cho thấy Rồng đang dẫm lên đó. Và lập tức biến mất. Có vẻ là nó đã bay lên. Cale lắc lắc đầu.

'Rốt cuộc lại thêm miệng ăn'

Cậu thở một hơi dài. Rõ ràng là nó đã tàng hình như vậy và liên tục bám theo cậu. Rốt cuộc thì tại sao đã biết dùng ma thuật cấp cao như thuật tàng hình mà lại sơ hở như vậy chứ. Cứ tưởng Rồng thì phải thông minh, nhưng có vẻ không hẳn là vậy.

Khi xuống núi, gặp Choi Han đang đứng đợi. Bằng nét mặt khó hiểu, cậu ta nhìn Cale từ trên xuống dưới và hỏi.

"Ngài vừa lăn trên núi sao?"

Chết tiệt.

Tóc bị gió làm rối tung và do bò trườn qua đất đá quần áo cậu trở nên nhem nhuốc. Cale quả quyết nói với Choi Han.

"Ờ. Có lăn"

Choi Han nhìn Cale một cách đáng thương. Cale lảng tránh ánh nhìn ấy.

Và tối hôm ấy, Cale chỉ thị cho lũ mèo đi giao thư. Lá thư được chế tác bằng ma thuật để không thể nhận dạng được nét chữ.

"Bí mật để lại đó rồi về"

Đó là hi vọng mới cho trưởng nam Taylor và Thần Quan Cage.

***

Đêm muộn, tại một ngôi nhà nhỏ hai tầng ở rìa thành phố Puzzle. Chỉ có ánh đèn ở tầng một là xuyên qua cửa sổ, le lói trong màn đêm. Chủ nhân của ngôi nhà ấy, trưởng nam của nhà Hầu Tước Stan, Taylor mang nét mặt trở nên nghiêm trọng.

"Sao thế?"

"Ahh xì, ực, đợi tý, đừng bắt chuyện với tớ"

Thần Quan phục vụ Tử Thần, Cage vừa vò đầu vừa rên rỉ.

Kenggg.

Cốc bia cô ấy đang cầm trên tay tơi xuống sàn. Taylor và ba người của cậu ta tiến đến gần cô ấy.

"Sao? Thần lại nói gì nữa à?"

Taylor nhìn cô ấy với vẻ mặt thương xót. Chẳng rõ từ lúc nào mà thỉnh thoảng Tử Thần lại truyền lời nói của mình đến Cage. Cô ấy đã giấu điều này với Thần Điện, chỉ riêng Taylor và ba thân cận của cậu biết điều này.

"Ah, phiền phức quá!"

Sau một hồi rên rỉ, Cage đứng phắt dậy và hướng về cửa sau của ngôi nhà 2 tầng. Bước chân của cô khá vội. Dù đang vò đầu, đi lảo đảo, nhưng chắc chắn là bước chân của cô đang hướng về cửa sau.

Taylor ra hiệu cho ba thân cận của mình không đi theo, và tự đẩy xe lăn theo sau cô ấy.

'Có ai đột nhập sao?'

Dù chỉ là một ngôi nhà bé, nhưng có gắn thiết bị cảnh báo đề phòng có kẻ đột nhập. Bởi nếu không làm vậy thì Taylor sẽ không thể ngủ được.

Phòng riêng của cậu tại dinh thự nhà Hầu Tước Stan. Sau khi bị thích khách đột nhập và khiến hai bên đầu gối vỡ vụn thì nay, Taylor không tin tưởng có nơi nào là ngôi nhà an toàn cả.

"Cage, sao thế?"

"Đợi chút"

Sầm. Cage mở mạnh cửa sau. Taylor nhìn thấy vườn sau bình dị và vẫn yên tĩnh, nhỏ nhắn như thường ngày. Ở đó có vài cái đèn soi sáng nên không hề tối.

Cage biến mất vào trong vườn sau. Taylor theo sau đó. Cage ra khỏi cửa sau và khi đến tận bờ rào, cô nhìn thứ ở trên tường rào và thốt lên.

"Hah!"

Tường rào nằm đúng tại ranh giới phạm vi của thiết bị cảnh báo ma thuật. Trên tường rào ấy có xếp một tháp đá chừng 5 viên.

Nhưng cũng là một kích cỡ mà Kị sĩ duy nhất tại ngôi nhà này khó phát hiện được khi đi tuần tra quanh nhà.

"...điên mất. Là thật cơ đấy"

Cage nói những lời cộc cằn. Taylor đẩy xe lăn đến bên cạnh, cậu e ngại nhìn vào tháp đá phía trên tường rào cao hơn đầu mình một chút.

"Đây là gì thế?"

Trước câu hỏi của Taylor, Cage đọc dòng chữ được viết bằng phấn ở bên cạnh tháp đá.

" [Phá hủy đi. Nếu như muốn hoàn thành ước nguyện] viết vậy đó"

Nét mặt của Taylor ngập sự nghi ngờ. Cage thấy vậy rồi thở dài và gõ ngón tay cốc cốc vào vùng thái dương.

"Tớ nghĩ nên đánh đổ, à không. điên mất. Thần bảo đánh đổ đi"

"....sao?"

"Chắc đây là lần đầu Thần không nói nhảm. Gần đây sao lại vậy chứ. Thông thường thì một năm chỉ nghe thấy giọng của Thần khoảng một lần thôi mà"

"Tháp đá này là gì mà lại như thế?"

Cage nhìn thẳng vào Taylor.

"Điểm thay đổi cuộc đời của chúng ta. Thần đã nói vậy"

Thần chỉ tìm đến khi Cage rơi vào giấc ngủ. Giấc ngủ và cái chết khá giống nhau. Bởi vậy mà giấc ngủ cũng gần như một loại thông lộ. Ấy vậy mà cô lại nghe thấy giọng Thần khi đang uống bia.

Cage cứ tưởng là do uống quá nhiều bia nên Thần tìm tới trách móc cô. Bởi vậy mà đã vui mừng. Bởi cô nghĩ cứ như vậy rồi sẽ khiến Thần hết quan tâm. Vậy mà Thần lại nói một điều khác.

" [Lựa chọn thế nào là việc của các ngươi. Chỉ là nếu muốn sống nhàn hạ thì đừng có đánh đổ]. Đã nói vậy đó"

Cô ấy nhìn tháp đá. Có gì đó ở phía dưới.

"Dưới tháp đá có để một bức thư. Nhìn thế nào thì cũng có vẻ tháp đá được xếp lên vì bức thư này"

Cô lần nữa quay sang nhìn người bạn thân của mình, Taylor. Cậu ta đang ngồi xe lăn và ngước nhìn lên, thế nên dù có thấy tháp đá thì cũng không thể thấy được bức thư ở dưới.

Cô ấy đợi câu trả lời của bạn mình.

Taylor nhìn bầu trời đêm, rồi hướng mắt về phía cô.

"Đánh đổ"

Cage lập tức dùng tay gạt phăng tháp đá. Tang. Tanggg. Tang. Những viên đá rơi xuống từ bờ rào. Taylor vô cảm nhìn khung cảnh ấy.

'Nếu muốn sống nhàn hạ thì đừng đánh đổ ư?'

Cậu chưa từng được sống nhàn hạ một lần nào cả. Và Taylor cũng không có ý muốn sống nhàn hạ. Cậu xé phong thư và phát hiện một bức thư sử dụng ma thuật để không thể nhận dạng được nét chữ. Đó là loại thư thường được các quý tộc sử dụng.

Taylor không chút chần chừ mở thư ra. Lập tức, dưới ánh đèn điện mập mờ, hai dòng đầu tiên trên bức thư hiện ra.

[Hoàng Thế Tử đang sở hữu một năng lực Cổ Đại. Là năng lực bản thân ngài ấy không cần đến, 'Ngôi sao trị liệu'. Đó là năng lực chỉ sử dụng được một lần và có thể chữa khỏi mọi vết thương kể cả tật nguyền.]

[Và điều ngài ấy muốn là giao dịch và phương pháp có thể kìm hãm được Nhị Hoàng Tử và Tam Hoàng Tử]

Đầu ngón tay cậu run lên.

"Sao thế"

Nét mặt Cage cứng đờ khi nhìn gương mặt và đầu ngón tay đang run của Taylor. Nhưng rồi cô gái tỏ nét mặt nghi ngại.

"Hah!"

Taylor bật ra tiếng cười mà không rõ là cảm thán hay than thở. Cậu đưa lá thư cho Cage.

"Quả đúng là điểm xoay chuyển"

"Cậu đang nói cái gì thế?"

Cage nhận lấy lá thư và đọc. Cô sững người trước câu chuyện về Hoàng Thế Tử và năng lực Cổ Đại, và rồi khi đọc phần dưới của bức thư, cô nhìn Taylor.

[Chân không thể di chuyển nhưng đầu, tay, mắt, miệng tất cả mọi thứ của cậu vẫn còn đang sống]

[Trưởng nam của nhà Hầu Tước Stan, Taylor Stan hãy tự mình phán đoán]

"Cage"

"Ừ"

"Ở đây cứ giao lại cho quản gia, trước tiên hãy lên thủ đô"

"Ừ"

Cô ấy quyết sẽ làm theo quyết định của Taylor, người vẫn đang sống. Bởi cô là người cảm nhận được cái chết nhiều hơn bất cứ ai, nên cô hiểu rõ giá trị của những thứ đang sống.

"Thông minh như cậu thì sẽ làm được thôi. Bởi cậu rất giỏi trong việc lo liệu cho bản thân mà"

Cage tin vào sự thông minh của Taylor.

"Đúng vậy. Đã từng như thế."

'Đã từng như thế'. Câu nói dạng quá khứ khiến Cage hướng nhìn cậu.

"Đáng lẽ tớ phải biết tự chăm sóc bản thân"

Ấy vậy mà do không biết tự lo cho bản thân mà cậu đã vô tình để đôi chân bị thương.

Cậu ngước đầu nhìn ngôi nhà nhỏ 2 tầng. Dù không có chuyện này thì cậu cũng đã chán nản với việc ở lại đây cả tháng vì tin vào một văn cổ không rõ thật giả. Nhờ có việc này mà được di chuyển đi một chút cũng tốt.

Thử tin lời của Thần một lần xem sao. Tử Thần rất quý trọng bạn thân của cậu, Cage. Và cũng chẳng có lý gì để nói dối. Taylor mở lời.

"Để bắt kịp lịch trình của sự kiện tại hoàng cung thì phải vội lên"

"Tốt thôi. Nhanh đi nào"

"Không sao chứ? Nếu mà lên thủ đô thì sẽ phải đụng mặt với mấy người trong Thần Điện đấy?"

"Bọn họ làm được gì nào? Đuổi cổ tớ á? Thế càng tốt. Tớ lo cho cậu thôi"

"Cảm ơn"

"Cảm ơn gì"

Hai người phì cười và nhìn nhau, rồi Cage giơ lá thư lên cao và đồng thời nói.

"Ân nhân"

Dù vẫn chưa biết có thật sự là ân nhân hay không nhưng chẳng hiểu sao cả hai người điều cảm thấy chủ nhân của bức thư này là ân nhân của họ. Và nếu thật vậy thì sẽ có lúc họ tìm đến để trả ơn cho vị ân nhân này. Hai cặp mắt sáng lên và hoàn toàn tỉnh rượu, chăm chú nhìn bức thư trong hồi lâu. Đó là ánh mắt của những kẻ đã tới được điểm xoay chuyển cuộc đời.

Và tại mái nhà khác khá xa, con mèo lông đỏ đã chứng kiến hết toàn bộ cảnh vừa rồi, thì thầm với chị gái On.

"Chị à, chúng ta về nhà được chưa?"

"Ừ. Xong việc rồi về nhà ăn đêm thôi"

"Woa~"

Hai con mèo thong thả nhảy qua những mái nhà rồi hướng về nhà trọ của chúng.

* * *

Ngày hôm sau, Cale đứng khoanh tay với vẻ mặt bồn chồn. Ánh mắt của cậu lướt nhìn từ trên xuống dưới những kẻ đang đứng trước mặt.

Hôm nay, quần áo của cậu hoa lệ và trang nghiêm hơn bình thường.

"Thiếu gia-nim! Cho dù ngài ra ngoài mà không có Hans này theo cùng nhưng làm sao có lăn trên núi rồi về như vậy được ạ?"

"Lẽ ra Phó Đoàn Trưởng này phải hộ tống ngài!"

"Ôi trời, cậu chủ. Ron thấy thật đau lòng"

Việc bị một đống ánh nhìn đổ vào khi trở về trong bộ dạng ăn mày hôm qua khiến cậu cảm thấy phiền phức nên đã ăn mặc hoa lệ hơn vào hôm nay. Bộ đồ hoa lệ này rất hợp với mái tóc đỏ tươi của cậu. Cale là nhân vật mà dù đi đâu cũng nổi bật lên chứ không thể mờ nhạt.

Gương mặt cứ thế để lộ tâm trạng không hề hài lòng.

"Ngươi, định đi như thế hả?"

Tại cửa vào quán trọ mà Cale đang nghỉ chân. Tại đó, Cale đứng khoanh tay và nhìn Choi Han chằm chằm. Choi Han đeo ở hông thanh kiếm sắt thường cầm, và với một túi hành lý nhỏ, cậu ta đứng điềm nhiên.

"Vâng"

Không có tiệc chia tay hay bữa ăn đặc biệt nào được tổ chức vì Choi Han rời đi. Cả Cale và Choi Han đều không muốn mấy thứ như vậy.

Bởi vậy mà lúc chia tay rất đơn điệu.

Chỉ có Cale, lũ mèo, Hans, Beacrox, Ron và Phó Đoàn Trưởng. Dù sự xuất hiện của Phó Đoàn Trưởng khiến cậu khá nghi ngại, nhưng hắn cũng tiễn Choi Han với gương mặt nhăn nhó như Cale vậy.

"Hiuu"

Cale thở dài, lấy ra một cái túi rồi ném cho Choi Han. Choi Han nhẹ nhàng đón lấy. Đó là cái túi rất quen thuộc với Choi Han. Giống với túi ma thuật Cale đã đưa cho Rồng đen. Kích thước cũng gần cỡ đấy.

Choi Han thử mở túi ra. Cậu thấy những một số đồ vật và nước phục hồi được thu nhỏ do ma thuật. Cậu ngước đầu nhìn Cale. Trước ánh nhìn ấy, Cale sưng sỉa nói.

"Gì? Sao nào? Làm sao nào? Không thích thì vứt đi"

Choi Han không nói gì nhưng Cale cũng chẳng thèm nói thêm. Và lập tức quay người hướng về phòng mình.

"Đi thong thả"

Để lại lời chào ngắn ngủi, rồi khi đã quay người lại, gương mặt Cale vô cảm. Sau này sẽ không có việc phải gặp Choi Han nữa. Sau khi gửi Ron Và Beacrox cho Choi Han và chỉ thị thêm vài thứ thì cậu sẽ cắt đứt mối quan hệ mập mờ này.

"Tôi sẽ sớm trở lại"

Lời nói như chứa đựng tiếng cười của Choi Han khiến Cale lạnh sống lưng như nhất quyết không quay người lại. Choi Han thấy cái lưng không chịu quay lại ấy quả đúng là phong cách của Cale. Cậu ta nhìn những thành viên còn lại.

"Hẹn gặp lại tại thủ đô" - Hans

"Hpm, tôi sẽ trở nên mạnh hơn nên là khi gặp ở thủ đô, tôi sẽ là Kị sĩ hộ vệ của thiếu gia-nim" - Phó Đoàn Trưởng

Phó quản gia Hans và Phó Đoàn trưởng nói với giọng đầy bực dọc.

"Ta sẽ mài dao đợi vậy" - Beacrox

"Gặp lại sau" - Ron

Beacrox thì cục cằn, còn Ron thì chào một cách hiền hậu. Tất nhiên là lũ mèo gõ nhẹ chân trước vào người cậu để thay cho lời chào.

Và cả con Rồng đang cuộn mình, dùng phép tàng hình ở sân của quán trọ, mỗi đêm đều canh phòng cạnh cửa sổ phòng của Cale, cũng chào Choi Han bằng cách phóng ra một luồng mana trong suốt tới chỗ cậu ta.

"Đã nhận được nhiều rồi mà cứ tiếp tục được nhận"

Choi Han bỏ túi ma thuật vào trong người rồi mỉm cười với tâm trạng tốt. Dù Cale không thể thấy được nụ cười ấy, nhưng đó là lần đầu những người ở đó thấy nụ cười rạng rỡ như vậy của Choi Han.

"Hẹn gặp lại ở thủ đô" - Choi Han

Choi Han chào tạm biệt một cách lịch sự rồi rời khỏi quán trọ. Với một người đã một mình chống chọi với sự đơn độc còn khủng khiếp hơn cái chết trong hàng chục năm, thì nay đã xuất hiện một nơi để cậu trở về. Và cũng xuất hiện một người mà cậu cần trả ơn.

'Phải làm việc tử tế để trả tiền cơm mới được'

Choi Han tách ra khỏi nhóm của Cale và một mình rời khỏi thành phố Puzzle.

Và sáng ngày hôm sau. Nhóm của Cale cũng lên xe và chuẩn bị rời khỏi thành phố Puzzle.

"Cậu chủ, xuất phát đây ạ"

"Ờ"

Cale gật đầu trước lời Ron, ông ta lập tức đóng cửa sổ mình vừa mở, và chiếc xe bắt đầu chuyển bánh. Hành trình vất vả lại bắt đầu.

"Nhìn gì thế?"

Cale vô cảm nhìn cặp chị em vừa ngọ ngẩy khi nhận ra ánh mắt của cậu. Lũ mèo giật mình rồi lắc đầu. Cale phì cười.

"Sao? Đã gặp Rồng hay cái gì khác hả?"

Hpm. Nghe thấy tiếng nuốt hơi thở vào trong, nhưng cậu phớt lờ. Choi Han rời đi thì tới lượt Rồng bám theo. Nhưng giờ không phải lúc để cậu lo nghĩ về chuyện đó.

Sau khi rời khỏi thành Puzzle tại điểm cắm trại để dừng chân kết thúc một ngày của hành trình.

" Xin thứ lỗi, nếu được thì chúng tôi có thể lấy một chỗ ở đây được không?"

Một chiếc xe ngựa dừng lại gần khu cắm trại của Cale và một người trông giống như Kị Sĩ leo xuống ghế đánh xe và tiến lại gần Phó Đoàn Trưởng.

"Ngài là ai vậy?"

Phó Đoàn Trưởng hỏi nhưng thực ra hắn đã biết câu trả lời từ khi nhìn thấy biểu tượng rắn đỏ trên vai Kị Sĩ. Kị Sĩ cúi đầu và giới thiệu bản thân với Phó Đoàn Trưởng và cả Cale ở phía sau.

"Tôi là Tom, một Kị Sĩ bình thường trực thuộc nhà Hầu Tước Stan"

Chết tiệt. Cale nhịn lại lời thô lỗ suýt bật ra và nhìn về chiếc xe ngựa tồi tàn không có lấy một biểu tượng. Cửa sổ xe mở ra và khuôn mặt của Taylor Stan xuất hiện.

"Tôi là Stan Taylor. Bởi nhìn thấy gia huy của nhà Bá Tước Henituse mà đã liều lĩnh làm phiền để nhờ vả thế này"

Taylor đã phán đoán rằng nếu là khu cắm trại của nhà Bá Tước Henituse thì sẽ đủ mạnh đảm bảo được an toàn đêm nay nên đã nhờ vả. Và Cale thì chẳng thích phán đoán ấy của cậu ta chút nào.

Vậy là Cale phải gặp trưởng nam của Nhà Hầu Tước Stan, Taylor và cả Thần Quan điên, Cage. Cậu nghĩ tới con Rồng mà hiện tại đang đi săn lợn rừng hay hươu gì đấy cho cậu, rồi nhăn mặt.

'Chết tiệt'

Một kẻ đi và ba kẻ khác đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.