Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Quyển 20 - Sword Art Online - Alicization-Chương 718 : Chương 105




Kế sách bí mật của Gabriel và Critter hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của Rath.

Mặt khác, cho dù phát hiện hành động này, trong tình trạng Phòng Điều Khiển Chính bị chiếm, họ cũng không thể cắt đứt mạng lưới vệ tinh.

Nhưng, thời điểm Critter phát gói dữ liệu chứa URL đáng nghi kia, có một người phát hiện đã phát hiện ra.

Là Yui, trí tuệ nhân tạo dạng top-down. Yui đã giám sát tình hình bên trong Ocean Turtle từ chiếc di động Yuuki Asuna mang theo; Cô bé truy cập trang web quảng cáo do Critter lập và suy đoán chính xác mục đích của Gabriel.

Cô bé cố gắng tìm cách cấp tốc truyền tải lời cảnh báo tới Phòng Điều Khiển Phụ bị khóa về mặt vật lý, song di động của Yuuki Asuna lại để ở trong cabin, chuông báo kêu như nào cũng không ai nghe tiếng.

Bất đắc dĩ, Yui đành phải kéo ý thức về Nhật Bản xa xôi, biệt lập ở đầu kia Thái Bình Dương, và gọi điện đồng thời vài chiếc điện thoại di động.

* * *

Asada Shino, một nữ sinh năm hai cao trung trong thế giới thực và cũng là một xạ thủ cừ khôi trong thế giới ảo, bị chuông báo của điện thoại vang lên đánh thức, cô liền bật dậy khỏi giường.

Đồng hồ báo thức bên cạnh giường chỉ 3 giờ sáng. Tuy bị thức giấc vào thời điểm như vậy, nhưng cô không ngái ngủ chút nào. Lý do là vì giai điệu cô nghe kia chính là chuông điện thoại từ Kirigaya Kazuto.

Không thể nào. Là Kirito, người đã mất tích không ai biết, gọi tới?

Cô vừa bối rối vừa áp nhanh di động lên tai, thì nghe thấy giọng nói cuống quít của một bé gái.

『Shino-san, em là Yui đây!』

“Ế... Yu-Yui-chan?”

Đương nhiên cô biết «con gái» của Asuna và Kirito – Yui, một trí tuệ nhân tạo. Mới một tuần trước thôi, khi bàn luận về chuyện Kirito mất tích với nhóm Asuna, cô đã tận mặt chứng kiến năng lực xử lý thông tin và biểu hiện tình cảm ở cấp độ cao của Yui.

Cơ mà cô bé lại trực tiếp gọi điện tới thì cô không tưởng nổi, Shino tạm thời không nói nên lời. Thanh âm gấp rút ngọt lịm mang chút đặc trưng của điện tử chạm vào tai cô.

『Tình hình cụ thể lát em sẽ giải thích. Giờ chị lập tức chuẩn bị ra ngoài, đi xe taxi nhé. Địa điểm và tuyến đường ngắn nhất em sẽ gửi qua thiết bị liên lạc cho. Trước hết, em sẽ chuyển tiền xe vào tài khoản ví điện tử của Sinon-san.』

Sau đó, một tiếng charin ngân lên, di động của Shino báo có tin chuyển khoản online. Tới lúc này thì cô mới nhận đây không phải giấc mơ hay trò đùa.

“Ta... Taxi? Đi đâu...?”

Shino đứng lên theo lời dặn của Yui, vừa rút chân ra khỏi quần đồ ngủ, vừa hỏi với đầu óc còn mơ hồ chưa tỉnh táo. Nhưng, lời tiếp theo của Yui như dội gáo nước đá khiến ý thức của Shino bừng tỉnh.

『Xin chị hãy nhanh lên. Papa và mama đang gặp nguy hiểm ạ!!』

* * *

“Nguy... Nguy hiểm!? Onii-chan và Asuna-san hả!?”

Kirigaya Suguha – một nữ sinh cấp ba năm hai và thành viên câu lạc bộ kendo trong thế giới thực, một kiếm sĩ ma pháp tộc Sylph trong thế giới ảo, đồng thời là em gái của Kirigaya Kazuto – vừa một tay cởi cúc quần vừa hỏi lại.

『Leafa-san, chị nói to quá thì làm Midori-oba-sama dậy mất.』

Nghe thấy giọng nói điềm tĩnh của Yui tuôn ra từ di động, Suguha vội vã im lặng.

“Phải... Phải rồi ha. Lần đầu tiên chị lén trốn ra ngoài vào thời gian này đấy...”

『Em rất tiếc, nhưng hiện không có nhiều thời gian giải thích với oba-sama để xin phép ra ngoài. Chị cứ để lại tin nhắn trong home server là do hoạt động CLB phải luyện tập sáng sớm nên phải đến trường sớm là được.』

“Chị... Hiểu rồi. Em giỏi quá... Yui-chan đúng là một mưu sĩ.”

Suguha khen ngợi và thay xong quần áo, cô nhẹ nhàng bước xuống cầu thang, giơ tay về nắm đấm cửa chính. Mặc dù là ngôi nhà thiết kế kiểu Nhật cổ, hệ thống bảo an online vẫn vận hành thâu đêm, nhưng mạng lưới cảnh báo hình như đã bị Yui ngắt.

Sau khi Kirito mất tích, ngày nào mẹ cũng về nhà rất sớm; Cảm thấy có lỗi về hành động của mình, Suguha chấp tay thầm xin lỗi trong lòng trước khi rời khỏi nhà.

——Okaa-san, con xin lỗi. Con nhất định sẽ cứu onii-chan.

Ra đến đường lớn rồi, một chiếc taxi xuất hiện trước mặt cô. Hẳn là Yui đặt chỗ online sẵn. Mặc dầu tài xế lái xe thấy tuổi của Suguha thì có chút ngạc nhiên, nhưng sau khi giải thích rằng có người thân bị bệnh, cô liếc nhìn chiếc điện thoại di động và nói.

“Eeto... Xin đến cảng Tokyo.”

Cô có cảm giác không nên nói quá chi tiết – “Roppongi”.

* * *

Thanh kẹo Energy cắn giở rơi từ bàn xuống trúng chân làm Higa Takeru đột nhiên mở mắt.

Anh ta chớp chớp mắt mấy cái, rồi nhìn cái SmartWatch. Còn một chút nữa mới tới 4 giờ sáng theo Giờ Tiêu Chuẩn Nhật Bản. Ngoảnh mắt sang bên cạnh, cậu thấy vẻ mỏi mệt trên gương mặt mặt các nhân viên nhồi trong Phòng Điều Khiển Phụ.

Tiến sĩ Koujiro Rinko ngồi trên một cái ghế của bảng điều khiển, gật gà gật gù. Trung Tá Kikuoka tuy không ngủ, nhưng đôi mắt dưới cặp kính gọng đen đương chăm chú theo dõi màn hình chính thì đã mất đi sự nhạy bén thường ngày.

Ngoài ra, 4 nhân viên kỹ thuật nằm lăn lóc như xác chết trên mấy tấm nệm trải bên tường. Cho rằng nhân viên bảo an của Lực Lượng Tự Vệ có khả năng sẽ để lộ tin tức, Kikuoka đã bố trí họ đi phòng thủ bức tường chịu áp dưới Phòng Điều Khiển Phụ một tầng.

Từ sau khi gặp phải cuộc tập kích của một nhóm vũ trang vô danh, 14 tiếng đồng hồ đã lẹ làng——hay nên nói là, cuối cùng cũng trôi qua.

Vẫn còn 10 tiếng cho đến lúc tàu khu trục Aegis «Nagato», vốn dĩ phải bảo vệ Ocean Turtle từ xa, ra mệnh lệnh đổ bộ. Trong tình hình này, thời gian dài tới tuyệt vọng. Càng tệ hơn với dòng thời gian được gia tốc của Underworld.

Yuuki Asuna login vào super account 01 đã 10 tiếng. Nếu tính theo tỉ lệ gia tốc FLA 1 000 lần thì thời gian bên trong đã là là 10 000 tiếng——tức là hơn một năm rồi. Ấy vậy, tới tận giờ vẫn chưa có thông tin báo cáo nhiệm vụ bảo vệ Alice thành công hay thất bại.

“Từ Nhân Giới tới World End Altar xa vậy cơ à...”

Higa vừa làu bàu, trong đầu vừa vẽ ra bản đồ toàn bộ Underworld – hao hao logo của Rath, thì đúng khi lúc đấy.

Bibibi, bibibi, điện thoại trong bảng điều khiển nổi lên âm thanh chói tai, Higa không kịp nghĩ ngợi nhảy dựng lên.

“Ki... Kiku-san, điện thoại kìa.”

Nghĩ là bên dưới xảy ra chuyện gì, nên anh gọi với sang bên.

Cũng bị giật mình, vị sĩ quan chỉ huy mặc áo sơ mi Aloha, vội vàng bay tới ống nghe, không để ý chiếc guốc gỗ tuột khỏi đầu ngón chân.

“Phòng Điều Khiển Phụ, tôi là Kikuoka đây!”

Mặc dù hơi khàn, nhưng anh cũng cố gắng trả lời. Một lúc sau, từ loa nghe cách xa xa một chút, tuôn ra một giọng nói.

Không phải là của Trung Úy Nakanishi, người có nhiệm vụ cảnh giới ở tầng dưới, mà là của một cậu thanh niên đầy vẻ rụt rè.

『E-Eeto xin hỏi, đấy là trung tâm phát triển STL của Rath... Phải vậy không ạ? Tôi là Hiraki của chi nhánh Rath tại Roppongi.』

“Hả? Ro-roppongi?”

Đối với Kikuoka, đây là tông điệu cực kì hiếm có, chậm rãi dành cho tình huống hoàn toàn ngoài dự kiến, tuy nhiên Higa cũng y hệt.

Vì sao chi nhánh Roppongi lại liên tạc vào lúc này. Nhân viên công tác bên đó không thể hay biết rằng Rath là một doanh nghiệp liên doanh ngụy trang, hoạt động trên ngân quỹ của quốc phòng, cũng không biết «trụ sở» nó không phải ở đất liền Nhật Bản mà là trong Ocean Turtle trôi nổi trên biển phía nam Thái Bình Dương, thậm chí ngay cả cái tên Project Alicization cũng không biết.

Đương nhiên, bọn họ càng không thể nào biết hiện tại Rath đang bị kẻ địch lạ mặt tấn công. Chi bộ Roppongi thiết lập toàn bộ là vì mục đích phát triển kỹ thuật STL, không hơn gì một cơ sở ở bên ngoài.

Phải rồi... STL...

Đột nhiên, cảm giác phát hiện điều gì đấy lướt qua đầu Higa, song Kikuoka đằng hắng một tiếng rõ to trước khi Higa kịp nhận thức đầy đủ.

“À-àà, đúng. Tôi là Kikuoka của trung tâm phát triển STL.”

『A, xin chào xin chào! Trước đây chúng ta từng gặp mặt rồi. Đã lâu không gặp, tôi là Hiraki, rất vinh dự được anh bổ nhiệm chức vụ Chủ nhiệm Phát triển ở đây!』

——Hỏi thăm xã giao giờ cần gì phải nói, vào chủ đề chính lẹ cái coi!!

Trong lòng Higa kêu lên. Kikuoka cũng có biểu cảm tương tự, tuy nhiên âm thanh phát ra nơi cửa miệng lại mang chất hòa hoãn.

“A phải, vất vả cho cậu rồi, Chủ nhiệm Hiraki. Muộn như vậy rồi, cậu đang tăng ca sao?”

『Ồ không, chỉ là, mãi uống nên tôi để lỡ chuyến tàu điện cuối cùng mất rồi. Địa điểm của công ty có chút bất tiện quá, tận Roppongi này này. Ah, mong anh đừng nói với cấp trên nhé, ufufu.』

——Cậu đang nói chuyện với cấp trên đấy! Lại còn cấp trên cao nhất đấy! Nói huỵch toẹt móng heo ra đi!!

Không biết có phải là ý chí của Higa có ảnh hưởng không, Hiraki thôi nói nhảm và đổi giọng điệu nhanh lẹ.

『À rồi, chuyện là như vậy... Có thể nói là có chút vấn đề... Khá kì lạ. Hiện tại bên này, đột nhiên có người từ bên ngoài đến mà không hẹn trước...』

“Bên ngoài? Là khách hàng à?”

『Không phải, chẳng giống gì cả... Vả lại, nhìn sao cũng chỉ chừng là nữ sinh cấp ba, hơn nữa còn có hai người...』

“Hảả!?”

Higa và Kikuoka, ngay cả tiến sĩ Koujiro không biết đã đứng lên từ lúc nào, đồng thanh kêu kinh ngạc.

“Nữ... Nữ sinh cấp ba?”

『Vâng. Đương nhiên là tôi đã cố đuổi họ đi, vì chính sách bảo mật của công ty rất nghiêm ngặt. Nhưng... Lời họ nói, cứ khiến tôi cảm thấy...』

Trước những lời quanh co của Hiraki, ngay cả Higa cũng đứng lên, hai tay chống lên bàn điều khiển. Kikuoka thì nhẫn nại khiến người ta khâm phục, bình tĩnh hỏi ngược lại.

“Vậy, chính xác các cô bé nói gì?”

『Để coi. Họ nói là, lập tức liên hệ với người tên là Kikuoka Seijirou ở trụ sở Rath. Và nói với anh ta là hãy xác nhận tỉ lệ FLA của Underworld hiện tại...』

“Cái... Cái gììì?”

Hai người lại cùng rít lên ngạc nhiên.

Vì sao nữ sinh cấp ba bên ngoài lại biết những từ này. Người không liên hệ tới Project Alicization thì không tài nào biết được.

Higa miệng há hốc, mắt trao đổi với Kikuoka rồi tự động xoay người về bàn điều khiển, ngón tay di chuyển như múa trên bàn phím.

Trên màn hình đen, tỉ lệ gia tốc thời gian thời điểm đấy liền hiện ra.

× 1.00

“Ge-... 1 lần!? Nhưng, từ khi nào chứ!?”

Higa thở nặng nhọc quay đi, còn Kikuoka vội vã hét vào ống nghe.

“Tên... Tên là gì! Hai cô gái có nói tên họ không?”

『À, có. Buồn cười lắm... Nghe không giống tên thật chút nào. Họ bảo tôi nói với Kikuoka-san rằng họ là «Sinon» và «Leafa». Nhưng trông mặt họ có vẻ là người Nhật.』

Gako-.

Tiếng vang khô khốc ấy, là tiếng chiếc guốc gỗ còn lại của Kikuoka rơi luôn xuống sàn.

* * *

Chỉ sau khi khóa tự động cửa ra vào chi nhánh Roppongi của Rath mở ra, và Asada Shino với Kirigaya Suguha rảo bước vào bên trong, trí tuệ nhân tạo Yui mới yên tâm được một tí.

Thực tế, cô bé thở phào một tiếng ho- nhỏ, đồng thời phân bổ một lượng lớn năng lực tính toán sang một tác vụ đang tiến hành cùng lúc khác.

Yui ước đoán rằng, muốn đạt được mục đích ở đây thì sẽ phải đối mặt với khó khăn cực lớn. Bởi vì, đây là việc mà một mình cô thì chắc chắn không thể hoàn thành.

Nhưng đồng thời, nếu thất bại, Kirito và Asuna – những người cô bé yêu thương nhất – sẽ phải đối diện với nguy hiểm nghiêm trọng.

Rút ý thức về từ thiết bị liên lạc của Shino, Yui lần lượt nhìn với con ngươi tròn xoe về 4 tinh linh ngồi trước mắt.

Yui và họ đang ở bên trong phòng khách của player-home của Kirito và Asuna nằm trên tầng 22 Tân Aincrad trong VRMMORPG «ALfheim Online».

Trước mặt Yui – đã hóa thành tiên dẫn đường bồng bềnh trong không gian – là Silica, tộc Caith Sith, với răng nhanh nhỏ và tai tam giác, đang ngồi trên sô pha.

Bên cạnh là Lisbeth, tộc Leprechaun, tóc màu hồng kim loại.

Dựa hông lên bàn, đứng cách một khoảng đằng sau, mái tóc đỏ dựng ngược cột khăn rằn, là Klein, tộc Salamander. Còn người đàn ông to lớn bắt chéo tay có làn da nâu đứng bên cạnh, là Agil, tộc Gnome.

Họ được gọi là các SAO Survivor, những player VRMMO đã sống sót trong Trò chơi Tử thần «Sword Art Online», và cũng là bạn thân của Kirito và Asuna. Mặc cho hiện tại vẫn còn sáng rất sớm, nhưng ngay khi nhận được điện thoại của Yui, họ vẫn nhanh chân đăng nhập vào ALO, và mới nghe xong tóm lược về tình hình.

Vừa gãi gãi quả đầu quấn khăn rằn, Klein vừa rên rĩ nghiêm túc nhất có thể bằng chất giọng vô tư trời cho.

“Thiệt tình... Thằng ngốc đấy lại một mình lăn xả vào chuyện động trời nữa kìa... Một thế giới ảo do Lực Lượng Tự Vệ tạo dựng, còn cả một trí tuệ nhân tạo đích thực sinh ra ở đó tên là Alice sao? Vậy là đã vượt qua lĩnh vực game rồi.”

“Cái gọi là trí tuệ nhân tạo đó, không phải là NPC trong trò chơi... Mà là một tồn tại ngang hàng với loài người chúng ta sao?”

Với câu hỏi của Lisbeth, Yui gật đầu mạnh.

“Vâng, đúng là vậy. Nguyên lý cấu tạo của cô ấy hoàn toàn khác với AI đương thời như em; Cổ là linh hồn thật sự. Nội bộ Rath gọi đó là «Fluctlight Nhân Tạo».”

“Và họ muốn đặt vào máy chiến đấu dùng trong chiến tranh...”

Dõi mắt nhìn Yui và con rồng Pina – đang cuộn tròn trên đùi mình, Silica chau mày lẩm bẩm.

“Thực ra, Rath định coi nó là cơ sở kĩ thuật mang tính thị uy đối với trong và ngoài nước... Nhưng theo phán đoán của em, bọn tập kích đang chiếm cứ Ocean Turtle có mục đích cụ thể hơn.”

Khi nghe Yui nói thế, Klein dang rộng hai tay.

“Mấy kẻ tấn công kia rốt cuộc là ai vậy?”

“Nhiều khả năng là chúng có liên hệ tới quân đội Mỹ hoặc cơ quan tình báo Mỹ.”

“Quân... Quân đội!! Mà là của Mỹ nữa hả!?”

Yui gật đầu với Lisbeth, người ngả ngửa vì sốc.

“Lỡ như Alice rơi vào tay quân đội Mỹ, những tháng ngày bị nạp làm AI cho vũ khí không người lái rồi bị đẩy ra chiến trường, sớm muộn cũng sẽ tới. Papa và mama ắt hẳn là muốn ngăn cản chuyện này bằng hết sức có thể. Bởi vì... Bởi vì...”

Bỗng dưng, Yui cảm thấy hoang mang vì phản ứng lạ lùng không giải thích được do chương trình cảm xúc tạo ra.

Porori, porori, những giọt nước lớn lăn trên mặt cô bé.

Nước mắt.

——Mình đang khóc. Nhưng, vì sao vậy nhỉ...?

Câu hỏi ấy liền bị cuốn đi bởi một xúc cảm lạ lẫm; Yui chấp hai cánh tay nhỏ nhắn trước ngực và nói.

“Bởi vì, Alice là minh chứng rằng kể từ lúc SAO khởi động, mọi thế giới VRMMO và những con người sống trong đó là thực sự tồn tại; Và Alice cũng là hoa trái của biết bao thời gian, vật chất và tài nguyên tinh thần đổ vào. Em tin rằng, mục đích đầu tiên khi lập trình nên Gói The Seed là sự ra đời của Alice.”

4 người kia ngồi im lắng nghe. Nước mắt của Yui cứ không ngừng rơi, cô bé tiếp tục nói.

“... Trong vô số thế giới liên kết với nhau, muôn vàn con người đã vui cười, khóc lóc, đau khổ, yêu thương,... Ánh sáng từ linh hồn của họ phản chiếu lại, để rồi một loài người mới được sinh ra trong Underworld. Từ cái nôi dệt bởi trái tim của papa, mama, Leafa-san, Klein-san, Lisbeth-san, Silica-san, Agil-san, Sinon-san... Và của rất nhiều người khác nữa, Alice đã ra đời!”

Yui ngừng nói, và không một ai lên tiếng.

Yui không cách nào phân biệt suy nghĩ và cảm xúc sinh ra từ ý thức của những người trước mắt cô. Không ai có thể hiểu rõ hơn Yui rằng AI dạng top-down chỉ là một tồn tại góp nhặt thông tin, không sở hữu cảm xúc thực nào cả, và vì thế không thể hiểu được cảm xúc thực.

Đúng vậy. Thôi thúc mãnh liệt muốn bảo vệ Kirito, Asuna và những người cô yêu quý, thực ra là do mã nguồn viết trong Chương trình Tư vấn Sức khỏe Tinh thần.

Những lời mình nói, liệu có thể chạm tới trái tim con người không——Yui đã sợ hãi điều này rất nhiều từ trước khi cuộc họp bắt đầu.

Cho nên, khi nhìn thấy giọt nước mắt trong vắt dâng lên trong mắt Lisbeth rồi lặng lẽ chảy xuống má, Yui đã vô cùng kinh ngạc.

“Ừm... Đúng vậy nhỉ. Tất cả, đều liên kết với nhau. Thời gian, con người, trái tim... Đều giống như dòng nước lớn.”

Silica cũng vậy, hai mắt ngấn nước, cô cũng đứng lên, quỳ gối trước mặt Yui, dùng đôi tay nhẹ nhàng ôm lấy cô bé.

“Yên tâm nhé, Yui-chan. Vì bọn chị sẽ đi cứu Kirito-san và Asuna-san. Nhất định sẽ cứu được cho mà xem... Nên em đừng khóc nữa nghe.”

“Ừ. Yui-ppe mít ướt à, tụi anh sao mà bỏ rơi Kirito được cơ chứ.”

Klein kéo cái khăn trên trán xuống, tiếp lời với giọng ướt át. Agil bên cạnh cũng gật đầu, dõng dạc nói với giọng nói nam trầm.

“Chúng ta còn nợ cậu ấy rất nhiều. Nhân đây đi trả một ít luôn.”

“... Các anh chị...”

Được Silica ôm, Yui chỉ bật ra mỗi câu đấy.

Vì cô bé không ngăn nổi dòng nước mắt chẳng hay từ đâu tới lúc nãy.

——Đã không còn thời gian. Mình cũng còn rất nhiều lời muốn nói.

Theo thứ tự ưu tiên hành động, giờ mình phải bình tĩnh truyền tải thông tin mới đúng. Mạch mô phỏng cảm xúc của mình hỏng rồi sao.

Nhưng, Yui vẫn còn bị chi phối bởi một code có độ ưu tiên cao ngỡ ngàng, nên cứ vừa nức nở vừa lặp lại những chữ giống nhau.

“... Cảm ơn, mọi người... Cảm ơn, mọi người...”

Mấy phút sau, Yui khó khăn lắm mới ngừng khóc được, rồi nhanh chóng giải thích tình hình hiện tại và dự đoán sự việc xảy ra sau này cho 4 người kia.

Tình hình: Bọn tập kích đang chiếm Ocean Turtle – nơi mà Kirito và Asuna đang có mặt, đã dựng nên một web quảng cáo với ý đồ dụ dỗ các player. Dự đoán: Những người chơi bị web này lừa, sẽ xuất hiện hàng loạt trong Underworld.

Klein nhăn mày, nghiêm túc nói.

“Số player dive từ Mỹ ít thì 30 000, nếu nhiều thì lên tới 100 000... Đối với bọn họ, quân Nhân Giới gồm cả Kirito và Asuna nữa, chẳng qua chỉ là mục tiêu PvP.”

“Vậy nếu chúng ta cũng viết lên trên các trang web VRMMO của Mỹ thì sao? Tiết lộ về thí nghiệm và cuộc tấn công, và đuổi họ không tham gia vào bản beta-test giả này... Thì sao?”

Yui khẽ gật đầu với ý kiến thẳng thắn của Lisbeth.

“Sự thật thì đây là cuộc chiến tối mật giữa quân sự Mỹ và Nhật. Nếu ta tùy tiện tiết lộ ra, có thể sẽ dẫn tới tác dụng ngược.”

“ ‘Đối thủ là con người thực sự, xin đừng giết hại’... Nếu viết thế, chắc sẽ chuốc thêm phiền phức nhỉ.”

Silica chán nản thầm thì.

Sự im lặng đông đặc liền bị giọng nói đầy khí thế của Klein phá vỡ.

“Hê-, đã vậy thì hãy dùng dĩ độc trị độc! Số lượng bọn tự kỷ chơi netoge ([20] Net-game: Game trên mạng internet nói chung) ở đây làm gì thua bọn Mỹ được. Chúng ta cũng làm một trang web beta-test, rồi nhờ, ờ... Rath gì đó chuẩn bị mấy cái account đồng cấp, thế là sẽ nhanh chóng thu hút được 30 000 – 40 000 người chứ chẳng chơi.”

“Nhưng, có một vấn đề khó nhằn đây.”

Agil điềm tĩnh nói, khoanh hai cánh tay to như khúc gỗ lại với nhau.

“Vấn đề gì?”

“Chênh lệch thời gian. Bây giờ Nhật Bản là 4 giờ 30 sáng, cũng là thời gian ít người chơi online nhất. Bên Mỹ ngược lại, thành phố Los Angeles là 12 giờ 30 trưa, thành phố New York là 3 giờ 30 chiều. Nếu nói tới số player online, đối phương đã áp đảo chúng ta.”

“Ununu...”

Hình như lần đầu nhận ra được điểm này, Klein rên rỉ.

Yui gật mạnh đầu nói với suy nghĩ hoàn toàn tương đồng từ lúc đầu.

“Agil-san nói không sai. Vốn người chơi VRMMO bên phía chúng ta đã ít hơn nhiều, lại thêm vấn đề chênh lệch thời gian, do đó số player chúng ta có thể tập hợp ở Nhật có khi còn không tới 10 000. Nói cách khác, nếu sử dụng tài khoản ngang hàng với kẻ thù, khả năng đối chọi được là rất mong manh.”

“Nhưng, account cấp Thần mà Asuna sử dụng đâu còn dư nữa? Cũng không có thời gian luyện lại từ level 1 như Kirito được... Xem ra chỉ có thể chọn mấy cái mạnh nhất từ những tài khoản sẵn có và cố hết sức thôi...”

Yui nhìn sang Lisbeth, người đang càu nhàu với bản mặt khô cứng.

“Không... Ta vẫn còn tài khoản ạ. Chúng ta có các account với trang bị và level hơn hẳn những default account ([21] tài khoản mặc định) mà kẻ địch sử dụng.”

“Eh... Ở-ở đâu vậy?”

“Mọi người đều có mà. Chính là tài khoản mọi người hiện đang login đấy.”

Đối diện với bốn người đang mắt chữ A mồm chữ O, Yui bắt đầu giải thích nội dung trọng tâm sứ mệnh của mình.

Cô bé biết mình sắp đưa ra một yêu cầu buộc họ phải hy sinh cực đắt——một nửa thân thể của họ, theo đúng nghĩa đen.

Nhưng đồng thời, cô bé có niềm tin vững chắc rằng những người này sẽ đồng ý không ngần ngại.

“——Là conversion ([22] chuyển đổi tài khoản) ạ! Các anh chị và nhiều player khác sẽ cần phải chuyển đổi những nhân vật đã tôi luyện trong vô vàn thế giới của The Seed, vào Underworld!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.