Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Quyển 20 - Sword Art Online - Alicization-Chương 707 : Chương 94




Sự khốn đốn mà cả Fanatio ở tuyến giữa, và Deusolbert ở cánh phải Phân Đội Một đều trải qua.

Điều khiển Phân Đội Hai ở phía sau, lãnh đạo của Nhân Giới Phòng Vệ Quân, Bercouli Synthesis One, biết rõ điều đó cũng như cánh trái dưới sự chỉ huy của Eldrie đang chịu sự hỗn loạn từ làn khói thế nào.

Dẫu vậy, ông không hề nhích dù chỉ một bước.

Lý do đầu tiên là bởi lòng tin của ông vào các hiệp sĩ và các vệ binh được đích tay ông chỉ bảo. Lý do thứ hai là bởi Nhân Giới chưa thể cử Phân Đội Hai ra trận, khi lực lượng bộ binh chính của địch, gồm Hắc Kỵ Sĩ Đoàn cùng Guild Quyền Đấu Sĩ, vẫn chưa thấy có động tĩnh gì.

Và lý do thứ ba chính là bởi tiềm tàng một cuộc đột kích, thứ mà ông chẳng thể làm gì khác ngoài lo ngại, với vốn hiểu biết vượt xa tất cả những ai khác về Dark Territory của mình.

Hay nói cách khác, sức mạnh của địch khi chiến đấu trên không.

Trong cái thế giới nơi Thần Thuật dùng để bay không tồn tại này——nói chính xác hơn, ngoài cái được ghi chép trong index ([12] Quản lý Thuật Thức) mà chỉ Giáo Sĩ Tối Cao Administrator có thể gọi ra và cũng đã ra đi vĩnh viễn cùng cái chết của bà——chỉ một số ít «Hiệp sĩ Rồng» trong Hiệp Sĩ Hợp Nhất Đoàn và Hắc Kỵ Sĩ Đoàn sở hữu tiềm lực chiến tranh đặc biệt. Tự do bay lượn trên tầng trời vượt quá tầm với của kiếm, họ có thể san bằng bộ binh bằng Thần Thuật của hiệp sĩ và tia nhiệt của rồng.

Tuy nhiên, vì giá trị mà những người đó không thể cho ra trận một cách hấp tấp. Nếu cử hiệp sĩ rồng phe mình ra trước phe địch và rồi lỡ ai đấy ngã xuống bởi một đòn ăn may nào đó của Thần Thuật hay của mũi tên từ dưới đất, thì ngay cái lúc đó họ sẽ phải chịu thêm một bất lợi ngút trời.

Do đó, Bercouli giữ mọi phi long ở phía sau chiến trường ngoại trừ «Amayori» có Alice cưỡi, và ông tin rằng quân địch cũng làm thế. Bởi vậy, cuộc phục kích mà ông lăn tăn sẽ không đến từ các hiệp sĩ rồng.

Ngoại trừ kỵ sĩ rồng, Quân đoàn Bóng tối còn độc quyền một loại không quân.

Chúng là những con quái vật có cánh gớm ghiếc mang tên «minion». Được tạo ra từ đất sét và các vật liệu khác dưới tay Hắc Thuật Sư, chúng không có trí thông minh và chỉ hiểu được vài mệnh lệnh cơ bản nhất định.

Thực tế, Bercouli nghe lại từ Alice rằng Giáo Sĩ Tối Cao đã bí mật chế tạo và nghiên cứu những minion giống hệt. Song, có vẻ rằng ngay cả Giáo Sĩ Tối Cao cũng lưỡng lự trong việc sử dụng những tên minion gớm ghiếc đó cho Giáo Hội Chân Lý. Ông chỉ có thể thấy tiếc là bà đã không kịp thời thay đổi diện mạo của chúng thành thứ gì vừa mắt trước khi ra đi, nhưng chẳng cớ gì phải tiếc nuối thứ đã mất.

Vì lẽ đó, Bercouli cảm thấy sự cần kíp chuẩn bị cho đợt công kích bất ngờ của minion từ trên trời. Và trong tình thế phi long phải giữ gìn và đội Tu Sĩ phải tập trung việc chữa thương, ông là lựa chọn cuối cùng để triển khai phòng không trên một khu vực bao la.

Chính xác, thì Thần Khí mà Bercouli nắm giữ, thanh «Thời Xuyên Kiếm», chính là lựa chọn cuối cùng.

Bercouli tập trung toàn tâm toàn ý trong lúc đứng thẳng thớm giữa Phân Đội Hai, hai tay ông đặt lên núm chuôi thanh kiếm yêu quý của mình trong bao.

Ông liên tục cảm giác được những trận chiến khó khăn mà 3 Hiệp sĩ Hợp nhất cùng các vệ binh của Phân Đội Một trải qua.

Dẫu vậy, ông cũng không thể tiến dù chỉ một bước.

Ấy là bởi Bercouli đã kích hoạt Thuật Chi phối Vũ trang Hoàn toàn cho thanh kiếm yêu quý.

Một chiếc đồng hồ siêu lớn được khảm trên Thánh Đường Trung Tâm từ thời xưa rất xưa để báo thời gian cho các cư dân ở Thủ Đô Trung Tâm Centoria. Kim giờ và kim phút được rèn lại thành một Thần Khí, thanh Thời Xuyên Kiếm. Sức mạnh nó ẩn giấu chính là «trảm xuyên tương lai». Nguồn sức mạnh để lại sau nhát chém sẽ tồn đọng trên quỹ đạo mà kiếm đã đi; Bất kể kẻ nào chạm vào sẽ bị chém, một kĩ thuật phi thường.

Ngay trước khi Đông Phương Đại Môn sụp đổ, Bercouli cưỡi con rồng của mình, «Hoshigami», và tạo ra một «không gian chém» to cực đại rộng 100 mel, dài 200 mel, và cao 150 mel ngay phía trước Đại Môn. Vung kiếm hết lần này tới lần khác một cách khéo léo theo chiều dọc và ngang, ông vẽ nên một tấm lưới hoàn mỹ trong không gian trống. Số đường kiếm vượt trên 300.

Duy trì «Tâm Ý Kiếm» trên quy mô lớn nhường vậy trong hàng chục phút cũng là lần đầu đối với Bercouli, kẻ gần như bất tử đã sống hơn 300 năm. Kĩ năng ấy chỉ khả thi khi chia tách ý thức khỏi xác thịt và tập trung hết thảy tinh thần. Ông đã giao quyền chỉ huy Phân Đội Một cho Fanatio vì một và chỉ một lý do này.

——Mau nào... Nếu bọn bây có đến thì đến nhanh đi.

Ước vọng chân thành đó âm ỉ trong Bercouli mặc cho ông đã đặt chân đến cảnh giới vất bỏ sự nôn nóng thừa thãi. Đặt tình trạng kiệt sức tinh thần của ông sang một bên đi, hơn nửa số Thần Lực của Thời Xuyên Kiếm đã đem dùng hết rồi. Ông không thể ngừng Thuật Chi phối Vũ trang Hoàn toàn một lát rồi làm lại được. Nếu ông không tiêu diệt thành công đội minion kẻ thù và để chúng tấn công Alice, người đang chuẩn bị Đại Thần Thuật trên bầu trời trên đầu Phân Đội Một, thì họ sẽ mất đi niềm hy vọng độc nhất của mình.

————Nhanh đi nào, đến đây.

* * *

Tuy Renri Synthesis Twenty-seven, người đã bỏ rơi vị trí của mình, là người có tâm trí bi quan nhất trong 7 hiệp sĩ cấp cao tụ hội ở Đông Phương Đại Môn, nhưng Eldrie Synthesis Thirty-one cũng đang rất căng thẳng dù lẽ ra anh phải có nhiều kinh nghiệm hơn trong thực chiến.

Xúc cảm đó khác với tình yêu thuần khiết mà Dakira của «Tứ Toàn Kiếm» dành cho Fanatio. Anh muốn cống hiến hết thân xác hết trí khôn để phục vụ Alice, song đồng thời, anh lại muốn điều ngược lại: Đặt Alice, một người tiền bối, dưới sự bảo vệ của mình.

Alice được coi là thiên tài vĩ đại nhất lịch sử của Giáo Hội kể từ khi anh thức tỉnh thành một Hiệp sĩ Hợp nhất. Cô sở hữu tài năng Thần Thuật vượt xa các Tu Sĩ và Giáo Sĩ, và cô được chọn làm chủ nhân của Thần Khí lâu đời nhất – «Kim Mộc Tê Kiếm» cùng cái tên khác của nó, Vĩnh Kiếp Bất Hủ, thứ đã từ chối cộng hưởng với mọi hiệp sĩ khác; Và thậm chí cô được trao cơ hội lĩnh giáo toàn bộ kĩ thuật của Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli.

Nhìn vẻ ngoài thì chỉ thấy cô như một thiếu nữ, nhưng với hầu hết các hiệp sĩ, Alice như một ngôi sao lẻ loi giữa bầu trời phương bắc, xa vời với tất cả. Hoàn cảnh cũng tung tin đồn lên rằng cô sẽ kế vị Giáo Sĩ Tối Cao, Administrator.

Do đó, Eldrie cũng không định tiếp cận Alice sau khi thức tỉnh thành hiệp sĩ. Thậm chí có thể nói rằng anh chủ động tránh né cô.

Dầu những kí ức ở Nhân Giới bị «Nghi Thức Synthesis» lấy đi, Eldrie từng là con trai cả của Eschdol Woolsburg, Đại Tướng Quân vĩ đại nhất của Bắc Đế Quốc Norlangarth và một quý tộc nhất phẩm. Hơn nữa, vào Năm 380 theo Lịch Nhân Giới, anh là kiếm sĩ đại diện đầu tiên của Bắc Đế Quốc và là nhà vô địch của Đại Hội Thống Nhất Tứ Đế Quốc. Kể cả sau khi trở thành một Hiệp sĩ Hợp nhất, lòng kiêu hãnh bẩm sinh cùng bản tính tự phụ của một quý tộc vẫn còn đọng lại đó.

Với tính cách đó của anh, sự tồn tại của Alice với tư cách một hiệp sĩ vượt trội hơn anh dù vẫn còn trẻ và là con gái, cũng như vị trí đồ đề duy nhất của Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli, lẽ ra chúng phải mang đến anh sự khó chịu và ác cảm.

Nhưng, đó là vào cái đêm khuya, ít lâu sau khi cô trở thành hiệp sĩ.

Eldrie vô tình phát hiện ra một mặt hoàn toàn không ngờ tới của Alice.

Sâu bên trong vườn hoa hồng lúc anh đang bí mật đi tập kiếm, anh đã trông thấy Alice trong bộ đồ ngủ giản dị, cô phủ phục trước một nấm mộ tồi tàn và khóc thổn thức. Bia mộ, chỉ là một cây thập giá từ gỗ thường, khắc tên con rồng mà Sinh Mệnh của nó đã cạn kiệt mấy ngày trước——là con rồng mẹ đã sinh ra kỵ long của Alice, «Amayori», và của Eldrie, «Takiguri».

Chúng có thể có giá trị đáng quý trong chiến tranh, nhưng dẫu vậy, chúng vẫn chỉ là những con rồng. Nó chẳng phải chỉ là một con thú nuôi bậc thấp thôi sao? Sao lại cần đến một ngôi mộ và tiếng khóc đau lòng thế kia cơ chứ?

Đó là những gì Eldrie nghĩ lúc đấy.

Ấy vậy, khi chuẩn bị quay lưng đi và cưới mỉa, anh sửng sốt khi nhận ra thứ gì đó cay nồng tuôn ra từ chính mắt mình.

Alice, đau buồn khóc thương cho cái chết của rồng mẹ. Anh vẫn không hiểu sao nó lại làm trái tim anh rung động tới mức xé lòng. Song, khi Eldrie ý thức được, thì anh thấy mình chỉ có thể đứng lặng, không thể gạt đi được nước mắt. Vóc dáng phong nhã, phù du đó mới thực sự là Alice Synthesis Thirty.

Kể từ ngày đó, vị Hiệp Sĩ cao vời Alice xuất hiện hoàn toàn khác hẳn trong mắt Eldrie. Anh thấy cô như một bông hoa pha lê, đủ để chịu đựng bất kỳ cơn cuồng phong mà vẫn hiên ngang ngẩng cao đầu, nhưng cũng như suýt tan vỡ bất kì lúc nào——

Anh muốn bảo vệ cô. Anh muốn che chắn cho cô gái đó khỏi bất cứ làn gió lạnh cắt da nào.

Ngày qua ngày, dòng xúc cảm đó trong Eldrie cứ dần một mãnh liệt hơn. Nhưng, ý nghĩ bảo vệ đó của anh thật quá xấc xược. Tài năng của Alice vượt qua Eldrie cả về Thần Thuật lẫn kiếm kĩ.

Lựa chọn cuối cùng anh còn trong tay là ước vọng trở thành học trò và nhận sự chỉ dạy của Alice.

Từ đấy, Eldrie sống với một ham muốn duy nhất trong lòng. Đó là làm cho sư phụ của anh, Alice, công nhận anh là một kiếm sĩ cũng như một người đàn ông.

Mục đích này rất khó hay thậm chí là bất khả thi. Trước sức mạnh thật sự của người hiệp sĩ thiên tài Alice đó, ở một đẳng cấp mà được cả Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli công nhận, thì sự tập luyện hăng hái cật lực của Eldrie có mục tiêu là nhằm giữ vững sự kiên trì của anh hơn là bắt kịp cô.

Đồng thời, anh nỗ lực hết mình để khiến sư phụ mình cười, bằng cả những thứ nhỏ nhặt nhất: Những cuộc tán gẫu đủ thể loại chủ đề, những bữa ăn cùng nhau, và cả cách ăn nói hoa mỹ tự dưng đến với anh——mặc dù thật ra nó là sự trỗi dậy của tính cách anh trước khi trở thành Hiệp sĩ Hợp nhất.

Trong những ngày mà nỗ lực của anh bắt đầu đơm hoa kết trái: Kiếm thuật tiến bộ và anh thành công khi khiến đôi môi chủ nhân mình mỉm một nụ cười vô cùng nhẹ.

Thì Thánh Đường bị tấn công bởi sự kiện lớn nhất trong lịch sử Giáo Hội.

Đáng ra lúc đầu nó chỉ là nghĩa vụ thông thường thôi. Dĩ nhiên rồi, đại tội «giết người» của hai Kiếm sĩ Tập sự Tinh anh, thật kinh hoàng, dẫu vậy, những vụ tai nạn tranh chấp đổ máu, những tình huống rủi ro chồng chất, thỉnh thoảng vẫn xảy ra khắp Nhân Giới rộng mênh mông. Thực tế, anh không thực sự cảm thấy bất kì mối nguy hại hay thù hằn nào từ hai cậu học viên lúc thấy chúng bị giải đến Thánh Đường. Anh nghĩ chúng chỉ là những cậu thanh niên chán đời tột độ trong thường dân.

Đó là lý do khi sư phụ của anh, Alice, giam chúng vào ngục ngầm của Thánh Đường và ra lệnh cho anh sau khi trầm ngâm xong——

『Để đề phòng, cậu hãy gác cổng hầm ngục một đêm.』

——Eldrie cảm thấy hơi ngạc nhiên. Rồi anh nhận nhiệm vụ với suy nghĩ rằng thỉnh thoảng thức gác ngoài vườn hồng một đêm cũng được đấy, nhưng rồi cảm thấy vô cùng kinh ngạc khi phạm nhân trốn thoát ra ngay khi bầu trời phía đông bắt đầu ửng sáng.

Khâm phục sự sáng suốt của sư phụ, Eldrie đứng trước mặt bọn chúng để hoàn thành nghĩa vụ của mình——rồi vì nhiều điều, anh lại phải thua; Và anh không có lý do gì để phủ nhận việc đó. Anh đối mặt với những người dân thường lấy xích đứt làm vũ khí và thậm chí anh phải dùng cả Thuật Giải phóng Ký ức cho Thần Khí của mình, «Sương Lân Tiên».

Thật sự mà nói, anh chỉ có thể thừa nhận thất bại. Sau rốt, hai cậu thanh niên đó đã vượt qua cả những hiệp sĩ cấp cao, Deusolbert, Phó Chỉ Huy Hiệp Sĩ Fanatio, Alice sư phụ anh, và cả Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli, rồi còn đánh bại cả Giáo Sĩ Tối Cao Administrator. Tại một ngôi nhà gỗ ở ngôi làng phía bắc nghèo nào đó mà cậu không biết tên, Alice cừng từng đề cập rõ ràng trước mặt một trong những tên phạm nhân đó. Rằng cậu ta là kiếm sĩ mạnh nhất, đứng trên cả Hiệp sĩ Hợp nhất.

Anh không hề cảm thấy hối tiếc vì đã để thua cậu thanh niên tóc đen đó về khoản kiếm pháp.

Không; Không phải anh; Những suy nghĩ kia thật đau đớn.

Người đã giải phóng cho sư phụ anh, Alice, khỏi khu vườn băng giá giam hãm lòng cô không phải anh mà là cậu thanh niên đó. Trái tim Eldrie đau điếng khi hiểu ra.

Vài giờ trước khi Đông Phương Đại Môn sụp đổ, Alice sư phụ anh đã cất lời với một nụ cười êm dịu mà anh chưa từng trông thấy dù chỉ một lần trong quá khứ.

『Nhờ sự giúp đỡ của cậu, tôi đã có thể bước tiếp trên cuộc hành trình trống trải tới ngày hôm nay. Cảm ơn cậu, Eldrie.』... Alice đã nói vậy.

Eldrie quyết định, cùng những giọt nước mắt biết ơn khi nghe những lời ấy. Anh sẽ cho thấy sự dìu dắt của Alice đã giúp anh tiến bộ nhường nào trên chiến trường này, tối thiểu là vậy.

Sự kiên quyết đanh thép đó hóa thành sức mạnh tâm ý, tiếp sức cho Eldrie và đồng thời cũng dồn anh vào góc tường.

Kể cả nếu đội quân Goblin Núi có tiến hành một trận chiến bình thường với cánh trái của Phân Đội Một anh chỉ huy, Eldrie sẽ ác liệt không thua kém gì Deusolbert bên cánh phải.

Tuy nhiên, trong thực tế, lũ Goblin Núi bày ra một chiến lược ngoài dự kiến: Che mắt lực lượng cánh trái bằng một làn khói dày kịt rồi len qua họ mà tấn công đằng sau.

Anh đã thua bọn Goblin. Anh đã phô bày cảnh tượng đáng hổ thẹn đó cho Alice, người đang đứng quan sát từ trên trời.

Sự thiếu kiên nhẫn đó đã cướp đi Eldrie khả năng bình tĩnh phán quyết. Anh dáo dác nhìn quanh trong làn khói dày tới nỗi khuất đi cả mũi mình, và anh định ra chỉ thị cho các vệ binh. Thế nhưng, không biết bằng cách gì, ít nhất anh đã nhận ra kịp thời là nếu phát lệnh tấn công ở tình trạng này sẽ dẫn đến tàn sát lẫn nhau, ấy vậy anh cũng không tìm ra cách dập tan làn khói.

Eldrie chỉ có thể đứng bất động, vò mái tóc tím nhạt của mình và cắn môi mạnh đến mức ứa cả máu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.