Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Quyển 20 - Sword Art Online - Alicization-Chương 705 : Chương 92




Một vài giây trước đó.

Ở giữa hẻm núi, Phó Chỉ Huy Hiệp Sĩ Fanatio Synthesis Two đang chờ địch với tư thế có thể coi là kì quặc ở thế giới này.

Cô đứng dãn hai chân và nửa người trái xoay về phía trước. Tay phải ngang vai, nắm chặt lấy đốc của Thiên Xuyên Kiếm, Thần Khí của cô. Tuy nhiên, tay cô xoay ngược để cầm kiếm nằm ngang, chóp chuôi kiếm tựa vào phần giáp vai.

Đồng thời, tay trái cô giương trước, lòng bàn tay đỡ lưỡi thanh Thiên Xuyên Kiếm. Giả sử Gabriel hay Vassago chứng kiến cảnh này, chắc hẳn hai tên đó sẽ nghĩ giống nhau. Nói đơn giản——cô giống một xạ thủ với khẩu súng trường vào thế sẵn sàng.

Cũng đúng một phần. Vì Fanatio để hàng địch đang hộc tốc tiến công tới gần hết mức có thể trong khi tìm điểm đánh hiệu quả nhất.

Dẫu cho Sí Diễm Cung của Deusolbert có thể điều chỉnh tầm rộng khi bắn tên, thì Thiên Xuyên Kiếm chỉ có thể phóng ra một chùm sáng hẹp đơn lẻ. Do đó, sẽ chẳng làm được gì nhiều nếu hồn nhiên bắn bừa vào lượng địch đông như kiến.

Cô sẽ ngắm vào kẻ cầm dầu đang ở đâu đó giữa lòng địch——bất cứ tên nào trong Thập Hầu của Hắc Giới.

Dark Territory dẫn dắt quân đội bằng bạo lực và sự khiếp đảm. Lũ lính bình thường đã tuyên thề sẽ hoàn toàn vâng phục đầu lĩnh của chúng và sẽ chiến đấu đến chết theo mệnh lệnh, bất chấp mọi hoàn cảnh. Nhưng mặt khác, nó có nghĩa là chúng sẽ thành rắn mất đầu nếu đầu lĩnh chầu trời.

——Chúng ta cũng từng vậy.

Fanatio nắm lấy suy nghĩ dữ dội thoáng qua đó.

Tin Giáo Sĩ Tối Cao Administrator từ trần đã làm cho Hiệp Sĩ Hợp Nhất Đoàn sụp đổ nội trong một đêm. Chính những lời nói của Bercouli đã làm cho các hiệp sĩ ở tâm điểm cơn hỗn loạn lấy lại chính mình.

——Phải chăng sứ mệnh của chúng ta, mục đích sống của chúng ta là để tuân phục Giáo Sĩ Tối Cao và Trưởng Nguyên Lão?

——Không. Chúng ta sống là để bảo vệ cư dân của Nhân Giới.

——Miễn là chúng ta còn có ý định bảo vệ, chúng ta vẫn sẽ là hiệp sĩ cho đến lúc chết.

Thực tế, không phải tất cả Hiệp sĩ Hợp nhất đều hiểu và tuân theo lệnh của Chỉ huy Hiệp sĩ. Số lượng hiệp sĩ trên chiến trường này ít hơn 20.

Ấy vậy, họ đều mang ý chí chiến đấu cho đến tận cùng, dẫu cho là người duy nhất còn sống sót. 5 000 về binh nơi mang đặc chết chóc này cũng mang cùng ý chí đó. Đây chính là điểm khác biệt then chốt giữa quân đoàn Dark Territory và họ.

Fanatio đưa khuông mặt mộc thoát khỏi chiếc mặt nạ bạc của cô về phía cái chặn kiếm thân yêu rồi mở to mắt nhìn chằm chằm quân địch.

Quân Goblin xông vào làm rung chuyển mặt đất đã rút ngắn khoảng cách còn 100 mel. Bên phải cô, Deusolbert cũng đã bắt đầu đòn đánh của mình với Thuật Chi phối Vũ trang Hoàn toàn và bộc phát hỏa thắp sáng hoàng hôn đôi ba lần rồi.

Và trong ánh hào quang ngắn ngủi đó——

Fanatio cuối cùng cũng tìm thấy mục tiêu.

Những bóng dáng to lớn ở giữa chạy theo sau quân tiên phong Goblin như thể đang thúc giục chúng. Đó là lũ Khổng Lồ, tự kiêu với cơ thể to gấp vài lần con người. Tên đang dẫn đầu mang thân cao hơn đám còn lại hẳn một cái đầu; Không sai vào đâu được, đó là Sigrosig, một trong Thập Hầu, một đầu lĩnh mà cô từng bắt gặp hồi trước.

Loài Khổng Lồ là một loài kiêu căng, hay có lẽ phải nói là vô cùng ngạo mạn. Chúng đánh giá sự ưu việt chỉ bằng kích thước cơ thể, và có vẻ từ sâu thẳm, chúng coi thường cả kẻ cai trị thực sự của Vùng đất Bóng tối – những con người mang nước da màu đen.

Có nghĩa là hạ được tên đứng đầu bộ tộc nội trong một đòn trước khi trận chiến chính thức bắt đầu sẽ gây ra náo loạn đáng kể.

Fanatio hít một hơi thật sâu, nén lại, rồi khẽ kêu lên.

“Enhance armament.”

Một đường sáng trắng, chói lọi như Solus, bao bọc quanh lưỡi Thiên Xuyên Kiếm cùng với một tiếng động trầm thấp rung lên.

Cô ngắm một cách chuẩn xác với đường kiếm sắc lẹm đã vạch sẵn về phía Sigrosig, kẻ đang xông lên từ điểm xa đó, rồi cô hét to.

“Tia sáng——xuyên thấu!!”

Zubaaaaa!! Không khí rung chuyển khi tia nhiệt sáng lóa hội tụ từ sức mạnh của Solus bay vút qua chiến trường.

* * *

“... Bắt đầu rồi...”

Hiệp Sĩ Hợp Nhất Renri Synthesis Twenty-senven nghe thấy những tiếng nổ không ngớt từ đằng xa trong khi lẩm bẩm nhỏ nhẹ với một hơi thở dài.

Renri là một trong 7 hiệp sĩ cấp cao nhận nhiệm vụ bảo vệ Nhân Giới. Nói cách khác, có thể hiểu rằng cá nhân cậu nắm nhiều hơn bình thường một chút về mặt năng lực trận mạc trong Vệ Quân.

Tuy nhiên, giờ đây cậu đang ẩn nấp, ôm lấy đầu gối, cậu không đứng ở vị trí tiên phong cánh trái của Phân Đội Phòng Vệ Hai như dự định mà ở tận tít đằng sau, trong một góc của chiếc lều tăm tối dùng để chứa đồ dự trữ.

Cậu đã bỏ chạy.

Sau khi bối rối bỏ chạy vài chục phút trước khi trận chiến bắt đầu, cậu lẻn vào một chiếc lều trống rồi bắt đầu nín thở và vểnh tai nghe ngóng từ lúc đó.

Lý do khiến cậu làm vậy dựa trên cùng lý do cậu tham gia Vệ Quân.

Một kẻ thất bại.

Giáo Sĩ Tối Cao Administrator đã nhận định vậy, bởi Renri chưa làm được gì to tát dưới tư cách là một Hiệp sĩ Hợp nhất và bỏ ra cả 5 năm để “ngủ đông”. Dẫu ném mình vào chiến trường này để rửa nỗi nhục kia, cậu rốt cuộc vẫn bị khuất phục trước nỗi sợ của mình.

Tuy ký ức đã xóa bỏ, nhưng Renri từng là một thanh niên nổi danh là kiếm sĩ thiên tài, chưa ai địch nổi ở Nam Đế Quốc Southacroith. Tiến tới Thủ Đô Trung Tâm Centoria ở tuổi 13, cậu chiến thắng một cách ngoạn mục trong Đại Hội Thống Nhất Tứ Đế Quốc vào năm tiếp theo và được phong làm Hiệp sĩ Hợp nhất.

Kể cả sau khi mất hết ký ức của mình qua «Nghi Thức Synthesis» và thức tỉnh trong nhân cách Hiệp sĩ, cậu đã thể hiện tài năng kiếm thuật đáng ngưỡng mộ. Lên hạng bằng tốc độ kinh ngạc và trở thành một Hiệp sĩ cấp cao, cậu được Giáo Sĩ Tối Cao ban tặng cho riêng một Thần Khí.

Thần Khí ở Thánh Đường Trung Tâm không phải được ban phát do ý muốn của Giáo Sĩ Tối Cao hay các Hiệp sĩ. Thật ra là ngược lại, Thần Khí tự chọn chủ nhân của chúng. Thông qua sự cộng hưởng nhất định giữa linh hồn của hiệp sĩ và ký ức của Thần Khí.

Sự cộng hưởng giữa Renri và Thần Khí của cậu, cặp phi đao «Song Dực Nhận», ([8] Đôi Cánh Hai Lưỡi, 雙翼刃) quả thực rất lớn.

Đáng ngạc nhiên là cậu chưa từng dùng nó. Cậu chưa từng dùng, dù chỉ một lần, thứ minh chứ cho Hiệp sĩ cấp cao: Thuật Chi phối Vũ trang Hoàn toàn.

Nhiêu đó cũng đủ làm cho Giáo Sĩ Tối Cao mất hết hứng thú nơi Renri. Khi Alice Synthesis Thirty trở thành Hiệp Sĩ Hợp Nhất sau cậu, nghĩa lý tồn tại của cậu thêm phai nhòa bởi hào quang từ tài năng choáng ngợp của cô.

Đúng là không công bằng khi đổ tội cho Renri. Vì dẫu sao, tài năng của Alice đã đưa cô thẳng tới vị trí thứ ba trong Hiệp Sĩ Đoàn và xứng đáng với Thần Khí lâu đời nhất và mạnh nhất, thanh «Kim Mộc Tê Kiếm». Ấy vậy, Renri thực tế vẫn bị gán cái mác “kẻ thất bại” và bị đưa vào giấc ngủ trường kì.

Khoảnh khắc cậu bị biến thành bức tượng băng do thuật «Deep freeze» của Trưởng Nguyên Lão, thứ dày vò tâm trí ậu là cảm giác thiêu thiếu cái gì đó.

Cậu thiếu đi một thứ quan trọng với bản thân... Đấy là lý do khiến cậu không thể kiểm soát Song Dực Nhận bất chấp sự cộng hưởng với chúng.

Renri tỉnh dậy một lần nữa sau một thời gian dài.

Chính là giữa cái lúc cuộc nổi loạn diễn ra làm Thánh Đường Trung Tâm chấn động. Sau khi tất cả các hiệp sĩ hiện diện đều bị đánh bại, kể cả Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli, và đồng thời số phận của Alice, con át chủ bài cuối cùng, cũng không rõ ràng, Trưởng Nguyên Lão Chudelkin đã quyết định rã băng cho cậu.

Tuy nhiên lần này Renri vẫn không hoàn thành được nghĩa vụ của mình. Chudelkin và Giáo Sĩ Tối Cao Administrator bại trận trước khi cậu hoàn toàn thức tỉnh và thứ chiếm ngự hoàn toàn mắt cậu khi mới nhúc nhích được một tí, chính là cảnh tượng toàn bộ Hiệp Sĩ Đoàn đang hỗn loạn tột độ.

Người đưa ra lời thỉnh cầu cậu tham gia trận chiến phù phiếm chống lại sự xâm lăng quy mô lớn của Vùng đất Bóng tối, và cũng là người đang thay thế vị trí của Giáo Sĩ Tối Cao để nắm quyền điều hành là Bercouli.

Renri thấy các Hiệp sĩ cấp cao hưởng ứng lại lời hiệu triệu đó, như Fanatio, Deusolbert, hay Alice, còn tỏa sáng rạng ngời hơn mặc cho đã nếm mùi thất bại.

Cậu nghĩ có lẽ cậu sẽ hiểu được nếu anh đi cùng họ. Cậu nghĩ có lẽ cậu sẽ nhận ra thứ mình thiếu. Lý do tại sao Thần Khí của cậu không đáp lại cậu.

Khúm núm ở một góc trong đại sảnh, Renri rụt rè đứng dậy và giơ tay lên. Bercouli đặt bàn tay quá khổ lên vai Renri và gật đầu một cái chắc nịch rồi chỉ nói một câu duy nhất. Rằng ông sẽ đặt hy vọng vào cậu.

Cho dù vậy.

Áp lực cậu cảm thấy khi lần đầu trên chiến trường đầu tiên, hay đúng ra mà nói, trận thực chiến đầu tiên, vượt xa suy nghĩ của bản thân cậu. Cơn khát máu và ham muốn toát ra từ Quân đoàn Bóng tối nhung nhúc cách đấy cả ngàn mel xộc thẳng đến cậu, nó sặc mùi gươm thép khô ráp, và Renri đã bỏ chạy trước khi kịp nhận ra.

——Đứng dậy nào. Mày phải trở về vị trí. Nếu mày không chiến đấu vào lúc này thì sẽ mãi mãi là một kẻ thất bại mất.

Cậu đã phải trách mắng bản thân như vậy, hết lần này tới lần khác, trong chiếc lều cậu đã lủi vào.

Tuy thế, trong khi hai tay cậu hãy còn bó gối thì những rúng động mãnh liệt cùng tiếng thét xung trận dã man đã vang lên, báo hiệu mở màn của cuộc chiến.

“... Bắt đầu rồi...”

Renri khẽ kêu lên một lần nữa.

Đôi dao hai bên eo của cậu sùng sục như thể lên án chủ nhân chúng.

Thế nhưng giờ cậu không thể quay trở lại. Cậu còn mặt mũi nào mà đứng trước Chỉ huy Hiệp sĩ và những người lính đã tin tưởng vào cậu cơ chứ?

——Mình ở đó thì cũng chẳng thay đổi được gì. Một hiệp sĩ cấp cao mà không thi triển nổi Thuật Chi phối Vũ trang Hoàn toàn thì khác gì ngáng đường người ta.

Cậu úp mặt sâu hơn nữa xuống giữa hai đầu gối khi những ý nghĩ mang vẻ ngụy biện ấy lướt qua tâm trí.

Và rồi Renri nghe thấy một giọng nói nhỏ nhẹ đến từ cửa lều khiến cậu giật bắn cả mình.

“Tiezé, chỗ này thì sao?”

Renri co rúm lại trong kinh hãi, hoàn toàn chẳng giống một hiệp sĩ, ậu hoang mang liệu họ có đang tìm cậu, nhưng ngay sau đấy cậu lại nghe thấy một giọng nói khác. Cả hai chất giọng đều có vẻ là của thiếu nữ.

“Ừm, chiếc lều này trông có vẻ ổn đấy, Ronye. Giấu senpai vào đây rồi cùng canh cửa lều đi.”

* * *

Đầu lĩnh của tộc Khổng Lồ, Sigrosig, là một chiến binh huyền thoại với bộ râu màu đồng và bộ tóc rối bù, cùng bề ngoài chắc nịch, mang kích thước của cả một quả đồi chi chít thương tích.

Chúng – người Khổng Lồ – là những kẻ thể hiện rõ nhất thứ luật duy nhất ở Dark Territory: «Kẻ mạnh là kẻ thống trị». Mỗi tên trong số chúng đều sàn cho ra bằng được trong trí nhớ cách so sánh sức mạnh, kĩ năng, lòng gan dạ, nên việc định đoạt hệ thống cấp bậc của chúng còn hà khắc hơn cả của Hắc Kỵ Sĩ Đoàn. Tuy lãnh thổ của tộc Khổng Lồ nằm trên dãy cao nguyên phía tây Dark Territory, nhưng nhiều loại mãnh thú và ma thú vốn sinh sản hàng đàn hàng đống ở đây đều không ngừng suy vong. Bè lũ Khổng Lồ đã liên miên săn lùng chúng nhằm phục vụ cho nghi lễ trưởng thành.

Tại sao chúng lại đi xa đến vậy để theo đuổi sức mạnh?

Nếu như chúng không làm vậy, linh hồn– tức «Fluctlight» – của chúng sẽ vỡ vụn.

Bốn tộc bán nhân ở Dark Territory đều có ngoại hình bóp méo một cách tệ hại, với «nguyên bản linh hồn» bị giam nhốt trong mớ thịt không phải con người. Tâm lý ổn định là điều cần kíp để ngăn ngừa sự sụp đổ tinh thần của một cá thể.

Chẳng hạn, tộc Goblin neo mình lại trần thế bằng cách biến phức cảm tự ti đối với con người, vì sinh ra chúng đã có vóc người nhỏ bé, thành sức mạnh phẫn uất và thù ghét.

Mặt khác, tộc Khổng Lồ kìm nén việc chúng tuy là người mà lại bị vò vặn, song chúng chưa phát triển phức cảm tự kiêu vì vượt trội hơn con người.

Bất kỳ Khổng Lồ nào, ít nhất sẽ không bao giờ thua một con người trong đấu một chọi một. Điều đó đóng vai trò nền tảng cho tâm trí của chúng; Một điều luật tuyệt đối. Đây là lý do đặc biệt khiến chúng áp đặt những nghi lễ trưởng thành quá đáng như vậy đối với tụi trẻ: Gia tăng sự ưu việt của mỗi cá thể dẫu cho sẽ kéo sụt sĩ số của loài.

Vì thế—

Một ngàn chiến binh Khổng Lồ được kêu gọi tới chiến trường này sôi sục ý chí chiến đấu quyết liệt, trái ngược hẳn với bản chất lầm lì của mình. Với chúng, những kẻ được sinh ra sau «Thời đại Máu và Sắt» cổ xưa, thì đây sẽ là trận chiến quy mô lớn đầu tiên chúng trải qua.

Trưởng tộc Sigrosig suy ngẫm với phong thái hết mực nghiêm túc.

Rằng chúng sẽ tàn sát toàn bộ quân địch trong pha đột kích mở màn và rồi kết thúc luôn cuộc chiến.

Chúng sẽ không để lọt cơ hội tiến bước cho đám được Hoàng Đế Vector coi là chủ lực của quân đoàn: Hắc Kỵ Sĩ Đoàn, Guild Hắc Thuật và Guild Quyền Đấu Sĩ. Nếu giành được chiến thắng mà không cần tới bọn kia, tộc Khổng Lồ sẽ được công nhận là một loài thượng đẳng thật sự.

Khi hộp sọ con lách cách quai hàm, truyền lại hiệu lệnh xung trận của Hoàng Đế, Sigrosig cảm thấy bao nhiêu vết sẹo cũ khảm khắp cơ thể hắn đều nóng rần rật. Hắn coi chúng là minh chứng cho việc vô số ma thú và mãnh thú hắn từng tay không xé xác đã truyền sức mạnh vào thân thể hắn.

“——Giày xéo đi!!”

Mệnh lệnh như sấm rền của hắn chỉ vỏn vẹn một câu.

Nhiêu vậy là đủ. Vung cây búa chiến khổng lồ trong tay phải lên, Sigrosig bắt đầu tiến công cùng các chiến binh trung thành và dũng cảm xung quanh hắn, khiến nền đất rung rầm rập.

Binh lính của Nhân Giới bị nhét chật ních vào thung lũng phía trước.

Đối tộc Khổng lồ cao 3.5 mel, đám kia chỉ là giống yếu ớt không khác mấy Goblin. Thanh kiếm tụi nó cầm còn nhỏ hơn cả cái răng của một con rồng vảy đá mới sinh.

Khổng Lồ sẽ nghiền nát bấy, đá văng tưng, và xé rách toạt cho đến đứa cuối cùng.

Mạch tự cao của Sigrosig nóng đỏ, tóe ra tia lửa của vui sướng. Cái cằm vuông của hắn vênh lên, lộ ra một nụ cười thú tính.

Đúng vào khoảnh khắc đó.

Một cảm giác lạ lùng, tuy không hẳn là không quen, chạy dọc xương sống hắn.

Lạnh. Cóng. Tựa như bị hàng tá mũi kim băng đâm.

Hắn đã từng nếm trải cảm giác này từ rất, rất lâu về trước. Ở «Thung lũng Chim non» cách làng hắn không xa. Thử thách đầu tiên. Khi hắn đi trộm trứng loài chim Kamitsuki, vào lúc con mẹ nhào xuống từ trên cao...

Sigrosig tiếp tục xông lên ngay cả khi đang căng hai mắt ra tìm lại căn nguyên của cảm giác ấy.

Hắn trông thấy một người nhỏ, cực nhỏ đứng lên trước hết trong hàng ngũ của Nhân Giới, ngay chính giữa hẻm núi. Mái tóc dài cùng thân hình mảnh dẻ. Một người phụ nữ——một hiệp sĩ điểm tô bằng bộ giáp bạc lóng lánh.

Trước đây, hắn chỉ mới trông thấy một lần một Hiệp sĩ Rồng của Nhân Giới bay trên Dãy Núi Tận Cùng. Hắn đã dự tính sẽ nghiền nát gã hiệp sĩ đó khi hạ cánh, song hiệp sĩ ấy lại bay mất vào trong Dãy Núi Tận Cùng sau khi lượn hai, ba vòng trên bầu trời.

Cái lũ đó thật vô dụng.

Tuy nhiên. Trong đôi mắt đen của nữ hiệp sĩ đấy.

Sigrosig cảm nhận được rõ rệt ánh nhìn của nữ hiệp sĩ mặc cho khoảng cách giữa hai người dài hơn 300 mel. Cảm giác sợ hãi hay hoảng hốt đáng ra phải hiện diện nhưng lại đi đâu mất, để lại chưa được nổi một hạt muối sắp rơi vào một nồi nước sôi to đùng.

Trái lại, nó mang theo sự trầm tĩnh khi xác định và nhắm bắn con mồi.

... Săn, hắn ư?

Săn Sigrosig, Tộc Trưởng tộc Khổng Lồ và đồng thời là chiến binh hùng mạnh nhất trong 5 chủng tộc Hắc Giới?

“Higg...”

Một tiếng thét inh tai không phù hợp với biểu hiện dữ tợn của hắn thoát ra từ cuống họng.

Hai chân hắn mất đi sức lực và chiếc rìu lớn trên tay phải trở nên nặng trĩu kinh khủng. Sigrosig sẩy chân đổ sập.

Ngay tức thì.

Zubaaa!! Một tia sáng chói lọi bắn ra từ thanh kiếm của nữ hiệp sĩ, nảy một tiếng vo vo nghe chẳng giống bất cứ âm thanh gì hắn từng nghe. Nó đâm xuyên qua ngực phải tên Khổng Lồ đang chạy ngay trước Sigrosig như không hề có trở ngại.

Nếu Sigrosig không bất chợt ngã lúc ấy, tia sáng nhất định đã thổi bay luôn trái tim của hắn.

Thay vào đó, chùm sáng trắng hóa hơi một phần bộ tóc đỏ bù xù của Tộc Trưởng tộc Khổng Lồ và cái tai phải trang trí bằng răng những con mồi của hắn.

Đâm xuyên tiếp hai đồng bọn đang chạy phía sau xong, nó tan thành hàng đốm sáng, để lại những vết thương chí mạng này.

Ý thức của Sigrosig khó có thể ghi nhận 3 tên Khổng Lồ mới mất sạch Sinh Mệnh chỉ trong tích tắc và ngã gục như khúc củi. Thậm chí cơn đau kịch liệt thiêu đốt bên đầu phải cũng chỉ như đàn côn trùng nhỏ ly ty trước dòng xúc cảm khủng khiếp đang tấn công hắn.

Nói ngắn gọn: Nỗi khiếp sợ.

Sigrosig tiếp tục ngồi bệt đó một cách bẽ bàng, cằm đánh lập cập cùng cơ thể run lẩy bẩy.

Ngay cả lúc hắn chứng kiến cuộc nổi dậy bất thình lình của Hắc Tướng Quân Shasta, dầu bất ngờ, nhưng hắn không hề sợ hãi. Những kẻ bị Shasta giết sau khi biến thành cơn lốc đen chỉ vỏn vẹn một tên sát thủ kém cỏi và lũ Goblin. Tuy phải công nhận quyền năng của Hoàng Đế Vector, song hắn chẳng gặp vấn đề gì bởi ngài ấy không là người mà là một vị thần của thời xưa.

Ấy thế, tại sao nữ hiệp sĩ đó lại khiến hắn hãi hùng đến vậy?

Sigrosig không tài nào chịu nổi cái cảm giác đờ ra trong sợ hãi trước đối thủ là một người phàm.

“Đéo thể nào... Đéo thể nào, đéo thể nào, đéo thể nào...”

Khói bay lên từ mớ tóc cháy khi trưởng tộc Khổng Lồ kêu rên.

Không thể nào có chuyện đó. Hắn không thể bị dọa được. Tia pháo trắng cắm sâu vào tâm trí hắn như một cơn đau dữ dội tăng dần theo sự hoang mang của hắn. Mồm và lưỡi co giật mạnh, nôn một tràng từ ngữ nghe hệt âm thanh dị thường.

“Đéđéđéđéothểnào, giết, giết, giếtgiétgétdét, détdétdétdétdétdét.”

Trong tích tắc ấy, cái «lõi» ——self-image coi mình là kẻ mạnh nhất——bám rễ chắc nịch giữa Fluctlight của Sigrosig, cùng cái «tình thế» hắn cứng đờ vì sợ hãi này, đã gây ra những xung đột không thể tránh khỏi, làm mạch quang lượng tử trong Lightcube của hắn sụp đổ.

Hai mắt của gã Khổng Lồ lóe lên ánh sáng màu đỏ.

“Dét, dét, de——————————”

Trong khi các chiến binh tộc Khổng Lồ xung quanh đương kinh ngạc chứng kiến, Sigrosig dậm đà bật lên.

Hắn vung vẩy cây búa khổng lồ của mình như thể nó nhẹ như bông, rồi bắt đầu xung phong lại với khí lực kinh thiên động địa.

Vừa chạy vừa đánh bay đồng loại tứ tóe sang hai bên, chẳng mấy chốc hắn bắt kịp với đội quân Goblin tiên phong. Tiếng bèm bẹp và gào thét thát thanh không ngừng vọt ra từ phía dưới chân khi hắn lao tới mà không giảm chút tốc độ tí nào, nhưng gã Khổng Lồ đã không còn nhận thức được những việc ấy bằng nhận thức đã vỡ tan của mình.

Mệnh lệnh giết ả hiệp sĩ đó vang vọng khắp trong đầu hắn như cái chuông hỏng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.