Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Quyển 20 - Sword Art Online - Alicization-Chương 697 : Chương 85




Giáng thế dưới thân phận Hoàng Đế Vector, Gabriel Miller hạ mắt nhìn xuống những Fluclight nhân tạo đang quỳ gối gục đầu dưới chân hắn, lòng hắn có chút cảm xúc nơi sâu thẳm nào đó.

Tất cả bọn chúng chỉ là những dữ liệu lượng tử tạo từ ánh sáng được chứa đựng trong những khối Lightcube có mỗi cạnh dài 2 inch. Mặc dù vậy, trong thế giới này thì chúng là những con người đích thực có trí tuệ lẫn linh hồn. Tuy nhiên, nửa trong số 10 tên xếp hàng trước mặt hắn là những con quái vật kì lạ.

10 tướng quân tự xưng là «Feudal Lord» (Chư Hầu), gồm các Hiệp Sĩ, Thuật Sư, cùng với 50 000 quân đồn trú bên ngoài thành, tất cả đều là unit (Quân Lực) ban cho Gabriel. Kể từ bây giờ, hắn phải sử dụng những con tốt thì này sao cho hợp lý để tiêu diệt lực lượng phòng thủ của Nhân Giới và bắt lấy «Alice».

Thế nhưng, không giống với những game chiến thuật giả lập thời gian thực ở thế giới thật, những unit này không thể điều khiển bằng chuột hay bàn phím như ý muốn. Hắn phải được trực tiếp dẫn dắt và ra lệnh chúng với lời nói và thái độ của hắn.

Gabriel lẳng lặng đứng dậy khỏi chỗ ngai vàng, bước vài bước và quay sang nhìn vào tấm gương đang treo trên tường đằng sau.

Hình bóng hắn phản chiếu trong đó là bộ dạng hơi thiếu thẩm mĩ.

Chỉ có khuôn mặt và mái tóc vàng suýt bạc là y như ngoài thế giới thực. Còn lại, Gabriel đang đội một cái vương miện màu đen đính viên pha lê hồng ngọc; hắn khoác một cái áo lông đen nhánh sang trọng tựa như áo da lộn, bên dưới là một chiếc quần da dài. Thanh trường kiếm đeo bên hông phát quang nhè nhẹ, giày bốt và găng tay đều được thêu đường chỉ bạc. Trên lưng là tấm áo choàng dài màu huyết dụ.

Đánh mắt sang phải một bước dưới ngai vàng, hắn thấy một Kỵ Sĩ đứng một bậc dưới ngai, tay kẻ đó chắp sau gáy và mắt ngó nghiêng xung quanh.

Trong bộ giáp toàn thân óng ánh màu tím như thạch anh chính là Vassago Casals, kẻ đăng nhập cùng lúc với Gabriel. Dù hắn đã dặn gã trước khi lên đường là phải nín nhịn và đừng hé bất kì lời gì không cần thiết trước khi kiểm soát tình hình, có vẻ cảm xúc muốn văng thành những tiếng lóng của gã đã gần như bộc phát hết khỏi lồng ngực cùng với tiếng loảng xoảng của chân gã.

Gabriel lắc nhẹ đầu và đưa mắt trở lại tấm gương trước mặt.

Hắn đã quen với quần áo được làm riêng, nên bộ trang phục này khiến hắn mấy dễ chịu. Song tại «Underworld» này, Gabriel không phải là CTO của một tập đoàn quân sự tư nhân.

Hắn là vị hoàng đế quyền lực cai trị Dark Territory vô biên.

Ngoài ra, hắn là một vị thần.

Gabriel nhắm mắt lại, hít một hơi thật chậm rồi thở ra.

Trong tâm trí hắn, vai diễn chuyển từ Chỉ Huy Cứng và Lạnh Lùng mà hắn hóa thân sang Hoàng Đế Tàn Nhẫn chỉ với một cú click vào cái công tắc ở nơi nào đó.

Mở mắt ra một lần nữa, khi hắn quay lại, hất cái áo choàng đỏ thẫm của mình, Gabriel——Vector, Vị Thần Bóng Tối——ngạo mạn nhìn 10 Tướng Quân và nói với một giọng cay nghiệt vang vọng khắp một căn phòng không còn vương chút dấu hiệu con người.

“Ngẩng mấy cái đầu khốn kiếp của các ngươi lên và xưng danh đi.——Tên ở đằng kia, ngươi trước.”

Gã trung niên cường tráng đang quỳ sạp trán phủ phục lên sàn liền nhổm người lên nhanh không ngờ trước khi xưng tên bằng tiếng Nhật trôi chảy.

“V-v-vâng, thưa bệ hạ! Thần là Lengyel Gira Sukovo, Đầu Lĩnh Guild Thương Công!”

Y cúi đầu xuống và hành lễ lần nữa, thì một kẻ khổng lồ như một ngọn núi nhỏ bắt đầu di chuyển bên cạnh.

Quanh eo của kẻ nửa người cao gần 12 feet khi đứng, là một sợi xích đen bóng được đeo chéo, với bộ da thú hoang dã còn lông quấn quanh. Gã mạnh mẽ nâng khuôn mặt cùng sống mũi dài kì lạ lên, rồi tự giới thiệu với một giọng trầm và thấp như thể mặt đất sắp rung lên.

“Tộc Trưởng Tộc Khổng Lồ, Sigrosig.”

Trong khi tiềm thức của Gabriel tự động chấp nhận con quái vật này cũng có trí thông minh và linh hồn, thì kẻ thứ ba đã phát ra một âm thanh khàn khàn đinh tai.

“……Thủ Lĩnh Guild Sát Thủ…… Fu Za……”

Khi so sánh với tên khổng lồ kế bên, thì tên mặc áo trùm đầu này rất gầy, như thể hắn không hề tồn tại; không thể xác định được tuổi tác của hắn, nói gì tới giới tính.

Mặc dù Gabriel muốn ra lệnh bảo tên này lộ mặt trong giây lát nhưng rồi lại quyết định thôi, vì hắn biết rằng Sát Thủ có một số quy tắc cấm họ để lộ sự hiện diện của mình, sau đấy nhìn qua tên tướng quân tiếp theo.

Hắn vừa vặn kéo lại thôi thúc lập tức muốn nhíu mày.

Thứ tồn tại ngồi thụp trước mặt hắn là hiện thân tuyệt đối của sự xấu xí. Nó không thể quỳ bởi vì chân quá ngắn. Cái bụng tròn núc ních đầy chất béo phát ra ánh nhờn cứ như mỡ và lủng lẳng treo quanh cái cổ phần nào đã lún xuống dưới vai có vẻ là hộp sọ của những con vật nhỏ.

Cái đầu thì 7 phần lợn và 3 phần người. Cái mũi phẳng nhô ra, và một cái miệng to oàm với răng nanh lộ ra ngoài, nhưng cặp mắt tròn sáng như hạt cườm lại lóe lên với trí tuệ của con người, khiến nó còn kinh tởm hơn bao giờ hết.

“Tộc Trưởng Tộc Orc, Rilpirin.”

Khi nghe giọng nói rít kin kít của nó, Gabriel tự hỏi nó là giống đực hay là giống cái, nhưng ngay lập tức hắn từ bỏ ý nghĩ này. Vì nó chỉ là một con orc, một unit cấp thấp trong đội quân. Chỉ là thứ dùng rồi vứt đi.

Sau đó, kẻ tiếp theo cúi đầu lanh lợi, nó trẻ đến nỗi gọi là thiếu niên cũng không sai. Mái tóc vàng đỏ lượn sóng, nó chỉ khoác duy nhất chiếc dây lưng bằng da trên cơ thể rám nắng màu đồng đỏ. Nửa thân dưới là một chiếc quần da bó sát và một đôi dép trên cơ thể nhỏ bé đó, trong khi cả hai tay đeo găng vuông vức có khảm kim loại.

“Quán Quân Đời Thứ 10 của Guild Quyền Thuật, Iskahn!!”

Gabriel nhìn tên trai trẻ hô to tràn đầy nhiệt huyết, và trong lòng có chút băn khoăn. Quyền Thuật có thật là boxing không? Một người lính đi đánh nhau tay không có thích hợp không?

Trong lúc hắn ngẫm nghĩ, thì bỗng dưng có tiếng grrrh ồn ã.

Nguồn cơn của nó là từ một kẻ nửa người tuy chưa cao to và lực lưỡng như Khổng Lồ, nhưng sở hữu một cơ thể vượt xa với con người. Thân trên hầu như hoàn toàn được bao phủ bởi lông dài. Hắn hiểu ngay rằng đó là lông thực chứ không phải áo quần vì cái đó kẻ đó nhìn kiểu gì cũng là của một con thú.

Nó khá giống một con sói. Sống mũi nhô ra, răng xếp thẳng tắp như lưỡi cưa và tai hình tam giác. Một âm thanh đứt quãng khó hiểu rỉ ra từ miệng của nó nơi đang có một cái lưỡi dài thò ra ngoài.

“Grr…… Trưởng…… Tộc Ogre…… Fulgr…… rrr……”

Mặc dù Gabriel không biết liệu đó có phải là một cái tên hay chỉ là tiếng gầm gừ của nó, hắn cũng khẽ gật đầu và nhìn sang vị trí tiếp theo.

Ngay tức thì một thanh âm cao xé tai rít lên.

“Thần là Hagashi, Trưởng Tộc Goblin Núi! Thưa Bệ Hạ, xin cho phép những chiến binh dũng cảm của tộc chúng thần được vinh dự làm vào đội tiên phong!”

Chủ nhân của giọng nói đó là một kẻ nửa người nhỏ thó, với một cái đầu hói giống khỉ cùng cặp dài hẹp nhô ra. Chiều cao nó còn thấp hơn cả con người, nói gì tới bọn Khổng Lồ, orc, ogre đã xưng danh khi nãy.

Theo lời giải thích của Critter trước khi họ dive vào, trong Dark Territory này, chỉ có một luật. Đó là, sức mạnh thống trị tất cả. Nếu vậy, bọn Goblin sở hữu thứ sức mạnh gì khiến chúng có thể sánh ngang hàng với các tộc khác trong khi nhìn chúng có vẻ yếu đuối hơn mọi khía cạnh?

Mặc dù nó chỉ là unit bộ binh cấp thấp, thậm chí là thua cả bọn orc, Gabriel vẫn săm soi khuôn mặt của tên goblin núi với chút thú vị, và hmm, hắn tìm ra câu trả lời. Đó là vì ham vọng cuộng bạo xoáy bốc trong đôi mắt nhỏ xấu xí của tên nửa người nửa thú kia.

Khi Trưởng Tộc Goblin Núi dứt lời, một tên nửa người khác đứng cạnh hắn, chỉ khác màu da, cũng rít lên theo cùng một cách.

“Nực cười! So với lũ này, chúng thần sẽ phục vụ Bệ Hạ còn tốt hơn gấp 10 lần! Kuberi, Trưởng Tộc Goblin đồng bằng, cung kính chờ lệnh Bệ Hạ!”

“Mày nói cái quỷ gì thế hả, đám chuyên ăn sên? Hay do não mày bị bùn làm cho nhũn rồi hả!?”

“Mày khác đéo, não teo quắt vì nắng trời rồi phải không?!!”

Trước khi hai kẻ chuẩn bị cãi cọ——

Pachi! Những tia lửa xanh tới khiến hai kẻ lãnh đạo tộc Goblin nhảy dựng trong khi hét toáng lên.

“——Có cần ta nhắc không, hai ngươi đang diện kiến Hoàng Đế Bệ Hạ đấy.”

Với một giọng nói đầy vẻ lẳng lơ, một người phụ nữ trẻ trung mặc hở hang hạ bàn tay phải vừa giơ lên. Những tia lửa nhạt dần ngay sau khi ả ta cọ nhẹ đầu ngón tay, cứ như đá lửa.

Ả ỏng ẹo đứng lên, ưỡn hông như thể muốn phô bày cơ thể đầy đặn và thân hình gợi cảm của mình trước khi cúi chào cầu kì. Đến cả Gabriel cũng hiểu lý do tiếng huýt sao khe khẽ của Vassago đang đứng bên phải hắn.

Nước da màu cà phê sữa của ả ta ánh lên như thể nó được bôi dầu; chúng chỉ được che phủ tối thiểu nhờ lớp vải da nhuộm men đen. Ả mang giày cao gót nhọn hoắt. Trên lưng khoác một chiếc áo choàng lông ánh màu đen bạc, đỡ hộ cho mái tóc bạch kim ả chảy dài đến thắt lưng.

Phấn mắt và son môi màu xanh da trời nhạt; ả ta nheo đôi mắt lam tràn trề sức sống một cách đầy khêu gợi khi tự xưng.

“Thủ Lĩnh Guild Ám Hắc Thuật Sư, Dee Ai El. Thần có 3 000 Thuật Sư dưới trướng, và tất cả mọi thứ từ cơ thể đến linh hồn chúng thần đều dâng về Ngài, thưa Bệ hạ.”

Trước giọng nói hấp dẫn và cách tán tỉnh đó, Gabriel, kẻ chưa bao giờ bị điều khiển bởi ham muốn xác thịt, chỉ gật đầu.

Ả phù thủy tự gọi là Dee đó chớp mắt vài lần, như thể muốn nói thêm điều khác, nhưng rồi ả lặng lẽ hành lễ lần nữa trước khi quỳ.

Một quyết định khôn ngoan đấy, Gabriel nghĩ vậy, sau đó hắn đảo mắt sang unit tướng quân cuối cùng.

Kẻ đang im lặng quỳ đó là một người đàn ông đang thời đỉnh cao sung mãn, kiêu hãnh với cơ thể loài người ngoại hạng.

Toàn thân gã ta mặc bộ giáp màu đen với vô số vết trầy xước, nhưng vẫn tỏa ra ánh mờ mờ. Trên khuôn mặt đang cúi gầm, có thể thấy một vết sẹo nông từ chân mày đến sống mũi của gã.

Không ngẩng mặt lên, một giọng nam trầm thô gai góc phát ra từ người đàn ông đó.

“Viksul Ur Shasta, Chỉ Huy Ám Hắc Kỵ Sĩ. Trước khi hiến dâng thanh kiếm của Thần cho Bệ Hạ…… xin phép thần được hỏi một lời.”

Rốt cuộc gã ta cũng ngước mặt lên và trên đó, Gabriel nhận ra sự kiên định ngàn đời không đổi giống những «chiến binh chân chính» hắn từng gặp.

Đặc biệt, sau đôi mắt sắc sảo ấy, là một sự cương quyết mà 9 vị tướng quân kia hoàn toàn không có. Kỵ Sĩ tên là Shasta nhìn trừng vào Gabriel trong khi tiếp tục với một giọng còn thấp hơn ban nãy.

“Tham vọng khi trở lại ngai vàng lần này của Bệ Hạ là gì?”

Hiểu rồi——Tên này không đơn thuần chỉ là chương trình.

Hắn tự nhủ với bản thân phải luôn ghi nhớ điều này, rồi với chiếc mặt nạ mang tên Hoàng Đế Tần Nhẫn, Gabriel đáp lại với giọng điệu lạnh lùng.

“Máu me và khiếp sợ. Lửa rực và tàn phá. Chết chóc và kêu gào.”

Khi giọng nói của Gabriel tuôn ra, sắc mặt tất cả tướng quân đột nhiên cứng lại tựa thép gia công.

Nhìn khuôn mặt của 10 viên tướng, Gabriel hất cái áo choàng lông của mình, rồi giơ tay phải và chỉ lên bầu trời phía tây.

Từ miệng của hắn, dã tâm chinh phạt giả mạo gần như tự động bắn từng chữ đanh gọn.

“……«Đại Môn», thứ bảo vệ những mảnh đất phương tây được ban tràn sức mạnh bởi các vị thần từng trục xuất ta khỏi Thiên Giới, giờ đây sắp sụp đổ. Ta trở lại đây…… để rợp bóng cánh tay uy quyền của ta lên cư dân vùng đất đó!”

Theo lời giải thích ngắn hết sức có thể của Critter, hắn đã biết hết về «Nạp Thử Nghiệm Pha Cuối» sắp xảy ra sau một tuần lễ tính theo giờ nội bộ. Nhờ các chi tiết đó, hắn tiếp tục bài diễn văn với chất giọng hùng hồn.

“Khi Đại Môn vỡ vụn, Nhân Giới sẽ thật sự thuộc về tay chúng ta, con dân của bóng tối! Ta chỉ tìm một kẻ, đó là «Thánh Vu Nữ», cô ta sẽ xuất hiện ở mảnh đất đó! Ta cho phép các ngươi tùy ý chém giết, cướp bóc lũ con người còn lại! Đây là thời khắc con dân bóng đêm đã mong mỏi——giờ G đã điểm!!”

Bầu không khí nãy giờ chìm trong im lặng——

Bị phá tan bởi những tiếng thét man rợ, chói tai.

“Giiiii-!! Giết-!! Lũ Ium trắng, giết sạạạạạcch-!!”

Kẻ giậm chân và la hét chính là thủ lĩnh của tộc orc, đôi mắt của nó bốc ngùn ngụt sự giận dữ và dục vọng. Ngay lập tức, 2 trưởng tộc goblin cũng huơ tay hùa theo.

“Hooooouu!! Chiến Tranh!! Chiến Tranh!!”

“Ura————!! Chiến Tranh, Chiến Tranh————!!”

Tiếng hò xung trận ngay lập tức lan truyền tới các tướng lĩnh khác và bọn thuộc hạ phía sau chúng. Áo choàng đen của Guild Sát Thủ tung bay để lộ cơ thể mỏng manh như cọng bún trong khi đám đàn bà trong Guild Hắc Pháp Sư bắn những tia lửa đầy màu sắc cùng với những tiếng reo ngà say.

Giữa đại sảnh rộng lớn tràn ngập những tiếng tru tréo hoang dã——

Gabriel nhận thấy chỉ có tên Hiệp Sĩ tên Shasta là vẫn quỳ đó, gã không hề để lộ bất kì cảm xúc nào.

Hắn không thể đoán nổi cái dáng người mặc giáp cứ trơ lì như bức phù điêu đó, phải chăng được khắc từ sự tự chủ của kẻ quân phiệt, hay từ thứ cảm xúc nào khác.

***

“Tài năng này của người anh em thật không ngờ đấy! Sao lúc trước không trở thành diễn viên nhỉ?”

Gabriel khịt mũi đáp lại Vassago, kẻ vừa ném một chai rượu vang vừa cười ngớ ngẩn.

“Tôi chỉ làm những gì cần thiết. Tốt nhất cậu cũng nên tập cách nói như vậy đi. Dù sao cấp của cậu cũng cao hơn tụi nó một bậc mà.”

Búng nắp chai rượu bằng ngón tay của mình rồi hắn ngậm một chút chất lỏng màu đỏ ruby trong miệng trước khi căn nhắc có nên coi đây là uống rượu trong lúc đang làm nhiệm vụ hay không.

Còn tên Vassago thì thô lỗ tu ừng ực chai rượu có vẻ hàng cổ chất lượng bậc nhất như nốc bia tựa như muốn nói không uống thì phí bỏ; sau đó hắn chùi miệng một cách thô kệch trước khi trả lời.

“So với việc ra lệnh hoặc phát biểu gì gì đó, thì tôi thích lên tiền tuyến mà giết chóc hơn. Cậu không biết chúng ta mấy khi có cơ hội hiếm thế nào khi dive vào thế giới VR sống động này à…… rượu này, thậm chí là cái chai này, mọi thứ đều rất thực với tôi.”

“Đổi lại, sẽ rất đau hoặc chảy máu nếu ăn chém. Vì hệ thống hấp thụ đau đớn không hoạt động ở đây.”

“Chả phải việc đó càng tốt sao?”

Nhún vai với cái tên Vassago đang cười khoái trá, Gabriel đặt chai rượu xuống bàn và đứng khỏi chiếc ghế sofa.

Tầng trên cùng của Obsidia chính là phòng riêng của Hoàng Đế. Nó rộng hơn hẳn văn phòng làm việc ở trụ sở chính GlowGen DS, ngoài ra, có thể nhìn ngắm phong cảnh đêm của thành thị quanh điện một cách toàn mỹ từ cửa sổ đồ sộ trong đây. Mặc dù không sáng và đầy màu sắc như ở San Diego, nó lại mang sắc thái huyền ảo riêng biệt.

10 viên tướng quân tự gọi là Chư Hầu đã rời khỏi lâu đài để chuẩn bị cho cuộc chiến; ngoài kia, những ánh đuốc không ngừng nhảy múa trên các con đường cái, rọi đường cho đám lính hậu cần vận chuyển hàng tiếp tế từ nhà kho. Trưởng Guild Thương Công chịu trách nhiệm quân nhu đã được lệnh phải lấy hết toàn bộ thực phẩm và trang bị trong cung điện, để các binh sĩ sẽ không bị đau ốm gì do lạnh và đói.

Cất mắt khỏi vô vàn đốm sáng đó, Gabriel bước tới một góc phòng, chạm tay vào phiến tinh thể tím——bảng điều khiển hệ thống——được cài đặt ở đó.

Hắn thao tác menu một cách nhanh chóng rồi nhấn nút gọi cho người giám sát bên ngoài. Gia tốc thời gian giảm bớt, kéo theo cảm giác lạ lẫm khi tỉ lệ thời gian được đồng bộ, thì hắn nghe tiếng Critter nhanh mồm phát ra từ màn hình.

“Đội Trưởng à?! Tôi chỉ mới trở về từ Phòng Điều Khiển Chính sau khi anh và Vassago dive vào!!”

“Đã là đêm đầu tiên ở đây. Dù tôi đã hiểu vấn đề, nhưng gia tốc thời gian thật lạ lùng thật. Bây giờ chúng ta sẽ thực hiện như kế hoạch. Sự chuẩn bị của các unit sẽ hoàn tất trong 1 hoặc 2 ngày và cuộc tiến quân về Nhân Giới sẽ bắt đầu trong 2 ngày nữa.”

“Tuyệt vời. Nhớ là, sau khi anh có được «Alice», hãy mang cô ta đến đó và sử dụng menu để tháo cô ta tới Phòng Điều Khiển Chính. Như vậy LightCube của «Alice» sẽ thuộc về chúng ta. Ngoài ra, thông não thằng đần Vassago giùm tôi.”

Hình như lúc giọng của Critter tới tai hắn thì một tiếng rủa sả ngắn cũng vọng lại từ đằng sau.

“Vì chúng ta hiện không có quyền quản trị lúc này, cho nên việc reset account là bất khả thi. Nói cách khác, Đội trưởng, nếu anh hay Vassago teo trong thế giới đó, thì không thể sử dụng super account này được nữa. Tới lúc đó, anh thực sự phải bắt đầu lại từ vị trí một tên lính quèn đấy!”

“Ừừ…… Hiểu rồi. Bây giờ bọn tôi sẽ hạn chế lên tiền tuyến. Có động thái gì từ JSDF không?”

“Tới giờ vẫn chưa. Có vẻ như chúng không nhận ra là anh đã dive vào.”

“Tốt. Vậy, tôi ngắt kết nối đây. Vào lần liên lạc tới, nó sẽ là khi chúng tôi rời khỏi đây khi đã có Alice trong tay.”

“Đã rõ, tôi chờ tin vui.”

Sau khi đóng cửa sổ liên lạc, với chút cảm giác mất tỉnh táo, thế giới quay về với tỉ lệ gia tốc vốn có của nó.

Vassago vẫn ở đó, lẩm bẩm và chửi rủa trong khi đang vật vã với cái khóa trên bộ giáp của mình, và cuối cùng hắn ném hết đống giáp trụ bên ngoài; lúc đứng lên gã chỉ còn một chiếc áo da và quần.

“Ee-to, người anh em. Tôi xuống phố vui chơi chút nhé…… mà chắc là, ếu được rồi nhỉ.”

“Kiềm nén mấy thứ cám dỗ lúc này đã. Sau khi chiến dịch thành công, tôi sẽ cho cậu xả láng cả đêm.”

“Đã rõ. Không gái gú không giết chóc à…… Thế tôi sẽ làm một cậu bé ngoan và đi ngủ đã. Căn phòng kia là của tôi nhé đồng chí.”

Khớp xương kêu ọp ẹp khi duỗi ra, Vassago biến mất vào trong phòng ngủ bên cạnh, còn Gabriel cũng cởi vương miện ra khỏi trán và thở dài.

Để cái áo choàng hoa mỹ và cái áo dài ra trên sofa, rồi hắn quẳng thanh kiếm lên trên cùng.

Trong các trò chơi VR mà hắn từng chơi đến giờ, trang bị khi tháo ra sẽ được cất vào trong kho đồ, nhưng có vẻ là nó không khả dụng ở thế giới này. Sau một tháng sống trong phòng này, nó sẽ trở nên cực kì lộn xộn, nhưng hắn sẽ rời khỏi lâu đài này sau nay mai, và lần tới khi hắn trở về sẽ là lúc thoát ra khỏi đây.

Khi cởi cúc áo và mở cửa đối diện căn phòng mà Vassago đã lủi vào, Gabriel——nheo mắt lại ngạc nhiên.

Trong phòng ngủ hùng vĩ, bên cạnh chiếc giường ngủ sang trọng khổng lồ là một hình bóng nhỏ nhoi, phủ phục trên mặt đất.

Hắn nhớ là đã ra lệnh cho tất cả, kể cả người hầu, không một ai được phép vào tầng Hoàng Thất. Thực sự có kẻ dám không tuân theo mệnh lệnh của thần sao?

Dẫu nửa muốn quay trở ra và lấy thanh kiếm, nhưng Gabriel bước vào phòng ngủ và đóng cửa sau lưng lại.

“……Kẻ nào?”

Hắn cất tiếng hỏi cộc lốc.

Câu trả lời phát ra với một giọng hơi khàn mà nữ tính.

“……Xin phép cho thần được hầu hạ Ngài đêm nay.”

“Hou?”

Nhếch một bên mày, Gabriel băng qua căn phòng le lói chút ánh sáng và thẳng về phía giường.

Hai cánh tay tựa lên đất thuộc về một người phụ nữ trẻ với bộ đồ mỏng tanh. Mái tóc cô màu xanh nhạt được búi cao với một dải ruy băng trang trí lộng lẫy. Từ những đường nét cơ thể ảo mờ dưới lớp vải, không thấy bất kì loại vũ khí nào.

“Kẻ nào ra lệnh?”

Hắn ngồi lên trên tấm lụa màu sắc rực rỡ và hỏi. Sau khi ngừng một chốc, cô ta trả lời bằng một giọng thinh thinh.

“Thưa, không ai cả…… Đây chỉ là nghĩa vụ của thần.”

“Vậy sao.”

Gabriel đảo mắt đi và thả phịch mình lên trung tâm chiếc giường.

Vài giây sau, cô gái đứng lên và lướt đến bên phải hắn mà không hề gây ra tiếng động.

“Xin thứ lỗi cho thần……”

Kể cả Gabriel cũng không thể không ngạc nhiên trước vẻ đẹp ngoại quốc của người phụ nữ trẻ trung đang thì thào với hắn. Tuy nước da của cô hơi tối, nhưng chỗ gò má của cô thoáng nét cao quý đặc trưng của phụ nữ Bắc Âu.

Nhìn cô nhẹ nhàng chuẩn bị cởi bộ đồ trong suốt và tháo dải băng đô cột tóc của mình, có chút cảm xúc chợt ấp đến trong Gabriel.

Thật sự một Fluctlight Nhân Tạo có thể làm như thế này sao?

Ngay cả khi cô ta không phải là một AI hoàn chỉnh? Nếu vậy, đã đến mức độ hoàn thiện như Alice thì sẽ như thế nào?

Thứ làm trái tim Gabriel lay động, không phải là việc cô ta bỏ mặt cơ thể của cô.

Mà là——

Con dao nhọn vung cao, được rút từ mái tóc lượn sóng của người phụ nữ, đúng như hắn thấy trước.

Bắt lấy tay phải cô gái bằng sự điềm tĩnh dị thường, tay còn lại của Gabriel vụt thộp lấy cái cổ họng nhỏ gầy kia và đè cô ta lên giường.

“Kuh……!!”

Cô nghiến răng thật chặt và chống trả bằng tất cả sức lực, cố vung con dao tới. Lực từ cổ tay cô ta mạnh hơn dự đoán, nhưng vẫn thiếu quá nhiều để khiến Gabriel bận tâm. Tay phải kẹp cứng tay thuận của cô ta còn ngón tay cái trái ấn nhè nhẹ vào khí quản, hắn khóa toàn cử động của cô ta.

Mặc dù khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn, sự cương quyết lóe lên trong đôi mắt xám của cô ta không hề yếu đi chút nào. Trang điểm lóng ngóng trên sắc mặt mãnh liệt cùng với sức mạnh cơ bắp, khó mà nghĩ cô ta là một sát thủ chuyên nghiệp. Điều này có nghĩa kẻ nổi loạn này không phải dưới trướng Thủ Lĩnh Guild Sát Thủ, Fu Za, nhưng một trong 9 vị tướng kia——có khả năng nhất chính là các tướng quân loài người.

Kề khuôn mặt của mình gần hơn, Gabriel lặp lại câu hỏi khi nãy.

“Kẻ nào ra lệnh?”

Cô ta cũng trả lời với giọng điệu khản trầm như lúc trước.

“Ý của…… riêng ta.”

“Vậy, thượng cấp ngươi là ai?”

“…………Không ai cả.”

“Hmm.”

Gabriel trầm ngâm tựa một cỗ máy, không lộ bất kì cảm xúc nào.

«Rath» muốn phá vỡ giới hạn của một Fluctlight Nhân Tạo. Tức không thể không tuân theo các quy tắc, luật lệ, và mệnh lệnh từ kẻ có quyền lực cao hơn.

So với Fluctlight ở Nhân Giới bị ràng buộc bởi vô số điều luật, các cư dân ở Dark Territory dường như sống tự do hơn, song bản chất của họ vẫn không thay đổi. Tự do hình thức này tồn tại chỉ đơn giản là vì nơi đây chỉ có đúng một luật lệ cho các Fluclight.

Đó chính là «Sức mạnh thống trị tất cả». Đây là thế giới sống còn, mạnh được yếu thua. Dường như thí nghiệm của RATH theo trong kế hoạch sẽ là Nhân Giới, tin tưởng vào trật tự, và Vùng Đất Bóng Tối, nơi loạn lạc, sẽ rơi vào chiến tranh dù có hay không sự can thiệp của Gabriel, đồng thời kết quả sẽ được dùng làm chất xúc tác cho các thử nghiệm sau nếu có.

Tuy nhiên, bất kể lý do gì, trước khi giai đoạn đó được tiến hành theo dự tính, thì đã có một Fluctlight trong Nhân Giới vượt qua giới hạn. Gián điệp trong Rath không gửi bất cứ thông tin liên quan nào đến một Fluctlight tương tự vậy ở trong Vùng Đất Bóng Tối.

Nói cách khác, người con gái âm mưu giết Hoàng Đế với một con dao nhỏ này cũng là một linh hồn bị ràng buộc bởi luật lệ tuyệt đối đã ban. Dù vậy, khi Gabriel đặt câu hỏi, không, khi Gabriel ra lệnh, cô ta không hề tiết lộ danh tính chủ nhân. Điều đó chứng tỏ thậm chí là dưới sự ra lệnh của Gabriel, Hoàng Đế và cũng là một vị thần, cô ta vẫn ưu tiên sự trung thành với chủ nhân của mình. Tức là cô cho rằng chủ nhân mạnh hơn cả Hoàng Đế.

Trong trường hợp đó, để đảm bảo cuộc chiến diễn ra suôn sẻ, cần phải cho các tướng lĩnh cũng như lũ unit thuộc hạ thấy được sức mạnh thật sự của hắn, cho chúng thất rằng Gabriel——Hoàng Đế Vector——là kẻ mạnh nhất trên thế giới này. Nhưng, hắn không thể thoải mái tiêu diệt mấy tướng quân được. Biết phải làm thế nào.

——Không.

Có một cách khác, hắn phải tiêu diệt một trong những tướng quân đó. Kẻ đã kích thích âm mưu ám sát cho con đàn bà này.

Làm sao để có thể dồn kẻ phản bội lộ mặt chuột? Có nên liên lạc với Critter lần nữa, để cho tên đó giám sát các unit Tướng từ bên ngoài? Không, việc đó yêu cầu phải điều chỉnh tỉ lệ gia tốc thời gian trở về 1:1 với thế giới thực, và sẽ lãng phí thời gian quý báu ở ngoài kia.

Vậy thì——

Xem xét vấn đề tới chừng đó trong nháy mắt, Gabriel lại nhìn thẳng đôi mắt màu sắt kia một lần nữa.

“Lý do gì mà ngươi muốn giết ta? Vì tiền? Hay đất đai?”

Hắn chả quan tâm lắm về câu hỏi của mình. Nhưng câu trả lời lập tức khiến cho hắn bất ngờ hoàn toàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.