Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Quyển 20 - Sword Art Online - Alicization-Chương 676 : Chương 64




Remove core protection.

Eugeo hiểu ra vào cái lúc vừa niệm xong câu chú thuật cậu chưa từng nghe trước đó, dù chỉ vỏn vẹn 3 từ. Cậu hiểu rằng cậu đã mở khóa cánh cửa không bao giờ nên mở.

Đó là một giờ trước khi đối đầu với Kirito, người cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ phải giao chiến.

Sau một trận hòa khó nhằn trước với Chỉ Huy Hiệp Sĩ Hợp Nhất Bercouli – người sở hữu kỹ năng «chém xuyên thời gian» khủng khiếp – bằng cách đóng băng cả hai với thuật Release Recolllection của Bích Hồng Kiếm, Eugeo đang bất tỉnh bị mang lên tầng 100 Thánh Đường Trung Tâm bởi một gã lùn kì quái tự gọi mình là Trưởng Nguyên Lão Chudelkin.

Ở đó, Eugeo đã gặp một cô gái với mái tóc, đôi mắt màu bạc tinh tuyền, và một vẻ đẹp vượt xa khả năng con người — Giáo Sĩ Tối Cao, Administrator. Ả ta nói với Eugeo vẫn còn đang mơ hồ.

—Con là một chậu hoa, thiếu thốn dòng nước tình yêu từ mọi người, không trừ ai.

—Nhưng ta khác. Ta sẽ ban tình yêu của ta, tất cả cho con.

—Những gì con phải làm, là yêu ta với cả trái tim con.

Những lời ả ta trói chặt lấy tâm trí Eugeo không thua gì Thần Thuật. Bị tiêm nhiễm, Eugeo bật ra 3 từ thuật chú ấy sau lời mời ngọt ngào.

Đó có vẻ là Cấm Thuật để khai ấn cánh cửa bảo vệ những điều thật sự quan trọng của con người … ký ức, tâm trí và linh hồn.

Với một nụ cười thuần khiết, Administrator nhìn vào và dò tìm trong tâm trí Eugeo, nhét «thứ đó» – lạnh hơn cả băng giá – sâu tận trong đầu cậu.

Một lần nữa, cậu bất tỉnh nhân sự.

Rồi khi cậu lấy lại thị lực, đôi mắt cậu mở ra như được kéo khỏi cái hố đen ngòm bởi những tiếng hét của ai đó từ đằng xa.

Những tia lửa lóe sáng. Thanh kiếm bạc. Và một chàng trai trẻ tóc đen đang đấu kiếm dữ dội với cậu.

Cậu hiểu ra ngay lập tức. Cậu, trong chiến giáp Hiệp Sĩ Hợp Nhất, đang chĩa mũi kiếm vào người đồng đội cậu đã tin tưởng hơn hết thảy và người bạn ấu thơ cậu yêu hơn mọi ai.

Dù vậy, cái gai lạnh lẽo cắm vào sâu tận trong tâm cậu vẫn không biến mất. Mũi gai ấy tàn nhẫn ra lệnh cậu phải tiêu diệt kẻ thù trước mắt cậu, vì Giáo Sĩ Tối Cao Administrator đáng kính, và trói xích suy nghĩ của cậu.

Bất đắc dĩ, cậu đành phải kích hoạt thuật Release Recollection của Bích Hồng Kiếm để giam giữ hai người quý giá đối với cậu trong băng. Đó là tất cả những gì cậu có thể làm để kết thúc trận chiến để đấu tranh với cái gai ấy.

… Mình đã chịu thua trước sự cám dỗ của Administrator và phá hỏng những thứ không bao giờ nên phá.

… Nhưng vẫn còn một điều mình phải làm … một điều nhất định mình phải làm.

“…Xin lỗi, Kirito… và Alice.”

Dồn hết sức để gặng những từ ấy, rồi cậu bước lên cái đĩa nâng tự động. Để trở lại phòng của Administrator trên tầng 100 Thánh Đường Trung Tâm.

Chiếc đĩa nâng mang cậu trở lại căn phòng im lặng ảm đạm, chỉ có ánh trăng xuyên qua những tấm gương cửa sổ khổng lồ lấp lánh trên áo giáp và kiếm của Eugeo, một thứ ánh sáng trắng mờ ảo.

Đã qua nửa đêm. Giờ là 2 giờ, ngày 25 tháng thứ Năm.

Cho tới tận 3 ngày trước, cậu vẫn còn ngủ trên giường vào lúc này, ở Ký túc xá Kiếm sĩ Tập sự Tinh anh. Cậu luôn ngủ ngon lành sau những giờ học và rèn luyện mỗi ngày, không tài nào tỉnh nổi cho đến khi chuông báo thức reng.

Nghĩ lại về điều đó, cậu đã ở trong Phòng Kỷ luật của Học Viện ngày 22 và trong hầm ngục ngày 23, nhưng dễ gì ngủ ngon được lúc đó. Mặc cho đã chạm đến cực hạn vì mệt mỏi tích tụ sau những trận chiến liên miên kể từ khi vượt ngục sáng sớm ngày 24, mặc cho cái suy nghĩ ấy còn đè nặng lên cơ thể cậu, mũi gai lạnh lẽo vẫn nhói lên như muốn xua đi sự uể oải của cậu chừng nào cậu còn mang theo.

Cống hiến hết mình vì Giáo Sĩ Tối Cao tôn kính. Chiến đấu để bảo vệ Giáo Hội Chân Lý.

Mệnh lệnh đưa xuống từ mũi gai—có lẽ giống như khối tinh thể hình chóp màu tím trong trán của Elderie—mỗi lần nhói lên, nghiêm như roi thép nhưng cũng ngọt lịm như mật ong hảo hạng. Có lẽ cậu sẽ không thể lấy lại ý thức sau khi nếm thứ mật ấy một lần nữa.

Nguyên do duy nhất cậu trở lại chính mình bây giờ là nhờ được lay tỉnh bởi tiếng hét tuyệt vọng của Kirito và trận đọ kiếm dữ dội cậu đã dốc toàn sức lực.

Và cậu trở lại căn phòng này mà không một vết trọng thương nhờ Alice đã quan sát trận chiến mà không can thiệp.

Kiếm pháp và Thuật Chi phối Vũ trang Hoàn toàn của Hiệp Sĩ Hợp Nhất Alice có thể thay đổi Thần Khí của cô thành trận bão hoàng kim của những cánh hoa đủ sức thắng Eugeo trong tình trạng hiện tại của cậu. Nếu Alice rút kiếm ra và tham chiến cùng Kirito, Eugeo có lẽ đã bị hạ gục mà không kịp có thời gian thức tỉnh.

Cậu không rõ chính xác tại sao Alice lại quyết định đối đầu với Giáo Hội Chân Lý dù là hiệp sĩ. Sự thuyết phục của Kirito chắc hẳn đã thành công như cậu tưởng tượng khi đang leo những bậc thang, hoặc cũng có thể đã có những điều kịch tích đã xảy ra.

Mắt phải của Alice được băng lại bởi một mảnh băng có lẽ xé vải từ áo của Kirito. Chắc chắn đã xảy ra chuyện tương tự như lúc cậu chĩa kiếm vào Humbert Zizek ở Học Viện Kiếm Thuật. Mắt phải của cô ấy chắc chắn đã bị nổ văng ra khi mang những tư tưởng chống đối Giáo Hội. Người đã giúp Alice, cô gái lạnh lùng lúc áp giải họ đi ở Học Viện và đối mặt lại với họ ở tầng 80 «Vân Thượng Đình Viên», quyết định không phải là Eugeo, nhưng là Kirito…

—Nhưng mình giờ không có quyền nói về chuyện đó.

—Suy cho cùng, mình đã đánh mất bản thân trước lời dụ dỗ ngon ngọt của Administrator và đã mở cánh cửa tâm hồn mình. Đó là một sự phản bội lại Kirito và Alice. Đó cũng là sự phản bội lại Tiezé, Ronye, Frenica, Gorgolosso-senpai và Sortiliena-senpai, Giám sát Ký túc xá Azurika-sensei, nghệ nhân Satore, mọi người ở nông trại Wolde, Selka, Garrita-san, Gasupht Trưởng làng Rulid và nhà hiền triết nhỏcon trong Phòng Đại Thư Viện – Cardinal-san.

Nắm chặt đốc kiếm trong tay, Eugeo cố gắng chịu đựng cơn buốt giá lạnh ngày càng tăng.

Cậu không còn nhiều thời gian để tỉnh táo thực sự. Cậu phải sửa lại lỗi lầm đã gây ra trước khi biến mất.

Không còn cách nào khác.

Ngẩng mặt lên, cậu chầm chậm nhìn xung quanh.

Có lẽ tầng 99 và 100 có tâm ở vị trí khác nhau. Cái đĩa nâng mang cậu lên nằm ở cuối phía nam trong tầng. Vô vàn vì sao nhấp nháy trên bầu trời nhìn được qua kính cửa sổ trong phòng. Ánh sáng từ những ngôi sao và mặt trăng rọi vào phòng, làm bật lên những cột trụ sắp thành hàng và những thanh kiếm trang trí lộng lẫy.

Và—

Eugeo hướng ánh mắt lên như thể ai đó gọi cậu.

Thần thoại về những vị thần được vẽ trên mái trần trắng tinh khiết 10 mel ngay phía trên. Những viên pha lê được khảm trên những vị thần, đại long và con người, tỏa sáng không một vết hoen ố.

… Những tia sáng đó đã gọi mình ư?

Khi Eugeo đang tập trung vào một trong những viên pha lê.

Một giọng nói thật sự phát ra từ một hướng khác. Cậu nhanh chóng quay mặt về phía trước.

Một chiếc giường tròn, với đường kính có vẻ rộng trên 10 mel, được đặt ở giữa căn phòng bao la. Không thể nhìn vào bên trong qua những chiếc màn treo quanh nó. Nhưng cậu có thể nghe thấy một giọng nói the thẻ xuyên qua lớp lụa mỏng trắng tinh đó. Âm vang dịu dàng như một bài ca hay lời thủ thỉ.

Đó là giọng của Administrator, Giáo Sĩ Tối Cao.

Hình như ả ta đang niệm thuật, nhưng không có chút giai điệu nguy hiểm của thuật tấn công. Nếu đó là thuật cần phải có nghi thức chuẩn bị, thì đây là cơ hội tốt.

Tra Bích Hồng Kiếm lại vào bao, Eugeo đặt nó lên đất, rồi cởi bỏ giáp bạc đã bị vỡ lúc đấu với Kirito. Khi đã gỡ xong găng tay, áo giáp và áo choàng, cậu trở lại với bộ đồ áo sơ mi quần dài. Nhẹ đặt tay lên ngực, cậu xác nhận nó đang ở đó.

Cậu tiến một bước về phía bức màn, rồi một bước nữa.

Một cái bóng nhỏ bước khỏi giường, lảo đảo như gã say. Đi kèm là tiếng cười đến khó chịu.

“Hoho, hohihi…Ta đã nghĩ ngươi sẽ xong rồi chứ, bị cắt thành mảnh trong 5 hay 10 phút. Nhưng giờ ngươi lại còn sốống trở về. Có vẻ ta đã tìm ra kẻ chiến thắng trong tay ta đâyy.”

Hơi thở cậu ngừng lại khi nhìn thấy gã đàn ông dưới ánh trăng. Cậu phải gắng hết sức để không bị cứng đơ lại.

Bộ đồ không hợp một chút nào, đỏ chói bên phải hắn, bên còn lại xanh đậm. Và ở giữa ngực thì phồng lên như quả bóng, liên kết theo kiểu vô hình thù.

Mắt hẹp lại như sợi chỉ, miệng thì phô ra nụ cười hớn trên gương mặt tròn, tái nhợt và vô hồn. Cái đầu trọc dấu dưới cái mũ vàng, nhưng không thể nhầm đi đâu cái diện mạo này.

Trưởng Nguyên Lão Chudelkin. Là kẻ đã xuất hiện ngay khi trận chiến giữa Eugeo và Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli sắp vào hồi kết, là kẻ đã biến Chỉ Huy Hiệp Sĩ thành một khối đá bằng thuật «Deep Freeze» và hình như đã mang cậu lên tầng 100 khi cậu đã bất tỉnh.

Tuy hắn ta lùn và có ngoại hình hài hước nhưng hắn lại là Thần Thuật Sư mạnh thứ hai, chỉ sau Giáo Sĩ Tối Cao trong toàn Giáo Hội Chân Lý, thẩm phán vô cùng độc ác của phiên tòa xét xử. Nếu phát hiện ra cậu đã tìm lại ký ức, dù chỉ tạm thời, cũng sẽ đánh động hắn ngay lập tức sử dụng cái thuật hóa đá khủng khiếp kia. Cậu chỉ có thể vượt qua mà không được gây sự nghi ngờ nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của mình.

Chudelkin liếc nhìn qua bộ giáp Eugeo đã cởi bỏ và xếp trên mặt nền, trước khi quắc hàng mày thành một nét mảnh.

“Ôi trờii, ngươi đã làm hư bộ giáp Đức Thánh Mẫu đã ban tặng cho ngươi. Ngươi … không trở lại đây vì bị lũ phản đồ kia đánh be bét chứ, số ba mươi haii?”

Đức Thánh Mẫu chắc là để chỉ Administrator, còn lũ phản đồ là Kirito và Alice, và số ba mươi hai là «số» của Eugeo khi làm Hiệp Sĩ Hợp Nhất. Bất cứ điều gì cậu nói trong trường hợp này chỉ sẽ tăng sự nghi ngờ, nhưng không thể không trả lời nếu bị hỏi.

Giữ vững quyết định, Eugeo mở miệng, dằn hết lòng để bình tĩnh.

“Tôi đã giam chúng trong băng, thưa Ngài, Trưởng Nguyên Lão.”

Đáp lại, Chudelkin ngẩng mặt lên, nhếch một nụ cười còn đôi ngươi ti hí trong đôi mắt cong vút toát ra vẻ lạnh lẽo tuyệt nhiên không chút cười đùa.

“Ồ, thật sao. Giam chúng trong băng…? Tuyệt thật đấy, nhưng ngươi phải kết liễu chúng mà, số ba mươi hai?”

“…….”

Cậu lúng túng tìm câu trả lời trong khoảng lặng ấy.

Dĩ nhiên, cậu chưa kết liễu Kirito và Alice. Thuật Chi phối Vũ trang Hoàn toàn của Bích Hồng Kiếm được thiết lập nhằm phong ấn chuyển động của đối phương mà không gây tổn thương. Dù bị giam trong băng, Sinh Mệnh của họ khó mà giảm, chừng nào đầu họ còn ở ngoài.

Tốt hơn là trả lời quả quyết, thay vì lật mặt sự thật? Nhưng lời nói dối ấy sẽ bị bóc trần ngay lập tức khi hắn ta xuống kiểm tra tầng dưới. Nếu Kirito ở đây, hẳn cậu ấy đã ứng khẩu ngay một câu trả lời thích hợp với bản năng bẩm sinh và sự gan dạ.

—Mình đã luôn nấp sau Kirito. Dựa dẫm vào đồng đội khi gặp rắc rối, để mặc những quyết định khó khăn cho cậu ấy.

—Nhưng mình giờ phải nghĩ và tự thân quyết định. Chắc chắn Kirito cũng không thể chỉ trả lời bằng bản năng không. Cậu ấy đã đưa mình đến tận đây sau khi suy nghĩ rất kĩ càng để có những quyết định đúng đắn.

—Nghĩ đi. Như cậu ấy đã từng.

Quên đi cơn đau buốt nhói lên trong đầu, Eugeo suy nghĩ. Rồi miệng cậu cũng mở ra, trả lời với giọng nhỏ nhất cậu có thể tập trung.

“Chưa, tôi chưa kết liễu chúng, Trưởng Nguyên Lão. Tôi chỉ được lệnh là ngăn lũ phản đồ từ Giáo Sĩ Tối Cao tôn kính.”

Cậu không biết là mình thật sự có được nhận lệnh như vậy từ Administrator không.

Tuy nhiên, theo những gì cậu còn nhớ được trong mờ nhạt, Trưởng Nguyên Lão không có mặt khi cậu tỉnh dậy trong căn phòng này. Nếu hắn ta không ở đây lúc Eugeo trở thành Hiệp Sĩ Hợp Nhất, Chudelkin không thể xác nhận nội dung mệnh lệnh, mà chưa kể hắn ta không thể chống lại lời của Giáo Sĩ Tối Cao.

Mà dĩ nhiên, mọi thứ sẽ ngã ngửa nếu chính ả ta, trên cái giường 10 mel đằng kia, nghe được đoạn hội thoại này. Nhưng, ả đang niệm một loại thuật nào đó đằng sau những tấm rèm có lẽ ngăn được một lời thì thầm.

Vẫn đang cố dằn nỗi lo trong lòng không cho lên mặt, cậu đợi câu trả lời của Chudelkin—

Thì đôi môi dày của gã lùn mặc đồ hề này xoắn lên hết cỡ khi thốt ra đầy giận dữ.

“Không hay, thế là không hay, số ba mươi hai.”

Ngón trỏ của hắn chỉ vào mặt cậu—

“Phải luôn gọi ta là Ngài Trưởng Nguyên Lão, khi thưa gửi với ta. Thưa Ngài, rõ chưa? Đoán xem ai sẽ bị phạt làm con ngựa khi lần tới quên thêm Thưa Ngàii? Ta sẽ cưỡi trên lưng ngươi đang chống tay lên đất, rồi yee-haw, yee-haw, hohihihii.”

Vẫn còn cười chói óc chói tai khi hắn ép hai tay vào má và quay lại nhìn về cái giường. Sau khi chắc chắn thuật Giáo Sĩ Tối Cao đang niệm mà không bị ngừng lại, hắn vỗ ngực khoa trương và lại cười khinh bỉ.

“…Giờ ta phải đi theo lệnh cho ta từ Đức Thánh Mẫu. Ta sẽ phải deep freeze tất cả những tên hiệp sĩ thối bất tuân Giáo Hội ngay lập tức, theo sắc lệnh từ Thánh Ý Đức Thánh Mẫu. Ồ, ngươi cũng phải chờ lệnh ở đó, số ba mươi hai. Ta không thể tận hưởng trọn vẹn nếu còn vác cái gánh nặng đang kéo ta xuống, ngươi biếết đấy, ho, hohoho.”

Nén nỗi khiếp sợ đang dâng lên trong ngực, Eugeo gật đầu.

Chudelkin nhảy nhót về phía cái đĩa nâng ở góc phía nam trong dáng đi hí hửng. Hắn chắc chắn định làm nhục Kirito và Alice trước khi biến họ thành đá như đã làm với Chỉ Huy Hiệp Sĩ, Bercouli.

Tuy nhiên, có lẽ—không cần lo cho họ. Nói cho cùng, “băng ngục” tạo bởi Bích Hồng Kiếm gần như vô dụng trước Thuật Chi phối Vũ trang Hoàn toàn của Hiệp sĩ Alice.

Eugeo đã từng giam Alice vào băng ở tầng 80, «Vân Thượng Đình Viên». Tuy nhiên, Kim Mộc Tê Kiếm của cô ấy biến thành vô vàn những lưỡi kiếm nhỏ và ngay lập tức chém nát băng.

Họ có thể đã thoát khỏi băng rồi, mà dù họ chưa, thì Alice cũng không cần phải khoan nhượng nhẹ tay với chuyến viếng thăm của Chudelkin.

Chudelkin nhảy lên cái đĩa nâng, thở mạnh với điệu cười kì lạ rồi đi xuống dưới. Eugeo chờ đến khi hơi thở của hắn ta biến mất và cái đĩa nâng trở lại, ghép vào mặt nền. Trưởng Nguyên Lão hẳn đã nâng cái đĩa lên lại để thỏa chí vui đùa trong không gian kín ấy. Điều này làm cậu không thể biết chính xác chuyện gì dưới tầng 99.

—Ổn thôi. Hai người họ sẽ không thua tên Trưởng Nguyên Lão đó.

Dập tắt sự bất an trong lòng, cậu hướng mắt lại giữa căn phòng.

Nhấc tay trái lên, cậu nắm nhẹ vào phần áo giữa ngực lần nữa.

—Mình có việc phải làm.

Cậu tập trung ý chí, cầm thanh kiếm lên, rồi bắt đầu bước về phía trước. Cậu đến gần cái giường, 3 mel, 2 mel, 1 mel… rồi thì…

Chú thuật vốn đang đọc không ngừng tới lúc này bỗng dừng lại và biến mất như thể bị hút vào chỗ nào đó. Cậu đứng lại theo bản năng và ngẫm nghĩ.

Thuật đã hoàn tất hay ả ta đã phát hiện ra Eugeo đang tiếp cận? Ngay từ đầu, loại thuật gì mà Giáo Sĩ Tối Cao niệm?

Cậu nhanh chóng quét mắt xung quanh, nhưng căn phòng vẫn y vậy. Kéo dài khoảng trên 40 mel, căn phòng tròn trịa này rộng hơn một chút so với tầng 99, nhưng đồ đạc chỉ có chiếc giường lớn, tấm thảm trải khắp nền và 10 cây cột có treo cự kiếm đang giữ những tấm gương cửa sổ. Những cây cột vàng chỉ lấp lánh lặng lẽ khi ánh trăng phản chiếu trên chúng. Không có dấu hiệu điều gì khác sẽ xuất hiện.

Bỏ dở sự dò xét, Eugeo quay lại về phía cái giường. Thâm tâm cậu lại nhói đau ngay lập tức.

Cơn đau buốt giá vẫn từ từ tăng lên. Chắc chắn không còn nhiều thời gian để cậu giữ được ý thức riêng của mình. Cậu phải làm việc cậu phải làm trước khi cậu trở thành một Hiệp Sĩ Hợp Nhất, cả thể xác lẫn linh hồn.

Chiếc giường chỉ cách tầm tay cậu vài bước chân nữa. Cậu nhẹ nhàng đặt thanh Bích Hồng Kiếm trong tay phải xuống đất sau một chút chần chừ. Sự lo lắng và thiếu vắng dâng lên khi rời tay khỏi thanh kiếm yêu quý, nhưng cậu không thể để Administrator có một sự bất tín nào với cậu.

Sau khi ngẩng người lên và hít một hơi thật sâu, cậu nói như cầu nguyện mà không run rẩy.

“…Bẩm Giáo Sĩ Tối Cao tôn kính.”

Vài giây yên lặng, tựa hồ lâu hơn thế vài lần, trôi qua và có tiếng đáp lại.

“…Chào mừng con trở lại, Eugeo. Con đã hoàn thành công chuyện đó rồi phải không.”

“…Thưa vâng.”

Cậu trả lời trong giọng thì thầm đều đều. Diễn kịch không phải là thế mạnh của cậu, nhưng cậu đã từng sống ở Làng Rulid nhiều năm liền khi chôn giấu cảm xúc của mình. Cậu chỉ cần trở lại lúc đó. Trở lại cái tôi đó, lúc cậu chưa gặp chàng trai trẻ bí ẩn tóc đen.

“Con ngoan. Con xứng đáng được thưởng, Eugeo. Lại gần đây trên giường đi.”

Một lời mời gọi ngọt ngào, mềm mại từ sau tấm rèm.

Chạm tay trái vào ngực mình một lần nữa, cậu nhẹ nhàng tách đường nối tấm màn quanh giường sang hai bên. Cậu không thể nhìn thấy sâu hơn bên trong, bị phủ bởi bóng tối màu tím, tuy nhiên một mùi hương ngọt ngào quen thuộc nhưng giả tạo thoảng quanh, như kéo cậu lại gần hơn.

Cậu leo lên tấm ga lụa trắng mịn, rồi bò về phía trước, từng chút từng chút một. Đáng lẽ chỉ 5 mel cho đến tâm chiếc giường, cho dù ở cạnh lớn đi nữa, nhưng cậu không thể thấy được gì mặc cho cậu di chuyển tay chân, đầu ngón tay cũng không sờ thấy chi.

Tuy nhiên, ả ta sẽ nhận ra sự hiểu biết của cậu nếu cậu vội vàng và lên tiếng ở đây. Tập trung vào bề mặt tấm ga, cậu tiến tới.

Bỗng dưng—

Một ánh sáng nhợt nhạt xuất hiện không một tiếng động ở nơi nào đó trên cao một chút.

Vầng sáng trắng thuần khiết đó không phải là nến hay đèn dầu. Đó là Nguyên tố Ánh sáng triệu hồi bởi Thần Thuật dù cậu khó mà nghe thấy chú thuật của nó. Hiu hiu lung linh, quả cầu ánh sáng chỉ có thể xua đi một chút bóng tối u ám.

Hạ tầm nhìn, Eugeo thấy một nụ cười từ «người đó» 2 mel trước mặt và mở to mắt trong chốc lát. Xóa đi biểu cảm ngay sau đó, cậu cúi đầu thấp chào với hai tay vẫn đặt dưới.

Một cô gái khoác lớp lụa tím mỏng, có mái tóc ánh bạc chảy dài trên đó. Kẻ thống trị Nhân Giới, sở hữu sắc đẹp huyền ảo với đôi mắt như tấm gương một mặt, ngăn cấm tiếp cận trái tim ả ta.

Giáo Sĩ Tối Cao, Administrator.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.