Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Quyển 20 - Sword Art Online - Alicization-Chương 674 : Chương 62




Thanh Bích Hồng Kiếm mà Eugeo đang cầm cùng với thanh hắc kiếm trên tay tôi cùng nhau vẽ nên từng vệt sáng màu xanh-nhạt, nổi bật giữa khoảng không mờ ảo.

Những đuờng kiếm đó hoàn toàn đối xứng nhau. Hay như ngay cả bộ pháp và kỹ thuật của nguời này cũng là bản sao của nguời kia — có lẽ điều đó là đuơng nhiên khi chúng tôi đều thi triển kiếm kỹ đột kích, «Sonic Leap», nhưng thời gian thật trùng khít: thời điểm hai mũi kiếm đi qua đỉnh điểm trên quỹ đạo, lúc những ánh sáng lập lòe yếu ớt trở nên đậm nhất khi sức mạnh của nó đã đạt tới giới hạn, và khi luỡi kiếm trắng bạc cùng lưỡi kiếm đen tuyền lao vào nhau.

Tôi không hề thiếu suy xét trong việc sử dụng skill này. Kiếm kỹ tôi xuất ra gia tăng tốc độ gấp 3 lần, nhờ phuơng pháp dậm đà, sự định huớng cơ thể và cả sự di động của cánh tay.

Bất chấp điều đó, «Sonic Leap» của Eugeo không lúc nào chậm trễ so với tôi, cho dù có là phần muời giây đi nữa. Nói khác đi, cậu ấy đã đẩy tốc độ skill của mình tới mức tối đa. Mà tôi chưa từng dạy cho cậu ấy bất cứ điều gì về kỹ thuật đó hết.

Eugeo hẳn đã chăm chỉ tiếp tục vung kiếm, vững vàng và kiên quyết không chịu nhuợng bộ ngay cả khi tôi không chú ý. Hàng trăm lần nối tiếp hàng trăm lần, ngày nay nối tiếp ngày khác. Cho tới khi cậu nghe thấy «giọng nói» từ thanh kiếm thân thuộc.

“……Làm sao…”

Tôi gằn giọng khi những thanh kiếm đan chéo nhau dữ dội.

“Làm sao cậu chịu thua trước thứ như «Nghi Thức Tổng Hợp». Chẳng phải mọi sự luyện kiếm đó…Chẳng phải cậu rời Làng Ruild và huớng tới Thánh Đuờng Trung Tâm, là để giành lại Alice, nguời bạn thơ ấu quý giá của cậu sao?”

“………”

Đỡ lấy nhát kiếm của tôi không một buớc lui lại, Eugeo vẫn lặp lại những lời vừa nãy, “Ta chẳng có gì để nói với ngươi cả”, không cố gắng để thêm lời nào lọt ra khỏi đôi môi đang khóa chặt. Tôi nghĩ tôi đã thấy một tia sáng mờ nhạt, lướt nhẹ ở phía sâu trong đôi mắt xanh lục của cậu ấy khi nghe tới cái tên Alice, nhưng những mảng tối dày đặc ngay lập tức bao phủ lấy nó. Hoặc có lẽ chỉ là thứ ảo ảnh từ luồng sáng lục nhạt mà hai luỡi kiếm tóe ra khi giao nhau.

Nếu cứ tiếp tục tình thế cân sức như thế này, một cuộc đấu giáp lá cà tốc chiến tốc thắng sẽ đuợc bắt đầu sớm thôi, ngay sau khi đòn «Sonic Leap» kết thúc trong vài giây nữa. Trong tâm trí, tôi không cho phép sự thua cuộc có mặt thêm lần nữa. Tôi phải dồn hết sức mà nghĩ với khoảng thời gian ít ỏi còn lại.

Những Hiệp Sĩ Hợp Nhất đuợc tạo nên nhờ thứ đuợc biết đến là «Nghi Thức Tổng Hợp», thao tác trực tiếp đến linh hồn. Rõ ràng hơn, là phần ký ức quan trọng nhất của mục tiêu bị lấy đi và một «Module Kính Thần», một lòng trung thành giả tạo, đuợc chôn sâu vào chỗ đó.

Tâm trí Hiệp Sĩ Hợp Nhất Eldrie bỗng nhiên bất ổn ngay khi hắn nghe thấy tên mẹ mình rồi Module Kính Thần đó gần như rơi ra khỏi trán hắn. Về cơ bản thì điều đó có nghĩa là Giáo Sĩ Tối Cao, Administrator, đã đánh cắp kỷ niệm về nguời mẹ để biến Eldrie thành Hiệp Sĩ Hợp Nhất.

Những Hiệp Sĩ Hợp Nhất khác cũng bị lấy đi những ký ức quan trọng của mình theo cách như vậy.

Với Deusolbert, ắt hẳn là ký ức về vợ của ông ta. Tôi không có cơ sở gì để phỏng đoán về Phó Chỉ Huy Fanatio và Chỉ Huy Hiệp Sĩ Hợp Nhất Bercouli, nhưng tôi cho rằng khả năng về gia đình hay ai đó yêu quý với hai nguời đó là rất cao.

Nếu vậy, ai là nguời trong ký ức đã mất đi của Alice? … Hiệp Sĩ Hợp Nhất mang chiến giáp hoàng kim đang đang quan sát cuộc đấu solo giữa Eugeo và tôi?

Nhiều khả năng đó là em gái của cô ấy, Selka, nguời lúc này đang sống tại Làng Ruild. Guơng mặt Alice biểu lộ ra một sự phản ứng rất xúc động ngay khi tôi nhắc tới Selka, lúc cả hai đang tạm đình chiến, nghỉ ngơi ở trên chỗ mái bằng xây quanh những bức tuờng ngoài của Thánh Đuờng. Đôi mắt cô ấy rơi lệ khi biết về đứa em gái nhỏ của mình và điều đó đã khiến Alice quyết tâm, quay mũi kiếm về phía Giáo Hội Chân Lý.

Thế nhưng, Module Kính Thần của cô ấy không có dấu hiệu bất định kể cả khi nghe thấy tên Selka. Tôi vẫn thiếu thông tin để biết đó là do 6 năm làm Hiệp Sĩ Hợp Nhất của cô ấy hay những ký ức bị đánh cắp không phải là Selka.

Mà cách nào đi nữa, giả sử những điều đoán mò đó là thật đi.

Ai là nguời trong ký ức mà Giáo Sĩ Tối Cao, Administrator, đã cuớp lấy từ Eugeo?

Chiếc thang đĩa tròn, thứ gã Trưởng Nguyên Lão Chudelkin dùng làm vật thoát thân lên tầng trên và được tôi gọi trở lại, đứng im lìm cách nơi chúng tôi so gươm không xa. Khoảng chừng một mét nữa thôi là tới chiếc hố mà nó để lại trên trần nhà. Dù tin rằng căn phòng của Giáo Sĩ Tối Cao nằm ở phía bên kia, nhưng tôi không thể thấy gì ngoài bức màn tối đen như mực phủ đặc nó. Ngay cả nếu Administrator có đứng ngay cạnh cái hố, tôi cũng chẳng thể nhận ra sự hiện diện của ả.

Dù gì đi nữa, tầm hơn một giờ đồng hồ trước đây, Eugeo bị Giáo Sĩ Tối Cao «tổng hợp» trên đó — nói cách khác thì, những ký ức quý giá về một ai đó mà cậu ấy rất trân trọng đã bị lấy cắp. Là ai?

Chỉ có duy nhất một câu trả lời hiện lên. Đó chính là cô gái mà Hiệp sĩ Deusolbert giải đi ngay trước mắt Eugeo, là người cậu ấy theo dấu suốt 8 năm qua, Alice Schuberg — giờ được biết với cái tên Alice Synthesis Thirty.

Nhưng nếu điều đó là thật, thì tại sao Hiệp sĩ Eugeo, đang lao vào đấu kiếm với tôi ngay lúc này đây, lại không có cảm xúc gì lộ ra, ngay cả sau khi nhìn thấy người đang đứng cách đây 10 m thôi, là Alice?

Module Kính Thần của Eldrie gần như bị tháo bỏ, chỉ đơn giản nghe lại cái tên của người mẹ. Nếu sự bất ổn định này phát sinh do thời gian hắn làm Hiệp sĩ chưa lâu, thì cũng chẳng có gì lạ kỳ, nếu Eugeo, mới được triệu hồi cách đây có một tiếng, khi đứng trước Alice mà trên gương mặt có những «triệu chứng» còn nặng hơn cả hắn.

Vậy mà, trước mắt tôi, trái tim của Eugeo vẫn hoàn toàn khép lại. Những ký ức bị lấy đi ấy không phải về Alice ư? Đến cùng thì là ai hay cái gì, mà Administrator đã lấy đi—

Những tia sáng của kiếm kỹ tóe ra từ hai thanh kiếm đang giao nhau biến mất, lúc tôi nghĩ được tới vậy.

Mất đà khỏi sự hỗ trợ của hệ thống, hai thanh bạch kiếm và hắc kiếm bật lại từ cuộc va chạm.

Cả Eugeo, với khuôn mặt vẫn tĩnh lặng, lẫn tôi, với hàm răng nghiến chặt, đều dương cao thanh kiếm của mình trong khi các tia lửa màu cam vẫn còn nán lại.

“Ooohh!”

“…!”

Trận chiến của chúng tôi vang lên, cả ồn ào lẫn im lặng, khi chúng tôi lao lên và chém thanh kiếm của mình chéo xuống từ cánh phải bằng một chuyển động hoàn toàn giống hệt nhau. Va chạm vào nhau, hai thanh kiếm bị đẩy lui tiếp tục vạch ra những đường chém ngang từ cánh phải. Lưỡi kiếm bật ra khi chúng quấn lấy nhau, tôi vung chéo xuống từ cánh trái. Lần này cũng gặp sự phòng thủ vững vàng.

Bất ngờ lại một lần nữa làm tôi choáng ngợp ngay cả khi chúng tôi tiếp tục cuộc chạm trán thứ hai.

Hai thanh kiếm đều cùng cấp độ, tuy nhiên nguời sử dụng lại không cùng điều kiện với nhau. Trái với bộ quần áo mỏng manh tôi mặc, trên và dưới của Eugeo đều là bộ giáp dày. Dù trong bộ trang bị nặng gấp vài lần tôi, những nhát kiếm của cậu ấy thậm chí còn không trễ một phần mười giây. Phải chăng việc trở thành một Hiệp Sĩ Hợp Nhất làm tăng cường sức mạnh của cậu ta hay «Tâm Ý» đang hoạt động, thứ mà Alice đã nói đến trước cuộc chiến?

Tôi nhận thức được một hệ thống, không thể lý giải được theo logic trong nhiều thế giới VRMMO tôi từng trải qua cho đến nay, tồn tại trong thế giới này. Sức mạnh Tâm Ý, sức mạnh tưởng tượng; thứ sức mạnh vô hình đó thậm chí có thể đem lại điều phi thường vượt xa sức mạnh của các Thần Thuật cao cấp cho đến nay.

Mặc dù Eugeo bị phong ấn hoàn toàn ký ức và cảm xúc của mình khi trở thành một Hiệp Sĩ Hợp Nhất, ý chí của cậu ấy đã được mài sắc như cạnh băng. Đủ thấy rõ nhiêu đó qua cách cậu ấy di chuyển thanh Bích Hồng Kiếm mà tôi đã mang đến tận tay cậu khi trận chiến bắt đầu, cứ như Cách Không Di Vật—dù Alice gọi nó là «Cánh Tay Tâm Ý».

Còn lại những gì trong tâm trí Eugeo vào lúc này chứ? Có phải quyết tâm mãnh liệt muốn giải thoát Alice khỏi Giáo Hội là động lực thúc đẩy cậu ấy trở thành một Hiệp Sĩ Hợp Nhất, nhưng để rồi khiến ý chí của mình rơi vào sự trống rỗng khổng lồ để lại sau khi bị đánh cắp những ký ức đó?

Tôi không tin đó là sự thành kính đối với Giáo Hội Chân Lý và Adminstrator, kẻ đã cưỡng ép ghi đè lên tâm trí cậu ta, mà tôi không muốn tin vậy. Thanh Bích Hồng Kiếm đỡ thanh hắc kiếm của tôi mà không rung lên tí nào, một ý chí giả không thể làm được điều đó.

Vẫn còn điều gì đó cháy dữ dội trong đôi mắt lạnh như băng của cậu ấy. Tôi tin là như vậy.

Về phương pháp thức tỉnh cậu ấy, chỉ có duy nhất một—

“…Eugeo.”

Kéo thanh kiếm trở lại với toàn bộ sức mạnh của mình, tôi thì thầm.

“Có thể lúc này cậu không nhớ gì… nhưng chúng ta chưa từng có một trận nghiêm túc, nhỉ?”

“……”

Đôi mắt của cậu ấy từng lóe ánh xanh lục chói lọi, giờ hiện lên màu xanh dương vô hồn. Tập trung vào sâu thẳm đôi mắt ấy, tôi tiếp tục.

“Tớ nghĩ về nó rất nhiều lần khi chúng ta du hành từ Rulid đến Centoria hay thậm chí ngay cả sau khi chúng ta nhập học vào Học Viện của thủ đô. Nếu chúng ta thực sự phải giao chiến với nhau, ai sẽ thắng đây?… Thật lòng mà nói, cậu sẽ vượt qua tớ theo thời gian thôi, đó là những gì tớ đã nghĩ.”

Eugeo nhìn chằm chằm vào tôi mà không chớp mắt—không, cậu ấy đang khóa chặt tôi. Trong ánh mắt của cậu ấy giờ đây, tôi không hơn gì một kẻ xâm nhập cần phải loại trừ. Cậu ấy sẽ chém tôi ngay tức khắc khi nhận thấy kẽ hở nhỏ nhất. Tuy nhiên, tôi tin những lời nói của mình sẽ lay động trái tim đóng kín của cậu ấy, kể cả nếu sai một li là đi một dặm. Tôi nói nốt.

“…Nhưng giờ chưa phải lúc. Cậu lúc này không thể đánh bại tớ, sau khi đã quên đi tớ, quên đi Alice, quên đi Tiezé và Ronye, và quên đi cả Cardinal. Ngay bây giờ, tớ sẽ chứng minh điều đó cho cậu.”

Tôi nín thở khi vừa dứt lời và dồn sức mạnh từ toàn bộ cơ thể mình vào thanh kiếm.

Lông mày Eugeo hơi cau lại khi cậu ấy cố đẩy lùi thanh kiếm tôi.

Tôi lập tức kéo thanh kiếm của mình lại trong một cử động ngay sau đó.

Gyarin! Lưỡi kiếm sượt qua nhau và tạo ra những tia lửa trong bóng tối mờ mờ. Tôi bị đẩy lùi còn Eugeo thì cứ lao tới.

Nếu tôi đáp trả, Eugeo sẽ bị dính đòn sau quãng nghỉ ngắn khôi phục tư thế của cậu ta. Tôi để mình ngã xuống sàn, lưng tiếp đất. Thấy tay phải của nàng Hiệp sĩ Alice với lấy eo trái trong góc nhìn của mình, tôi đoán cô ấy nghĩ tôi đã thua và định rút thanh Kim Mộc Tê Kiếm của mình ra, gián đoạn trận chiến.

Tuy nhiên đoán vậy là sớm mất 3 giây. Kết quả sẽ được định đoạt bởi mưu kế của tôi—hoặc bởi sự thông thuộc của Eugeo về phái Aincrad.

Tôi nhanh chóng nhấc chân phải mình lên ngay trước khi lưng mình đập xuống sàn nhà. Một ánh sáng chói lọi tỏa ra từ mũi giày của tôi và rọi sáng khuôn mặt của Eugeo từ phía dưới.

“Ooohh!”

Gầm lên một tiếng ngắn, tôi bật cơ thể mình lại và quay vòng. «Võ Thuật» phái Aincrad, đá lộn ngược, «Huyền Nguyệt».

Skill này có thể được kích hoạt ngay cả khi đang ngã về phía sau đã cứu mạng tôi vô số lần suốt những tháng ngày trong SAO. Dẫu tôi chưa dùng nó lần nào cả sau khi bị đưa vào Underworld, dù là những trận chiến thực sự hay luyện tập, động tác này đã thấm nhuần vào cơ thể tôi. Mà hơn hết, Eugeo chưa từng nhìn thấy kỹ năng này trước kia.

Nhưng mặt khác, tôi lại dạy cậu ấy các skill «Võ Thuật» liên quan đến nắm đấm và vai. Eugeo cũng đã bộc lộ tài năng của mình, thậm chí đạt đến hit thứ ba của skill cấp cao «Meteor Break» bao gồm cản và công phá liên tiếp, huống chi các skill lao đơn thuần, «Thiểm Đả».

«Huyền Nguyệt» của tôi có thể sẽ bị né nếu cậu ấy phát hiện ra cước kỹ thông qua sự nghiên cứu của mình hoặc cậu ấy đã đoán chúng có thể tồn tại. Sẽ lộ ra một kẽ hỡ lớn nếu chiêu này bị né. Tôi không thể tránh khỏi việc bị chém nếu đá trượt.

—Đến đây, Eugeo!

Hét lên trong thâm tâm, tôi vung chân phải của mình lên phần giáp cổ của đồng đội mình.

Hai mắt của Eugeo vẫn hiện lên sự ớn lạnh rực lửa ngay cả trong tình thế này. Vặn phần thân trên với vẻ mặt không đổi, cậu ấy cố né cú đá của tôi. Tuy nhiên, cậu ấy vẫn ngã về phía trước do cú va chạm trước đó. Phần hàm dưới không được bảo vệ của cậu ta lộ trước mũi giày của tôi, bao bọc trong một hiệu ứng ánh sáng.

“-h…!”

Một tiếng kêu to phát ra từ miệng Eugeo.

Thanh Bích Hồng Kiếm nắm chặt trong tay phải cậu ấy vang lên khi nó di chuyển sang ngang. Nhưng không đường chém nào có thể địch lại tốc độ đá của tôi. Nếu tôi chỉ cần phớt lờ nó và tập trung vào……

Không.

Eugeo không định phản công. Cậu ấy muốn chặn chân phải, chứ không cơ thể của tôi, với chuôi kiếm thay vì lưỡi kiếm.

Đánh chuôi kiếm, mu tay. Một kỹ thuật thực tiễn đáng lẽ không tồn tại trong Underworld, nơi chú trọng sự mỹ lệ và lịch sự trong kiếm thuật. Ngay cả suốt những tháng ngày trong SAO, chỉ có những kẻ chiến đấu với loài người mới dùng thứ kỹ năng này.

Quỹ đạo của «Huyền Nguyệt» sẽ bị chệch hướng nếu cậu ấy đánh trúng chân đá của tôi từ phía bên.

Vậy, tôi nên làm gì đây?

“——!”

Nghiến răng mình, tôi cố hết sức thu chân phải khi nó thi triển. Tuy nhiên, skill này sẽ trở nên vụng về nếu tôi kéo lại từ quá xa. Làm chậm lại chừng nửa của nửa giây, tôi để tay phải của Eugeo chiếm ưu thế.

——Ngay lúc này!

Gashiin!!

Một âm thanh va chạm vang đùng lên.

Thay vì mục tiêu ban đầu, cổ họng Eugeo, «Huyền Nguyệt» đập vào mu bàn tay phải cầm kiếm của cậu ấy. Tôi không thể trông mong nó sẽ gây thương sát lớn cho nắm tay của cậu ấy vì nó nằm trong chiếc bao sắt cứng nhắc như của các Hiệp Sĩ Hợp Nhất khác. Tuy nhiên, cú va chạm đó là đủ cho kế hoạch của tôi.

Tay phải của Eugeo giơ cao, đồng thời thanh Bích Hồng Kiếm cũng bay vút lên, quay vòng trong không khí và cắm vào trần đá cẩm thạch.

Liếc nhìn nó với ánh mắt tên bắn của mình, tôi xiết chặt chuôi thanh hắc kiếm để chuẩn bị tiếp đất từ cú lộn ngược.

Lòng bàn chân phải của tôi, với các vệt sáng vẫn còn nán lại, chạm xuống mặt sàn. Gập đầu gối lại, tôi hấp thụ lực va chạm và bật lên với toàn bộ sức lực của mình, không quan tâm tới việc khôi phục tư thế của mình. Dậm chân trái vào với toàn bộ sức mạnh, tôi nhắm vào phần giáp trần trên ngực của Eugeo, với «Slant», kiếm kỹ đơn kích chém về phía phải từ phía trái—

“——!?”

Những gì tôi thấy, khi tôi cố khôi phục tư thế trước khi sắp sửa bị ngã về phía trước trong lúc kích hoạt kiếm kỹ, là tay trái của Eugeo duỗi về phía tôi với những đốm sáng màu xanh lá trên những ngón tay.

Nó lập tức xảy ra trước khi thanh kiếm của tôi đâm vào phần giáp ngực lấp lánh đó.

“Burst element.”

Câu thần chú thầm lặng dứt miệng Eugeo. Các đốm sáng—5 «Nguyên tố Gió» đồng thời phát nổ, gây ra cơn cuồng phong mãnh liệt nuốt chửng lấy tôi. Áp lực của cơn gió không gây ra thương tích, nhưng nó làm tôi hoàn toàn mất thăng bằng, và bị văng đi như một mảnh vải.

“Guohh…!”

Tôi lẩm bẩm, dang rộng cánh tay và cố lấy lại tư thế của mình. Đập đầu mình vào tường ở cái đà này có thể sẽ lấy đi một phần mười Sinh Mệnh của tôi. Bằng cách nào đó ngăn cơ thể mình khỏi bị quay tròn khi bị quăng đi bởi cơn bão, tôi quay hai chân mình về phía bức tường phía trước.

Một cuộc va chạm khắc nghiệt xẹt qua tôi ngay lúc tôi tiếp đất, xuyên qua đỉnh đầu. Tôi chống lại sự tê liệt trên toàn bộ cơ thể khi đang dính chặt trên tường trong chốc lát trước khi rơi xuống sàn. Sau khi ngẩng mặt lên, tôi thấy Eugeo đã bị gió đẩy gần đến phía tường đối diện, như dự kiến, tuy nhiên trọng lượng bộ giáp của cậu ấy có lẽ đã giữ cậu ấy lại trên mặt sàn. Bình tĩnh đứng lên từ tư thế ngồi xổm, cậu ấy vẫn giữ sắc thái vô cảm đến bực mình đó.

Một giọng nói dịu dàng vang đến chỗ tôi từ bên phải sau khi đứng dậy theo cậu ấy.

“…Có thật đó là Eugeo, đồng đội của anh không?”

Người vừa hỏi là Alice, là người đứng quan sát trận đấu từ bức tường theo lời đề nghị của tôi. Tôi liếc nhìn nữ hiệp sĩ giáp vàng một lúc, rồi cũng thì thầm trả lời.

“Ý cô là sao? Chẳng phải cô là người đã nói cậu ấy đã bị tổng hợp sao?”

“Đúng là như vậy… tôi không thể tìm từ thích hợp, nhưng…”

Điều mà Alice nói sau tiếng lí nhí hiếm hoi đó nằm ngoài sự mong đợi của tôi.

“Cậu ta quá thông thạo với các trận chiến so với một kẻ chỉ vừa mới trở thành, không, với một kẻ chỉ mới bị khiến trở thành một Hiệp Sĩ Hợp Nhất. Kể cả nếu chúng ta đặt «Cánh Tay Tâm Ý» và thuật Nguyên tố Gió cậu ta vừa dùng sang một bên, tôi khó có thể tin đó là lính mới.”

“…Cô không có được các kỹ năng đó khi trở thành một hiệp sĩ à?”

Tôi chỉ muốn xác nhận, nhưng một lời quở trách gay gắt lập tức bay đến từ phía bên như dự đoán, và theo bản năng khiến tôi co rúm lại dù với tình thế hiện tại.

“Chẳng dễ gì cho một hiệp sĩ để đạt được các kỹ năng! Chúng tôi chỉ có được các bí kỹ và Thần Thuật qua việc tự rèn luyện trong một thời gian dài, chứ đừng nói đến thuật Tâm Ý hay Thuật Chi phối Vũ trang Hoàn toàn!”

“P-Phải. … Nhưng mà, vậy, vừa nãy là sao…? Eugeo đáng lẽ chưa thể tạo ra 5 nguyên tố trên một bàn tay khi vừa mới…”

“Đó là vì sao tôi hỏi ngược lại anh. Có thực sự đó là Eugeo không?”

“……”

Tôi mím môi và nhìn chằm chằm vào hiệp sĩ giáp bạc, người đang bắt đầu bước về phía tôi một cách vô thức.

Sống trên tầng 100 của Thánh Đường Trung Tâm ngay phía trên tầng này, Giáo Sĩ Tối Cao, Administrator, là Thần Thuật Sư siêu việt ngang hàng với Cardinal, nhà hiền triết của Phòng Đại Thư Viện. Kẻ có khả năng thao túng ký ức con người bằng những thuật đáng sợ như ả ta có lẽ còn có thể chuẩn bị một kẻ mạo danh hoàn toàn giống với ngoại hình ban đầu. Nhưng—

“…Cậu ấy là Eugeo.”

Tôi khàn giọng lẩm bẩm.

Kể cả với ánh mắt vô hồn, kể cả với đôi má nhợt nhạt, kể cả không có nụ cuời trên môi, Hiệp Sĩ Hợp Nhất kia chắc chắn là đồng đội và cũng là người bạn tri kỷ của tôi, Eugeo của làng Rulid. Tôi đã nhầm lẫn nhiều lần kể từ khi đặt chân đến thế giới này, nhưng tôi có thể tự tin nói điều đó.

Tôi không hiểu làm thế nào mà sau khi bị biến trở thành một hiệp sĩ, cậu ấy có thể lập tức sử dụng kỹ năng mà làm kinh ngạc ngay cả Alice, người có năng lực đứng thứ ba. Mà ngay từ đầu, tôi thậm chí còn không biết tại sao Nghi Thức Tổng Hợp cưỡng ép bình thường mất 3 ngày 3 đêm lại kết thúc trong chưa đầy một giờ.

Nhưng bất kể tình huống này có bất thường ra sao, để bước tiếp, tôi chỉ có một nhiệm vụ phải làm ngay lúc này.

Đặt cược tất cả vào thanh kiếm của mình và tấn công. Thế thôi.

Hít một hơi dài và thở ra, tôi siết chặt chuôi nắm trên thanh hắc kiếm của mình. Có lẽ cậu ấy cảm nhận được khí thế chiến đấu của tôi, nhưng Eugeo lại dừng chân ở giữa phòng và lặng lẽ dơ tay phải của mình lên. «Cánh Tay Tâm Ý» vô hình rút thanh kiếm cắm trên trần nhà ra và đưa nó trở lại tay chủ nhân của nó.

Đúng vậy—thanh Bích Hồng Kiếm uy nghiêm kia sẽ không bao giờ chịu phục tùng một kẻ mạo danh.

Eugeo xoay Thần Khí nặng nề mà không tốn nhiều sức, rồi cố định về tư thế chuẩn bị thích hợp. Sau khi nhìn tư thế của cậu ấy mà không thấy một sơ hở nào, Alice khẽ thì thầm.

“Tôi làm đối thủ của cậu ta nhé?”

“Đừng ngốc vậy chứ.”

Sau khi thẳng thừng từ chối, tôi cũng nắm chặt thanh kiếm yêu quý của mình. Kể cả nếu hai người họ đều mất ký ức về nhau, Eugeo và Alice vẫn là những người bạn thơ ấu lớn lên ở Làng Rulid. Tôi không thể để cho hai người họ chiến đấu với nhau được, và hơn hết, làm Eugeo thức tỉnh là vai trò của tôi.

Mặc dù cô ấy có tỏ ra rất tức giận với tôi vì đã gọi cô ấy là một “con ngốc” trong lúc chúng tôi cheo leo ở phía tường ngoài Thánh Đường, lần này Alice chỉ đơn thuần lặng lẽ lùi một bước và khoanh tay trước ngực. Đáp lại sự cân nhắc hào hiệp này, và để không bị chém, tôi nói.

“…Cảm ơn nhiều.”

Tôi thay đổi suy nghĩ của mình sau câu trả lời thầm ngắn ngủn đó.

Quên đi tất cả mọi thứ không cần thiết cho cuộc chiến này. Hòa làm một với thanh kiếm và tiến lên, dùng hết khả năng của mày đi. Nếu không mày không thể đánh bại Hiệp Sĩ Hợp Nhất Eugeo đâu, và cũng không thể chạm tới trái tim của bạn thân mày đằng sau bộ giáp dày đó.

Mũi của thanh hắc kiếm rung lên thấy rõ. Nó như thể sấm sét ầm ầm trên bầu trời xa xăm vào cái ngày chúng tôi rời đi hai năm trước đã vượt qua thời gian để đi đến thời điểm này.

—Trông cậy vào ngươi đấy, đồng đội.

—Ta chắc chắn sẽ đặt tên cho ngươi khi trận chiến kết thúc…vậy nên cho ta mượn sức mạnh của ngươi nhé.

Khẩn cầu tới thanh kiếm yêu quý trong tay phải của mình, tôi hít thêm một hơi thật sâu và dừng sững lại.

Tiếng ồn, môi trường, và thậm chí cả cái nóng lạnh, đều biến mất. Không còn gì tồn tại trong thế giới này ngoài thanh hắc kiếm và tôi, thanh Bích Hồng Kiếm và Eugeo. Tôi đã lo sợ, và mong đợi khoảnh khắc này từ đáy lòng mình từ hai năm trước.

—Tới đi, Eugeo!!

Tôi bật mạnh khỏi sàn, hét lên mà không ra tiếng.

Eugeo giữ nguyên tư thế chuẩn bị và chờ đợi cuộc tấn công của tôi.

Các chiêu bài sẽ không có tác dụng với Eugeo lúc này nữa, với khả năng tự do bẻ cong kiếm kỹ phái Aincrad và Thần Thuật cấp cao theo ý muốn của cậu ấy.

Lao về phía trước 15 m trong tức khắc, tôi tung ra đường chém phía dưới từ cánh phải với với xung lượng từ toàn bộ tốc lực của mình.

Đổi lại, Eugeo chém lên trên từ cánh phải bằng cả hai tay sau khi giẫm một bước về phía trước, gần như làm mặt sàn rạn ra.

Lưỡi kiếm của hai thanh hắc và bạc kiếm đập vào nhau, tóe ra những tia lửa. Thấy rằng đây không phải một trận đấu giữa các kiếm kỹ ở cự ly này, tôi đặt tay trái vào chuôi kiếm. Đặt mình vào mô men quán tính của thanh kiếm nặng nề, tôi tìm cách nhanh nhất để giương nó lên trên đầu.

“Ooohh!”

Tôi vung xuống, tống hết những dư tàn trong hơi thở của mình thành tiếng hét.

Nếu có cùng chỉ số kiếm và kiếm pháp, một đường chém dọc toàn lực sẽ không thể hoàn toàn đỡ được bởi một đường chém bên hoặc chém chéo. Cậu ấy chỉ có thể có hai lựa chọn: đánh trở lại với kỹ năng tương tự, hoặc né khỏi phạm vi của kiếm.

Tuy nhiên, kiếm Eugeo đã đổi hướng ngay từ đòn đánh trước đó và chưa thể nâng lên cao được. Ngoài ra, trọng lượng cơ thể cậu ấy nghiêng về phía phải, nên cậu ấy không bật ngược lại ngay lập tức. Lần này, tôi chắc chắn sẽ —!

Bỏ qua tất cả những do dự làm chậm động tác, tôi vung thanh kiếm.

Mũi thanh hắc kiếm đâm vào đỉnh vai Eugeo, thứ bọc ngoài bởi lớp giáp màu xanh bạc.

Dù chúng có sở hữu độ bền cao thế nào, bộ giáp của Hiệp Sĩ Hợp Nhất không đủ cứng để đẩy lùi đòn đánh từ một Thần Khí mà không bị chút xay xát nào.

Thanh kiếm cắm vào bộ giáp với tiếng ồn kim loại chói tai, dao động thẳng xuống, chỉ sau một chút kháng cự. Vệt sáng chiếu xuyên qua Eugeo, từ vai trái đến ngực.

Một tiếng nứt, giống như thủy tinh vỡ, lập tức vang lên sau đó và bộ giáp dày vỡ ra.

Các mảnh kim loại nhỏ phân tán ra trong không khí đi kèm với màn sương đỏ thẫm. Không sâu lắm nếu xét từ lực cản, nhưng rốt cuộc thì kiếm của tôi đã chém vào tới cơ thể của Eugeo.

Tôi cảm thấy như tự chém chính mình ở cùng một chỗ, ngay khi tôi nhận ra mình vừa làm tổn thương bạn mình. Mặt tôi nhăn lại, muốn quay mắt đi, nhưng tôi không thể chặn tay mình lại. Lật ngược cổ tay mình ngay khi đòn chém dọc chạm sàn, tôi dùng lực đàn hồi từ toàn bộ cơ thể mình để tiếp tục một đường chém lên—

Thanh hắc kiếm bị bật thẳng sang bên với tiếng kim loại đều đều.

Eugeo đã đá thanh kiếm của tôi đi bằng giáp chân phải của cậu ấy với vẻ thản nhiên sau cơn đau gây ra bởi vết thương mới cứng từ vai trái đến ngực.

Nhận ra động tác đó sẽ dẫn đến một pha phản công, tôi cố đẩy cơ thể run rẩy của mình đi. Trong khi thanh Bích Hồng Kiếm vút đến từ cánh trái.

Tôi cược tất cả vào việc né đòn trực tiếp vào cổ của mình, nhưng nó vẫn chém xuyên qua vai trái của tôi. Cảm thẩy ớn lạnh hơn là đau đớn, chân phải của tôi bật khỏi sàn với toàn bộ sức lực và với vai trái bị thương của mình, tôi xô mình vào Eugeo, người vừa vung kiếm.

Lần này cơn đau mù quáng, luẩn quẩn thiếu vắng trước đó dấy lên trong tôi tạo thành bụi máu tươi cuốn đi trong không khí.

Eugeo đứng vững trên chân trái ở phía bên kia làn sương đỏ thẫm, không để ngã.

Đòn phản công trực tiếp sẽ là không thể với tư thế đó. Tôi dơ thanh kiếm yêu quý của mình về phía phải lần nữa bằng một tay. Tia sáng chói lọi màu xanh nhạt bao bọc lấy lưỡi hắc kiếm.

Kiếm kỹ, đòn chém chéo đơn, «Slant». Nếu nó chém trúng vai phải của cậu ấy, Eugeo sẽ không thể vung kiếm của mình với hai vai bị thương, như lúc này vậy.

“Ra… aahh!”

Nó xảy ra khi tôi vừa hét lên vừa bắt đầu tấn công.

Một chớp đỏ lóe lên từ bên Eugeo.

Đó là ánh sáng từ một kiếm kỹ. Nhưng trong phái Aincrad không có kiếm kỹ nào có thể tung ra khi vai phải và lưng của cậu ấy để lộ ra cho tôi.

Kể cả với đôi mắt căng rộng ra trong kinh ngạc, tôi đã kích hoạt «Slant», không còn kịp để dừng đường kiếm của tôi.

Cơ thể của Eugeo quay ngoắt theo chiều ngược kim đồng hồ chút sau đó. Một đòn chém ngang tiếp cận tôi từ bên trái, để lại một vệt đỏ trên đường kiếm của nó.

Kiếm kỹ này… là một kỹ năng đơn kích song thủ kiếm, «Back Rush». Một skill phản công, quay tròn khi để hở phần lưng cho đối thủ.

Nhưng tôi chưa bao giờ dạy Eugeo một kỹ năng như vậy.

Cú va chạm dữ dội đập tan hết những ý nghĩ ấy. Black Rush của Eugeo và Slant của tôi đụng nhau và làm kiếm của chúng tôi dội ngược lại một lần nữa.

Máu tươi từ vai trái của chúng tôi tuôn ra liên tục khi Eugeo và tôi vung kiếm lên ở cùng một động tác như thể chúng tôi cùng rút ra vậy.

Ánh xanh thẫm xoẹt qua hai lưỡi kiếm.

Đòn chém dọc đơn kích từ trên cao, «Vertical».

Nói thế chứ, kiếm kỹ này không thực sự là theo chiều dọc. Đường chém thường sẽ nghiêng khoảng 10 độ tùy vào định hướng tay của người cầm và như thế, đường chém của hai thanh kiếm sẽ giao nhau nếu được kích hoạt đồng thời, đẩy cả hai đi sau khi va chạm.

Điều đó xảy ra lần này, nhưng chỉ một nửa thôi. Thanh hắc kiếm và thanh Bích Hồng Kiếm va chạm ở khoảng một phần ba từ chuôi và lóe lên những tia lửa sáng chói.

Tuy nhiên, không như trong SAO, có trường hợp cú bật lại đó không xảy ra khi kiếm kỹ xung đột trong Underworld. Đó có thể là do ý chí chiến đấu của cả hai chúng tôi—thứ được biết đến là khả năng tưởng tượng; tâm ý—đã ngăn cản lực đẩy.

Hai thanh kiếm, giao nhau như thể chúng đang nuốt sống nhau, lóe ra vô số tia lửa màu cam và các chùm sáng màu xanh. Eugeo và tôi bắt đầu đợt công kích thứ ba của mình, kiếm và cánh tay phải của chúng tôi kêu lên ken két khi chúng tôi cố hoàn thành từng kiếm kỹ trong khi đối diện lẫn nhau ở cự ly gần.

Nhìn vào đôi mắt Eugeo phía bên kia những tia lửa rải rác, tôi hỏi bằng hàm răng nghiến chặt của mình.

“…Kiếm kỹ vừa rồi có tên chứ?”

Eugeo lẩm bẩm với khuôn mặt điềm tĩnh, như mặt nước đóng băng.

“…Phái Baltoh, «Nghịch Lãng».”

Tôi không thể lập tức nhớ được mình đã nghe đến phái đấy ở đâu. Tôi cau mày, rồi rốt cuộc cũng nhớ ra.

Phái Baltoh. Đó là phái của Kiếm sĩ Tập sự Tinh anh, Gorgolosso Baltoh, người mà Eugeo hầu cận như một người hầu cho đến tháng thứ Ba trong năm nay tại Học Viện Kiếm Thuật Bắc Centoria.

Những học sinh của tầng lớp quý tộc thượng lưu xem thường nó như thể nó là một skill lạc hậu không có tính thẩm mỹ, như phái Serlut của Sortiliena-senpai, người mà tôi đã hầu cận, khi so sánh với phái Norkia và Thượng Norkia.

Nhưng trái lại, nó có thể khá thiết thực trong trận chiến thực sự. Eugeo chắc hẳn đã học các kỹ năng cơ bản từ Gorgolosso-senpai trong một năm hầu cận.

Nếu đúng là thế, điều đó cho thấy thêm một bí ẩn đáng để ý.

“Eugeo… cậu có nhớ ai là người đã dạy cậu kiếm kỹ đó không?”

Tôi hỏi lần nữa ngay cả khi đang tập trung tất cả sức mạnh của mình vào thanh kiếm bị chặn lại.

Câu trả lời như dự kiến được thốt lên sau hồi ngập ngừng ngắn.

“Ta không biết, và ta cũng chẳng cần biết.”

Dù cậu ấy đã dồn hết sức mình để nói, cả giọng nói lẫn vẻ mặt của cậu ấy đều vẫn lạnh nhạt và khô khốc.

“Ta chẳng cần biết đến ai khác ngoài người đó. Ta cầm kiếm là vì người đó, và ta sống chỉ để tiêu diệt những kẻ thù của người đó…”

“………”

Như dự kiến, dường như cậu ấy không chỉ quên Alice và tôi, mà còn cả Gorgolosso-senpai nữa. Mặt khác, cậu ấy lại nhớ tên của kỹ năng và cách dùng nó.

Nếu những người trở thành Hiệp Sĩ Hợp Nhất đều bị thiết lập lại tất cả ký ức, họ sẽ quên hết tất cả kiếm kỹ được dạy, cùng với các Thần Thuật đã học. Do đó, Giáo Sĩ Tối Cao, Administrator, đã phát triển phương pháp để xử lý điều đó, «Nghi Thức Tổng Hợp».

Chặn luồng ký ức của nạn nhân, chứ không phải xóa sach chúng. Tôi không chắc về logic riêng của nó, nhưng nó có thể được xem là tương tự với chứng quên thoái hóa, cái gọi là mất trí nhớ, trong thế giới thực, khi một người mất ký ức về chính mình và những người xung quanh, nhưng vẫn duy trì được khả năng ngôn ngữ và cuộc sống hằng ngày.

Thứ làm vật cản cắt đứt dòng ký ức là Module Kính Thần lắp vào linh hồn—Fluctlight của Eugeo. Trước đó ai đã ở trong khoảng trống mà hiện Module đang ngự trị chứ? Giá mà tôi biết được điều đó, tôi có thể thực sự có cơ hội khiến cậu ấy bừng tỉnh…

Không.

Lời nói suông chắc chắn sẽ là không đủ để phá vỡ phù phép của Administrator.

Tôi đã nói chuyện bằng kiếm với nhiều người kể từ ngày bị kẹt trong Tòa Thành Sắt Bay, Aincrad. Asuna, Suguha, Sinon, Tuyệt Kiếm. Ngay cả sau khi đặt chân đến thế giới này, có Sortiliena-senpai, Trưởng Kiếm sĩ Tập sự Tinh anh Uolo, và các hiệp sĩ, Eldrie, Deusolbert, và Fanatio. Và Alice, người đang đứng xem trận đấu này từ phía sau.

Thanh kiếm trong thế giới ảo sở hữu nhiều ý nghĩa hơn những vật thể đa giác đơn thuần. Khi đặt mạng sống của mình vào thanh kiếm, thứ cư ngụ trong lưỡi kiếm sẽ có sức mạnh chạm tới ý chí của đối phương. Một thanh kiếm không mang thù hận có thể truyền tải cảm xúc hơn hẳn những lời nói ở một thời điểm nhất định. Tôi tin là vậy.

Thứ ánh sáng xanh ảo bao bọc hai thanh kiếm giao nhau bắt đầu mất hiệu lực và mờ đi.

Tôi phải dốc từng giọt sức lực còn lại từ bây giờ.

Để hướng tâm trí vào trái tim của bạn mình.

“Eu… geo———!!”

Tôi vung thanh kiếm với một tiếng hét ngay khi kiếm kỹ kết thúc.

Một đòn tấn công với tất cả sức mạnh của mình. Bị đẩy lùi. Đòn chém của Eugeo. Đẩy lùi nó với đế kiếm. Chân chúng tôi đứng yên khi chúng tôi vung kiếm của mình về phía ngắn nhất có thể. Hai thanh kiếm liên tục tạo ra những tiếng chan chát và tia lửa, lấp đầy không gian xung quanh với tiếng ồn và tia sáng.

“O…oooo——!!”

Tôi hét lên.

“Se… aaaa——!!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.