Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Quyển 20 - Sword Art Online - Alicization-Chương 659 : Chương 49




Shaa! Đầu bàn chân cậu bị đâm xuyên trong không trung bởi tia sáng thiêu đốt không khí khi bắn ra, Kirito rơi thẳng xuống sàn, vai chạm đất đầu tiên, tư thế của cậu sụp xuống. Tuy nhiên, mũi kiếm của Fanatio không dao động hướng nhẹ vào phía dưới đám tóc đen ngẩng lên ngay tức khắc.

“Ki……”

-rito, Eugeo cố gắng hét lên trước khi cậu nhận thấy tới tình trạng tê liệt cổ họng và miệng của cậu cuối cùng cũng đã biến mất. Cậu lại có thể phát âm rõ ràng đủ để hoàn thành câu chú thuật như thế này.

Thay vì hét lớn lên, Eugeo vững vàng chuyển sức mạnh xuống đan điền và bắt đầu niệm chú với âm lượng thật nhỏ để các hiệp sỹ không nghe thấy được, nhưng đủ lớn để đến tai nữ thần sáng tạo.

“Lệnh hệ thống”

Kirito sẽ có khả năng vượt qua mức độ nguy hiểm này với chính khả năng của cậu ấy. Do đó, Eugeo chỉ phải làm một điều là niệm thần chú chi phối hoàn toàn như cậu đã được bảo, sẵn sàng khích hoạt thuật này bất cứ khi nào cần đến.

Với thanh kiếm chết chóc chỉ thẳng vào Kirito, Fanatio im lặng trong giây lát, như thể để khiêu khích cậu trước khi thốt ra với một giọng trầm.

“… Ta đã được Chỉ huy Hiệp sỹ khuyên rằng nói chuyện phiếm vào những thời điểm như thế này là thói quen xấu của ta đã trăm năm qua, nhưng… Tuy thế, đây giống như một nỗi khốn khổ vậy. Mỗi kẻ trong số những kẻ đã gục dưới quyền lực «Thiên Xuyên Kiếm» của ta đều không thể biểu lộ gì ngoài biểu cảm ngu xuẩn đó. Ta cho rằng cả ngươi cũng đang thắc mắc chính xác thì hình thể thực sự của chiêu thức có thể dễ dàng đồn ngươi vào góc này là gì”.

Có vẻ như bốn hiệp sỹ dưới trướng Fanatio đã xử lý xong vết thương của mình trong một khoảng thời gian ngắn, khi giờ đây họ đang bao vây Kirito từ đằng sau, cầm những thanh kiếm lớn trong tay. Điều này khiến khả năng chạy trốn khó khăn hơn nhưng lại làm tăng khả năng kéo dài cuộc nói chuyện ngắn của Fanatio. Tập trung toàn bộ để không tạo nên lỗi nào trong câu chú để khỏi gây thất bại, Eugeo tiếp tục chuỗi thần chú với tất cả sức mình.

“Ngươi có thể là một tên tội phạm, nhưng ta cho rằng ngươi biết đến gương nếu ngươi đã từng sống ở thủ đô chứ nhỉ?”

Fanatio đột nhiên hỏi một câu hỏi chẳng đâu vào đâu và một biểu cảm lúng túng xuất hiện trên mặt Kirito thậm chí cậu đang cố nén đau.

Gương.

Đương nhiên Eugeo cũng đã thấy chúng trước đó. Không có chiếc gương nào ở nhà cậu tại Rulid nhưng phòng riêng của cậu trong ký túc của kiếm sỹ tập sự của học viện được trang bị một cái gương nhỏ. Đó là một dụng cụ bí ẩn phản chiếu sinh động hơn cả mặt nước và những tấm kim loại, nhưng Eugeo không thích mấy cái vẻ ngoài yếu đuối của chính mình nên cậu không muốn nhìn vào nó cho lắm.

Với thanh kiếm đã được chuẩn bị để bắn ngay ánh sáng vào Kirito nếu cậu có bất cứ cử động nào, Fanatio lặp lại một giọng điệu không có bất kỳ cảm xúc nào.

“Vì nó là một hàng hóa giá trị cao được tạo bằng cách đổ bạc nấu chảy vào trong cốc, ta nghi ngờ việc cư dân bên ngoài thủ đô có cơ hội nhìn thấy nó, nhưng… công cụ đó có thể phản chiếu ánh sáng của Solus gần như hoàn hảo. Ta tự hỏi ngươi có hiểu hay không… tức là, lý do đằng sau việc tại sao khu vực này được chiếu sáng bằng ánh sáng phản chiếu nóng lên gấp đôi. – Đã một trăm ba mươi năm tính từ nay về trước, Đấng minh chủ, Giáo sĩ tối cao, đã tịch thu những đồng tiền bạc và những món làm từ bạc khác, và ra lệnh những nhà làm kính tạo ra hàng nghìn tấm gương lớn. Chúng được dùng cho một thuật tấn công không đòi hỏi niệm chú… một thử nghiệm được dán nhãn là «vũ khí». Hàng nghìn chiếc gương, xếp hàng tạo thành vòng bán nguyệt trong sân trước thánh đường, phản chiếu ánh sáng giữa hè của Solus và tập trung vào một điểm duy nhất, sinh ra một hỏa ngục màu trắng tinh khiết. Nó làm tan chảy một khối đá lớn cỡ bằng một người chỉ trong phút chốc.”.

Vũ khí… bạch hỏa âm ty…?

Eugeo không hiểu gì từ những lời nói của Fanatio. Tuy nhiên, bằng trực giác cậu biết âm mưu đó của giáo sĩ tối cao cũng đáng sợ như việc những đứa trẻ tàn sát lẫn nhau để làm ổn định thần thuật hồi sinh.

“- Cuối cùng, giáo sĩ tối cao tôn kính đã đánh giá rằng thứ này cần quá nhiều sự chuẩn bị để có thể dùng được trong chiến trận. Tuy nhiên, nguời nói sẽ cực kỳ đáng tiếc nếu bị phí phạm đi và với những phép màu thần thánh của mình, nên đã tụ tập tất cả hàng ngàn chiếc gương lớn, tôi luyện chúng và tạo ra một thanh kiếm độc nhất. Đó chính là thần khí này, «Thiên Xuyên Kiếm». Ngươi có hiểu không, tên tội phạm kia? Những gì đã đâm xuyên qua bụng và chân ngươi chính là sức mạnh của Nữ thần Mặt trời Solus đấy!”

Những lời nói của hiệp sỹ hợp nhất nhuốm một chút kiêu căng, là cả một sự kinh ngạc khiến Eugeo phải khó khăn lắm mới tránh phạm sai lầm trong câu chú đã gần hoàn tất.

Ánh sáng của Solus được tập trung bởi hàng ngàn chiếc gương - được cho là hình dạng thực sự của tia sáng trắng kia?

Đuơng nhiên là có thể kháng cự lại một cuộc tấn công từ nguyên tố nhiệt bằng nguyên tố siêu hàn. Nhưng làm sao chống lại được một cuộc tấn công bằng ánh sáng? Ngay từ đầu, các thuật dùng nguyên tố ánh sáng làm nguồn năng lượng gần như không có khả năng tấn công trực tiếp theo tầm hiểu biết của Eugeo. Một ánh sáng chói lóa có thể bị các thuật dùng nguyên tố bóng tối phủ nhận đi, nhưng một tia sáng ở đẳng cấp đó sẽ có thể dễ dàng đâm xuyên qua mười hoặc hai mươi nguyên tố bóng tối ném vào nó.

Không quan tâm đến những cảm giác khó chịu trong tim, Eugeo vẫn tiếp tục thực hiện chú thuật, nửa phần là tự động, và cuối cùng đã tiến đến dòng cuối. Sức mạnh được ẩn giấu trong thanh Bích Hồng Kiếm sẽ được gọi lên sau khi niệm đoạn chú kết thúc, «gia cuờng vũ trang»Nhưng vẫn sẽ phải đợi tín hiệu của Kirito.

Fanatio có vẻ đã hết thứ để nói và chĩa nhẹ thanh kiếm vào phía đầu Kirito.

“Kirito, giờ nguơi đã hiểu sức mạnh của thanh kiếm mà chỉ trong chốc lát nữa thôi sẽ xóa sổ đi Sinh Mênh nguơi rồi chứ? Rồi ta sẽ cho phép ngươi sám hối vì những tội lỗi của mình, phó thác đức tin chân thành của ngươi tới ba vị nữ thần và cầu xin lòng nhân từ của họ trước khi ngươi chết. Nếu ngươi làm vậy, ánh sáng linh hồn của sự trong sạch sẽ gột rữa những tội lỗi trong tâm hồn của ngươi và dẫn nó về Thiên Giới. Giờ thì - vĩnh biệt, tên tội phạm ngốc nghếch và non nớt.”

Thanh Thiên Xuyên Kiếm phát sáng chói lòa, báo hiệu rằng giờ tử đã tới, chiếu xuyên qua tim cậu ấy.

“Hoàn thành!”

Chỉ một tích tắc khi tiếng thét đến tai của Eugeo.

Ngay lập tức, trước thanh kiếm của Fanatio sáng lên, Kirito vỗ hai tay vào nhau với một tiếng “bốp”! và rồi đưa tay ra. Thứ xuất hiện trước lòng bàn tay cậu là một tấm màu bàng bạc.

Không, không phải. Đó không đơn thuần chỉ là một tấm kim loại. Đó còn là một tấm kim loại hình vuông rất phẳng phản chiếu rõ ràng mũ của Fanatio khi gã hiệp sỹ đang đứng trước Eugeo.

Mắt của Eugeo nhận biết được những nguyên tố của hai màu sắc khác nhau được nắm chặt trong đôi bàn tay đó trước khi chúng được vỗ vào nhau.

Ánh sáng trên tay phải là những nguyên tố kim loại được sử dụng để luyện kim hoặc tạo ra các công cụ bình thường, các yếu tố thuộc dạng kim loại. Và những gì bên tay trái là các yếu tố tinh thể. Đó là các yếu tố thuộc dạng thủy tinh được sử dụng để tạo các rào cản vô hình và những cốc thủy tinh. Hai yếu tố này tạo nên dạng tấm và được phân lớp, vật thể được tạo ra là -

Một chiếc gương.

Ngọn sáng ẩn chứa một sức nóng khủng khiếp đánh vào chiếc gương được tạo ra bởi thần thuật của Kirito và biến đổi nó từ màu bạc sang cam trong nháy mắt.

Sinh mệnh của các công cụ được tạo ra từ các yếu tố nói chung đều thấp. Cho dù đó là một con dao bên ngoài trông rất giống, so với dao được rèn từ quặng có thể dùng hàng chục năm, một con dao được hình thành từ những nguyên tố kim loại sẽ rút cạn Sinh mệnh chỉ trong vài giờ và tiêu biến đi. Chiếc gương đó cũng không phải ngoại lệ vì việc nó có đủ độ bền để làm chệch hướng ánh sáng của Thiên Xuyên Kiếm hay không là rất mông lung.

Như suy nghĩ thoáng qua của Eugeo đã dự đoán, chiếc gương tồn tại trong không khí chỉ trong một phần mười giây. Thủy tinh và kim loại được nấu chảy thành một chất lỏng văng tung tóe và tia sáng nhắm thẳng tới Kirito, vấn còn tám mươi phần trăm ánh hào quang của nó.

Tuy nhiên, cái giá của sự trì hoãn bằng sức mạnh trong phút chốc cũng không phải là điều phung phí đối với Kirito. Gần như chẳng có gì đáng nói nhưng thực tế là cậu đã thành công trong việc nghiêng người sang trái và ánh sáng đó chỉ đốt cháy một phần tóc đen và gò má của trước khi bay thẳng ra đằng sau cậu.

Và hai mươi phần trăm ánh sáng còn lại bị chiếc gương bắt lấy –

Bị làm lệch hướng thành một góc nhọn và bắn lên mũ giáp của Fanatio.

Đó không phải là một động tác có thể tiên đoán trước, nhưng như hiệp sỹ hợp nhất thứ hai đã dự đoán, tia sáng được né đi bằng một cái nghiêng đầu sang phải với phản xạ ngang bằng với Kirito hoặc nhanh hơn. Tuy nhiên, hiệp sỹ không thể bảo vệ những cái cánh trang trí vươn lên từ hai bên mũ. Chiếc cánh trang trí bên trái đã bị ánh sáng đánh trúng và cái móc tan ra – chiếc mũ vỡ làm đôi, phía trước và phía sau, ngay tức thì sau đó.

Khung cảnh trước mắt Eugeo ngập đầu tóc tung bay trong không khí khoảnh khắc đó.

Đó là một mái tóc đen, dày như của Kirito, nhưng mượt mà hơn rất nhiều. Mái tóc dài lượn sóng chảy xuống, chắc chắn được chải chuốt nhẹ nhàng cẩn thận, lấp lánh một cách mê hoặc trong ánh sáng giữa trưa từ cửa sổ lớn.

Tại sao người như hiệp sỹ này -

Khi Eugeo vô thức thắc mắc về điều đó, cậu có thể thấy gương mặt của Fanatio nhanh chóng được che lại bằng bàn tay trái đã giơ lên.

Và Fanatio hét lên.

“Ngươi đã thấy, phải không hả… tên ngu ngốc!!”

Đó là một sự khác biệt hoàn toàn từ giọng nói kim loại biến dạng phát ra từ chiếc mũ trước đó; đó là một tông giọng cao, vừa tinh tế vừa mềm mại.

Cô ta là phụ nữ sao!?

Sự ngạc nhiên choáng ngập khiến Eugeo chút nữa bật lên thành tiếng vốn sẽ phá vỡ bối trạng thái của nghi thức thần thuật.

Cậu mím thật chặt môi để không nửa lời thừa thãi nào hé ra ngoài. Tuy nhiên, một phần ý thức của cậu đã bị hút hoàn toàn theo thân hình đang lùi lại của Hiệp sỹ Fanatio.

Vóc người của cô ta tương tự với Kirito hoặc cao hơn, nhưng khi cậu đánh giá cô ta với suy nghĩ đó ở trong đầu thì liền nhận ra sống lưng cô từ lưng đến eo thực sự thanh mảnh. Ấy vậy mà, cậu đã hoàn toàn bị thuyết phục rằng cô ta là nam cho đến bây giờ.

Họ đã chạm trán với những hiệp sỹ như Alice Synthesis Ba Mươi hayặc Linel và Fizel, tuy rằng họ là trẻ con nhưng cũng không có lý do để phủ nhận rằng có khá nhiều phụ nữ trong số các hiệp sỹ hợp nhất. Ngay từ đầu, gần nửa học viên đang học tại học viện là những cô gái như Tieze và Ronye. Nhiều hiệp sỹ hợp nhất được tạo nên từ địa vị xã hội của họ, thế nên chẳng có gì lạ nếu hiệp sỹ thứ hai là nữ giới.

Khi suy nghĩ vì sao mình lại quá ngạc nhiên bất chấp điều đó, Eugeo đã nhận thấy rằng đó là vì thói quen và lời nói của Fanatio cho đến bây giờ đều rất nam tính.

Trong trường hợp đó, lý do cơn giận đang phát ra từ toàn bộ thân hình Fanatio bây giờ đây không phải là vì khuôn mặt trần của cô bị nhìn thấy – mà có thể là do họ phát hiện ra cô ta là nữ.

Có vẻ như cậu Kirito đang khụy một gối xuống sàn cũng không còn thấy đau trên má nữa khi một cái nhìn ngạc nhiên hiện lên trên mặt cậu.

Liếc nhìn Kirito đang cúi xuống thông qua khoảng trống giữa các lóng tay trên bàn tay trái, Fanatio nói lại lần nữa.

“Vậy là ngươi…cũng làm cái kiểu mặt đó nữa hả, tên tội phạm kia. Vậy là ngay cả đám phạm nhân phản lại giáo hội các ngươi cũng sẽ không chiến đấu nghiêm túc ngay khi ngươi biết ta là một cô gái?”

Thay vì một lời than thở như đang vì đau đớn dày xéo, giọng nói của cô ta lại thanh nhã, khiến cậu tưởng đến một loại đàn được ngân nga bởi một bậc thầy âm nhạc.

“Ta không phải là nguời thuờng… Ta là một hiệp hợp nhất được triệu hổi đến mảnh đất này từ Thiên Giới…Và còn nữa, ta phải chịu đựng sự khinh rẻ như vậy từ những đám đàn ông các ngươi, ngay khi các ngươi biết ta là phụ nữ! Không chỉ trong số những người cùng địa vị với ta….mà ngay cả tư lệnh của những hiện thân tà ác, những hiệp sỹ bóng tối!!”

- Không phải thế; không ai trong chúng tôi coi thường cô.

Sau khi thầm trả lời như vậy, một suy nghĩ đánh vào Eugeo.

Cậu đã chiến đấu với nhiều nữ kiếm sỹ trong khi làm người lính gác ở Zakkaria và khi nhập học tại học viện. Có một vài người trong số những người sở hữu các skill mạnh hơn Eugeo dĩ nhiên có những lúc cậu thua họ. Với toàn bộ kinh nghiệm qua nhiều trận đánh, Eugeo không nương tay với đối thủ của mình chút nào chỉ vì họ là nữ, cậu luôn tôn trọng các đối thủ xuất sắc trên chiến trường bất kể giới tính của họ ra sao.

Tuy nhiên – nếu đây không phải là một trận đấu nơi các đối thủ giành chiến thằng bằng cách dừng lại trước khi chém trúng đối phương hoặc sau cú ra đòn đầu tiên mà là một trận chiến một mất một còn thực sự thì sao đây? Liệu cậu có thể không chút do dự rút cạn đi Sinh mệnh của đối thủ không?

Khi Eugeo còn đang chìm trong suy nghĩ mà cậu đang nín thở cân nhắc thì chuyện xảy ra.

Kirito đang thu người trên sàn đột nhiên trở thành một cơn cuồng phong và lao tới.

Một đường chém xuống từ bên phải không có bất kỳ một mẹo hay thậm chí là bí chiêu nào. Tuy nhiên, lưỡi kiếm chuyển động với tốc độ kinh hồn mờ đi ngay cả trong mắt Eugeo. Đường chém cứ như một phép màu khiến Fanatio phải xoay xở để đỡ đúng lúc khi tâm trí cô còn đang rối loạn. Keng! Một tiếng chạm chói tai vang lên khắp đại sảnh, bắn ra những tia lửa chiếu sáng rõ hai gương mặt trong khoảnh khắc.

Fanatio khéo léo chặn đường kiếm gần tấm chắn của thanh kiếm mảnh nhưng cô không thể đỡ được nguồn lực tấn công và bị đẩy lui vài bước. Kirito khóa kiếm của họ với nhau và xô vào cơ thể mảnh mai của nữ hiệp sĩ, không giảm bớt sức ép. Đầu gối Fanatio bọc trong bộ giáp tím bắt đầu cong nhẹ.

Kirito đột nhiên nói bằng một giọng thấp.

“Tôi hiểu rồi, điều đó giải thích lý do cô dùng thanh kiếm này và skill kia. Là để che giấu cô là một phụ nữ khi chiến đấu… đúng thế rồi, phải không hả Fanatio ojou-sama?”

“Ngươi…thằng khốn!!”

Tiếng kêu của cô nghe như một tiếng thét; Fanatio đẩy kiếm trở lại khi hai thanh kiếm cọ vào nhau.

Khi Eugeo chuyển tầm nhìn đang gắn chặt vào hai người sang nơi khác, cậu có thể cảm thấy những dấu hiệu lo lắng từ bốn hiệp sĩ xung quanh. Chỉ là có khả năng thôi, nhưng có thể một vài người trong số họ không biết đến khuôn mặt thật của Fanatio. Tuy nhiên hai cô gái đang nằm ngay đơ bên phải của Eugeo không thể biểu hiện bất kỳ dấu hiệu nào.

Bộc lộ hết mình trước ánh mắt của các hiệp sĩ, Kirito và Fanatio tiếp tục cuộc đấu dốc toàn lực của họ. Kirito rõ ràng là người chiến thắng về khoản cân nặng cơ thể và trọng lượng kiếm, cậu đoán vậy. Nhưng sau khi bị đẩy trở lại một lần nữa, Fanatio không cho thấy dấu hiệu rút lui với sức mạnh thể chất phi thường từ đôi cánh tay thanh mảnh.

Kirito quăng thêm vài lời qua kẽ hở của hàm răng nghiến chặt.

“… Đây là lần đầu tiên tôi nói điều này, nhưng những gì làm tôi ngạc nhiên lúc này là làm thể nào quyết tâm trong kiếm của cô lại giảm xuống nhiều đến vậy ngay lúc mũ cô bị vỡ. Giấu đi khuôn mặt, giấu đi những đường vung kiếm… cô không phải là người để tâm nhiều nhất đến việc mình là nữ đó sao?”

“C…câm mồm! Ta sẽ giết ngươi…Ta nhất định ít nhất phải giết được ngươi…!”

“Đó cũng là những gì tôi đang định làm. Tôi không có ý định nương tay với cô chỉ vì cô là nữ; dù sao thì tôi cũng thua các nữ kiếm sĩ rất nhiều lần rồi!”

Đó là sự thật, theo như Eugeo biết thì Kirito đã bị đánh bại vô số lần bởi Sortiliena-senpai, người cậu đã làm hầu cận phục vụ. Nhưng Eugeo tin rằng cậu không nói đến những trận đấu huấn luyện hoặc tập luyện. Cứ như thể cậu ấy đang nói rằng mình thực sự đã thua các nữ kiếm sĩ ở nơi nào đó khác trong một cuộc đọ sức thực sự trong quá khứ….

Vào khoảnh khắc đó, chân phải của Kirito đột nhiên giơ ra và móc vào chân của Fanatio. Phần trên cơ thể cô ta loạng choạng và hai thanh kiếm phát ra tia lửa khi chúng tách ra. Không chậm lấy một khắc, cậu đâm thanh hắc kiếm của mình chỉ bằng một tay.

Tuy nhiên, tay phải của hiệp sĩ hợp nhất đã vụt lóe lên với một tốc độ thần thánh và thanh kiếm mỏng của cô làm chệch hướng thanh hắc kiếm từ phía bên hệt như một sinh vật sống. Đứng thẳng lại trong khi tránh lực đâm, cô lui một bước để tạo khoảng cách.

Kirito cũng nhanh chóng hồi lại. Sử dụng xung lực từ cú đâm, cậu lao vào ngực của đối phương giống như đâm sầm cả cơ thể và duy trì một khoảng cách gần. Dù sao thì những trận đấu tầm xa cũng không thể chống lại Fanatio, người sở hữu skill bắn những tia sáng mà không cần chuẩn bị trước.

Một cuộc đụng độ với tốc độ high-speed của các thanh kiếm bắt đầu với khoảng cách gần như bằng không.

Những gì khiến Eugeo sợ hãi là làm thế nào mà Fanatio đối phó với những cú tấn công liên tục vô phương hướng của Kirito mà không lùi lấy một bước. Lưỡi kiếm đen đánh những đòn tấn công từ trên, dưới, trái và phải nhưng thanh kiếm mảnh vẫn ứng phó thành công, nhá lên loang loáng khắp xung quanh, trả miếng hai hoặc ba cú chém liên tiếp bất cứ khi nào có sơ hở dù là nhỏ nhất. Không một ai trong hai người sử dụng mật chiêu, nhưng đó là bởi vì họ không thể tìm thấy cơ hội để vào thế tấn ban đầu.

Mỗi một phái kiếm truyền thống trong Nhân Giới đều có những skill đơn thủ kiếm và có vẻ ngay cả Hiệp sĩ Hợp Nhất cao tuổi nhất Deusolbert cũng không biết các skill đánh đòn liên tiếp. Điều đó có nghĩa là Fanatio đã luyện tập các skill kiếm liên tục bằng nỗ lực của chính mình. Lý do đằng sau đó chắc chắn không phải là không liên quan đến những lời của Kirito lúc trước.

Ánh sáng từ Thiên Xuyên Kiếm đánh bại kẻ thù mà không cần đến gần. Hoặc những skill ra đòn liền tiếp đẩy kẻ địch ra xa với những đòn tấn công liên tục, ngay cả nếu như cô ta không thể sử dụng thuật chi phối hoàn toàn và đánh mất thế chủ động.

Nói cách khác, nữ hiệp sĩ Fanatio e ngại kẻ thù tiến đến gần và chú ý thấy những gì được giấu dưới lớp áo giáp của mình.

Nhưng tại sao…? Tại sao cô ta lại cố gắng che giấu giới tính của mình đến thế?

Mặc dù trong đầu xuất hiện câu hỏi mới, nhưng mắt của Eugeo vẫn dán vào trận chiến giữa hai người. Có vẻ các hiệp sĩ dưới trướng Fanatio cũng thế, họ quan sát trận chiến dữ dội mà không di chuyển chút nào và những thanh kiếm lớn của họ hạ thấp xuống.

Thực sự, đây thật là –

Thật là một trận đấu hoành tráng.

Tại khoảng cách gần, cả hai bên hầu như không di chuyển chân của họ, tiếp tục phòng thủ chống lại hàng loạt các đường chém và tấn công nhanh như chớp từ trước lẫn sau bằng cách né người hoặc đỡ gạt. Cảnh tượng xung quanh cặp đấu như thể có vô số ngôi sao đang mọc lên, chớp lóe và biến mất, hết ngôi này đến ngôi khác. Ngay cả những tiếng vang rền của thép xông vào nhau có một vẻ gì đó tráng lệ, gợi nhớ đến tiếng của một bộ nhạc cụ gõ đôi.

Một nụ cười lạnh hiện trên khuôn mặt đã tái xanh của Kirito khi cậu thực hiện những kỹ thuật với sức mãnh liệt như vậy. Giống như cậu đã hoàn toàn hợp nhất với thanh hắc kiếm. Trận cận chiến có thể khóa đối thủ sử dụng ánh sáng của Solus, nhưng hiện tại cậu dường như đơn giản chỉ là đắm mình trong niềm vui chiến đấu với các skill kiếm được tôi luyện với lòng thỏa mãn từ tận trong tim

Mặt khác, Fanatio không có lý do gì dễ dãi với đối thủ. Nếu cô định để một trong những thuộc hạ tấn công Kirito từ phía sau để có cơ hội giành được một khoảng cách nhất định và lần nữa bắn ra các tia sáng đó thì lúc này Kirito sẽ không thể nào tự vệ được.

Bất chấp điều đó, hiệp sĩ hợp nhất với mái tóc đen dài tung bay có vẻ như đang cố gắng để kết thúc trận chiến bằng những cú tấn công trực tiếp với thanh kiếm mảnh của mình. Eugeo không thể đoán được lý do tại sao. Là bởi cơn giận do khiêu khích của Kirito gây ra ư? Niềm kiêu hãnh khi là một hiệp sĩ không thể tha thứ một cuộc rút lui ư? Hoặc có lẽ, cô ta cũng đã tìm thấy vài điều trong trận so chiêu những skill tấn công liên tục này, trong trận chiến kỳ ảo này chăng?

Eugeo không thể thấy gì khác ngoài lưng của Fanatio từ vị trí của cậu; cậu không biết khuôn mặt cô ta đang mang loại biểu cảm nào.

Đoán già đoán non từ những bình luận của Fanatio, cậu mường tượng cô đã phục vụ Giáo hội với vai trò một hiệp sĩ hợp nhất ít nhất cũng đã một trăm ba mươi năm, khả năng có thể còn lâu hơn. Đó là một khoảng thời gian vô lý mà Eugeo có thể thậm chí không thể tưởng tưởng nổi khi chính cậu cũng không chắc mình có thể đến được tuổi mười chín hay không.

Cậu không có biết đã bao nhiêu năm rồi kể từ ngày cô ta giấu giếm khuôn mặt và giới tính của mình, nhưng nếu cô đã luyện tập tất cả những kỹ năng kiếm thuật liên hoàn đó bằng chính nỗ lực mình thì không đơn thuần chỉ là mười hay hai mươi năm thực tế. Kirito chỉ có thể tiếp tục so kiếm với Fanatio ngay bây giờ bởi vì cậu cũng là một người sử dụng các kỹ năng ra đòn liên tiếp hiếm có ấy theo phái Aincrad. Nếu đây là một kiếm sĩ nào khác thì có lẽ họ đã ngã gục trên sàn, không thể bước đến một bước trong tầm kiếm.

Do đó, Kirito có thể là đối thủ đầu tiên Fanatio đối mặt có thể chống lại tất cả các chiêu kiếm tao nhã của cô.

Họ có thể đều là những hiệp sĩ hợp nhất, nhưng tính yêu cái đẹp và yêu chiều phụ nữ trong việc dùng một đòn duy nhất rất rõ ràng ở phong cách chiến đấu của Deusolbert và Eldrie. Do đó, không chắc Fanatio đã phô bày những skill tấn công của mình khi luyện với bạn tập là hiệp sỹ. Cô đã tự huấn luyện mình trong một thời gian dài, rất dài với không một ai ngoài cái bóng tưởng tượng; một người sử dụng skill ra đòn liên tiếp nay đã xuất hiện, dưới hình dạng một tồn tại có tên là Kirito.

Khi Eugeo theo dõi cuộc đối đầu siêu phàm của bộ đôi, toàn bộ cơ thể cậu đều nổi da gà, nhưng cậu không hề chú ý khi nước mắt rơi ra từ hai hàng mi.

Kể từ khi Kirito bắt đầu dạy cậu phái Aincrad, trận chiến sau cùng cậu từng hình dung trong tâm trí nay đang diễn ra ở đây. Trận đấu không chỉ mang vẻ đẹp của một phong cách liên tục kiếm tìm những hư ảo mà còn là một vẻ đẹp âm trầm hoàn toàn, kết quả của việc mong muốn hạ gục kẻ thù.

Năm cú tấn công liên hoàn của Fanatio tương ứng đánh vào năm đường kiếm liên tiếp của Kirito dội đi mạnh mẽ, vung xuống khi cả hai cùng hét lên quyết tâm của mình.

“Ryaaaa!”

“Seaaaa!”

Ngay cả Eugeo đang nằm dài trên sàn ở xa cũng có thể cảm thấy độ nóng từ sóng xung kích gây ra khi hai thanh kiếm va chạm vào nhau trên da mình. Mái tóc đen của Kirito và Fanatio tung lên mãnh liệt, hai thanh kiếm của họ kêu ken két, và cặp đôi liên tục đổi vị trí.

Eugeo nín thở trong khoảnh khắc khi khuôn mặt trần của Fanatio cuối cùng cũng lọt vào tầm mắt cậu.

Đó là một gương mặt xinh đẹp, tinh khiết; một gương mặt làm cậu nghĩ một nữ thần đến từ thế giới thần tiên sẽ trông như thế nào nếu họ thực sự tồn tại. Cô ấy vẫn có vẻ ngoài của tầm giữa tuổi hai mươi, hẳn là do phần lớn lỗi lầm của những kẻ ở cấp cao hơn, với làn da mượt mà mang màu của hồng trà được thêm nhiều sữa. Cả đôi lông mày cong cong và đôi mi dài đều màu đen, nhưng mắt chủ yếu là màu vàng pha màu đỏ đồng. Diện mạo của cô cho thấy cô chắc đã được sinh ra tại miền đông và sống mũi của cô khá cao. Xương hàm cũng có nét tròn tạo nên một sự thanh lịch nhẹ nhàng đáng kể. Và đôi môi nhỏ nhắn mang một màu phớt đỏ.

Cơn giận dữ chết người ban đầu đã không còn trên gương mặt của nữ hiệp sĩ. Có thể cảm nhận được một thứ gì đó như sự nhẫn nhịn, kiềm chế một cảm giác buồn thương.

“ – Ta hiểu rồi.”

Fanatio lẩm bẩm bằng một giọng đầy mê hoặc khi hai thanh kiếm giao nhau.

“Tên tội đồ này, có vẻ ngươi hơi khác so với những kẻ đã từng đánh với ta. Không có gã đàn ông nào từng cố giết ta nghiêm túc đến thế một khi bọn chúng đã nhìn thấy diện mạo ghê tớm này cho đến nay.”

“Ghê tởm á. Thế vì ai mà cô chải tóc với tô son đỏ chót thế hả?”

Câu hỏi của Kirito khiêu khích như thường lệ, nhưng Fanatio chỉ hiện thoáng hiện một nụ cười giễu cợt rồi điềm tĩnh trả lời.

“Ta đã chờ đợi hơn một trăm năm nay người đàn ông ta yêu sẽ yêu cầu nhiều hơn từ ta ngoài kiếm thuật và những cái đầu gớm ghiếc… Muốn dùng một vài mỹ phẩm sau khi đã đau đớn vì hắn quá lâu dưới lới mặt nạ sắt đó và rồi kết cuộc thì hắn lại đùa bỡn với một nữ hiệp sĩ khác với khuôn mặt đẹp hơn ta và tự do chưng diện là điều tự nhiên thôi”.

Một hiệp sĩ mạnh mẽ đẹp hơn nhiều so với Fanatio. Và còn là nữ nữa.

Chỉ sau khi Eugeo rùng mình với suy nghĩ làm thế nào một đối thủ như vậy vẫn còn ở bên trên tòa tháp này thì cậu liền nhận ra cậu biết ai là hiệp sĩ hợp nhất phù hợp với những điều kiện đó. Không đội mũ, trở thành một hiệp sỹ chỉ trong một vài năm gần đây, người đã hạ gục Eugeo trong một đòn tấn công duy nhất với tốc độ bá đạo– Alice Synthesis Ba Mươi.

Kirito hẳn cũng đang cân nhắc những lời của Fanatio, nhưng cậu không để lộ một chút xíu nào chuyện đó khi cậu hỏi thêm.

“–Điều quan trọng nhất với cô là gì? Nếu một hiệp sĩ hợp nhất tồn tại chỉ để phục vụ mệnh lệnh của giáo sĩ tối cao, cô thậm chí sẽ không cần một trái tim có khả năng lo lắng về yêu đương hoặc ghen tuông. Tôi không biết gã ấy là ai, nhưng nếu cô đã yêu hắn ta không cần đền đáp hơn trăm năm nay… thì có nghĩa cô là con người. Là vì cô cũng là một con người như tôi. Tôi đang chiến đấu để lật đổ giáo hội và giáo sĩ tối cao để để những con người như cô có thể yêu và sống bình thường!”

Ngay cả Eugeo cũng ngạc nhiên sâu sắc vì những lời này. Cậu không hề cậu Kirito có vẻ như luôn xa cách lại nghĩ đến những điều này. Nhưng đồng thời, Eugeo cũng nhận thấy đâu đó trong giọng nói người bạn đồng hành của mình có một âm vang như thể băn khoăn vì một vài mâu thuẫn.

Khuôn mặt của Fanatio đanh lại một lần nữa, mặc dù chỉ là trong một phút chốc thoáng qua.

Nhìn vào một rãnh sâu khắc trên cái trán mịn màng của cô, cậu nghĩ «module trung thành» sẽ nổi lên như trường hợp của Eldrie, nhưng những thay đổi nhận thấy được ở người hiệp sĩ thứ hai đã kết thúc ở đó.

“… Nhóc con, ngươi không hiểu đâu. Nếu quyền lực của giáo hội bị mất đi, ai biết thế giới này sẽ bị đẩy vào loại địa ngục nào… Quân đội của Vùng đất Hắc ám đang tăng cường lực lượng từng ngày, gầm thét bên kia dãy núi ở rìa thế giới ngăn cách chúng. A… Ta thừa nhận ngươi mạnh mẽ. Và cũng không phải là thuộc hạ của bóng tối hay một kẻ xâm nhập có ác tâm như Trưởng Lão đã đề cập. Tuy nhiên, điều đó không thay đổi thực tế rằng ngươi cực kỳ nguy hiểm. Làm lung lay giáo hội và những hiệp sĩ hợp nhất không chỉ với thanh kiếm đó mà bằng cả lời nói của ngươi nữa… Trước nghĩa vụ cao cả nhất được ban cho những hiệp sĩ hợp nhất chúng ta là để bảo vệ Nhân Giới và cư dân của nó, tình yêu của ta chỉ đơn thuần là… Nó thậm chí không còn có giá trị thu hoạch, cũng như lớp vỏ lúa thôi.

Thiên Xuyên Kiếm và thanh hắc kiếm giao nhau giữa hai người tiếp tục phát ra âm thanh ken két có vẻ như đạt tới giới hạn, ngay cả khi Fanatio nói với một biểu cảm nghiêm túc, như thể bày tỏ quyết tâm của cô. Rõ ràng rằng một trong hai ngươi sẽ bị đánh bay ngay nếu giảm chỉ một lực cực nhỏ.

Không, trong lúc ấy hai thanh kiếm hẳn vẫn đang hao hụt Sinh Mệnh. Nếu hai thanh kiếm vẫn khóa vào nhau thì thanh cạn Sinh Mệnh trước sẽ là thanh Thiên Xuyên Kiếm. Dù sao thì chúng là những thần khí có cùng cấp độ và thanh có nhiều Sinh Mệnh hơn đơn giản là thanh dày và nặng hơn.

Không thể nào Fanatio không chú ý việc đó. Và cả việc cô sẽ bị Kirito tàn nhẫn chém chết khi kiếm của cô bị đẩy lui lại tạo nên sơ hở.

“Do đó – Ta cần phải đánh bại ngươi. Ngay cả nếu ta phải giẫm nát niềm kiêu hãnh của một hiệp sĩ. Hãy chế nhạo ta khi chiến thắng bằng một skill không đẹp như thế này. Ngươi có quyền làm điều đó.”

Sau khi nhẹ nhàng tuyên bố như vậy, Fanatio tiếp tục và hét lên.

“Ánh sáng ẩn giấu trong Thiên Xuyên Kiếm, đây là lúc giải thoát chính ngươi khỏi xiềng xích!! – Release recollection!!” (Giải phóng ký ức!!)

Câu thú này – là câu chú giải phóng ký ức của nó!!

Lưỡi kiếm bạc chiếu sáng hơn bất cứ lúc nào.

Sau đó.

Soạt! Một vài tia sáng được giải phóng tỏa ra từ mũi kiếm.

Eugeo theo bản năng nghĩ ánh sáng đó sẽ gây mù. Sẽ lập tức cướp đi tầm nhìn của Kirito và làm cậu khuỵu xuống trước khi chém cậu.

Tuy nhiên, phán đoán đó bị xóa bỏ hoàn toàn khi một trong những tia sáng bắn ra khắp các hướng từ Thiên Xuyên Kiếm chạm trúng sàn nhà sau lưng Eugeo và khắc sâu vào cẩm thạch.

Không phải để gây mù – không một tia sáng nào để làm thế cả!

Kirito!! Eugeo không thể chịu được phải nâng thân trên lên khi cậu hét lên trong tim. Khi cậu tập trung mắt nhìn, cậu thấy những tia sáng bắn một loạt thẳng xuyên qua cánh tay phải của Kirito. Chưa hết, cậu có thể thấy rõ ràng những lỗ thủng sâu đen trên vai trái và đùi phải của cậu ấy.

Và Kirito không phải là một người duy nhất tia sáng cực nóng đó đánh trúng người. Chủ nhân của Thiên Xuyên Kiếm cũng có những cái lỗ khó coi xuyên qua áo giáp trên bụng,và đôi chân cô. Độ sâu của vết thương của cô tệ hơn cả của Kirito. Tuy vậy, biểu cảm đầy quyết tâm hiện trên gương mặt đáng yêu không xao động dù chỉ một chút.

Hiệp sĩ Hợp nhất Fanatio Synthesis Hai đã định thổi bay cả Sinh Mệnh của mình và kéo theo Kirito làm bạn đồng hành.

Những lời của cựu giáo sĩ tối cao, Cardinal, hiện ra trong tâm trí cậu. Đoạn chú «release recollection», đánh thức tất cả ký ức của vũ khí và giái phóng năng lượng kinh hồn của nó. Một sức mạnh có thể tiêu diệt mạng sống không chỉ của kẻ thù mà còn của chính cậu.

Thiên Xuyên Kiếm được giải phóng đã gây ra hầu hết các vết thương chí tử cho cặp đôi từ cự ly gần, và tổn thương đáng kể cho cả bốn hiệp sĩ xung quanh trong lần bắn ra đầu tiên. Những đồ trang trí thiêng liêng trong đại hành lang cũng không nằm ngoài tầm sát thương và bị đốt cháy dữ dội, trong khi những cửa sổ đắt tiền vỡ tan liên tiếp. Hầu như không có tia sáng nào thẳng về hướng Eugeo và hai cô bé đang tê liệt nằm gần đó, tuy nhiên sớm muộn gì họ cũng sẽ phải chịu một đòn trực tiếp.

Cho dù đã phát ra bao nhiêu ánh sáng đi nữa, thần khí được tôi luyện từ ngàn tấm gương kia hoàn toàn không có dấu hiệu ngưng lại. Mũi kiếm chiếu ra tia sáng yếu ớt với khoảng thời gian độ chừng một giây rồi bắn ra những tia sáng ngắn không nhắm đến một mục tiêu nào. Một nửa bắn thẳng lên trời chỉ làm cháy xém mấy bức tường, cột trụ và trần nhà, nhưng khá nhiều trong số những nửa còn lại có góc bắn thấp hơn và đương nhiên bị cơ thể của cặp đôi hứng trọn trong cự ly gần.

Không thể gỡ kiếm đi, Kirito chỉ có thể nâng đầu hết mức có thể vừa vặn tránh tia sáng uốn cong xuyên vào trán. Ánh sáng tiếp tục chuyển đến khuôn mặt của Fanatio, nhưng hiệp sĩ hợp nhất không có lấy một động tác nhỏ. Tia sáng làm xước đôi má của cô, đốt những đường màu đỏ sậm trên làn da mịn màng không tì vết của cô và đốt cháy một lượng đáng kế mái tóc dày đen của cô trong một phút chốc.

“Cô…đồ ngốc chết tiệt này!!”

Kirito hét lên với vẻ tuyệt vọng. Những giọt máu tươi bắn ra từ miệng cậu cùng tiếng hét. Eugeo có thể dễ dàng tưởng tượng được rằng cơ thể nhận nhiều tia sáng như vậy sẽ đẩy Kirito đến bờ vực cạn hết Sinh Mệnh như thế nào, cho dù Sinh Mệnh của cậu là bao nhiêu. Nhưng kiếm sĩ áo đen bướng bỉnh không chịu ngã xuống, thậm chí còn trượt kiếm lên nguồn gốc của những tia sáng kia, mũi của thanh Thiên Xuyên Kiếm, bao phủ nó bằng lưỡi của thanh hắc kiếm.

Có thể đó chỉ là một trì hoãn tạm thời, nhưng tất cả ánh sáng đã phóng đến Kirito và Fanatio cuối cùng cũng được thanh hắc kiếm cản lại.

Bây giờ - ngay bây giờ hoặc không bao giờ!

Kirito không ra hiệu, nhưng Eugeo biết thời cơ đã đến bằng cả lý trí và trực giác của cậu.

Fanatio hẳn phải bị ảnh hưởng trong khi bốn hiệp sĩ dưới trướng cô đang tuyệt vọng tự vệ trước ánh sáng kia, dùng những thanh kiếm lớn làm tấm chắn và hầu như không còn bình tĩnh để chú ý tên tội phạm còn lại. Không một ai có khả năng ngăn chặn thuật chi phối hoàn toàn của Eugeo, thần thuật khiến cậu sẽ hoàn toàn sơ hở trong thời gian kích hoạt nó nếu cậu sử dụng nó tại thời điểm này.

Đứng lên với một lực thật mạnh, Eugeo rút một phát thanh Bích Hồng Kiếm cậu đã nắm chặt suốt thời gian qua.

“Gia cường….”

Vung thanh kiếm giữa không trung, chuyển nó xuống tầm dưới vai, cậu nắm lấy chuôi kiếm bằng tay trái và đâm nó xuống sàn cẩm thạch với toàn bộ sức mạnh của mình.

“—Vũ trang!!”

Gần một nửa lưỡi kiếm màu xanh nhạt chìm sâu vào sàn.

Bashiiii!! Kèm theo bởi một tiếng nổ sắc gọn, sàn đá cẩm thạch lập tức được bao phủ một màn sương trắng tinh khiết.

Những cột băng pha lê đâm lên nhọn hoắt, một làn sóng lạnh lẽo bùng ra với tốc độ chóng mặt.

Xấp xỉ gần năm giây sau khi kích hoạt, làn sóng lạnh với một độ rộng gần chục mét nhấn chìm chân Kirito và Fanatio cùng với bốn hiệp sĩ.

Có vẻ như bốn hiệp sĩ cuối cùng đã chú ý hiện tượng lạ này. Những khuôn mặt bọc trong mũ sắt giật nhìn sang Eugeo.

Nhưng đã quá muộn.

Khi đặt tất cả sức mạnh cậu có vào trong hai bàn tay, Eugeo hét lớn.

“Nở ra – Bích Hồng!!”

Vô số những tua băng màu xanh nhạt bung ra ngay tức khắc, hướng tới bốn hiệp sĩ, Fanatio và Kirito từ dưới chân họ.

Mỗi tua chỉ dày bằng ngón tay út. Nhưng tất cả chúng mọc những gai nhọn, tập hợp dày đặc với nhau, bám chặt vào chân con mồi của chúng.

“Nhn…”

“Cái-gì!?”

Các hiệp sĩ cùng hét lên. Vô số các tua băng trườn lên hông và bụng của họ từ dưới chân. Có một vài người muộn màng cố gắng tỉa đi mấy cái tua bằng những thanh kiếm lớn nhưng các tua liền quấn xung quanh lưỡi kiếm nhiều lần mỗi khi chạm đến, khóa họ xuống sàn.

Các hiệp sĩ bị tấn công bởi những cái tua, từ ngực đến đầu, ngay cả đến tận đầu ngón tay của họ, bị đóng băng thành những bức tượng không thể cử động lấy một chút. Cuối cùng, từ những tua vừa cuốn chặt xung quanh con mồi vừa phát ra những tiếng “keng” sắc ngọt đã nở rộ vô vàn những bông hoa hồng lớn, điểm tô bằng màu xanh biếc và được báo trước bằng một tiêng chuông vang trong trẻo.

Đương nhiên, tất cả đều là băng giá lạnh. Không có mật hoặc hương phát ra từ những cánh hoa trong suốt và rắn chắc kia, những bông hồng bắt đầu phát ra cơn giá buốt trắng toát. Không khí trong toàn bộ hành lang lập tức được một màn sương dày lộng lẫy và lấp lánh bao phủ. Nguồn của cái lạnh này–là Sinh Mệnh của các hiệp sĩ bị bắt giữ.

Tốc độ giảm rất chậm nhưng họ có thể không tập hợp được sức mạnh cần thiết để phá vỡ vòng liên kết trong khi những bông hồng băng đang hút Sinh Mệnh từ khắp cơ thể họ. Ngay từ đầu, thần thuật này không phải dùng để giết chết kẻ thù. Eugeo đã quyết định rằng bản chất của thuật này chỉ dùng để làm chậm chiêu thức của hiệp sĩ hợp nhất Alice.

Bốn hiệp sĩ hoàn toàn bất lực chịu thua, nhưng như đã dự tính, có vẻ như hiệp sĩ Fanatio nhìn thấu bản chất của skill này trong khoảnh khắc những tua băng chọc thủng màn sương và nhảy lên không cố gắng thoát ra.

Tuy nhiên, Kirito, người biết rõ thuật của Eugeo, đã phản ứng nhanh hơn một hút. Cậu đã nhảy lên đúng như dự đoán của Fanatio, dùng cầu vai của nữ kiếm sĩ làm bước đệm và nhảy cao hơn vào không trung. Nhào lộn về phía sau trong khi máu tươi vẫn văng ra, cậu đã thoát khỏi các tua băng.

Vật hy sinh của cậu bị đẩy xuống sàn; những tua tự quấn lấy quanh toàn bộ cơ thể của Fanatio khi cô khuỵu xuống trên một gối.

“Kuh…!”

Có lẽ do mất tập trung, những tia sáng bắn một cách bừa bãi từ Thiên Xuyên Kiếm đã dừng lại sau khi băm nhỏ một số tua băng và chìm vào vào im lặng. Những tua mỏng nhanh chóng quấn xung quanh bộ giáp bị hỏng nặng nề, bọc lấy nó trong lớp băng dày.

Bông hồng xanh cuối cùng mọc lên từ dưới chân Fanatio đã nở rộ trên vết sẹo khắc trên má cô với tất cả vẻ rực rỡ của nó. Người hiệp sĩ thứ hai đã hoàn toàn ngừng chuyển động cùng với thần khí.

Bất chấp những vết thương nặng nề trên khắp cơ thể, Kirito nhảy ngược trở lại phía sau nhiều lần liên tiếp và tách được khỏi những tua băng, rồi thất bại trong lần tiếp đất cuối cùng, cậu rơi xuống một cái uỵch bên cạnh Eugeo.

“Gufh…”

Một giọng nói nghẹn lại thoát ra từ tận sâu cổ họng cậu và một lượng lớn máu tươi lập tức phun ra ngoài. Nhìn máu đông tức thì thành sương giá màu đỏ thẫm, Eugeo vô thức hét lên.

“Kirito…chờ một chút, tớ sẽ niệm thần chú làm lành vết thương…!”

“Không, đừng dừng skill lại!”

Ngay cả khi cậu đang sắp mất ý thức vì mất máu, Kirito vẫn cau mày với một tia sáng yếu ớt trong mắt cậu và lắc đầu.

“Người kia sẽ không thua chỉ vì thế này đâu…”

Khi một tơ máu chảy gần môi cậu, cậu cố gắng dùng thanh hắc kiếm nâng thẳng thân người đã đầy thương tích.

Kirito lau miệng bằng tay trái và khép mi mắt lại trong giây lát để điều chỉnh hơi thở, trước khi hai mắt cậu sáng lên và cậu nâng thanh hắc kiếm lên cao.

“Lệnh hệ thống!"

Nghi thức thuật phát ra với một tốc độ đáng kinh ngạc sau câu chú làm tăng thêm sức mạnh ý chí, bất kể tình trạng thể chất của cậu.

Tiếng thở khó nhọc xen lẫn với máu giữa mỗi lời chú, máu đỏ phun ra từ miệng, nhưng Kirito vẫn tiếp tục niệm hơn mười dòng chú mà không chút vấp váp.

Nhìm kỹ từ trên xuống, vô số vết sẹo được khắc lên người Kirito, một hình ảnh đẫm máu khiến cho Eugeo rùng mình. Ánh sáng từ Thiên Xuyên Kiếm bắn qua cơ thể được tôi luyện của cậu vài lần, thiêu cháy đen các vết thương. Máu chảy không nhiều, cho thấy cậu đã phục hồi chút ít, nhưng nội tạng chắc chắn đã bị đa chấn thương. Sinh Mệnh của Kirito hẳn giảm xuống nhanh hơn các hiệp sĩ vẫn bị những bông hồng băng giam giữ, mạng sống của cậu ấy sẽ gặp nguy hiểm nếu không được chữa trị kịp thời.

Nhưng Eugeo không thể buông tay khỏi thanh Bích Hồng Kiếm vì còn phải duy trì thuật kiểm soát hoàn toàn. Nếu Kirito sử dụng thuật trị thương cho mình thì có thể giảm nhẹ bớt vết thương, nhưng có vẻ như cậu bạn đồng hành của Eugeo vẫn tiếp tục niệm chú khi đang mặt mũi đã tái đi và hoàn toàn không có ý định làm như vậy.

Không cần phải vội vã như vậy, các hiệp sĩ bị bẫy trong lồng băng không dễ thoát ra đâu mà—

Khi nghĩ vậy, Eugeo đưa mắt nhìn các hiệp sĩ trước mặt lần nữa.

Một tia sáng trắng phát ra từ chính giữa đám hồng băng đang nở rộ và đâm xuyên tường. Eugeo chỉ có thể há hốc miệng ra ngạc nhiên vì quá sốc.

“Ơ…”

Nguồn sáng phát ra từ Hiệp Sĩ Fanatio, lẽ ra cô ta phải đang bị bao bọc hoàn toàn trong các lớp tua gai và bị phong ấn không thể chuyển động được mới đúng.

Chính xác thì thuật kiểm soát hoàn toàn vũ khí không cho phép sử dụng tự do hoàn toàn sau khi niệm chú xong. Điều khiển vũ khí có năng lực tấn công đã được khuếch đại đòi hỏi khả năng tập trung tinh thần cao độ của kiếm sĩ. Cả Eugeo cũng vậy. Cậu phải giữ chặt chuôi kiếm đang đâm vào sàn và duy trì hình ảnh hoa hồng băng nở rộ nếu không muốn các hiệp sĩ thoát khỏi xiềng xích.

Sau khi đã hoàn toàn điều khiển được Thiên Xuyên Kiếm, Hiệp Sĩ Fanatio bắn vô số tia sáng, trải qua một trận so kiếm tốc độ cực cao với Kirito và cuối cùng kiếm chiêu xuất chúng bắn ra một hàng rào các tia sáng lôn xộn và mất kiểm soát, gây ra nhiều vết thương chết người thậm chí cho cả chính cô. Khả năng tập trung tinh thần kiểm soát Thiên Xuyên Kiếm của cô chắc chắn đã mất dần và suy yếu đi – hoặc đó là những gì Eugeo.

Tuy nhiên.

Bị bao bọc hoàn toàn trong băng, Fanatio dùng tay phải giơ thanh kiếm mảnh lên cao và từ từ di chuyển thanh kiếm, tiếng kêu răng rắc phát ra từ băng. Biểu hiện thần hiệp sĩ phát ra từ cơ thể mảnh mai của cô giống như một lớp bụi mù cuồn cuộn tỏa nhiệt, được phản chiếu rõ ràng trong cặp mắt đang mở to của Eugeo.

“Kuh…!”

Cắn môi, Eugeo dồn thêm sức mạnh vào hai bàn tay đang cầm kiếm. Được điều khiển bằng ý niệm của Eugeo, gần mười tua băng xung quanh Fanatio bắt đầu chuyển động và tiến đến cô từ xung quanh. Các tua băng quất vào tay phải của Fanatio và liên tiếp kết hợp với nhau không để lộ ra khoảng trống nào hòng ngăn cử động của cô lại.

Nhưng điều đó chỉ tồn tại trong một giây ngắn ngủi.

Hầu như không quan tâm tới gai nhọn đang đâm vào người mình, hiệp sĩ hợp nhất Fanario cố gắng đưa tay phải xuống. Gần một nửa các gai băng xanh gãy vụn, lấp lánh khi các mãnh vỡ văng ra.

Một cảm giác ớn lạnh hơn cả băng giá chạy dọc sống lưng Eugeo.

—Cô ta có phải là người không vậy?

Kirito vừa tiếp tục niệm chú thật nhanh vừa ho ra máu, sức mạnh ý chí của cậu ấy cũng thật kỳ diệu, nhưng nữ kiếm sĩ có lợi thế hơn. Cô không ngã gục cho dù toàn bộ cơ thể bị nhiều vết thương xuyên qua từ đòn tấn công bằng các tia sáng mất kiểm soát, cộng thêm Sinh Mệnh bị đám hoa hồng hấp thụ một cách tàn nhẫn – trái lại, cô vẫn tiếp tục dứt ra những xiềng xích băng, thứ đang khiến cho bốn hiệp sĩ dưới trướng cô hoàn toàn không thể cử động được, chỉ bằng sức của tay phải.

Eugeo khiếp sợ nhìn chằm chằm vào thanh Thiên Xuyên Kiếm nắm chặt trong tay phải hiệp sĩ Fanatio, thanh kiếm này như đang đần điều chỉnh góc hướng vào hai người bọn họ.

Chính xác thì điều gì đã khiến cho Fanatio mạnh đến như vậy?

Trách nhiệm của cô ta phải bảo vệ luật pháp với cương vị là một hiệp sĩ hợp nhất ư? Tình cảm của cô ta dành cho người nào đó mà cô ta đã quan tâm hơn một trăm năm nay ư? Hay có lẽ, giống như lời nói trước đó của cô ta…?

Fanatio nói rằng Nhân Giới sẽ bị tàn phá bởi đội quân của Dark Territory nếu mất đi sức mạnh của Giáo Hội Chân Lý.

Vậy nên, điều đó có nghĩa rằng kể cả nếu như có bị thương tổn trong trận chiến này, cô sẽ tự nguyện chiến đấu để bảo vệ mọi sinh vật ở Nhân Giới – những người lẽ ra phải bị những hiệp sĩ như cô ta coi thường và bị lợi dụng, bất kể là tầng lớp thượng lưu quý tộc hay gia súc.

Tuy nhiên, điều đó là không thể. Các hiệp sĩ hợp nhất là những thuộc cấp của giáo sĩ tối cao, Administrator, kẻ đã bắt Alice khi còn nhỏ và biến cô ấy thành một người khác bằng cách lấy mất ký ức của cô ấy. Một kẻ thù đáng ghê tởm. Đầu óc của Eugeo đã hình dung như vậy, và cậu leo lên thánh đường, quyết định lấy mạng bọn chúng nếu cần thiết.

Dù là vậy, làm sao cậu ấy có thể xem đó là sự thật – làm sao để cậu ấy có thể chắn chắn hiệp sĩ hợp nhất này đại diện cho công lý?

“Ngươi… tất cả các ngươi không xứng đáng để bảo vệ công lý!!”

Eugeo thét lên một tiếng thét đè nén và trút tất cả cảm giác thù địch dồn nén từ sâu trái tim mình vào Bích Hồng Kiếm.

Một lần nữa, nhiều dây băng quấn quanh Fanatio, đầu của chúng biến thành gai nhọn đâm xuyên qua tay phải của cô lần lượt từng gai một.

"Dừng lại... dừng lại đi!"

Mặc dù bị hận thù quay cuồng lấn át trong tim, nhưng vì một lý do nào đó, có gì đó chảy ra từ mắt của Eugeo. Tuy vậy cậu không bao giờ thừa nhận đó là nước mắt. Eugeo không thể để tình cảm của mình bị dao động bởi dáng vẻ của Fanatio khi cánh tay phải của cô vẫn tiếp tục ngu ngốc chuyển động kể cả khi bị gai băng đâm xuyên qua, những cái gai là hiện thân của sự phẫn nộ và oán giận của Eugeo.

Cánh tay của nàng hiệp sĩ bị méo mó đi. Gai nhọn bị mắc lại trong cánh tay giống như một cái gối cắm kim của thợ may, máu của cô chảy nhanh xuống và biến thành cột băng đỏ thẫm.

Nhưng đến tận cuối cùng, cánh tay cô vẫn tiếp tục di chuyển và điều khiển Thiên Xuyên Kiếm lên cao từ dọc sang ngang, hướng mũi kiếm sắc nhọn vào Eugeo và Kirito.

Bị nước mắt làm mờ đi tầm nhìn, Eugeo nhìn thấy thanh kiếm bạc sáng lên rực rỡ chói lòa hơn bao giờ hết.

Thanh kiếm sáng đến nỗi cậu chỉ có thể tin là Fanatio đang dồn tất cả Sinh Mệnh của mình vào đấy. Đôi mắt ướt nheo lại của Eugeo nhìn chằm chằm vào ánh sáng trắng tinh khiết đó, cảm giác như Thần Mặt Trời Solus đã ghé thăm đại hành lang này.

—Mình không thể chiến thắng. Mình không thể chiến thắng dù hiện tại mình đang thắng thế đi nữa.

Nhìn chằm chằm vào những đóa hồng băng nát tan thô bạo khi bị ánh sáng trắng chiếu vào, Eugeo nhẹ nhàng hít một hơi.

Tuy nhiên cậu không có ý định dễ dàng nhắm mắt lại và chờ cho ánh sáng đó lấy mạng mình. Chắc chắn cậu không thể chấp nhận nhân nhượng cho «công lý» của Fanatio theo cách này.

Ít nhất, cậu muốn thể hiện sự ngoan cường của mình bằng khiến đóa hồng cuối cùng bừng nở. Một khi cậu cố gắng gom góp những mảnh thù hận còn sót lại sâu trong tim mình thì nhất định, điều đó sẽ xảy ra.

Kirito thì thầm bên cạnh Eugeo, có vẻ như đã hoàn thành niệm chú nghi thức thuật.

“Cậu không thể đánh bại cô ấy bằng thù hận được đâu, Eugeo.”

“Ơ…”

Khi cậu quay đầu lại, anh bạn đồng hành của cậu tiếp tục cười nhẹ, có thể nhìn thấy máu chảy ra từ môi của Kirito

“Cậu đã không đi xa như vậy bởi vì cậu căm ghét các hiệp sĩ hợp nhất, đúng không? Cậu muốn đưa Alice quay về bởi cậu yêu Alice, đúng không? Cảm giác này nhất định không thua công lý của cô ấy. Mình cũng vậy… Mình muốn bảo vệ mọi người trong thế giới này; mình muốn bảo vệ cậu và Alice và kể cả cô ấy. Vì vậy chúng ta không thể thua bây giờ được… đúng không, Eugeo?”

Giọng của Kirito bình tĩnh ngay cả trong tình cảnh tuyệt vọng này. Cậu kiếm sĩ áo đen bí ẩn gật đầu lần nữa, mỉm cười và nhìn về phía trước.

Ngay lúc đó Thiên Xuyên Kiếm bắn ra, có lẽ là tia sáng cuối cùng mạnh nhất của nó.

Đó là một chùm sáng khổng lồ, lớn bằn tất cả các tia sáng nó đã bắn ra gộp lại và còn hơn thế nữa. Giống như Ánh Sáng Thần Thánh phát ra từ nữ thần Solus đã đẩy lùi Thần Bóng Tối Vector khi thế giới được tạo ra, đã giáng xuống vào thiêu đốt mọi thứ.

Cặp mặt đen của Kirito mở rộng sáng rực và ánh lên tia kiên quyết mạnh mẽ. Giọng nói của cậu khi niệm câu chú cuối cùng cho thấy lòng kiên định không bị dao động bất chấp tình cảnh thảm hại này.

“Tăng cường vũ khí!!”

Hướng thẳng về phía trước, lưỡi của thanh Hắc Kiếm rung lên.

Ngay lập tức sau đó, những sợi bóng tối lan ra khắp lưỡi kiếm.

Dòng bóng tối dường như hút tất cả ánh sáng đang gợn, xoắn và vướng xung quanh nó. Ngay lập tức nó trở thành một cây giáo lớn bằng vòng tay ôm của một người và càng lúc càng đẩy về phía trước.

Khi căng mắt nhìn, Eugeo thấy có vẻ như chỉ có mũi kiếm nhọn là được cụ thể hóa, mang một tia lấp lánh như đá obsidian. Cậu vẫn còn nhớ đường vân đó. Cái cây khổng lồ mà Eugeo đã đốn bằng Rìu Long Cốt hất ngày này đến gày khác. Cái “Cây quỷ ám” đã tạo ra thanh hắc hiếm – cây Gigas Cedar.

Khoảnh khắc Eugeo nhận ra điều đó, cậu lập tức hiểu sự thật sau hành động kích hoạt thuật chi phối hoàn toàn của Kirito.

Cậu ấy đãthức tỉnh các ký ức ngủ quên trong thanh hắc kiếm thông qua chú thuật và lên kế hoạch rằng tại nơi đây, cậu sẽ khiến cho cái cây khổng lồ không thể đốn ngã hơn hàng trăm năm nay hiện diện, sự hiện diện đã từng là niềm kiêu hãnh. Dĩ nhiên, hình dáng và kích thước của cây không giống như trước đó nhưng bản chất vẫn chính xác như vậy.

Chắc chắn, cứng và đồ sộ.

Một tồn tại rất xứng đáng để trở thành một vũ khí tối thượng.

Tim của Eugeo đập mạnh. Ngay lập tức—

Lưỡi gươm đen khổng lồ tiếp xúc với thanh giáo khổng lồ đang tập hợp ánh sáng Solus. Sóng xung kích nổ dữ dội làm rung chuyển toàn bộ đại hành lang… thậm chí có thể là toàn bộ Thánh Đường Trung Tâm.

Có lẽ thậm chí ngay cả cây khổng lồ cũng bị ảnh hưởng nặng bởi sức nóng và cường độ của ánh sáng vượt quá tưởng tượng và bị mất đà tiến. Nhưng bóng tối vô tận vẫn tiếp tục tuôn ra từ hắc kiếm trên tay Kirito, cố gắng đẩy mũi giáo về phía trước, cho dù có đẩy đến một kết thúc đau đớn.

Dường như Thiên Xuyên Kiếm trên tay Fanatio cũng không có ý định nhượng bộ. Dòng ánh sáng điên cuồng càng lúc càng mạnh lên, hoa hồng băng bao bọc hiệp sĩ đã tan hoàn toàn do sức nóng của ánh sáng. Có lẽ nói đến việc đó thôi là còn nhẹ; găng sắt trên cánh tay phải của hiệp sĩ nung đỏ rực lên và phát ra khói trắng.

Cuộc đụng độ giữa ánh sáng và bóng tối duy trì một lúc tại trung tâm hành lang chính.

Tuy nhiên, không thể nào trận chiến giữa hai sức mạnh ở mức cực độ như thế này lại kết thúc khi chúng làm chệch hướng nhau rồi biến mất được. Chắc chắn sẽ có một bên đẩy lùi bên còn lại và tiêu diệt hoàn toàn kẻ thù của mình.

Bên bất lợi trong trận chiến này— là Kirito sao?

Đương nhiên là cây Gigas Cedar rất cứng nhưng rốt cuộc nó vẫn chỉ là một cái cây, một tồn tại hữu hình mà thôi. Cái cây gốc cuối cùng cũng đã bị chặt xuống sau khi bị đốn hết lần này đến lần khác, lần này cũng vậy, nó sẽ bị phá hủy sau khi bị tổn hại quá giới hạn chịu đựng.

Tuy nhiên, ánh sáng từ Thiên Xuyên Kiếm là một khối nhiệt tinh khiết. Chính xác thì làm thế nào để dập tắt một cuộc tấn công vô hình chứ?

Giả sử rằng có biện pháp phản công, thì một là có thể sử dụng một tấm gương để làm chệch hướng đòn tấn công như Kirito đã từng làm, hoặc là vô hiệu hóa đòn tấn công bằng sương giá mạnh hơn nhiều so với sức mạnh Bích Hồng Kiếm tạo ra trước đó; cần thiết phải có một sức mạnh đặc biệt mang năng lực phản công. Tuy nhiên các khả năng có thể kể ra của cây Gigas Cedar thì chỉ có hai kết quả - sự dẻo dai kỳ lạ và trọng lượng của cây —

Không, vẫn còn một biện pháp nữa.

Hấp thụ cạn kiệt ánh sáng Solus và biến thành năng lượng cho chính nó.

Ngọn giáo ánh sáng của Fanatio đột ngột vỡ vụn ra thành hơn ngàn dòng ánh sáng.

Cân bằng bị phá vỡ, cây khổng lồ của Kirito tiếp tục nạp thêm tinh chất bóng đêm.

Mũi kiếm nóng rực tới mức lóa mắt, nhưng nó vẫn khoét và cắt nhỏ ánh sáng mà không bị áp lực ảnh hưởng, tiến tới nguồn phát ra ánh sáng.

Ánh sáng tỏa tròn ra xuyên qua mọi nơi trong đại hành lang, gây ra vô số vụ nổ nhỏ làm tan các tua băng. Bốn hiệp sĩ mắc kẹt trên sàn bị hất lên không trung từng người một.

Thậm chí khi Hiệp Sĩ Hợp Nhất Fanatio nhìn thanh giáo đen khổng lồ tiến lại gần như một cơn bão, cô vẫn không lui một bước. Có vẻ như tất cả mọi thù hận và căm giận đã biến mất khỏi khuôn mặt xinh đẹp của cô. Mắt cô nhắm lại và miệng cười nhẹ. Một biểu cảm phải có nguyên nhân nào đó nhưng Eugeo không đoán được là gì.

Đầu có nhiều gai nhọn của cái cây khổng lồ cuối cùng đã tiến tới nguồn sáng và xô vào mũi của Thiên Xuyên Kiếm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.