Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Quyển 20 - Sword Art Online - Alicization-Chương 657 : Chương 47




Đôi mắt đen của cậu ấy đã nói như thế. Eugeo quay sang chăm chú nhìn vào hiệp sĩ hợp nhất, nằm gục trên mặt đất với đôi mắt nhắm nghiền, một lần nữa. Cậu từ từ nâng cao Bích Hồng Kiếm trong tay phải và đưa mũi kiếm vào vỏ bọc bên hông trái của mình, nhẹ nhàng thả nó vào

"... Đi thôi."

Bước đến chỗ cạnh Kirito, cậu nói một cách ngắn gọn và họ bắt đầu đi về phía cầu thang hướng lên trên cùng nhau.

Chưa rõ quyết định của Hiệp sĩ Hợp nhất Deusolbert Synthesis Bảy sẽ chọn là gì, nhưng ít nhất, có vẻ quyết định đó sẽ không phải là đuổi theo hai người họ.

Phần 2

Tiếng bước đi của những đôi giày trên mặt sàn lát đá cẩm thạch vang lên đơn độc, rồi mau chóng lặng đi.

Nếu không có nó, xung quanh sẽ bị nhấm chìm vào một sự tĩnh lặng, đủ buốt tới mức làm nhói tới thính giác bất cứ ai. Theo kiến thức của Eugeo, những người học việc của họ đang sống trong tòa nhà lớn của Giáo Hội Chân lý cùng lượng lớn người khổ tu, nhưng cậu ấy không thể hướng tới quá gần sự hiện diện của những nhân vật đó, cho dù có dỏng tai lên nghe ngóng hay căng đôi mắt mình ra.

Và hơn nữa, cảnh sắc đập vào mắt cậu ấy ở mỗi tầng đã vượt qua – đều là một sảnh đường hình chữ nhật với những hành lang trải dài qua hai bên trái, phải, với những cánh cửa xếp cách đều nhau dọc theo bờ tường – thật sự không thể phân biệt nổi, làm cho cậu ấy nghĩ rằng một ảo ảnh thuật nào đó đã vô tình ếm lên họ, làm cả hai cứ lại đi lên rồi đi xuống, loanh qua loanh quanh.

Cậu ấy cố thử vào một trong những hành lang và mở cánh cửa gần đó để biết chắc đó không phải là tình hình hiện tại, nhưng Kirito vẫn cứ lặng im sải chân về phía trước, vì thế mà cậu tự nhủ với bản thân rằng không được mất bình tĩnh. Nếu những lời của Deusolbert là thật, thì những kẻ địch với sức mạnh đáng gờm đang đợi họ ở tầng chín mươi của Thánh Đường, nơi nào đó nằm bên trên cầu thang này có chút nữa thôi.

Cậu nhẹ nhàng chạm tới phần chuôi của thanh kiếm thân yêu đang đeo bên hông mình, và cùng lúc Eugeo đang cố gắng rũ bỏ những ý nghĩ chẳng đâu vào đâu của mình, thì bước chân của Kiri-to bất ngờ dừng lại trước khi chạm tới nền đất.

Nghiêm mặt liếc nhìn xung quanh, cậu ấy nói bằng giọng căng thẳng, rồi bước tới.

“Hey, Eugeo. … Hiện tại chúng ta đi tới tầng thứ bao nhiêu rồi…?”

“Hey … hiện giờ …”

Sau khi nói lắp một cách vô thức, Eugeo thở dài một hơi, đồng thời lắc nhẹ đầu, và thả lỏng vai xuống.

“Ngay trên đây là tầng hai muơi chín đó. Mình thấy hiện giờ là vậy, nhưng nghĩ tới việc cậu chẳng thèm đếm chút nào cả.”

“Thuờng thì trên cầu thang phải có biển đánh số chứ, cậu không nghĩ vậy sao ?”

“Ừ, cho là vậy đi, nhưng lúc này thì cậu nên chú ý tới nó.” Cứ nghĩ đi nghĩ lại về cái điệu bộ của Eugeo, mặc dù nó chẳng liên quan gì đến cậu, Kirito tựa lưng một cái đánh “bụp” vào bức tuờng đầu cầu thang.

“Dù sao, đã đi xa đến vậy rồi, huh … Mình nghĩ chúng ta đã lên đuợc khá cao … Bụng mình bắt đầu …”

“… Ờm, không chỉ có mình cậu thấy vậy đâu.”

Gần năm tiếng đã trôi qua, kể từ lúc chúng tôi đuợc Cardinal đãi một bữa ăn sáng thịnh soạn ở Đại Thư Viện. Nhìn lên bầu trời qua cửa sổ dài và hẹp, thần Mặt trời Solus giờ đã đứng bóng; cùng với công cuộc “chinh phục” hai muơi lăm tầng thang bộ, bắt đôi chân phải buớc lên hơn ngàn buớc, lại còn vụ đánh nhau um xùm vừa rồi nữa, không thể tránh đuợc việc dạ dày của họ đang kêu gào tiếp tế.

Gật gù với những lời của Kirito, rồi chẳng dè dặt gì, Eugeo kéo lấy tay phải của bạn mình lại.

“Thế nên, quăng cho mình cái thứ ở trong túi áo khoác cậu nhanh.”

“Eh … không đuợc, những cái này, ờmm, chỉ dành cho tình huống cấp thiết lắm thôi, do vậy… - Cái ánh mắt cậu sao bỗng dưng lại thế này, hừmmm …”

“Mình chưa bao giờ nhận ra rằng chúng lại dễ đem đi lừa bịp nguời khác đến như vậy.”

Với vẻ mặt nhăn nhó chịu đựng của mình, Kirito thọc tay vào túi áo phải, lấy ra hai chiếc bánh bao nhân thịt vẫn còn đang bốc hơi nghi ngút rồi ném về phía Eugeo một chiếc. Khi bắt đuợc nó, mùi đang lan tỏa ra xung quanh đó, là huơng vị của rau thơm đã trêu tức cái bụng đói cậu suốt từ lúc rời khỏi Đại Thư Viện đến giờ.

“Nó hơi bị cháy một chút, tại đòn tấn công bắt l của lão già đó.”

“Ha - hah … ra là thế. Cảm ơn vì bữa ăn, nhé.”

Bánh bao manjuu đuợc Cardinal lấy ra nhờ vào thần thuật cao cấp, vậy có nghĩa là công thức của nó đuợc lưu ở một cuốn sách rất quý giá và lâu đời, nhưng Eugeo lờ đi điều đó rồi thuởng thức cái bánh. Cậu ấy nhấm nháp từng chút một chiếc vỏ giòn tan với lớp thịt băm hồng tuơi trong sự say mê, thích thú.

Muời phút trôi đi, bữa ăn trưa giản dị kết thúc thật sớm; Eugeo mút ngón tay cùng tiếng thở dài thèm muốn. Trong túi trái của Kirito vẫn đùn lên một đống to đùng trông rất đáng nghi, nhưng cậu quyết định bỏ nó ra một bên và gọi cậu bạn thân của mình cũng mới đánh chén xong.

“Tuyệt quá. - Giờ thì, kế hoạch tiếp theo thế nào đây? Chúng ta sẽ đến đuợc tầng năm muơi nếu leo thêm nửa giờ nữa, nhưng chả nhẽ … chúng ta định tấn công vào một cách trực diện ư?”

“Nn…”

Kirito vò đầu trong tiếng rên rĩ.

“Phải vậy thôi… - Cả hai ta truớc đây đã thấy đuợc sức mạnh đáng gờm của tên hiệp sĩ hợp nhất, nhưng từ vụ đánh nhau giữa cậu và thằng cha đó, đúng thật là mấy gã này truớc đây không hay sử dụng những pháp kỹ liên tiếp; có lẽ vì họ không có kỹ năng về mấy thứ như vậy, mình đoán thế. Mình nghĩ sẽ có cơ hội thắng nếu có thể chiến một - chọi - một. Nhưng với hàng đống nguời, rất khó để xơi đó nha, chưa kể đến đoạn họ đã trang bị đầy đủ và núp vào một chỗ đợi chúng ta lên.”

“Thế … tìm đuờng vào khác nhé, bỏ qua kế hoạch tiến vào từ cửa truớc vậy.”

“Mình muốn biết về điều đó. Ngay cả Cardinal đã chắc chắn rằng thang bộ chính là lối đi duy nhất và nếu có tìm đuợc thông đạo bí mật đi nữa, nhưng chúng ta vẫn có nguy cơ bị bắt nếu họ bủa vây theo lối gọng kìm. Mình hi vọng, bằng cách nào đó, sẽ đá bay tên hiệp sĩ đang chờ trên tầng năm mươi. Do vậy sẽ khiến sẽ khiến chúng ta lộ con bài tẩy của mình, nhưng thời gian cho phép chúng ta chuẩn bị được chuẩn bị kỹ lưỡng những điểm mà họ còn thiếu xót, nghi lễ đa thuật; thật sự là phải cảm ơn lời cảnh báo của lão già ấy.”

“Mình hiểu rồi... ”

Khi Eugeo lẩm nhẩm những từ đó, Kirito gật đầu với vẻ mặt phức tạp.

“Mình khá lo về việc sử dụng chúng ngay trong thực chiến mà chưa luyện tập tí gì cả, nhưng ở nơi này, một phát bắn thử đối với Sinh Mạng những luỡi kiếm của chúng ta thì … Chúng ta sẽ sử dụng thần thuật khiển trang toàn phần, truớc khi xông vào tầng năm muơi và làm cho thật nhiều tên hiệp sĩ trở nên bất lực, càng nhiều càng tốt.”

“Aah, có điều mình phải nói cho cậu, Kirito à.”

“Eh … T-thật ư?”

“Cậu thấy đấy, Cardinal là nguời đã viết cho mình những câu nghi lễ thần thuật … Dù là mình tự sáng tạo ra thể loại của chiêu thức, nhưng vẫn còn …”

Nghe thấy Eugeo nói vậy, Kirito nghiêng đầu, lời thì thầm từ cậu ấy chứa đầy sự tha thứ.

“Ừm, cố gắng học thuộc lại những câu nghi lễ đi. Trừ mấy dòng mở đầu ra nhé.”

“Y - yeah.”

Eugeo nhanh chóng ngâm nga những câu thần thuật đuợc nghe từ Cardinal, bỏ qua cụm từ . Kirito, người đang nhắm mắt lại lắng nghe, cuời thật tuơi khi thấy nguời bạn bên cạnh nói tới câu cuối cùng, “Gia cuờng vũ khí”, điều đấy vượt qua cả sự mong đợi của cậu.

“Là vậy đấy. Chính xác ra, skill của cậu cũng không hẳn là điều gì xấu hổ cho lắm, chỉ là đủ dùng thôi, theo như hiệu lực của nó vậy. Và duờng như cũng chẳng kém hơn là mấy so với thuật khiển trang của mình.”

“Oh? Skill của cậu là gì thế, Kirito?”

“Nó là thứ mà Eugeo thân mến của tôi phải nguớc nhìn học tập đấy.”

Eugeo khẽ luờm Kirito, bỏ qua lời nói lém lỉnh mà nguời bạn vừa nói ra. Tuy thế, Kirito vuốt mái tóc lên trên với một guơng mặt điềm nhiên, rồi dựa lưng vào bức tuờng lần nữa.

“Ừ thì, mình không thể nào nói rằng nó là một chiến thuật đúng đắn, nhưng hãy làm vậy đi. Truớc khi tiến vào tầng năm muới, chúng ta hãy ngâm thần thuật khiển trang, cứ để nó ở trạng thái chờ trước khi đuợc kích hoạt thôi. Còn lúc khi chạm trán và xác định vị trí của đối phuơng, đầu tiên cậu hãy đập chúng với kỹ năng của mình, rồi mình sẽ động thủ. Nếu mọi thứ diễn ra tốt đẹp và mấy tên hiệp sĩ đều ở cùng một chỗ, chúng ta sẽ bắt bọn chúng trở nên bất lực, không sót một gã nào hết.”

“Huh, có thể lắm.”

Eugeo đồng tình cùng nỗi hoài nghi trong lòng, chỉ là nói thẳng thắn ra, cậu không có bất cứ kế hoạch nào riêng của mình. Cậu không thể chịu đuợc nhưng cũng phải thừa nhận rằng anh bạn bên cạnh mình có năng lực tốt hơn cậu trong việc lập ra kế hoạch với tất cả những việc lúc truớc đã chứng minh điều đó; và cậu thật sự cảm ơn về việc có thể niệm đuợc câu thần thuật, thuật lại nó bây giờ với cậu cũng chỉ là tự tin nửa vời thôi.

“…Rồi, cứ làm vậy đi. Truớc tiên, mình sẽ…”Đang nói dở, Eugeo tình cờ liếc qua phía bên trái, nơi cầu thang dẫn lên tầng thứ hai muơi chín.

Và đôi mắt cậu mở to trong sự kinh ngạc.

Hai mái đầu nhỏ xinh nhìn trộm từ khoảng tối bao quanh những hàng chắn trên cầu thang, bốn con mắt ấy chăm chú về huớng hai nguời con trai đang nói chuyện với nhau.

Ngay lúc đụng phải ánh mắt của Eugeo, cặp đôi đó lẩn nhanh với một tia sáng lóe lên. Nhưng khi cậu tiếp tục nhìm chằm chằm vào đó, trong lặng lẽ, chúng lại ló ra lần nữa, với cặp mắt ngây thơ trong trắng đều đều chớp chớp.

Nhận thấy có điều gì đó xảy ra, Kirito nhìn theo huớng của Eugeo và rồi mắt chữ A mồm chữ O, cậu luỡng lự hỏi thăm.“Hai nguời … là ai vậy?””

Nghe tiếng hỏi của Kirito, chúng quay lại nhìn nhau, rồi lo lắng buớc ra ngoài chỗ sáng.

“Tr … trẻ con à …?”

Eugeo vô ý nói khẽ.

Bóng nguời đứng ở tầng trên đó, là hai cô bé mặc quần áo giống hệt nhau, đều là màu tối như mực nuớc.

Mấy cô bé ấy chỉ chừng khoảng muời tuổi. Guơng mặt cậu thoáng đuợm nỗi nhớ, khi thấy bộ đồ giản dị đơn sắc cùng loại với bộ váy áo của Selka, em gái Alice, đang theo học ở nhà thờ làng Ruild.

Tuy vậy, không như Selka, chúng đeo những thanh guơm ngắn dài tầm 30 cen trên đai thắt lưng màu lá. Một hồi lo lắng thoáng qua, nhưng cậu ngay lập tức nhìn thấy không chỉ ở luỡi kiếm, mà còn ở chuôi nữa, đuợc làm từ một loại gỗ sắc đỏ. Loại màu ấy thật khác lạ, nhưng cũng gần như loại kiếm gỗ mà đám trẻ con nhận lấy để cố gắng trở thành kiếm thuật gia.

Cô bé đứng bên phải có mái tóc màu nâu sáng nhạt, tết thành hai bím. Đôi lông mày nhìn trông ủ rũ kéo từ tận đuôi mắt làm cho nguời khác có cảm giác thật hiền lành, nhu mì. Trái lại, cô bé phía tay trái, có mái tóc cắt ngắn màu vàng rơm, nguớc cặp mắt mình lên nhìn tỏ vẻ kiên định.

Khi Eugeo và Kirito phá tan sự im lặng, đúng như mong đợi, đứa tiến lên phía truớc là cô bé mạnh mẽ, vững vàng đứng ở bên trái. Hít một hơi dài, cô bắt đầu tự giới thiệu bản thân.

“Erm … Em - em tên Fizel, đang là sơ tập sự ở Giáo Hội Chân Lý. Bạn ở đằng kia cũng là một sơ tập sự …”

“Li … Linel.”

Giọng nói non nớt của hai cô bé bằng một âm run run, có lẽ bởi sự lo lắng trong lòng. Eugeo mỉm cười trấn an chúng và lập tức nhận ra rằng cậu ấy đang bị xem là kẻ xấu, xét cho cùng thì mấy đứa cũng là sơ của Giáo Hội, cho dù đang còn học nghề đi nữa.

Tuy thế, cô bé tự gọi mình là Fizel, nói thẳng thắn vào vấn đề, hơn cả dự đoán của Eugeo.

“Vậy ra … mấy người xâm nhập trái phép vào Miền Đất Bóng Tối, là hai anh phải không?”

“Hah…?”

Eugeo và người bạn bên cạnh vô thức nhìn nhau. Kirito, ngay lúc này cũng đờ ra, chẳng biết nên làm cái gì để trả lời. Cậu ấy không ngừng mấp máy môi với cặp lông mày nhíu lại, và mong chóng lỉnh ra phía sau lưng Eugeo.

“Mình không rành lũ con nít đâu. Nhường lại cho cậu đấy."

Trước khi Kirito đánh bài chuồn, Eugeo đã nói như thế; nhưng thấy giờ lại quay ra núp nhờ đứa bạn khôn lỏi của mình lại không hay chút nào, cậu chỉ ước có thể xạc lại cho hắn câu “Éo công bằng tí nào đâu nhé!”. Liếc về phía hai cô bé đứng ở tầng trên, cậu trả lời một cách khó khăn

“Er … erm, ừm, … bọn anh đúng là những người từ Nhân Giới, nhưng … về phần xâm nhập trái phép thì, à ờ, cũng chẳng sai là mấy, anh đoán vậy …”

Lần này, khi nghe mấy lời vừa rồi của Eugeo, chúng chụm đầu lại với nhau rồi bàn bạc thật khẽ khàng. Nói vậy thôi, chứ xung quanh khá là yên tĩnh, hai cô bé đó nói điều gì cũng đều bị nghe thấy hết sạch.

“Nghe họ nói kìa, họ nhìn trông cũng rất giống với những người ở bên ngoài đấy chứ, Nel à. Chẳng thấy sừng hay đuôi ở đâu của họ ở đâu cả.”

Lời nói vừa rồi vang lên, hình như từ phía Fizel, là cô bé có tâm tính rất kiên quyết. Cô bé có tên Linel ấp úng cãi lại.

“M-mình chỉ đọc thấy điều đấy trong những cuốn sách thôi. Zel mới là người nghĩ sai về họ mà.”

“Hmm, ờ mà, họ có thể đang giấu chúng. Có lẽ chúng ta sẽ biết được nếu lại gần hơn chăng?”

“Ếeh, ừ thì họ trông giống con người bình thường. Nhưng … nhỡ đâu họ có mấy cái răng năng nhọn hoắt thì …”

Cuộc nói chuyện đáng yêu của mấy cô bé làm Eugeo nhớ đến cặp song sinh ở nông trại Wolde, nơi mà hai người bọn họ đã từng ăn chầu ngồi chực, và lần này cậu khẽ mỉm cười.

Nếu bản thân cậu và Kirito khi ở lứa tuổi đó, phát hiện ra mấy tên xâm nhập từ mảnh đất được bóng tối bao phủ bên cạnh đất nước mình đang sinh sống, rất có thể họ sẽ đi tới và nhìn trộm cái kiểu thế này. Làm thế thì sao, cùng lắm là nghe trách mắng từ trưởng làng hay cha mẹ là cùng chứ gì.

Ngay khi nghĩ vậy, Eugeo cảm thấy lo lắng. Mấy đứa này sẽ không bị phạt khi nói chuyện với mấy tên mà Giáo Hội coi là thành phần phản động chứ? Cậu thấy chính mình cũng chẳng có tư cách gì mà lo mấy chuyện đó, nhưng cậu vẫn cảm thấy mình phải nhắc chúng.

“Này … nói chuyện với bọn anh thế này, liệu mấy người kia có bực tức gì hai đứa không?

Thấy Eugeo nói vậy, Fizel và Linel lập tức mím môi lại và sau đấy, cả hai đều cười thật điệu. Fizel trả lời, với chút hớn hở trên gương mặt. Trong lời nói của cô bé, sự lễ phép biến mất sạch, không còn sót lại tí gì luôn.

“Mấy ông tu sĩ và bà sơ cùng những đứa học việc của họ đều bị bắt khóa cửa phòng lại, ở trong đó cho tới sáng. Nếu bọn em có đi ra ngoài để nhìn hai "quý ngài" được gọi là “ kẻ xâm nhập trái phép” đây, cũng chẳng ai phát hiện ra đâu mà sợ.”

“Ha – hah …”

Chẳng biết làm thế nào, những lời vừa rồi của lũ trẻ dường như giống hệt với mấy câu cãi lý Kirito hay bày ra trước đây. Rốt cuộc thì thế nào nhỉ, bị phát hiện ra rồi nghe mấy lời gắt gỏng, cậu hoàn toàn có thể hình dung ra cảnh đó.

Hai cô bé lại lao vào tranh luận với nhau, nhưng lần này, Linel lại là người nói trước.

“Ermm … hai anh đó, thực sự khác với những con quái vật từ Miền Đất Bóng Tối, phải không ạ?”

“Y – yeah.”

“Anou, em xin lỗi, chỉ là anh có thể cho phép bọn em lại gần được không …? Tới chỗ, à ờm, chỗ trán và răng ý."

“Eeh?”

Mất bình tĩnh với kiểu yêu cầu bất ngờ của hai cô bé, Eugeo quay lại phía sau, nhưng tên bạn chẳng thèm đưa ra sự cứu viện nào, lại còn giả đò không biết với cái mặt quay đi nhìn chỗ khác. Eugeo miễn cưỡng gật đầu.

“… Ừ thì, nếu chỉ có nhiêu đó, anh cũng không phiền gì…”

Không thể chối từ tình huống này đã là một phần tính cách của Eugeo, nhưng cậu cũng muốn chứng tỏ rằng cậu hoàn toàn là con người cho dù có là tên phản loạn chống lại Giáo Hội đi chăng nữa và tùy theo những việc sẽ xảy ra, rất có thể sẽ kiếm được vài thông tin nội bộ của Thánh Đường từ mấy nhóc này.

Gương mặt Fizel, Linel trở nên lanh lợi và cả hai chạy lon ton xuống tầng dưới, cái dáng đi ôm lấy nhau của chúng cùng sự hiếu kỳ và cẩn thận. Khi bước xuống đầu cầu thang, hai cặp mắt xanh và xám nhìn đăm đăm vào cậu.

Eugeo nghiêng qua, vuốt mái tóc lên bằng tay trái đồng thời cũng để lộ hàm răng của mình ra cho chúng xem. Hai đứa bé nhìn Eugeo không chớp mắt chừng mười giây, rồi cuối cùng gật đầu, hình như có vẻ rất vừa ý.

“Anh ấy là con người.”

“Đúng như vậy, phải không?”

Cái vẻ mặt ghi mấy chữ “thất vọng tràn trề” rõ rành rành của hai đứa bé làm Eugeo không khỏi cười khẽ. Thấy Eugeo làm vậy, Linel nghiêng đầu sang bên cạnh.

“Nhưng nếu không phải quái vật từ Miền Đất Bóng Tối, vậy sao Thánh Đường Trung Tâm lại coi hai anh là những kẻ phản loạn.”

“E-erm…”

Ngay cả đã nghĩ tới tình huống xấu nhất hay những hướng như vậy, cậu thấy không có gì phải giấu diếm một sự việc đã trở thành quá khứ và thành thật trả lời.

“…Rất lâu trước đây, một người bạn gái rất thân của anh đã bị Hiệp Sĩ Hợp Nhất bắt đi. Do vậy, anh đến đây để giành lại cô ấy, đưa cô ấy trở về.”

Điều này, chi tiết ra, dường như rất khó để chấp nhận với những người theo tu học việc, vốn có lòng tin vững vàng vào thánh điều của Giáo Hội Chân Lý. Cậu nghĩ gương mặt chúng sẽ mất tinh thần và lộ vẻ ghê tởm, nhưng trái lại, hai cô bé chỉ đơn giản là gật đầu một cái cộc lốc. Cô bé có mái tóc màu rơm, Fizel, nói với vẻ mặt hơi bực tức.

“Hóa ra là vậy. Đó là một lý do quá đỗi thường tình.”

“T-thường tình ư?”

“Theo những ghi chép về việc xưa, đã từng có vài trường hợp, người dân bắt đầu phản kháng lại Giáo Hội khi gia đình hay người mà họ yêu bị bắt đi. Dù thế, nhưng hai anh chắc chắn là những người đầu tiên đặt chân vào nơi đây theo kiểu vậy đấy.”

Theo sau, Linel nói chen vào.

“Không kể đến chuyện họ nói về việc các anh chặt phăng đi sợi xích trói thần thánh rồi trốn thoát khỏi nhà giam như thế nào, lại còn cả vụ xoay sở đánh bại những hai hiệp sĩ hợp nhất, đã làm cho bọn em phải đứng đây đợi, cứ tin chắc rằng mấy con quái vật bóng tối sẽ xuất hiện... ngay cả xem được một hiệp sĩ hắc ám thiên tài thi triển công kích cũng có thể đấy chứ. Nhưng lại nghĩ đến việc hai anh chỉ là người thường...”

Hai đứa bé trao đổi bằng ánh mắt và nói, “Thế này đã đủ chưa?” và “Chắc là rồi, nhỉ?”, chúng nhẹ nhàng gật đầu với nhau.

Linel, nhìn Eugeo thêm lần nữa, nghiêng mái đầu nhỏ nhắn của mình, làm cho những bím tóc khẽ đung đưa.

“Được rồi, cuối cùng, hai anh có thể nói cho bọn em biết tên được không?”

“Anh là Eugeo. Còn tên phía sau là Kirito.”

“Hmph... tên của mấy anh không có họ ư?”

“Ah, ừ. Anh là con trai của những người khởi lập, em thấy đấy... Có thể hai em cũng như vậy chăng?”

“Không, bọn em có.”

Cắt ngang lời nói, Linel nhe răng cười nhăn nhở. Một nụ cười rạng rỡ, dịu hiền – một nụ cười của cô bé trông thật trơ tráo với giọng điệu ngọt ngào lừa phỉnh.

“Tên em là Linel Synthesis Twenty-eight”

Eugeo không thể nhận ra ngay lập tức cái tên đó mang ý nghĩa gì.

Ngay khi đó, bất chợt phía dưới cậu có một cảm giác thật ớn lạnh, và Eugeo cúi xuống nhìn phần bụng cậu.

Chẳng biết rút ra từ lúc nào, nhưng thanh gươm đang được Linel cầm chặt bằng tay phải đâm sâu vào thân mình cậu chừng năm cen.

Khi còn đeo trên thắt lưng cô bé, Eugeo thấy nó chỉ là thanh kiếm gỗ bình thường, nhưng có vẻ như cái mà cậu nghĩ là lưỡi kiếm, lại chỉ là cái bao bằng gỗ. Lưỡi kiếm được rút ra không phải là gỗ. Nó làm từ một thứ kim loại màu xanh lá u ám, nhìn trông lạ hoắc. Tia nắng mặt trời từ cửa sổ soi vào bề mặt nó và lập lòe bởi sự ẩm ướt.

“Eu...!”

Thanh âm ngắn gọn đó là tiếng Kirito kêu ư? Xoay cái cổ đang cứng ngắc của cậu ra phía sau, cậu thấy nguời bạn mình đang đứng bất động, với bàn chân phải dịch lên một buớc. Fizel, vừa đứng cạnh Linel một khắc truớc, giờ đã đứng chéo sau Kirito, cùng thanh guơm màu xanh lá y hệt đâm sâu vào trong chiếc áo khoác đen. Miệng cô ta méo đi với vẻ cuời hớn hở như lúc nãy, như thể vui suớng lắm không bằng.

“-Và, tên em là Fizel Synthesis Hai-muơi-chín.”

Hai thanh guơm ngắn cùng nhau rút ra khỏi cơ thể hai nguời. Fizel và Linel rũ nhẹ vũ khí với tốc độ mà mắt thuờng không theo kịp nổi, rũ đi sạch sẽ máu sót ở trên luỡi guơm, rồi gọn gàng tra chúng trở lại vao bao.

Thật nhanh, cảm giác ớn lạnh từ vết đâm trên bụng lan ra khắp cơ thể cậu. Từng bộ phận trên nguời cậu bị sự lạnh lẽo chiếm lấy.

“Mấy em … cả hai … là.. hiệ … s.. hợ.. nhấ…”

Ngay sau khi cậu làm cách nào để cố mà thốt ra đuợc mấy từ ấy, ngón tay cậu trở nên tê cứng và trông cậu như mất đi hoàn toàn sức sống.

Hai gối cậu bất ngời khuỵu xuống va rơi trên bậc cầu thang như chiếc bao lơn. Lồng ngực và gò mà phía bên trái đập mạnh vào đá cẩm thạch, nhưng đau đớn lại chẳng thấy đâu, toàn bộ cảm giác của cậu cũng hệt như vậy, đều không có phản ứng.

Ngay sau đấy, “thụp”, Kirito ngã nhào sang một bên.

Chất độc -

Eugeo đã nhận ra, mặc dù giờ thì đã quá muộn, và cậu cố nghĩ ra biện pháp đối phó.

Cậu đã đuợc học phổ cập về bản tính của các thể loại độc tố và cách hóa giải chúng lúc còn đang ở Học Viện Kiếm Thuật. Tuy thế, những bài học đó chỉ giúp giải quyết tình hình với nguời trúng độc từ thực vật, rắn rết, hay sâu bọ gì đó, chứ hạ độc ngay giữa lúc combat thế này thì bó tay.

Đó là lẽ đuơng nhiên thôi. Những cuộc so đấu về sự dũng cảm và thanh nhã là thứ được học viện, à không, cả Nhân giới quan tâm đến, so vậy cái kiểu hành động như bôi độc lên vũ khí hoàn toàn bị cấm tiệt. Cậu thấy ngay cả tên quý tộc trẻ tuổi dạo nọ, đã từng thả một loại côn trùng mang độc và cố gắng ngăn cản Eugeo cùng Kirito tham dự Giải Đấu Kiếm Thuật Zakkaria, cũng không đến độ tẩm độc lên kiếm trong trận đấu với Kirito.

Ví như, hiểu biết của Eugeo đã đến “level” có khả năng nhận ra loại thảo cỏ nào cần dùng khi bị đốt bởi côn trùng mang nọc. Ngay cả nếu cậu có tìm ra đuợc một chút thông tin về thứ độc mà mấy con bé kia dùng, thì xung quanh cũng chả có mống cây nào cả, chứ đừng có nói đến về duợc thảo. Phuơng pháp cuối cùng với cậu có lẽ là cố gắng “heal” lại bản thân bằng thần thuật, nhưng thực hiện nghi lễ lúc này thật quá tầm với khi bàn tay và miệng cậu bị làm cho cứng đơ ra.

Nói theo huớng khác đi, nếu chất độc này không hoàn toàn tuớc đi sự tự do của cơ thể cậu, nhưng cái hiệu ứng “trừ HP” vẫn còn sờ sờ ra đó, sinh mạng cả hai nguời cũng sẽ tiêu tan hết truớc khi le lên đuợc phân nửa tầng tháp của Thánh Đuờng Trung Tâm.

“Anh không cần phải sợ hãi vậy đâu, Eugeo - san.”

Hiệp Sĩ Hợp Nhất Linel Synthesis Hai-muơi-tám bất ngờ hạ giọng phía trên đầu cậu. Có lẽ do ảnh huởng của chất độc, cậu cảm thấy thanh âm ngọt ngào hơi bị bóp méo đi, cứ như nói với nhau ở duới nuớc vậy.

“Chỉ là thứ độc gây tê liệt thôi mà. Ngay từ đầu, việc khác nhau ở đây có chăng chỉ là việc hai anh sẽ “đắc đạo quy tiên” ngay tại đây hay ở tầng năm muơi mà thôi.”

Click - tiếng lộp cộp của những buớc chân vang lên và một chiếc giầy nhỏ nhắn, màu nâu sáng đập vào tầm mắt của Eugeo lúc cậu vẫn còn bất động với má bên trái nằm xấp xuống sàn nhà. Linel nhấc chân phải đi, và sau đó chốt ngay cái gót lên đầu cậu, quét đi quét lại trong khi tìm kiếm thứ gì đó.

“.Hmm, đúng là không có cái sừng nào thật.”

Di chân xuống lưng cậu, cô bé không ngừng chà đạp hai bên cạnh.

“Cũng chẳng có cánh nữa, Zel ơi, bên cậu thế nào?”

“Tên này cũng là con nguời luôn nè.”

Fizel cũng xem xét “bo đỳ” Kirito cũng hệt như cách mà Linel làm, chỉ có điều là cậu ta chẳng thấy đuợc gì, và rồi cô bé đáp lại với vẻ không vui.

“Ah-ah, thể mà mình cũng đã hy vọng là sẽ đuợc gặp quái vật từ Dark Territory.”

“Well, cũng ổn thôi. Nếu chúng ta quăng mấy tên này lên tầng năm muơi và chặt đầu chúng truớc mũi đám nguời chẳng ra đâu vào đâu đang phục kích ở trên đó, có lẽ đôi ta sẽ đuợc thuởng khí cụ thần cấp hay rồng bay đấy. Sau đó cả hai đứa mình bay qua Dark Territory rồi chiêm nguỡng tất cả những thứ hằng mong muốn.”

“Yep. Phải rồi, Nel này, thử xem ai là nguời đầu tiên bem được đầu của hiệp sĩ bóng tối không?”

Ngay cả những chuyện đã xảy ra vừa rồi, giọng nói của Fizel lẫn Linel vẫn cứ như ngây thơ trong sáng và Eugeo nghĩ rằng cái phần đấy thật sự là rùng rợn nhất. Làm thế nào mà mấy đứa bé này lại thành Hiệp Sĩ Hợp Nhất đuợc - không, truớc đó cơ, tại sao chúng lại ở thánh đuờng?

Eugeo không thể nhìn thấy gì lúc Linel, đang đứng truớc mắt cậu, từ từ rút guơm ra. Kinh hãi hơn là ở đằng xa kia, sự lẹ làng của Fizel đã dễ dàng đánh bại đuợc Kirito.

Tuy nhiên, kỹ năng chiến đấu không phải là thứ có thể đề cao mà thiếu đi nhiều năm luyện tập cùng với kinh nghiệm qua những trận chiến liều chết sinh-tử. Lý do Eugeo có thể tùy ý sử dụng Bích Hồng Kiếm, một thanh vũ khí thần cấp, là cậu đã nhận nại vung rìu vào Gigas Cedar hàng đống năm trời, nhưng Kirito đã nói việc đánh đuổi nhóm “goblin” ở hang động phía Bắc cũng góp vào phần rất quan trọng.

Nhưng không quan tâm đến cách cậu nhìn nhận thế nào, Fizel, Linel chỉ khoảng chừng muời tuổi và cũng chưa bao giờ thực chiến với quái vật ở Dark Territory, theo những lời vừa rồi chúng nói.

Trong trường hợp đó, đến cùng thì chúng đã theo phương pháp nào để làm chủ pháp bộ cùng với kiếm kỹ, đến trình độ mà mắt thường không thể theo kịp?

Tuy vậy. Eugeo vẫn không hé ra nửa lời về nỗi thắc mắc cứ quanh đi quẩn lại trong lòng.

Dường như chất độc đã lan ra khắp cơ thể cậu, cùng với cảm giác lạnh buốt từ phía sàn nhà hay sự nhận thức được tồn tại của chính bản thân mình đồng thời biến mất ngay trước cả lúc cậu cảm thấy được điều đó. Bàn tay nhỏ nhắn của Linel túm lấy cổ chân phải Eugeo và cậu nhận ra rằng mình đang bị kéo lê khi tầm nhìn của cậu bị quay vòng vòng.

Dù cầu mắt mình thật khó hướng sang bên trái, nhưng Eugeo cũng liều để quay sang, và cậu thấy Kirito bị kéo đi như kéo một cái túi đựng đồ. Giống như Eugeo, trạng thái tê liệt đã làm cho gượng mặt cậu ấy đơ ra, một chút cảm xúc cũng chẳng có.

Hai hiệp sĩ hợp nhất bé con kéo Eugeo và Kirito đi, nhưng thanh Bích Hồng Kiếm cùng hắc kiếm vẫn được chúng để lại trên thắt lưng hai chàng trai, và bắt đầu đi lên tầng trên mà không thèm quan tâm gì hết. Phần đầu mấy tên “tài hoa bạc mệnh” cứ nhấc lên rồi hạ xuống thật thô bạo khi mỗi bậc thang được bước qua, nhưng đúng như dự đoán, cảm giác đau đớn hoàn toàn không có.

Cậu cần phải vạch ra một kế hoạch để thoát khỏi cái tình cảnh không may mắn này, nhưng có lẽ bởi chất độc ảnh hướng tới cả tinh thần, cho nên đầu óc Eugeo thật sự chẳng nghĩ được gì, chỉ thấy một mảng trống rỗng bao lấy tâm trí.

Cậu từng quyết tâm chống lại Giáo Hội Chân Lý, nhưng cậu không thể ngờ được rằng bọn họ có thể làm cái thao tác kinh khủng đó lên mấy đứa trẻ mười tuổi, biến chúng thành hiệp sĩ hợp nhất. Và cư dân ở Nhân Giới tin rằng ấy là biểu tượng của sự tốt đẹp và hài hòa. Suốt hàng trăm năm dài đằng đẵng.

“Anh nghĩ đây là số phận, phải không?”

Giọng nói của Linel bất ngờ vang đến bên tai cậu, cùng với một tiếng cười yếu ớt.

“ ‘Tại sao con nít lại trở thành hiệp sĩ hợp nhất được?’ “, nhỉ? Anh sẽ bị xử sớm thôi, vậy nên em sẽ nói.”

“Nel, việc gì phải nói vấn đề đó nếu lát nữa chúng ta cho họ chầu ông bà tổ tiên? Cậu cứ mãi kỳ quặc như thế.”

“Cậu không nghĩ là quãng đường lên tới tầng năm mươi với hai cục tạ này rất nhàm chán hay sao? – Eugeo-san này, bọn em sinh ra và lớn lên ở nơi đây, tại tòa thánh đường này. Anh biết đấy, cả hai đứa đều được tạo nên bởi các sơ và thầy tu theo lệnh của Administrator-sama. Phục vụ cho những đợt thí nghiệm thần thuật «phục hồi» của ngài ấy, nó có thể heal lại những Sinh Mệnh đã hoàn toàn mất đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.