Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Quyển 20 - Sword Art Online - Alicization-Chương 622 : Chương 15




Asuna tiếp tục nhìn chằm chằm vào Kirito mà không để ý đến ánh mắt của Rinko, đôi hàng mi dài của cô cuối cùng khép lại như thể cô thì thầm một điều âm thầm nào đó.Nước mắt trào ra khỏi khóe mắt cô, và bị lệch sang bên trước khi nó hạ cánh

Rinko thậy sự muốn ai ủi Asuna trong lúc này, và ngay trước khi cô kịp—

“Sẽ ổn thôi mà, Asuna-san. Kirigaya-kun nhất định sẽ trở lại.”

Cô y tá đeo kính nói với một giọng điệu hơi ngạc nhiên.Cô đi tới bên cạnh Asuna, và tiếp quả thay Rinko người đang lùi lại, và đặt tay của mình lên vai cô gái. Tuy nhiên, Asuna đột ngột xoay người như thể như thể né tránh việc đó và dùng ngón tay để lau nước mắt, cô trả lời với một giọng điệu trêu chọc vì lí do nào đó,

“Tất nhiên rồi. Nhưng...Tại sao chị lại ở đây vậy, Aki-san?”

“Eh...? Cả hai biết nhau sao?”

Rinko hỏi một cách bối rối,và Asuna khẽ gật đầu

“Un. Aki-san đây là y tá làm việc tại bệnh viện Chiyoda. Còn về lí do chị ấy có măt ở vùng biển ngoài khơi đảo Izu này, thì tôi không biết.”

“Tất nhiên là, Chị ở đây để chăm sóc Kirigaya-kun rồi.”

“Như vậy, Thân phận thật sự của chị là gì? Hay là cũng giống như Kikouka-san? Chị cải trang thành một y tá sao?”

Nữ y tá tên gọi là Aki không bao giờ biểu lộ bất kỳ dấu hiệu của sự sợ hãi khi cô nhận cái nhìn đầy giận dữ của Asun, và mỉm cười khi cô nhẹ nhàng buông thỏng vai.

“Sao có thể thế được? Chị không phải như vậy oji-sama, Chị thật sự là một u tá. Chị còn có bằng quốc gia nữa đấy. Tuy nhiên, ngôi trường mà chị tốt nghiệp là «Học viện y tá tự vệ cao cấp Tokyo ».”

“...Tôi có thể tạm tin điều đó.”

Asuna gật đầu một chút,và Rinko tiếp tục mà không hề quan tâm bất kì chuyện gì

“À vâng, Tôi vẫn chưa hiểu hết...vậy cuối cùng Aki-san là ai?”

“Là một y tá thật sự, tôi cho là vậy, nhưng đó không phải là tất cả.”

Asuna quay sang Rinko một lần nữa và nói một cách lưu loát

“Nếu chị ta là một y tá tốt nghiệp Học Viện Điều Dưỡng trực thuộc Lực Lượng Tự Vệ, về mặt kỹ thuật thì chi ta phải làm việc trong bệnh viện của Lực Lượng Tự Vệ. Tuy nhiên, Aki-san là một y tá tại bệnh viện Chiyoda trong vụ SAO,có nghĩa là Kikouka-san đã làm việc đó...Tôi nói đúng chứ?”

“Đó thật sự là một câu trả lời xuất sắc, Asuna-san.”

Y tá Aki lặp đi lặp lại những gì cô đã nói với Rinko khi cô mỉm cười,Asuna tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô y tá cao và mảnh mai trước khi chế nhạo cô ấy,

“Ngoài ra, còn một điều nữa. Tôi đọc qua các dữ liệu mà những người ghi danh vào Học viện Điều dưỡng Lực lượng Tự Vệ 'sẽ được đối xử giống như tuyển dụng vào quân đội theo hướng dẫn xúc tiến của học viện. Trong trường hợp đó, Aki-san là một y tá và cũng ...”

Đừng nói với ai cả nhé.Y tá Aki nói khi dùng tay phải che miệng Asuna.Cô giơ tay lên đầu, bsh, vào tư thế chào tiêu chuẩn—

“Sĩ quan hạng hai Aki Natsumi!Tôi sẽ chăm lo đời sống của Kirigaya-kun...tại đây.”

Nữ y tá và nhân viên Tự Vệ nháy mắt đưa ra quyết định cuối cùng, và Asuna nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô y tá một cách nửa nghi ngờ trước khi thở dài và cuối đầu một chút, nói

“Xin hãy giúp đỡ tôi.”

Sau đó, cô quay lại nhìn chiếc máy STL 4 bị ngăn cách khỏi cô bởi bức tường kính, cô đưa ra một ánh nhìn khao khát mạnh mẽ về phía cậu bé đang nằm trên chiếc giường gel dài 3m

“...Anh chắc chắn phải trở về, Kirito-kun.”

Cô thì thầm với những giọt nước mắt nhỏ giọt, và y tá Aki gật đầu nặng nề, lần này cô đặt bàn tay trái lên vai Asuna

“Tất nhiên rồi. Thậm chí trong trường hợp này, Fluctlight của Kirito-kun đang tích cực làm việc trong quá trình điều trị. Mạng lưới thần kinh đã tái tạo thành công, và nên cậu ấy sẽ tỉnh lại sớm thôi.Thật sự thì...Cậu bé đó là «hero» người đã phá đảo SAO mà đúng không?”

Những lời đó để lại một sự đau nhói trong lồng ngực Rinko. Cô hít thở thật sâu, đè nén nó xuống,cô đứng bên cạnh Asuna và nhìn chằm chằm vào chiếc máy lớn qua lớp kính.

8 giờ tối.

Rinko ngẩng đầu lên khỏi chiếc đồng hồ trên tay trái của mình và giơ tay phải một cách kiên quyết khi nhấn vào chiếc nút kim loại có chữ “Gọi” được khắc trên đó. Vài giây sau, chiếc loa được cài đặt bên cạnh cửa phát ra một câu trả lời đơn giản.

“...Vâng.”

“Là tôi đây, Koujiro. Tôi có thể nói chuyện với em một chút được không?”

“Dĩ nhiên rồi, Em mở cửa ngay đây.”

Khi giọng nói vang lên,màn hình bảng điện thoại nội bộ chuyển từ màu đỏ sang màu xanh lá, và với những âm thanh của động cơ, cánh cửa trượt mở ra

Rinko bước vào phòng, và Asuna, người đang đứng bên cạnh giường, khẽ gật đầu khi cô điều khiển cái điều khiển chính trên tay mình. Cánh phía sau cô đóng lại, và một tiếng khóa nhỏ có thể nghe được

Căn phòng được thiết kế hoàn toàn giống với phòng của Rinko đó là đối diện với của ra vào. Không gian khoảng 6 tatamis được ghép lại bởi những miếng nhựa trắng, và chỉ có một chiếc giường cố định, một chiếc bàn, một chiếc ghế sofa và một thiết bị đầu cuối nhỏ có thể truy cập vào mạng của tàu. Trung úy Nakanishi, người đứng đầu của họ ở đây, cho biết: ‘đây là phòng hạng nhất’, Rinko không thể không liên tưởng đến cabin hàng khách sang trọng của những tàu tuần dương,nhưng nó dường như chỉ là một căn phòng cá nhân được trang bị phòng tắm riêng thì đã là hạng nhất.

Tuy nhiên, phòng Asuna khác với phòng Rinko là có một cửa sổ dài và hẹp phía bên kia chiếc giường.Nói cách khác, đây là khu vực ngoài cùng của Rùa Biển, the area that was linked to the generator panel level. Cô cố tình đi thang máy để tận hưởng ánh hoàng hôn tuyệt đẹp ở biển từ của sổ, nhưng ngay bây giờ, chí có một màu đen u ám lan tỏa xung quanh, và thật không may, bầu trời nhiều mây có nghĩa là không thể nhìn thấy được những vì sao.

“Hãy làm những gì chị thích. Em không phiền đâu.”

Asuna nói, Rinko đặt cái chai trà ô long nhựa cô đã mua từ máy bán hàng tự động ở góc thang máy lên bàn trước khi ngồi xuống chiếc ghế sofa cứng. 'Khoan đã' cô vô tình thốt lên trước khi im ngay lập tức. Bản thân cô vẫn còn trẻ, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ đẹp quyến rũ của Asuna với một chiếc áo thun và một chiếc quần ngắn, cuối cùng cô cũng nhận ra rằng giọng nói của mình đã gần 30 tuổi.

“Cứ việc uống nếu em muốn.”

Asuna cầm cái chai mỉm cười và cuối đầu,

“Cảm ơn cô rất nhiều, em chỉ cảm thấy hơi khát.”

“Em đã thử ống nước vòi à?”

Asuna nở một nụ cười trêu chọc khi cô nghe điều đó và đảo mắt

“Nước kênh ở Tokyo có khi còn ngon hơn.”

“Ừ, có vẻ nó được thanh lọc từ nước biển.Tôi cho trằng sẽ không có bất kì trihalomethanes nào lẫn trong đóđâu. Thật bất ngờ,nó có thể còn nhiều dinh dưỡng hơn so với nước khử muối mà những công ty bán.”

Cô mở nắp chai trà ô long và uống một ngum lớn chất lỏng lạnh giá đó. Cô thật sự muốn uống bia, nhưng phải từ bỏ khi phải đi đến quán cafe ở trục dưới để mua

Thở một cách khó khăn, Rinko nhìn chằm chằm vào Asuna lần nữa.

“...Thật đáng tiếc khi em không thể nhìn thấy Kirigaya-kun.”

“Nhưng em thấy có một lí do để có thể cố gắng, thật hạnh phúc, đó là thứ mà em mong ước.”

Asuna mỉm cười, và ai cũng có thể thấy rằng nỗi lo lắng cứ bám riết lấy cô đã được gỡ bỏ

“Đúng là một bạn trai phiền toái, đột nhiên biến mất đến một vùng biển miền Nam thế này. Em tốt hơn nên xích cậu ta lại bằng dây thừng đấy”

Asuna tiếp tục cười khi cô nhận ra rằng việc đó đã được thấy, và cuối đầu hết cỡ

“Em thật sự, thật sự muốn cảm ơn chị, Koujiro-sensei,đã chấp nhận một yêu cầu hết sức vô lý như vậy….em thật sự không biết làm thế nào để có thể cảm ơn.”

“Không cần đậu. Cứ gọi tôi là Rinko...hơn nữa,việc này cũng không thể giảm nhẹ tất cả tội lỗi của tôi với em và Kirigaya-kun.”

Rinko lắc đầu, quyết tâm, và tiếp tục nhìn thẳng vào Asuna

“...Có vài việc tôi phải nói với em. Un, không chỉ một mình em...mà là cho tất cả các cựu người chơi SAO...”

“...”

Rinko đã cố gắng hết sức mình để chấp nhận điều này khi cô tiếp tục nhìn thẳng vào mắt của Asuna. Cô hít một hơi thật sâu và thở thật mạnh, gỡ bỏ hai nút áo bông của mình. Cô mở cổ áo của mình ra rộng, lấy ra một sợi dây chuyền bạc mỏng, cho thấy một vết sẹo nhẹ bên trái của xương ức của mình.

“Em có biết bất cứ điều gì...liên quan tới vết sẹo này không...?”

Asuna tiếp tục nhìn chằm chằm ngay trái tim của Rinko, và cuối cùng khẽ gật đầu đồng ý.

“Phải. Đó là chỗ mà quả bom vi mạch được gắn. Vậy nên sensei...Rinko-san đã bị Thủ Lĩnh...Kayaba Akihiko đe dọa trong hai năm.”

“Đúng vậy...tôi buộc phải tham gia vào kế hoạch đáng sợ đó và chăm sóc cơ thể của người đó trong khi anh ta dive trong một khoảng thời gian dài... —tới thế giới đó,trong trường hợp đó. Đó là lí do tại sao tôi không bị khởi tố, tên của tôi cũng không được tiết lộ, và tôi đã tự mình trốn sang Mỹ”

Rinko đưa áo và chiếc vòng cổ của mình trở lại như cũ và tiếp tục cố gắng hết mình như cô đã nói,

“Nhưng thật sự không phải vậy. Đúng là quả bom đã được lấy ra tại bệnh viện cảnh sát, và đã có cơ hội để nó kích hoạt, nhưng tôi biết rằng chắc chắn nó sẽ không phát nổ—nó chỉ là một cái vỏ không. Sau khi vụ việc kết thúc, Tôi chẳng bao giờ tìm hiểu thêm về chuyện đó nữa, vì món vũ khí giả đó là món quà duy nhất mà người đã mất nó để lại cho tôi..”

Ngay cả khi nghe điều đó, biểu hiện của Asuna không hề có bất cứ thay đổi nào.Thuần khiết, đôi mắt trong sáng đó như thể họ có thể nhìn thấy bên trong trái tim của cô nếu Rinko cứ tiếp tục nhìn thẳng vào.

“—"-Kayaba-kun và tôi bắt đầu hẹn hò ngay từ năm tôi bước vào đại học, và bao gồm cả thời gian chúng ta trong các nghiên cứu chuyên sâu của chúng tôi, chúng tôi là người yêu trong 6 năm... nhưng tôi là người duy nhất nghĩ như vậy. Tôi chắc chắn lớn tuổi hơn em, nhưng tôi đã quá ngu ngốc hơn so với em kể từ khi tôi không thể nhìn thấy hết được trái tim của Kayaba-kun. Những gì anh ấy muốn chỉ đơn giản một điều, và tôi đã không thể thấy được. "

Khi cô nhìn ra đại dương vô tận buổi đêm,với giọng từ tốn Rinko bắt đầu kể về những việc đã xảy ra trong suốt 4 năm qua. Cô bất giác nhắc đến cái tên mà thông thường sẽ làm cho đầu cô đau nhói khi suy nghĩ về nó

Trong thời gian cô theo học tại trường Đại học công nghiệp nổi tiếng ở Nhật Bản, Kayaba Akihiko đã là người đứng đầu của chi nhánh phát triển thứ 3 trong Tổng công ty Argus. Kayaba ký một thỏa thuận cấp phép trong trường trung học như một lập trình trò chơi, và Argus từ một nhà sản xuất yếu kém hàng thứ 3 đã vươn lên trở thành nhà sản xuất game hàng đầu thế giới , vì vậy nó không phải là không thể giải thích cho việc anh ta được cấp một vị trí quản lý sau khi vào trường đại học.

Người ta nói rằng Kayaba đã có một mức lương hàng năm hơn 100 triệu khi ông được 18 tuổi, và sau khi bao gồm cả lệ phí giấy phép, nó sẽ đạt đến một mức gây sốc. Đương nhiên, rất nhiều cô gái trong trường tiếp cận anh trong tất cả các loại cách khác nhau, nhưng có rất nhiều người đã bỏ đi khi nhận được cái nhìn lạnh hơn băng của của anh ta nhưng anh ta đã hoàn toàn không quan tâm.

Vì vậy, Rinko không thể hiểu tại sao Kayaba không bao giờ từ chối cô, một người trẻ hơn và không có gìnổi bật. Có lẽ đó là bởi vì cô chưa bao giờ nghe nói về anh trước đó? Có lẽ đó là bởi vì cô co đầu óc nhạy bén như vậy mà cô được phép ra vào phòng thí nghiệm Shigemura? Một điều mà chắc chắn là anh ta không bị thu hút bởi ngoại hình của cô.

Ấn tượng đầu tiên của Rinko về Kayaba là khi cô ôm ấy anh ta, anh ta như một cây giá ốm yếu. Khuôn mặtnhợt nhạt thường lệ,bộ quần áo màu trắng nhàu nát trên người, thiết bị kiểm tra đó là luôn luôn trên anh như một điều cần thiết, cô nhớ lại sự cố rõ ràng như thể chỉ mới ngày hôm qua, về việc anh ta kéo cô đến Shounan trên một chiếc xe năng lượng thuê.

"Nếu bạn không thường xuyên đi ra để tắm nắng, ý tưởng mới !"

Rinko nói với anh ta một cách bất ngờ, và Kayaba, người ngồi ở ghế hành khách, có vẻ ngạc nhiên khi nhìn lại. Cuối cùng sau một lúc, bạn không thể cảm nhận được ánh sáng tự nhiên đua nhau chiếu rọi lên da bạn.Cuối cùng anh ta nói, nó hoàn toàn khiến cho Rinko bị sốc

Một lúc sau, cô nhận ra đằng sau sự nổi tiếng của chàng trai trẻ Kayaba, vì thế ta có thể nói nói rằng không có cách nào hiệu quả để có thể thay đổi quan hệ của anh ta. Anh ta luôn luôn ốm yếu như cọng giá, và bất cứ khi nào cơ đi vào phòng anh ta, cô sẽ quở trách và khiến anh ta ăn một số món đặc sản của mình

Người đó không bao giờ từ chối tôi.Có lẽ anh ta đã cố gắng nhờ tôi giúp, nhưng tôi đã không nhận ra điều đó, có lẽ vậy?Rinko đã nhiều lần tự mình hỏi Chúa Trời, nhưng cô chưa bao giờ tìm được câu trả lời. người đàn ông tên Kayaba không bao giờ dựa vào bất kì ai ngoài bản thân mình cho đến phút chót.Anh ta chỉ muốn một điều, «Thế Giới không tồn tại ở đây»,anh muốn đi về hướng cánh cửa đã bị ngăn cấm bởi những kẻ không phải là thần linh.

Nhiều lần, Kayaba đã nói về lâu đài khổng lồ trôi nổi trong không trung xuất hiện trong giấc mơ của mình. Lâu đài được tạo thành từ nhiều tầng, mỗi tầng đều có đường phố, rừng và đồng cỏ mọc khắp nơi. Người ta sẽ phải dùng cầu thang dài ở bên cạnh, và trên trời có một cung điện đẹp như mơ—

“Thế có ai ở đó không?”

Lúc Rinko hỏi, Kayaba mỉm cười và trả lời, tôi cũng không biết nữa

—Khi còn rất nhỏ, tôi đã luôn mơ ước vươn tới lâu đài đó mỗi đêm.Mỗi đêm, tôi sẽ leo lên từng bước một và hướng về phía bầu trời. Nhưng một ngày, tôi không thể đến được lâu đài đó lần nữa trong giấc mơ của mình. Tôi gần như quên mất giấc mơ vô dụng đó.

Tuy nhiên, ngày mà sau khi Rinko giao luận án cử nhân của mình, anh ta đã đi một chuyến đi dài đến lâu đài trên trời và không bao giờ trở lại. Anh ta tự mình biến lâu đài nổi đó thành hiện thực, mang 10.000 người chơi đến đó, và để lại một mình Rinko trên thế giới —

“Tôi biết về sự cố SAO thông qua tin tức và thấy hình ảnh Kayaba-kun. Tôi không thể tin điều đó,nhưng khi tôi lái xe đến biệt thự của anh ấy, tôi nhận ra rằng thật sự có rất nhiều xe tuần tra đậu ở đó”

Rinko cảm nhận được nỗi đau trong giọng nói của mình,cô đã không cảm thấy thế trong một khoảng thời gian dài, và tiếp tục một cách gián đoạn

“Người đó không bao giờ nói với tôi một lời nào cho đến khi kết thúc. Nó giống như khi anh ấy bắt đầu cuộc hành trình của mình.Anh ấy không bao giờ gửi dù chỉ một tin nhắn cho tôi.Un..Tôi thật sự là một con ngốc. Tôi đã giúp anh ta trong thiết kế cơ bản Nerve Gear, và tôi cũng biết là anh ấy đã làm cho trò chơi của Argus.Tuy nhiên, tôi bao giờ nhận ra những suy nghĩ của anh ấy về tất cả mọi việc….Khi Kayaba-kun biến mất không một dấu vết, tôi đã chạy khắp Nhật Bản để tìm anh ấy.Tôi cố trấn an rằng sẽ tìm ra. Có gì đó kì lạ, tôi suy nghĩ về những việc đã qua, có một vị trí đánh dấu ở vùng núi Nagano trong nhật kí chuyển hướng trong xe anh ấy.Bản năng mách bảo tôi rằng chính là nơi đó. Nếu tôi nói với cảnh sát về chỗ đó, sự cố SAO có lẽ đã đi xuống theo một chiều hướng khác…”

Có lẽ nếu cảnh sát vào căn nhà nghỉ trên núi đó, có thể Kayaba đã giết toàn bộ người chơi như đã tuyên bố.Tuy nhiên, anh ấy đã nói rằng sẽ không để chuyện đó xảy ra.Rinko suy nghĩ

“—Tôi tránh các sĩ quan giám sát và đi tới Nagano một mình.Tôi đã dành suốt 3 ngày trời tìm kiếm ở các biệt thự trên núi trong trí nhớ của mình, và trước khi biết chỗ đó, tôi hoàn toàn bị sa lầy...Tuy nhiên,tôi đã rất cố gắng để không trở thành đồng phạm của anh ta. Tôi...đã muốn giết Kayaba-kun.”

Và cũng giống như lầu đầu họ gặp nhau, Kayaba không bao giờ biểu lộ sự nghi ngờ trên khuôn mặt mình khi anh ta chào đón Rinko.Cô không thể quên được cái cảm giác nặng nề và băng giá của con dao giấu sau lưng mình.

“Nhưng...Tôi xin lỗi, Asuna-san. Tôi không thể giết anh ấy.”

Cô không thể kiềm chế, giọng nói của cô run rẩy, tuy nhiên, cô chỉ đơn thuần là cố gắng cầm nước mắt của mình

“Tôi chắc chắn không thể nói dối về sự cố đó thêm lần nào nữa. Kayaba-kun đã biết tôi có một con dao và chỉ nói ‘đúng là một người phiền toái’ như mọi lần, rồi đội chiếc Nerve Gear lần nữa và quay trở lại Aincrad.Trong lúc dive rất lâu như vậy, anh ta không bao giờ quan tâm đến râu đã mọc dài, và có rất nhiều chỗ trên tay.Tôi…Tôi chỉ...”

Rinko không thể nói bất cứ điều gì nữa khi cô tiếp tục điều hòa hơi thở của mình

Cuối cùng, cô cũng đã bình tĩnh lại. Asuna nói,

“Kirito-kun và em không bao giờ trách chị đâu, Rinko-san.”

Cô gái trẻ hơn cô 10 tuổi đột nhiên ngẩng đầu lên,và nở một nụ cười mơ hồ khi cô nhìn chằm chằm vào Rinko.

“...Về việc đó...Em không giống như Kirito-kun,nhưng em ghét thủ lĩnh...Kayaba Akihiko rất nhiều, và em đã không giải quyết mọi thứ với anh ấy.”

Rinko nhớ rằng Asuna từng thuộc về Guild mà Kayaba tạo ra trong thế giới đó.

“Sự thật là việc này đã gây ra cái chết của 4,000 người.Nếu em tưởng tượng…bao nhiêu sự tuyệt vọng và sợ hãi của họ khi tử trận, em chắc chắn không tha thứ cho tội ác của thủ lĩnh.Tuy nhiên…có hơi ích kỉ, nhưng nó là khoảng thời gian ngắn mà em đã sống trong thế giới đó cùng Kirito-kun, đó có thể là khoảng thời gian đẹp nhất cuộc đời cho tới lúc này.”

Asuna di chuyển tay phải của mình và di chuyển, trông như cô vịnh vào cái gì đó ở gần eo mình.

“Và cũng như Thủ lĩnh có tội,em có tội, Kirito-kun có tội,và cả chị cũng thế, Rinko-san... tuy nhiên,em nghĩ không ai có thể bù đắp được gì với sự trừng phạt của họ. Rất có thể, chúng ta có thể, nhưng kể cả như thế, chúng ta phải tiếp tục đối mặt với tội lỗi của mình.”

Đêm đó,Rinko mơ về khoảng thời gian đã bị lãng quên —lúc cô là sinh viên, lúc cô không biết bất cứ điều gì.

Vốn là người dễ tỉnh giấc Kayaba luôn thức sớm hơn Rinko, uống café và đọc báo, Rinko thức dậy khi trời đã sáng hẳn, và anh ấy sẽ cười gượng giống như đang chăm sóc đứa bé đang ngủ, rồi sẽ nói, chào buổi sáng.

“Thật sự, em thật là phiền toái, Khi đến một nơi thế này.”

Tiếng nói lớn đó khiến cho Rinko hơi mở mắt.Phải rất lâu cô mới nhận ra có một hình dáng cao giữa bóng tối

“Trời vẫn còn tối...”

Rinko nhắm mắt lại lần nữa trong khi mỉm cười và lẩm bẩm. Gió thổi nhẹ qua, và những bước chân rắn chắc đi khỏi.Sau đó, cô nghe tiếng mở cửa và đóng cửa

Cô lại chìm sâu vào giấc ngủ một lần nữa, tuy nhiên trước đó—

“—!!”

Rinko thở dài khi cô đứng dậy. Cảm giác thoải mái ngay lập tức biến mất, và trái tim cô như vỡ òa giống như chiếc đồng hồ báo thức vang lên ầm ĩ. Vào thời điểm này cô không thể nói đó là mơ hay thật được.Cô tìm cái điều khiển xung quanh và bật đèn phòng sáng lên.

Không có ai trong cái Ca-bin không cửa sổ này. Tuy nhiên, Rinko có thể cảm nhận một mùi hương mờ nhạt của ai đó vẫn còn lan tỏa trong không khí

Cô đứng dậy rời khỏi giường và bước tới cánh cửa với đôi chân trần.Cô lo lắng bấm cho bảng điều khiển hoạt động, khóa cửa mở ra và bước ra hành lang qua khe hở của cánh cửa vừa trượt mở ra

Không có ai trong hành lang đó là ánh đèn của cái đèn cam mờ nhạt, cho dù là phía bên trái,phải hay bất cứ nơi nào cô nhìn thấy.

Một giấc mơ sao...?

Cô nghĩ vậy, nhưng có tiếng nói của phần mềm vang lên sâu bên trong tai cô.Cô vô thức nắm lấy mặt dây chuyền tên lửa mà cô luôn mang bên mình.

Thứ bên trong, đã được hàn kín và không thể mở ra lần nữa. Đó chính là quả bom đã được gắn ngay trên trái tim của Rinko. Mặt dây chuyền dường như tự nó tỏa ra sức nóng có thể làm bỏng lòng bàn tay cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.