Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Quyển 20 - Sword Art Online - Alicization-Chương 615 : Chương 9




Trong trường hợp đó thì cuối cùng tôi cũng có thể tận mắt nhìn thấy cốt lõi của thế giới này. Nếu Eugeo trở thành một nông dân, tôi chắc chắn sẽ tính một mình tiến về thủ đô, nhưng tôi không có kiến thức hay tiền bạc để du hành, có thể rốt cuộc tôi sẽ mất đến vô số tháng hay thậm chí là nhiều năm liền nếu tôi cứ đi không mục đích. Khi nghĩ về việc những ngày làm việc cực nhọc vừa rồi cuối cùng cũng đã được đền đáp, vai tôi liền nhẹ bẫng đi.

Dân làng dường như đã chấp nhận quyết định của trưởng làng, mặc dù thoạt tiên họ có chút do dự, họ bắt đầu vỗ tay. Nhưng trước khi tiếng vỗ tay của họ kịp trở nên lớn hơn, một tiếng rống đã phá tan bầu trời đêm.

“CHỜ MỘT CHÚT!”

Một thanh niên cao to tách bức tường người ra và nhảy lên trước bục.

Tôi có một ấn tượng tốt về mái tóc ngắn màu lá khô và vẻ mặt nghiêm nghị cùng thanh trường kiếm giắt trên hông. Người này là lính canh của làng đóng ở đồn canh gác phía nam.

Người thanh niên có vẻ đang đối mặt với Eugeo trên bục và anh ta rống lên một cách thô lỗ,

“QUYỀN NHẮM ĐẾN MỤC TIÊU TRỞ THÀNH MỘT VỆ BINH Ở ZAKKARIA LÀ CỦA TÔI MỚI ĐÚNG! ĐÁNG LÍ EUGEO CHỈ ĐƯỢC RỜI LÀNG SAU TÔI, CÓ ĐÚNG KHÔNG!?”

“PHẢI, ĐÚNG THẾ!”

Người vừa bước ra vừa hét lên là một người đàn ông trung niên có màu tóc và khuôn mặt tương tự, nhưng có thêm một cái bụng phệ.

“...Ai vậy?”

Tôi đưa mặt sang phía Selka để hỏi. Selka trầm tư một lúc rồi trả lời.

“Đó là cựu đội trưởng đội lính canh Doyke-san và con trai ông ấy, đội trưởng đội lính canh hiện tại. Họ là gia đình có tay nghề cao nhất ở làng, nhưng cũng là gia đình phiền toái nhất.”

“Vậy sao...”

Ngay khi tôi sắp sửa tính toán xem nên tiếp theo nên làm gì, trưởng làng Gasupht lắng nghe ý kiến của Jink và bố anh ta rồi vừa đưa một tay lên vừa trông như ông đang cố khuyên bảo họ.

“Nhưng mà Jink, cháu chỉ mới làm lính canh được 6 năm. Theo luật thì sau 4 năm nữa cháu mới có thể tham gia giải đấu kiếm thuật ở Zakkaria.”

“THẾ THÌ EUGEO PHẢI CHỜ THÊM 4 NĂM NỮA! SAO ÔNG CÓ THỂ BỎ MẶC TÔI VÀ ĐỂ EUGEO ĐI DỰ GIẢI ĐẤU KHI MÀ NÓ KHÔNG GIỎI BẰNG TÔI!!”

“Fm, vậy cháu định chứng minh điều này như thế nào? Cháu định chứng minh mình mạnh hơn Eugeo như thế nào?”

“Hả...”

Jink và bố anh ta lập tức đỏ chín mặt. Lần này, bố anh ta mới là người nổi giận đùng đùng và tiến lại gần ông Gasupht.

“DÙ ÔNG CÓ LÀ TRƯỞNG LÀNG RULID, TÔI CŨNG KHÔNG THỂ GIẢ BỘ NHƯ CHƯA NGHE THẤY NHỮNG LỜI SỈ NHỤC ĐÓ ĐÂU! VÌ ÔNG BẢO KIẾM THUẬT CỦA CON TÔI THUA KÉM MỘT TÊN LÍNH MỚI, HÃY TỈ THÍ MỘT TRẬN NGAY BÂY GIỜ!”

Nghe thấy vậy, dân làng lập tức gọi to một cách vô trách nhiệm. Họ đều đang tràn đầy hy vọng được xem một sự kiện phụ bất ngờ của lễ mừng, họ nâng cốc lên và giậm chân, hò hét “TỈ THÍ, TỈ THÍ!”

Ngay lúc tôi ngẩn người ra, Jink thách đấu Eugeo, và Eugeo buộc phải chấp nhận nó. Cuối cùng, hai người họ phải đối đầu trong khoảng trống mà đám đông trước bục đã dọn ra. Đùa tôi đấy à, tôi nghĩ và thì thầm với Selka.

“Anh đi một lúc.”

“Anh, anh định làm gì vậy?”

Tôi không trả lời, tôi tách đám đông ra và đến phía trước bồn phun nước rồi di chuyển qua chỗ Eugeo. Trái ngược hoàn toàn với địch thủ đang hừng hực khí thế như một con ngựa hung hãn, vẻ mặt của Eugeo biểu lộ rằng cậu ấy không biết phải đối phó với việc này như thế nào, và cậu ấy thở dài nhẹ nhõm khi nhìn thấy tôi rồi thì thầm,

“Tớ-tớ nên làm gì đây, Kirito? Có vẻ to chuyện mất rồi.”

“Đến mức này rồi thì có xin lỗi cũng chỉ là vô nghĩa. Quên chuyện đó đi. Các cậu định thực sự chém nhau trong cuộc tỉ thí này à?”

“Không đời nào? Bọn tớ dùng kiếm, nhưng chỉ đến khi đòn tấn công đến sát người nhau thôi.”

“Vui nhỉ...nhưng nếu thanh kiếm này mà không dừng lại khi nó tấn công địch thủ thì rất có thể sẽ có án mạng đấy. Nghe này, đừng nhắm vào bản thân Jink, mà vào kiếm của anh ta ấy. Cứ đánh vào mặt bên phần thân của lưỡi kiếm và dùng một chiêu «Horizontal» để kết thúc chuyện này.”

“Thật, thật sao?”

“Chắc chắn đấy, tớ đảm bảo.”

Tôi vỗ lưng Eugeo và gật đầu về phía Jink và ông bố già đang trừng trừng nhìn tôi với vẻ khả nghi rồi rút lui vào đám đông.

Trên bục, trưởng làng Gasupht vỗ tay và hô lớn. IM LẶNG!

“Vậy thì— mặc dù không nằm trong kế hoạch, nhưng chúng ta sẽ có một trận tỉ thí giữa đội trưởng đội lính canh Jink và tiều ph... không, kiếm sĩ Eugeo ngay bây giờ! Hai bên sẽ chiến đấu đến khi kiếm tới sát người nhau, và không được phép gây tổn thương lên sinh mệnh của người kia, rõ chưa!?”

Trước khi ông kịp nói hết, Shiing, Jink rút thanh kiếm trên hông ra, và Eugeo cũng rút kiếm ra chậm hơn một chút. Dân làng nhìn thấy thanh Bích Hồng Kiếm tỏa ra một ánh sáng mĩ lệ dưới ánh lửa trại.

Có vẻ Jink bị áp đảo bởi sức ép từ thanh kiếm của đối phương. Đầu anh ta nghiêng về sau một chút rồi lập tức trở lại vị trí ban đầu. Khuôn mặt của lính canh trẻ tuổi biểu lộ thêm nhiều sự tức giận, và anh ta chỉ tay trái vào Eugeo rồi bất ngờ nói.

“CÓ THẬT THANH KIẾM ĐÓ LÀ CỦA MÀY KHÔNG, EUGEO? NẾU NÓ LÀ ĐỒ MƯỢN, TAO CÓ QUYỀN NGĂN MÀY SỬ DỤ...”

Không chờ anh ta hô xong, Eugeo trả lời với một thái độ quả quyết.

“Thanh kiếm này— tôi lấy được nó từ hang động phía bắc. Ngay bây giờ, nó thuộc về tôi!”

Dân làng liền bắt đầu xì xào bàn tán, và Jink không nói được gì. Tôi cứ nghĩ anh ta sẽ yêu cầu Eugeo chứng minh quyền sở hữu của cậu ấy, nhưng có vẻ Jink không có ý định đó. Rất có thể, ở thế giới mà kẻ trộm không tồn tại này, tuyên bố quyền sở hữu của ai đó sẽ xác định rạch ròi rằng nó ‘thuộc về anh ta hay cô ta’ và nghi ngờ và hỏi chuyện này có thể là một sự vi phạm quyền lợi.

—Tôi không biết suy đoán của mình có chính xác hay không, nhưng Jink không tiếp tục thêm nữa, anh ta nhổ bọt lên hai tay mình hai lần rồi giương kiếm lên cao.

Ở phía bên kia, Eugeo cầm kiếm chỉ bằng tay phải và chỉ mũi kiếm vào đôi mắt của đối phương. Cậu ấy đưa cánh tay và chân trái về sau, giữ trọng tâm xuống thấp.

Trong khi vài trăm dân làng nín thở theo dõi, ông Gasupht đưa tay trái lên cao, hô lên BẮT ĐẦU! và vung nó xuống.

“UOOOHHH!!”

Đúng như tôi nghĩ, Jink lập tức vừa xông lên phía trước vừa hét to một cách thô bạo, vung kiếm xuống ngay từ phía trước, và người ta có thể sẽ hoài nghi rằng anh ta có thực sự chỉ vung nó đến sát người với cái đà ấy hay không—

“...!!”

Lúc đó, tôi hơi há hốc mồm. Thanh kiếm của Jink đổi hướng một góc lớn trên không trung. Trông anh ta như định vung nó từ trên cao nhưng thực ra lại vung nó theo chiều ngang từ bên phải. Đây chỉ là một động tác giả cơ bản, nhưng nếu Eugeo nghe theo đề xuất của tôi và chuẩn bị sử dụng «Horizontal» để nhắm vào thanh kiếm của Jink, cậu ấy sẽ khó có thể chém một đòn vung ngang bằng một đòn vung ngang, và có thể sẽ chém trượt trước khi bị đối phương đánh trúng.

“Ai...yahh!!!!”

Tiếng hô có hơi thiếu tinh thần so với Jink tức thì gián đoạn dòng suy nghĩ của tôi.

Kiếm kỹ Eugeo sử dụng không phải «Horizontal».

Cậu ấy đưa thanh kiếm trên vai phải lên và trông như đang chuẩn bị. Lưỡi kiếm tỏa ra một ánh sáng màu xanh hơi dày đặc. Trông như cậu ấy muốn làm mặt đất rung chuyển khi bước về trước rồi vẽ ra một vòng cung sắc bén chéo góc 45 độ trên không trung. Đây là... một kiếm kỹ tôi chưa bao giờ dạy cậu ấy, nhát chém theo đường chéo «Slant».

Eugeo, người khởi động chậm hơn một lát, để cho thanh kiếm của mình di chuyển với tốc độ của một tia chớp và chém mạnh vào thanh kiếm đang vung ngang của Jink từ phía trên. Tôi nhìn lưỡi kiếm sắt dễ dàng vỡ nát và tự hỏi mình.

Chắc chắn là Eugeo đã dùng một cây gậy gỗ để tập luyện kiếm kỹ vô số lần khi về nhà. Cậu ấy đã hoàn toàn phát hiện ra sự tồn tại của «Slant» trong cuộc tập luyện đó, vì không có một cảm giác xa lạ nào cho thấy nó là thứ xảy ra vào phút cuối trong động tác vừa rồi. Động tác hòa hợp của Eugeo và thanh Bích Hồng Kiếm nhảy múa thậm chí còn có một cảm giác duyên dáng.

Khi cậu ấy tiếp tục luyện tập và học thêm nhiều kiếm kỹ và thậm chí là trải qua thử thách khủng khiếp của chiến trường, cậu ấy sẽ trở thành một kiếm sĩ tầm cỡ nào đây? Nếu...nếu một ngày tôi phải thực sự chiến đấu với cậu ấy, liệu tôi có thực sự trụ nổi trước mặt cậu ấy được không...?

Dân làng theo dõi chiến thắng quyết định và vẻ vang mà không ai ngờ tới này và hoan hô dữ dội. Tôi vỗ tay nhiệt liệt giữa họ, mà lại cảm thấy mồ hôi lạnh đang chảy xuống lưng mình.

Cha con nhà Jink trông có vẻ sững sờ rút lui, và âm nhạc lập tức nổi lên. Không khí lễ mừng sôi nổi hơn trước nhiều, chỉ kết thúc khi tiếng chuông nhà thờ ở trên tháp gióng lên báo hiệu đã là 10 giờ.

Tôi xuống thêm 3 cốc rượu táo rồi cuối cùng cũng quên đi nỗi bất an bỗng dưng xuất hiện, lại nhập vào vũ hội với một cảm giác ngà ngà vui vẻ, và cuối cùng thì nói chung là bị Selka kéo về nhà thờ. Ở lối vào, Eugeo, người đang mỉm cười nhăn nhở, đồng ý đi cùng tôi vào ngày mai rồi rời đi, và tôi rốt cuộc cũng về được phòng mình và đổ sập lưng xuống giường.

“Thật là, tuy là lễ mừng nhưng anh đã uống quá nhiều rồi đấy, Kirito. Đây, nước này.”

Tôi liền nốc cạn nước giếng lạnh buốt mà Selka đưa, và tâm trí tôi cuối cùng cũng tỉnh táo và tôi thở ra một lúc lâu. Dù tôi có uống nhiêu bia ở Aincrad hay ALfheim thì tôi vẫn không bị say, nhưng hình như bia ở Underworld là đồ thật. Tôi nghĩ mình nên chú ý điều này và nhìn lên cô bé đang đứng cạnh tôi, trông có vẻ đang lo lắng.

“...Có, có chuyện gì à?”

Tôi không biết Selka nhìn thấy vẻ mặt gì ở tôi mà cô bé giật mình. Tôi vội cúi đầu xuống.

“Ừm... xin lỗi. Em không định nói chuyện nhiều hơn với Eugeo sao?”

Vẫn mặc bộ đồ tuyệt nhất, mặt Selka lập tức chuyển sang màu đỏ anh đào.

“Tự dưng anh nói cái gì vậy?”

“Vì, sáng mai, em sẽ...không, đầu tiên anh phải xin lỗi trước. Xin lỗi vì chuyện thành ra như thể anh đang đem Eugeo ra khỏi làng vậy. Nếu tên ấy tiếp tục đốn gỗ ở làng này, có lẽ cậu ta sẽ, ừm... lập gia đình cùng em hay đại loại như vậy, Selka ạ...”

Selka thở dài sườn sượt và ngồi xuống cạnh tôi.

“Anh thật là, anh đang nói gì vậy chứ...”

Cô bé trông chỉ vô cùng bất ngờ và lắc đầu vài lần, và tiếp tục,

“...Ừm, đừng để tâm— Dù sao thì khi anh Eugeo rời làng, nhất định em sẽ cảm thấy cô đơn... nhưng mà, em cũng vui nữa. Kể từ khi chị Alice đi mất, anh Eugeo sống như thể đã bỏ cuộc trước tất cả mọi thứ và giờ anh ấy có thể cười thật vui vẻ và quyết định đi tìm chị. Em nghĩ nhất định bố cũng sẽ mừng khi thấy anh ấy như vậy, bởi vì anh Eugeo chưa bao giờ quên chị cả.”

“...Vậy ư...”

Selka gật đầu, ngẩng lên nhìn vầng trăng tròn ngoài cửa sổ, và tiếp tục.

“Còn em...thật ra, em không đến cái hang đó chỉ để bắt chước chị và chạm vào vùng đất bóng tối. Em biết mình không thể làm được điều đó. Mặc dù em đã biết... em vẫn cảm thấy, dù chỉ một chút thôi, rằng em muốn đến gần hơn với chị. Em muốn đến gần chị nhất có thể... cho đến khi em tới được một nơi mà em không còn có thể tiến lên được nữa, rồi từ đó trở đi, em sẽ nhận ra một cách rõ ràng... là em không thể thay thế được chị Alice.”

Tôi ngẫm nghĩ về ý nghĩa của lời Selka nói, và hơi lắc đầu.

“Không, em tuyệt lắm. Những cô gái bình thường sẽ lập tức quay về khi đến được cây cầu bên ngoài làng hay con đường trong rừng hay lối vào hang. Nhưng em thì tiếp tục đi sâu vào trong cái hang tối và phát hiện ra đội goblin trinh sát. Em đã làm một điều mà chỉ mình em làm được.”

“Chỉ mình em... làm được...?”

Selka mở to mắt và nghiêng đầu. Tôi gật đầu với cô bé.

“Em không phải là người thay thế cho Alice, Selka ạ. Chắc chắn em có một thứ gì đó mà chỉ mình em có. Em chỉ cần nuôi dưỡng tài năng này thôi.”

Thực tế là, tôi tin từ giờ trở đi thần thuật của Selka sẽ phát triển vượt bậc. Bởi vì cô bé đã đuổi lui đội quân goblin cùng với tôi và Eugeo, nên System Control Authority của cô bé hẳn đã tăng lên rồi.

Nhưng đây không phải vấn đề về tài năng. Cô bé đã thách thức với kiểu người mà cô bé từng là và có được câu trả lời của mình. Bản thân việc này sẽ ban cho cô bé một sức mạnh lớn hơn bất cứ thứ gì khác. Tin vào chính mình là sức mạnh lớn nhất có thể được tạo ra từ linh hồn của một con người.

Đã đến lúc để tôi thử và tìm câu trả lời cho câu hỏi bị trì hoãn bởi một ý chí nào đó.

Ý thức của tôi— Tôi đây người được gọi là Kirito hay Kirigaya Kazuto, tôi chính xác là gì? Liệu tôi có phải một Fluct Light cư trú trong một não bộ sống, một «tôi thực sự»? Hay tôi là một «bản sao» được STL lấy ra từ tôi thực sự và lưu giữ trong một vật chứa nào đó?

Chỉ có duy nhất một cách để kiểm tra.

Eugeo, Selka và những người khác ở Underworld, Fluct Light của họ sẽ không bao giờ phạm vào «Danh Mục Cấm Kỵ» và «Hiến Pháp Đế Quốc». Nhưng dù tôi có vượt qua được điều cấm kỵ ở thế giới này thì việc đó cũng không có nghĩa rằng tôi không phải là một Fluct Light nhân tạo. Tôi không biết những điều mục của Danh Mục Cấm Kỵ... nói cách khác những quy tắc ấy không được viết vào trong linh hồn tôi.

Mặt khác, tôi phải kiểm tra xem tôi có thể dùng ý chí của mình để phạm vào một quy tắc hay không... vào đạo đức mà tôi vẫn luôn tuân theo suốt cuộc đời mình cho đến bây giờ. Mấy ngày vừa rồi tôi đã có đủ loại suy nghĩ, nhưng điều này vẫn khá là khó khăn. Dùng thanh kiếm để chém bị thương dân làng hay ăn trộm chắc chắn là không nằm trong giới hạn rồi, nhưng nếu chỉ nói xấu ai đó thôi để kiểm tra thì lại không được chắc chắn cho lắm. Ngay bây giờ tôi chỉ có thể tin cậy vào việc này.

Tôi quay người lại và nhìn chằm chằm vào mặt Selka đang ngồi ngay bên cạnh tôi.

“Gì vậy?”

Tôi đưa tay ra chạm vào khuôn mặt bối rối của Selka và xin lỗi Asuna và Yui sâu trong lòng mình. Rồi tôi nói xin lỗi với chính Selka, đưa mặt mình lại gần và đặt môi lên vầng trán trắng muốt dưới cái băng đô của cô bé.

Người Selka bỗng giật mạnh, và cô bé không cử động gì cả. Sau ba giây, mặt tôi rời Selka, và đôi má của cô bé đỏ chót lên đến tận mang tai và cô bé chằm chằm nhìn thẳng vào tôi.

“Anh...anh vừa làm, gì vậy...?”

“Anh nghĩ... chắc nó là thứ gì đó kiểu như «Lời thề của một kiếm sĩ».”

Tôi vừa cố tìm một cái cớ đứng đắn vừa nghiến răng khi tôi nhận ra một điều trong lòng mình.

Vì tôi đã làm một điều mà tôi thực sự chắc chắn sẽ không làm, tôi chính là tôi thực sự. Nếu tôi mà là một Fluct Light bản sao, hẳn tôi đã tự động dừng lại vài milimét cách trán Selka.

Chương 1 - Underworld (Tháng thứ Ba năm 378 lịch Nhân giới)

Khi tôi nghĩ về điều này, Selka tiếp tục nhìn mặt tôi và dùng tay phải chạm vào trán mình rồi thở dài,

“Một lời thề... có lẽ đó là truyền thống ở đất nước của anh, nhưng, nếu không phải là trán mà là... thì giờ những Hiệp Sĩ Hợp Nhất đã bay đến đây rồi. Điều đó trái với Danh Mục Cấm Kỵ đấy.”

Có một phần ở giữa tôi không nghe thấy, nhưng tôi cũng chẳng buồn hỏi. Selka lại lắc đầu, nở một nụ cười mỉm trên mặt, và hỏi tôi.

“Vậy, lời thề của anh là gì?”

“Rõ quá mà... anh và Eugeo sẽ cùng nhau giải cứu Alice và đưa chị em trở về ngôi làng này. Anh đảm bảo với em...”

Tôi dừng lại một lúc, và rồi nói ra lời sau,

“Bởi vì anh là Kiếm Sĩ Kirito.”

Sáng hôm sau thời tiết rất tuyệt vời.

Trong khi cảm nhận sức nặng của cơm hộp cầm trong tay phải mà Selka làm cho chúng tôi, Eugeo và tôi bước về phía nam, dọc theo con đường mà chúng tôi sẽ không trở lại trong một thời gian dài.

Khi chúng tôi tới ngã ba dẫn đến con đường mòn hẹp về phía khu rừng nơi Gigas Cedar từng sừng sững, tôi nhìn thấy một ông già đứng ở đó. Một khuôn mặt có những nếp nhăn sâu được che phủ bởi một hàm ria màu trắng, sống lưng của ông thì thẳng, tia sáng trong mắt ông dường như có thể xuyên thủng được tôi.

Ngay khi nhìn thấy ông lão, Eugeo mỉm cười mừng rỡ và bắt đầu chạy.

“Garitta-jii! Ông tới cháu vui quá. Hôm qua cháu không gặp được ông.”

Tôi nhớ ra khi nghe thấy cái tên đó. Chắc hẳn ông lão là tiền nhân của «Nhiệm vụ đốn Gigas Cedar».

Một nụ cười ấm áp phảng phất dưới hàm ria của ông lão Garitta và ông đặt tay lên vai Eugeo.

“Eugeo, cháu thực sự đã đốn hạ được Gigas Cedar, mà điều ta làm được chỉ là một vết chặt sâu cỡ ngón tay... Cháu có thể bảo ta cháu đã làm thế nào được không?”

“Là nhờ thanh kiếm này và...”

Eugeo rút thanh Bích Hồng Kiếm từ cái vỏ kiếm trên hông trái của cậu ấy ra một chút, rồi cậu ấy quay sang nhìn tôi.

“Hơn tất cả, là cậu ấy... là nhờ vào bạn cháu. Cậu ấy tên là Kirito. Cậu ấy là một anh chàng thực sự rất buồn cười.”

Tôi vừa vội cúi đầu vừa nghĩ ‘Giới thiệu kiểu quái gì thế.’ Ông lão Garitta bước tới chỗ tôi rồi nhìn tôi một cái nhìn xuyên thấu bằng đôi mắt sắc bén của mình —— và lập tức toét miệng cười.

“Thế ra cậu là «Đứa trẻ lạc của Vector» mà người ta đồn ư. Vậy sao... quả là một người bạn đồng hành thường hay thay đổi.”

Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy một điều như thế, trong khi tôi nghiêng đầu cố hiểu ý nghĩa của lời ông lão, thì ông đã chỉ tay trái về phía khu rừng và tiếp tục nói.

“Vậy thì, ta xin lỗi đã quấy rầy cuộc khởi hành đã chờ đợi lâu của các cháu, nhưng ta muốn các cháu đi cùng ta một chút. Vì ta cần các cháu làm một chuyện.”

“Ê-Ế. Kirito, không sao cả, nhỉ?”

Tôi gật đầu vì tôi không có một lí do cụ thể nào để từ chối lời yêu cầu. Ông lão lại mỉm cười, rồi vừa ra hiệu cho chúng tôi vừa đặt chân lên con đường mòn hẹp dẫn vào rừng.

Mặc dù tôi chỉ mới đi lại mỗi ngày trên con đường mòn này được một tuần, nhưng tôi vẫn cảm thấy một cảm xúc sâu sắc như là hoài niệm, và chúng tôi đi được khoảng hai mươi phút rồi đến một khoảng rừng trống lớn.

Kẻ thống trị của khu rừng, đứng sừng sững như có thể chạm đến thiên đường qua hàng thế kỉ dài của thời gian, giờ đây nằm xuống với thân thể vĩ đại của nó một cách thinh lặng. Dây leo mảnh bắt đầu trèo lên vỏ cây đen tuyền của nó, trong một tương lai xa xăm, tôi nghĩ nó sẽ mục nát và trở về với đất.

“...Có chuyện gì với Gigas Cedar vậy, Garitta-jii?”

Ông lão không trả lời câu hỏi của Eugeo mà bước tới ngọn của cái thân cây đã ngã xuống. Chúng tôi vội vàng theo sau ông ấy, nhưng lại bị đón chào bởi một mê cung được tạo nên từ những cành cây của Gigas Cedar và những cái cây khác bện vào nhau. Khi tôi nhìn kĩ, những cành cây màu đen của Gigas Cedar dù có mảnh đến mức nào cũng không một cành bị hư hại, dù rằng một vài đã đâm vào mặt đất hay những tảng đá. Độ bền của chúng thực sự đáng kinh ngạc.

Chúng tôi bị vài vết trầy trên những cánh tay trần của mình khi cố gắng di chuyển qua những cành cây, và chẳng bao lâu sau, chúng tôi đã đến bên cạnh ông lão Garitta đang đứng yên và trông có vẻ tràn đầy sinh khí. Vừa dùng lòng bàn tay để vuốt mồ hôi trên trán, Eugeo vừa nói với giọng càu nhàu,

“Chính xác thì có gì ở đây?”

“Cái này.”

Thứ ông chỉ vào là điểm cao nhất của Gigas Cedar đã ngã xuống, ngọn cây của nó vươn thẳng ra. Đó là một cái cành nhỏ vẫn chưa phát triển, nó khá dài, phần chóp bén nhọn như một thanh liễu kiếm.

“Có chuyện gì với cành cây này sao?”

Với câu hỏi của tôi, ông lão duỗi bàn tay phải xương xẩu ra và vuốt ve phần ngọn cây dày khoảng năm xentimét.

“Trong tất cả các cành của Gigas Cedar, đây là cành hấp thu được nhiều phúc lành từ Solus nhất. Giờ, hãy dùng thanh kiếm đó và chặt nó ra từ đây. Chặt bằng một nhát kiếm thôi, nhiều nhát có thể sẽ làm hư hại nó.”

Ông lão dùng bàn tay phải bổ vào phần cách khoảng một mét hai mươi xentimét từ ngọn, rồi bước về sau vài bước.

Eugeo và tôi liếc nhìn nhau và gật đầu. Sau khi nhận lấy hộp cơm của cậu ấy, tôi cũng bước lùi về sau.

Khi thanh Bích Hồng Kiếm được rút ra khỏi vỏ, nó sáng lên màu xanh nhạt một cách rực rỡ dưới ánh mặt trời, ông lão bên cạnh tôi thì thầm với một tiếng thở dài. ‘Có lẽ mọi chuyện đã thay đổi nếu mình mà có thanh kiếm đó hồi còn trẻ,’ —— Tôi nghĩ sự tiếc nuối này chắc hẳn đang vang vọng trong tâm trí ông ấy, nhưng liếc nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của ông, tôi chẳng thể đọc nổi tâm trí ông lão.

Mặc dù Eugeo đã giương kiếm lên, cậu ấy chẳng hề nhúc nhích. Mũi kiếm hơi lay động hẳn là do sự do dự trong đầu cậu ấy. Cành cây dày bằng cổ tay, có lẽ cậu ấy không tự tin rằng mình có thể chặt nó ra chỉ trong một nhát kiếm?

“Eugeo, để tớ làm cho.”

Khi tôi đưa tay phải tới trước, Eugeo gật đầu ngoan ngoãn và đưa chuôi kiếm ra. Sau khi nhận hai hộp cơm, cậu ấy đi tới đứng cạnh ông lão.

Tôi nhìn chằm chằm vào cành cây màu đen mà không suy nghĩ gì, rồi vung thanh kiếm lên và lập tức chém nó xuống. Kishi— với một âm thanh dễ chịu và một phản hồi nhẹ nhàng, lưỡi kiếm xuyên qua nơi mà tôi nhắm tới. Cành cây dài màu đen rơi xuống ngay sau đó bị lưỡi kiếm bắt lấy, rồi nó bật lên. Nó vừa xoay tròn trên không trung vừa rơi xuống, lần này tôi bắt lấy nó bằng tay trái. Nó lạnh như băng và tôi hơi lảo đảo vì trọng lượng nặng nề trên cổ tay.

Sau khi tôi trả lại thanh Bích Hồng Kiếm cho Eugeo, tôi dùng cả hai tay để đưa ra cho ông lão Garitta.

“Cứ chờ một chút.”

Ông lão vừa nói vậy vừa lấy ra một tấm vải dày từ ngực áo, rồi cẩn thận dùng nó bọc cành cây nằm trong tay tôi. Ông còn buộc nó lại bằng một sợi dây da.

“Được rồi đấy. Khi các cháu đến thủ đô Centoria, mang cái cành cây này đến khu vực thứ bảy nằm ở phía bắc, và đưa nó cho một thợ thủ công tên là Sadore mở cửa hiệu ở đó. Ông ta sẽ làm được một thanh kiếm mạnh mẽ từ nó. Nó dứt khoát sẽ không thua kém thanh kiếm xanh bạc tuyệt đẹp kia.”

“Th-Thật sao, Garitta-jii!? Thế thì tuyệt quá, cháu đã lo chuyện sau này vì bọn cháu chỉ có một thanh kiếm dù có đến hai người. Phải không, Kirito?”

Eugeo nói với giọng vui mừng, tôi trả lời ‘Phải đấy,’ và vừa gật đầu vừa mỉm cười. Nhưng trong khi tôi vui mừng, tôi có thể cảm thấy cành cây đen tuyền trong vòng tay mở ra của tôi trở nên hơi nặng hơn.

Với cả hai chúng tôi đang liên tục cúi đầu, ông lão nở một nụ cười.

“Đó chỉ là món quà tạm biệt của ta. Hãy cẩn thận trên đường đi. Vì ngày nay không chỉ có những vị thần tử tế trị vì ở thế giới này....Ta sẽ ở đây trông coi cái cây này ít lâu. Tạm biệt, Eugeo và lữ khách trẻ tuổi.”

Sau khi men theo con đường mòn nhỏ và trở ra lại đường chính, thời tiết đẹp nãy giờ đã bắt đầu xấu đi, một vài đám mây đen đã hiện ra từ phía đông.

“Gió đã có chút ẩm ướt. Chúng ta nên đi ngay trước khi quá trễ.”

“……Phải rồi. Đi nhanh nào.”

Tôi gật đầu trả lời Eugeo, sợi dây da của tấm vải bọc cái cành của Gigas Cedar được buộc chặt vào lưng tôi. Tiếng sấm ầm ầm vọng lại từ xa xa cộng hưởng với sức nặng của cành cây, và tâm trí tôi hơi rung động.

Một đôi, hai thanh kiếm.

Đây có phải một lời gợi ý, một dấu hiệu của điều gì đó trong tương lai?

Mình có nên chôn cái gói này sâu giữa rừng? khoảnh khắc suy nghĩ đó khiến tôi dừng bước. Nhưng tại sao mình lại sợ rằng nó sẽ cần thiết? Mình không tài nào hiểu nổi.

“Này, đi thôi, Kirito!”

Khi tôi ngẩng mặt lên, nụ cười tươi của Eugeo, người đang thấy trước một thế giới lạ lẫm, tiến vào mắt tôi.

“Được rồi…… đi thôi.”

Chúng tôi chỉ vừa gặp nhau được một tuần, nhưng vì một lí do nào đó mà tôi cảm thấy như cậu ấy đã là bạn thân nhất của tôi một thời gian dài rồi vậy, tôi bước cạnh cậu thiếu niên trên con đường trải dài về phía nam —— về phía trái tim của Underworld, nơi mọi lời giải cho câu đố đang chờ đợi chúng tôi, và chúng tôi bắt đầu đẩy nhanh nhịp bước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.