Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Quyển 20 - Sword Art Online - Alicization-Chương 614 : Chương 8




“Đừng lo... một chút nữa, cho Eugeo thêm một chút nữa!”

Tôi trả lời tức thì, nhưng thực ra, mắt tôi đã không nhìn thấy gì nữa còn cánh tay phải và chân tôi đang trở nên tê dại. Bàn tay trái mà Selka đang nắm vào là thứ duy nhất có mạch còn đang đập một cách ấm áp.

Dù tôi có mất mạng ở thế giới này thì vẫn hoàn toàn không sao cả. Nếu tôi có thể đưa sinh mạng của Eugeo trở về, tôi có thể chịu được cơn đau lớn hơn rất nhiều so với khi nãy. Thế nhưng, điều tiếc nuối duy nhất là tôi sẽ không bao giờ thấy được thế giới này đi đến hồi kết. Nếu lũ goblin ấy chỉ là khởi đầu, nếu cuộc xâm lăng của vùng đất bóng tối tiếp tục dữ dội hơn, tôi không thể không lo lắng rằng làng Rulid sẽ là nơi đầu tiên phơi bày trước nó. Tôi sẽ mất hết mọi kí ức khi tôi đăng xuất, nên có lẽ tôi sẽ không thể đăng nhập lại được nữa.

Không, dù tôi có biến mất—

Eugeo, người đã chứng kiến lũ goblin và cầm kiếm lên chiến đấu chắc chắn sẽ làm gì một điều đó. Cậu ấy sẽ cảnh báo trưởng làng, tăng cường đội lính canh, và báo cho những thị trấn và thành phố lân cận. Cậu ấy chắc chắn sẽ làm thế.

Và vì vậy, tôi không thể để Eugeo chết ở đây.

Ahh, nhưng— sinh mạng của mình sắp kết thúc. Vì lí do nào đó mà tôi biết điều này. Eugeo vẫn chưa mở mắt. Dù đã dùng toàn bộ tính mạng của tôi mà vẫn không đủ để chữa lành vết thương cho cậu ấy và mang cậu ấy trở về từ bờ vực cái chết sao?

“...Em...không thể...nếu em tiếp tục, Kirito, Sinh mệnh của anh sẽ...!”

Tiếng khóc của Selka dường như đến từ đâu đó xa xăm.

Đừng dừng lại, hãy tiếp tục đi. Mặc dù tôi muốn nói thế nhưng miệng tôi không thể cử động, và ngay cả việc cố tiếp tục nghĩ thôi cũng dần dần trở nên khó khăn hơn.

Đây là cái chết sao? Cái chết được mô phỏng của một linh hồn ở Underworld... hay, cái chết của linh hồn sẽ giết nốt cơ thể vật lí ở thế giới thực? Thứ khiến tôi nghĩ về điều này là cái lạnh mà tôi không tài nào chịu nổi và sự cô đơn đáng sợ...

Đột nhiên, tôi cảm thấy đôi tay ai đó trên vai mình.

Chương 1 - Underworld (Tháng thứ Ba năm 378 lịch Nhân giới)

Chúng thật ấm áp. Thấy như cơ thể đóng băng của tôi đang từ từ tan chảy.

Mình— biết đôi tay này. Đôi tay thanh tú như những chiếc lông vũ của một chú chim, song nắm lấy tương lai mạnh mẽ hơn bất kì ai khác.

...Cô, là ai...?

Tôi hỏi mà không thốt ra thành tiếng, và tai trái tôi cảm thấy một hơi thở nhẹ nhàng.

『Kirito, Eugeo... Tớ sẽ chờ, bao lâu cũng được... Tớ sẽ luôn chờ ở đỉnh của Thánh Đường Trung Tâm...』

Mái tóc vàng của cô ấy tỏa ra một ánh sáng như những vì sao và lấp đầy bên trong tôi. Thứ năng lượng tràn ngập dao động khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể tôi, và tràn ra khỏi bàn tay trái tôi như thể nó đang kiếm tìm một lối thoát.

--

Âm thanh gõ đập trong trẻo vang vọng trên bầu trời cao mùa xuân.

Eugeo đã xong 50 cú vung rìu, lau mồ hôi trên trán và quay người lại. Tôi đặt cái bi-đông đựng nước Siral xuống và hỏi.

“Vết thương của cậu sao rồi? Có còn đau nữa không?”

“Un, nhờ nghỉ ngơi cả một ngày mà tớ đã hoàn toàn hồi phục rồi. Những vẫn còn một vết sẹo nhỏ. Hơn nữa... không biết có phải tớ tưởng tượng ra không, nhưng có vẻ cây Rìu Long Cốt này đã trở nên cực kỳ nhẹ.”

“Coi bộ không phải vậy. 42 trên 50 cú đánh trúng phần ruột.”

Nghe thấy thế, Eugeo nâng mày lên, rồi mỉm cười.

“Thật hả? Thế thì hôm nay tớ thắng cược.”

“Chưa chắc đâu.”

Tôi mỉm cười đáp trả, rồi nhận lấy cây Rìu Long Cốt và dùng tay phải vung nhẹ nó. Cảm giác thực sự vững hơn nhiều so với trong trí nhớ của tôi.

Hai đêm đã trôi qua kể từ trải nghiệm khủng khiếp như một cơn ác mộng ở cái hang của dãy núi tận cùng.

Eugeo đã giữ được tính mạng nhờ vào thần thuật của Selka. Mặt trời đã lặn khi tôi dìu Eugeo ở bên phải và cái đầu của tên thủ lĩnh goblin ở bên trái trở về làng Rulid.

Mọi người tập trung ở quảng trường, bàn bạc xem có nên tổ chức một đội tìm kiếm hay không. Ngay khi họ nhìn thấy chúng tôi, họ đều thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, ngay sau đó trưởng làng Gasupht và Sơ Azariya lập tức bắt đầu mắng chúng tôi bằng những lời gay gắt. Có lẽ người lớn bị hốt hoảng hơn vì một việc được cho là bất khả thi như ba người trẻ tuổi phá «Luật Làng» xảy ra.

Thế nhưng, khi tôi đẩy cái đầu của tên thủ lĩnh trong tay trái ra trước mặt những người lớn, phản ứng của mọi người thay đổi. Đôi mắt xanh vàng của Ugachi lớn gấp đôi của con người, với hàm răng sắc nhọn lổn nhổn và khuôn mặt man rợ, chằm chằm nhìn thẳng vào họ, và sau một giây lát im lặng, những người lớn hét lên khiếp đảm to hơn gấp mấy lần lúc trước.

Sau đó, Eugeo và Selka là những người giải thích chủ yếu về băng đảng goblin cắm trại ở hang động phía bắc và việc chúng có thể là một đội trinh sát đến từ vùng đất bóng tối ra sao. Trưởng làng và mọi người khác trông như thể họ thực sự muốn xem việc này là một lời nói nhảm nhí kì quặc của trẻ con, nhưng họ không cười nổi khi nhìn thấy cái đầu của con quái vật nằm trên các bậc đá. Cuộc bàn luận ngay lập tức trở thành bảo vệ ngôi làng, và chúng tôi được thả raantoàn rồi lê những bước chân mệt mỏi của mình về nhà.

Tôi để Selka chăm sóc vết thương trên vai trái trong phòng của nhà thờ, và rồi đổ sập xuống giường như một đống bùn, bắt đầu ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau, Eugeo và tôi được cho nghỉ việc và tận hưởng sự sang trọng và lười biếng của việc tiếp tục ngủ. Một đêm nữa trôi qua, và sáng nay đến. Cơn đau ở vai và sự mệt mỏi trong người tôi đã hoàn toàn biến mất.

Sau khi ăn sáng, tôi đi bộ cùng Eugeo vào rừng với cùng một vẻ mặt tràn đầy sinh lực. Cậu ấy đã xong 50 cú vung đầu tiên— và bây giờ.

Tôi nhìn vào cây rìu nằm trong tay phải và nói với Eugeo, người đang ngồi hơi xa một chút.

“Này, Eugeo, cậu còn nhớ không...? Trong cái hang đó, khi cậu bị tên goblin chém...cậu đã nói một điều kì lạ. Kiểu như một thời gian dài trước đây, cậu, Eugeo và Alice và tớ đã từng là bạn...”

Eugeo không trả lời ngay. Cậu ấy giữ im lặng một lát trong khi một luồng gió nhẹ thổi qua, thổi một cách ồn ào cùng những cái cây. Một giọng nói nhẹ nhàng đến cùng với đuôi của ngọn gió và lọt vào tai tôi.

“...Tớ nhớ. Điều đó lẽ ra là không thể... nhưng vì một lí do nào đó, tớ nhớ được việc ấy rất rõ ràng. Tớ, Kirito, và Alice đã sinh ra cùng nhau ở ngôi làng này và lớn lên cùng nhau... Alice đã đứng ở kia ngày cô ấy bị giải đi.”

“...Vậy sao.”

Tôi gật đầu và chìm sâu vào suy nghĩ.

Có lẽ trí nhớ của cậu ấy đã lẫn lộn cả lên trong một tình thế cực độ như vậy. Tôi chỉ có thể giải thích việc này như thế. Vì thứ tạo nên ý thức và tính cách của Eugeo cũng là «Fluct Light» giống như tôi vậy, nếu cậu ấy có vài chỗ sai trong trí nhớ khi ở bờ vực cái chết thì cũng không phải là không giải thích được.

Tuy nhiên, vấn đề là— trong tình thế đó, tôi cũng có một sự rối loạn kí ức tương tự. Tôi nhìn Eugeo, lúc ấy đang dần dần chết, và thực sự cảm thấy một kí ức rõ ràng là tôi đã thực sự lớn lên cùng cậu ấy ở làng Rulid.

Ngoài ra, tôi còn nhớ lại được cô gái có mái tóc dài màu vàng, Alice, người tôi chưa từng gặp trước đây.

Điều này là không thể. Tôi này, Kirigaya Kazuto, có một kí ức chi tiết về cuộc sống cùng em gái tôi Suguha ở Kawagoe, tỉnh Saitama cho đến ngày hôm nay (hay chính xác hơn là cho đến khi tôi tỉnh dậy ở thế giới này). Tôi không cảm thấy, và tôi cũng không muốn nghĩ, chúng đều là bịa đặt.

Có phải hiện tượng này chỉ là một ảo giác mà tôi và Eugeo cùng nhìn thấy một lúc?

Nếu là như thế thì chỉ còn một điều mà tôi không giải thích nổi. Khi Selka dùng thần thuật để chuyển sinh mệnh của tôi sang cho Eugeo và cố làm cậu ấy tỉnh lại, tôi đã cảm giác được sự hiện diện của một người thứ tư trong ý thức dần phai nhạt của tôi. Người đó thậm chí còn nói: Kirito, Eugeo, tớ sẽ chờ hai cậu ở đỉnh của Thánh Đường Trung Tâm.

Tôi cũng không thể xem giọng nói đó là một ảo giác được tạo ra giữa lúc ý thức tôi phai nhạt đi. Bởi vì tôi chưa bao giờ nghe thấy từ «Thánh Đường Trung Tâm» cho đến lúc ấy. Dĩ nhiên, nó rõ ràng không phải một thánh đường ở thế giới thực, và mặc dù tôi đã đi qua đủ loại thế giới ảo, tôi chưa bao giờ nghe đến địa điểm hay công trình đó nữa chứ huống hồ là đã ở đó.

Nói cách khác, giọng nói đó không thuộc về tôi lẫn Eugeo, và càng không phải Selka; ai đó thực sự đã nói với tôi. Liệu... suy đoán rằng cô ấy chính là cô gái Alice người đã bị bắt đi khỏi làng 6 năm trước thì có phải là suy rộng quá mức hay không? Nếu đó thực sự là cô ấy, thì quá khứ thiếu chắc chắn của tôi ở làng Rulid cùng với Eugeo và Alice có thực sự tồn tại...?

Không biết đã bao nhiêu lần kể từ khi thức dậy, tôi gián đoạn suy nghĩ đó, và bảo,

“Eugeo. Trong cái hang ấy, khi Selka dùng thần thuật đó lên cậu, cậu có nghe thấy giọng nói của ai khác không?”

Lần này Eugeo trả lời ngay.

“Không. Lúc đó tớ đã hoàn toàn mất ý thức. Cậu nghe thấy gì sao, Kirito?”

“Không...chỉ là tớ tưởng tượng ra thôi. Quên nó đi...rồi, làm việc nào. Mục tiêu của tớ là đánh trúng hơn 45 lần.”

Tôi vội đuổi đi những ý nghĩ trong đầu, lại quay sang hướng Gigas Cedar, vừa nắm chặt cây rìu bằng cả hai tay vừa tập trung vào mọi bộ phận của cơ thể.

Cây rìu tôi vung ra đi theo quỹ đạo mà tôi đã tưởng tượng và vạch sẵn, trông như thể nó bị hút vào đó vậy và nó đánh trúng vào phần ruột hình bán nguyệt của thân cây.

Hôm nay, chúng tôi hoàn thành 1000 cú vung rìu phối hợp sớm hơn 30 phút so với lúc trước. Đó là vì chúng tôi không quá mệt mỏi và không cần phải nghỉ nhiều. Số đòn chuẩn xác đã tăng lên so với tuần trước, và có lẽ chỉ là tưởng tượng của tôi, nhưng dường như cả mắt thường của chúng tôi cũng có thể thấy được mình đã tiến bộ bao nhiêu thông qua những vết chém trên cái cây khổng lồ.

Eugeo vươn tay một cách lười biếng với điệu bộ thỏa mãn, bảo rằng chúng tôi nên ăn trưa thôi tuy là vẫn còn sớm. Cậu ấy ngồi xuống cái rễ cây mọi khi, và tôi ngồi xuống bên cạnh cậu ấy. Eugeo lấy ra hai cái bánh bao tròn từ bọc vải nằm bên cạnh cậu ấy và đưa chúng cho tôi.

Tôi nhận một cái bằng một tay và vừa nói với một nụ cười nhăn nhó vừa nhìn cái bánh vẫn cứng như đá.

“Giá mà cái bánh này có thể mềm hơn giống như cách cây rìu thấy nhẹ đi thì tuyệt.”

“Ahaha.”

Eugeo bật cười vui vẻ, cắn một miếng lớn và nhún vai.

“...Tiếc là nó vẫn như cũ. Nói đến thì...tại sao cây rìu lại có cảm giác nhẹ đi nhỉ...?”

“Ai mà biết?”

Tôi nói, nhưng tôi đã đoán trước hiện tượng này khi tôi mở «cửa sổ» của mình đêm hôm qua. Thứ Object Control Authority, System Control Authority khó hiểu và Sinh mệnh tối đa của tôi đã tăng lên nhiều.

Tôi cũng có thể hình dung ra được lí do. Chúng tôi đã buộc một đạo quân goblin trong hang phải rút lui— nói cách khác, chúng tôi đã hoàn thành một nhiệm vụ có mức độ khó cao, và tạo ra hiện tượng «Lên level» vẫn được sử dụng rộng rãi trong VRMMO bình thường. Tôi không muốn trải nghiệm nó một lần nữa, nhưng đánh một trận cam go quả thực đã mang lại những phần thưởng xứng đáng.

Sáng nay, tôi giả bộ như không biết gì và hỏi Selka xem cô bé có giống vậy không. Có vẻ những thần thuật có tỉ lệ thất bại cao vào tuần trước thì giờ đã có thể dùng tốt. Selka, người chưa từng thực sự tham gia trận chiến, cũng nhận được hiệu ứng lên level. Rất có khả năng là ba người chúng tôi được xem là các thành viên trong một nhóm, và mọi người đều thu được điểm kinh nghiệm. Theo cách tôi nhìn nó thì đây là một lí do có thể chấp nhận được.

Object Control Authority của Eugeo hẳn đã tăng lên khoảng 48 giống như tôi. Trong trường hợp đó, chẳng có lí do gì để mà không thử lại việc ấy lần nữa.

Tôi ăn xong hai cái bánh bao tròn trong vài nhát cắn và đứng dậy. Eugeo vẫn đang ăn từ tốn, nhìn sang. Tôi bước tới khe hở lớn trên thân Gigas Cedar và vươn tay ra lấy gói đựng thanh Bích Hồng Kiếm được đặt ở đó vài ngày trước.

Tôi vừa nắm vào cái vỏ bọc bằng da vừa nửa tin nửa cầu nguyện, và dùng toàn bộ sức lực trong cơ thể mình để nhấc nó lên.

“Ồ...”

Tức thì, tôi suýt chút nữa là ngã và vội lùi về sau hai bước. Trọng lượng mà tôi nhớ là cảm giác như một thanh tạ được gắn số tạ tối đa, thực sự đã giảm xuống mức mà cảm giác gần với trọng lượng của một thanh kim loại dày.

Thanh kiếm tiếp tục đè xuống cổ tay tôi một cách nặng nề. Tuy nhiên sức nặng này gần với một sức nặng thú vị hơn, và cảm giác gợi tôi nhớ đến những thanh kiếm yêu quý của tôi vào cuối của cựu Aincrad.

Tôi dùng tay phải để cầm vào vỏ bọc bằng da, tháo sợi dây ra khỏi nó, và dùng tay phải nắm vào cán kiếm được trang trí tuyệt đẹp. Eugeo đang vừa cắn vào cái bánh bao vừa mở to mắt, và tôi mỉm cười về hướng cậu ấy. Sharin!! Tôi rút thanh kiếm ra với một âm thanh tuốt kiếm khiến người ta phải sởn gai ốc.

Không giống vài ngày trước, thanh Bích Hồng Kiếm chẳng hề khó di chuyển chút nào, nó nằm thinh lặng trong bàn tay tôi, hệt như một cô công chúa xinh đẹp và bẽn lẽn. Tôi càng nhìn thanh kiếm trông càng đẹp hơn. Dù là chuôi kiếm bọc da thuộc trắng với kết cấu như lôi kéo bàn tay vào, sự trong suốt của lưỡi kiếm trông như chứa đựng một ánh sáng phức tạp, hay sự tinh tế của bông Hồng và những hoa văn như những dây leo của nó, chúng đều là những phần không thể được tái tạo bởi vũ khí được tạo thành từ các đa giác mà tôi đã hằng quen. Thảo nào Bercouli trong câu chuyện lại muốn trộm nó từ con rồng.

“Này... này, Kirito, cậu cầm được thanh kiếm đó sao?”

Eugeo trông rất choáng váng. Hyun hyun, tôi vung thanh kiếm ra xung quanh hai lần để chứng minh cho cậu ấy.

“Mấy cái bánh bao không mềm đi nhưng thanh kiếm này có vẻ đã trở nên nhẹ hơn. Nào, xem nhé.”

Tôi lại đối diện với Gigas Cedar và cong eo xuống. Chân phải tôi bước về sau một bước trong khi tôi hướng đến mục tiêu từ một bên, dùng động tác xoay người này để cân bằng thanh kiếm lại. Trong khoảnh khắc tôi tập trung sức mạnh, lưỡi kiếm được bọc trong một ánh sáng xanh dịu.

“—SEII!!”

Tôi hô lên một tiếng gãy gọn và giậm mạnh chân vào mặt đất. Hỗ trợ hệ thống nhận ra ấn tượng về kiếm kỹ tương ứng và khiến tôi gia tốc, đem lại một đòn chém với tốc độ và sự chính xác khủng khiếp. Đó là kiếm kỹ một tay «Horizontal».

Thanh Bích Hồng Kiếm vụt qua như một tia sét giật theo chiều ngang và nó đánh trúng mục tiêu với độ chính xác tuyệt đối, tạo ra một âm thanh va chạm dữ dội. Cái thân lớn của Gigas Cedar hơi rung chuyển, và những con chim đậu quanh những cành của nó đồng thời bay đi.

Tôi mê mẩn với thành quả «Con người hòa làm một với thanh kiếm» mà đã lâu rồi tôi không cảm nhận được này, và nhìn sang cánh tay phải đang duỗi ra phía trước của mình. Phân nửa lưỡi kiếm màu xanh nhạt và bạc trong đã cắm trong thớ gỗ bóng loáng với một ánh sáng kim loại màu đen.

Lần này, cả mắt lẫn miệng Eugeo đều mở lớn và cậu ấy đánh rơi cái bánh bao ăn dở xuống bãi rêu. Tuy nhiên, cậu thiếu niên có Thiên Chức là tiều phu trông có vẻ không để ý thấy, vì cậu ấy nói với một giọng run rẩy,

“...Kirito..., vừa rồi... là một «kiếm kỹ» sao?”

Chắc là thế. Từ những gì tôi nghe được, có vẻ khái niệm kiếm kỹ có tồn tại ở thế giới này. Tôi chỉ không biết có phải đó là nói đến những kiếm kỹ được hệ thống chi phối hay không. Tôi tra thanh kiếm vào vỏ nằm ở tay trái và thận trọng trả lời.

“À à...chắc vậy, ừ.”

“Nếu thế thì...Thiên Chức của cậu trước khi bị thần bóng tối bắt đi có lẽ là một vệ binh...không, có lẽ cậu là lính canh ở một thành phố lớn. Chỉ có lực lượng binh sĩ mới được dạy kiếm kỹ thực sự.”

Eugeo bắt đầu nói liến thoắng, một cảnh tượng hiếm gặp còn đôi mắt xanh của cậu ấy thì đang lấp lánh. Thấy vậy, tôi hiểu ngay. Nghề nghiệp mà cậu ấy được giao là đốn cây, và suốt sáu năm ròng, cậu ấy tiếp tục vung cây rìu đó mà chẳng hề phàn nàn gì— nhưng rõ ràng cậu cậu ấy có linh hồn của một kiếm sĩ. Sự thán phục với thứ được gọi là kiếm và khát khao tinh thông kiếm kỹ đã khắc ghi vào sâu bên trong cậu ấy.

Eugeo bước một bước về trước, và thêm một bước nữa rồi tới trước tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi và hỏi với một giọng run rẩy.

“Kirito... kiếm kỹ của cậu, nó thuộc môn phái nào? Cậu có nhớ được, tên của môn phái đó không...?”

Tôi nghĩ trong phút chốc, rồi lắc đầu,

“Không, tớ nhớ. Kiếm kỹ của tớ là «Phái Aincrad».”

Tất nhiên, cái tên này là do tôi tức thì nghĩ ra, nhưng khi tôi đã nói nó ra rồi, tôi cảm thấy không còn một cái tên nào khác là khả dụng cả. Bởi vì mọi kĩ thuật của tôi đều được học và tôi luyện từ tòa thành trôi nổi đó.

“Phái Ain—crad.”

Eugeo lặp lại nó lần nữa và gật đầu.

“Một cái tên thật là thú vị. Tớ chưa bao giờ nghe đến nó, nhưng đây có thể là tên của sư phụ cậu hay của thành phố mà cậu từng sống... —Kirito, ừm... tớ...”

Eugeo bỗng nhìn xuống và ấp a ấp úng. Nhưng vài giây sau, cậu ấy lại ngẩng đầu lên và ánh kiên quyết lại trở về với đôi mắt của cậu ấy.

“—Cậu có thể dạy tớ «Kiếm Kỹ Phái Aincrad» của cậu được không? Tớ không phải binh sĩ, thậm chí còn không phải là lính canh của làng... nên việc đó có thể sẽ trái với quy tắc nào đó...”

“Danh Mục Cấm Kỵ hay luật...Đế quốc có điều mục nào đó giống như «những ai không phải binh sĩ thì không được phép học kiếm kỹ» sao?”

Tôi điềm tĩnh hỏi. Eugeo cắn nhẹ môi, và sau một lúc, thì thì thầm.

“...Không có điều mục nào như vậy cả... nhưng việc «Có nhiều Thiên Chức» bị cấm. Bình thường, những ai được giao Thiên Chức của lính canh hay binh sĩ mới được học kiếm kỹ. Nên nếu tớ bắt đầu học kiếm kỹ... có thể tớ sẽ bị xem là đang từ bỏ chính Thiên Chức của mình...”

Vai Eugeo dần chùng xuống. Thế nhưng, cậu ấy nắm thật chặt tay, những cơ bắp căng lên của cậu ấy nhẹ run rẩy.

Dường như tôi thấy được những ràng buộc xung quanh trái tim cậu ấy. Những người sống ở «Underworld» này —những «Fluct Light Nhân tạo» mà Rath đã sử dụng một cách nào đó để tạo ra hàng loạt— có một đặc điểm riêng biệt mà những người giống chúng tôi ở thế giới thực không có.

Rất có thể, họ sẽ không bao giờ làm trái với những luật lệ cấp cao đã ăn sâu vào ý thức họ. Chưa nói đến «Danh Mục Cấm Kỵ» cấp cao của Giáo Hội Chân Lý và «Hiến Pháp» của Đế Quốc Norlangarth, họ còn không thể làm trái với «luật làng» mà làng Rulid này tự mình truyền lại. Họ không thể làm được.

Vì thế, Eugeo chỉ có thể đè nén nỗi thúc giục đi tìm người bạn ấu thơ đã bị đưa đến thủ đô của mình, Alice. Cậu ấy kiềm chế trái tim và tiếp tục vung rìu, đối mặt với cái cây khổng lồ mà chắc chắn cậu ấy có dành cả đời cũng không thể nào đốn ngã nổi.

Nhưng ngay lúc này, cậu ấy muốn thay đổi chính số phận của mình bằng chính ý chí của cậu ấy. Tất nhiên, cậu ấy bảo rằng muốn tôi dạy cho cậu ấy kiếm kỹ là vì cậu ấy hâm mộ chúng, nhưng quan trọng hơn, đó là niềm hy vọng lớn nhất chôn sâu trong trái tim cậu ấy bấy lâu nay... là cứu Alice đã bị bắt giữ, vì thế nên cậu ấy muốn có được sức mạnh để mà chiến đấu. Chẳng phải câu này đã để lộ khát vọng của cậu ấy sao?

Eugeo cúi đầu xuống và run rẩy. Tôi lặng nhìn cậu ấy và tiếp tục nói với cậu ấy trong lòng mình.

—Hãy cố hết mình, Eugeo. Đừng bỏ cuộc. Đừng thua những thứ trói buộc cậu. Bước về phía bước... hãy bước bước đầu tiên về phía trước. Bởi vì cậu là một kiếm sĩ.

Lúc đó—

Cậu thiếu niên tóc màu lanh dường như nghe thấy những lời của tôi, cậu ấy ngẩng mặt lên. Đôi mắt xanh lục đẹp đẽ ẩn chứa một sức mạnh mà tôi chưa bao giờ được thấy và chúng xuyên qua mắt tôi. Một giọng nói run rẩy và đứt quãng tiếp tục phát ra từ giữa hàm răng đang nghiến chặt vào nhau,

“...Nhưng, nhưng, tớ... muốn, trở nên mạnh hơn. Tớ sẽ không để, sai lầm như vậy, tái diễn. Cần phải đoạt lại... thứ tớ đã mất. Kirito... hãy dạy tớ, kiếm kỹ.”

Sâu trong lòng tôi thực sự rất xúc động, nhưng tôi vẫn tiếp tục kìm nén những cảm xúc ấy lúc tôi mỉm cười và gật đầu.

“Hiểu rồi. Tớ sẽ dạy cậu những kĩ năng tớ biết — nhưng luyện tập sẽ khó khăn đấy.”

Tôi vừa thay đổi nét mặt thành một vẻ tinh quái vừa đưa tay phải ra, và đôi môi Eugeo cuối cùng cũng thả lỏng đi một chút và cậu ấy nắm vào tay tôi thật chặt.

“Được thôi. Ahh, thực sự, đây là một điều... tớ, tớ, cứ mãi trông mong.”

Eugeo lại cúi đầu xuống và hai ba giọt nước chảy xuống mặt cậu ấy. Có ánh mặt trời tỏa sáng qua những kẽ hở giữa tán lá. Tôi còn chưa kịp kinh ngạc thì cậu ấy đã bước tới trước, vùi mặt vào vai phải tôi, kêu lên một tiếng rên rỉ rất yếu truyền đi qua hai cơ thể tựa vào nhau.

“Giờ... tớ đã biết. Tớ đã chờ cậu, Kirito. Sáu năm qua, trong khu rừng này, tớ đã chờ cậu tới...”

“—Ahh.”

Tôi trả lời bằng một giọng ngẫu nhiên và dùng bàn tay phải đang cầm thanh Bích Hồng Kiếm để vỗ nhẹ lưng Eugeo.

“...Nhất định tớ tỉnh dậy ở đây trong khu rừng này cũng là để gặp cậu, Eugeo ạ.”

Tôi cảm thấy một cách mạnh mẽ rằng những lời mà tôi vừa vô thức nói ra là sự thật chân thực.

Cây Tuyết Tùng Ma Quỷ, bạo chúa của khu rừng, Gigas Cedar hệt như thép cuối cùng cũng— hay tôi nên nói là dễ dàng, bị đốn hạ. Chỉ mới năm ngày trôi qua sau khi tôi và Eugeo bắt đầu dùng thanh Bích Hồng Kiếm để tập luyện «Kiếm Kỹ Phái Aincrad».

Lí do rất đơn giản. Cái cây khổng lồ là một đài luyện tập hoàn hảo. Mỗi lần tôi làm mẫu «Horizontal», Eugeo đều tập đi tập lại nó, và vết chặt trên thân cây ngày càng sâu hơn. Khi vết chặt chiếm 80% đường kính, việc đó xảy ra.

“—SEIAA!!”

Cái cây khổng lồ nhận một nhát chém ngang từ động tác điêu luyện của Eugeo và phát ra một âm thanh cót két chẳng lành chưa từng có trước đây.

Hai chúng tôi chết lặng và nhìn nhau chằm chằm, rồi vào cái thân vươn đến tận trời cao của Gigas Cedar, và chúng tôi đông cứng vì kinh ngạc khi nhìn thấy cái cây khổng lồ đang chậm chạp ngã về phía mình.

Tuy nhiên, lúc này, cảm giác không giống như một cái cây lớn đang ngã về phía chúng tôi, mà mặt đất chúng tôi đứng đang đổ về phía trước. Cái cây có đường kính hơn bốn mét chịu khuất phục trước trọng lực và cúi đầu về phía chúng tôi, cảnh tượng thật là kỳ dị.

Chỉ 80cm —nếu mô tả khoảng cách bằng đơn vị ở thế giới này thì sẽ là «80 cen»— những cái rễ xung quanh không chịu nổi trọng lượng nặng nề của chính cái cây và vỡ tung ra thành những mảnh vụn còn lại trông như than đá. Tiếng kêu cuối cùng của cái cây chói tai còn hơn cả mười tia chớp giáng xuống từ thiên đường và nghe nói âm thanh phá hoại thậm chí còn vượt qua quảng trường trung tâm của làng, đến tận đồn canh gác nằm xa nhất về phía bắc.

Eugeo và tôi đồng thanh la lên và hai chúng tôi chia ra hai hướng trái và phải theo thứ tự mà chạy. Cái cây đen tuyền Gigas Cedar xẻ đôi bầu trời đang dần dần chuyển sang màu cam và chầm chậm, chầm chậm ngã xuống. Cái thân khổng lồ của nó cuối cùng cũng đổ xuống và nằm trên mặt đất. Chúng tôi nhận sức va chạm lớn đến phi lí và bị đánh bay lên không trung. Khi chúng tôi rơi xuống và tiếp đất bằng mông, sinh mệnh của chúng tôi giảm xuống khoảng 50 điểm.

“Chuyện đó thực sự làm tớ bất ngờ... làng này đông người thật đấy.”

Tôi vừa nhận lấy cái cốc chứa đầy rượu táo từ Eugeo vừa lẩm bẩm.

Lúc này, có vài cụm lửa trại nằm ở quảng trường trung tâm của làng Rulid, rọi sáng gương mặt của những dân làng tập trung ở đây.

Ban nhạc ở bên cạnh bể phun nước đang chơi với những nhạc cụ trông như kèn túi và những ống sáo rất dài. Còn có những người biểu diễn mang da thú đang nhảy theo nhạc với điệu vanxơ. Mọi dân làng đều đang vừa vỗ tay nhịp nhàng và gõ nhẹ chân vừa nhảy múa dưới màn đêm.

Tôi ngồi xuống bên cạnh cái bàn nằm hơi xa một chút, và chân tôi cũng gõ theo nhịp điệu. Bỗng nhiên tôi thực sự cảm thấy một mong muốn mãnh liệt là nhảy lên và khiêu vũ cùng với dân làng trong vòng tròn, một điều thực sự rất khó tin.

“Tớ nghĩ đây là lần đầu tiên tớ thấy nhiều dân làng tập trung lại đến vậy. Thậm chí còn nhiều hơn cả lễ hội cầu nguyện vào Ngày Thánh cuối năm, chắc chắn là thế.”

Eugeo vừa nói vừa mỉm cười, và tôi đưa cái cốc nằm trong tay phải ra. Tôi không biết chúng tôi đã cạn ly bao nhiêu lần rồi. Bia bọt và rượu táo không khác biệt lắm, nhưng khi tôi uống vào, mặt tôi vẫn cảm thấy nóng bừng.

Khi họ biết được rằng Gigas Cedar đã bị đốn hạ, trưởng làng tổ chức một buổi họp hội đồng làng với những dân làng nổi tiếng hơn. Trong lúc ấy, dường như họ có một cuộc tranh luận sôi nổi về việc nên làm gì với «Người đốn Đại thụ» Eugeo— và tôi.

Đáng sợ là vài người còn nghĩ việc đó quá sớm so với dự đoán. Về cơ bản, việc đó sớm hơn khoảng 900 năm, và hoàn thành nhiệm vụ là một sai lầm và chúng tôi phải bị trừng phạt.

Tuy nhiên, trưởng làng Gasupt giải quyết mọi việc và quyết định rằng dù gì đi nữa, cả làng phải tổ chức một bữa tiệc để chúc mừng và sắp xếp cho Eugeo theo đúng như luật.

Còn về việc luật quy định như thế nào thì tôi cũng chịu, và tôi hỏi cậu ấy. Cậu ấy chỉ cười và bảo tôi rằng tôi sẽ sớm biết thôi.

Tuy nhiên, sau khi nhìn vẻ mặt cậu ấy, tôi biết được rằng ít nhất thì cậu ấy sẽ không bị la rầy. Tôi uống cạn rượu trong cốc, cầm lấy một xâu thịt nướng đang nhỏ nước thịt từ cái đĩa nằm bên cạnh, và cắn một miếng lớn.

Nghĩ kĩ thì, sau khi tôi đến thế giới này, mọi thứ tôi ăn đều nhạt nhẽo, như những cái bánh bao tròn và những món chủ yếu là rau ở nhà thờ, nên đây là lần đầu tiên tôi ăn một món có chứa thịt. Bên cạnh thịt bò mềm tẩm một lớp nước xốt dày — còn có mùi thơm phưng phức của thứ gì đó có mùi như thịt, việc đó khiến thật khó để tin đây là một thế giới ảo. Chỉ mùi này thôi cũng bõ công khổ chiến với Gigas Cedar.

Thế nhưng chuyện nhất định sẽ không kết thúc như thế. Tôi cảm thấy rằng chuyện nên là cuối cùng chúng tôi cũng đang nhìn vào vạch xuất phát. Tôi di chuyển ánh mắt và nhìn Eugeo với thanh Bích Hồng Kiếm giắt một cách tự hào ở đấy.

Trong năm ngày qua, cậu ấy đã tập luyện chu đáo với kiếm kỹ một tay sơ đẳng có ngay từ lúc đầu — đòn chém ngang đơn kích «Horizontal» trên Gigas Cedar.

Hệt như cái tên được đặt ngẫu nhiên “phái Aincrad” đã ám chỉ, đây là một kiếm kỹ tồn tại trong trò chơi VRMMO trước đây «Sword Art Online».

Tôi vẫn có thể hiểu được phần nào tại sao chiêu thức này lại có thể được tái tạo. Khi tôi đến trò chơi VR lấy những trận đấu súng làm cơ sở, thế giới của «Gun Gale Online». Tôi đã dùng một vài kiếm kỹ để vượt qua những trận khổ chiến, nhưng rốt cuộc, đó chỉ là để cho avatar chuyển động theo chuỗi hành động và không có hiệu ứng ánh sáng hay hỗ trợ hệ thống nào khiến thanh kiếm gia tốc cùng với kĩ năng. Việc này âu cũng là chuyện bình thường bởi chúng vốn không được viết vào trong hệ thống game.

Thế nhưng, ở thế giới khác Underworld này, những kiếm kỹ đều hoàn toàn có hiệu quả. Nếu tôi thực hiện động tác và tưởng tượng ra chuỗi hành động của kiếm kỹ, thanh kiếm sẽ sáng lên và gia tốc. Tôi đã lo rằng có thể mình là người duy nhất làm được nó vào ngày luyện tập đầu tiên, nhưng vào ngày thứ hai, Eugeo đã lần đầu tiên phát động thành công một chiêu «Horizontal», chứng minh rằng chỉ cần các điều kiện được thỏa mãn thì bất kì cư dân nào cũng có thể sử dụng được kiếm kỹ.

Câu hỏi bây giờ là tại sao một hiện tượng như thế lại xảy ra. Lẽ ra không có bất kì mối quan hệ nào giữa đội ngũ kĩ thuật của STL do Rath phát triển và công ty giờ — đã không còn tồn tại Argus phát triển ra SAO. Nếu có thì sẽ là... người đàn ông đã giới thiệu tôi với nhóm người kì lạ được gọi là Rath và từng là một phần của đội đặc nhiệm quốc gia trong sự kiện SAO...

“Đừng bảo...”

Tôi vừa lẩm bẩm vừa bắt đầu ăn miếng thịt xiên thứ hai. Nếu ý nghĩ mà tôi vừa có là sự thật thì ông ta không thể chỉ là một người làm việc giới thiệu, mà là người có liên quan trực tiếp đến nòng cốt của sự kiện này — nhưng tôi không có cách nào để điều tra việc đó. Nếu tôi muốn thu thập thêm thông tin, đầu tiên tôi phải rời làng Rulid và hướng đến thủ đô nằm ở phía nam xa xôi.

Trở ngại lớn nhất của kế hoạch này là Gigas Cedar đã bị đốn hạ. Vậy thì chỉ còn lại một việc duy nhất để làm.

Sau khi ăn xong thịt và rau quả trên cái xiên kim loại, tôi quay sang cái bàn và nhìn cộng sự của mình, người đang chăm chú nhìn vòng tròn những dân làng, rồi nói,

“Tớ bảo này, Eugeo...”

“Un...gì vậy?”

“Từ giờ trở đi, cậu...”

Nhưng trước khi tôi kịp tiếp tục thì một giọng nói lanh lảnh đã đến từ trên đầu chúng tôi.

“A, các anh đây rồi! Các anh đang làm gì thế, những nhân vật chính của buổi lễ mừng này?”

Tôi mất một lúc lâu mới nhận ra cô gái đang khoanh tay đứng trước mặt chúng tôi và duỗi thẳng lưng là Selka. Cô bé đã tháo ba bím tóc trên đầu và mang vào một cái băng đô. Cô bé không mặc bộ áo tu sĩ màu đen mà là một cái áo lót và một cái váy màu cỏ.

“À, không... anh không giỏi khiêu vũ...”

Eugeo vừa tiếp tục ăn vừa cố kiếm cớ, và tôi thì vẫy tay phải.

“Ờ, anh cũng vậy. Anh bị mất trí nhớ...”

“Chỉ là khiêu vũ thôi mà! Nhảy vòng quanh rồi anh sẽ biết!”

Cô bé đồng thời nắm tay Eugeo và tôi và kéo chúng tôi dậy khỏi ghế. Selka kéo lê chúng tôi tới chính giữa quảng trường mặc kệ sự phản đối của chúng tôi rồi đẩy chúng tôi ra. Đám đông lập tức hoan hô, và chúng tôi bị nuốt chửng bởi vòng tròn khiêu vũ.

Cũng may là điệu múa của họ khá đơn giản, gần giống với thứ được dạy trong lễ hội thể thao. Sau khi đổi qua ba bạn nhảy, cuối cùng tôi cũng bắt chước được họ và bắt đầu nhảy múa. Dần dà, cùng với giai điệu giản đơn, động tác của tôi trở nên vui sướng hơn nhiều, và bước chân tôi nhẹ đi.

Những cô gái trông không giống người phương Đông lẫn người phương Tây có một ánh hồng khỏe mạnh trên khuôn mặt họ, cười vui vẻ. Tôi nắm tay và nhảy cùng họ, và có một cảm giác, tự hỏi rằng phải chăng mình thực sự là một người lang thang không kí ức. Cảm giác đó thực sự rất lạ lùng.

—Nói đến thì, tôi cũng từng khiêu vũ ở thế giới ảo. Bạn nhảy của tôi là nhân dạng khác ở ALfheim của em gái tôi Suguha, nữ kiếm sĩ tộc Sylph Lyfa. Nụ cười của con bé chồng lên khuôn mặt của cô gái đang ở trước mặt tôi, khiến mũi tôi đau một chút.

Trong khi tôi đắm chìm vào cảm giác nhớ nhà bất ngờ ập đến, nhạc trở nên mãnh liệt hơn và tiết tấu nhanh hơn rồi đột ngột dừng lại. Tôi nhìn sang ban nhạc, và phát hiện thấy một người đàn ông vạm vỡ có bộ râu đẹp bước lên bục với đủ loại nhạc cụ xung quanh nó. Ông là trưởng làng Rulid, bố của Selka, Gasupht.

Trưởng làng vỗ tay hai cái và gọi to với một giọng không cao cũng không trầm.

“Mọi người, lễ mừng đã đến cao trào rồi, nhưng hãy dành ra một lúc để lắng nghe điều tôi phải nói.”

Những người làng nâng những cốc bia và rượu táo giúp cơ thể họ nguội đi sau khi nhảy múa và hoan hô để cạn ly lại với trưởng làng. Rồi mọi người lặng xuống và trưởng làng nhìn quanh rồi lại nói,

“—Ước nguyện lớn lao nhất của tổ tiên chúng ta ở làng Rulid cuối cùng cũng đã được thực hiện! Cái cây ma quỷ cướp mất Terraria và Solus khỏi vùng đất phía nam màu mỡ đã bị đốn ngã! Chúng ta sẽ có một nơi mới để trồng lúa mì, đậu và chăn nuôi gia súc!”

Giọng nói tuyệt vời của Gasupt lại một lần nữa bao trùm. Trưởng làng đưa tay lên để chờ mọi người lắng xuống rồi tiếp tục,

“Người trẻ tuổi đã thực hiện được kì tích này— con trai của Orick, Eugeo, tới đây nào!”

Trưởng làng vẫy về một góc quảng trường, và ở đó, Eugeo căng thẳng đứng lên. Người đàn ông trung niên hơi thấp ở bên cạnh hẳn là bố cậu ấy, Orick-san. Ông ấy chẳng giống Eugeo chút nào ngoại trừ màu tóc, và trên gương mặt ông không có sự tự hào nên trông ông có hơi chút bối rối.

Eugeo không bị thúc giục bởi bố mình mà bởi những người làng xung quanh. Cậu ấy bước lên bục và đứng cạnh trưởng làng, và khi cậu ấy quay mặt về phía quảng trường, mọi người reo lên tiếng hoan hô thứ ba và cũng là lớn nhất. Tôi cũng vỗ tay ầm ĩ với khí thế không để thua họ.

“Chiếu theo luật lệ—”

Giọng của trưởng làng lại reo lên, và mọi dân làng đều giữ im lặng và vểnh tai lên.

“Eugeo, người đã hoàn toàn hoàn thành nhiệm vụ của mình, sẽ có quyền được lựa chọn Thiên Chức tiếp theo. Cậu ấy có thể tiếp tục đốn gỗ trong rừng, theo bước cha mình đi làm ruộng, ủ rượu hay trở thành một thương gia, cậu ấy có thể chọn bất cứ con đường nào mà cậu ấy muốn!”

—Hả!?

Tôi cảm thấy thôi thúc nhảy múa nhanh chóng nguội xuống.

Đây không phải lúc để nắm tay con gái và bay bổng nhẹ nhàng. Lẽ ra tôi nên hích Eugeo một cú cuối cùng. Sẽ rất phí phạm nếu cậu ấy nói một điều gì đó tựa như tôi muốn trồng lúa mì hay đại loại như thế.

Tôi nín thở và quan sát Eugeo trên bục. Cậu ấy cúi đầu với một vẻ phiền não, túm tóc bằng tay phải và tay trái thì nắm lại và thả ra. Tôi cũng có thể chạy đến bục, nắm vai cậu ấy và hét lên rằng chúng tôi định đến thủ đô — trong khi tôi nghĩ về việc đó, một giọng nói khẽ reo lên bên cạnh tôi.

“Anh Eugeo...định rời làng, em nghĩ vậy...”

Là Selka, người đang đứng cạnh tôi mà tôi chẳng hề hay biết. Miệng cô bé cong lên thành một nụ cười biểu lộ sự hỗn tạp giữa sự cô đơn và sự vui mừng.

“Vậy, vậy sao?”

“Un, đúng vậy. Còn gì khác để mà lưỡng lự nữa chứ?”

Dường như Eugeo nghe thấy giọng nói của cô bé, cậu ấy dùng tay trái để nắm chặt vào thanh Bích Hồng Kiếm giắt trên hông. Cậu ấy ngẩng mặt lên để nhìn đầu tiên vào trưởng làng, rồi nhìn quanh vào những dân làng trước khi nói với một giọng lớn và rõ ràng.

“Tôi muốn— trở thành một kiếm sĩ. Tôi muốn gia nhập đội vệ binh ở thị trấn Zakkaria và gọt giũa kĩ năng của mình. Một ngày, tôi sẽ tiến về thủ đô.”

Sau một giây phút im lặng, có một sự chấn động giữa những người dân làng, nhưng lần này trông nó chẳng hề thân thiện. Những người lớn đều cau mày, tập trung lại với nhau và dường như đang nói chuyện gì đó. Bố cậu ấy và hai thanh niên đứng cạnh ông —rất có thể là các anh của Eugeo— trông cũng không được vui mừng cho lắm.

Lần này, trưởng làng Gasupht là người điều khiển đám đông, ông đưa một tay lên để khiến dân làng yên lặng xuống và vừa mang một vẻ mặt nghiêm nghị tương tự vừa nói.

“Eugeo, có phải cháu—”

Nói đến đây, ông vuốt râu và tiếp tục.

“...Không, ta sẽ không hỏi cháu lí do. Giáo Hội đã ra lệnh rằng cháu được quyền lựa chọn Thiên Chức tiếp theo của mình. Được rồi, với tư cách một trưởng lão của Zakkaria, ta công nhận Thiên Chức mới của Eugeo con trai Orick là một kiếm sĩ. Nếu cháu muốn, cháu có thể rời làng để tập luyện kiếm thuật của mình.”

Hoo...hh. Tôi thở dài một hồi lâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.