Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Quyển 16 - Dưới Tấn anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi - Quyển 1-Chương 569 : Diệp Lam Kỳ




Ngay khi Phong Hà vừa mở mắt ra, đập vào mắt nàng là một vùng không gian trắng xóa. Phong Hà nghi hoặc, tại sao nàng lại ở đây? Và nơi đây là đâu!?

"A"

Đầu đột nhiên đau như búa bổ, muốn cử động tay chân, nàng lại giật mình. Cả cơ thể nàng dường như bị rút gân cốt, cả người chẳng có một chút khí lực, đến một ngón tay cũng không cử động nổi! Nàng chỉ có thể để cơn đau tự tung tự tác, mặc nó hoành hành. Một chuỗi hình ảnh ập vào tâm trí nàng, Một chuỗi cảm xúc ập vào lòng nàng. Căm giận, hận thù, đau đớn. Phong Hà cuối cùng cũng nhớ ra tại sao nàng lại ở đây.

Nàng ở đây chỉ là một linh hồn! Nàng đã chết! Bị người chị em kết nghĩa mà nàng tin tưởng hại chết! Nàng hận! Càng hận càng cảm thấy mình quá ngây thơ! Đường đường là một sát thủ chuyên nghiệp hàng đầu vậy mà cái đạo lý "đừng bao giờ quá tin tưởng bất kỳ ai" nàng cũng không hiểu được!! Nàng quá ngây thơ nên mới bị người khác đâm sau lưng, chụp lên đầu nàng cái danh phản bội! Nàng ta không những hại chết nàng mà còn huy động tổ chức diệt sát cả nhà nàng. Nàng hận! Nàng căm hận người đó nhưng cũng tự giễu mà cảm tạ người đó. Nàng đã học được một bài học đắc giá "không phải ai cũng có thể tin tưởng" từ người đó. Vậy thì đừng hòng có ai khiêu khích lòng tin của nàng! Đừng hòng có ai lấy được sự tín nhiệm tuyệt đối của nàng!

Phong Hà tự thề với lòng mình. Người khác kính nàng một phân, nàng sẽ nhường người đó một trượng. Nếu lừa gạt nàng, cứ để lại mạng đi! Muốn lòng tin của nàng? Vậy thì sẵn sàng trả một cái giá cắt cổ đi! Muốn tín nhiệm của nàng? Vậy thì giao tính mạng cho nàng đi! Nàng phải trở nên cường hãn, nàng phải mạnh mẽ để không kẻ nào nào dám lừa nàng, hãm hại nàng. Nàng phải trở thành người mạnh nhất, nàng phải cường hãn hơn bất cứ ai!

Phong Hà cảm thấy vùng không gian này dường như đang rung lên, linh hồn như đang trôi nỗi bỗng nhiên được một lực mạnh kéo đi, lực kéo như muốn xé toạc linh hồn nàng thành hai nửa. Nàng cảm thấy linh hồn như bị nhét vào một cái lọ, nháy mắt nàng lại cảm thấy như trở về cơ thể một lần nữa. Nàng giật mình. Cả người truyền đến từng cơn đau đớn như xé da thịt. Hàng loạt những hình ảnh như thuỷ triều tràn vào trí nhớ của nàng. Nàng biết được đây không phải cơ thể trước kia của nàng.

Tên: Diệp Lam Kỳ

Thân phận: Tam tiểu thư của Diệp gia, do chính thất sinh ra nhưng luôn bị những di nương và anh chị em khác chi bắt nạt.

Gia thế: Diệp gia thành Châu Diệp

Ngươi thân: tổ phụ là thừa tướng đương triều hiện đang sống ở đế đô

Trong lòng cổ thân thể này có uất ức, có phẫn hận, có căm thù, có đau thương. Những cảm xúc này không phải của nàng, mà là của thân thể này. Đứa trẻ này cũng giống nàng, đứa trẻ này đã chết. Cũng giống nàng, đứa trẻ này bị các di nương đánh đập cho đến chết! Diệp Lam Kỳ! Nếu đã sống trong thân thể của muội ta sẽ thay muội báo thù! Xin hãy an tâm mà đi nhé! Những kẻ nào dám hại muội, hại người muội quan tâm, ta sẽ thay muội hảo hảo báo thù! Từ bây giờ, nàng là Diệp Lam Kỳ! Diệp Lam Kỳ không để bất cứ ai khi dễ! Một Diệp Lam Kỳ cường hãn!

Cả thân thể như tràn ngập sức mạnh, nàng gắng hết sức mở rèm mắt lên... Đập vào mắt nàng là một trần nhà lụp xụp đến đáng thương, trên mái lổm chổm những lỗ hổng, ánh nắng ngoài kia hắt vào trong nhà. Có vẻ bây giờ đã là buổi trưa. Diệp Lam Kỳ cố cử động tứ chi, nhưng đem lại cho nàng ngoài cảm xúc đau đớn thì vẫn là cảm giác đau đớn. Liếc mắt khắp cơ thể, nàng kinh ngạc khi thấy toàn thân mình toàn được quấn băng trắng xóa! Chỉ nhìn thôi đã biết được thân thể này đã bị hành hạ đến mức nào! Được lắm Diệp phu nhân, món nợ này nàng sẽ tính sau với bà ta, không sót thứ nào! Nhưng làm Diệp Lam Kỳ ngạc nhiên là ai đã cứu chữa cho nàng? Tay cố sờ dưới thân, một cảm giác thô ráp của gỗ truyền đến. Ai đó đã đem nàng đến đây, băng bó, chữa thương cho nàng. Đầu cố nghiên sang một bên để nhìn rõ hơn hoàn cảnh xung quanh nhưng chỉ vừa động một tí đã phải rên thành tiếng. Đầu đau, đau cứ như bị bổ ra vậy!

"Choang!!"

Nàng giật mình, theo bản năng quay về phía phát ra tiếng động nhưng vừa cử động cổ, một cơn đau thấu xương tủy lại truyền đến khiến nàng phải rên lên một tiếng.

- Tiểu, tiểu thư??!!! - nàng nghe một giọng nói non nớt của nữ nhi vang lên, trong đó còn có chút run rẩy xúc động. Ai vậy? Là nha hoàn trong phủ sao? Mở miệng định nói nhưng người kia còn phản ứng nhanh hơn cả nàng. Nàng chỉ nghe một tiếng la to.

-- Tiểu thư tỉnh lại rồi!!! Mọi người, tiểu thư tỉnh lại rồi!!! Lan tỷ tỷ ơi, tiểu thư cuối cùng cũng tỉnh rồi! Người không chết, người không chết!!!! Huhuhu!!.... -nữ tử kia vừa la to vừa khóc nức nở vừa chạy đi, nàng ngẩn người, tại sao lại vui mừng đến phát khóc như vậy? Nàng hiếu kỳ, cố bỏ qua cảm giác đau đớn xoay đầu về cửa chính. Trong một lát nàng đã nghe thấy vô số tiếng bước chân vội vã tiến đến đây, nàng trầm mặc. Hai mươi người, không, hơn nữa. Nhẹ có nặng có, rất nhiều người nhưng độ tuổi lại không đồng đều.

-- Tiểu thư!!!!! - một đám nam nữ thiếu niên trẻ tuổi xông thẳng vào căn phòng nhỏ chật chội, đồng thanh hô một tiếng vang trời khiến cho nàng có chút khó chịu. Nhìn qua một lượt những người đang không ngừng vào phòng kia, lớn có nhỏ có. Lớn nhất cũng chỉ mười lăm, mười sáu tuổi đi, nhỏ lại chỉ khoản bảy, tám tuổi. Ai cũng quần áo vải bố mộc mạc, trên không biết đã có bao nhiêu miếng vá, nói trắng ra là nghèo rớt mồng tơi. Đám người vừa thấy nàng thì hai mắt đã phím hồng, các bé gái thì đã khóc thúc tha thút thít. Diệp Lam Kỳ muốn mở miệng nói nhưng phát hiện cho dù nàng muốn nói thì cơ thể này cũng không cho phép, nó cần được nghỉ ngơi.

-- Lũ tiểu tử các ngươi! Mau im lặng hết đi! Ồn ào như vậy cho dù tiểu thư không chết thì cũng bị các ngươi làm cho ồn đến chết! - Một giọng nữ gấp gáp vang lên từ phía sau đám người. Nhanh chóng tách đám người phiền phức ra hai bên mà đi ra.

-- Lan tỷ tỷ! Phong đại ca! - vài đứa trẻ kêu lên. Nàng hiếu kỳ, có lẽ hai người là lớn tuổi nhất trong đám trẻ này. Nàng thấy hai nam nữ thiếu niên, nữ tử chỉ khoảng chừng mười sáu tuổi, tóc vấn gọn gàng, khuôn mặt được coi là thanh tú, thân hình đã phát dục hoàn toàn rất cân đối, tuy trên người chẳng có gì quý giá nhưng lại cho người ta cảm giác thanh tao. Nam tử có lẽ đã qua mười bảy, khí chất trên người tỏa ra mạnh mẽ, hơi thở như có như không của người có luyện võ, tuy nội công không cao nhưng ánh mắt thoáng qua vẻ kiên định, đồng tử vừa chạm vào mắt nàng lại không kiềm được một tia kích động. Người nữ được gọi là Lan tỷ tỷ kia nhanh chóng chạy lại chỗ nàng, xem xét nàng từ trên xuống dưới không chừa một li nào, bắt mạch cho nàng, xác định mạch tượng không còn vấn đề gì nữa sau cùng mới thở ra một hơi nhẹ nhõm!

-- Tiểu thư ơi là tiểu thư, người thật sự không hù chết chúng ta thì không chịu yên mà! - nữ tử đó không ngừng trách cứ. Một khắc sau lại nhìn nàng dịu dàng.

-- Tiểu thư đúng là phúc lớn mạng lớn. Gặp đại nạn không chết cũng coi như có phúc về sau! - Nam tử kia nghe lời Lan tỷ nói thì không khỏi thở ra một hơi, không chỉ mình anh, thậm chí những đứa trẻ phía sau cũng là thở ra một hơi.

-- Ả đàn bà Khâu Tử Hằng đó! Nhất định có một ngày ta sẽ bắt bà ta quỳ xuống mà xin lỗi tiểu thư!! Ra tay quá ác độc, Diệp Lăng Trì mắt mù rồi mới cưới bà ta vào cửa!! - Lan tỷ tức giận mà mắng một câu. Tiểu thư của bọn họ! Cô tiểu thư đã cứu bọn họ một mạng! Cô tiểu thư mà bọn họ thề chết cũng phải bảo vệ thế mà lại bị ả đàn bà kia đánh đập thành ra mức này, lại còn bị ả đem vứt bỏ khỏi Diệp gia! Lâm Nguyệt Lan nàng sẽ nhớ mãi không quên mối thù này. Thân là nữ tử chân yếu tay mềm nếu không, dù cho có phải mất đi cái mạng này nàng cũng sẽ bắt ả đàn bà đó quỳ xuống mà xin lỗi tiểu thư!

-- Nguyệt Lan!! Muội đang nói cái gì vậy? - nam tử đột nhiên gắt lên.

-- Đại Phong! Chẳng lẽ huynh không tức giận?! Huynh không tức giận nhưng chúng ta rất tức giận! Đám tiểu tử các ngươi nói thử xem! - giọng nữ tử vừa dứt, đám thanh niên phía sau đã có người không nhịn được mà hô to.

-- Phong đại ca!! Huynh nhìn như vậy mà được sao? Tiểu thư chỉ là một đứa trẻ mười tuổi thôi. Một đứa trẻ mười tuổi bị hành hạ đến suýt chết như vậy. Huynh cam lòng sao? Chúng ta không cam lòng nhìn tiểu thư bị khi dễ!

-- Các ngươi thì biết cái gì chứ?! ...Các ngươi nghĩ ta dễ chịu sao? ...Lúc thấy tiểu thư nằm hấp hối trong khu ổ chuột, các ngươi biết ta nghĩ như thế nào không? Lúc đó ta thật sự muốn giết người! Liều mạng đột nhập vào Diệp Gia mà giết chết bà ta!! - Đại Phong rống to một tiếng, khóe mắt đã đỏ tấy, rõ là cố nén đi xúc động đã dâng đến tận cuống họng. Những thanh niên kia đột nhiên run lên, cái cảnh tượng mà bọn họ phát hiện ra tiểu thư như hiện ra trước mắt họ. Tất cả đều dâng lên một cảm xúc rất muốn liều mạng! Trong đám người chỉ có năm sáu nữ tử, đều chưa qua mười ba tuổi. Sau khi nghe những lời Đại Phong nói không khỏi đau xót muốn khóc nhưng câu tiếp theo của Đại Phong lại làm cho bọn họ có muốn khóc cũng phải nhịn xuống!

-- Chúng ta chỉ là thường dân thôi! Một thường dân không có tiếng nói nào trong cái xã hội này. Muốn báo thù cho tiểu thư? Có nằm mơ cũng không được! Cho nên ta mới nói, các ngươi phải chăm chỉ nâng cao bản thân, luyện cho bản thân một cái ý chí kiên cường! Cho dù gặp việc gì đều tâm không đổi, lệ không rơi! Đến lúc đó chúng ta mới có thể bảo vệ được nàng! - Đại Phong khịt khịt mũi, ngăn cái cảm giác nóng hổi đang dâng lên. Cố sức mà nói lưu lót hết câu. Bây giờ nam tử mười bảy tuổi này chẳng còn cái khí thế ban đầu, đều bay mất sạch sẽ. Hắn ta khẽ nấc lên, sau cùng lại cố đè nén lại.

Diệp Lam Kỳ vẫn còn nghi vấn. Trong đầu cố lục lọi cái ký ức của thân thể này, Một lúc sau nàng lại phát hiện ra. Những người này đều là những người dân trên phố hay giúp đỡ nàng, mỗi khi nàng xuống phố.

Vốn Diệp phủ phải đặt ở đế đô nhưng tổ mẫu của nàng không thích không khí nơi đế đô nên đã chuyển về thành Châu Diệp, cùng phủ thừa tướng tách ra nhưng vẫn giữ quan hệ mật thiết. Từ nhỏ sau khi mẹ mất, Diệp Lam Kỳ cũng mất đi tình thương của cha. Người cha luôn túc trực ở đế đô phụng bồi tổ phụ, chẳng mấy khi về nhà. Thành ra dung túng cho ba di nương khác ngươi tranh ta đấu dành quyền quản lý sổ sách. Cuối cùng thì Nhị di nương được người cha đưa lên làm chính thất, nắm toàn bộ sổ sách trong tay và cũng làm mức độ căm ghét đứa nhỏ do chính thất trước sinh ra thêm một phần. Bà ta không những dung túng những đứa trẻ khác trong nhà ức hiếp, bắt nạt ức hiếp Diệp Lam Kỳ mà còn tiếp tay cùng tam di nương và tứ di nương nhân lúc Diệp gia chủ không ở nhà mà đuổi nàng ra khỏi Diệp gia, cho tự sinh tự diệt. Nhưng cả ba đều hiểu lão gia vẫn còn để ý đến Diệp Lam Kỳ nên mỗi lần đuổi ngoài đều cho người đi theo, tùy thời mà mang cái phiền phức đấy về nhà. Diệp Lam Kỳ theo thời gian cũng đã quen dần với việc lang thang, có khi một tháng trời cũng chẳng về lại Diệp gia. Lúc nàng đói đến ngất xỉu đều là do những người này cho nàng một chút lương thực cùng với nước uống. Có khi gặp trong thành còn cho nàng một chút điểm tâm hay vài cái bánh bao, Diệp Lam Kỳ vẫn không để ý, cứ tưởng là mình gặp người tốt. Nhưng Không ngờ những người đó đều tập trung lại đây.

Thân thể Diệp Lam Kỳ khẽ run lên sau khi nghe nam tử tên Đại Phong kia nói. Nàng dễ dàng nhận ra sự xúc động của hắn và cũng dễ dàng nhận ra được tâm tình kích động của hơn hai mươi người đứng ở đây và cả tâm tình muốn liều mạng của nữ tử trước mặt này. Nguyệt Lan đầu đến cuối vẫn nắm chặt tay nàng không buông, bàn tay chai sạn do làm việc không ngừng run rẩy khi nghe Đại Phong rống to. Mấy chục người các ngươi! Nếu có coi ta là gia đình thì ta sẽ bảo vệ các ngươi tới cùng! Ta lựa chọn tin tưởng các ngươi. Nếu có một ai dám phản bội ta, nhất định sẽ chết không toàn thây!!

-- Mấy người các ngươi...

Giọng trong trẻo vang lên, tuy còn yếu như cũng đã phần nào lấy lại được khí lực. Toàn bộ hai mươi mấy ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào người phát ra những âm thanh đó.

-- .... Đúng là đồ ngốc!...

Ý thức nàng nhanh chóng mất đi, nhưng trên đôi môi đỏ hồng nhỏ xinh kia lại vẻ nên một nụ cười đẹp mê ly. Coi như nàng chấp nhận vụ xuyên không này đi! Chấp nhận một nơi muốn sống chết vì nàng như vậy đi! Dường như linh hồn nàng đã hòa hợp hơn với cơ thể này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.