Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Quyển 14 - Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ-Chương 533 : Chương 295: Phiên Ngoại Tiếp




Vài ngày sau, đông kinh Biện Lương, trong phòng khách của Khai Phong phủ.

Bao đại nhân trầm trọng xem hết cuốn sổ trong tay, dời mắt sang Công Tôn tiên sinh và Nhan Tra Tán bên cạnh.

Hai người cùng hướng về phía Bao đại nhân hơi gật đầu.

Bao đại nhân ngầm hít một hơi, nhìn về phía Lưu Nhân đang cẩn thận ngồi ở đối diện: “Lưu Nhân, ngươi liều chết mang vật chứng này đến cho bản phủ, thật sự là không thể bỏ qua công lao, bản phủ thay dân chúng đa tạ!”

Nói xong, Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh, Nhan Tra Tán cùng đứng dậy, vái thật sâu với Lưu Nhân.

“Bao đại nhân! Nhan đại nhân, Công Tôn tiên sinh! Không được không được!” Lưu Nhân cả kinh nhảy lên cao ba thước, gấp gáp đáp lễ với ba người, “Ngại chết Lưu Nhân rồi!”

“Không, lễ này, huynh nhận được.” Nhan Tra Tán khẽ cười nói với Lưu Nhân.

Lưu Nhân đứng dậy, ngại ngùng nhìn ba vị đối diện: “Lưu Nhân chẳng qua chỉ là một thư sinh nghèo tay trói gà không chặt, có thể bình an mang cuốn sổ này đến Khai Phong phủ, là nhờ Kim nữ hiệp… Không, Lưu mỗ phải gọi nàng là Kim hộ vệ… Khai Phong phủ Kim hộ vệ…”

Nói đến đây, vẻ mặt Lưu Nhân ảm đạm xuống.

Khóe mắt Bao đại nhân nhảy lên, đảo mắt nhìn về phía Công Tôn tiên sinh và Nhan Tra Tán, Công Tôn tiên sinh chớp mắt, Nhan Tra Tán đỡ trán, Bao đại nhân lập tức hiểu rõ, mặt đen uy nghiêm dâng hiện ra vẻ đau răng.

“Cái kia…” Lưu Nhân đột nhiên ngẩng đầu, “Đệ tử muốn đi cảm ơn Kim hộ vệ.”

“Hả, cái này…” Bao đại nhân dời mắt.

Nhan Tra Tán cúi đầu uống trà.

Công Tôn tiên sinh nho nhã cười: “Cũng được, Phủ Hộ Vệ cũng không xa lắm, lúc này chắc Kim hộ vệ cũng đang ở trong phủ.”

“Đa tạ Công Tôn tiên sinh.” Hai mắt Lưu Nhân sáng ngời, hướng ba người ôm quyền, vội vàng cáo từ rời đi.

Bao đại nhân và Nhan Tra Tán cùng trừng nhìn Công Tôn tiên sinh.

Công Tôn tiên sinh vuốt râu: “Nghe nói Bạch hộ vệ vừa đi Phủ Hộ Vệ tìm Triển hộ vệ luyện công rồi…”

Bao đại nhân: “…”

Nhan Tra Tán: “Khụ….”

*.

“Phủ Hộ Vệ này to như vậy sao không có một ai canh gác thế?” Lưu Nhân đi thẳng một đường qua cửa chính Phủ Hộ Vệ, vẻ mặt thắc mắc.

“Bởi vì nữ chủ nhân của Phủ Hộ Vệ này là con gà trống sắt, tình nguyện tự mình quét dọn đình viện chứ không muốn mướn một tên gia bộc nào cả.” Một giọng nói hào sảng đột nhiên xông ra.

Con gà trống sắt: ý chỉ người keo kiệt, tiết kiệm.

Lưu Nhân cả kinh, nhìn theo phương hướng tiếng nói truyền tới, thấy áo trắng thoáng hiện nhẹ lay động ở một gốc cây đại thụ sum sê cành lá, trắng như tuyết.

“Bái kiến, bái kiến Bạch đại nhân.” Lưu Nhân vội ôm quyền thi lễ.

Tay áo trắng tuyết lóe lên, giày trắng lặng lẽ rơi xuống đất, mi mắt như họa tiến đến trước mặt Lưu Nhân: “Tiểu tử, ngươi tới đây làm gì?”

Dung nhan tuyệt sắc bỗng nhiên tới gần, lập tức khiến Lưu Nhân đỏ mặt, vội vàng lùi lại mấy bước mới đứng vững thân hình nói: “Lưu, Lưu mỗ là đặc biệt đến nói cám ơn với Kim hộ vệ.”

“Nói cảm ơn hả…” Bạch Ngọc Đường vòng quanh Lưu Nhân một vòng, sờ cằm, mắt hoa đào khẽ chuyển, khẽ cười một tiếng, “Vậy Ngũ Gia dẫn ngươi đi ha?”

“Đa, đa tạ Bạch đại nhân!” Lưu Nhân được sủng mà sợ.

Bạch Ngọc Đường xoay người, dẫn Lưu Nhân đi ra phía sau hậu viện, vừa đi vừa giới thiệu.

“Phủ Hộ Vệ này bố cục tinh diệu, cách điệu cao nhã, là phủ đệ do Thiên Tử ban cho.”

“Ban cho?”

“Ngươi không biết à? Ngự tiền tam phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu và Đại Tống đệ nhất nữ hộ vệ Kim Kiền là do Hoàng Thượng tứ hôn đấy!”

“Thì, thì ra là thế…”

“Thấy hòn non bộ bên kia không? Đó là Ngũ Gia ta tặng cho Lục muội đấy, là đá Thái Hồ, tốn hết một ngàn lượng bạc của Ngũ Gia đấy.”

“Một ngàn lượng?!”

“Một ngàn lượng chẳng qua chỉ là số tiền nhỏ thôi, so với kì hoa dị thảo giá trị liên thành trong hoa viên của Lục muội thì quả thật là không đáng nhắc tới!”

“Giá trị liên thành…”

“Thấy trường luyện võ bên kia không? Bảo kiếm bảo đao trong đó đều là bảo khí thiên hạ vô song, mỗi một cái đều là giá trị vạn kim đấy!”

“Vạn kim…”

“Nhưng mấy cái này vẫn kém hơn lễ vật mà muội phu tặng cho Lục muội hàng năm, mỗi một cái đều là bảo vật vô giá thế nhân chạy theo như vịt mà cũng không mua được…” Bạch Ngọc Đường dừng bước, vẻ mặt cảm khái, “Triển Chiêu đối với Kim Kiền, đó là tình vững hơn vàng, Kim Kiền đối với Triển Chiêu, đó là đến chết vẫn không nguôi….”

Lưu Nhân chậm rãi nâng gương mặt tái nhợt lên, nhìn về phía Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường quay đầu cười với Lưu Nhân, chỉ một thoáng, ngón tay chỉ về phía trước, tay áo tuyết trắng khẽ bay theo gió, giống như một làn khói, dần tan trong gió.

Lưu Nhân đưa mắt nhìn, dưới bầu trời xanh, trong lương đình bên hồ nước trong hậu hoa viên, Kim Kiền mặc nữ trang thanh nhã, ôm Tiểu Miêu Nhi hai má phúng phính vào lòng, ngồi bên cạnh bàn đá, vẻ mặt chăm chú nhìn lên bàn đá; Triển Chiêu mặc áo lam chiếu rọi cả bầu trời, trong mắt mang theo nụ cười, tuấn nhan mang xuân, đang dùng ngón tay viết cái gì đó ở trên bàn đá.

Một nhà ba người, giống như một bức họa cuộn tròn sâu sắc ấm áp, khiến người khác không thể chen vào nửa chân.

“Lưu Nhân, ngươi hiểu chưa?” Giọng nói lành lạnh của Bạch Ngọc Đường vang lên ở bên tai.

Thân hình Lưu Nhân chấn động, chuyển mắt nhìn về phía Bạch Ngọc Đường.

Ánh mắt của Bạch Ngọc Đường sâu thẳm như đêm, lành lạnh lóe sáng, khiến lòng người lạnh run.

Lưu Nhân chậm rãi nhắm mắt, hướng lương đình ôm quyền vái thật sâu: “Lưu Nhân, lúc này…. Đa tạ ân cứu mạng của Kim hộ vệ….”

Nói xong, giương mắt nhìn lương đình một cái rồi quay đầu đi nhanh, càng đi càng nhanh, từ đi biến thành chạy, từ chạy biến thành chạy như điên, còn rơi vãi chất lỏng và tiếng khóc thét…. [tội nghiệp =)))]

“Ô ô ô hu hu hu…”

“Chậc chậc, làm bậy rồi…” Bạch Ngọc Đường nhìn bóng lưng Lưu Nhân, liên tục lắc đầu.

Nói xong, nhíu mày cười, nâng bước đi về phía bức họa ấm áp trong chòi nghỉ mát kia.

“Tiểu Miêu, Tiểu Kim Tử, Tiểu Miêu Nhi, lại đang viết thư hả?”

Bức hoạ ấm áp kia bị giọng nói này phá hỏng, lập tức thay đổi thành bức họa gió lạnh.

“Ngũ thúc thúc!” Tiểu Miêu Nhi vội chui vào lòng Bạch Ngọc Đường.

“Ngũ ca!” Kim Kiền nhe răng nhếch miệng, “Ngươi mau đến xem xem, sao ta cứ cảm thấy thư của Triển đại nhân có gì là lạ ấy?”

Bạch Ngọc Đường ôm Tiểu Miêu Nhi đi đến bên cạnh Triển Chiêu nhìn xem, lên tiếng cười to: “Ha ha ha, Tiểu Miêu, ngươi đang viết thư cho nhạc mẫu đại nhân, chứ không phải viết báo cáo công việc cho Bao đại nhân, sao lại viết khô khan như thế?”

Triển Chiêu quẫn bách, thu tay về, liếc qua Bạch Ngọc Đường: “Vậy theo Lục đệ thấy, nên viết như thế nào?”

“Đi đi đi, xê qua một bên, chuyện văn thái phong lưu này vẫn nên để Ngũ Gia ta tự mình ra tay!” Bạch Ngọc Đường buông Tiểu Miêu Nhi xuống, đặt mông chen Triển Chiêu qua một bên, đưa ra ngón tay có đeo một cái móc sắt.

Đuôi lông mày Triển Chiêu nhảy lên, vội bắt cổ tay Bạch Ngọc Đường: “Lục đệ, đây là Triển mỗ ghi cho nhạc mẫu đại nhân, sao có thể để ngươi viết thay được?”

“Ngươi nói, ta viết!” Bạch Ngọc Đường không yếu thế.

“Không ổn!” Triển Chiêu kiên quyết.

“Thối Miêu, buông ra!”

“Bạch huynh, ngươi đừng quậy phá nữa!”

“Triển Chiêu, ngươi muốn đánh nhau phải không?”

“Bạch Ngọc Đường, là ngươi khiêu khích trước đấy!”

“Triển Chiêu! Đại chiến ba trăm hiệp đi!”

“Sợ ngươi à!”

Áo trắng áo lam không biết là lần thứ mấy bay từ trong lương đình ra, lách ca lách cách đánh nhau ở giữa không trung.

Tiểu Miêu Nhi giương mắt nhìn tình hình chiến đấu một cái, lắc lắc đầu, bò lên trên ghế đá, nhìn “thư” trên bàn, hỏi: “Mẹ, mẹ nói ông bà ngoại có thể nhìn thấy những bức thư mẹ ghi sao?”

Kim Kiền cười hắc hắc, ôm Tiểu Miêu Nhi vào trong ngực, sờ lông mèo mềm mại trên đầu Tiểu Miêu Nhi: “Chúng ta hàng năm ghi một bức, hàng năm chôn ở những chỗ khác nhau, cuối cùng cũng sẽ có một ngày, bọn họ sẽ thấy.”

“Dạ! Zan mỗ cũng tin họ có thể nhìn thấy!” Tiểu Miêu Nhi kiên định, tiếp tục nghiêm túc nhìn “thư”.

Trên bàn đá, bày biện đoan đoan chánh chánh, không phải là giấy cũng không phải là sách, mà là hai phiến đá dày bóng loáng. Trên phiến đá, chữ viết khắc sâu vào nửa tấc, hiển nhiên là có người vận dụng nội lực thâm hậu dùng tay viết:

【Kính gửi nhạc phụ nhạc mẫu: Tiểu tế Triển Chiêu mang theo ái thê Kim Kiền, tôn nhi Triển Tài dập đầu với hai người…】

Mà phía dưới, là một câu với nét chữ rồng bay phượng múa hoàn toàn khác với dòng ở trên:

【Tại hạ là Bạch Ngọc Đường, là Ngũ ca kết bái của Kim Kiền…】

Gió nổi lên, nước ao gợn, liễu xanh ngọc bích lay động, bóng trắng áo lam đạp không bay lượn như vẽ.

Cô gái mắt nhỏ ôm một đứa bé đáng yêu trong ngực, ngửa đầu nhìn cuộc chiến, khóe môi cười vui vẻ:

“Tiểu Miêu Nhi, bây giờ phải nói thế nào nhỉ?”

“Mẹ…”

“Mẹ không phải đã dạy Tiểu Miêu Nhi rồi sao?”

“… Một chiêu Phong Mị Nhãn của Bạch Ngọc Đường, khuynh quốc khuynh thành, một chiêu Xuân Tiếu Tất Sát của Triển Chiêu, thiên hạ vô địch…”

“Woa, Tiểu Miêu Nhi quả nhiên là con mèo ngoan của mẹ!”

Cha, mẹ, hai người yên tâm, con ở chỗ này có thể kiếm tiền, có mỹ nhân để nhìn, còn có một người kế tục là Tiểu Miêu Nhi ngoan, con sống rất tốt… Rất tốt….

*.

Năm 2015, đêm trước tết âm lịch, thành phố S, trong một khu phố nhỏ đèn đuốc sáng trưng.

Trên TV trong phòng khách, một phóng viên ngũ quan đoan chính đang kích động thông báo tin tức mới nhất:

“Ngày hôm trước, ngoại ô thị trấn Khai Phong có khai quật được mấy khối đá ở thời kỳ Bắc Tống, theo khảo chứng, những phiến đá này đều là thư nhà do một vị con rể trong năm Nhân Tông gửi đến bố mẹ vợ. Thần kỳ nhất chính là, tác giả bức thư tự xưng là Triển Chiêu, còn nói vợ mình tên là Kim Kiền, con trai là Triển Tài.”

“Thị trấn Khai Phong đã thành lập một nhóm chuyên gia gồm các nhà lịch sử học và các nhà khảo cổ học, tiến hành khảo sát toàn bộ phiến đá. Theo những người nội bộ nói, phiến đá này rất có thể là do Nam hiệp Triển Chiêu trong tiểu thuyết viết. Về chuyện này, đoàn chuyên gia cho biết, việc này còn đang điều tra, chưa trả lời được…”

“Phụt….!” Trước TV, mỗ trên tiến sĩ Trương Tam nào đó (chỉ những người sau khi lấy được học vị tiến sĩ vẫn tiếp tục theo đuổi việc học) phun nước chanh trong miệng ra, vội kéo mặt nạ trên mặt xuống, cầm điện thoại bên cạnh mau lẹ bấm số, vừa nghe có người bắt máy thì liền to giọng gào thét:

“Dì! Dì ơi! Mau coi tin tức đi! Con rốt cuộc biết cổ máy thời gian của con đưa Tiểu Kim đến triều đại nào rồi!”

Trong ống điện thoại truyền ra tiếng ồn ào, ngay sau đó một giọng nói trung niên phấn khởi truyền đến: “Thấy rồi! Ha ha ha ha, ai dám nói Kim Kiền nhà ta là gái ế nữa đây? Con rể nhà ta là Triển Chiêu đó nha! Lão già, nhanh chóng thông báo cho lũ bạn đi, rồi lên wechat thông báo cho đám bạn thân nữa, còn có Microblogging nữa! Để cho lão Trương lão Vương lão Lý bọn họ nhìn xem, rốt cuộc là con rể nhà ai lợi hại hơn!”

“Ha ha ha ha, tôi có cháu rồi! Triển Tài, cái tên không tệ, vừa nghe là biết do con gái ngoan đặt rồi!” Một giọng nam khác cũng kích động truyền qua ống điện thoại.

Bên đầu này Trương Tam im lặng hồi lâu: “Dì, chúng ta không phải là nên thảo luận xem làm sao đưa Tiểu Kim về trước sao?”

“Đưa về làm gì? Con gái nhà ta tham tài lười biếng ở đây nhất định là không gả đi được, bây giờ ở Tống Triều đã có trai đẹp giàu có bên cạnh! Đương nhiên phải ở lại đó rồi!”

“Dì?!” Trương Tam trừng mắt, “Dì nghĩ kỹ chưa?”

“Nói nhảm, đương nhiên là nghĩ kỹ rồi! Làm mẹ thì chỉ cần con gái nhà mình sống tốt là được, ở nơi nào cũng không sao! Mình cứ coi như Kim Kiền đi lấy chồng ở nước ngoài đi!”

Trương Tam nghe vậy, im lặng một lúc, hồi lâu sau mới dụi dụi hai mắt đỏ au, hít hít mũi nói: “Dì, dì yên tâm, con nhất định sẽ sửa chữa cổ máy thời gian, sau đó đưa hai người đi qua thăm Tiểu Kim.”

“Từ từ cũng được! Từ từ cũng được!” Đối diện rộ lên tiếng cười, “Tiểu Tam con đã sửa mười năm rồi, thêm vài năm nữa cũng không sao, không cần gấp!”

“Tên con không phải là Tiểu Tam!” Đầu Trương Tam chảy hắc tuyến, “Hơn nữa con mới sửa tám năm thôi, không phải mười năm!”

“Haiz, mười năm hay tám năm thì có gì khác đâu! Được rồi, không nói nữa, bạn bè bình luận khen quá trời, dì phải đi trả lời đây!…. Tút….”

Trương Tam chậm rãi buông điện thoại trong tay, vẻ mặt đờ đẫn nhìn các chuyên gia còn đang kích động thảo luận trong TV:

“Trong phiến đá có liên quan đến phong thổ ở thời kỳ Bắc Tống, có ý nghĩa quan trọng đối với các chuyên gia sử học nghiên cứu văn hóa lịch sử Bắc Tống.”

“Nhưng nhìn giọng điệu viết thư trên phiến đá của chủ nhân, cho thấy rõ ràng Triển Chiêu là một người sợ vợ.”

“Vậy nói rõ, sợ vợ là mỹ đức truyền thống lâu đời trong lịch sử nước ta.”

“Trên phiến đá còn có bút tích của một người tên là Bạch Ngọc Đường, các chuyên gia cho biết, người này rất có thể là một trong Ngũ Thử trong tiểu thuyết, Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường.”

“Sao Bạch Ngọc Đường lại xuất hiện trong thư nhà của Triển Chiêu?”

“Vậy nói rõ Bạch Ngọc Đường là một thành viên cực kỳ quan trọng trong gia đình này.”

“Còn người tên Kim Kiền thì càng thú vị, cái họ Kim này từ xưa đến nay, theo trăm họ ghi lại…”

“Reng reng!” Điện thoại lại vang lên.

“Dạ? Dì, có phải là đổi ý muốn đón Tiểu Kim về không?”

“Không phải! Dì muốn nói…. Tiểu Tam à, nay Kim Kiền cũng gả ra ngoài rồi, con cũng hơn ba mươi rồi, phải nắm chặt chứ, thằng nhóc ngày hôm qua giới thiệu cho con thế nào? Nếu không được thì dì còn có hơn mười người để đề cử đây! Ngày mai sẽ đưa ảnh cho con xem, con nhanh chóng chọn vài người đi rồi chúng ta lên thời gian gặp hết một lần, thà giết lầm một trăm chứ không thể bỏ sót một người…. Tút….”

Trương Tam nhanh chóng cúp điện thoại, ấn phím tắt nguồn, sau đó chậm rãi đi ra ban công, bận đồ ngủ đón gió lạnh, thở ra một hơi thật dài, ngẩng đầu kêu to:

“Kim Kiền, con nhỏ chết tiệt, cứ như vậy phủi mông chạy đến Bắc Tống tránh phiền hà! Làm hại tao ở đây ngày ngày bị dì tóm đi xem mắt! Trương Tam tao thề! Nhất định phải sửa chữa cổ máy thời gian, bắt con nhỏ chết tiệt mày với Triển Chiêu gì đó trở về!”

Giọng nói to rõ xuyên qua bầu trời đêm mùa đông, bay về phía không trung xa xôi…..

Đây là một dấu chấm hết, cũng là bắt đầu của một người khác….

Có người nói, Thượng Đế đóng một cánh cửa của bạn thì sẽ mở ra một cánh cửa khác cho bạn….

Có người nói, đợi ngày xuân về hoa nở, chúng ta sẽ gặp lại nhau….

Còn chuyện thật hay giả?

Kính xin chờ đợi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.