Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Quyển 14 - Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ-Chương 532 : Chương 294: Phiên Ngoại Tiếp




Lần này, đừng nói là một đám vừa bị Vũ Mặc dùng Diệt Nguyệt Huyền ném đi, mà ngay cả đám giặc đang rục rịch ngóc đầu ở phía sau cũng lập tức ngừng hành quân, ngoan ngoãn lui về chỗ ngồi.

“Ha ha ha, Bùi thiếu trang chủ đã lâu không thấy, vẫn khí thế như trước!”

“Chúng ta chỉ muốn bầu không khí thêm sôi động thôi mà!”

“Đúng đấy đúng đấy, Bùi thiếu trang chủ, xin đừng trách!”

“Ha ha ha ha…”

Trên đài, trên trán của Chân Trường Nhạc thoáng hiện mồ hôi, vội tiến lên một bước hô to: “Vị này chính là công tử đứng thứ hai trong bảng xếp hạng Thiếu trang chủ Thiên hạ đệ nhất trang Bùi Mộ Văn!”

Dưới đài lập tức khen tặng nịnh hót.

Bùi Mộ Văn cười chân thành: “Các vị, có gì thắc mắc với bảng xếp hạng do Bùi gia trang đưa ra sao?”

“Không có! Không có!”

“Xếp hạng rất đúng!”

“Hàng thật giá thật!”

Mọi người vội vàng giải thích.

“Vậy, Bùi mỗ an tâm rồi!” Mỗ Bùi cười khẽ, trong mắt dài lóe sáng, khiến tất cả mọi người rụt cổ một cái.

“Người này thật lợi hại!” Lưu Nhân sợ hãi than.

Kim Kiền gật đầu: “Tất nhiên rồi, từ trước đến giờ đều là gặp chó không cắn người mà!”

Lưu Nhân: “…”

Trên đài, Chân Trường Nhạc nhìn một vòng, hắng giọng một cái, hít sâu một hơi: “Vậy, hiện tại cho mời…. Vị trí đầu tiên của bảng xếp hạng những công tử độc thân hoàng kim trên giang hồ….”

“Bùm!” Một tiếng nổ mạnh truyền đến từ ngoài khách điếm.

Khói đặc cuồn cuộn dũng mãnh tràn vào, tiếp theo thì thấy mấy bóng người đột phá bụi mù bay thẳng vào.

“Tìm được rồi!”

“Hay cho tên thư sinh ngươi, lại trốn ở nơi đây!”

Một đám người áo đen bịt mặt cầm cương đao trong tay vọt vào, bắn thẳng về phía Kim Kiền và Lưu Nhân.

Nhất thời, chúng anh hùng trong khách điếm ngây ngốc.

“Kim nữ hiệp!” Lưu Nhân hoảng hồn thốt lên.

“Bị rãnh à, tổ chức này là gì vậy hả?! Tương thân yến của giang hồ mà cũng dám xông vào, thật sự là nghé con không sợ cọp!” Kim Kiền la hét một tiếng, vội túm Lưu Nhân, mủi chân điểm nhẹ, giống như một làn khói xanh chạy trốn ra ngoài, mục tiêu là đài cao.

Mà mười mấy tên sát thủ kia lại không sợ hãi chút nào, la hét đuổi theo.

“Mụ nội nó!”

“Tên nào? Cả gan dám đến phá hỏng buổi lễ vậy hả?!”

“Các huynh đệ! Chặt đám tiểu tử không có mắt này ra!”

Dưới đài, các vị nhân sĩ giang hồ lập tức nổi giận, tay cầm cương đao vũ khí nhảy vọt lên, hướng tới đám sát thủ áo đen kia.

Không ngờ vào lúc này, tên áo đen cầm đầu đột nhiên giơ cánh tay lên hất ra vài viên đạn, rơi thẳng vào trong chúng anh hào.

“Bùm!”

Vài luồng khói đen nồng đặc bùng nổ, mùi hôi gay mũi gào thét phun ra, khói đặc bay đến chỗ nào, mọi người đều kêu lên ngã xuống chỗ đó, nôn mửa kêu rên không ngừng.

Trong luồng khói đen nồng đặc, có một nhóm người áo đen cùng vọt vào, đại hán cầm đầu che mặt giơ cao một viên đạn dược, quát một tiếng:

“Đệ tử quan môn của Y Tiên Độc Thánh Kim Kiền đang ở đây, ai dám lỗ mãng hả?!”

Yên tĩnh trong nháy mắt.

Chúng anh hùng ngã dưới đất đang nôn mửa bỗng nhiên cứng đờ.

Top 5 giang hồ trên đài hóa đá.

Kim Kiền đang chuẩn bị chui xuống dưới đài cao tị nạn thì trượt chân, đầu đập xuống đất, Lưu Nhân theo sau cũng há hốc mồm ngã xuống.

“Phốc!”

Đột nhiên, không biết là ai, phun ra một tiếng cười quái dị.

Ngay sau đó, giống như một viên đá rơi vào mặt hồ phẳng lặng, ngoại trừ đám sát thủ áo đen thì tất cả mọi người đều phá lên cười.

“Ha ha ha ha, này, tên này nói hắn là đệ tử của Y Tiên Độc Thánh kìa?”

“Tên này rõ ràng là một tên nam tử thô kệch mà!”

“Trời ạ! Ở đâu xuất hiện cái đám chày gỗ này vậy?!”

Hán tử che mặt thấy mọi người cười vang, lập tức thẹn quá hóa giận, cầm đạn dược trong tay hung hăng ném ra ngoài, cao giọng hét: “Tất cả câm mồm, nếu không Kim Kiền ta nhất định sẽ cho các ngươi muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong!”

Đạn dược kia bị ném ra, lập tức dâng lên một mùi hương quỷ dị, khiến tất cả mọi người trong nháy mắt nội công bị ngưng trệ, toàn thân bủn rủn, co quắp nằm trên mặt đất.

“Minh chủ uy vũ!”

“Vãng Sinh Minh đệ nhất thiên hạ!”

“Ha ha ha ha, cho các ngươi thấy sự lợi hại của Minh chủ chúng ta!”

Đám sát thủ áo đen cao giọng cười to.

Top 5 và MC mềm oặt ngồi trên đài cao liếc nhìn nhau, vẻ mặt dở khóc dở cười.

Đinh Triệu Huệ: “Này này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?”

Chân Trường Nhạc: “Nghe nói gần đây trên giang hồ xuất hiện không ít đạn dược giả mạo, chẳng lẽ hôm nay chúng ta đụng phải hàng giả rồi?”

Đinh Triệu Lan: “Không ngờ hàng giả mà cũng lợi hại như thế!”

Trí Hóa: “Ha ha, như thế mới thú vị.”

Bùi Mộ Văn ai oán: “Có ai mang theo Vạn Sự Đại Cát Hoàn của Kim hộ vệ không?”

Vũ Mặc âm trầm: “Gần đây tăng giá, không có mua.”

Tất cả mọi người lập tức mắt to trừng mắt nhỏ, vẻ mặt đau đớn.

Mà ở dưới đài cao, Lưu Nhân co quắp ngã xuống đất hoảng sợ: “Kim, Kim nữ hiệp, thủ lĩnh đạo tặc kia lại trùng tên với ngươi….”

“Trùng tên cái rắm! Bà mẹ ngươi chứ bệnh à, ta mới không ra đường một thời gian thôi mà lại có bản lậu rồi? Còn dám sao chép đạn dược của ta nữa? Còn lộ liễu thành lập tổ chức phi pháp nữa?! Quả thực là muốn chết mà!”

Nói xong, Kim Kiền nhảy người lên giống như cá nằm trên chảo, như một trận gió vọt tới đám sát thủ áo đen, chống nạnh tức giận mắng: “Xú tiểu tử ngươi nha, cả gan dám sao chép làm bản lậu?! Muốn chết đúng không?!”

Sau một tràng yên tĩnh, chúng giang hồ xụi lơ trên mặt đất lập tức kêu thảm thiết.

“Trời ạ! Đây không phải Kim hộ vệ à!”

“Sao Kim hộ vệ lại ở đây?!”

“Chờ chút, nếu Kim hộ vệ ở đây, vậy, vậy…”

“Vị nào cũng ở không xa!”

“Không phải chứ!”

“A a a, có ai mang áo bông không? Đấu lạp thì sao? Có đấu lạp không?!”

Trong khi cả đám đang bày ra biểu tình như sắp tận thế thì đám sát thủ áo đen lại là vẻ mặt khinh thường.

“Tên tiểu tử thúi này là ai?” Thủ lĩnh sát thủ áo đen hừ lạnh một tiếng hỏi.

“Không biết, trên đường đột nhiên xuất hiện!”

“Là hắn cứu cái tên thư sinh thối kia đấy!”

“Minh chủ cẩn thận, tiểu tử này cũng có đạn dược!”

Đám thủ hạ áo đen mồm năm miệng mười trả lời.

“Buồn cười! Đạn dược của Kim Kiền ta sao có thể thua người khác chứ?!” Thủ lĩnh áo đen cười lạnh một tiếng, lại móc ra một viên đạn dược khác, không ngờ còn chưa kịp hất ra thì chợt thấy gió nổi lên, hoa mắt, một cái chân lập tức bay tới, hung hăng đạp vào mặt.

Thủ lĩnh che mặt cảm thấy trước mắt sao bay loạn xạ, ngã ngữa xuống đất, khăn che trên mặt cũng bị đạp bay, lộ ra một khuôn mặt râu ria xồm xàm hèn mọn bỉ ổi.

Thiếu niên mắt nhỏ kia nhìn hắn thì càng tức sùi bọt mép, nhấc chân đạp loạn lên bụng hắn:

“Sơn trại thì sơn trại nhưng sao lại không chuyên nghiệp như thế! Kim Kiền là Đại Tống đệ nhất nữ hộ vệ! Là nữ! Một đám nam tử thối tha, râu ria không cạo, lông chân không cạo, giọng nói thì thô như các ngươi mà cũng dám lên đài, ngươi có chút tinh thần chuyên nghiệp hay không hả?!”

Đám sát thủ áo đen bị hành động của Kim Kiền khiến cho sợ ngây người.

Đến khi tên thủ lĩnh bị Kim Kiền đạp đến hai mắt trắng dã miệng sùi bọt mép thì đám sát thủ sau lưng mới phục hồi lại tinh thần, quơ lấy cương đao, đỏ mắt, miệng chửi bậy vọt lên.

“Dừng tay!”

“Thả Minh chủ nhà ta ra!”

Kim Kiền đang đạp hăng hái giương mắt nhìn, lập tức khẽ hấp khí, co cẳng chạy.

Không ngờ đám sát thủ kia cũng còn có chút nghề, bỗng nhiên tạo thành một vòng vây, bao vây Kim Kiền ở giữa.

“Này này, chuyện gì cũng từ từ nói nha.” Kim Kiền cười khan nói.

“Chém hắn!” Đám sát thủ cùng nhau xông tới.

Không ngờ vào lúc này, từ giữa không trung đột nhiên truyền đến một giọng nói sáng ngời: “Dừng tay!”

Theo giọng nói này, một bóng lam nắm dây thừng tuột từ trên nóc nhà xuống, thân hình xoay tròn, cả người nắm dây thừng bay vòng quanh, hai chân liên hoàn đá, trong nháy mắt đã đá tất cả sát thủ vòng trong ngã lăn ra đất.

Đám sát thủ vòng ngoài lập tức cả kinh, cùng nhau lui về phía sau, trừng mắt nhìn vị cao thủ từ trên trời giáng xuống kia.

Nhưng vừa nhìn, đám sát thủ đồng loạt ngây ngốc.

Tiểu tử này, dáng người thẳng tắp, mặc trường sam màu lam được may khéo léo, chân mang giày ngắn đáy mỏng, đầu giày thêu lên hai cái đầu hổ nhỏ nhìn rất sống động, đỉnh đầu cột một búi tóc cao, eo đeo kiếm gỗ tinh xảo; nhìn lên mặt, hai hàng lông mày đậm như mực, hai mắt sáng ngời như những vì sao trên trời, ngũ quan tinh mỹ như búp bê, hai má phúng phính trắng hồng, cái miệng nhỏ nhắn mềm mại như cánh hoa.

Tuy chỉ cao đến nửa người nhưng dáng người thẳng tắp, thần sắc nghiêm nghị, rất có phong phạm của một đại hiệp, nhưng cho dù nhìn như thế nào thì cũng chỉ là một bé trai bốn năm tuổi thôi.

Bé trai chỉ về phía đối diện, khí thế hùng dũng nói: “Ban ngày ban mặt, nhật nguyệt sáng tỏ, kẻ gây sự, toàn bộ xử theo pháp luật!”

Mặc dù tư thế biểu hiện rất có khí thế, nhưng giọng nói non nớt trẻ con kia, thật sự là cực kỳ đáng yêu.

Đám sát thủ như gặp phải đại địch cứng đờ trong giây lát, sau đó cùng nhau phun cười.

“Ha ha ha ha, là một đứa bé!”

“Bé à, ngươi là nam hay nữ?”

“Nhanh chóng về nhà tìm mẹ bú sữa đi!”

Không ngờ bé trai kia vừa nghe xong liền nổi giận, hai hàng lông mày thô dựng thẳng lên, đôi mắt tròn xoe híp nhỏ lại, tức giận nhìn chằm chằm vào phía đối diện, non nớt nói: “Zan mỗ không phải là đứa bé, Zan mỗ là nam tử hán, Zan mỗ phải bảo vệ mẹ!”

Ta ko hiểu sao 2 ac lại đặt nickname cho con như thế, hoặc là nói tác giả. Trong bản tiếng Trung, má Tâm đã viết rõ chữ ZAN bằng chữ cái La tinh lun chứ ko phải ta tự phăng.

“Ha ha ha ha, một đứa bé mà dám tự xưng là nam tử hán?”

“Ai u, chết cười rồi!”

“Nhóc con, lão tử hắt xì một cái thôi cũng có thể thổi bay ngươi đó!”

Cả đám sát thủ vui cười cao hứng, nhưng không ai chú ý rằng, đám cao thủ giang hồ anh hùng hào kiệt xung quanh vừa thấy bé trai này thì sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, nhất là top 5 và MC trên đài, quả thực là vẻ mặt tiêu rồi.

Mà muốn khóc nhất, chính là Kim Kiền sau lưng bé.

Thấy đứa bé đáng yêu kia, lập tức kêu rên một tiếng, ôm đầu ngồi xuống, bày ra tư thế đà điểu muốn chôn đầu xuống đất.

“Xú tiểu tử!” Thủ lĩnh áo đen vừa bị đạp bầm dập mặt mũi lung la lung lay đứng lên, đen mặt xông lên trước, “Ta không tha cho các người đâu!”

“Zan mỗ không sợ ngươi đâu!” Đứa bé nhẹ nhún mủi chân, thân hình nho nhỏ bỗng nhiên bay lên, xoay người đá ra một cước, đá vào mũi thủ lĩnh áo đen, tư thế này, thần thái kia, quả thật là không khác lắm với một cước lúc nãy của Kim Kiền.

“Bùm!”

Thủ lĩnh áo đen trợn trắng hai mắt ngã xuống đất lần nữa.

Đám sát thủ lập tức không kềm chế được cơn giận, đằng đằng sát khí vọt tới bé.

Không ngờ bé lại không trốn không né, ngược lại lùi về phía sau một bước, đứng thẳng trước người Kim Kiền, rút kiếm gỗ bên hông ra, đề khí hét lớn một tiếng: “Ngũ thúc thúc!”

Một tiếng này, vang tận mây xanh, khiến tất cả mọi người trên trận đều run rẩy.

“Tới rồi tới rồi, Ngũ thúc thấy Tiểu Miêu Nhi chơi vui vẻ nên muốn để con chơi thêm một lát thôi mà…”

Một giọng nói hào sảng cà lơ phất phơ truyền đến từ chỗ cao, một bóng trắng như trăng nhẹ nhàng bay xuống, lặng lẽ chạm xuống đất, tay áo tung bay, áo trắng như mây, mắt hoa đào khẽ chuyển, đôi mắt như nước, nhíu mày cười, khuynh quốc khuynh thành.

“A! Bạch Ngũ Gia!”

“Trời ạ, hôm nay cuối cùng ta vẫn có thể còn sống mà thấy Bạch Ngũ Gia rồi!”

“Đẹp quá!”

“Bạch Ngũ Gia, nhìn qua đây nè!”

Một đống tiếng thét chói tai truyền ra từ tầng ba, trong rèm che, một đám nữ tử đã bị tê liệt ngã xuống đất bỗng dưng không biết đào đâu ra khí lực, vọt đến bên lan can, hướng về hiệp khách áo trắng thét chói tai không dứt.

Mà đám sát thủ áo đen kia thì lại hoàn toàn ngây người, nước miếng chảy đầy đất.

Một đám giang hồ hào kiệt nằm dưới đất lại không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra.

“Là Bạch Ngọc Đường!”

“Cám ơn trời đất, không phải là vị kia!”

“Hóa ra là Bạch Ngọc Đường mang Tiểu Miêu Nhi đến!”

“A di đà Phật, Bồ Tát phù hộ!”

“Ngũ thúc thúc, bọn họ là người xấu, bắt nạt Zan mỗ!” Bé trai cố định ngăn trước mặt Kim Kiền, vẻ mặt bi phẫn lên án.

“A? Ai dám bắt nạt Tiểu Miêu Nhi nhà ta hả?” Mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường chuyển sang đám sát thủ áo đen, chỉ một thoáng, ánh mắt lóe nước, quyến rũ ngàn vạn.

Đám sát thủ lập tức nhũn chân.

“Vậy, nên giết nên lóc thịt hay nên nghiền xương thành tro đây?”

Trên dung nhan hoa mỹ hiện lên nụ cười tuyệt mỹ khiến lòng người trì độn hoa mắt, giày trắng không tỳ vết đi về phía trước, tay áo trắng thuần không gió mà bay phất phới, giống như Hằng Nga trên cung trăng.

Gió thổi qua, tà áo trắng bay vút lên, chỉ một thoáng, áo trắng mềm mại khẽ vút, sát thủ áo đen tàn tạ.

Lầu ba liên tục truyền đến tiếng thét chói tai, hào kiệt bốn phía ngốc trệ, đám sát thủ nằm vật xuống sàn.

Nhưng chỉ có một người, trong lúc mọi người không chú ý, khom lưng lủi lủi ra bên ngoài.

Không ngờ, mới đi được hai bước thì trước mắt liền xuất hiện đôi giày đầu hổ.

“Mẹ muốn đi đâu?” Tiểu Miêu Nhi nghiêm túc, hai tay khoanh lại ôm kiếm gỗ nho nhỏ ngăn trước mặt Kim Kiền.

“Tiểu Miêu Nhi, Tiểu Miêu ngoan, mẹ còn có công vụ trong người!” Kim Kiền nâng mắt nhỏ lên, ngập nước nhìn bé trai năm tuổi trước mắt.

Tiểu Miêu Nhi thở dài một hơi: “Mẹ… Chẳng lẽ mẹ lại trêu chọc hoa đào gì nữa à?”

“Không có!” Kim Kiền nhấc tay thề, “Lần này tuyệt đối là công vụ…”

“Zan mỗ nhớ lần trước mẹ cũng nói là công vụ, cứu một cô nương bị ác bá đùa giỡn, kết quả con gái nhà người ta lại muốn lấy thân báo đáp…”

“Ách… Cái này…”

“Cha bắn băng lạnh muốn chết, nếu không phải có Ngũ thúc thúc dùng mỹ nam kế lừa gạt cô nương kia, ai, nhà sẽ không có ngày lành…”

“Ha ha…”

“Có lần, mẹ cũng nói là công vụ, giúp một thư sinh chán nản…”

“Cái đó oan uổng nha! Mẹ chỉ là thấy bức vẽ của thư sinh kia rất có giá, cho nên mới mua vài bức…”

“Kết quả, thư sinh kia cho mẹ một bức thư tình…”

“Khụ…khụ khụ…”

“Cha giận muốn bốc hơi, một nửa dân chúng thành Biện Kinh đều bị cảm…”

“Ha ha ha…”

“Mẹ à…”

“Tiểu Miêu Nhi!” Kim Kiền thoáng đổ mồ hôi lạnh, giương mắt nhìn vị tiểu “Triển đại nhân” trước mắt, mắt nhỏ lấp lánh đầy nước, vẻ mặt mê hoặc, “Lần này mẹ xử lý công vụ xong, tính nghỉ phép đi Hãm Không Đảo, hay là chúng ta cùng…”

Đôi mắt nhỏ tỏa sáng, đôi mắt nhỏ mở lớn, song song trừng nhau cả buổi….

“Thôi…” Tiểu Miêu Nhi bày ra vẻ mặt “Thua mẹ rồi”, bất lực thở dài một hơi: “Mẹ muốn đi đâu, Zan mỗ cùng đi với mẹ, nếu trên đường có xảy ra chuyện gì, chỉ dựa vào ‘công phu mèo ba chân’ của mẹ, sợ rằng khó tự bảo vệ được mình, có Zan mỗ bên cạnh, coi như cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.”

“Oa, Tiểu Meo Meo thật là ngoan!” Kim Kiền cao hứng bừng bừng hô to một tiếng, nhào tới ôm Tiểu Miêu Nhi loạn hôn.

Tiểu Miêu Nhi duy trì tư thế ôm kiếm vững như bàn đá, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào lại hiện lên hai rặng mây đỏ ửng.

“Vậy thì không nên chậm trễ, chúng ta nhanh chóng lên đường…” Kim Kiền ôm lấy Tiểu Miêu Nhi, tinh thần phấn chấn nói.

“Các người muốn đi đâu?”

Đột nhiên, một giọng nói như ngọc rơi xuống suối lạnh vang vọng khắp khách điếm.

Thanh âm kia như xa như gần, như gần bên tai lại như xa ngoài ngàn dặm, hiển nhiên là người có nội công đạt tới đỉnh cao dùng nội lực truyền âm tới.

Chỉ một thoáng, tất cả mọi người trong khách điếm đều chấn động.

Chúng anh hùng kêu rên một tiếng, sắc mặt trắng như giấy, top 5 trên đài cao lại càng đau khổ, Kim Kiền ôm Tiểu Miêu Nhi cứng đờ tại chỗ, Tiểu Miêu Nhi nhíu mày thở dài một hơi.

Mà người duy nhất cao hứng bừng bừng là người vừa đạp đổ đám sát thủ áo đen lúc nãy – Bạch Ngọc Đường, mắt hoa đào nhướng lên nhìn về cửa khách điếm, hào hứng vui vẻ.

Ánh mắt của mọi người cũng nhìn theo Bạch Ngọc Đường.

Một bóng người thẳng như tùng lóe lên xuất hiện trong bóng đêm nồng đậm ngoài cửa, dưới ánh đèn chói mắt trong phòng, chỉ có thể thấy người này mặc áo lam giống như bầu trời xanh.

Ngay sau đó, gió nhẹ lóe lên trước mắt, trong nháy mắt người nọ đã đến giữa khách điếm, đứng trước mặt Kim Kiền.

Trường sam màu lam, đai lưng màu trắng, dáng người thẳng như tùng, tóc đen nhẹ bay theo gió đêm, dưới ánh đèn dầu ấm áp, ngọc nhan dịu dàng, khiêm khiêm tuấn tú, đôi tròng mắt như sao đầy trời, lưu quang sáng chói, quả nhiên là quân tử sáng ngời, hạo nguyệt sáng tỏ.

“A a a!”

“Là Triển đại nhân!”

“Triển đại nhân!”

Răng rắc răng rắc….

Nữ tử ở lầu ba ba phần té xỉu, ba phần phun máu mũi.

Trong tiếng thét chói tai, Kim Kiền nuốt nước miếng, nhìn về phía Tiểu Miêu Nhi trong ngực.

Tiểu Miêu Nhi lập tức thầm hiểu, hai duỗi tay ra, ngọt ngào kêu một câu: “Cha~~”

Triển Chiêu nhoẻn miệng cười, đưa tay ôm Tiểu Miêu Nhi vào trong ngực, ánh mắt lại chưa từng dời khỏi người Kim Kiền: “Kim hộ vệ, mấy ngày nay chơi vui không?”

Một tiếng “Kim hộ vệ” này không có gì nhưng khiến tất cả mọi người cùng nhau rùng mình một cái.

“Đã nghe chưa?”

“Nghe rồi!”

“Triển đại nhân gọi là Kim hộ vệ đó?!”

“Nói nhảm, lỗ tai lão tử không điếc!”

“Triển đại nhân gọi Kim hộ vệ là…”

“Vậy nghĩa là…”

“Tiêu rồi! Mau chạy!”

“Chạy cái rắm!”

“Chúng ta đều trúng độc, đều mềm nhũn trên mặt đất rồi!”

“Chạy không được!”

Mà sắc mặt của vị “Kim hộ vệ” đã biến từ xanh thành tím, từ tím thành đen: “Ha ha ha, cũng được, cũng được!”

Bình tĩnh! Bình tĩnh!

Bình thường lúc Tiểu Miêu đại nhân gọi ta là Kim hộ vệ thì mức phẫn nộ chỉ có tám phần thôi, chỉ cần Tiểu Miêu Nhi meo meo hai tiếng, ta lại xin tha một chút….

“Ơ! Muội phu!” Bóng trắng tự nhiên vút qua.

“Lần này ngươi trách oan Lục muội rồi, Lục muội không phải là trốn nhà đi du sơn ngoạn thủy mà là thay người giải oan.”

Nói xong, Bạch Ngọc Đường nhìn ra sau lưng tìm tòi, tóm giống đực Lưu Nhân đang ngốc trệ đến trước mặt Triển Chiêu.

Lông mày Triển Chiêu nhăn lại, nhìn lướt qua Lưu Nhân, lại dời mắt sang Bạch Ngọc Đường: “Người này là ai?”

Bạch Ngọc Đường cười hắc hắc, “Vị nhân huynh này trên đường bị sát thủ đuổi giết, may mắn được Lục muội rút dao tương trợ, không chỉ cứu vị nhân huynh này mà còn một đường hộ tống đến tận đây, nghe nói còn muốn hộ tống về Khai Phong phủ nữa!”

Lúc nói những lời này, đôi mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường chậm rãi chuyển sang Lưu Nhân.

Vốn bị người tuyệt sắc như thế nhìn chằm chằm, Lưu nhân còn cảm thấy tim đập hơi nhanh, nhưng chỉ một lát thì cảm thấy có gì đó không đúng…

Sao đôi mắt hoa đào kia như muốn đục hai cái lỗ trên người mình vậy?!

Đầu đầy mồ hôi lạnh, Lưu nhân lập tức quăng ánh mắt cầu cứu về phía vị “Kim nữ hiệp” nào đó.

Không ngờ, không nhìn thì thôi, vừa nhìn thì Lưu nhân liền cảm thấy có một luồng gió lạnh quỷ dị nổi lên, chỉ một thoáng, cả người như bị nhốt trong đầm băng, toàn thân lập tức đông cứng.

“Rút dao tương trợ?” Triển Chiêu hơi nheo mắt.

“Đúng vậy, Lục muội anh dũng vô địch, có thể nói là anh hùng cứu mỹ nhân!” Bạch Ngọc Đường thêm mắm thêm muối.

Kim Kiền lùi về phía sau một bước.

“Một đường hộ tống?” Triển Chiêu tới gần một bước.

“Đúng vậy, nghe nói Lục muội và người này cưỡi chung một lừa, nên gọi là thiếp thân hộ tống!” Bạch Ngọc Đường đổ thêm dầu vào lửa.

Kim Kiền bỗng nhiên trừng nhìn Bạch Ngọc Đường: Chuột chết, ngươi đừng bỏ đá xuống giếng nữa!

Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn lại: Ngũ ca ta gần đây rảnh rỗi nhàm chán!

“Quả nhiên là trung can nghĩa đảm, anh hùng hơn người ha…. Kim huynh!”

Gió lốc gào thét nổi dậy theo hai chữ cuối cùng, cuồng quét cả khách điếm.

Chỉ một thoáng, khắp nơi lầm than, cực kỳ bi thảm.

“Ôi trời!”

“Mẫu thân ơi!”

“Phụ thân à!”

“Muội muội hỡi!”

Trong cuồng phong, Bạch Ngọc Đường cười mờ ám nhận Tiểu Miêu Nhi vẻ mặt bất đắc dĩ từ trong lòng Triển Chiêu, hướng về phía tâm bão nào đó vung tay lên, môi mỏng nói ra khẩu hình:

Lục muội, bảo trọng!

Mà Kim Kiền, đã sớm không rảnh bận tâm đến mỗ chuột chỉ biết bỏ đá xuống giếng nữa, nhìn người trước mắt từng bước đi về phía mình, dung nhan tuấn tú nhuộm lên từng tia mị sắc, cả người như bị knock out.

Tiêu rồi! Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi!

Tiểu Miêu gọi ta là “Kim huynh”…..

Vậy có nghĩa là mức phẫn nộ đạt level MAX rồiiiiii!

Lần trước là mấy ngày không xuống giường được nhỉ? Ba ngày? Hay là năm ngày?

Một cánh tay ôm eo nhỏ của mình, hô hấp nóng rực mang theo hương cỏ mị sắc triền miên khắp toàn thân: “Lần này là bảy ngày.”

“NO!!”

Tiếng kêu thảm thiết của Kim Kiền lóe lên rồi biến mất theo gió lốc lạnh run trong khách điếm.

Chúng anh hào đang ở trong khách điếm rớt nước mũi lập tức cùng nhau thở phào nhẹ nhỏm.

“Đi, đi chưa?”

“Triển đại nhân đi rồi à?!”

“Trời ạ, sống sót sau tai nạn!”

“Mẹ ơi, trời xanh có mắt!”

“Đại nạn không chết tất có hạnh phúc mai sau!”

Đám anh hùng hào kiệt mềm oặt nằm sấp vui đến phát khóc.

“Ngũ đệ! Ngũ đệ! Nhanh cho chúng ta mấy viên Vạn Sự Đại Cát Hoàn đi!”

Trên đài cao, Đinh Triệu Huệ vừa lạnh run vừa nói với Bạch Ngọc Đường.

Bên cạnh là Trí Hóa, Đinh Triệu Lan, Vũ Mặc, Bùi Mộ Văn vừa hắt xì vừa mong đợi nhìn Bạch Ngọc Đường.

“Muốn Vạn Sự Đại Cát Hoàn để giải độc à?” Bạch Ngọc Đường nhìn về phía mọi người.

Sáu người cùng nhau gật đầu.

“Các người cũng muốn à?” Bạch Ngọc Đường lại quét về phía nội đường.

Chúng anh hùng gật đầu như giã tỏi.

“Tiểu Miêu Nhi!” Bạch Ngọc Đường nhìn về phía Tiểu Miêu Nhi trong ngực, nhíu mày cười.

Tiểu Miêu Nhi khẽ thở dài một cái, từ trên người Bạch Ngọc Đường trượt xuống, chạy đến leo lên đài cao, cởi xuống một cái túi lớn, tay khẽ chuyển, ném cái túi cao ngang ngửa mình lên trên đài cao.

Bạch Ngọc Đường nhảy lên theo, nhàn hạ khoanh chân ngồi xuống, nhìn Tiểu Miêu Nhi mở túi ra, hiện ra một đống thuốc viên màu nâu ở bên trong.

Sau một khắc, Tiểu Miêu Nhi nâng tay áo lên, hai tay chống nạnh, nheo hai mắt to lại, hít sâu một hơi, lên tiếng hét to:

“Bí chế độc nhất vô nhị của đệ tử quan môn của Y Tiên Độc Thánh Kim Kiền, thủ công chế biến tinh xảo, tinh khiết tự nhiên không ô nhiễm, chỉ cần một viên, cho dù là cổ độc Miêu Cương hay là kịch độc đoạt mệnh thì vẫn có thể giải trừ trong nháy mắt, có độc giải độc, không độc dưỡng sinh! Hôm nay là khuyến mãi chiết khấu cuối năm, một viên chỉ còn chín lượng tám! Chín lượng tám, mang Vạn Sự Đại Cát về nhà!”

Tiếng rao vừa ra, cả nhà lập tức nổ tung.

“Gì?”

“Chín lượng tám?”

“Bình thường không phải chỉ có năm lượng thôi sao?”

“Đây là cướp của!”

“Đây là lừa dối!”

“Đúng vậy, Tiểu Miêu Nhi, mấy thúc thúc bá bá chúng ta đều là người trong nhà, có thể giảm giá hay không?” Đinh Triệu Huệ đại diện top 5 hô hào.

“Cái này…” Tiểu Miêu Nhi có chút khó xử, “Đây là do mẹ định giá, Zan mỗ không thể sửa.”

“Bớt nói nhảm đi!” Bạch Ngọc Đường ngồi phía sau nhướng cao mày kiếm, mắt hoa đào tóe ra hàn quang lạnh lùng, “Rốt cuộc có mua hay không?”

Mọi người xụi lơ trên mặt đất nhất thời lệ rơi:

“Mua mua mua!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.