Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Quyển 14 - Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ-Chương 531 : Chương 293: Phiên Ngoại Tiếp




Ánh trăng đẹp lòng người, ngọn đèn dầu lay lắt.

Việc trọng đại của giang hồ, trăm người hội tụ.

Thị trấn Lưu Gia, trong khách điếm cao ba tầng, cột đình huy hoàng, người người tấp nập.

Trăm bàn tiệc rượu bày đầy ở sảnh chính, tầng một và tầng hai, khắp nơi đều là tiếng người huyên náo, thanh âm uống rượu vung quyền vang vọng tới nóc nhà.

Mà ở tầng ba lại dày đặc màn che tầng tầng lớp lớp, trong đó có bóng người mơ hồ, không thấy rõ người, chỉ có thể nghe thấy tiếng cười đùa của nữ tử.

“Lưu huynh, ta nói cho ngươi biết, trên tầng ba này đều là những nữ tử đi xem mắt, từ tiểu thư khuê các đến tiểu cô nương, từ hiệp nữ giang hồ đến mỹ nữ tuyệt thế, đều là những mỹ nữ có thứ hạng cao trong trăm mỹ nhân đấy.” Kim Kiền ngồi trong góc ở lầu một, đội một cái đấu lạp cực kỳ chói mắt, vừa ăn thức ăn trên bàn, vừa giới thiệu cho Lưu Nhân bên cạnh.

“Còn lầu một và lầu hai, đều là công tử anh hùng danh chấn một cõi, cho dù là giang hồ hảo hán, hay là công tử nổi tiếng, chỉ cần có tiếng tăm là có thể chiếm được một thứ hạng.”

“Lưu, Lưu mỗ thật sự là thiếu hiểu biết, việc trọng đại như thế, vì sao chưa từng nghe nói qua?” Lưu Nhân bàng hoàng.

“Hắc hắc, ngươi đương nhiên là không biết rồi.” Kim Kiền dương dương tự đắc nói, “Có thể nhận được thiếp mời của đại hội xem mắt đều là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy trong dân gian, giang hồ và quan gia, dân chúng tầm thường tất nhiên là không thể đi vào trấn này rồi.”

“Thì ra là thế!” Lưu Nhân cảm khái, lại có chút nghi hoặc nhìn về phía Kim Kiền, “Vậy Kim nữ hiệp ngươi vì sao có thể đi vào trấn này?”

“Tất nhiên rồi, ta là người sáng lập ra đại hội xem mắt này mà!” Kim Kiền hào sảng vỗ ngực.

“Sáng, sáng gì?” Lưu Nhân càng nghi hoặc.

“Haiz, cái đại hội xem mắt là một tay ta bố trí!” Kim Kiền đắc ý nói.

“Đây là bút tích của Kim nữ hiệp à?” Lưu Nhân sững sờ.

“Đúng vậy…” Kim Kiền hoài niệm, “Năm năm trước, Hoàng Thượng đích thân truyền lệnh, ta nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, vượt qua khó khăn trùng điệp mới có thể thiết lập ra đại hội xem mắt này, sau này, được coi là việc trọng đại của giang hồ tổ chức mỗi năm một lần…”

“Là Hoàng Thượng lệnh Kim nữ hiệp làm việc này à?” Lưu Nhân bàng hoàng.

“Đúng vậy, nếu không phải Thiên tử ra lệnh thì ai dám ở dưới chân Thiên tử mở một bữa yến hội lớn như vậy!” Kim Kiền gật đầu.

“Hoàng Thượng… Vì sao phải cố sức tổ chức một lễ hội xem mắt lớn như vậy?” Lưu Nhân rối rắm nghĩ hoài không ra.

“Cái này à…” Kim Kiền cong cong mắt nhỏ, vô thức vui mừng lên tiếng, “Là bởi vì, có cái tên sống chết không chịu thành thân, kết quả, làm hại tỉ lệ thành thân của cả thành Biện Kinh nhanh chóng giảm xuống, ảnh hưởng nghiêm trọng đến dân kế dân sinh…”

Lưu Nhân: “…”

Vì sao Lưu mỗ nghe không hiểu câu nào vậy?

“Nhưng không ai ngờ, đại hội xem mắt này mặc dù không giải quyết được hôn nhân đại sự của người nào đó, nhưng lại mang đến tiền thu không nhỏ cho quốc khố, hơn nữa còn có không ít công tử tiểu thư thành đôi ở đại hội xem mắt, coi như là chó ngáp phải ruồi giải quyết tình huống bi thảm của tỉ lệ thành thân. Cho nên, đại hội xem mắt này vẫn tiếp tục được tổ chức, dần dà đã biến thành việc trọng đại nhất, có thể nói là khá bất ngờ.”

“Kim huynh nói thật sâu xa, Lưu mỗ thật sự là văn sở vị văn.” Lưu Nhân mở to mắt xoay vòng vòng.

Văn sở vị văn: lần đầu được nghe thấy.

“Không sao! Hôm nay chúng ta chỉ cần xem náo nhiệt là được rồi!” Kim Kiền lơ đễnh vung tay lên, “Đợi chút, phần náo nhiệt nhất của đại hội xem mắt sắp bắt đầu rồi.”

“Phần náo nhiệt?”

“Thấy cái đài cao ở giữa kia không?” Kim Kiền đưa một ngón tay ra chỉ.

Lưu Nhân đưa mắt nhìn, giữa sảnh chính của khách điếm có xây một tòa đài cao chừng ba thước, trên lót thảm đỏ, rất lớn, ít nhất có thể chứa được hơn ba mươi người.

“Phần này là, tân nương ném tú cầu!” Kim Kiền nói.

“Tú cầu?” Lưu Nhân trừng mắt, “Tân nương ném?”

“Đúng vậy, mời một trăm vị công tử độc thân trên giang hồ lên đài, sau đó các tiểu thư hiệp nữ kén rể ở tầng ba sẽ nhấc màn che lên, ném tú cầu ra ngoài, chọn rể. Trên đài nếu công tử nào bị tú cầu đập trúng là có nghĩa đồng ý thành thân với chủ nhân của tú cầu.” Kim Kiền nước miếng tung bay giải thích.

“Hơn một trăm người lên một lượt à?” Lưu Nhân trừng mắt.

“Không!” Kim Kiền lắc đầu, “Dựa theo bảng xếp hạng, một nhóm năm người lên đài, lên đài đầu tiên chính là năm vị công tử đứng đầu.” Nói đến đây, Kim Kiền nhíu mày vui vẻ, “Lưu huynh à, lát nữa ngươi cẩn thận một chút.”

“Hả?” Lưu Nhân sửng sốt.

Kim Kiền nhìn khắp mọi nơi: “Mặc dù hôm nay ta chọn vị trí này coi như là an toàn, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất!”

“Sao, nghĩa là sao?”

“Trong lầu ba, mặc dù không ít tiểu thư nhà giàu thiên kim khuê các, nhưng cũng không thiếu nữ tử giang hồ, nghe nói có những nữ hiệp giang hồ vì muốn có thể ném trúng một lang quân như ý ở tương thân yến nên mỗi người đều khổ luyện tuyệt kỹ Tú Cầu Đập Người! Có một lần, có một tú cầu của một nữ hiệp đập xuống mặt đất sâu hơn một thước, đào không ra được…. Ta nhớ lại xem, đúng rồi, là Bắc hiệp Âu Dương Xuân…”

Thân hình Lưu Nhân run lên, liếc nhìn màn tơ bồng bềnh duy mỹ ở lầu ba, nuốt nước miếng cái ực.

“Hơn nữa, mấy tên công tử đầu bảng này đều là nhân trung long phượng, tuyệt đối là vị hôn phu được chạy theo như vịt, cho nên, mỗi năm vòng thứ nhất của tương thân yến, nhất định là có mấy trăm tú cầu cùng ném tới, khó tránh khỏi có chút bất cẩn ảnh hưởng tới quần chúng. Có vài tiểu thư đưa ra ý tưởng táo bạo, bỏ chút mê hương ở trong tú cầu… Muốn đục nước béo cò… Cho nên… Hắc hắc…” Kim Kiền hướng Lưu Nhân lộ ra một biểu hiện “Ngươi hiểu mà”.

Lưu Nhân lại nuốt hai ngụm nước miếng, yên lặng nhích gần về phía cửa ra vào.

“Yên tâm đi Lưu huynh, mọi chuyện có ta bảo kê cho ngươi!” Kim Kiền hào sảng vỗ vai Lưu Nhân.

Lưu Nhân liếc mắt nhìn ngón tay nhỏ nhắn trên vai, sắc mặt vụng trộm ửng hồng, cẩn thận nhẹ gật đầu.

“U! Bắt đầu rồi! Bắt đầu rồi!” Kim Kiền đột nhiên chấn động, chỉ vào trong khách điếm.

Lưu Nhân giương mắt nhìn, một thanh niên mặc trường sam xanh biếc nhảy lên đài cao, hướng mọi người ôm quyền: “Các vị, hữu lễ!”

Đại sảnh tràn ngập tiếng ồn lập tức yên tĩnh trở lại.

“A! Là Chân Trường Nhạc à?” Kim Kiền bốc một nắm hạt dưa, “A đúng rồi, thê tử của Chân Trường Đình sắp sinh rồi, cho nên để Chân Trường Nhạc đến chủ trì!”

“Vị này, Kim nữ hiệp cũng biết à?” Lưu Nhân nhìn về phía Kim Kiền.

“Biết chứ, biết chứ!” Kim Kiền nhổ vỏ hạt dưa ra, “Nhị trang chủ của Trân Tụ Sơn Trang, nơi giám định bảo vật quyền uy trong giang hồ, Chân Trường Nhạc.”

Quả nhiên, công tử áo lục trên đài mở miệng tự giới thiệu: “Tại hạ là Chân Trường Nhạc của Trân Tụ Sơn Trang, nhận được lời mời của Bùi thiếu trang chủ của Thiên hạ đệ nhất trang, đặc biệt đến chủ trì việc trọng đại lần này, Chân Trường Nhạc mới đến, nếu có chỗ nào không ổn, xin chúng anh hùng bao dung, tha thứ cho. Trường Nhạc xin thỉnh tội với các vị trước.”

Nói xong, ôm quyền thi lễ.

Dưới đài lập tức kêu réo ầm ĩ.

“Chân Nhị trang chủ, không thành vấn đề!”

“Bọn ta đều là người thô kệch, còn cần Chân Nhị trang chủ chiếu ứng nhiều hơn!”

“Chân Nhị trang chủ, chúng ta hãy bớt lời, nhanh chóng bắt đầu đi!”

Chân Trường Nhạc cười: “Được! Vậy thì nói ít lại! Tương thân yến tân nương ném tú cầu chính thức bắt đầu!”

Dưới đài lập tức hoan hô.

“Trước tiên cho mời năm vị anh hùng giang hồ đứng đầu bảng năm nay lên đài.” Chân Trường Nhạc lên tiếng hô to, “Hạng thứ năm, trợ thủ đắc lực dưới trướng Bát Phủ Tuần Án Nhan đại nhân, được gọi là bán mặt sát Ngũ phẩm Hiệu úy Vũ Mặc!”

Lời vừa nói ra, dưới đài lập tức la hét ầm ĩ.

“Này này, lão tử mạnh hơn nhiều so với bán mặt sát, vì sao không phải là lão tử chứ?!”

“Thứ hạng này không đúng, bán mặt sát chỉ có nửa gương mặt là có thể trưng ra thôi!”

“Đúng đấy, lão tử đây ít nhất là cả khuôn mặt đều bày ra nè!”

“Dựa vào cái gì mà tên mặt đá kia là hạng thứ năm? Ta không phục!” Thanh âm lớn nhất, cao nhất hiển nhiên là Ngải Hổ.

Ở trong tràng chửi bậy, một bóng đen im hơi lặng tiếng nhảy lên đài cao.

Áo đen giày đen, tóc đen mắt đen, nửa mặt lãnh mị, nửa mặt sẹo hủy, đứng trên đài, sát khí lạnh lẽo thoáng chốc bao trùm khắp nơi.

Dưới đài véo một chút~~~ Yên tĩnh lại.

Mà ngay cả Ngải Hổ đang xung nhất cũng ngoan ngoãn rụt cổ ngồi xuống.

“Là Vũ Hiệu úy!” Trong góc, Lưu Nhân kinh hô một tiếng.

“Chậc chậc, Vũ Mặc cũng đến lúc nên đàm hôn luận gả rồi!” Kim Kiền sờ cằm trầm tư, “Hơn nữa nhìn giá thị trường thì có vẻ cũng rất tốt!”

Lưu Nhân quay đầu nhìn vẻ mặt của Kim Kiền, chẳng hiểu tại sao lại rùng mình một cái.

Trên đài, Chân Trường Nhạc nhìn đám giặc dưới đài, cười hắc hắc, nhíu mày nói: “Xem ra hạng thứ năm của Vũ Hiệu úy Vũ Mặc là xứng đáng.”

Vũ Mặc nhìn lướt qua Chân Trường Nhạc, nhíu mày: “Nhanh đi, ta còn có công vụ trong người!”

Chân Trường Nhạc rùng mình một cái, vội lên tiếng nói tiếp: “Hạng thứ tư của bảng xếp hạng những công tử độc thân hoàng kim trên giang hồ: Đinh thị song hiệp, hai huynh đệ Đinh Triệu Lan, Đinh Triệu Huệ!”

Lời vừa dứt, hai bóng người cùng bay lên đài cao, cùng hướng mọi người ôm quyền thi lễ.

“Đa tạ chúng anh hùng giúp đỡ.” Đinh Triệu Lan cười ngại ngùng.

“Ha ha ha, đa tạ đa tạ!” Đinh Triệu Huệ cười đắc ý.

Dưới đài cười vang.

“Đinh đại hiệp là xứng đáng!”

“Đinh Nhị hiệp ngươi là tặng thêm thôi!”

“Ha ha ha, nói rất hay.”

“Chậc! Huynh đệ Đinh thị chưa thành hôn à…” Kim Kiền liên tục lắc đầu, “Tám phần là bị Đinh Nguyệt Hoa và mấy đứa nhỏ làm trễ nãi rồi.”

“Kim nữ hiệp cũng biết hai vị này à?” Lưu Nhân hỏi.

“Hai tên nô lệ của muội muội, hôm nay đã biến thành nô lệ của ba đứa cháu rồi, thảm quá…” Kim Kiền cảm khái.

“Khụ…khụ, yên lặng một chút!” Chân Trường Nhạc vội vàng ổn định tràng diện, “Cho mời nam tử hoàng kim còn độc thân thứ ba, Yêu hồ đen Trí Hóa!”

Một tiếng này vừa ra, chợt nghe dưới đài điên cuồng, quả thật như sắp lật ngược cả tòa khách điếm.

“Cái gì lộn xộn vậy! Sao Hồ ly tinh đen lại đứng thứ ba?!”

“Hắn mua hạng đó!”

“Lão tử không phục!”

“Kháng nghị! Kháng nghị!”

Người duy nhất không đồng ý là Ngải Hổ: “Sư phụ của ta là tốt nhất! Ai dám không phục? Ta bào hắn!”

Đáng tiếc ý kiến của Ngải Hổ bị mọi người trực tiếp bỏ lơ.

Lưu Nhân bị trận thế này dọa cho kinh hãi: “Trí Hóa là nhân vật nào, vì sao chỉ mới đọc tên lên thôi mà có thể khiến cho nhiều người tức giận đến như vậy?”

“Hắc hắc, ngươi nhìn xem sẽ biết.” Kim Kiền cười.

Lại nhìn trên đài cao, trong tiếng căm phẫn của quần hùng, một bóng người màu tím bay lên đài cao, hướng mọi người ôm quyền: “Các vị, Trí Hóa hữu lễ.”

“Lăn xuống đi!”

“Ai cho ngươi đi lên!”

“Xuống đi! Xuống đi!”

Tiếng la hét giống như sóng to gió lớn bay về phía đài cao.

Chân Trường Nhạc hiển nhiên là chưa bao giờ thấy qua trường hợp lớn như vậy, cho nên nhất thời sợ ngây người.

Trí Hóa thì ngược lại, vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên hất ống tay áo lên, nhẹ giọng cười nói: “Tại hạ là người nhã nhặn lịch sự, lòng dạ bao dung, chó sủa như thế, tại hạ nghe không hiểu.”

Yên tĩnh trong nháy mắt.

“Hồ ly đen, mụ nội nó ngươi mắng ai đó?!”

“A! Hắn vừa mới mắng người hả?”

“Hắn nói gì vậy, ta nghe không hiểu!”

“Hắn nói chúng ta là chó!”

“Gì!”

“Các huynh đệ, đốt nhà hắn!”

Lập tức, quần chúng sục sôi, mọi người liều chết xông lên.

“Kim nữ hiệp, phiền phức rồi!” Lưu Nhân kêu sợ hãi.

“Yên tâm, hàng năm đều như vậy! Quậy không lên nổi đâu.” Kim Kiền bình tĩnh ăn một miếng Quế Hoa Cao.

Quả nhiên, không đợi mọi người xông lên, một dây cung màu bạc bay lên, giống như ánh trăng ngưng xoáy, trong nháy mắt đã trói đám người xông lên trước ném trở về trên mặt đất.

“Ai dám làm loạn?!” Diệt Nguyệt Huyền chói lọi trên đầu ngón tay Vũ Mặc, lạnh giọng quát, mọi người lập tức im lặng.

Sau một khắc, một bóng dáng màu trắng bay lướt lên đài cao, Kim Đao bên hông chói lọi quét ra trong phút chốc, rồi lại tra vào vỏ.

“Các vị anh hùng, bình tĩnh chớ nóng!”

Người này, mặc áo tơ đơn sắc, hoa vân thêu chìm, con mắt dài rét lạnh, cười nhạt, chỉ đứng ở một chỗ thôi nhưng toàn thân hiện ra khí tức nghiêm nghị hào hiệp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.