Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Quyển 14 - Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ-Chương 511 : Chương 273




Kim Kiền có nằm mơ cũng không ngờ đến ở vào cái thời đại Bắc Tống ngàn năm trước lại có thể nghe được thứ tiếng Anh nửa nạc nửa mỡ này...

Đã thế lại còn phát ra từ mồm đại boss phe phản diện.

Trong khoảnh khắc, Kim Kiền cảm giác não mình có chút được mở mang. Vô số suy đoán như măng mọc sau mưa.

Không nhẽ Đại Tống thời này đã thông thương buôn bán thịnh trị đến độ hoàng gia còn mở lớp tiếng Anh?

Ấy bậy bậy bậy! Một ngàn năm trước phải dùng tiếng Anh cổ chớ! Mà phát âm cũng phải kiểu thượng cổ chớ!

Dù cái kiểu phát âm bánh bèo này không ra gì nhưng cũng là thứ ngôn ngữ hiện đại...

Hiện đại...

Ô chả lẽ Tương Dương Vương xuyên không????

Hay hắn có thủ hạ là dân xuyên không???

Lạy chúa tên phản diện này làm ơn an phận giùm đi! Cứ cố chống lại ý trời làm gì không biết!?

Kim Kiền lúc này, sắc mặt tái xanh, da mặt giật giật, nổi gân xạm mặt, toàn thân run lên, miệng sùi bọt mép. Tất cả mọi phản ứng trên đều xảy ra cùng một lúc.

"Kim Kiền!"

Một giọng trầm ấm vang lên bên tai, khiến hồn vía đang lạc phương nào của Kim Kiền lập tức quay lại. Kim Kiền nhìn sang người bên cạnh... Mặt Triển Chiêu tái nhợt, rèm mi run rẩy, ánh mắt đầy sợ hãi...

Hả? Sợ hãi?!

Kim Kiền chớp mắt: "Triển đại nhân?!"

Triển Chiêu nắm chặt bàn tay đang gọn lỏn trong lòng bàn tay mình, giọng khàn đặc: "Kim Kiền!"

"Hahhahhaah"

Đột nhiên, Tương Dương Vương cười lớn ngắt lời Triển Chiêu. Triển, Kim quay đầu trừng hướng Tương Dương Vương. Trong khi Kim Kiền tỏ vẻ kinh ngạc thì Triển Chiêu đã đằng đằng sát khí.

Tương Dương Vương quắc đôi mắt diều hâu khát mồi sắc lẹm nhìn lại, u quang loé ra, thần sắc hung hiểm, cất giọng: "Bổn vương quả nhiên không lầm! Kim Kiền chính là thiên nhân!"

Giề?

Lông mày Kim Kiền khẽ giật giật.

Triển Chiêu nheo mắt, sát khí cuồn cuộn, khiến tà áo màu máu phần phật bay lên trong gió.

Nhưng...

Tương Dương Vương thì có vẻ khá vô cảm và lãnh đạm với luồng sát khí bức người nọ, trầm ngâm đăm chiêu một cách chẳng liên quan, lẩm bẩm mấy câu rè rè trong họng:

"Thượng cổ lưu truyền cuốn kì thư, được gọi là Thiên thư, chép rằng, tiên giới có tiên nhân, sống ở cửu thiên, chớp mắt trăm dặm đi mây về gió, âm cách ngàn trùng vẫn nghe được rõ, thứ xa vạn trượng vẫn thấy tỏ tường...Thím à:v Đây là lúc nào? Thím có thể tắt giùm bài ca truyền thuyết thần thoại không ăn nhập này luôn và ngay không?

Còn cái gì mà thiên thư... Cho xin đi! Thần thoại chí ít cũng nên nói đến mấy cái tên Phong thần, Tây du kí, Sơn hải kinh nghe cho bảnh chút! Thiên thư? Cái tên nghe vô trách nhiệm vầy mà cũng phun ra được!?

Mặt Kim Kiền chán nản nhìn Tương Dương Vương, thiếu mỗi nước ngáp. Triển Chiêu thì vẫn duy trì bộ mặt như muốn nuốt sống kẻ thù đến nơi.

Dường như, Tương Dương Vương vẫn rất thản nhiên, tiếp tục nói đều đều, giọng như thôi miên, hai mắt quỷ dị, tiếp tục ngâm thơ:

"Tương truyền, trăm năm một lần, thiên nhân giáng thế, phổ độ chúng sinh, cứu rỗi nhân gian. Khi Người hạ phàm, bỗng sinh dị tượng, trời rung đất chuyển, sấm chớp lôi đình..."

Nói tới đây, Tương Dương Vương nhìn Kim Kiền, khiến mắt nàng khẽ giật giật.

Trời rung đất chuyển, sấm chớp lôi đình? Nghe có mùi máy thời gian ở đây!

Mải suy nghĩ, Kim Kiền hoàn toàn không để ý thấy nét mặt đại biến của Triển Chiêu bên cạnh. Sắc mặt chàng dần chuyển trắng bệch như sương.

"Thiên nhân thần thông quảng đại, phân biệt quỷ thần, dự liệu thiên cơ, vạn sự thiên hạ, thập phần nắm rõ!" Tương Dương Vương cười quỷ dị, "Mà... Khắp giang hồ xưa nay có ai mà không biết Kim giáo uý là kẻ có thể thông quỷ đoạt thần, tiên đoán tương lai?"

Í? Chờ đã!? Chỉ là trùng hợp thôi mà?!

Trời ơiiiii! Tin đồn thôi!

Đều tại Công Tôn Trúc Tử mê tín dị đoan truyền ra báo hại ta rồi!

Kim Kiền khóc không ra nổi nước mắt.

Trong lúc đó...

Hồng ảnh thẳng tắp, bỗng chốc hoá đá...

"Còn có... Đồng Võng Trận...", Tương Dương Vương nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng hếu.

Kim Kiền theo phản xạ run khẽ.

Tương Dương Vương chậm rãi nói, hai mắt nheo lại: "Đồng Võng Trận vốn xưa nay nổi tiếng là quỷ môn quan, đã bước vào thì không mong ngày thoát, chưa có ngoại lệ. Vậy mà Kim Kiền ngươi lại toàn mạng quay về, cứu người trở ra...", Tương Dương Vương ngừng lại, giọng nhấn nhá: "Mà điểm quỷ dị nhất... Chính là ngươi và Bạch Ngọc Đường biến mất 7 ngày... Chẵn 7 ngày!"

Kim Kiền nuốt ngụm khí tràn lên nơi cuống họng, miệng mở hé nhưng có vẻ không biết nói gì hơn.

Trong lúc đó, Tương Dương Vương nhếch miệng lởm chởm răng nanh, lộ vẻ đắc ý.

"Thiên thư viết, thiên nhân có thể xuyên không, cải thiên mệnh. Vốn dĩ bổn vương đã từng không hiểu, thế nào là xuyên không, thế nào là nghịch thiên cải mệnh? Nhưng nay đã rõ..."

"My God!"

Thiên thư xịn thế? Có cả từ xuyên không? Từ ngữ chuyên môn hoá công nghệ cao gớm!

Thực sự là bóc mẽ gốc gác của ta quá đi!

Kim Kiền gạt mồ hôi, toàn lưng ướt đẫm, chỉ muốn ngất đi ngay và lập tức."Wǒ chī yào nǐ mǔ?"- Tương Dương Vương một lần nữa nhắc lại khiến mí mắt Kim Kiền muốn dựng ngược.

Tương Dương Vương trầm giọng quỷ dị: "cái này, là thiên ngôn, người thường không hiểu. Duy chỉ thiên nhân mới thấu!"

Nói đến đây, mắt ưng loé lên cay nghiệt, "Kim Kiền! Ngươi rõ ràng hiểu!"

Tiên sư cái thứ tiếng Tây pha Tàu như ngươi ông đây thực không muốn hiểuuuuuu!

Mặt Kim Kiền đen xì, gần như đã hết sức để muốn phỉ nhổ.

"Kim Kiền! Ngươi chính là thiên nhân được chép trong thiên thư!", Tương Dương Vương đưa ra kết luận có vẻ nguy hiểm.

"Hàm hồ!", bên cạnh nảy ra tiếng hét khiến Kim Kiền muốn rớt tim, thiếu điều nhảy dựng lên.

Vừa quay lại, đã thấy mặt Triển Chiêu nhợt nhạt thanh sương, tinh mâu tràn huyết, cả người run lên, cực kì tức giận.

"Đúng! Ngươi nói láo!", Kim Kiền phụ hoạ, "Ông đây không phải thiên nhân! Ta..."

"Ngươi không nhận cũng không sao!", Tương Dương Vương cười lạnh, "đến nay ngươi cũng chỉ là món đồ trong túi ta, Triệu Tước này có thiên nhân trong tay, lo gì đại sự không thành!"

Lập tức, vài trăm tên từ sau lưng ập đến vây kín Triển Chiêu và Kim Kiền.

"Ngươi muốn làm gì?", Triển Chiêu lớn giọng.

"Thì thỉnh thiên nhân về chứ sao!", Tương Dương Vương vung tay, "bắt sống cho ta!"

Một thoáng sau, sĩ binh trọng giáp lao lên như thuỷ triều trỗi dậy.

Kiếm quang trước mắt Kim Kiền cũng đồng thời loé lên, sáng đến chói mắt.

Không phải chứ!?

Kim Kiền lộ rõ kinh sợ, theo phản xạ nắm chặt lấy người bên cạnh.

Hồng y khẽ run lên trong thoáng chốc, tức thì, Cự Khuyết rời vỏ, kiếm quang trắng xoá, ra sức lan toả, ép đoàn quân Tương Dương Vương về phía sau.

"Triển mỗ ở đây, các ngươi đừng mong tiến thêm nửa bước!"

Hồng y phấp phới, vẽ ra những vằn vện đỏ rực trong đêm.

"Lão tặc ngươi muốn làm gì!?", Tiếng chửi mắng lanh lảnh của Bạch Ngọc Đường vang dội.

Lời vừa dứt, tay áo Tương Dương Vương cũng đồng thời vung lên, hàng trăm mũi tên lao nhanh về phía đám Trí Hoá và Bạch Ngọc Đường.

"Bạch Ngũ gia! Vũ Mặc!" Kim Kiền thất kinh quay đầu lại nhưng chỉ thấy mũi tên dày đặc tầng tầng lớp lớp che khuất tầm nhìn.

"Kim Kiền! Cẩn thận!", tiếng Triển Chiêu bên tai, Kim Kiền như định thần lại. Kiếm quang của Triển Chiêu một lần nữa chói loà, vây phủ kín mình, không một lỗ hổng.

"Bắt sống Kim Kiền, thăng quan 2 cấp! Thưởng vàng ngàn lượng!", tiếng thét của Tương Dương Vương xé toạc màn đêm.

Tầng tầng ánh đao như ong vỡ tổ. Kiếm quang rợp trời, đao vũ ào ạt, như muốn siết chặt thanh quản người ta.

Tuy vậy, trong phạm vi ba tấc, mọi sát chiêu đều bị chặn lại bởi một thân hồng ảnh.Máu thịt tung toé, nhuộm đỏ lưỡi đao, những ngón tay cầm đao rướm màu đỏ tươi. Con ngươi đen lẫm liệt giờ cũng ánh lên màu huyết. Tuấn nhan Triển Chiêu nổi gân xanh lè, sát ý tanh nồng, giống như lũ bão ồ ạt, dần dần pha đặc không khí.

Thôi chết! Triển đại nhân có dấu hiệu tẩu hoả nhập ma! Lòng Kim Kiền sợ hãi, đột nhiên quỳ xuống đất, nặn ra chút máu nhỏ xuống, vỗ đất hét lớn: "Các con! Lên!"

Vô số cổ trùng từ dưới đất mò lên, nhưng chưa kịp thành hình thì đã bị đánh tan, đến tám phần cổ trùng chết, thân xác lả tả. Trong đầu Kim Kiền ong ong, chỉ thấy trống rỗng.

"Kim Kiền!", Triển Chiêu vừa tấn công vừa gọi to: "Nàng không sao chứ?"

"Không! Không sao!", Kim Kiền tỉnh ra, trả lời một câu rồi tiếp tục gọi cổ trùng.

Nhưng lần này còn tệ hơn. Cổ trùng vừa chui lên đã lập tức rã đám.

Sao đây?

Không nhẽ thuốc hết tác dụng? Hay ta liên tiếp sử dụng quá độ nên bị phản ứng phụ?

Tim đập liên hồi, mồ hôi đầm đìa, cả đầu ong lên.

Cổ trùng hết hiệu lực!

Hết dược đạn!

Vạn tiễn tề phát. Ngay cả đám Bạch thử cũng lâm nguy. Bị vây đánh thế này, ngay cả Triển Chiêu thân cô thế đoản cũng khó cầm cự.

Viện binh!? Sao đến giờ vẫn chưa tới?

"Thiên nhân! Ngươi đừng giãy dụa nữa! Mau theo bổn vương! Ta đảm bảo vinh hoa phú quý dát quanh người ngươi còn hơn chốn tiên giới! Hahhahahaa! Tương Dương Vương cười lớn, tiếng cười vang vọng bên tai Kim Kiền nghe rất ma mị.

Thiên nhân con khỉ!

Nếu ông đây mà là thiên nhân thì đã một đòn diệt sạch đám phản tặc nhà ngươi rồi!

Nộ khí xung thiên, bốc tận đỉnh đầu. Kim Kiền đứng dậy cao giọng quát: "Triệu Tước! Shut up ngay cho bà!"

Lời vừa vọng ra, hệt tên xé trời, vang cả một vùng, tĩnh cả chiến trường.

Trong nháy mắt, từ Tương Dương Vương đến trọng giáp binh, cung tiễn thủ cho đến đám người Khai Phong phủ đều đứng hình.

Thời gian như ngưng lại. Mọi người nhìn về phía Kim Kiền.

Lúc này, mắt Kim Kiền như muốn nổ tung. Gương mặt lẫm liệt. Nộ khí tràn ngập bốc ra nghi ngút từ cái thân hình bé nhỏ đang lấp bóng sau lưng Triển Chiêu, xem ra rất chi là... Ờm... Thần thánh?

Thần thánh cái nồi!

Thực ra là Kim Kiền bị chính giọng mình doạ cho phát sợ.

What!???

Thật là chó chạy cùng đường, gà quẫn rứt dậu, ta túng hét bừa. Thế mà cũng hét ra thứ âm thanh đẳng cấp thiên vương siêu sao!

Nhìn đi! Giọng ta làm mọi người shock chưa!

Í! Nhưng sao lại thế được?

Chắc chắn cũng có tí kinh ngạc vì có kẻ dám chởi mắng Tương Dương huynh đài đi!Mắt nhỏ Kim Kiền từ từ di chuyển, nhìn quét một vòng.

Mắt Triển Chiêu run lên, thân hình cứng đờ, có phần kinh sợ.

Trong khi đám Tương Dương Vương thì mồm há hốc, mắt trợn ngược, như thể nhìn thấy quái vật. Trong lúc đó, Tương Dương Vương thần sắc lộ ra vài phần sợ hãi.

Hử? Sợ hãi!?

Hay vì cái câu...

Shut up!?:v

Một luồng gió mới lùa qua

Tâm tư khai thoáng, trăm hoa ùa về:v

Cơ hội trời ban là đây!

Ai bảo Tương Dương huynh đài cương quyết gán cho ta cái danh hiệu thiên nhân! Thế nên cũng đành liều... Để cho chúng thấy cái được gọi là phong thái thiên nhân!

Nháy mắt, toàn thân tế bào trong Kim Kiền như bị kích thích, các nơ ron thần kinh não xoay chuyển chóng mặt, trong vòng 0.01 giây đã vẽ ra được kế hoạch hoàn hảo.

"Triệu Tước! Không được hỗn láo!"

Từng chữ trong cổ họng phát ra chậm rãi như hoà thượng tụng kinh! Kim Kiền từ từ giơ hai tay lên, hai mắt khép hờ, vẻ mặt như đang tiếc thương người đời, phổ độ chúng sanh, cuối cùng là cao giọng và xì xồ ra thứ tiếng Anh của trẻ con cấp 1.

"What's your name? My name is Jin Qian!"

"Dừng lại! Tất cả dừng lại!", Tương Dương Vương kinh sợ gắt lên. Không được tấn công nữa! Mắt ưng tham lam nhìn bóng gầy trước mắt như nhìn thấy quỷ.

Triển Chiêu thu kiếm, mắt đen sợ hãi, nhìn Kim Kiền không rời mắt.

Ánh mắt Kim Kiền không dám lệch nửa phân, tư thế như thể Jesus cứu khổ, những ngón tay ép lại nặn ra chút máu tươi.

"How are you? I'm fine, thank you! And you? Where are you from? I come from China! How do you do! How do you do!"

Nói xong câu cuối, Kim Kiền ngẩng đầu, hai tay đưa lên cao, "We are family!"

Dứt lời, vô số ánh sáng từ trong rừng bay ra, vây quanh Kim Kiền. Giống như ánh sáng màu vàng từ tứ phía vờn quanh Kim Kiền.

Mọi người há hốc mồm.

Đom đóm! Đom đóm! Giúp ta lần cuối.

Kim Kiền trong lòng khấp khởi, tóm lại chẳng quan tâm lần cuối này là thế nào, do huyết cổ hồi quang phản chiếu hay sao. Chỉ biết đom đóm hình thành một đạo ánh vàng như nước hồ lấp lánh khắp người.

Gió đêm lay động, ánh sáng thần tiên cưỡi mây bay lên...

"Thiên nhân! Quả nhiên là thiên nhân!"

Mặt Tương Dương Vương sáng lên. Toàn thân kích động.

Trong khi đó, hồng y hộ vệ lại run rẩy, như không thể nắm chặt nổi ba tấc kiếm trong tay.

"Thiên địa huyền hoang! Vũ trụ hồng hoang! Nhật nguyệt doanh trắc, thần túc liệt trương, đông tới hè về, thu hoạch cho xôm, Triệu Tiền Tôn Lý, Châu Ngô Trịnh Vương..."

Vòng sáng màu vàng lập loè, tiếng Anh dốt nát đã quên từ tám đời nào, giờ chỉ còn cách chém bừa...

Bao đại nhân bớ Bao đại nhân! Nhan thư sinh bớ Nhan thư sinh! Công Tôn trúc tử bớ Công Tôn trúc tử! Các ngài bay đến giùm đi! Kéo dài thêm nữa chắc ta chỉ còn nước đọc ra bảng tuần hoàn nguyên tố hoá họcccccc!Miêu nhi huynh đài! Huynh chạy lên ném phao cho ta mấy câu chém tạm coi!

Ánh nhìn Kim Kiền chậm rãi nhìn sang với dáng vẻ cầu cứu vị lãnh tụ cấp trên.

Nhưng mới nhìn sang, Kim Kiền đã vô cùng khiếp vía. Mặt Triển Chiêu lúc này đã trắng bệch. Hai mắt đỏ ngầu, thân hìn thẳng đứng run khẽ, cánh tay cũng không thể cầm chặt kiếm.

Ơ kìa Miêu nhi cố lên! Lúc này quan trọng, tuyệt không thể bể!

Kim Kiền vừa nghĩ vừa lau lau mồ hôi. Đột nhiên, lúc này sau lưng có người hét lớn: "Đến rồi!"

Là giọng của Nhất Chi Mai như sấm rền.

Kim Kiền trong lòng âm thầm ra lệnh. Ngay lập tức, tất cả đom đóm như tinh tú vây lấy Kim Kiền, khiến gương mặt nàng sáng lên như bức tượng Phật, khiến chung nhân kinh sợ.

Ngay cả Tương Dương Vương cũng không thể dằn lại kinh hãi, không tự chủ được mà lùi lại vài bước.

Kim Kiền mở to mắt, giống như hai đạo ánh sáng, nhìn thẳng Tương Dương Vương, giọng như chuông đồng, chấn động tâm can: "Triệu Tước! Ngươi thân là con cháu thiên gia, đáng lí hưởng phú quý một đời, vậy mà lòng sinh tà niệm, mưu chiếm xã tắc, tổn hại bách tính, tội không thể tha! Hôm nay, giáng Văn Khúc Tinh Quân thiên phạt Triệu Tước, đày vào lãnh ngục, không thể siêu sanh!"

Chữ cuối vừa dứt, vô số đom đóm tụ lại tựa như mũi tên vàng, lao vun vút thẳng hướng Triệu Tước mà đâm. Hắn thất kinh, vội né, chẳng may mất đà, hất văng khỏi lưng ngựa.

"Uỳnh!"

Một tiếng nổ vang lên. Hàng ngàn quân sĩ xông đến, hô hào tiếng sát, vang vọng đất trời. Tiếng hét biến thành đao sắc, đâm thẳng đạo quân Tương Dương, sát phạt huyết lục.

Ánh lửa ngợp mắt, chỉ kịp thấy bốn bóng người ngạo nghễ xông lên, tiếng cười giòn tan, bổ thẳng đám nghịch tặc. Khói bụi mù mịt, sát khí tứ phương.

Dù không nhìn rõ, nhưng thông qua giọng nói, có thể nhận ra bóng dáng Tứ Thử đang tả xung hữu đột.

Bao đại nhân đến rồi!

Kim Kiền mừng rỡ, quay đầu hét lớn, "Triển đại nhân!!!!!!! Á!"

Trước mắt phủ một màu đỏ, hơi thở nóng rực vây lấy, đôi tay rắn chắc ôm chặt người Kim Kiền vào trong.

Tim Kim Kiền vang lên từng tiếng thình thịch dồn dập như trống.

Sững lại giây lát, ngay sau đó, qua vai Triển Chiêu, Kim Kiền liếc thấy gương mặt đằng đằng sát khí của Tương Dương Vương chỉ huy đám quân của hắn lao lên.

"Triển đại nhân! Đằng sau!", Kim Kiền hét lên.

Triển Chiêu khẽ động, vội bỏ Kim Kiền ra, nhưng tay vẫn nắm chặt tay nàng, xoay cổ tay một cái, một đạo kiếm quang màu huyết toé ra.

Kim tác đúng lúc cùng vươn tới, kịp thời bảo vệ Triển Chiêu và Kim Kiền.

"Tiểu Miêu! Tiểu Kim Tử! Hai ngươi không sao chớ?", Bạch y như tuyết thoáng cái đã đáp đến bên.

Kim Kiền vui mừng quay đầu lại, và nhận ra cả Trí Hoá, Vũ Mặc cũng cùng lúc đứng trước mặt.

"Bạch ngũ gia! Sao lại...", Kim Kiền không nén nổi xúc động hỏi."Bùi gia trang đến rồi!", Trí Hoá chỉ phía đằng sau.

Kim Kiền vội đưa mắt nhìn rồi mừng quá suýt khóc.

Rất nhiều rất nhiều các cao thủ võ lâm tề tựu đông đủ hợp lại phá trận Tương Dương Vương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.