Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Quyển 14 - Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ-Chương 490 : Chương 252




"Hí hí! Triển đại nhân tới vừa kịp lúc. Bây giờ thuộc hạ sẽ biểu diễn uy lực huyết cổ cho Triển đại nhân thưởng thức!", Kim Kiền đắc ý vỗ ngực, rút ra một đầu ngân châm châm vào ngón tay, ép ra hai giọt máu, nhỏ xuống đàn kiến.

"Các em! Cho Triển đại nhân thấy lợi hại đi!"

Gió mát thổi tới, xào xạc lá cây.

Dưới bóng cây loang lổ, tiểu đội kiến thợ vẫn chăm chỉ công tác tìm kiếm thức ăn, có vẻ không mảy may bị Kim Kiền làm cho ảnh hưởng.

Triển Chiêu giương mắt nhíu mày. Kim Kiền chớp mắt cười gượng. "Hay là máu không đủ? Để thuộc hạ nhỏ thêm hai giọt!"

"Chậm đã!", Y tiên bước lên, ngồi xuống, dùng một ngón tay quết lên một con kiến đưa lên nhìn kĩ rồi đưa cho Độc thánh ngó qua. "Độc lão đầu! Ngươi xem!"

Độc thánh nheo mắt cười quỷ dị, "Quả nhiên là vậy! Đồ nhi ngoan! Đừng tốn máu nữa! Con dùng nước bọt thử xem!"

"Gì ạ?", Kim Kiền trợn mắt.

Triển Chiêu mí mắt giật giật không kiềm chế.

"Nước mắt hay mồ hôi cũng được!", Y tiên nghiêm nghị.Ều! Lúc này thì làm sao mà đổ được mồ hôi hay tuôn châu nhả lệ chứ!

"...", Kim Kiền nhìn Triển Chiêu, da mặt vừa kéo. Cuối cùng bất đắc dĩ vẫn chọn cách phồng mồm trợn má mà phun phèo phèo "Phư Phư Phư!"

Một đống như vòi rồng phun văng tứ tán trên đất. Cảnh tượng sau đó diễn ra khiến mọi người mắt tròn mắt dẹt. Đội kiến thợ quả nhiên bắt đầu di chuyển có trật tự, bước chân đồng đều, xếp thành ba chữ...

"Há há há..."

Một trận cười lớn từ trên cây truyền xuống. Bạch ảnh loé lên, thân phi xuống đất, bạch y thắng tuyết, nét mặt thơ hoạ, không ai khác chính là Bạch Ngọc Đường.

"Cái gì đây?! Triển Meo meo? Meo meo? Hố hố hố!". Bạch Ngọc Đường cười không dừng nổi, chỉ tay xuống đất.

Đúng vậy. Sau khi thấm đẫm máu và nước miếng của Kim Kiền, lũ kiến thợ hiện đang ngay hàng thẳng lối mà xếp thành ba chữ:

"Triển Meo meo?"

"Nghe đồn Tiểu Kim Tử ngươi có thể khống chế cổ trùng thông qua ý nghĩ. Vậy... Chẳng lẽ... Trong lòng ngươi, Xú Miêu chính là..."

"Triển meo meo?"

Triển Chiêu đứng dậy sững sờ, trừng mắt nhìn Kim Kiền. Gân xanh bạo nổi.

"Triển Tiểu Meo Meo? Tên này rất hay! Rất hay!", Bạch Ngọc Đường vỗ vai Triển Chiêu, cười không nhặt được mồm. Trong khi đó, cỗ hàn khí chính hãng Ngự Miêu trào ra mạnh mẽ.

Kim Kiền run lên, bật nảy cả người, hô lớn: "Triển đại nhân bớt giận! Thuộc hạ... Là do lũ trùng độc này... mới luyện tập huyết cổ thuật nên thật không quen! Nguyên nhân sự cố kỹ thuật này... thuộc hạ mới học nên xảy ra sơ hở. Thuộc hạ sau này nhất định không quản ngày dài đêm thâu, học hành tử tế, cải tiến không ngừng. Triển đại nhân trong lòng thuộc hạ chính là mỏ vàng chói loá, ấy nhầm, là nước sống liên miên cuồn cuộn chảy hoài không dứt!"

Này này này! Huyết cổ khống chế cổ trùng cũng quá bằng tà môn đi.

Ta chỉ là trộm kêu trong lòng gọi Triển đại nhân là Miêu nhi! Còn chưa bao giờ dám đặt cái biệt danh Triển meo meo giả nai như thế... Là saoooooooo!

Kim Kiền lòng bi thống, tinh thần suy sụp.

"Khụ!" Tóm lại, thuật huyết cổ của đồ nhi xem như đã luyện thành!", Y tiên cố nhịn cười, nói ra mấy tiếng.

"Chỉ cần hai giọt máu tươi, một chút nước miếng là có thể điều khiển hàng trăm con kiến thành cổ trùng! Nếu muốn tăng số lượng cổ trùng thì chỉ cần tăng máu là được!" Độc thánh cũng liếc mắt nhìn Triển Chiêu, khoé môi khẽ nhếch, cười nói thêm vào.

"Chờ đã!", Kim Kiền đột nhiên hoàn hồn, gấp giọng hỏi: "Tại sao lại cần nước miếng ạ?"

Triển Chiêu ngưng hàn khí, Bạch Ngọc Đường dừng tiếng cười, đồng thời nhìn về phía Y tiên Độc thánh.

"Thì là thuốc dẫn thôi!" Y tiên vuốt râu.

"Chính là có thể thúc đẩy tiến trình khởi động huyết cổ thuật!", Độc thánh giải thích."Chỉ dùng nước bọt thôi thì có được không ạ?", Kim Kiền vội hỏi.

Mỗi lần lấy máu đau lắm đó!

"Không có máu không được!" Độc thánh trợn mắt nhìn Kim Kiền.

"Thì ra là vậy!", Kim Kiền ra sức gật đầu.

Jesus đại lão gia! Thần tiên ca ca thiên sứ đại tỷ!

Thế này cũng được sao!

Chờ đã! Đại sư phụ hình như vừa nói, mồ hôi nước mắt cũng đều được! Chẳng phải nói chất lỏng trên toàn cơ thể ta đều là bảo bối hay sao!

Oa oa! Đúng là vận may kéo đến ngăn không được.

Triển Chiêu ngắm nhìn mắt nhỏ vui vẻ ánh lên như hai sợi chỉ, bất giác cười nhẹ.

"Chúc mừng Tiểu Kim Tử luyện được thần thuật!", Bạch Ngọc Đường ôm quyền cười hihi.

"Chúc mừng Kim giáo uý!", Triển Chiêu cũng ôm quyền.

"Đa tạ Ngũ gia! Đa tạ Triển đại nhân!", Kim Kiền vui vẻ đáp lễ rồi hỏi. "Phải rồi, Triển đại nhân! Ngài không phải cùng Nhan đại nhân đi tìm Bùi thiếu trang chủ để bàn về đối sách giải quyết hậu quả sao? Tại sao về sớm vậy?"

Triển Chiêu cười, "Bùi thiếu trang chủ đang chuẩn bị dẫn mọi người xuất phát đi tìm bảo vật! Kim giáo uý, ngươi..."

"Cái gì? Triển đại nhân! Sao ngài không nói sớm! Suýt nữa thì lỡ mất đại sự rồiiiiii!"

Lời còn chưa dứt đã thấy Kim Kiền như sao xẹt trôi về phương nào mất hút.

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường nhìn nhau không nhịn được cười.

"Không biết nhị vị tiền bối...", Triển Chiều dò ý.

"Từng này tuổi thì cũng chẳng còn tâm sức nữa!", Y tiên cười nhẹ lắc đầu.

"Độc thánh ta làm gì còn kỳ trân dị bảo nào mà chưa thấy qua! Không đi!", Độc thánh hất tay áo.

"Vậy Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường xin cáo từ!", Triển, Bạch hai người thi lễ cáo lui.

Chờ hai bóng lam bạch đi khuất, Độc thánh mới u ám nói một câu: "Dược lão đầu! Nói đến Bùi gia trang... Không lẽ là..."

Y tiên cười đầy thâm ý.

***

Chờ ba người Triển, Bạch, Kim tới nơi thì chung nhân đã sớm chuẩn bị thoả đáng. Ai nấy cũng đều giống Kim Kiền, mắt sáng rực, tinh thần phấn chấn.

"Thế nào thế nào rồi! Tiến triển gì chưa?", Kim Kiền chen chúc vào đám người, nhanh chóng chuẩn xác vớ được ngay hai nguồn buôn chuyện di động: Hàn Chương và Đinh Triệu Huệ.

"Đang chờ chìa khoá mở bảo tàng!" Hàn Chương hưng phấn.

"Gì? Chìa khoá gì?", Kim Kiền ngẩn người.

"Bùi lão trang chủ nói tuy rằng bảo tàng trữ bảo vật ở trong trang, nhưng chìa khoá lại nằm ở nơi khác! Bùi gia trang đã sai người đi kiếm chìa khoá, hôm nay là có hồi âm rồi!"

Đinh Triệu Huệ nói chưa dứt đã nghe thấy ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân vội vã, thấy một hộ vệ tay cầm phong thư vội vàng đi vào đại sảnh bẩm báo: "Bẩm trang chủ, thư đã tới!""Tốt!" Bùi Thiên Lan vỗ bàn đứng dậy, đi tới trước hộ vệ, lấy ra món đồ từ phong thư.

Mọi người lập tức định nhãn nhìn theo.

Thấy vật này là lệnh bài bằng đồng xanh, không bắt mắt cho lắm, trên còn khắc đoá hoa mai nhỏ.

"Nhìn thế nào cũng thấy quen thuộc vầy?" Kim Kiền chớp chớp mắt.

Triển Chiêu nhíu mày: "Đó là...của Nhất Chi Mai...""Lệnh bài chưởng môn?" Bạch Ngọc Đường kêu lên một tiếng quỷ dị.

Được hai người nhắc nhở, Kim Kiền đã nhớ ra được.

Lần đầu tiên vì Thượng Phương Bảo Kiếm mà đi tìm Nhất Chi Mai, Bách Hoa công tử đó từng yêu cầu dùng lệnh bài này làm vật trao đổi với Thượng Phương Bảo Kiếm. Hơn nữa hắn còn thể hiện sự yêu thích đối với lệnh bài vô cùng thái quá, lúc đó cứ nghĩ là Bách Hoa công tử thèm làm chưởng phái "Mai Môn" đến phát điên rồi, chưa từng nghĩ là....

"Lệnh bài này lại là chìa khoá bảo tàng, cũng tức là..." Kim Kiền hai mắt sáng rực lập loè.

"Bảo tàng này là nơi giấu bảo vật của liệt đại thiên hạ đệ nhất thần thâu (*)?!" Hàn Chương và Đinh Triệu Huệ dị khẩu đồng thanh lớn tiếng nói.

------

(*) các triều đại thần trộm

------

Thiên hạ đệ nhất thần thâu là ai cơ chứ?

Là nhân vật lợi hại chuyên đi trộm trân bảo khắp thiên hạ!

Liệt đại thiên hạ đệ nhất thần thâu trộm có cái nơi giấu bảo vật là thế nào? Là đệ nhất bảo tàng tự cổ chí kim kinh thiên động địa.

Mọi người lập tức sục sôi.

Sau đó, Kim Kiềm trong lòng không ngừng hưng phấn hợp làm một với chúng nhân, hăm hở dưới sự dẫn đầu của Bùi Thiên Lan bước lên con đường đằng đẵng phía trước đi tìm bảo vật...

Không phải!

Con đường dẫn đến bảo tàng không hề dài đằng đẵng như đã nghĩ.

Bảo tàng này nằm ở ngọn núi phía sau của Thiên hạ đệ nhất trang, trong một sơn động không hề bắt mắt, và cái được gọi là bản đồ kho báu, chẳng qua cũng chỉ là tấm bản đồ bình thường. Càng vớ vẩn nhất ở chỗ, cái được gọi là lệnh bài chìa khoá mở bảo tàng thì lại chỉ có một tác dụng duy nhất là cắm vào chỗ lõm ở cửa sơn động, nhằm khởi động cửa sắt rỉ sét muốn sập đến nơi.

Í í í! Bảo tàng gì mà một chút uy nghiêm khuôn phép bảo tàng cũng không có?

Không hiểu sao, Kim Kiền có dự cảm không lành nhưng vẫn bước đến sơn động cùng cả đoàn.

Sơn động thập phần u ám, ẩm ướt, quanh co khúc khuỷu, đường rất khó đi. Đi được thời gian một nén nhang đột nhiên nghe thấy mấy tiếng "phù phù phù" kì lạ. Trên tường, mấy đốm lửa đột nhiên cháy sáng, làm cho cả hang động sáng như ban ngày.

Mọi người như thấy trước mắt sáng lên.

Nơi đang đứng là một thạch thất rất rộng, tường đá quây tứ phía sáng loáng như gương. Nơi tường từ trên xuống dưới có mấy chục lỗ thẳng hàng, giữa mỗi cái lỗ đều có một cái hộp gỗ đen sì."Không lẽ, trong mấy cái hộp này chính là...", Kim Kiền tròn mắt nhỏ, ánh mắt quét qua một lượt, vẻ mặt phấn khích nói " Bảo tàng!"

"Chắc chắn không sai!" Hàn Chương và Đinh Triệu Huệ đồng thanh hô lớn, suýt chút nữa nhảy dựng lên.

"Ha ha ha ha, đã sống bao nhiêu năm rồi, coi như cuối cùng được thấy bảo tàng trông như thế nào!" Bùi Thiên Lan cười lớn, đột nhiên nhảy lên bay về phía thạch huyệt ở tầng cao nhất lấy ra 1 cái hộp đen, rồi bay về giữa chúng nhân.

Chúng nhân ngắm nghĩa chốc lát, thấy hộp gỗ này tuyền một màu đen, bóng loáng, không hề có dấu hiệu hư hại gì, rõ ràng là vật không tầm thường. Kỳ lạ là, trên hộp gỗ này đến lỗ ổ khoá cũng không có, thập phần khó hiểu.

"Tại sao không có khoá?" Bạch Ngọc Đường chau mày hỏi.

"Bên trong hẳn có gì khác thường, nên cẩn thận." Triển Chiêu từ trước đến nay luôn trầm ổn không quên nhắc nhở mọi người.

"Để ý nhiều làm gì, cứ mở ra đã." Từ Khánh nói lớn.

Bùi Thiên Lan lại rất cẩn thận đưa hộp gỗ cho Tưởng Bình, Tưởng Bình nhìn rồi lại đưa cho Bạch Ngọc Đường.

"Ngũ đệ, đệ là người am hiểu cơ quan tinh xảo thuật (*), đệ xem xem."

Bạch Ngọc Đường dùng vẻ mặt trịnh trọng đỡ lấy hộp gỗ, xem xét kĩ lưỡng. Đột nhiên, tuấn nhan như ngọc lộ vẻ ngạc nhiên: "Tại sao lại..."

"Cẩn thận!" Bùi Mộ Văn kinh hãi gạt lấy hộp gỗ đánh văng sang một bên. Hộp gỗ rơi xuống đất, nghe "rắc" một tiếng, nắp hộp bung ra. Mọi người lập tức tản ra xa, vẻ mặt đề phòng lườm hộp gỗ.

Mãi không có động tĩnh gì.

"Hấp tấp làm gì! Bên trong làm gì có cơ quan!". Bạch Ngọc Đường trừng mắt hừ lạnh nhìn Bùi Mộ Văn.

"Đề phòng vạn nhất vẫn hơn!". Bùi Mộ Văn sờ mũi, tiến lên nhặt hộp gỗ, chậm rãi mở nắp, sau đó... Sợ ngây cả người.

"Làm sao làm sao? Là thiên bảo vô giá hay truyền quốc Hoà thị Bích (*)?!"

------

(*) Hòa thị bích là một viên ngọc nổi danh trong lịch sử Trung Quốc. Nó không chỉ nổi tiếng là một viên ngọc hoàn hảo, ghi nhiều dấu ấn trong lịch sử mà còn được sử dụng như một đối tượng trong nhiều thành ngữ ở các nước Đông Á

------

Nếu không bị Triển Chiêu túm lấy cổ áo e rằng Kim Kiền đã sớm vọt lên trước.

Bùi Mộ Văn cười khổ, chậm rãi ngẩng đầu, thò tay vào hộp lấy ra vật trong đó. Bao nhiêu con mắt đều đổ dồn về đó, dần dần mở to.

Vật đó dài khoảng năm tấc, hình trụ tròn, làm bằng gỗ, màu xám. Là một cái chày lăn bột mà đâu đâu cũng có thể thấy được.

"Ôi chao!"

Tiếng ngạc nhiên của chúng nhân lậpt tức vang khắp thạch thất.

"Chày lăn bột!", Bạch Ngọc Đường giật lấy, sờ tới sờ lui, rồi khẳng định, "Đúng là chày lăn bột?!"

"Không thể nào! Ít nhất phải đúc bằng vàng, bằng ngọc hay đúng ra cũng mạ kim cương chứ..." Kim Kiền giật lấy, cảm giác trọng luợng trên tay liền ngộ ra rõ suy đoán của mình chỉ là vọng tưởng."Không phải chứ!"

"Không phải là bảo tàng của liệt đại thần thâu của Nhất Chi Mai sao?"

"Cái này sao có thể là nó?"

Chúng nhân đều bộ dạng không thể tin được, bèn đem cái chày cán bột truyền tay nhau rồi xoay một vòng trên tay. Kết quả cuối cùng...

... thật là bi kịch.

"Chỉ là một cây chày cán bột bình thường." Người cuối cùng cầm vật này là Triển Chiêu đưa ra kết luận.

"Không phải chứ!" Chúng nhân kêu rên thất vọng.

"Không thể nào, trong gậy cán bột này ắt phải có huyền cơ (*)!" Kim Kiền không cam tâm giật lấy hộp gỗ trong tay Bùi Mộ Văn, lật trái lật phải, đột nhiên....

------

(*) vật huyền bí bên trong

------

"Có rồi!". Nói xong, cầm úp hộp gỗ vỗ mạnh mấy trận, nghe thấy tiếng cạch một cái. Một viên sáp giấu kín bên trong rơi ra ngoài. Kim Kiền mắt nhỏ sáng lên, nhặt viên sáp lên, bóp cho mở ra, sau đó từ trong tay lấy ra mảnh lụa, bên trên viết đầy chữ.

"Trên đó viết gì vậy?!", chúng nhân nhao nhao như ong vỡ tổ. Sau đó tất cả đều trợn tròn mắt.

Trên đó viết toàn là chữ đại triện (*)

------

(*) Thể chữ dùng từ thời Tây Chu, 1 trong 5 dạng chữ thư pháp, loại này khó nhất, gần như đã tuyệt chủng, chẳng có ai đọc được.

------

"Để Nhan mỗ xem xem." Khâm sai đại nhân học vấn cao nhất đi ra khỏi đội hình, đỡ lấy mảnh vải nhìn một lúc, sau đó, da mặt giật giật.

"Nhan đại nhân, viết gì vậy?" Kim Kiền mặt kỳ vọng.

Nhan Tra Tán mặt khó xử nhìn chúng nhân, khoé miệng run lên, đọc:

"Chiếc gậy cán bột này dài bốn tấc sáu phân, độ dày nửa tấc, bề mặt nhẵn bóng, cảm giác khi cầm tuyệt vời vô hạn, là thánh vật tổ truyền của Thiên Đạo Môn. Liệt đại chưởng môn Thiên Đạo Môn đều yêu không rời tay vật này, mỗi lần tới mồng một hay ngày rằm nhất định mang theo, bế quan tham thiền ngộ đạo. Sau khi xuất quan, sắc mặt hồng hào, tinh thần hưng phấn, công lực gia tăng, là thần vật tăng cường công lực. Do vậy, vào năm XX đã để vào bảo động này. Đời đầu tiên Nhất Chi Mai lập bút tại đây, để thế hệ sau được biết!" (*)

"Thiên, Thiên Đạo Môn?!" Hàn Chương lắp bắp, "Có khi nào là Thiên Đạo Môn tà đạo năm chục năm trước bị võ lâm chính đạo tiêu diệt..."

Chúng nhân trầm mặc một hồi.

Tà đạo? (**), Chày cán bột? Bế quan? Xuất quan thì sắc mặt hồng nhuận? Tinh thần sảng khoái? Một tháng hai lần?

Cái quỷ gì đây!!!!! Chẳng phải chính là.... Aaaaaaa.....

------

(*) (**) trong tiếng Trung, có hai từ khi dịch ra tiếng Việt đều mang nghĩa tà đạo. Trong đó, có một từ được kết hợp bởi chữ DÂM và chữ đạo. Trong cuộc đối thoại trên kia, và cả suy nghĩ của Kim Kiền, má cố tình dùng từ Dâm đ*o (có cùng nghĩa với tà đạo ở tiếng Trung), rồi link sang cả các từ khoá: CHÀY cán bột, sắc mặt HỒNG NHUẬN, tinh thần SẢNG KHOÁI.Chẹp=)) các em nào còn bé và đầu óc không đen tối thì nên bỏ qua phần này nha =))

------

Kim Kiền xám mặt xạm mày, lấy khí thế như sét đánh không kịp bưng tai mà hùng hổ lôi ra hai viên đan. Một viên nhét vào tay Triển Chiêu còn một tay thì tự mình bóp nhuyễn.

Triển Chiêu quay đầu khó hiểu.

"Triển đại nhân, mau, dùng tiêu độc hoàn bóp nát rồi xoa tay để làm sạch tay!"

Kim Kiền bóp nát dược hoàn, vừa xoa tay vừa thị phạm cho Triển Chiêu. Trong khi Triển Chiêu vẫn chưa hiểu chuyện gì, tròn mắt hỏi: "Sao phải rửa tay?".

Kim Kiền nhất thời nóng nảy, tóm lấy hai tay Triển Chiêu, tự mình bóp nát viên thuốc rồi xoa tay Triển Chiêu điên cuồng, khiến cho tuấn nhan ai đó dần dần ửng đỏ.

"Triển đại nhân ngài có điều chưa thông, cái gậy cán bột đó rõ ràng là, rõ ràng là cái Thiên Đạo Môn đó dùng để làm cái đó, cái này, cái gì đó, cái gì đó đó aaaaaa...."

Kim Kiền vừa nói vừa xoa kĩ các ngón tay Triển Chiêu. Triển Chiêu sững nhìn tay mình và tay Kim Kiền xoa vào nhau, ánh mắt mông lung, mặt hốt hoảng, hiển nhiên là chưa hiểu ý của Kim Kiền.

"A!" Bạch Ngọc Đường đột nhiên hét lớn, "Thì ra cái gậy này rỗng, bên trong khắc toàn nội công tâm pháp!"

Kim Kiền ngừng lại động tác.

"Tiếc là tâm pháp này bị tổn hại nghiêm trọng, nhìn không rõ." Hàn Chương ti hí một mắt con mắt nhòm vào lõi gậy rồi nói.

"Tâm pháp tà đạo, tốt nhất không xem." Lư Phương nói với vẻ mặt khinh bỉ.

"Đại ca không biết rồi, Thiên Đạo Môn này tuy là bị người ta coi thường nhưng nghe nói công phu rất lợi hại!" Hàn Chương ánh lên tia cười ranh mãnh. Các đại lão gia trong sơn động, nghe vậy đều cười một trận kiểu "không nói mà hiểu, ltinh thần lĩnh hội".

Trong tiếng cười đó, Kim Kiền cứng đờ người, chầm chậm rút tay lại, nhìn Triển Chiêu cười nhạt: "He he, Triển đại nhân à, tay rửa sạch rồi, sơn động này quá nhiều bụi, để tránh bất trắc mà thôi, he he..."

Triển Chiêu thần sắc khẽ động, con ngươi đột nhiên sáng rực nhìn Kim Kiền: "Kim Kiền!", khiến nàng rụt cổ xích qua một bên.

"Ngươi lúc nãy há chẳng phải nghĩ là cái gậy cán bột kia là, là...." Triển Chiêu càng nói, sắc mặt càng đỏ, sau đó thì ngược lại, gân xanh nổi lên thành đống. Dùng một câu có hình dung: Thẹn quá hoá giận.

"He he, thuộc hạ không nghĩ gì cả, không nghĩ già cả!" Kim Kiền vụt cái nhảy vội ra ngoài, để lại Triển Chiêu một mình đứng đó, thất khươu bốc khói, lửa giận phừng phừng.

Còn thể thống gì nữa! Còn ra thể thống gì! Khi nào về nhất định sẽ giáo huấn lại một trận.

Sau đó, cái gậy đó với các quan điểm được chấn chỉnh, chúng nhân hoàn toàn dùng tâm trạng thất vọng và nghị lực kinh người để giám định và thưởng thức bảo tàng của liệt đại Nhất Chi Mai.

Trong đó gồm: thịt chó khô của Trụ Trì đại sư đại Phật tự, lược trong nội thất của Từ Bi Sư Thái, áo yếm mười tám vị thê thiếp của người giàu nhất Giang Nam, cái bô của tổng tiêu đầu Thuận Phong Tiêu Cục...

Tóm lại là cái nào cũng có, đạt đến cảnh giới "cực phẩm".

Cuối cùng nhìn thấy chúng nhân nhất đầu hắc tuyến, nhị phật thăng thiên, tam hồn xuất khiếu, tứ chi loạn đẩu, ngũ tâm táo nhiệt, lục thần bất an, thất khiếu sinh yên, bát phong hô hào, cửu khúc hồi tràng, thập phân băng hội! (*)

------

(*) Đây là 9 thành ngữ bắt đầu từ số 1 đến số 10, tất cả đều mang nghĩa là tức giận ức chế.

------

Kim Kiền sớm đã khóc không ra nước mắt, giọng bi phẫn gào thét oán hận Thanh Thiên lão gia.

Tình tiết này không đúng aaaa! Tàng bảo vật vô giá đâu? Giá trị liên thành đâu? Ta chuẩn bị sẵn cả bao tải rồi, vậy mà cho ta thấy mấy cái này... đừng đùa màaaaaaaa!

------

Các bạn có thể bỏ qua tâm sự tác giả ở bất kì phần nào, nhưng phần này thì nhất quyết nên đọc =))))

Tác giả có lời muốn nói:

Ừm, nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn tăng cường độ xuất hiện của Tiểu Bạch vô cớ biến mất ở tập trước *vuốt vuốt chuột bạch*

Nhưng sau khi thêm thời lượng cho tiểu bạch thì....hình như..... *tiếp tục vuốt vuốt chuột bạch*

Cho nên, vì thời lượng của Tiểu Bạch tăng lên nên số lượng chữ đã bị quá giới hạn. Do vậy, chap này chưa thể kết thúc Thiên hạ đệ nhất Trang.

Nhưng, chap sau chắc chắn sẽ hoàn *nắm tay quyết tâm*.

Nghe nói có ai đó vẫn nhớ lệnh bài chưởng môn của Nhất Chi Mai? Đó là sự sắp xếp của Mặc Mặc lúc viết ngày Nhất Chi Mai xuất hiện, đó là chìa khóa vào kho tàng của liệt đại thần thâu. Ấu ầu, thời gian trôi thật nhanh *trạng thái cảm khái....*

Đương nhiên, kho tàng của môn phái thần thây không đáng tin cậy này tất nhiên cũng không thể tin được, hehehehe

Thế, bây giờ! Những bé nào nghĩ như Kim Kiền về cái gậy cán bột mời úp mặt vào tường *rút roi da oánh*. Đây là 1 tác phẩm nho nhã, các bé nghĩ gì thế? Thật không sạch sẽ nhá!

Còn các bé nào không hiểu ý của Kim Kiền thì... rất tốt, cứ tiếp tục như thế!

Được rồi, giờ nói vào chuyện chính, chắc chắn có người hỏi là câu thơ trên phiến đá đó nghĩa là gì? Tại sao lại có dự cảm không lành...

Wa khà khà khà khà *Cười điên dại đi mất*....*bị úp sọt*.....*bò dưới đất*....*lết dưới đất*....*độn thổ trốn mất*......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.