Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Quyển 14 - Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ-Chương 434 : Chương 196




Kim Kiền giật mạnh ngón tay, hay tay chống đỡ muốn bò lên phía trước, nhưng vừa lết nửa bước, lại rầm một tiếng ngã quỵ xuống đất. Lúc này Kim Kiền mới phát hiện, thì ra chân mình đã mềm nhũn đến mức muốn đứng lên cũng không nổi.

"...Triển, Triển đại nhân...Triển...Đại nhân..."

Mỗi chữ nặn ra, đều như bị lưỡi dao cắt lấy yết hầu.

Mười ngón tay của Kim Kiền hung hăng cào lên mặt đất, mắt nhỏ trừng trừng bật ra ánh đỏ, thân thể gầy gò bên trong gió đêm cô quạnh run rẩy không thôi.

Bỗng nhiên, bên trong đám bụi mù kia thoát ra một tiếng vang nhỏ, trong đêm tĩnh lại càng thêm rõ nét, dường như là tiếng bảo kiếm tuốt khỏi vỏ. Trong khoảnh khắc, một tiếng thét dài phá không phóng ra, một hồng ảnh chọc thủng lớp bụi mù bay vút lên cao, hệt như cầu vồng đỏ, nhanh như điện chớp.

"Triển đại nhân!!" Tim Kim Kiền tức khắc được thả lỏng, cổ họng nghẹn ngào, gần như xụi lơ trên đất.

Chỉ thấy bảo kiếm Cự Khuyết bắn ra hàn băng lạnh lẽo xoáy quanh hồng ảnh, sáng choang vang dội, vệt kiếm bay như điện chớp, phóng thẳng tới trước mặt một quỷ ảnh đang núp ở trên nóc nhà bên đường.

Quỷ ảnh rít lên một tiếng, móng sắc hòa theo gió đánh tới, nhưng làm sao bì kịp với bảo kiếm sắc bén thét gào uy lực, nháy mắt đã bao phủ toàn bộ nóc nhà, chiếu rọi ánh máu ngút trời.

Chiếc áo trắng toát của quỷ ảnh lập tức ướt sũng máu tươi, rơi ầm ầm xuống đất, làm dấy lên một đợt tro bụi.

Toàn bộ diễn biến cùng lắm chỉ xảy ra trong khoảnh khắc, hồng ảnh lại tựa như rồng cuộn, thần tốc lao xuyên qua giữa bọn quỷ ảnh, sương đỏ đầy trời bao phủ kiếm phong, máu tanh gay mũi.

Đợi đến khi quỷ ảnh thứ ba bị chém ngã xuống mặt đất, Kim Kiền mới giật mình lấy lại tinh thần từ trong khiếp đảm, lủi mạnh dậy, kinh hô: "Triển đại nhân?!!"

Hồng ảnh lượn vòng như tia chớp trên không trung vẫn không chút thay đổi, mang theo sát khí hung bạo lao đến đám quỷ ảnh còn lại chém giết vô tình.

Không ổn! Cực kỳ không ổn!!

Loại chuyện này hệt như trúng thưởng hàng trăm tỉ, rồi lại hoảng hồn phát hiện ra vé trúng thưởng đã bị cho là giấy vệ sinh vọt luôn vào bồn cầu.

Mắt nhỏ của Kim Kiền dán chặt vào bóng dáng đỏ thẫm đang khuấy lên trận gió tanh mưa máu ở giữa không trung, trong lòng co rút hỗn loạn.

Không, không đúng!

Tiểu Miêu vừa mới giải độc xong, rõ ràng còn không có sức để đi lại, tại sao bây giờ lại có thể đại triển thần uy? Mà còn ----

Mắt nhỏ Kim Kiền nheo lại, tỉ mỉ bắn phá quanh người Triển Chiêu.

Hình như nội lực còn tăng hơn nhiều?

Cái này không hợp với lẽ thường!

Trừ phi ----

Thần linh ơi, lẽ nào là tẩu hỏa nhập ma trong truyền thuyết?!!

Nghĩ vậy, Kim Kiền nhất thời bị dọa ra một đầu mồ hôi lạnh, vội giậm chân rướng cổ gọi to: "Triển đại nhân?! Triển đại nhân!! Ngài đáp lại một câu điiiiiiii!!"

Tiếng kêu la thảm thiết lẩn quẩn trong không trung, nhưng không rơi vào trong tai của hồng ảnh dù một chút.

"Nguy rồi?" Ót Kim Kiền túa ra mồ hôi loạn xạ: "Chín phần chín là bị tẩu hỏa nhập ma! Làm sao đây? Làm sao đây? Hiện tại Tiểu Miêu đã đánh mất thần trí, có vẻ như ---" Mắt nhỏ liếc qua cái xác chết nằm trên mặt đất: "Có vẻ như là chỉ biết giết người, vậy, vậy vậy vậy, ngộ nhỡ giết xong hết mấy con quỷ đó còn chưa đã ghiền, vậy, vậy vậy vậy...Ta gọi hắn không nghe, đánh cũng không lại, chung quy không thể ném ra đạn khí độc..."

"Hắn, không tốt lắm."

Ngay lúc Kim Kiền đang gấp đến độ quay tròn loạn xạ như con kiến bò trên chảo nóng, thì đột nhiên, một giọng cứng nhắc xông ra.

Kim Kiền vặn cổ nhìn lại, chỉ thấy thiếu niên hắc y kia không biết từ khi nào đã đứng ngay cạnh mình, đang dùng đôi con ngươi tối như mực nhìn lên trận ác chiến trên trời, bật ra bốn chữ.

"Đúng rồi! Ngươi dùng cái sợi Huyền gì đó của ngươi bắt Triển đại nhân xuống đi!" Kim Kiền như vớ được cọng rơm cứu mạng, một phen nắm lấy cổ áo của thiếu niên thét to.

Thiếu niên lẳng lặng nhìn Kim Kiền, chậm rãi giơ đoạn dây thép bị chặt đứt trong tay lên, nói giọng bằng phẳng: "Không nội lực, thép bị chặt đứt, không đánh lại!"

"Hả!" Kim Kiền nhất thời phát điên: "Vậy phải làm sao đâyyyyy?!!"

"Kia." Thiếu niên hắc y chỉ vào Bạch Ngọc Đường đang nằm một đống.

"A!" Kim Kiền vỗ ót, phẫn hận vạn phần: "Sao ta lại quên mất Bạch Thử này chứ!"

Nói xong, bổ nhào lên, lôi túi dược bốc ra một viên giải độc, lập tức nhét vào miệng Bạch Ngọc Đường.

Đợi một lát...

Bạch Ngọc Đường ngủ đến sóng yên biển lặng.

Lại nhét thêm một viên!

Bạch Ngọc Đường vẫn như cũ ngủ quên trời quên đất.

Chóp mũi Kim Kiền bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Chuyện này là sao? Viên giải độc ta đặc chế lại không có hiệu quả? Nói mới nhớ không phải trước đó Bạch Thử này đã uống viên mọi sự đại cát sao? Thế nào lại bị mê dược quật ngã? Đây, đây đây rốt cuộc là mê dược gì? Mà ngay cả thuốc giải của ta cũng không có tác dụng? Cái này không khoa học a a!!

Trong lúc Kim Kiền đang hết đường xoay sở, thì chợt nghe quanh mình vang lên tiếng huýt gió bén nhọn, Kim Kiền giương mắt nhìn lên, nhất thời quá khiếp sợ.

Mấy tên quỷ ảnh còn lại tiếp tục bay loạn chồng chéo, thổi ra mấy trăm vệt bóng trắng quái dị, cơ hồ che khuất toàn bộ bầu trời đêm.

Hồng ảnh giữa không trung hơi chững lại, đột nhiên xoáy mạnh, tựa như một con rồng lửa, quay cuồng thiêu đốt ngay bên trong bọn quỷ ảnh, mũi kiếm nứt ra chớp điện, hóa thành muôn vạn ngọn gió, lóa sáng cả trời đêm, ánh bạc đuổi đến đâu máu thịt tung tóe đến đó, kéo theo tiếng kêu rú thê lương, chỉ trong một hơi thở dốc, từ bầu rời đã rơi xuống thêm ba vệt quỷ ảnh, máu tươi bắn tung.

"Thần linh ơiiiiiii!"

Kim Kiền bị cảnh tượng này kích thích đến mức tóc tai dựng ngược, xuống tay cũng tàn nhẫn hơn, tức khắc lôi ra một viên đạn chồn hôi nhét vào trong miệng Bạch Ngọc Đường.

Miệng Bạch Ngọc Đường bốc "Phụt" ra một đợt khói vàng, mùi tanh tưởi túa ra ngập ngụa, tuy Kim Kiền đã nhanh chóng nín thở quay đầu, nhưng vẫn bị xông cho hắt xì ho khan không ngừng.

May là mùi thối này cuối cùng cũng có hiệu quả, chưa đến ba giây sau, đã thấy Bạch Ngọc Đường lăn mình ngồi thẳng dậy, nôn ọe ho khan một trận.

"Khụ khụ! Khụ khụ khụ! Ọe ----"

"Ạch Ũ a, ại ự ông ổn a a a a!!"

(dịch: Bạch Ngũ gia, đại sự không ổn a a a a!!)

Kim Kiền cầm chặt cổ tay Bạch Ngọc Đường, nước mắt nước mũi trát thành một đống, miệng mồm hét lên thứ tiếng khó hiểu.

"Khụ khụ, khụ khụ khụ...Cái gì?" Ánh mắt Bạch Ngọc Đường rời rạc, sắc mặt xanh mét, hiển nhiên đã bị viên đạn thối kia làm sặc đến mức đầu óc mù mịt.

"Iển ại ân a a a a a!!" (Dịch: Triển đại nhân a a a a a!!)

Kim Kiền chỉ một tay vào giữa không trung, tay còn lại hung hãn kéo giật tay áo Bạch Ngọc Đường, mắt thấy tay áo Bạch Ngọc Đường sắp sửa bị xé rách.

"Sao?" Bạch Ngọc Đường xanh mặt giương mắt nhìn qua, đột nhiên nhảy người lên, kinh hô: "Tiểu Miêu!" Một đôi mắt sắc lia qua Kim Kiền: "Sao lại thế này?"

"Khụ khụ...Cái đó...Ái, tóm lại là Triển đại nhân hình như bị tẩu hỏa nhập ma...Bạch Ngũ gia ngài bắt Triển đại nhân xuống trước đi, để ta xem qua cho Triển đại nhân!" Kim Kiền chùi nước mũi, gấp giọng nói.

"Cái gì?!!" Bạch Ngọc Đường thoáng chốc kinh hãi, nắm lấy bảo kiếm Họa Ảnh điểm mũi chân, bạch ảnh chớp lên như kinh điện bắn tới bên cạnh hồng ảnh, tiếng quát sắc bén chọc thẳng trời cao: "Tiểu Miêu!! Triển Chiêu!!"

Hồng ảnh kia lại như thể mắt mù tai điếc, xem Bạch Ngọc Đường trước mắt như không khí, còn giống như đã rồ dại, kiếm thế xoay quanh, chỉ một mực nhắm tới tên quỷ ảnh cuối cùng điên cuồng đâm cắt.

"Triển Chiêu!!" Bạch Ngọc Đường lòng nóng như lửa đốt, cũng bất chấp nhiều lời, thân hình bay vút tới nóc nhà bên cạnh hồng ảnh, Họa Ảnh vắt ngang ngăn đón Cự Khuyết: "Triển Chiêu, ngươi tỉnh lại!"

Mũi kiếm va chạm, nổ vang sáng rực, tóe ra tia lửa chói mắt.

Kiếm thế Cự Khuyết khựng lại giây lát, đột nhiên lật ngược lên, kiếm phong xoáy cuộn điên cuồng như bão táp, đánh úp tới bên mặt Bạch Ngọc Đường rét buốt .

Trong khoảnh khoắc bằng vận tốc của ánh sáng, Bạch Ngọc Đường chợt đảo người đi, tránh khỏi đường kiếm trong gang tấc, tay áo màu tuyết bị kiếm chém đứt, rớt thẳng xuống như lá mùa thu.

"Triển Chiêu!!" Bạch ảnh cấp tốc lộn vòng, Hỏa Ảnh đánh vụt tới, giống như tia chớp dứt khoát dồn ép đường kiếm của Cự Khuyết: "Ngươi tỉnh lại mau, ta là Bạch Ngọc Đường!!"

Tiếng quát khàn giọng xen lẫn tiếng hai thanh kiếm giao nhau leng keng, dội phá trời đêm.

Lông mày Bạch Ngọc Đường vặn siết, mắt hoa đào bật nảy tơ máu, mặt đầy lo lắng nhìn hồng y trước mắt.

Gió đêm quất qua, thổi tan sương máu che phủ bầu trời, một tia ánh trăng màu bạc lướt xuyên qua áng mây, dần soi rõ khuôn mặt Triển Chiêu.

"Triển ----" Tim Bạch Ngọc Đường giật lên kịch liệt, trong đầu nổ vang.

Khuôn mặt tuấn tú như lấp kín sương mù trắng xóa, tái nhợt băng giá, không chút sức sống, con ngươi đen trong suốt như thấm đẫm máu tanh hung ác, nung đỏ chết chóc, ở dưới phần da quanh huyệt thái dương âm ỷ nổi lên gân xanh tàn khốc, bò trườn tới trán và khóe mắt như hoa văn kỳ dị.

Dưới ánh trăng xám lạnh, toàn thân hồng y của Triển Chiêu thấm máu đỏ gắt, mũi kiếm Cự Khuyết dính đầy máu thịt, càng giống như quỷ ngục hung thần.

"Triển...Chiêu..." Môi Bạch Ngọc Đường khẽ run, trong lúc bấn loạn, bảo kiếm trong tay bất giác buông lỏng.

Ngay tại cái nháy mắt buông lỏng này, Triển Chiêu đột nhiên khua bay Họa Ảnh, mũi kiếm giật lên, mũi bạc ướp máu dịch chuyển tựa như ma quỷ, xoáy không bay vút, trong tích tắc vẩy ra luồng máu sáng rực, bao trọn lấy tên quỷ ảnh cuối cùng đang thoi thóp trốn dưới nóc nhà, dưới sát khí như điện đâm xuyên qua, quỷ ảnh kia rú lên một tiếng thảm thiết, rơi thẳng xuống như diều đứt dây.

Hồng ảnh thình lình nhảy bật lên như làn khói máu, dứt khoát đuổi theo quỷ ảnh vừa rơi xuống đất.

Bạch Ngọc Đường đột nhiên hoàn hồn nhìn lại cục diện hiện tại, thoáng chốc toát ra một người mồ hôi lạnh, điểm mũi chân, thân hình bắn ra như tia chớp đuổi theo Triển Chiêu, trong miệng quát lên: "Tiểu Kim Tử, mau tránh ra!!"

Lại nói sang Kim Kiền, trợn to mắt nhìn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu giao kích hai lần ở giữa không trung cũng chẳng có tác dụng gì, gấp đến mức đầu đổ đầy mồ hôi hột, suy nghĩ nửa ngày lại không tìm ra cách nào, việc duy nhất làm được chính là phản xạ có điều kiện ngồi xổm tại chỗ bắt đầu bới ra đủ loại bình dược đạn dược, vừa bới được một nửa, đột nhiên nghe thấy tiếng kinh hô của Bạch Ngọc Đường truyền đến từ trên trời, giương mắt nhìn lên, tức khắc bị dọa bay nửa cái mạng.

Một cái "Xác quỷ" gào rít phóng thẳng về phía mình giống như thiên thạch, tóc dài múa tung, mắt đỏ dữ tợn, thất khiếu (*) bật máu, muốn bao nhiêu khủng bố liền có bấy nhiêu khủng bố.

(*)thất khiếu (gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng)

"Má ơi!!!!" Kim Kiền đặt phịch mông xuống đất, hai chân quẫy đạp, hai tay cào bới, cuối cùng dốc toàn lực lấy tư thế mông cọ đất nhanh như chớp thoát ra thật xa, ngoắc mắt nhìn "Xác quỷ" kia rớt bẹp xuống đất, khuấy lên một trận bụi máu.

Kim Kiền còn chưa hết hoảng hồn, lại thấy trước mắt gió tanh nổi lên khốc liệt, một hồng ảnh đáp sầm xuống trước mặt mình, kề thanh kiếm rỉ máu ngay trước chóp mũi mình.

"Triển, Triển Triển đại nhân?!" Kim Kiền ngây ngốc ngẩng đầu, sắc mặt ác quỷ của Triển Chiêu hiện ra rõ nét từng chút một .

Một dòng khí lạnh nhất thời chặn ngang cổ họng Kim Kiền.

Nháy mắt tiếp theo, một bóng trắng như gió lốc che ở trước mặt Kim Kiền, giọng lo lắng của Bạch Ngọc Đường truyền đến từ đỉnh đầu: "Tiểu Kim Tử, ngươi cẩn thận, Triển Chiêu hắn ----"

"Á á á á á!!! Chết chắc rồiiiiiiii!!" Chợt nghe Kim Kiền hét thảm một tiếng, trước mắt Bạch Ngọc Đường hoa lên, một chốc sau đã thấy người nào đó một giây trước còn ngồi lạnh run trên đất, lúc này đã nhanh như chớp vọt tới trước người Triển Chiêu, khóc trời kêu đất bắt đầu nước mắt như bão: "Này này này làn da này sao lại thành ảm đạm như vậy, mắt lại sung huyết thành như vậy, còn trên trán ---- đây là gì á á? ! Triển đại nhân sao ngài lại thành bộ dạng như vậy? Cái, cái cái cái này hỏi ta làm sao ăn nói với Khai Phong phủ Bao đại nhân Công Tôn tiên sinh dân chúng Biện Kinh á á á á á?!"

Nói xong, cánh tay nhỏ gầy còn sét đánh không kịp bưng tai cầm lấy cổ tay Triển Chiêu, có vẻ như muốn bắt mạch.

Hai tròng mắt đỏ gay của Triển Chiêu bất ngờ chớp mạnh, thân hình run lên kịch liệt, bảo kiếm trong tay keng một tiếng giơ lên, ánh kiếm rét căm rọi vào mắt nhỏ của Kim Kiền.

"Tiểu Miêu!!" Bạch Ngọc Đường lách mình tiến lên, cầm chặt lấy cánh tay đang giơ kiếm của Triển Chiêu, quát to: "Đó là Tiểu Kim Tử!"

"Kim..." Ánh đỏ trong mắt của Triển Chiêu bất chợt yếu xuống, yếu ớt nặn ra một chữ.

"Đúng vậy, đúng vậy, đúng là thuộc hạ!" Kim Kiền cũng bị dọa đến mơ hồ, vừa thấy Triển Chiêu hình như có chuyển biến tốt, vội rèn sắt khi còn nóng kêu to một tiếng.

Con ngươi đỏ gắt màu máu chầm chậm dời về phía Kim Kiền, tĩnh lặng bất động, dần dần, tầng tầng sắc máu trong mắt tán đi, từ từ khôi phục trong trẻo, đường gân xanh hung tợn dưới trán nhẹ tiêu tan, lộ ra làn da bằng phẳng, vẻ hung ác trên khuôn mặt tựa như đá băng vỡ vụn, bong ra từng mảng, trôi đi.

"...Kim Kiền..." Ngón tay Triển Chiêu khẽ động, cổ tay chầm chậm rút ra khỏi tay Kim Kiền, lại chầm chậm nâng tới bên má Kim Kiền, đầu ngón tay lạnh lẽo nhè nhẹ phớt qua bên tai Kim Kiền, trên tuấn nhan tái nhợt hiện lên một nụ cười nhạt yếu ớt:

"Đừng sợ...Có Triển mỗ ở đây..."

Lời còn chưa dứt, ánh sáng trong mắt Triển Chiêu thốt nhiên tắt lịm, bóng dáng đỏ thẫm ngã gục xuống đất.

"Tiểu Miêu?!!"

"Triển đại nhân!!"

Hai tiếng kêu hoảng hốt xoay tít theo gió, thổi về hướng trời đêm sâu thẳm.

Mà ở cách đó một trượng, thiếu niên hắc y mặt không biểu cảm nhìn vào bóng người nhỏ gầy đang ngồi xổm bên cạnh Triển Chiêu, nửa khuôn mặt dưới ánh trăng bao trùm dữ tợn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.