Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Quyển 14 - Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ-Chương 430 : Chương 192




"Kim huynh, Kim huynh bình tĩnh một chút đừng nóng." Nhan Tra Tán liên tục xua tay xin tha: "Thân phận người này -----" Liếc mắt nhìn Kim Kiền, nét mặt có phần cổ quái, dừng một chút mới tiếp tục nói: "Vẫn nên chờ Triển đại nhân tự mình nói với Kim huynh thì tốt hơn."

"Còn chờ nữa sao? Chờ thêm nữa đồ ăn hoa cúc đều lạnh hết!" Kim Kiền không xê không dịch, hai tay chống nạnh, tư thế hung hăng bệ vệ, vẻ mặt kiên định trừng Nhan Tra Tán, tạo hình thề phải hỏi cho ra ngọ dần ất mão mới bằng lòng bỏ qua.

"Việc này, này..." Nhan Tra Tán bị dồn đến dính sát vào vách tường, muốn lui cũng hết đường lui, trên khuôn mặt sáng sủa túa ra mồ hôi lấm tấm, do dự nửa ngày, mới thốt ra một câu: "Nhan mỗ chỉ có thể nói là, người này xa tận chân trời gần ngay trước mắt."

"Đừng hòng lấy cái câu nhảm nhí không ranh giới đó mà bịp ta!" Kim Kiền bùng phát khí thế, ép sát từng bước một, toàn bộ cơ thể đều dí đến trước người Nhan Tra Tán, khoảng cách cùng lắm chỉ hơn một tấc: "Nếu ngươi không nói ra, tiểu ca Nhan gia, thì đừng trách ta bất nhân bất nghĩa!"

Một vệt hồng ửng tràn ra trên khuôn mặt thư sinh thanh tú, Nhan Tra Tán tránh trái né phải không kịp, trán ứa ra mồ hôi lạnh loạn xạ, cuối cùng hết cách đối phó, đành bật ra một câu: "Người, người này sớm chiều kề cận, cùng chung hoạn nạn với Triển đại nhân...Cái, cái này gọi là lâu ngày sinh tình..."

"Sớm chiều kề cận, cùng chung hoạn nạn, lâu ngày sinh tình -----" Kim Kiền rõ ràng bị ba từ này thu hút sự chú ý, nới lỏng nhiệm vụ bức cung Nhan Tra Tán.

Nhan Tra Tán gấp rút dạt qua một chỗ trống trải, thở phào một hơi thật dài.

"A!" Chợt nghe Kim Kiền bên kia bất thình lình quát to một tiếng, biểu cảm chuyển từ đăm chiêu suy nghĩ, sang sáng tỏ thông suốt, rồi lại từ không thể tin được đổi thành quả nhiên như thế, lúc nhìn về phía Nhan Tra Tán một lần nữa, thì đôi mắt nhỏ đã sáng rực, hai gò má đỏ bừng, toàn thân run khẽ, hiển nhiên là đan xen giữa kinh ngạc với vui mừng: "Chẳng, chẳng lẽ người trong lòng Triển đại nhân là, là --- ---"

Nhan Tra Tán vừa nhìn thấy vẻ mặt Kim Kiền lúc này, trái tim treo ở giữa không trung rốt cuộc cũng rơi xuống, hướng tới Kim Kiền ôm quyền, nói: "Kim giáo úy đã biết được tâm ý của Triển đại nhân, chắc hẳn đã có dự định."

"Cái gì? À! Phải!" Kim Kiền khép miệng lại, ngơ ngác gật đầu: "Đúng là đã có dự định, chỉ là, chỉ là độ khó của cái này hơi cao ------ Nan giải, Nan giải ----" Miệng lẩm bẩm, mặt ngẩn ngơ, cứ như đã đánh mất hồn.

Nhan Tra Tán thầm thở ra một hơi, đi lùi ra khỏi phòng, còn đóng cửa lại giúp Kim Kiền.

"Triển đại nhân, cuối cùng Nhan mỗ cũng giúp được ngài chút việc nhỏ..."

Đưa mắt nhìn vào bầu trời trải sao sáng lạn, trên môi Nhan Tra Tán nở ra chút ý cười an tâm.

Tiếc thay, lúc này Nhan Tra Tán lại không biết rằng, chút "Việc nhỏ" đó của hắn lại gặp phải một thiên đại ô long, khiến cho nhiều năm sau này, khi vị họ Nhan nào đó danh tiếng đã lan khắp thiên hạ, mỗi lần nhớ lại việc này, đều phải đấm ngực giậm chân hộc ba lít máu.

*

Trời quang sương sớm lạnh, gió thu quên phiêu bạt.

Vào sáng tinh mơ, ý thu phớt lạnh mềm rủ xuống mặt đất, Kim Kiền vì suy nghĩ chuyện chung thân đại sự của động vật họ mèo nào đó mà hầu như mất ngủ cả đêm, lúc này ăn mặc chỉnh tề, đeo theo hai vành mắt sâu húp đen u oán, chệnh choạng đi vào nhà ăn.

Lúc này trời còn khá sớm, trong nhà ăn ngoài Vương đại thẩm đang xới cơm trộn đồ ăn ra, thì chỉ có mỗi Kim Kiền.

"Kim tiểu tử, hôm nay dậy sớm vậy?" Vương đại thẩm vừa cười híp mắt chào hỏi Kim Kiền, vừa lấy hai suất bữa sáng tiêu chuẩn của Khai Phong phủ gồm bánh bao, cháo trắng, dưa cải cho Kim Kiền.

"Vương đại thẩm, hôm nay ta không muốn ăn gì hết, bỏ bớt một cái bánh bao đi." Kim Kiền uể oải nói.

"Cái gì? Không muốn ăn?" Vương đại thẩm vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ, đánh giá Kim Kiền từ trên xuống dưới kỹ lưỡng, kinh hô: "Kim tiểu tử lại không muốn ăn gì hết, vậy không phải là trời sắp sụp rồi sao!"

"Đúng vậy Tiểu Kim Tử, sao sắc mặt ngươi lại kém như vậy, hay đang bị bệnh?" Trước mắt chợt tối hù, một cái bóng trắng bỗng dưng che ở trước mặt Kim Kiền, kèm theo đó là gương mặt lo lắng của Bạch Ngọc Đường, đang đưa tay muốn sờ trán Kim Kiền: "Chẳng lẽ là nhiễm phong hàn?"

Một bàn tay khác cực kỳ đúng lúc, vạn phần tinh chuẩn bắt lấy cổ tay của Bạch Ngọc Đường, một hồng ảnh như tùng chặn ngay trước người Kim Kiền.

"Triển đại nhân, ngài không hộ tống Bao đại nhân vào triều sao?" Kim Kiền khó hiểu.

"Bao đại nhân bảo Triển mỗ hồi phủ trước." Triển Chiêu hướng tới Kim Kiền gật đầu, lại quay qua chào hỏi Bạch Ngọc Đường, mặt không cảm xúc: "Bạch huynh, sớm!"

Nhưng sắc mặt kia, ngay cả Vương đại thẩm đứng ở bên cạnh nhìn thấy cũng phải run bần bật trong lòng.

"Thối Miêu, buông tay ra!" Bạch Ngọc Đường ngoắc mắt hoa đào, liếc Triển Chiêu bằng nửa con mắt, lật cổ tay thoát khỏi kiềm chế của Triển Chiêu, kiên quyết đưa tay ra nhắm tiếp tới trán Kim Kiền.

Ánh mắt Triển Chiêu chợt lóe, trở tay tóm lấy cổ tay Bạch Ngọc Đường lần nữa: "Bạch huynh, thời gian không còn sớm, nên dùng bữa sáng trước thì tốt hơn."

"Thối Miêu! Muốn đánh nhau đúng không? Ngũ gia ta tiếp tới cùng!" Bạch Ngọc Đường tức thì điên tiết, tay còn lại đánh thẳng tới mặt Triển Chiêu.

Triển Chiêu nghiêng người tránh qua, đẩy Kim Kiền ra phía sau, tay nhanh như điện, trả đòn phản kích.

Hai người cứ thế ngươi công ta thủ, ngươi bổ ta chém, một qua hai lại ngay trong nhà ăn, bắt đầu trình diễn màn so đấu cầm nã thủ (*) phân cao thấp.

(*) Chiêu thức tóm đối phương bằng vồ, bắt, chộp.

Lạ ở chỗ, trong lúc hai người giao đấu kịch liệt, tay trái Triển Chiêu vẫn giữ chặt lấy cổ tay Bạch Ngọc Đường, không xê dịch chút nào, trong khi đó Bạch Ngọc Đường dốc hết bản lĩnh cũng không cách nào thoát ra, bị chọc điên, càng xuống tay ác liệt, nhưng Triển Chiêu vẫn nhanh như điện chớp, không nhường nhịn mảy may.

Hồng ảnh như tùng, bạch ảnh phiêu dật, hai người công thủ luân phiên, trổ hết tuyệt học bản thân, chiêu nào chiêu nấy vô cùng tinh xảo, nối vòng tương hỗ, làm người ta rối loạn, quả là đẹp mắt.

"Này, Kim tiểu tử, Triển đại nhân với Bạch Ngũ gia như vậy là ----" Vương đại thẩm chộp lấy muôi cơm, thối lui đến góc tường, xếp thành một hàng với Kim Kiền, nhỏ giọng hỏi.

Kim Kiền giơ cái bánh bao trắng trẻo múp míp trong tay lên, hai con ngươi hết đảo từ Triển Chiêu sang Bạch Ngọc Đường, lại từ Bạch Ngọc Đường xoáy về phía Triển Chiêu, cuối cùng khóa chặt tầm mắt trên tay của hai người.

Đôi mắt nhỏ trợn trừng từ từ biến dạng, càng biến càng cong, càng cong cành hẹp, cuối cùng biến thành hai mảnh trăng khuyết hí hí hẹp hẹp, hai dòng lục quang âm u dần trào ra từ giữa hai mảnh trăng khuyết, tiếng cười hì hì chậm rãi tuôn ra khỏi miệng, khói mù đen kịt ù ù dâng lên xoay tít ở sau lưng.

"Cái này gọi là đánh là thân mắng là yêu...Hì hì hì...Thực ra...Nhìn như vậy, độ khó cũng không cao lắm đâu...Hì hì hì..."

Vương đại thẩm bên cạnh nghe đến đầu óc mù mịt: "Kim tiểu tử, ngươi lẩm bẩm cái gì vậy? Một câu ta cũng chả hiểu nổi?"

"Hì hì hì, thiên cơ bất khả lộ!" Kim Kiền giơ cái bánh bao trắng trong tay lên, làm như thật nghiêm trang lắc lắc đầu.

Hai người tán gẫu một hồi, cũng vừa tới lúc tập thể kéo đến nhà ăn dùng bữa sáng, nha dịch, bộ khoái, tạo đãi của Khai Phong phủ họp thành tốp năm tốp ba đi vào nhà ăn, còn chưa kịp bỏ chân vào cửa đã bị trận bàn luận võ công trình độ cao bên trong làm cho đờ người.

"Hả? Đây, đây là sao?"

"Chẳng lẽ Triển đại nhân với Bạch thiếu hiệp đập phá hết luyện võ trường còn chưa đã ghiền, giờ tính hủy luôn cả nhà ăn?"

"Thôi đi! Ngươi không hiểu thì đừng có nói bừa, đây là khóa học sớm tất phải làm mỗi ngày của cao thủ võ lâm!"

"Tại sao phải làm khóa học sớm ở nhà ăn?"

"Đương nhiên là vì ăn nhiều điểm tâm nên vận động tay chân tí chút thôi!"

"Nói cũng có lý!"

"Coi đi! Chiêu này của Triển đại nhân kêu là rồng thần vẫy đuôi!"

"Sao ngươi biết?"

"Lúc Kim giáo úy kể thuyết thư ngươi không nghe hả?"

"Nếu nói vậy thì ta cũng nhớ, chiêu kia của Bạch Ngũ gia nhất định chính là nhành hoa phấp phới!"

"Chiêu này của Triển đại nhân gọi là ngọc thụ lâm phong!"

"Còn chiêu đó của Bạch thiếu hiệp...Đúng rồi, là tuyệt sắc thiên hương!"

"Nhìn mau, chiêu này chắc chắn là chiêu sát thủ của Triển đại nhân, xuân phong cười!"

"Bạch thiếu hiệp ra chiêu kìa, ê ê, chiêu này khẳng định là cái chiêu Kim giáo úy từng nói ------ khuynh quốc khuynh thành!"

Nhắng nha nhắng nhít....

Tất cả nha dịch bộ khoái tạo đãi chen chúc kín mít cả cửa ra vào nhà ăn, nồng nhiệt thưởng thức màn đánh nhau đặc sắc của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, trong lúc thưởng thức còn không quên giành trước giật sau tiến hành bình luận mang tính "Chuyên môn".

Chỉ có điều cách dùng từ của lời bình ấy...Khụ khụ, toàn bộ công lao đều thuộc về tòng lục phẩm giáo úy nào đó, quanh năm suốt tháng, tận tâm tận lực tiến hành phổ cập giáo giục toàn dân võ lâm. (Hạng mục có thu phí)

Bao đại nhân hồi triều trở về, theo sau là Công Tôn tiên sinh và Nhan Tra Tán, lúc đi đến nhà ăn chính là nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt này.

"Công Tôn tiên sinh, đây là ------" Bao đại nhân nhìn về phía sư gia đầy mưu trí nhà mình.

Công Tôn tiên sinh đỡ trán, liếc mắt nhìn Nhan Tra Tán kế bên.

Nhan Tra Tán thầm thở dài một hơi, đẩy đám người ra, chen vào bên trong nhà ăn, lọt vào mắt đầu tiên chính là Kim Kiền đang ngồi xổm ở xó tường, vui vẻ khấp khởi gặm bánh bao xem náo nhiệt, xem đến mức không còn gì vui hơn.

"Kim huynh..." Nhan Tra Tán đi đến trước mặt Kim Kiền, sắc mặt hơi hiện vẻ u oán: "Đây là sao?"

"Nhan huynh!" Kim Kiền kéo phắt Nhan Tra Tán ngồi xổm xuống cạnh mình, mặt hất hất về hướng hồng miêu bạch thử bên kia, cả khuôn mặt đều bọc đầy mừng rỡ: "Ngươi nói đi, có phải cái này gọi là đánh là thân mắng là yêu không?"

"Hả?" Nhan Tra Tán sửng sốt, còn chưa kịp hiểu chuyện gì, đã thấy Kim Kiền ôm quyền với Nhan Tra Tán nói tiếp:

"Sau buổi đàm luận với Nhan huynh đêm qua, ta chợt hiểu ra mọi lẽ, vốn dĩ ta nghĩ rằng để tác hợp chuyện chung thân đại sự cho Triển đại nhân chắc hẳn sẽ rất gian nan, nhưng bây giờ xem ra, căn bản chính là một lang hữu tình, một chàng có ý, xứng đôi vô cùng!"

"Cái gì?" Đầu Nhan Tra Tán giống như bị chày gỗ thẳng tay nện xuống làm ong lên một tiếng, màng tai ù ù réo vang, trước mắt hóa thành màu đen, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, lập tức giữ chặt lấy cánh tay Kim Kiền, kinh hoàng nói: "Kim, Kim Kim huynh, ngươi, ngươi có phải hiểu lầm gì rồi không?"

"Không hiểu lầm gì, không hiểu lầm gì!" Kim Kiền vui vẻ ra mặt, tinh thần sáng láng, lật tay qua cầm lấy mu ban tay của Nhan Tra Tán, gật đầu liên tục: "Ta hết sức thông suốt, hết sức thông suốt!"

"Không, không đúng! Kim huynh nhất định đã hiểu lầm!" Nhan Tra Tán lật ngược lại nắm chặt ngón tay nhỏ gầy trên tay mình, mồ hôi lạnh dầy đặc: "Kim huynh, ngươi phải nghe Nhan mỗ nói rõ ràng..."

"Nói rõ ràng gì hả?" Hai tiếng quát lạnh đồng loạt vang lên phía trên đỉnh đầu hai người.

Hai bóng mờ dắt theo gió lạnh phần phật bao phủ lấy Kim Kiền và Nhan Tra Tán.

Thân hình Nhan Tra Tán run bắn, chậm chạp giương mắt, chỉ thấy hồng y hộ vệ như phương bắc tối đen lạnh lẽo, hiệp khách bạch sam tuấn nhan âm u, trừng mắt nhìn thẳng mình và tòng lục phẩm giáo úy nào đó ------ đang cùng nhau tay nắm tay.

Gió lạnh thấu xương, lãnh khí đóng băng.

"Á!" Nhan Tra Tán la lên một tiếng sợ hãi, rút vèo hai tay về, bật nhảy người lên, đổ lùi lại mấy bước, da mặt run rẩy nửa ngày, mới ôm quyền nặn ra một câu: "Triển, Triển đại nhân, Bạch thiếu hiệp, Kim giáo úy, Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh đã chờ lâu -----"

Dứt lời, liền lảo đảo chạy ra khỏi nhà ăn.

Bạch Ngọc Đường hung tợn trừng mắt liếc Triển Chiêu một cái, quay qua nói với Kim Kiền: "Tiểu Kim Tử, còn không đi theo?"

"Cấp dưới của Triển mỗ, Triển mỗ tự biết quản thúc, không phiền đến Bạch huynh." Triển Chiêu lập tức bật lại một câu.

"Triển Chiêu, hôm nay ngươi muốn kiếm chuyện đúng không?"

"Bạch huynh nghĩ nhiều, Triển mỗ công vụ bên mình, đi trước một bước!"

"Thối Miêu, ngươi đứng lại đó cho ta."

Hồng ảnh bạch ảnh đồng thời đi về hướng cửa lớn, lại đồng lòng quay đầu:

"Kim giáo úy (Tiểu Kim Tử)!"

Nói xong, cả hai lại cùng trừng hướng đối phương.

"Hai vị mời đi trước, mời đi trước!" Kim Kiền vội vui vẻ theo sau hai người, ôm quyền niềm nở nói: "Thuộc hạ theo sát, theo sát!"

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lúc này mới quay đầu, lại trừng mắt liếc nhau, sóng vai xuất môn, trong lúc bước đi còn không quên tiến hành màn chém giết kịch liệt bằng mắt.

Bao đại nhân nhìn vào hai người đùng đùng sát khí đang đi về hướng này, lại nhìn qua sư gia nhà mình: "Công Tôn tiên sinh, việc này -----"

Công Tôn tiên sinh ôm quyền: "Đại nhân, việc điều tra không nên chậm trễ, nên sớm khởi hành tra án thì hơn!"

Nói xong, liếc nhìn Nhan Tra Tán bên cạnh.

Nhan Tra Tán cúi đầu cong lưng, im lặng không lên tiếng, cái trán lấm mồ hôi li ti phản chiếu ánh sáng dưới nắng sớm.

Đợi nhóm người đầu tiên đi khỏi rồi, Nhan Tra Tán mới lui hai bước tới bên cạnh Kim Kiền đang đi sau cùng, nghe thấy mấy câu Kim Kiền lầm bầm trong miệng, tức thì mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa.

"Chậc chậc, nhìn hai vị tra án còn không quên mặt mày đưa tình thế kia, chuyện tốt tới tay rồi!"

Này, này này này phải làm thế nào cho phải đây?

Trong lòng Nhan Tra Tán sầu thương khó nén.

*

Trời thu phủ ám sương mù, sắc sớm phân chia đình quán.

Trước cổng một phủ viện uy nghi, một thanh niên trên dưới ba mươi tuổi không ngừng đi qua đi lại, mặt đầy lo âu. Người này mặc quan phục màu xanh, đầu đội ô sa cánh vuông, dáng người cao ngất, mày rậm mắt to, chính là công bộ thị lang đương triều La Đông Dương La đại nhân.

Tính đến lúc này, La đại nhân đã đứng ở trước cổng nhà mình suốt nửa canh giờ, chỉ để chờ vị đại quan nhất phẩm đương triều phủ doãn phủ Khai Phong Bao đại nhân, và vị "Kỳ nhân" trong phủ của ngài.

Tên sai vặt đứng chờ bên cạnh La đại nhân giậm chân xoa tay, liếc mắt xem xét đại nhân nhà mình đã sắp trông chờ mòn mỏi, thấp giọng nói: "Thiếu gia, theo tiểu nhân thấy, Bao đại nhân vừa hạ triều, dù thế nào cũng phải hồi phủ nghỉ ngơi một lát, nhất định sẽ không đến sớm như vậy đâu."

La Đông Dương lắc đầu, tiếp tục kiên định làm "Đá vọng Bao".

Không bao lâu sau, chợt thấy ở cuối con phố thưa người đi tới một đội người kiệu, đỉnh kiệu giản dị, bốn người bảo hộ, hồng y hộ vệ và hiệp khách bạch sam song song dẫn đầu, giáo úy nhỏ gầy theo sau cùng, còn có một thư sinh áo vải đi bên sườn kiệu.

Hai mắt La đại nhân bừng sáng, vội đuổi lên mấy bước, khom lưng ôm quyền nói: "Công bộ thị lang La Đông Dương cung nghênh Bao đại nhân!"

Kiệu hạ xuống đất, mành kiệu nhấc lên, một người sải bước ra khỏi kiệu, quan phục mãng bào tím, đai ngọc ôm ngang thắt lưng, mặt đen uy nghiêm, mắt sắc nghiêm nghị, mảnh trăng khuyết uốn cong sáng lên giữa trán, chính là Khai Phong phủ Bao Thanh Thiên Bao đại nhân.

"La đại nhân không cần đa lễ." Bao đại nhân nâng thanh niên Thị Lang trước mắt dậy, khẽ cười nói.

La Đông Dương đứng lên, hành lễ xong với Triển Chiêu, tầm mắt lại dời về phía Bạch Ngọc Đường bên cạnh Triển Chiêu, hơi kinh ngạc: "Vị thiếu hiệp này là?"

"Bạch thiếu hiệp của Hãm Không đảo, đặc biệt đến đây để hỗ trợ bản phủ phá án." Bao đại nhân giới thiệu.

La Đông Dương gật đầu liên tiếp, hướng tới Bạch Ngọc Đường chắp tay thi lễ: "Kính đã lâu, kính đã lâu!"

Bạch Ngọc Đường cũng ôm quyền đáp lễ.

La Đông Dương nhìn về phía thư sinh áo vải bên cạnh, có phần nghi hoặc: "Chẳng lẽ vị này là Công Tôn tiên sinh?"

"Tại hạ Nhan Tra Tán, vô danh tiểu tốt, sao có thể sánh ngang với Công Tôn tiên sinh." Nhan Tra Tán vội lên tiếng giải thích.

"Công Tôn tiên sinh còn có chuyện quan trọng cần giải quyết, không tiện đến đây, cho nên bản phủ đặc thỉnh Nhan tiên sinh đến tương trợ!" Bao đại nhân trả lời.

"Thì ra là Nhan tiên sinh, thất kính thất kính!" La Đông Dương lại thi lễ, cuối cùng dời tầm mắt về phía tiểu sai dịch đứng ở cuối hàng ngũ, đánh giá trên dưới một hồi, nhất thời hai mắt phát sáng, cất bước đi tới trước mặt Kim Kiền, muôn vàn kích động nói: "Ắt hẳn vị này chính là Kim giáo úy trên thông thiên đình, dưới tường Diêm La!"

"Ôi chao?" Kim Kiền sửng sốt, vội lên tiếng bác bỏ tin đồn: "Đều do bằng hữu giang hồ phóng đại, La đại nhân đừng tin là thật..."

Lời còn chưa dứt, đã thấy La Đông Dương nắm chặt lấy hai tay Kim Kiền, hai mắt đẫm lệ nói: "Kim giáo úy, lần này đều dựa cả vào ngài!"

Lời này vừa ra khỏi miệng, La Đông Dương liền thấy sau lưng nổi dậy một luồng khí u ám, rùng mình một cái, vội buông hai tay Kim Kiền ra, vẻ mặt muôn phần kính nể: "Kim giáo úy quả nhiên danh bất hư truyền, quả thật là kỳ nhân thiên hạ!"

Nói cái gì chẳng đầu chẳng đuôi? Linh ta linh tinh!

Đầu Kim Kiền đầy hắc tuyến.

"Khụ." Bao đại nhân khai thông cổ họng: "La đại nhân, quý phủ ngài ---"

Bây giờ La Đông Dương mới phát giác bản thân có phần luống cuống, vội quay lại bên cạnh Bao đại nhân, ôm quyền nói: "Hạ quan thất lễ, xin Bao đại nhân thứ lỗi, thỉnh Bao đại nhân vào phủ đàm luận."

Dứt lời, liền đón tiếp đoàn người Bao đại nhân vào phủ, vòng qua hoa viên, xuyên qua hành lang dài, đi vào trong phòng khách La phủ.

Sau khi mọi người đã ngồi xuống thượng trà, Bao đại nhân lập tức mở lời hỏi tường tận án tình.

"La đại nhân, lúc trước ngài nói nghi ngờ trong phủ có uế vật quấy phá, có thể nào kể lại cho bản phủ biết rõ hay không?"

La Đông Dương vẻ mặt buồn rầu, ôm quyền nói: "Không dối gạt Bao đại nhân, chính là, chính là phụ thân của hạ quan bị ma quỷ làm hại!"

Bao đại nhân nghe vậy không khỏi cả kinh: "Là phó sử Xu Mật viện La Lương Sinh La đại nhân?"

La Đông Dương gật đầu vẻ mặt đau xót.

Bao đại nhân chau mày: "La đại nhân, ngài hãy kể lại tận tường chân tướng cho bản phủ!"

"Vâng!" La Đông Dương thở dài một hơi, chậm giọng nói: "Vào nửa năm trước, phụ thân đột nhiên mắc phải bệnh lạ, lúc bình thường không khác gì mọi người, nhưng vừa đến đêm trăng tròn, tứ chi lại bỗng dưng run rẩy, nôn mửa không ngừng, còn hồ ngôn loạn ngữ, hoàn toàn mất nhận thức. Ba tháng trước đây, bệnh tình đột nhiên nặng thêm, lúc phát bệnh trạng thái như điên dại, miệng nói ra lời hung ác, còn thường xuyên đả thương hạ nhân tới chăm sóc, đến cả ta cũng bị đả thương mấy lần."

Nói đến đây, La Đông Dương xắn ống tay áo mình lên, lộ ra một vùng bầm tím trên cánh tay trắng mảnh, rõ là gây ra do ẩu đả.

"Vậy ----- đã chạy chữa hay chưa?" Bao đại nhân hỏi.

La Đông Dương gật gật đầu: "Tất nhiên đã chạy chữa! Danh y trong phạm vi trăm dặm đều đã mời đến, còn quấy rầy cả ngự y trong cung, nhưng thầy thuốc nào đến xem bệnh cũng nói, cũng nói..." Nói đến đây, La Đông Dương nâng mắt, vẻ mặt hoảng sợ: "Phụ thân không phải bị nhiễm bệnh, mà là bị ma quỷ mê hoặc!"

"Hoang đường!" Bao đại nhân vỗ bàn: "Nhất định là bọn họ không thể chẩn ra nguyên nhân gây bệnh, mới dùng đến ma quỷ để qua loa tắc trách!"

La Đông Dương lắc lắc đầu: "Vốn dĩ hạ quan cũng không tin, nhưng sau đó lại xảy ra một việc, khiến ta không muốn tin cũng không được."

"Sau đó đã xảy ra chuyện gì?"

"Ngày mười lăm tháng trước lúc phụ thân phát bệnh, hạ quan ở bên cạnh hầu hạ, hôm ấy, bệnh tình so với ngày thường nhẹ hơn đôi chút, thần trí của phụ thân cũng tỉnh táo hơn ngày thường, nói năng cũng lưu loát không ít, lúc này hạ quan mới nghe rõ, hóa ra lời lẩm nhẩm trong miệng của phụ thân mỗi lần phát bệnh chính là, chính là..."

Nói đến đây, La Đông Dương rùng mình một cái, giương mắt liếc qua Bao đại nhân, có vẻ như không dám nói nữa.

"Cứ nói đừng ngại." Bao đại nhân cất giọng.

La Đông Dương hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nói: "Kỳ thật trước sau phụ thân đã lẩm nhẩm trong miệng tám chữ -----" Tiếng nói chững lại, rồi ghìm xuống vài phần:

"Quốc tướng chi vong, quỷ mọc tràn làn!"

"Hít!!"

Tiếng hít khí lạnh vang lên khắp phòng, sau đó không khí bỗng chốc trở nên ngột ngạt.

Sắc mặt Bao đại nhân tối đen, Triển Chiêu chau mày, Bạch Ngọc Đường híp mắt, tứ đại giáo úy chết sững, Nhan Tra Tán im lặng trầm tư, Kim Kiền đổ mồ hôi lạnh ướt trán.

Thần tiên ơi, đừng nói là thật sự có quỷ chứ?

La Đông Dương đảo qua nét mặt mọi người, sắc mặt càng tái hơn: "Hôm ấy, hạ quan sợ tới chết khiếp, tuyệt đối không kể lại cho ai khác biết, mãi đến khi...Mãi đến khi trong thành Biện Kinh gần đây có tin đồn quỷ lộng hành, lại, lại truyền tụng tám chữ điên rồ giống hệt thế, hạ quan mới thấy đây là việc lớn, cho nên mới khẩn cầu Bao đại nhân dẫn theo Kim giáo úy Khai Phong phủ đến đây điều tra!"

Nói đến đây La Đông Dương đột nhiên đứng dậy, hướng tới Bao đại nhân quỳ xuống, giọng chân thành khẩn thiết: "Bao đại nhân, ngài nhất định phải cứu lấy phụ thân ta!"

Bao đại nhân vội đứng lên đỡ La Đông Dương dậy, nói: "La đại nhân không cần hành đại lễ, bản phủ tự nhiên sẽ dốc hết toàn lực!"

"Đa tạ Bao đại nhân! Đa tạ Bao đại nhân!" La Đông Dương gạt lệ nói.

"La đại nhân, có thể cho bản phủ gặp mặt lệnh tôn không?" Bao đại nhân cân nhắc một lát, hỏi.

"Việc này..." La Đông Dương có vẻ khó xử, liếc nhìn Bao đại nhân, lưỡng lự nói: "Kể từ tháng trước, ngoài vào triều ra những lúc khác phụ thân đều nhốt mình trong thư phòng không bước chân khỏi cửa, cũng không muốn gặp ai, hạ quan chỉ sợ, chỉ sợ ngay cả Bao đại nhân phụ thân cũng không muốn gặp..."

"Không sao." Bao đại nhân nói: "Ngài cứ đưa bản phủ đến thư phòng, bản phủ tự có cách để gặp mặt lệnh tôn."

La Đông Dương nhìn về phía Bao đại nhân, ra sức gật đầu: "Bao đại nhân, mời đi hướng này!"

Đoàn người xuyên qua hậu hoa viên, đi tới trước cửa thư phòng phía tây La phủ, quả nhiên, cả cửa sổ và cửa ra vào thư phòng đều đóng chặt, trước cửa còn có hơn mười hộ vệ trông coi.

Các hộ vệ trông thấy La Đông Dương, đều ôm quyền hành lễ: "Tham kiến thiếu gia."

"Hôm nay lão gia có ra khỏi thư phòng không?" La Đông Dương hỏi.

Một thị vệ đầu lĩnh dáng vẻ thanh niên trả lời: "Chưa từng xuất môn."

"Có gặp qua ai không?"

"Chỉ có Hình phu nhân vừa bưng một chén canh hạt sen đi vào."

La Đông Dương gật gật đầu, tiến lên gõ vào khung cửa, cất giọng hô: "Phụ thân, phủ doãn Khai Phong phủ Bao đại nhân tới thăm, thỉnh phụ thân mở cửa gặp mặt."

Trong thư phòng lặng yên không tiếng động, một lúc lâu sau mới truyền ra một giọng nói già nua:

"Lão phu hôm nay thân thể không khỏe, không thích hợp gặp khách, thỉnh Bao đại nhân ngày khác lại đến vậy."

"Phụ thân!" Mặt La Đông Dương lộ vẻ lo lắng: "Con cầu rất lâu mới thỉnh được Bao đại nhân quá phủ, xin phụ thân mở cửa gặp một lần đi!"

"Dương nhi, cung tiễn Bao đại nhân!"

"Phụ thân!" La Đông Dương gần như muốn nhào lên phá cửa, lại bị Bao đại nhân bước lên xua tay ngăn lại.

"Bao Chửng có việc muốn trao đổi, thỉnh cầu La đại nhân gặp mặt một lần." Bao đại nhân chắp tay thi lễ, cao giọng nói.

Trong thư phòng lại yên ắng dị thường, hồi lâu vẫn không thấy lời đáp lại.

"La đại nhân?" Bao đại nhân nhấc cao giọng thêm vài phần.

"Phụ thân?" La Đông Dương nét mặt căng thẳng, điên cuồng gõ ván cửa.

Trong phòng vẫn không hề có động tĩnh.

Chư vị thị vệ La phủ trông giữ chung quanh khẽ biến sắc.

Thình lình, trong thư phòng phát ra một tiếng cười dài khàn đặc: "Ha ha ha ha ha ha ------"

Tiếp ngay sau đó, lại nghe thấy một giọng nữ tử thét lên kinh hãi, dội thẳng vào màng tai mọi người.

"Không tốt!" Bao đại nhân gấp giọng hét lớn: "Triển hộ vệ, Bạch thiếu hiệp, phá cửa!"

"Vâng!"

Hồng ảnh bạch ảnh bắn ra như điện, mỗi người một bên vận dụng nội công đánh lên ván cửa, chỉ nghe một tiếng rắc to kéo dài, hai ván cửa đồng thời lên tiếng đáp lại bằng việc ngã ầm ầm xuống đất, kéo theo một đợt tro bụi.

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường xông vào thư phòng trước hết, những người còn lại theo sát phía sau.

Vừa vào tới thư phòng, trước mắt mọi người bất chợt tối sầm lại, chỉ thấy trên xà ngang thư phòng vắt đầy tranh cuộn dài vượt quá ba thước, người vật sơn thủy, tùng bách chim muông đều đủ cả, che lấp ánh sáng bên trong phòng, làm cả căn phòng tối tăm ảm đảm, ván cửa vừa mở ra, tranh chữ xào xạc múa may theo cơn gió ùa vào, thật là u ám dị thường.

"Ha ha ha ----- Quốc tướng chi vong, quỷ mọc tràn lan! Quỷ mọc tràn lan!"

Phía sau lớp lớp tranh cuộn đong đưa vắt vẻo, truyền đến tiếng cười điên dại của La đại nhân.

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường xông thẳng vào trong, gạt rơi toàn bộ tranh cuộn che khuất tầm mắt, trước mắt mọi người lập tức rộng mở thoáng đãng, ngay sau đó lại bị cảnh tượng đập vào mắt làm cho kinh hoàng đến chết đứng.

Ngay giữa thư phòng, trên bàn sách ngổn ngang vương vãi, bút mực văng tung tóe, giấy tờ nát vụn nham nhở, phía sau bàn, là một người đầu tóc rối tinh trắng xóa, chòm râu bạc bù xù, áo quần xộc xệch, hai mắt đỏ gay, sắc mặt xanh trắng, hai tay bóp chặt lấy yết hầu của một nữ tử đang ngã vật trên bàn sách, cười to điên cuồng, như đã hóa rồ.

Mà nữ tử kia, hai mắt đã trở nên trắng dã, sắc mặt xanh mét, mắt thấy sắp sửa tuyệt khí bỏ mình.

"Phụ thân!! Hình phu nhân!" La Đông Dương hét lên một tiếng.

Bóng đỏ ánh trắng phi thân phóng đến, Triển Chiêu vung một tay đánh ngất La Lương Sinh, Bạch Ngọc Đường đoạt lấy nữ tử đang bất tỉnh.

"Phụ thân!" La Đông Dương chực muốn tiến lên, lại bị tứ đại giáo úy ngăn cản.

Chợt nghe Bao đại nhân quát lên một tiếng: "Kim giáo úy!"

Khai Phong phủ tòng lục phẩm giáo úy Kim Kiền cứ như một trận gió thổi vù đến bên cạnh Bạch Ngọc Đường, lôi từ trong lòng ra một bao vải, rút phựt ngân châm lên, ngón tay bay chuyển, đâm ngân châm vào mấy huyệt đạo của nữ tử, chưa đến một lát, sắc mặt nữ tử kia đã chuyển từ xanh sang trắng, mí mắt động đậy, dần có dấu hiệu thức tỉnh.

Kim Kiền thầm thở ra một hơi, xoay người đi đến bên cạnh Triển Chiêu, đang muốn bắt mạch cho La Lương Sinh đang ngất xỉu, không ngờ La Lương Sinh kia bất thình lình trợn trừng hai mắt, đồng tử đỏ kè, gào lên một tiếng điên rồ, phun ra một ngụm máu tươi, cứ như núi lửa bùng nổ, phun thẳng vào mặt Kim Kiền.

Kim Kiền khiếp đảm, có né cũng không kịp, chỉ biết phản xạ có điều kiện ôm ghì lấy đầu, đang muốn gắng gượng chống chọi, bỗng nhiên thân hình đảo lên kịch liệt, toàn thân bị một lực mạnh kéo giật ra sau, hương cỏ xanh nhàn nhạt ập đến phả vào mặt.

"Kim Kiền, ngươi không sao chứ?"

Kim Kiền ngẩng đầu trợn mắt, chợt nhận ra bản thân đã được Triển Chiêu bảo vệ chặt chẽ cạnh bên, tay áo rộng của quan bào đỏ thẫm còn che ở trước người mình, dòng máu đặc kia phun ra cách mình chỉ có một tấc, nhưng ngoại trừ vài giọt bay đến mu bàn tay của Triển Chiêu, thì nửa giọt cũng không bắn tới người Kim Kiền.

"Đa, đa tạ Triển đại nhân..." Kim Kiền lau mồ hôi lạnh trên ót, ánh mắt lại dời về phía La Lương Sinh đang nằm xoài trên đất, vừa nhìn qua, trong lòng không khỏi vang lên tiếng lộp cộp, thầm nghĩ không ổn.

Thấy rằng La Lương Sinh kia, vạt áo trước hầu như đã ướt sũng máu tươi, tóc bạc rối bời, chòm râu bù xù đều nhuộm đỏ màu máu, sắc mặt xanh trắng, đôi môi phát tím làm cho người ta sợ hãi.

Kim Kiền cuống quít thò người ra trước, chìa ngón tay sờ vào động mạch cổ của La Lương Sinh, lại lật mở mí mắt ra xem xét, biến sắc, lắc đầu nói: "Khí tuyệt bỏ mình."

Mọi người tức thì quá khiếp sợ.

"Phụ thân!!" La Đông Dương đột nhiên gào to một tiếng, giằng ra khỏi tứ đại giáo úy, bổ nhào vào La Lương Sinh mặt đầy máu tươi tóc tai rối loạn, gào khóc đau đớn, nước mắt ướt đẫm: "Phụ thân! Cha! Cha!!"

Trong lúc nhất thời, tiếng gào khóc thảm thiết quanh quẩn khắp phòng, mọi người nghe thấy đều cay xé trong lòng.

Bao đại nhân thở dài một hơi, bước đến bên cạnh La Đông Dương, hạ giọng nói: "Hiền chất, người chết không thể sống lại, dằn nén bi thương thuận theo biến đổi."

Nói xong, định vỗ vào bả vai La Đông Dương.

Không ngờ Kim Kiền bên cạnh đột ngột lao lên, đẩy phăng Bao đại nhân ra: "Đại nhân, cẩn thận!"

Mọi người đều sửng sốt, ngoắc mắt nhìn về phía Kim Kiền.

Chỉ thấy nét mặt Kim Kiền trầm trọng, mắt nhỏ căng thẳng hí thành hai khe hẹp, chậm rãi bước lên một bước, vỗ vỗ vào bả vai La Đông Dương đang nằm gào khóc trên thi thể.

La Đông Dương nức nở ngoái đầu, sắc mặt mọi người thoáng chốc đại biến.

La Đông Dương khóc đến hai mắt đỏ gay, sắc mặt xanh đen, nhìn thoáng qua lại có ba phần tương tự với đoàn quân xác sống kia.

"Sao lại thế này?" Bao đại nhân cao giọng quát.

Da mặt Kim Kiền co rúm, thu tay về, trầm giọng nói: "Ngài ấy trúng độc!"

"Trúng độc?" Mọi người hốt hoảng kêu lên.

"Độc gì? Trúng độc khi nào?" Bao đại nhân gấp giọng hỏi.

"Hẳn là ------" Mắt nhỏ Kim Kiền nhìn về hướng thi thể của La Lương Sinh, đột nhiên lông mày nhảy dựng, quay phắt đầu, nhìn Triển Chiêu thét to: "Triển đại nhân!!"

Triển Chiêu sửng sốt: "Chuyện gì?"

"Triển đại nhân ngài, ngài ngài ngài ngài..." Hai mắt Kim Kiền trừng trừng, ngón tay run rẩy chỉ vào Triển Chiêu, mồm miệng trắng bệch, hai mắt đen kịt, sắc mặt tương xứng với thi thể đang nằm vật ra trên mặt đất.

Mọi người nhìn theo Kim Kiền, tức thì ánh mắt ai nấy cũng đều ngập tràn hoảng sợ, thất thanh kinh hô.

"Triển hộ vệ!"

"Triển đại nhân!"

"Tiểu Miêu!"

Chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của Triển Chiêu mơ hồ lan ra sắc xanh, con ngươi đen trong suốt cũng nhuộm thẫm màu máu, giống y hệt với La Đông Dương.

Ánh mắt Kim Kiền hung hãn bắn vào mấy giọt máu đen thui đang phơi ra trên mu bàn tay của Triển Chiêu, cả đầu đều vọng lên tiếng thét inh tai:

Máu có độc á á á á!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.