Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Quyển 14 - Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ-Chương 426 : Chương 188




Chỉ thấy trên cổ tay Tử Dần đạo trưởng kia, rõ ràng đeo một vật giống y đúc với cỗ máy thời gian tiếp thu khoa học cơ khí đang nằm trong tay Kim Kiền.

"Ngài, ngài ngài ngài ngài?" Kim Kiền trợn mắt nhìn Tử Dần đạo trưởng, môi run run không ngừng.

Chẳng lẽ tiên nhân đạo trưởng này cũng giống như ta là người hiện đại mắc vạ du hành thời gian?

Như thể nhìn thấu suy nghĩ của Kim Kiền, Tử Dần đạo trưởng nhẹ nhàng lắc đầu, không dấu vết kéo ống tay áo xuống che khuất cổ tay: "Bần đạo và ngươi không phải là người đi chung một con đường, chỉ là cơ duyên xảo hợp (*), mới chịu người ủy thác mà hành sự."

(*) cơ hội duyên phận trùng hợp.

Nói xong, lại hướng tới mọi người chắp tay thi lễ: "Bần đạo cáo biệt."

"Tử Dần đạo trưởng!" Đinh Triệu Lan đuổi bước lên trước, cung kính ôm quyền: "Không biết đạo trưởng có thể tham dự hôn lễ của xá muội hay không?"

"Việc này..." Tử Dần đạo trưởng liếc mắt nhìn Đinh Triệu Lan một cái, lại nhìn qua Đinh Nguyệt Hoa và Nhất Chi Mai, lắc đầu, lộ ra một ý cười bí hiểm.

Ý cười này, giống như xuân tan băng tuyết, sáng lóa chói lọi, như gió chuyển trời cao, mây ấm mưa trong, khiến tất cả mọi người nhìn đến ngây ngẩn, đợi đến khi lấy lại tinh thần, vị tiên nhân đạo trưởng kia đã sớm không còn tung tích.

"Thật sự là thần tiên...Không, căn bản chính là thần tiên..." Phạm tiểu vương gia lẩm bẩm.

Mọi người đều gật đầu tán đồng, xúc động không thôi.

Chỉ có ba người là ngoại lệ.

Kim Kiền lăn qua lộn lại khí cụ vừa mới tếp nhận trong tay, vùi đầu nghiên cứu, mừng không tả xiết.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mỗi người một bên lẳng lặng đứng ở phía sau Kim Kiền, một người chau mày, một vị thần sắc ngưng trọng.

*

Ngày trong nắng ấm, cuối thu khí sảng.

Trên chợ rộn ràng nhốn nháo, người đi đường lũ lượt, mua bán qua lại, rất náo nhiệt.

Bên trong chợ, một thiếu niên độ chừng mười hai mười ba tuổi đi ngang qua ngã tư đường, thiếu niên này thân cao bất quá bốn thước, lại xách theo một cái lồng cơm bự chảng cao hơn ba thước, làm cho người đi đường liên tục ngoái đầu nhìn lại.

Thiếu niên kia đi tới bên rìa của một quán trà ven đường, cuối cùng quá mệt khó đi thêm nửa bước, không thể không dừng chân nghỉ tạm uống một chén nước trà.

Lúc này vừa qua giữa trưa, trong quán trà có không ít người nghỉ chân nói chuyện phiếm, thiếu niên tuy rằng ngồi ở trong góc, nhưng vẫn có thể nghe được một phần, nhất là ba người ở bàn bên cạnh, xem cách ăn mặc như là người lao động khuân vác hàng hóa, nên giọng phát ra đặc biệt vang dội.

"Nè nè, nghe nói không? Thành Hàng Châu xảy ra chuyện lớn!" Người đầu tiên ra tiếng là một nam tử đen gầy.

Một nam tử vạm vỡ phía đối diện nuốt xuống một miệng trà, khinh thường nói: "Chuyện này trong phạm vi trăm dặm đều biết hết rồi, không phải là chuyện hoa khôi mới tới của đệ nhất thanh lâu Hàng Châu Quỳnh Ngọc các vô duyên vô cớ đột nhiên mất tích đấy thôi..."

"Không phải chuyện này!" Nam tử đen gầy xua tay.

"Vậy chắc là chuyện Vân Dung xã đáng chém ngàn đao bị quan phủ Hàng Châu niêm phong à ----" Một nam tử béo mập ở bên cạnh tiếp lời.

"Cũng không phải chuyện này!" Nam tử đen gầy lắc đầu.

Nam tử vạm vỡ và nam tử béo mập liếc nhau, đồng thanh hỏi: "Vậy rốt cuộc là chuyện gì?"

Nam tử đen gầy trưng ra vẻ mặt đắc ý nói: "Có biết Đinh thị song hiệp ở Mạt Hoa thôn ngoại thành Hàng Châu không?"

"Đương nhiên biết." Nam tử vạm vỡ nói.

"Vậy Đinh thị song hiệp có một vị muội muội biết không?"

"Thừa lời, Đinh gia đại tiểu thư nổi danh xinh đẹp, trong phạm vi trăm dặm ai mà không biết!" Tên béo mập vẻ mặt xem thường.

Nam tử đen gầy cười khà khà, tiến sát lên: "Vậy chuyện tiểu thư Đinh gia mười ngày trước đã gả cho giang hồ đệ nhất thần trộm Nhất Chi Mai, các ngươi biết không?"

Câu này vừa nói xong, nam tử vạm vỡ và nam tử béo mập cùng lúc ném qua một ánh mắt khinh thường.

"Ta còn tưởng chuyện gì?" Nam tử vạm vỡ trừng mắt liếc nam tử đen gầy một cái, bĩu môi: "Việc hôn sự của Đinh tiểu thư, trên giang hồ ai mà chẳng biết? Ta còn biết vào ngày Đinh tiểu thư thành thân, trong thành Hàng Châu chiêng trống vang trời, pháo nổ vang dội, hoa tươi đầy đường, mọi người khắp thành đều chen chúc đi xem náo nhiệt. Đinh thị song hiệp còn mở tiệc chiêu đãi hào kiệt nổi danh lừng lẫy các vùng, hiệp khách khắp nơi đều đến chung vui, ngay cả Cẩm Mao thử Hãm Không đảo, Khai Phong phủ ngự tiền tứ phẩm hộ vệ Nam hiệp Triển Chiêu cũng đều đi, cảnh đó quả thực là muôn người đều đổ xô ra đường, chấn động giang hồ."

"Nghe nói ngày đó trong Đinh trang tụ họp hơn một ngàn hiệp khách có tiếng giang hồ, có thể nói là phong cảnh vô hạn!" Nam tử béo mập cũng hùa theo vẻ mặt cực kỳ ngưỡng mộ.

Nam tử đen gầy nhếch mày: "Vậy hai vị lão ca có biết, sao đó xảy ra chuyện gì không?"

"Sau đó?" Nam tử vạm vỡ sửng sốt: "Sao lại xảy ra chuyện gì chứ? Không phải Đinh tiểu thư thành thân với Nhất Chi Mai xong, thì ở nhà giúp chồng dạy con sao."

"Sai sai sai!" Nam tử đen gầy vẻ mặt hưng phấn, hai mắt tỏa sáng, hạ giọng nói: "Phải biết người Đinh tiểu thư gả cho không phải là người thường, mà đó chính là thiên hạ đệ nhất thần trộm!"

"Thì sao chứ?" Nam tử béo mập cũng hào hứng theo, truy hỏi.

Nam tử đen gầy dựng thẳng hai ngón tay lên, trợn to hai mắt: "Thành thân bất quá hai ngày, Đinh tiểu thư và Nhất Chi Mai lại đột nhiên biến mất như không khí!"

"Cái gì?" Hai người còn lại đồng thanh kinh hô: "Biến mất? Đi đâu?"

"Không ai biết!" Nam tử đen gầy vẻ mặt thần bí: "Nghe nói Đinh thị song hiệp đem cả thành Hàng Châu lật lên tận trời, cũng không tìm được hai người!"

Nam tử vạm vỡ và nam tử béo mập hai mặt nhìn nhau, một lúc lâu sau, nam tử béo mập mới nói: "Cái này thật là quái dị."

"Người giang hồ, quả nhiêu đều quái dị." Nam tử vạm vỡ sờ cằm nói.

"Quái dị cái gì, căn bản đều là do sâu tham ăn làm hại."

Đột nhiên sau lưng ba người truyền đến một giọng nói yếu ớt, ba người kinh hãi, ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy trên bàn gỗ phía sau chỉ có vỏn vẹn một bát trà không và một lồng cơm thật lớn chồng sáu tầng cao ba thước, lại không có nửa bóng người, nhất thời sợ tới mức sắc mặt xanh trắng, nghĩ đến mình gặp phải cái gì không sạch sẽ, lập tức co cẳng chạy trốn mất.

Chính là ba người không nhìn thấy được, một thiếu niên đeo theo cái mặt khó ngửi đang ngồi ở sau lồng cơm, có điều lồng cơm quá mức cao to, nên chắn mất cả thân hình của thiếu niên này.

"Haizzz ----" Chợt nghe thiếu niên kia thở dài một hơi, đứng dậy mang theo lồng cơm, cau mày nhăn trán ra khỏi quán trà, trong miệng than thở:

"Gặp phải một sư phụ vô cùng lười cũng đành đi, cư nhiên lại tới thêm một sư nương tham ăn hiếm thấy ------ haizzz..."

Thiếu niên vừa đi vừa cằn nhằn oán hận không ngừng, cuối cùng lê theo lồng cơm đi vào một khách điếm, lên lầu hai, đi tới trước một gian phòng khách gõ gõ cửa:

"Sư nương, Tiểu Dật về rồi."

"Vào đi." Một giọng nữ mềm mại truyền ra từ bên trong cửa.

Tiểu Dật đẩy cửa bước vào, chỉ thấy một nữ tử dung mạo xinh đẹp thanh tú, búi tóc kéo cao ngồi bên cửa sổ, gió nhẹ từ cửa sổ thổi vào làm lay động y phục màu hồng phấn của nữ tử, nhẹ nhàng bay bay, đẹp không sao tả xiết, đúng là người vừa mới được gả cho giang hồ đệ nhất thần trộm Nhất Chi Mai, Đinh Nguyệt Hoa.

"Sư nương, mấy thứ này đều là đồ ăn vặt nổi danh nhất trong trấn này, người nếm thử xem." Tiểu Dật tiến lên một bước, đem lồng cơm đặt ở trên bàn, cung kính nói.

Đinh Nguyệt Hoa hai mắt sáng ngời, lập tức mở lồng cơm ra, xếp sáu tầng thức ăn ra bàn, tức thì, trong phòng tràn ngập các loại mùi vị điểm tâm thức ăn.

"Không sai, không sai! Tiểu Dật nhanh như vậy đã nhớ kỹ khẩu vị của sư nương, thật là trẻ nhỏ dễ dạy." Đinh Nguyệt Hoa khen.

"Đa tạ sư nương khích lệ." Tiểu Dật cúi đầu, trong lòng lại nghĩ thầm: vị đại sư nương này làm sao có khẩu vị cái gì? Hễ là thứ có thể ăn được đều hợp khẩu vị của nàng ta, dùng theo cách nói của Kim Kiền thì sư nương này chính là thao thiết khoác áo da mỹ nữ (*) ! Cũng chỉ có sư phụ thân là đệ nhất thần trộm mới dám lấy nữ tử như vậy, nếu là người bình thường mà lấy phải một thê tử đại khẩu vị như vậy, không ra ba tháng, khẳng định cũng bị ăn đến táng gia bại sản.

(*) Thời xưa được dùng để gọi những kẻ tham ăn.

Nghĩ đến sư phụ lười chảy thây nhà mình, Tiểu Dật không khỏi nhìn quanh phòng một vòng, hỏi: "Sư phụ đi mua rượu sao còn chưa trở về?"

"Chắc là tìm không thấy rượu ngon, nên đi xa chút thôi." Đinh Nguyệt Hoa cười, vẫy tay với Tiểu Dật: "Tiểu Dật, đến đây ngồi đi."

Tiểu Dật vẻ mặt khó hiểu, theo lời ngồi xuống phía trước Đinh Nguyệt Hoa, chỉ thấy Đinh Nguyệt Hoa lấy từ trên chiếc ghế bên cạnh một cuốn sách đặt đến trước người Tiểu Dật, trên bìa viết bốn chữ "Kiếm phổ Đinh thị".

"Ta thân là sư nương của ngươi, cũng không biết lấy gì làm quà tặng, chỉ có bản kiếm phổ này là kiếm pháp nhập môn của Đinh gia, cũng không phải là bí mật gia truyền gì cả, nay coi như sư nương ta tặng cho ngươi làm quà ra mắt vậy." Đinh Nguyệt Hoa vẻ mặt từ ái.

Tiểu Dật nhất thời kinh hỉ quá đỗi, vội giương mắt ôm quyền tạ ơn: "Đa tạ sư nương."

"Không cần cảm tạ, về sau đều là người một nhà cả." Đinh Nguyệt Hoa đưa tay sờ sờ đỉnh đầu Tiểu Dật, cười đến vạn phần thân thiết: "Chuyện trước đó ngươi làm rất khá, sau này chỉ cần tận tâm giúp đỡ sư nương -----" Mắt hạnh hơi nheo lại, ý cười càng tăng thêm: "Sư nương chắc chắn sẽ bảo sư phụ ngươi truyền thụ bản lĩnh cho ngươi thật tốt."

"Vâng! Đệ tử nhất định cẩn tuân mệnh lệnh của sư nương!" Tiểu Dật vội trả lời.

Đinh Nguyệt Hoa gật gật đầu: "Tốt lắm, ngươi về phòng nghiên cứu tường tận bản kiếm phổ này trước, nếu có chỗ nào không rõ, cứ tới hỏi ta."

"Vâng, đệ tử cáo lui!" Tiểu Dật lên tiếng trả lời, sau đó trở về phòng mình khép cửa.

Không bao lâu, chợt nghe khung cửa phòng cách vách kêu lên khe khẽ, tiếp sau đó là giọng nói vui sướng của sư phụ nhà mình:

"Nguyệt Hoa, tại hạ hôm nay tìm được một vò rượu ngon, đặc biệt mang đến cùng ẩm với nương tử!"

"Nguyệt Hoa đã chuẩn bị tốt đồ nhắm rượu rồi đây, đang chờ tướng công trở về."

"Có thê tử như thế, phu quân như ta còn cầu gì nữa!"

"Nhất Chi Mai, ban ngày ban mặt, chàng làm cái gì đó!"

"Ôm nương tử a..."

"Haizz..." Tiểu Dật lắc đầu, đóng chặt cửa sổ, hoàn toàn cắt đứt với mấy lời nồng ý mật nghe đến đã làm da gà người ta phải rụng đầy ra đất, cúi đầu nhìn vào kiếm phổ trong tay, bất giác nhớ tới tình cảnh một tháng trước, khi bản thân vừa mới bái sư được mấy ngày, đã bị sư nương đương nhiệm đột ngột đến thăm vào đêm khuya dọa cho chết khiếp.

Tiểu Dật còn nhớ rõ, đêm đó, sư nương mặt đỏ ơi là đỏ...Ừm...giống như mông khỉ, biểu cảm thì cứng ngắc giống như cửa sắt, bây giờ nghĩ lại, thần sắc quái dị kia nhất định là do gắng gượng giả vờ bình tĩnh, cho nên mới ra nông nỗi.

"Tiểu Dật, ta thích sư phụ của ngươi."

"Hả?"

"Sư phụ của ngươi hình như cũng có ý với ta."

"Hở..."

"Nhưng tại sao hắn không đến gặp đại ca nhị ca để cầu hôn ta?"

"Việc này..."

"Chẳng lẽ bởi vì đại ca, nhị ca vừa ý Triển Chiêu làm muội phu hơn, cho nên..."

"Cái đó, Đinh tiểu thư, ta cho là sư phụ..."

"Tiểu Dật, hay là ngươi đi nói với đại ca, nhị ca đi!"

"Gì?"

"Ừm, cứ nói ta với Nhất Chi Mai tâm đầu ý hợp, bảo họ nghĩ cách tác hợp cho bọn ta đi!"

"Cái gì?"

"Đúng, cứ làm như vậy đi! Tiểu Dật, ngày mai ngươi phải đi ám chỉ với đại ca, nhị ca việc này, đại ca, nhị ca đang rất lo lắng cho chuyện hôn sự của ta, ngươi vừa nói như thế, bọn họ chắn chắn sẽ toàn tâm toàn ý giúp ta! Chuyện tốt này mà thành, tất nhiên không thể thiếu ưu đãi cho ngươi!"

Cho nên, đây chính là cái gọi "Ưu đãi" kia sao ------

Tiểu Dật vuốt thẳng bìa bên ngoài kiếm phổ một lúc lâu sau, lại xoay người lấy từ trên giường ra gói đồ của mình, lôi ra một cuốn sách tên là "Mai lạc vô ảnh", đặt kế bên kiếm phổ, trước mắt lại thổi qua cảnh tượng lấy được bản bí tịch khinh công "Mai môn" này.

Ngày ấy, mình vừa bái sư chính thức làm môn đệ của Nhất Chi Mai, đêm đó, Nhất Chi Mai liền gọi mình đến phòng thầy nói chuyện lúc đêm khuya. Nghĩ lại lúc đó, mình còn vui sướng vạn phần, nghĩ rằng sư phụ muốn truyền thụ cho mình tuyệt thế thần công gì đó, ai mà ngờ -----

"Đồ nhi ngoan này, ngươi cảm thấy nếu có sư nương thì thế nào?"

"Hả?"

"Tại hạ cảm thấy Đinh tiểu thư rất được."

"Cái gì?"

"Đinh tiểu thư hình như cũng có ý tứ như vậy với tại hạ."

"A..."

"Có điều hình như huynh đệ Đinh gia vừa ý Triển đại nhân hơn..."

"Sư phụ..."

"Tiểu Dật! Mấy ngày tới ngươi phải đi ám chỉ với huynh đệ Đinh gia việc tại hạ thích Đinh tiểu thư, dọ trước xem hai huynh đệ ấy có thái độ gì, nếu huynh đệ Đinh gia không phản đối, tại hạ sẽ đi cầu hôn!"

"Sư phụ, việc này quá gấp đi!"

"Sao? Quá gấp sao? Cũng đúng, cũng đúng! Tại hạ ngay cả sính lễ còn chưa chuẩn bị tốt...Viết xong hết chỗ này, ít nhất cũng phải hơn một tháng nữa..."

"Sư phụ! Con nói là, lỡ như Đinh tiểu thư thật ra không hề thích thầy, vậy chẳng phải là..."

"Vậy, vậy tại hạ, tại hạ...Tại hạ đường đường là giang hồ đệ nhất thần trộm, trộm bảo đạo châu đều là chuyện nhỏ nhặt, trộm nương tử tất nhiên cũng dễ như trở bàn tay..."

"Sư phụ, cái này sợ là không ổn đâu..."

"Không, không ổn sao? Ừ, hình như là không thích hợp lắm...Vậy, vậy...Đúng rồi, Kim giáo úy, Tiểu Dật, ngươi đi tìm Kim giáo úy đi, hắn một bụng mưu ma chước quỷ, chắc chắn là có biện pháp tác hợp tại hạ với Đinh tiểu thư!"

"Gì? Kim Kiền sao?"

"Đúng vậy! Cứ như vậy mà làm! Tiểu Dật, bản bí tịch khinh công này ngươi cầm trước đi, nếu việc này thành, tất cả bí tịch Mai môn đều là của ngươi!"

"..."

Tiểu Dật còn nhớ rõ ràng rành mạch, đêm đó, lỗ tai của sư phụ nhà mình đỏ phải nói là ...Ừm...Được rồi, cũng không khác mông khỉ lắm, mắt phượng còn phát sáng kinh người, dùng lời của đại ca để hình dung thì, hình như là...Tình thế bắt buộc.

"Haizz...Cái này gọi là không phải người một nhà không vào cùng một cửa mà!"

Tiểu Dật lắc đầu, vẻ mặt không thể tránh được, đem hai quyển sách đặt vào trong gói đồ, không ngờ lại phát hiện ra một phong thư bên trong đó, trên bìa thư viết: đệ thân.

"Đây là ----- chữ của ca?" Vẻ mặt Tiểu Dật kinh ngạc cầm lấy phong thư, mở ra xem, một lát sau, sắc mặt khẽ biến, gấp bức thư lại, bỏ lại vào phong thư, chậm rãi ngồi trở lại giường, hít sâu một hơi nói: "Ca, còn có cái gì mà ca không biết không?

*

"Nhan mỗ không biết."

Nhan Tra Tán đang ngồi trên xe ngựa hồi kinh, hôm nay đã là lần thứ năm trả lời vấn đề này.

Thế nhưng cái người tò mò phía đối diện lại không chịu buông tha cho hắn.

"Nhan đại ca, ngươi thật sự không biết giữa Triển đại ca với Tiểu Kim phát sinh chuyện gì sao?"

Nhan Tra Tán thở dài, lắc đầu lần thứ sáu: "Nhan mỗ quả thật không biết."

Phạm tiểu vương gia phồng má một lúc lâu sau, lại nhấc mành xe lên, ló đầu ra nhìn ba người hai ngựa ở phía trước xe ngựa, nhíu mày nói: "Ta thật sự cảm thấy Triển đại ca với Tiểu Kim có điểm gì đó không bình thường mà."

Ở bên phải trước xe ngựa, Bạch Ngọc Đường áo trắng bay bay, cưỡi một con bạch mã màu tuyết, phía trước bên phải, Triển Chiêu và Kim Kiền một lam một xám, cùng cưỡi một con ngựa màu nâu.

Lúc này, miêu thử đang tiến hành hạng mục đấu võ mồm như thường lệ.

"Thối Miêu, ngươi muốn làm cho Tiểu Kim Tử mệt chết sao hả?" Bạch Ngọc Đường phóng ngựa vòng quanh ngựa của Triển Chiêu, dựng ngược mắt hoa đào hét lên.

Triển Chiêu liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, thản nhiên nói: "Triển mỗ huấn luyện cấp dưới thế nào, không cần Bạch huynh lo lắng."

"Huấn luyện cái gì, ngươi đây là muốn tra tấn người thì có!" Bạch Ngọc Đường nhíu chặt hai hàng lông mày, đảo qua thân hình nhỏ gầy ở trước người Triển Chiêu, quát: "Ngươi muốn cưỡi ngựa thế nào Ngũ gia ta mặc kệ, nhưng cái eo nhỏ kia của Tiểu Kim Tử, cứ thẳng lưng một mạch như vậy về tới Biện Kinh thế nào cũng bị mệt tới gãy!"

Không sai, lúc này Kim Kiền đang học tập kỹ năng cưỡi ngựa cao thâm, dưới sự đích thân chỉ bảo của Triển Chiêu.

Chỉ thấy hai mắt Kim Kiền nhìn chòng chọc phía trước, thắt lưng kéo thẳng tắp, cả người căng cứng ngồi ở trên lưng ngựa, tư thế động tác có bảy phần tương tự với Triển Chiêu phía sau, khoảng cách thân thể của hai người vẫn cứ hơn hai tấc, chợt nhìn qua, lại giống như hai cây cột cờ cắm trên lưng ngựa.

Triển Chiêu buông mắt liếc nhìn Kim Kiền đang ngồi trước người mình, chiếc cổ kề trước ngực đã lấm tấm nhiều vệt mồ hôi, khóe miệng chợt vẽ lên một độ cong không thể nhận ra:

"Nếu mệt rồi thì nghỉ một lát vậy."

"Thuộc hạ có thể kiên trì." Kim Kiền nhìn không chớp mắt về phía trước nói.

Đùa, đùa cái gì chứ, trên lưng ngựa có chút mét vuông như vậy sao, ta mà thả lỏng một cái, tất nhiên là phải dựa vào trong lòng Tiểu Miêu, vậy, vậy...

Kim Kiền chỉ cảm thấy mùi hương cỏ xanh thoang thoảng vờn quanh thân chợt dày đặc hơn ba phần, lông tơ sau lưng bất giác run lên, lập tức vực dậy tinh thần ưỡn thẳng sống lưng.

"Kim giáo úy quả nhiên có tiến bộ." Triển Chiêu gật đầu nói.

Bạch Ngọc Đường ở một bên tức giận nhìn hai người một lúc lâu sau, trong mắt hoa đào ánh sáng lưu chuyển, đột nhiên vén vạt tuyết bào, vểnh một chân lên ngồi nghiêng nghiêng trên lưng ngựa, xoạch một tiếng mở quạt xếp ra, giọng điệu mê hoặc: "Tiểu Kim Tử cần gì phải vất vả như thế? Cứ lại đây cưỡi cùng một ngựa với Ngũ gia, Ngũ gia nhất định cho ngươi thoải thoải mái mái, tuyệt đối còn hơn chỗ của Thối Miêu kia gấp trăm lần."

"Ôi chao?" Kim Kiền sửng sốt, xoay đầu nhìn qua.

Dưới bầu trời xanh lam, hiệp khách tuấn mĩ toàn thân áo trắng hơn tuyết, tóc đen bồng bềnh theo gió thổi bay, quạt ngọc soi mây, áo tiên ngựa dũng, mỹ lệ khôn cùng.

Kim Kiền đột ngột bị bộ dáng phong lưu phóng khoáng của Bạch Ngọc Đường làm hoa mắt, hơi hoảng thần, không tự chủ nuốt nuốt nước miếng.

Bỗng nhiên, một trận lãnh khí thoáng chốc bao quanh toàn thân Kim Kiền, Kim Kiền run lẩy bẩy một cái, lập tức tỏ rõ lập trường: "Đa tạ hảo ý của Ngũ gia, Triển đại nhân huấn luyện thuộc hạ như thế đều là vì suy nghĩ cho thuộc hạ, thuộc hạ tất nhiên nghiêm khắc tuân theo dạy bảo của Triển đại nhân!"

Trận hàn khí tức thì biến thành xuân phong khoan thai.

Bạch Ngọc Đường khẽ động mày kiếm, mắt hoa đào híp lại, trừng mắt liếc Triển Chiêu một cái, đột nhiên vòng đầu ngựa lại, chân ngựa lộc cộc mấy tiếng liền lủi thẳng từ bên trái sang bên trái.

Ngựa của Triển Chiêu nhất thời cả kinh, nhấc cao móng trước lên, hí dài một chập, may mắn công phu cưỡi ngựa của Triển Chiêu cực tốt, lập tức khống chế dây cương, trấn an con ngựa đang phát hoảng, có điều lúc này Kim Kiền cũng thuận thế đổ một cái về phía sau, buộc phải trượt ngã vào trong lòng Triển Chiêu.

Triển Chiêu chợt cảm thấy thân thể nhỏ gầy hòa cùng dược hương kề sát lên ngực, hô hấp mềm mại ấm nóng quẩn quanh bên tai, cơ bắp toàn thân thoắt cái căng chặt như thiết, không thể không hung hăng cầm chặt dây cương trong tay, mới cưỡng ép được bản thân phải dằn xuống thứ tạp niệm không đúng lúc nào đó.

"Tiểu Miêu, ngươi cưỡi ngựa kém như vậy, vẫn nên để Ngũ gia ta chở Tiểu Kim cho." Bạch Ngọc Đường một tay nắm dây cương, một tay rung quạt, nhìn Triển Chiêu vẻ mặt trêu chọc.

Kim Kiền cả kinh một trận, nghị lực chống đỡ nhất thời tiêu tán, một đường cưỡi ngựa mệt nhọc gộp lại phun ra ào ạt, cảm thấy sau lưng vừa mỏi vừa đau, muốn thẳng lưng nhưng cố thử mấy lần đều không thành công, hiệu quả duy nhất chỉ là ở trên lưng ngựa cọ trước cọ sau.

"Đừng nhúc nhích!" Sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng quát trầm, Kim Kiền thoáng chốc cứng ngắc.

Sao, sao giọng của Tiểu Miêu lại có điểm khàn, mà độ ấm chung quanh hình như cũng có hơi cao?

Tai Triển Chiêu giống như bị lửa đốt, cả người căng cứng, ngón tay vặn siết dây cương phát ra màu trắng xanh, hít sâu một hơi, cưỡng ép bản thân phải chuyển lực chú ý sang nơi khác, lập tức hướng tới Bạch Ngọc Đường quát: "Bạch Ngọc Đường, ngươi chớ có càn quấy!"

Bạch Ngọc Đường hất mày, đang muốn cự lại mấy câu, lại nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Triển Chiêu hơi ửng đỏ, tinh thần hoảng hốt, đột nhiên dứt tầm mắt qua một bên, mạnh miệng nói: "Nếu, nếu không phục, thì xuống ngựa đại chiến ba trăm hiệp với Ngũ gia!"

"Triển mỗ không rảnh."

"Thối Miêu, nếu ngươi sợ thì cứ nói rõ."

Vì thế, lại khôi phục thành đại hội so đấu công phu võ mồm miêu thử.

Trong khi đó ba người ở trên xe ngựa phía sau, Phạm tiểu vương gia đã từ bỏ việc tra hỏi Nhan Tra Tán, đổi sang tìm kiếm sự hỗ trợ của hai người lái xe cấp dưới.

"Mạc Ngôn, Thiệu Vấn, các ngươi nói xem, có phải Triển đại nhân với Tiểu Kim có điểm gì đó không bình thường không?"

Mạc Ngôn lạnh giọng: "Thuộc hạ không nhìn ra."

"Thuộc hạ cũng không có phát hiện gì." Thiệu Vấn lắc đầu.

Phạm tiểu vương gia gãi gãi da mặt, nhíu mày nhìn phía trước, nghi ngờ càng thêm sâu.

Thế nhưng lúc này Phạm tiểu vương gia lại không phát hiện ra, bên trong xe ngựa, Nhan Tra Tán đang nhìn xuyên ra ngoài qua chiếc mành Phạm tiểu vương gia nhấc lên, cũng khe khẽ nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên người Triển Chiêu, Kim Kiền, rồi lại chuyển sang Bạch Ngọc Đường, giơ tay lên nặn nặn thái dương, nhẹ giọng nói: "Cái này...Haizz..."

Vó ngựa đạp hoa, xa giá (*) lay động, phía trước lại truyền đến tiếng la hét không còn sức lực của Kim Kiền:

(*) Xe ngựa dành cho hoàng tộc.

"Triển đại nhân, Bạch Ngũ gia, hay là để ta ngồi xe ngựa đi..."

"Lười biếng như thế thì khi nào Kim giáo úy mới có thể học được cưỡi ngựa?"

"Nếu Tiểu Kim Tử đi xe ngựa, Ngũ gia cũng đi!"

"Bạch huynh mời tùy ý, Kim giáo úy muốn ở lại học cưỡi ngựa."

"Nếu Tiểu Kim Tử không đi, Ngũ gia cũng không đi."

"Triển đại nhân...Ngũ gia...Ôi..."

Tiếng nói của ba người đan vào nhau, từ từ lan rộng vào không trung, quấn quanh thành võng lưới, cuộn chặt như sợi gai, cắt không đứt, sửa vẫn rối.

Không trung xanh thẳm như gột rửa, mây bay lớp lớp như vải bông, gió thu phơ phất lướt qua rừng cây bên đường, thổi qua làm đu đưa tán lá.

Xa xa trong rừng cây phía sau đoàn người, một bóng đen im hơi lặng tiếng đáp nhẹ xuống ngọn cây.

Thân hình thiếu niên thanh xuân, hắc y như sương như khói, mặt sắt phủ chụp nửa mặt, băng vải sau đầu phấp phới tung bay.

Con ngươi tối đen hé ra dưới mặt nạ sắt nhìn đăm đăm vào đoàn người đi dần về xa, thân hình khẽ động, lặng lẽ bật ra hai chữ: "Tỷ tỷ..."

Một cơn gió lớn thốt nhiên trỗi dậy, chiếc bóng đen đúa của thiếu niên nháy mắt chớp lên, trôi đi mất hút, không còn vết tích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.