Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Quyển 14 - Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ-Chương 422 : Chương 184




Nói đùa cái gì vậy! Nếu Tiểu Miêu này không thành thân, thì chẳng phải tiền lì xì bà mối của ta sẽ bặt tăm sao? Không đúng không đúng, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là...Cái đó, chẳng lẽ Tiểu Miêu bị đả kích vì chuyện của Đinh tiểu thư...Lại không đúng, không phải Tiểu Miêu vừa nói bản thân không có chút ý tứ nào với Đinh tiểu thư đó sao? Vậy là cái gì đả kích chứ! Vậy, vậy, vậy vậy rốt cuộc là làm sao hả a a a a!

Không được không được, ta tuyệt đối không thể để cho Triển đại nhân trở thành "Trai ế" a a a!

"Triển đại nhân, cái gọi là nam lớn lấy vợ nữ lớn gả chồng, vô hậu là tội lớn bất hiếu, thành thân sinh con chính là chuyện nhân sinh đại sự, có câu công ở muôn đời lợi ở thiên thu..." Kim Kiền lại dốc sức tiến lên, một chuỗi lời khuyên bảo tận tình lại ào ào tuôn chảy.

Ngón tay Triển Chiêu thốt nhiên nắm chặt, gân xanh trên đỉnh đầu nổi lên co giật loạn xạ, trong lòng lại chợt trào lên một cơn buồn giận khác thường:

Triển mỗ đối với hắn, đối với hắn như thế, như thế...nhưng hắn lại, lại...

Vị tứ phẩm đới đao hộ vệ nào đó chỉ cảm thấy trong đầu nóng lên, lửa giận hướng tâm, môi mỏng hé ra, lại buột miệng nói ra một câu ngay cả chính mình cũng không thể tin:

"Triển mỗ đã có người trong lòng."

Ầm Ầm Đùng!

Một tia sấm sét giữa trời quang duyên dáng nổ thẳng xuống đỉnh đầu Kim Kiền.

Kim Kiền chỉ cảm thấy hô hấp đình trệ, tim ngừng đập, trong đầu ong ong rung động, trước mắt một mảnh xám trắng, thế gian vạn vật dường như đều rời xa khỏi mình.

Tiểu Miêu có, có người trong lòng?

Là ai...

Là ai?

Là ai!!

Mỗi ngày ta đều đi theo bên cạnh Tiểu Miêu, lại có thể không phát hiện ra, lại có thể không biết! Còn mỗi ngày tự xưng là làm mai giật dây cho Tiểu Miêu, ta, ta ta ta bà mối như ta thật sự là quá thất bại rồi mà!

Đây, đây quả thực đúng là làm nhục kỹ năng chuyên môn của ta, là sỉ nhục tiếng tăm mồm mép đệ nhất Biện Kinh của ta!

Nghĩ vậy, Kim Kiền biến sắc, vụt tiến lên một bước, bắt lấy ống tay áo Triển Chiêu, một đôi mắt nhỏ bắn ra ánh lửa đốt sáng: "Là ai? Người trong lòng của Triển đại nhân là ai?"

Thân hình Triển Chiêu run lên, vội vàng lùi lại một bước, nhưng Kim Kiền lại giống như thuốc cao bôi trên da chó, kề sát không rời.

Liếc mắt ngắm một cánh tay nhỏ đang kéo giữ chặt chẽ ống tay áo mình, một đôi tai Tiểu Miêu lại ngầm có xu hướng đỏ lên, lại nhìn qua đôi mắt nhỏ lóng lánh sáng kia, hầu kết Triển Chiêu khẽ động, thần sắc hoảng hốt, trong miệng lại trượt ra một câu:

"Là ngươi..." Con ngươi đen run bắn, đột nhiên hoàn hồn: "Là người ngươi biết."

"Người ta biết sao?" Kim Kiền ngốc ngốc mở miệng, bất giác buông ống tay áo của Triển Chiêu ra.

Con ngươi của Triển Chiêu chớp tắt ánh sáng, liên tiếp nhìn quanh, kích động nói ra thêm một câu: "Kim, Kim Kiền ngươi đừng nghĩ lung tung." Nói đến đây, dưới chân hỗn độn một trận, lại toát ra một câu: "Triển mỗ còn có công sự trong người, đi trước một bước."

Dứt lời, liền vác theo cái lỗ tai mèo bốc hơi dữ dội, chạy đi trối chết.

Để lại Kim Kiền đứng ngốc tại chỗ giở ra vẻ mặt khiếp sợ, bắt đầu nghiêm túc lọc qua tất cả sinh vật nữ tính đến tuổi trưởng thành mà mình quen biết.

Nhưng sau khi quét hình hết từ trước đến sau từ trong ra ngoài, thì ngoài Đinh Nguyệt Hoa ra, lại không chọn thêm được người nào thích hợp, trái lại còn quét hình ra một đống sinh vật nam tính tướng mạo đoan chính môn đăng hộ đối vừa vặn đến tuổi kết hôn.

Mắt nhỏ chậm rãi nâng lên, ngón tay hơi hơi cứng ngắc, mồ hôi lạnh li ti toát ra vèo vèo từ lỗ chân lông của Kim Kiền.

Khó khăn nuốt xuống một ngụm nước miếng, Kim Kiền vừa co rút da mặt vừa run run cuống họng nói ra một câu kết luận làm người ta kinh sợ vạn phần:

"Triển đại nhân...ngài...sẽ không là...đoạn, tay áo, chứ..."

*

Kim Kiền mấy ngày nay vô cùng buồn bực.

Ngọn nguồn buồn bực này ----- tất nhiên chính là từ quả bom nặng cân không báo trước do Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ nào đó ném ra vào ngày ấy.

"Triển mỗ đã có người trong lòng."

Những lời này cứ như cắm rễ trong đầu Kim Kiền, từ buổi sáng rời giường cho đến lúc ăn trưa, kéo thẳng tới khi dùng xong bữa tối rồi liên tục đến bữa khuya, không chừa cả khi lên giường đi ngủ, thậm chí cứ như bị nguyền rủa, ngay cả trong mơ cũng nấn ná mãi trong đầu không chịu đi, làm hại Kim Kiền ăn thì ăn không vô, ngủ cũng ngủ không ngon, ngày ngày đội theo cái vành mắt đen, hai mắt nổi lục quang nhìn chòng chọc từng người xuất hiện xung quanh Triển Chiêu.

Rốt cuộc là ai?

Người trong lòng của Tiểu Miêu rốt cuộc là ai?

Kết quả quan sát suốt ba ngày chính là: ngoài Đinh Nguyệt Hoa, Nhất Chi Mai và Tiểu Dật ra, ai cũng rất khả nghi.

Đầu tiên là Phạm tiểu vương gia ----- dáng dấp thiên nhân, thân phận tôn quý, trong ánh mắt nhìn Triển đại nhân luôn luôn dào dạt loại tình cảm sùng bái, mà Triển đại nhân đối với Phạm tiểu vương gia tuy rằng tôn kính hữu lễ, không hề có chút khác thường, nhưng điều ngăn trở chính là thân phận hai người cách xa, cho nên Triển đại nhân mới đau khổ đem phần tâm ý này đè nén xuống đáy lòng. Khả nghi, thực khả nghi!

Tiếp theo là Nhan Tra Tán ----- quân tử khiêm tốn, thư sinh nho nhã, đi cùng một chỗ với Triển đại nhân, thật sự là một bên rì rào như trúc xanh, một bên tiêu sái đẹp như ngọc, cảnh tượng đó phải nói một câu là cảnh đẹp như ý xuân nhuần nhã, nhìn sao cũng rất xứng đôi. Vô cùng khả nghi!

Còn có Đinh thị song hiệp ----- Triển đại nhân là sau khi đến Hàng Châu mới tuyên bố có người trong lòng, thời điểm có chút ăn khớp với thời gian lên sàn của huynh đệ Đinh thị, mà cả hai đều có tướng mạo tuấn lãng giống nhau, tính nết đặc biệt, cộng thêm là song sinh...Khả nghi gấp đôi!

Cuối cùng chính là Bạch Ngọc Đường!

Một miêu một thử, một nhã một tuấn, một tĩnh một động, một lam một bạch, cái này, này này này quả thực chính là xứng càng thêm xứng mà! Hơn nữa ngày ngày Bạch Ngọc Đường kia đều theo sát gót Triển đại nhân, lúc nào cũng trêu chọc mèo, giọng điệu tình cảm, thêm nữa biểu cảm giọng điệu của Triển đại nhân khi cự lại, xem thế nào cũng cảm thấy giống như một đôi tình nhân đang liếc mắt đưa tình, huống chi hai người còn nhiều lần cùng trải qua sinh tử, những lúc đó luôn luôn có một loại ăn ý nói không nên lời, tra án lúc rảnh rỗi còn thường xuyên mặt mày đưa tình... Căn bản chính là một bên chuột có tình, một bên mèo có ý! Khả nghi nhất!

"Cho nên kết luận cuối cùng chính là ----- miêu thử cai trị rồi..."

Kim Kiền thở dài một hơi, nằm ghé vào bàn.

"Kim giáo úy, ngươi nghĩ thế nào?"

Giọng Đinh Triệu Huệ đột nhiên vang lên bên tai làm Kim Kiền hoảng hốt, hoàn hồn nhìn quét một vòng, lúc này mới nhớ ra bản thân đang tham dự đợt triệu tập của Đinh thị song hiệp, đại hội tác chiến với chủ đề "Tác hợp cho Đinh Nguyệt Hoa và Nhất Chi Mai" mà mình và Tiểu Dật là khách mời vinh dự.

Đinh Triệu Huệ và Đinh Triệu Lan đang trừng mắt nhìn mình vẻ mặt chờ đợi, Tiểu Dật vẫn bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn khó ngửi.

"Khụ khụ, nhị vị vừa mới nói cái gì?" Kim Kiền thông thông cổ họng hỏi lại.

Đinh thị song hiệp liếc nhau, hơi có chút bất đắc dĩ.

"Kim huynh..." Đinh Triệu Lan thầm thở dài một hơi, lặp lại một lần lời vừa nói: "Thỉnh cầu Kim huynh nghĩ cách làm cho Nguyệt Hoa và Nhất Chi Mai có thể thành thân trước tháng sáu đầu hạ."

"Ôi chao? Gấp như vậy? Thời gian quá cấp bách đi!" Kim Kiền kinh hô.

Đinh Triệu Huệ nhíu mày nói: "Qua đầu tháng sáu này, Nguyệt Hoa sẽ mười tám!"

"Mười tám tuổi...A! Các người có nói vị chân nhân nào đó từng để lại một câu cảnh báo, nếu Đinh tiểu thư không thể thành thân trong năm mười bảy tuổi sẽ chết không có chỗ chôn phải không ----" Kim Kiền giật mình nhớ ra, xoa cằm nói.

"Đúng là như thế!" Đinh Triệu Lan nói: "Kim huynh, việc này can hệ đến tính mạng của Nguyệt Hoa, tuyệt đối không thể đùa!"

"Đúng vậy! Chúng ta cũng không có thời gian để lề mề, nhất định phải nghĩ ra một kế vẹn toàn, một phát tức trúng, khiến cho Nhất Chi Mai không thể nói hai lời nhanh chóng thuận lợi lấy muội muội của chúng ta!" Đinh Triệu Huệ vỗ đùi, cất giọng nói.

Ặc, còn một phát tức trúng? Cũng đâu phải là giết người cướp của, đây đều là mấy từ kiểu gì chứ!

Kim Kiền âm thầm lắc đầu.

"Cho nên, Kim huynh, chỉ còn biết dựa vào ngươi thôi!" Đinh Triệu Lan nhìn về phía Kim Kiền, một bộ mặt tóm lấy cọng rơm cứu mạng.

"Ôi chao? Ta ấy hả?" Da mặt Kim Kiền khẽ rút: "Loại chuyện này đương nhiên là phải một tình hai nguyện nước chảy thành sông, nhưng loại các ngươi nói...Khó khăn có hơi cao!"

"Ây! Kim huynh quá khiêm tốn rồi! Hai huynh đệ ta đều đã nghe Tiểu Dật kể về chiêu "Liên hoàn mỹ nhân kế" của Kim huynh, quả nhiên là thần lai chi bút, tuyệt không thể tả!" Đinh Triệu Huệ tiến lên vỗ bồm bộp vào bả vai Kim Kiền, vẻ mặt tín nhiệm: "Ta tin Kim huynh chắc chắn có diệu kế."

Kim Kiền bị vỗ đến hai mắt nổ ra đom đóm, không khỏi hung hăng trừng mắt về hướng Tiểu Dật.

Tiểu Dật làm như không có việc gì cúi đầu uống trà.

"Kim huynh, thế nào?" Đinh Triệu Lan cũng áp sát lại.

Kim Kiền thở dài một hơi, đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hai người, nâng tay ôm quyền nói: "Nhị vị, ta vốn xác định Đinh tiểu thư là hiền thê của Triển đại nhân, đáng tiếc hai người có duyên không phận, không thể cùng nhau kết nghĩa phu thê, ta thân là cấp dưới đắc lực của Triển đại nhân, tất nhiên là vì Triển đại nhân tiếc hận vạn phần, nay hai người lại muốn ta làm mai Đinh Nguyệt Hoa cho người khác..Haizz...Xin thứ cho ta bất lực..."

"Nếu việc này mà thành, hai huynh đệ ta nguyện tặng cho Kim huynh một trăm lượng bạc trắng làm tiền lì xì cho bà mối!" Đinh thị song hiệp trăm miệng một lời.

Kim Kiền lập tức đặt mông ngồi xuống tại chỗ, toát ra một khuôn mặt tươi cười sáng lạng: "Có câu mọi sự tại nhân, chúng ta không ngại bàn bạc kỹ hơn."

"Đúng đúng đúng! Bàn bạc kỹ hơn!" Huynh đệ Đinh thị cười đến nỗi mặt đầy nếp nhăn, mỗi người một bên kẹp Kim Kiền ở giữa.

Ở góc độ Kim Kiền không nhìn tới, Đinh Triệu Huệ lén giơ ngón cái lên hướng về phía Tiểu Dật, mắt Tiểu Dật lóe sáng, khóe miệng khẽ cong lên.

"Vậy thì theo ý của Kim huynh, nên làm thế nào cho phải?" Đinh Triệu Lan hỏi.

Kim Kiền xoa cằm trầm tư một lát, nhướng mắt nói: "Như lời các người nói, thì Đinh tiểu thư và Nhất Chi Mai là một chàng có tình, một thiếp có ý, chỉ có điều ai cũng ngượng ngùng không dám chọc thủng tầng cửa sổ giấy, vậy...chi bằng chúng ta liền bố trí một ván cờ, đẩy lưng hai người một phen, tức thì có thể đạt thành chuyện tốt!"

"Bố trí một ván cờ à? Vậy ván cờ này của Kim huynh ra sao?" Đinh Triệu Huệ vẻ mặt trịnh trọng.

"Ta có một kế, nhưng hơi phiêu lưu, không biết nhị vị có nguyện thử một lần?" Mắt nhỏ Kim Kiền nhìn hai người sáng quắc.

"Nguyện nghe tường tận!" Đinh Triệu Lan định thanh nói.

Kim Kiền thẳng sống lưng, đột ngột đứng dậy, chống nạnh ngửa đầu nói: "Kế này tên là 'Trong lửa đỏ anh hùng cứu mỹ nhân, da thịt tương thân thành đính ước!"

"Trong lửa?" Đinh Triệu Lan vẻ mặt kinh ngạc.

"Da thịt tương thân!!" Đinh Triệu Huệ trực tiếp bật dậy khỏi ghế: "Kim huynh, việc này, việc này sợ là không ổn đâu!"

Mắt nhỏ Kim Kiền liếc Đinh Triệu Huệ một cái, vẻ mặt xem thường: "Cái gọi là không bỏ con tép sao bắt được con tôm, kế này của ta tuyệt đối là tập hợp của 'nhanh, chuẩn, độc', ba diệu kế quy về một mối, phí tổn thấp nhất, hiệu quả cao nhất, hiệu suất nhanh nhất, tụ hợp thiên hạ đệ nhất! Nếu không phải ta xét thấy Đinh tiểu thư từng cùng chung hoạn nạn với ta, thì ta còn tiếc không nỡ dùng đến kế này đâu! Đinh đại ca, Đinh nhị ca, các người có thể suy nghĩ cho rõ ràng, lỡ vượt qua thôn e rằng không còn chỗ trọ đâu!"

"Cái này..." Đinh Triệu Huệ nhìn về phía đại ca nhà mình.

Đinh Triệu Lan nhíu mày nghĩ ngợi, đột nhiên vỗ bàn một cái, giải quyết dứt khoát: "Được! Cứ y theo kế của Kim giáo úy mà hành động!"

"Quả nhiên là Đinh thị song hiệp lừng lẫy đại danh trên giang hồ, ánh mắt sắc bén, đúng là biết nhìn hàng!" Kim Kiền dựng lên ngón tay cái: "Vậy bây giờ ta sẽ nói tỉ mỉ cho nhị vị đại ca nghe qua kế này!"

"Được lắm!" Huynh đệ Đinh thị vẻ mặt phấn khởi, vội áp sát qua nghe Kim Kiền phân tích nội dung chính của mưu kế.

Tiểu Dật cũng nhích sát qua, nhưng càng nghe sắc mặt càng khó ngửi, trong miệng còn thì thầm:

"Kế này ----- nghe ra giống như cái chủ ý mốc..."

*

Đêm lạnh như nước, trời cao trăng tỏ.

Trong phòng khách phủ nha thành Hàng Châu, tri phủ Hàng Châu Tô đại nhân nhìn tứ phẩm hộ vệ đối diện mặt đầy mệt mỏi lại vẫn như cũ thắt lưng thẳng tắp, gập lại án tông nói: "Triển hộ vệ, hiện án tử này cũng coi như đã cáo thành một chặng, nếu sau này lại điều tra được manh mối gì khác, bản phủ sẽ mau chóng dùng công văn báo cho Bao đại nhân biết."

"Làm phiền đại nhân." Triển Chiêu liền ôm quyền.

"Là việc thuộc bổn phận, thuộc bổn phận." Tô tri phủ nở nụ cười, lại liếc mắt nhìn Triển Chiêu một cái, ho khan hai tiếng: "Vậy, Triển hộ vệ, ngươi đã vất vả mấy ngày nay, hôm nay nên trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Triển Chiêu ngẩng đầu: "Tô đại nhân, Triển Chiêu còn phải..."

"Triển hộ vệ!" Tô đại nhân đứng dậy, bước hai bước lách qua bàn dài đi đến bên cạnh Triển Chiêu, thở dài một hơi nói: "Xem như bản phủ thỉnh cầu ngươi vậy, ngươi mau mau trở về nghỉ ngơi đi, nếu để ngươi mệt mỏi quá sức, ta cũng không cách nào ăn nói với Bao đại nhân!" Nói đến đây, Tô đại nhân lại dè dặt nhìn ra phía sau Triển Chiêu, nuốt nuốt nước miếng, hạ giọng nói: "Hơn nữa, để cho Bạch thiếu hiệp chờ mãi ở đây, ta thật sự rất áy náy!"

Triển Chiêu thầm thở dài một hơi, quay đầu nhìn vệt bóng trắng đang nhàn nhã dựa vào cạnh cửa, có đôi chút không biết làm sao: "Bạch huynh, không bằng ngươi về Đinh trang nghỉ ngơi trước đi ----"

Dưới ánh trăng sáng tỏ, tuyết sam của Bạch Ngọc Đường tỏa ra vầng sáng, như thật như ảo, ánh sáng bạc lờ mờ chiếu phớt lên ngọc nhan khuynh quốc khuynh thành, nhìn Triển Chiêu cười khoan thai: "Tiểu Miêu, Ngũ gia chờ ngươi."

Nói xong, mắt hoa đào vừa chuyển, con ngươi sắc bén bắn thẳng đến mặt của Tô tri phủ như mũi đao.

Tô tri phủ bị dọa ra một người mồ hôi lạnh, lập tức hướng tới Triển Chiêu ôm quyền: "Triển hộ vệ, bản phủ sẽ không lưu ngươi ở lại nữa." Lại cất giọng hô: "Người đâu, tiễn Triển hộ vệ ra về!"

Một tiếng quát này vừa to vừa vang, lập tức triệu đến hai nha dịch, không cần nghe Triển Chiêu phân trần liền đẩy lưng Triển Chiêu vứt ra ngoài.

Bạch Ngọc Đường phất tuyết bào, thong dong nhàn nhã đi theo ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa còn không quên ngoái đầu nhíu mày với Tô tri phủ đằng sau.

Tô tri phủ vội ôm quyền: "Triển hộ vệ đi thong thả, Bạch thiếu hiệp đi thong thả."

Nói xong, lập tức đóng cửa chùi mồ hôi.

Triển Chiêu bị "Vứt ra khỏi cửa" liếc nhìn qua vẻ mặt đắc ý của con chuột bạch bên cạnh, lại thầm thở dài một hơi: "Bạch huynh..."

"Sao hả?" Bạch Ngọc Đường nhếch mày nhìn lại, vẻ mặt kiêu ngạo: "Ngươi có thể làm gì được ta?".

"Không có việc gì, chúng ta trở về thôi." Triển Chiêu khẽ lắc đầu, xoay người cất bước.

Mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường hí thành hai vành trăng non, theo sát sau đó.

Dưới ánh trăng thanh tĩnh, một lam một bạch hai bóng người sánh vai bước đi, lam sam thanh nhàn tĩnh lặng, bạch sam lướt bay uyển chuyển, phong tư yểu điệu, thiên hạ vô song.

Đây quả là: Hai bóng bước đưa tình, trời đất cũng khoan thai.

Gió đêm thổi qua cây cối ven đường, cành lá xào xạt rung động, ánh trăng hoán đổi.

Thình lình, một lam một bạch đồng thời dừng bước, lớn tiếng quát: "Là kẻ nào?"

Một tia sáng phá gió đánh thẳng đến mặt Triển Chiêu, Triển Chiêu dịch người sang bên, nâng tay kẹp giữ vật vừa phóng đến.

Cùng lúc đó, Bạch Ngọc Đường phi thân lên cây, bóng trắng như gió, xoay người dò xét nhưng không có kết quả, lại trở xuống bên cạnh Triển Chiêu: "Tiểu Miêu, đó là cái gì?"

Triển Chiêu lật bàn tay lên, giữa ngón trỏ và ngón giữa kẹp một thanh phi đao, trên phi đao cắm xuyên một tờ giấy, hai người mở ra nhìn vào, đều đồng thời biến sắc.

Trên tờ giấy ghi: Đinh trang gặp nạn, về mau.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhau, cùng lúc đề khí thi triển khinh công chạy vội một mạch về tới Đinh trang.

Đi tới bên ngoài của lớn Đinh trang, hai người lập tức biết đại sự không ổn.

Trong khắp Đinh trang, một mảnh ồn ào náo động, còn có từng trận khó đặc bốc ra từ hướng hậu viện Đinh trang cuộn về phía bầu trời.

Thân hình hai người như điện, lao thẳng vào trong viện Đinh trang, dọc đường đi, chúng gia đinh hộ viện bên trong trang chạy như điên khắp nơi, bao trùm hỗn loạn, trong miệng còn ỏm tỏi không ngừng.

"Tú lâu của tiểu thư cháy rồi!"

"Mau tới cứu hỏa đi!"

Hai người vội vàng tăng nhanh bước chân, xông vào hậu viện, nhất thời quá hoảng sợ.

Trong hậu viện, bên cạnh đài nước, một tiểu lâu hai tầng bị che lấp bên trong khói đen dầy đặc, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy được đường nét bên ngoài, mùi khói nồng nặc, chỉ hít vào một hơi đã sặc đến tim phổi, nhưng kỳ lạ là, tuy khói này cuồn cuộn dầy đặc, nhưng không nhìn thấy một chút ánh lửa.

Đám gia đinh thị vệ chung quanh xách theo thùng nước chạy loạn xạ, lại không hề có chỗ xuống tay, đều như thể ruồi bọ mất đầu quay tròn vòng vòng.

"Ở đây có chuyện gì?" Bạch Ngọc Đường cất giọng kêu to.

Đôi mắt sắc của Triển Chiêu quét nhìn xung quanh, phát hiện phía trước tú lâu có mấy người vây thành một đống, trong đó có hai người nhìn hơi quen mắt.

"Mau, mau, Nguyệt Hoa còn ở bên trong lâu đó!" Tiếng kêu này là của Đinh Triệu Lan, lúc này hắn đang khập khiễng một chân, có vẻ như đang bị thương.

"Vậy, vậy phải làm sao bây giờ đây! Nguyệt Hoa, Nguyệt Hoa ơi! Ai đi cứu Nguyệt Hoa với!" Câu gào thét kéo căng cả cổ họng này là của Đinh Triệu Huệ, hắn đang dùng một tư thế quái gở đỡ lấy thắt lưng, xem ra là đau lưng.

"Cái gì?" Bạch Ngọc Đường lắc người vọt tới bên cạnh hai người, cất giọng hô: "Bao tử to Đinh còn ở bên trong sao?"

Đinh thị song hiệp cùng lúc cứng đờ, ngoái đầu không thể tin nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, vẻ mặt kinh ngạc.

"Ngũ, Ngũ đệ?" Đinh Triệu Lan hơi cà lăm.

"Không phải là Ngũ đệ đang tra án cùng với Triển đại nhân ở phủ nha sao hả..." Vẻ mặt Đinh Triệu Huệ giống như ăn phải ruồi bọ.

"Lúc này còn nói cái chuyện đó làm gì!" Bạch Ngọc Đường chau mày, nhún người sắp sửa nhảy vào tú lâu, nhưng chân còn chưa kịp bước, đã bị Đinh Triệu Huệ túm phắt lấy ống quần.

"Ngũ, Ngũ đệ, nguy hiểm!" Đinh Triệu Lan run giọng nói.

"Cứu người quan trọng hơn!" Một giọng nói khác phát ra từ sau lưng hai người.

Đinh thị song hiệp nhất thời kinh hãi, ngoái đầu nhìn lại, đã thấy một vệt lam ảnh như tên rời cung, nhảy thẳng vào tú lâu cuộn khói dầy đặc.

"Triển đại nhân, không cần đâu!" Một tiếng kêu này của Đinh Triệu Huệ phải nói là đau xé tâm can, thống khổ tột cùng.

"Đinh nhị ca?" Bạch Ngọc Đường đột nhiên cảm thấy có chút không bình thường, nhìn chung quanh một lượt, càng cảm thấy quái lạ cùng cực.

Tú lâu bị cháy, lại chỉ thấy khói không thấy lửa.

Cả sân người cứu hỏa lại không người nào hất nước vào lâu.

Mà huynh đệ Đinh thị này càng quái lạ hơn, chỉ là chút vết thương nhẹ, sao cứ như vậy mà không quan tâm đến muội muội bảo bối, chỉ đứng vây bên ngoài ồn ào vớ vẩn.

Kỳ quái nhất là, vì sao thấy Triển Chiêu nhảy vào lâu cứu người, sắc mặt hai người này lại không chút vui mừng, trái lại còn lộ ra vẻ mặt như đại sự không ổn.

Mắt hoa đào nhíu lại, Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên kề sát vào hai người, nhếch mày nói: "Hai người các ngươi, rốt cuộc đã làm cái gì?"

Nhưng lúc này Đinh thị song hiệp căn bản là không rảnh quan tâm đến Bạch Ngọc Đường, hai người đồng thời đứng bật dậy, chân cũng không khiễng, lưng cũng không khom, vẻ mặt lo lắng, nói năng lộn xộn.

"Làm, làm sao bây giờ, Triển đại nhân đi vào hướng nào rồi? Sao lại xảy ra chuyện này chứ?"

"Tất cả đều lộn xộn hết rồi!"

"Kim giáo úy đâu? Sao không thấy Kim giáo úy hả?"

"Mau, mau tìm Kim giáo úy đi!"

Lại giống như còn chưa đủ loạn, một bóng người cao tầm nửa thân người trưởng thành vọt đến bên cạnh cả hai, gấp giọng hô: "Không tốt, sư phụ không ở trong phòng, không biết là đi nơi nào rồi!"

Chính là Tiểu Dật.

"Cái gì, Nhất Chi Mai không ở trong phòng?" Đinh Triệu Huệ giậm chân kêu lên: "Không phải ngày nào hắn cũng ở trong phòng ngủ lười hay sao? Thế nào mà hôm nay lại cố tình không có ở đó?"

Đinh Triệu Lan đập đầu: "Xong, toàn bộ xong rồi!"

Bạch Ngọc Đường nhấc cao hai hàng lông mày, ôm cánh tay nhìn hai người đang loạn thành nồi cháo, vẻ mặt có chút đăm chiêu: "Đinh đại, Đinh nhị, rốt cuộc các người đang làm cái gì?"

"Đúng đó, đại ca, nhị ca, chuyện này là sao vậy?" Một giọng nói dịu dàng truyền đến theo sau giọng của Bạch Ngọc Đường.

Thân hình huynh đệ Đinh thị đồng loạt cứng đờ, đầu nhích một cái kêu cốp một cái nhìn vào người phía sau Bạch Ngọc Đường.

"Nguyệt Hoa? Không phải muội đang ngủ trong phòng sao? Sao, sao lại ở đây?" Đinh Triệu Lan trợn trừng hai mắt, kinh hoàng kêu lên.

"Đinh tiểu thư vừa đi ăn bữa khuya với tại hạ về." Lại một người đi ra khỏi bóng mờ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn huynh đệ Đinh thị: "Đây là gì, đi lấy nước? Tại sao còn không chạy nhanh cứu hỏa?"

"Nhất Chi Mai!" Đinh Triệu Huệ chỉ vào thần trộm áo đen nào đó, môi run lẩy bẩy: "Ngươi, ngươi ngươi..."

"Sao?" Đinh Nguyệt Hoa và Nhất Chi Mai cùng lúc phát ra một tiếng nghi vấn, Đinh Nguyệt Hoa cười đến vô tội, Nhất Chi Mai vẻ mặt không hiểu.

"Rõ ràng ta nhìn thấy có người trên giường của Nguyệt Hoa mà..." Đinh Triệu Huệ co giật da mặt, nhìn về phía tú lâu: "Nếu Nguyệt Hoa ở đây, vậy, vậy người đang ngủ trong tú lâu là ai?"

"A!" Đinh Nguyệt Hoa giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, bộp vào tay một cái: "Vừa rồi lúc Nhất Chi Mai mời Nguyệt Hoa ra ngoài ăn bữa khuya, có nhìn thấy Kim Kiền ngủ gật bên gốc cây dưới tú lâu, nghĩ là hắn quá mệt mỏi, liền tiện tay kéo hắn vào phòng muội ngủ cho thoải mái."

Im lặng một lát.

Sắc mặt Bạch Ngọc Đường khẽ biến, mắt phượng Nhất Chi Mai trợn to, Tiểu Dật đỡ thái dương.

Đuôi lông mày của Đinh Triệu Lan co giật loạn xạ, nhìn về phía tú lâu, sắc mặt xanh mét: "Cho nên, bây giờ, người ở bên trong tú lâu là Kim giáo úy sao?"

"Đúng vậy." Đinh Nguyệt Hoa cười nhẹ nhàng, gật đầu nói.

"Á á á á á á á!!" Đinh Triệu Huệ vò đầu thét to, âm thanh vang vọng trời đêm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.