Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Quyển 14 - Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ-Chương 417 : Chương 179




Ánh lửa lay động từ xa đến gần, tiếng bước chân dần dần mạnh lên, cảnh vật trước mắt từ từ rõ rệt.

Chỉ thấy nhà tù đang giam giữ Kim Kiền là một thông đạo (*) chưa đến ba thước, thông đạo đối diện, là thạch động đang giam Đinh Nguyệt Hoa.

(*) Con đường nối liền thông suốt.

Nương theo ánh lửa ngày một đến gần, Kim Kiền dần dần thấy rõ, hai tay hai chân Đinh Nguyệt Hoa cũng bị khóa một vòng sắt giống mình, sắc mặt trở nên trắng bệch, búi tóc tán loạn, váy dài thêu sen cũng ngấm đầy nước bẩn.

Tiếng bước chân tiếp nối rõ rệt, dưới ánh lửa lay động, bốn bóng người hắt dài lên trước nhà tù của Đinh Nguyệt Hoa.

Kim Kiền nheo mắt nhìn kỹ, nhất thời hít ngược vào một ngụm khí lạnh.

Hai người mở đường là hai nam tử mặc hắc y, vải đen che mặt, thân hình vạm vỡ, mỗi người cầm trong tay một cây đuốc, trong bốn ánh mắt ló ra trước tấm vải đen, thoáng chớp lên ánh đỏ.

Người nọ theo sau, tay áo dài hắc y, tóc bạc rối tinh, tay chân đều bị xích sắt khóa trụ, mỗi bước đặt xuống liền phát ra tiếng xiềng xích leng keng, chính là người đã bắt mình và Đinh Nguyệt Hoa đến đây, Nhất Chi Mai.

Nhưng tạo hình này của Nhất Chi Mai, sao thoạt nhìn lại giống như đãi ngộ với ta? Giống tù nhân -----

Hả?

Một trận nghi hoặc kéo theo một đợt dự cảm không hài hòa nảy lên trong lòng Kim Kiền.

Phía sau Nhất Chi Mai, là một tên có dáng vẻ cầm đầu, toàn thân đen kịt, trên mặt che phủ chiếc mắt nạ sắt xanh trắng, dưới ánh lửa, từng vệt hào quang ma quái chợt hiện lên rồi biến mất.

Một thân tạo hình này làm Kim kiền lập tức nhớ lại đoạn hồi ức không tốt trước đây.

Chẳng lẽ là tên Ninja thiếu niên dẫn đầu đoàn quân xác sống đến bắt ta trước kia?

Không đúng, không đúng! Tên Ninja thiếu niên kia không cao như vậy, bả vai cũng không rộng như vậy, tên mặt nạ sắt này rõ ràng là một nam tử trưởng thành.

Là một người khác.

Nói như vậy...Hả, chẳng lẽ tên mặt nạ sắt cũng giống với bọn xác chết sống lại, là đoàn quân biên chế?

Kim Kiền bị ý tưởng vụt hiện ra này làm sợ tới mức tay chân lạnh lẽo.

Bốn người đứng trước nhà tù của Đinh Nguyệt Hoa, lưng hướng về phía Kim Kiền, hai tên hắc y tùy tùng đưa cây đuốc trong tay tới trước, nhất thời chiếu sáng từng ngóc ngách nhà tù của Đinh Nguyệt Hoa.

Dưới ánh lửa, Đinh Nguyệt Hoa ngồi thẳng, mặc dù dung nhan tú lệ vương nhiều vết bẩn, nhưng đôi mắt hạnh vẫn bắn ra tia sắc bén, rất uy nghi.

Quả nhiên là phu nhân tương lai của Tiểu Miêu, làm tù nhân còn làm được đến mức như vậy, Kim Kiền âm thầm chắc lưỡi.

Tên đầu lĩnh mặt sắt im lặng đứng ở trước nhà tù xem qua một lát, chậm rãi lên tiếng: "Là tiểu thư Đinh gia?"

Giọng nói khàn khàn, cứ như phát ra từ giấy nhám cọ xát, khó nghe cùng cực.

Đinh Nguyệt Hoa trừng mắt bình tĩnh nhìn nam tử mặt sắt, không chút yếu thế.

Tên mặt sắt hơi hơi nghiêng đầu, đột nhiên tung ra một chưởng tát vào mặt Nhất Chi Mai, Nhất Chi Mai bỗng dưng bị tát làm toàn thân chao đảo, đổ lùi lại mấy bước, cuối cùng mất thăng bằng, té ngã ra đất.

"Ngươi bắt tiểu thư Đinh gia đến đây làm gì hả?"

Tên mặt sắt gầm lên với Nhất Chi Mai, hai mắt ló ra dưới mặt nạ sắt lạnh lẽo bất chợt bắn ra tia sáng tàn bạo.

Nhất Chi Mai chống đỡ bằng hai tay, vài lần muốn đứng dậy đều thất bại, cuối cùng đành phải khoanh chân ngồi dưới đất, thở dài nói: "Không phải là công tử ra lệnh cho tại hạ bắt ư?"

"Ta sao?" Nam tử mặt sắt nhấc mạnh chân đá vào ngực Nhất Chi Mai, trong miệng tuôn ra tiếng cười quỷ dị: "Bản công tử lệnh cho ngươi bắt tiểu thư Đinh gia khi nào?"

Nhất Chi Mai bị đạp ngã về phía sau, ho ra một búng máu đỏ: "Công tử bảo tại hạ phải bắt cho được người trong lòng của Triển Chiêu ----" nói rồi đưa tay lau khóe miệng, xả ra một khuôn mặt tươi cười, nhướng mắt nói: "Trước đó tại hạ nghe được rất rõ ràng, Định thị song hiệp muốn gả Đinh đại tiểu thư cho Triển Chiêu, vậy Đinh đại tiểu thư này đương nhiên là người trong lòng của Triển Chiêu ----"

"Ha ha...Ha ha..." Tiếng cười phát ra từ cuống họng tên mặt sắt nghe như tiếng ma sát của thép lạnh, ngấm vào xương tủy, ngón tay tái nhợt chậm rãi vươn ra, nắm lấy cổ Nhất Chi Mai, chậm rãi ra lực: "Nhất Chi Mai, ngươi bị điếc sao? Bản công tử rõ ràng đã bảo ngươi đi bắt người trong lòng của Triển Chiêu ---- Kim..."

"Không, không sai..." Nhất Chi Mai ngạt thở đến mức sắc mặt trắng bệch dần dần phát xanh, nặng giọng nói: "Tại hạ đã bắt cả Đinh tiểu thư và, và Kim, Kim Kiền...tới....tới đây..."

Cánh tay của tên mặt sắt run lên, lập tức buông cổ Nhất Chi Mai ra: "Ngươi nói ngươi đã mang Kim Kiền đến đây?"

Nhất Chi Mai hít mạnh một hơi, ôm ngực gật gật đầu.

"Ở đâu?" Giọng khàn khàn của tên mặt sắt rõ ràng gấp gáp hơn vài phần.

"Khụ...Khụ khụ...Ở nhà...nhà tù...phía sau...ngươi." Nhất Chi Mai ho khan mấy tiếng, yếu ớt chỉ vào chỗ giam Kim Kiền.

Tên mặt sắt vội ra lệnh cho thủ hạ chuyển cây đuốc sang nhà tù phía sau, lập tức, dưới ánh lửa sáng rực lộ ra Kim Kiền đang co thành một cục.

Kim Kiền chợt cảm thấy ánh mắt của tên mặt sắt kia như ngâm trong nọc độc, một cái đảo qua này, làm tóc gáy cả người mình trỗi dậy một đợt run run bất ổn.

Tên mặt sắt trừng mắt nhìn cố định Kim Kiền, khóe miệng bắp thịt có chút vặn vẹo.

Giác quan thứ sáu của Kim Kiền hụ lên vang dội như còi cảnh sát, tế bào toàn thân liên tục kêu gào "Né ra, né xa tên này ra.", theo trực giác nhích lui về phía sau.

Thật chậm rãi, khóe miệng tên mặt sắt từ từ xếch lên, bật ra một nụ cười âm u lạnh lẽo, giọng nói khàn khàn đập thẳng vào màng tai: "Kim Kiền, Kim giáo úy ---- cuối cùng đã thỉnh được ngươi rồi!"

Những lời này làm màng nhĩ Kim Kiền run bắn, tinh thần chấn động.

Kim giáo úy! Phải, ta là tòng lục phẩm giáo úy Khai Phong phủ, ta bây giờ là đại diện cho hình tượng Khai Phong phủ, Bao đại nhân, Công Tôn gậy trúc còn có Triển đại nhân, tuyệt đối không thể chịu thua hoàn cảnh!

Nghĩ vậy, Kim Kiền ưỡn thẳng sống lưng, mắt nhỏ trừng về hướng tên mặt sắt, nhưng ánh mắt trên chiếc mặt nạ sắt kia lại như thể rắn độc, làm dũng khí vừa vực dậy ba phần lại bị đổ trút đi phân nửa.

Một mặt muốn chống đỡ hoàn cảnh, một mặt lại bị sợ hãi bao trùm, hai loại ý nghĩ đọ sức, cuối cùng không phân thắng bại.

Rốt cuộc, Kim Kiền cố lấy dũng khí lớn nhất từ trước đến nay để cải thiện tình hình chính là ---- run run rẩy rẩy giơ tay lên bày ra tư thế xin chào, hướng tới tên mặt sắt mở miệng chào hỏi bằng cách một người hiện đại thường dùng: "Hi!"

Trong nháy mắt, hình như Kim Kiền thấy được khóe miệng tên mặt sắt vừa ẩn ẩn co rút.

"Kim giáo úy quả nhiên là người phi thường, khó trách năm lần bảy lượt đều không thể mời đến!"

Năm lần bảy lượt?

Chẳng lẽ đoàn quân xác sống mình gặp trước đây, và cả tên thiếu niên ăn mặc như Ninja kia ----- tất cả đều là thủ hạ của hắn?

Kim Kiền chợt thấy đám mây đen bao phủ trên đỉnh đầu mình lại đặc hơn vài phần.

"Rất tốt, Nhất Chi Mai ngươi làm cực kì tốt!" Trong cổ họng của tên mặt sắt truyền ra tiếng cười khanh khách, hai mắt nhìn Kim Kiền như chưa hết suy nghĩ, lại chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Nhất Chi Mai:

"Không uổng công bản công tử phái năm mươi tên thủ hạ theo giúp ngươi, quả nhiên đúng như ngươi nói, thật sự là dễ như trở bàn tay!" Dừng một chút, lại nói: "Có điều bản công tử rất ngạc nhiên, mặc dù đám người Triển Chiêu vấp phải kế điệu hổ ly sơn của ngươi, nhưng đạn dược trong tay Kim giáo úy này ---- ngươi làm cách nào đối phó?"

Nhất Chi Mai thở dài một tiếng, run rẩy lấy từ trong lòng ra một cái túi, đưa qua cho tên mặt sắt: "Tại hạ đã trộm túi dược của Kim Kiền trước..."

"Ha ha ha, không hổ là thiên hạ đệ nhất thần trộm, bản lĩnh trộm người trộm dược này quả nhiên là đệ nhất thiên hạ!" Tên mặt sắt vừa cười vừa nhận lấy túi, ngón tay trắng mảnh sờ soạng miệng túi một lúc lâu, mới cẩn thận cất vào trong lòng, đầu chuyển hướng Đinh Nguyệt Hoa, một chữ nhấn một chữ: "Nhưng lại thừa ra tiểu thư Đinh gia này, nên làm cái gì bây giờ đây?"

Mắt hạnh của Đinh Nguyệt Hoa hung hăng trừng đáp.

Ngón tay phải của tên mặt sắt sờ nắn khớp xương bên tay trái, thì thầm với chính mình: "Tiểu thư Đinh gia, bảo vật trong lòng Đinh thị song hiệp ---- chà chà, trên giang hồ, mọi người đều biết thế lực Đinh gia không thể khinh thường ----" dừng một chút, lại nứt ra một nụ cười quỷ quyệt: "Vẫn không nên gặp phải loại phiền phức này thì tốt hơn." Nói rồi đi tới phía trước một bước, hơi hơi xoay người ngắm nghía gương mặt của Đinh Nguyệt Hoa một lát, nhẹ lắc đầu: "Thật đáng tiếc cho một khuôn mặt xinh đẹp!"

Nói đến đây, tên mặt sắt đột nhiên quay người cất giọng: "Lôi ra giết chết, xác đốt thành tro làm phân bón!"

Kim Kiền quá khiếp sợ, chui phắt đến dãy hàng rào chắn trước nhà tù, thét to: "Tên mặt giả chết tiệt, ngươi dám!"

Vừa kêu lên một câu, đã bị tên mặt sắt dùng một chưởng đập ngã ngược vào trong, một chất âm ấm đặc sệt phun ra từ mũi, Kim Kiền không chịu thua tiếp tục nhào tới muốn la lên, lại phát giác bản thân không thể phát ra một tiếng nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai tên hắc y kia đồng loạt tiến lên, mở khóa giật rào cửa, tóm Đinh Nguyệt Hoa lôi ra ngoài.

Mắt hạnh của Đinh Nguyệt Hoa tóe lửa, thế nhưng toàn thân mềm nhũn vô lực, lại bị khóa chặt cả tay chân, không còn chút sức lực để giãy dụa, thật giống như con rối gỗ bị người ta mặc tình điều khiển.

Một tên hắc y nhân xô ngã Đinh Nguyệt Hoa ra đất, một tên khác rút phăng đao thép bên hông ra, nâng tay chém xuống đỉnh dầu Đinh Nguyệt Hoa.

Hàn quang chợt hiện, sát khí vang rền, trong nháy mắt tay nâng đao chém, trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, thình lình xộc ra một bóng người hung hăng phá đỡ thanh đao của tên hắc y nhân, dưới ngọn đao hiểm cứu Đinh Nguyệt Hoa một mạng.

"Ngươi?" Đinh Nguyệt Hoa còn kinh hoàng hơn cả bọn hắc y nhân bị kinh ngạc ngây ngốc, trợn mắt há mồm nhìn "Ân nhân cứu mạng" mình, mặt đầy vẻ không tin.

Đầu Kim Kiền gần như muốn chui tọt luôn ra khỏi khe hở hàng rào, trong lòng ngập đầy tiếng thét chói tai: Mẹ cha ơi! Đây là chuyện gì?

"Nhất Chi Mai!" Tên mặt sắt nghiến răng nghiến lợi quát: "Ngươi muốn chết!"

Nhất Chi Mai nằm gục trên người Đinh Nguyệt Hoa, cố sức kéo thẳng nửa người, cợt nhả nói: "Công tử, niệm tình lần này tại hạ có công lớn, không bằng thưởng Đinh Nguyệt Hoa cho tại hạ thế nào?"

"Thưởng cho ngươi?" Tên mặt sắt cứ như nghe được một câu chuyện hài, giở ra điệu cười gian trá: "Ha ha ha, ai cũng bảo anh hùng khó qua ải mỹ nhân, không thể ngờ được một tên chỉ biết đến bảo vật như ngươi, cũng không tránh khỏi nữ nhi tình trường!"

Nhất Chi Mai một tay vòng qua Đinh Nguyệt Hoa, một tay chống đỡ thân thể, sắc mặt trắng nhợt như ngươi chết, khóe miệng lại vẫn như xưa lộ ra ý cười lười biếng: "Mong công tử thành toàn!"

Đinh Nguyệt Hoa nhìn gương mặt chỉ cách mình nửa tấc, mày liễu cau chặt, vẻ mặt phức tạp.

"Thành toàn?" Tên mặt sắt dừng cười, đi về phía trước một bước, nghiêng đầu nhìn Nhất Chi Mai:

"Ngươi tính làm gì? Còn dám ra điều kiện với bản công tử?"

Mắt phượng Nhất Chi Mai nhíu lại, ý cười tức thì bị đánh tan, con ngươi bắn ra tia sáng sắc bén, im lặng không đáp, chỉ đổi thành hai tay ôm lấy Đinh Nguyệt Hoa vào lòng.

Tên mặt sắt cười lạnh hai tiếng, bả vai dựng thẳng:

"Ngươi quả nhiên chán sống!"

Dứt lời, vung tay về hướng tới bọn sát thủ cầm đao:

"Cho hắn chút giáo huấn! Cẩn thận một chút, đừng giết chết, ta còn cần dùng tên tặc trộm này!"

Hai tên sát thủ hắc y, một động tác mệnh lệnh, đột nhiên cả hai đồng thời nhấc chân, giẫm lên khủy chân phải của Nhất Chi Mai.

"Răng rắc!"

Một tiếng xương gãy phát ra từ chân của Nhất Chi Mai.

Thân hình Nhất Chi Mai run lên kịch liệt, thét lớn một tiếng, nhưng vẫn chặt chẽ bảo vệ lấy Đinh Nguyệt Hoa.

Đinh Nguyệt Hoa mấy lần mở miệng định nói, lại bị đôi mắt đỏ gay nghẹn trở về, thân thể tê dại không thể kìm chế cơn run rẩy kéo đến dồn dập.

"Giỏi cho một anh hùng cứu mỹ nhân!" Tên mặt sắt cười lạnh một tiếng: "Tiếp tục đạp, ta thật muốn xem hắn có thể chống cự được tới đâu?"

Tên mặt sắt vừa nói, hai tên sát thủ hắc y lại song song nhấc chân, hung hăng giẫm xuống.

Một cái! Hai cái! Ba cái!

Ánh lửa lắc lư khuấy đảo, bóng người chớp lên dữ dội, từng tiếng từng tiếng xương nứt ra, trong nhà tù tối tăm tĩnh mịch khơi dậy từng trận tiếng vang.

Kim Kiền cắn chặt răng, mắt nhỏ trừng trừng, cảm giác lạnh buốt từ trong lòng đến gang bàn chân, móng tay hung hăng cấu lên hàng rào ngục, thân hình run run không tiếng động.

Tại, tại sao? Rõ ràng ta và Đinh Nguyệt Hoa là do Nhất Chi Mai bắt tới? Tại sao lúc này hắn lại xả thân cứu giúp đến tính mạng cũng không màng?

Hơn nữa nhìn thái độ của tên mặt giả đối với Nhất Chi Mai...Nhất Chi Mai lại giống như một quân cờ bị lợi dụng...

Hự!

Đột nhiên, trong lòng Kim Kiền nhảy dựng kịch liệt, ngón tay thốt nhiên siết chặt.

Tiểu Dật đâu? Tại sao không thấy Tiểu Dật, thậm chí ngay cả cái tên "Tiểu Dật" cũng chưa nghe Nhất Chi Mai nhắc đến?

Đừng nói là.....

Vừa nghĩ tới đó, chợt nghe bên kia "Rầm" một tiếng, cắt ngang ý nghĩ của Kim Kiền.

Chỉ thấy Nhất Chi Mai rốt cuộc không trụ được, hai tay buông Đinh Nguyệt Hoa ra, thân hình mềm nhũn, ngã sụp xuống.

Tên mặt sắt hừ lạnh một tiếng, ra hiệu cho hai tên sát thủ hắc y kéo Nhất Chi mai qua một bên.

Nhưng còn chưa chạm đến Nhất Chi Mai, đã thấy Đinh Nguyệt Hoa đột ngột trở mình tiến lên, che chắn Nhất Chi Mai ở phía sau.

"A?" Tên mặt sắt càng thêm hào hứng xoa xoa ngón tay: "Bây giờ là tiết mục gì? Mỹ nhân cứu anh hùng à?"

Đinh Nguyệt Hoa trầm mặc không nói, tuy thân thể không cách nào đứng thẳng, nhưng ánh mắt vẫn như cũ sáng rực bình tĩnh trừng tên mặt sắt, không chút sợ hãi.

Ngón tay tên mặt sắt khẽ giật, đột nhiên cất bước tiến lên: "Được rồi, tiết mục góp vui dừng ở đây thôi!" Đưa tay rút phăng đao rộng bên hông: "Nếu giữ lại ngươi chắc chắn sẽ gây ra tai họa! Vẫn nên giết sạch là tốt nhất!"

Nói xong, cổ tay kéo lật, lưỡi thép lóe sáng hàn quang, lần thứ hai chém tới cổ của Đinh Nguyệt Hoa

-----

"Công tử! Không thể giết!"

Thình lình, một giọng nói truyền đến từ phía thông đạo xa xa, làm đao thép khựng lại cách cổ của Đinh Nguyệt Hoa chưa đến nửa tấc.

Một tên hắc y che mặt thân hình cao gầy cầm đuốc trong tay, gấp rút chạy tới, đi đến trước mặt tên mặt sắt, thở hồng hộc nói: "Công, công tử, Thủy Sứ đại nhân tới, nói muốn gặp công tử!"

"Thủy Sứ đại nhân tới sao!" Trong giọng nói khàn khàn của tên mặt sắt rõ ràng mang theo kinh hỉ, tiện tay tra đao thép vào bao, xoay người nói:

"Theo ta!"

"Nhưng mà công tử ----" Tên hắc y rõ ràng có chút do dự, liếc mắt nhìn Nhất Chi Mai đã ngất xỉu trên đất cùng Đinh Nguyệt Hoa đang bảo vệ phía trước, lại ngó tới Kim Kiền trong nhà tù âm u, nhỏ giọng nói: "Thủy Sứ đại nhân muốn gặp Kim Kiền, Đinh Nguyệt Hoa, còn, còn có Nhất Chi Mai..."

"Cái gì?" Tên mặt sắt dừng bước, quay đầu kinh hô.

Thân hình tên hắc y run lên, vội rút lui hai bước, gấp giọng nói: "Không biết Thủy Sứ đại nhân nghe được từ đâu chuyện công tử bắt tiểu thư Đinh gia và Kim Kiền, mà ngay cả chuyện Nhất Chi Mai cũng, cũng..."

"Được rồi!" Tên mặt sắt vung tay lên, trầm mặc một lúc lâu sau, mới hạ lệnh: "Đem ba tên này tới phòng chính gặp Thủy Sứ đại nhân!"

Hai tên sát thủ hắc y to cao vạm vỡ, một tên lôi Đinh Nguyệt Hoa dậy, tên còn lại khiêng Nhất Chi Mai theo sau, còn tên mặt sắt đi vào thông đạo sâu trong hang động. Cuối cùng tên hắc y cao gầy đến báo tin lấy ra một chiếc chìa khóa mở nhà tù đang giam Kim Kiền, lôi Kim Kiền ra, đi theo sau cùng.

Hai chân Kim Kiền như nhũn ra, một bước khập một bước khiễng đi vào bên trong hang động, có thể miễn cưỡng nhìn thấy hai bên hang động gồ ghề, là các phòng tù không đồng đều được khoét tạc vào tường, từng cái đều có hàng rào thô khóa đồng, cứ như một đám hốc mắt đen đặc bị mất đi tròng mắt, đầy rẫy chi chít, u ám khủng bố.

Dưới ánh lửa rọi qua, trong nhà tù còn vang lên tiếng xiềng xích ma sát thưa thớt, rõ ràng trong từng nhà tù đều đang nhốt người, một đường đi tới, ít nhất đã có trên dưới năm trăm cái nhà tù như thế.

Đi tiếp về phía trước, đường bất chợt thu hẹp, không còn chỗ xây tù, chỉ đủ hẹp cho một người đi qua, có chỗ còn phải cong người mới qua được. Lộ trình quanh co khúc khuỷu, đường rẽ ngoặt rất nhiều, trái quẹo phải xoay, lên cao xuống thấp, hết sức ngoằn ngoèo, thật giống như một hang động mê cung cực lớn. Kim Kiền tin rằng, nếu không có người dẫn đường mà chỉ một mình đi qua, sợ là còn chưa ra được bên ngoài đã chết đói ngay trong cái mê cung khổng lồ này.

Ước chừng đi được một nén nhang, đường mới dần dần mở rộng, lại đi thêm một lát, một hang động thật lớn từ từ xuất hiện trước mắt.

Hang động này cao hơn một trượng, rộng đến mấy trượng, hình dáng như một đại sảnh hình vòm, vài cột đá thô ráp như thân cây dựng cách nhau, trên cột và tường bốn phía hang động có hơn mười cây đuốc, ánh lửa vạch nên những bóng sáng lập lòe, dưới mỗi cây đuốc, đều có một tên hắc y bịt mặt đứng thẳng tắp, như thể được nặn ra từ đá.

Ở trung tâm hang động, giữa hai cây cột đá, bày ra một chiếc ghế bành khắc hoa, dưới ghế bành lót một tấm thảm da hổ.

Trên ghế bành có một tên hắc y đang ngồi.

Kim Kiền theo sau tên mặt sắt tiếp tục đi vào trong phòng động, đến khi tới gần, mới nhìn rõ được cách ăn mặc của người đang ngồi trên ghế.

Người này mặc một bộ áo choàng tối màu, lúc ngồi xuống, mép áo choàng buông dài ra đất hơn nửa thước, cả thân người đều bị che phủ dưới áo choàng, thậm chí là cao là thấp là béo hay là gầy cũng nhìn không ra. Lại nhìn lên mặt người này, cũng đeo một chiếc mặt nạ sắt trôi nổi ánh sáng, nhưng khác với tên mặt sắt Kim Kiền gặp trước đây ở chỗ, chiếc mặt nạ che phủ toàn bộ khuôn mặt tên hắc y này, ngay cả miệng cũng không lộ ra, cả mặt nạ chỉ giữ lại vẻn vẹn hai khe hở cực nhỏ ở vị trí mắt và mũi.

Sau áo choàng có kèm theo mũ chụp rộng thùng thình, phủ trùm lên đỉnh đầu người này, còn che nửa bóng lên mặt nạ sắt.

Đây đích thị là tạo hình giám ngục Azkaban trong Harry Potter! (*)

(*) Giám ngục Azkaban xuất hiện lần đầu tiên trong tập ba của bộ truyện Harry Potter, là những sinh vật canh giữ ngục Azkaban của bộ pháp thuật, có khả năng hút đi niềm vui và nghị lực sống của con người, tạo hình của chúng khá giống với thần chết.

Nếu không phải bây giờ đang trong hoàn cảnh này, Kim Kiền thật muốn phun ra một câu như vậy.

Tên mặt sắt kia vội vàng đi đến chỗ cách ghế bành mấy bước, khom lưng quỳ một gối, cung kính nói:

"Thuộc hạ ra mắt Thủy Sứ đại nhân."

Mặt nạ của tên Thủy Sứ đại nhân tạo hình giám ngục khẽ động đậy, lên tiếng nói: "Đứng lên đi."

Giọng nói cũng giống như tên mặt sắt kia, khàn khàn khó nghe, không thể phân định nam nữ.

"Tạ Thủy Sứ đại nhân!" Tên mặt sắt đứng dậy đáp lời.

"Người đâu?" Thủy Sứ hỏi.

Tên mặt sắt quay đầu, ra hiệu cho ba thủ hạ phía sau, đưa Kim Kiền, Đinh Nguyệt Hoa, Nhất Chi Mai tới trước.

Kim Kiền và Đinh Nguyệt Hoa bị xô tới, còn Nhất Chi Mai hôn mê thì bị lôi qua.

"Là Kim Kiền của Khai Phong phủ, Đinh Nguyệt Hoa của Đinh trang, còn có giang hồ đệ nhất thần trộm Nhất Chi Mai." Tên mặt sắt báo cáo.

Thủy Sứ hắc y lẳng lặng ngồi trên ghế bành vẫn không nhúc nhích, tĩnh lặng đến đáng sợ, nhưng không biết vì sao, giác quan thứ sáu của Kim Kiền trào dâng bất thường, lại cảm thấy được vị Thủy Sứ này đang đánh giá mình.

Hơn nữa, rất nhanh sau đó, suy đoán của Kim Kiền bất hạnh được chứng thực.

Áo choàng của tên Thủy Sứ đột nhiên lay động, lộ ra một bàn tay mang găng đen, chỉ về phía Kim Kiền.

Thân hình Đinh Nguyệt Hoa bên cạnh khẽ cựa quậy, lại bị tên hắc y canh giữ chế trụ chặt chẽ, khó xê dịch nửa phần.

Lông tơ cả người Kim Kiền dựng ngược, chân mềm nhũn muốn lui ra sau, lại bị tên hắc y phía sau cưỡng ép đẩy tới trước mặt Thủy Sứ, cách ghế của Thủy Sứ bất quá chỉ một bước.

Mắt nhỏ Kim Kiền run đến mờ mịt tiêu cự, trơ mắt nhìn thân thể tên Thủy Sứ từ từ ngả tới trước, ngón tay bao phủ đen kịt chậm rãi đưa tới mặt mình -----

"Á á! Triển đại nhân cứu mạng!!"

Ngay khi ngón tay Thủy Sứ chỉ còn cách chóp mũi Kim Kiền chưa tới hai li, thần kinh bị buộc chặt của Kim Kiền rốt cuộc bị dọa sợ đến mức đứt đoạn, ma xui quỷ khiến lại phản xạ có điều kiện thét ra một câu chói tai.

Ngón tay Thủy Sứ chững lại, chậm rãi thu về.

Bắp đùi Kim Kiền nhất thời mềm oặt, bẹp một tiếng đặt mông ngồi phịch xuống đất.

Đinh Nguyệt Hoa ở phía sau nhẹ thở ra một hơi.

"Ngươi làm rất khá!" Thủy Sứ chậm rãi mở miệng: "Đợi bản sứ trở về bẩm báo với chủ nhân, chắc chắn sẽ ban thưởng cho ngươi trọng hậu!"

"Đa tạ Thủy Sứ đại nhân!" Tên mặt sắt quỳ xuống cao giọng đáp.

Một tên hắc y bên cạnh sườn kéo Kim Kiền đã xụi lơ dậy, lôi xềnh xệch tới bên cạnh Đinh Nguyệt Hoa và Nhất Chi Mai.

Sắc mặt Kim Kiền trắng bệch, trong tai ù ù rung động, mồ hôi lạnh ứa ra tán loạn khắp người, khớp xương toàn thân run rẩy lộn xộn, tổng hợp lại thành triệu chứng điển hình của khủng hoảng quá độ.

Một bàn tay đột nhiên bắt lấy khuỷu tay Kim Kiền, độ ấm lan dần qua từng lớp áo truyền vào bên trong cơ thể.

Kim Kiền nuốt nuốt nước miếng, hơi hơi nghiêng đầu, chợt thấy Đinh Nguyệt Hoa bên cạnh mắt hạnh rực sáng, vẻ mặt trầm tĩnh.

Hết sức thần kỳ, toàn thân run rẩy loạn xạ của Kim Kiền cứ như vậy dần dần bình ổn lại, tai cũng chậm chậm khôi phục chức năng thính giác.

Chỉ nghe Thủy Sứ hắc y đang phân phó tên mặt sắt:

"Trông giữ thật kỹ ba người này, ngày mai bản sứ sẽ phái người báo tin cho chủ nhân."

Dứt lời, Thủy Sứ liền đứng dậy rời khỏi ghế bành.

"Thủy Sứ xin dừng bước!" Tên mặt sắt đột nhiên ra tiếng.

Thủy Sứ khẽ nghiêng đầu, nhìn về phía tên mặt sắt kia.

Tên mặt sắt chậm chạp đứng dậy hướng tới Thủy Sứ ôm quyền nói: "Thuộc hạ muốn lưu ba tên này lại làm mồi nhử, dụ bọn Triển Chiêu đến đây, tung một cái lưới lớn tóm gọn! Thủy Sứ nghĩ thế nào?"

"Không cần!" Thủy Sứ chậm rãi nói: "Chủ nhân đã có sắp xếp với đám người Triển Chiêu, ngươi không cần hành động liều lĩnh. Việc quan trọng nhất bây giờ là phải đem Kim Kiền giao cho chủ nhân!"

"Thủy Sứ nói vậy sai rồi!" Tên mặt sắt tiến lên một bước, hơi nhấc cao giọng: "Bọn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường võ nghệ cao cường, gian xảo khó dò, mấy lần đều đào thoát khỏi vây hãm, nếu không sớm ngày diệt trừ, về sau tất thành họa lớn. Nay chúng ta có hai con tin là Kim Kiền và Đinh Nguyệt Hoa trong tay, cơ hội thế này thực sự không nên bỏ qua, thuộc hạ nghĩ..."

"Hôm nay ngươi nói quá nhiều!" Thủy Sứ hắc y đột nhiên tiến lên một bước, trên mặt nạ sắt xẹt qua một tia sáng uốn lượn lạnh như băng.

"Thuộc hạ là suy nghĩ cho Thủy Sứ đại nhân!" Tên mặt sắt không chút yếu thế: "Chủ nhân vẫn xem Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường như cây đinh trong mắt, cái gai trong thịt, nếu chúng ta có thể loại bỏ hai tên này thành công, tất nhiên là chủ nhân sẽ hết sức vui mừng, đến lúc đó ban thưởng..."

"Được rồi!" Trong giọng Thủy Sứ đã mang theo chút tức giận: "Nặng nhẹ thế nào, trong lòng bản sứ tự biết so tính!"

"Thủy Sứ đại nhân!"

"Nếu ngươi còn nhiều lời, chớ trách bản sứ trở mặt vô tình!"

Tên mặt sắt cứ như bị cái gì đả kích, thân hình không khỏi nhoáng lên một cái, đổ lùi về phía sau mấy bước.

Thủy Sứ thở dài một hơi, nói tiếp: "Ta tự khắc sẽ bẩm báo với chủ nhân công trạng của ngươi, những thứ còn lại, ngươi không cần quan tâm."

Dứt lời, giũ mạnh áo choàng, xoay người bước đi.

Mới đi được hai bước, chợt nghe tên mặt sắt phía sau chầm chậm thả ra một câu: "Thủy Sứ đại nhân ba lần bốn lượt buông tha cho Triển Chiêu, có thật là do mệnh lệnh của chủ nhân không?"

Thủy Sứ dừng lại bước chân, giọng khàn khàn hơi trầm xuống: "Ngươi nói gì?"

"...Hay là...Bởi vì trong lòng Thủy Sứ có điều bất chính?" Tên mặt sắt tiến lên một bước, ngẩng phắt đầu.

Thủy Sứ thốt nhiên quay đầu đi, trên mặt nạ xanh trắng dường như che phủ một tầng sương lạnh.

Tên mặt sắt kia cười gằn hai tiếng, chậm rãi xoa xoa khớp ngón tay, nói: "Lúc Kim Kiền vừa đến Hàng Châu, thuộc hạ đã đề nghị lập tức bắt giam hắn, Thủy Sứ lại không cho phép, bảo rằng sợ hỏng đại cục, muốn đợi sau khi bố trí xong cạm bẫy ở Quỳnh Ngọc các sẽ trừ khử bọn Triển Chiêu, Kim Kiền và Bạch Ngọc Đường một thể."

"Nhưng đợi đến khi Triển Chiêu đến Hàng Châu rồi, cạm bẫy Quỳnh Ngọc các cũng đã bày xong, thuộc hạ lại nhiều lần thúc giục Thủy Sứ ra tay, Thủy Sứ lại lấy lý do thời cơ chưa tới mà không làm lần lữa. Nếu không phải là thuộc hạ lén ra lệnh cho Nghiêm Cường và Tương Ba Trượng hành sự..."

Kim Kiền và Đinh Nguyệt Hoa liếc nhau, đồng thời thấy được trong ánh mắt của đối phương vẻ khiếp sợ.

"Câm mồm!" Thủy Sứ lạnh giọng quát: "Nếu không phải lần đó do ngươi lén lút hành động, làm sao lại đánh rắn động cỏ, phá hủy kế hoạch, không những không bắt được Kim Kiền, cuối cùng còn làm hại cả hai tên Nghiêm, Tương!"

"Phá hủy kế hoạch?" Tên mặt sắt từ từ cất cao giọng: "Thủy Sứ đại nhân sai lầm rồi! Tất cả những việc này đều nằm trong kế hoạch của ta!"

"Cái gì?" Thủy Sứ không khỏi dịch một bước về phía trước.

Tên mặt sắt lại lôi từ trong lồng ngực ra một tràng cười sởn tóc gáy: "Cho tới hiện tại ta chưa từng mong chờ hai tên phế vật Tương, Nghiêm kia có thể làm ra việc lớn gì, chẳng qua chỉ là lợi dụng bọn chúng thăm dò trước tình hình mà thôi, ha ha, quả nhiên không ra khỏi tiên liệu của ta, thực sự đã giúp cho ta tìm ra bí mật không thể cho ai biết của Triển Chiêu ---- ha ha ha..."

Triển đại nhân...bí mật không thể cho ai biết? Da đầu Kim Kiền giật nảy: là bí mật gì?

Thân hình Thủy Sứ khẽ động, gấp giọng hỏi: "Là bí mật gì?"

"Thủy Sứ đại nhân muốn biết ư?"

"Nói mau!"

Bả vai tên mặt sắt rung động khe khẽ, trong cổ họng phát ra tiếng cười đứt nối: "Là bí mật mà Thủy Sứ đại nhân không ngừng ----- ngày suy đêm nghĩ -----"

Phía sau mặt nạ của Thủy Sứ dường như vang lên một tiếng hít khí lạnh.

"Bí mật kia của Triển Chiêu chính là nhược điểm trí mạng, nếu biết lợi dụng đúng cách, muốn giết Triển Chiêu còn dễ hơn phủi bụi!" Trong giọng nói tên mặt sắt mang theo ý dương dương tự đắc.

"Rốt cuộc là bí mật gì?" Thủy Sứ cao giọng quát, âm thanh tương tự với tiếng lòng Kim Kiền vang lên trong hang động trống trải, làm khua dậy một trận hồi âm.

Thân hình tên mặt sắt bị kiềm hãm, gương mặt chếch về hướng Thủy Sứ, dài giọng nói: "Thủy Sứ đại nhân thật đúng là cực kỳ quan tâm tới Triển Chiêu mà! Không biết cái quan tâm này là theo mệnh lệnh giết Triển Chiêu của chủ nhân, hay là ----" Nói đến đây, tên mặt sắt lại nổi lên một trận cười khàn: "Hay là trong lòng Thủy Sứ đại nhân chất chứa tâm tư bẩn thỉu?"

"Láo xược!" Thân hình Thủy Sứ run lên, giọng nói cơ hồ trầm tắc, lớn tiếng quát lên với bọn hắc y đang vây quanh bốn phía: "Còn thất thần cái gì, còn không bắt tên bất kính với Thủy Sứ này lại ngay cho ta?"

Giọng hạ xuống tắt ngấm, cả hang động đều yên tĩnh, bọn hắc y nhân bốn phía không nhúc nhích mảy may.

Thủy Sứ sửng sốt: "Các, các ngươi?"

Chợt nghe tên mặt sắt hừ mũi khinh thường, nâng ngón tay đánh tách một tiếng: "Thỉnh Thủy Sứ đại nhân ngồi xuống nói chuyện!"

Chỉ một thoáng, năm tên hắc y xông lên, kẹp chết lấy cổ Thủy Sứ, ghìm giữ tứ chi, kéo tới ghế bành hung hăng ấn xuống.

"Ngươi, ngươi ngươi muốn làm phản?" Thủy Sứ lớn tiếng thét to.

Là cái tình huống gì đây? Đấu tranh nội bộ sao? Mắt nhỏ Kim Kiền trợn trừng, thân hình không khỏi ngả về trước nửa phần, lại bị Đinh Nguyệt Hoa chặn lại.

Chỉ thấy mắt hạnh Đinh Nguyệt Hoa sáng quắc, khẽ lắc đầu với Kim Kiền.

Kim Kiền lập tức hiểu ý, vội lết lết ra sau.

"Ha ha ha ha ----" lại nghe tên mặt sắt kia khàn ra một trận cười dài, xoay người đi đến trước mặt Thủy Sứ nhìn chăm chú, hai chiếc mặt nạ sắt gần như kề sát nhau: "Là Thủy Sứ ngươi làm phản mới đúng!"

Nói đến đây, liền lấy từ trong lòng ra một chiếc lệnh bài bằng đồng xanh, giơ lên trước mặt nạ Thủy Sứ.

Trong hang động âm u, ánh lửa đong đưa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy trên hoa văn phức tạp của chiếc lệnh bài kia có khắc mấy chữ.

"Vạn Tư lệnh?" Thủy Sứ kinh hô: "Làm sao ngươi có được Vạn Tư lệnh?"

"Đương nhiên là chủ nhân giao cho ta!" Tên mặt sắt cười ha hả đáp: "Chủ nhân nói rằng ngươi cấu kết với Khai Phong phủ, ý đồ làm loạn, lập tức trừ khử vị Thủy Sứ này ----" Ngón tay nhợt nhạt chậm rãi dịch lên trên, chầm chậm sờ vào mặt nạ sắt của Thủy Sứ, giọng điệu hạ xuống trở nên mềm mỏng: "Chủ nhân vốn dĩ muốn giết ngươi, nhưng do ta đau khổ cầu xin, mới được chủ nhân ban ân, ban ngươi cho ta..."

"Đừng chạm vào ta!" Thủy Sứ lớn tiếng quát, hất mạnh đầu đi, tránh khỏi ngón tay của tên mặt sắt.

Ngón tay của tên mặt sắt căng cứng giữa không trung, run run không ngừng, hồi lâu, mới chậm rãi thu hồi.

"Chủ nhân ban ngươi cho ta, hiện tại ngươi là người của ta!" Giọng nói toát ra tầng tầng lãnh ý.

"Cút!" Thủy Sứ lại quát lên một tiếng.

"Làm càn!" Tên mặt sắt vung ngược tay lên, tung một chưởng đánh vào phía trên mặt nạ sắt của Thủy Sứ.

Leng keng cạch!!!!

Mặt nạ sắt chịu không nổi lực mạnh, tróc ra khỏi mặt Thủy Sứ rơi xuống đất.

Phơi trần gương mặt bên trong.

Mày liễu như than, mắt đẹp chứa xuân, môi tựa anh đào, da như bạch ngọc, khuynh quốc khuynh thành.

Đinh Nguyệt Hoa hít ngược vào một ngụm khí lạnh, hai mắt nhỏ Kim Kiền trừng đến sắp nứt ra, trong miệng âm thầm run lên một cái tên:

Băng, Băng Cơ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.