Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Quyển 14 - Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ-Chương 410 : Chương 171




Đèn rực rỡ mới lên, hạo nguyệt chiếu rọi trên tầng tầng mái ngói, lướt qua từng vệt lung linh.

Trên ngã tư đường thông suốt, rộn ràng nhộn nhịp, đoàn người lũ lượt, làm mua bán nhỏ, diễu phố dạo chợ nối liền không dứt, chợ đêm ở thành Hàng Châu này náo nhiệt so với Đông Kinh Biện Lương cũng không chút nào kém cỏi.

Trước cửa đệ nhất thanh lâu Hàng Châu Quỳnh Ngọc các, lúc này người người tấp nập, lấp phố tắc đường. Liếc mắt nhìn lại cảnh tượng xung quanh là đầu người chen chen lấn lấn, ít nhất cũng tụ tập trên trăm tên khách tìm vui, ai ai cũng ngập đầy hớn hở, vẻ mặt kích động, như thể nhặt được bảo vật quý giá, trong tay mỗi người đều là thiếp mời đỏ vàng xen lẫn, chuẩn bị xếp hàng nhập các.

Tú bà đương gia Quỳnh Ngọc các La ma ma đứng ở cửa lớn, phe phẩy chiếc khăn lụa đỏ thẫm trong tay, ánh mắt mừng rỡ híp lại chỉ còn là hai khe hẹp, miệng thét to không ngừng: "Chư vị gia, đừng gấp, đừng gấp, còn một lúc nữa hoa khôi mới lên đài mà! Chỉ cần có thiếp mời là có thể nhập các, từ từ sẽ đến, từ từ sẽ đến!"

"Vị ma ma này, nếu không có thiếp mời thì tối nay không nhập các được sao?" Một giọng trong trẻo dễ nghe toát ra từ bên cạnh La ma ma.

Trên khuôn mặt tươi cười của La ma ma hiện lên một tia mất kiên nhẫn, tiện tay lắc lắc khăn, hàng loạt từ đã nhắc đi nhắc lại không dưới trăm lần tuôn ra trôi chảy: "Ai u, vị gia này, hôm nay Quỳnh Ngọc các ta chỉ chiêu đãi khách quý có thiếp mời, nếu ngài không có thiếp mời, làm phiền ngày mai lại đến vậy."

"Không thể dàn xếp một chút sao?"

Đuôi lông mày của La ma ma nhếch lên, vẻ mặt mất kiên nhẫn trừng về hướng người vừa lên tiếng: "Ai u, cái này không thể dàn xếp được..."

Nói một nửa, lại không có câu sau.

Hai mắt La ma ma banh lớn xoay tít, son phấn dầy trên mặt lả tả rơi xuống theo cơ thể run run.

Người đối diện liền ôm quyền, hơi hơi cúi đầu, sắc mặt ửng đỏ nói: "Thỉnh cầu La ma ma dàn xếp một lần."

Người này, toàn thân áo gấm màu xanh, đai lưng khâu ngọc, tóc đen như mực, mày vẽ như than, mắt trong như nước, môi điểm anh đào, thân hình mảnh mai, đúng là một thiếu niên xinh đẹp môi hồng răng trắng.

"Này, này..." Nét mặt già nua của La ma ma xuất hiện một tia ngại ngùng khó gặp: "Vị công tử đây, thật sự là không thể dàn xếp."

"Thật không được sao?" Lông mày mảnh của thiếu niên nhíu lại sít sao, một đôi mắt nước đáng thương nhìn La ma ma.

La ma ma chợt cảm thấy trong lòng cứ như bị cái gì quấy đảo, thít chặt khó chịu, vừa định lên tiếng đồng ý lại chợt bắt gặp ánh mắt hung ác của mọi người chung quanh, lời đến bên miệng lại cứng rắn nuốt xuống, cố sức lắc đầu nói: "Không thể dàn xếp!"

Các khách tìm vui chung quanh bị thiếu niên này làm chậm trễ không ít, lúc này đã sớm mất kiên nhẫn, một người tiếp một người la hét ầm ĩ.

"Không thiếp mời thì đứng sang một bên, đừng chậm trễ đại gia ta tìm vui!"

"Đúng đúng đúng, mau mau tránh ra, tránh ra!"

Thiếu niên nhìn mọi nơi, thở dài một hơi, ủ rũ rời khỏi đám người.

"Công tử, nếu chúng ta không có cách nào đi vào, không bằng trở về đi." Một thanh niên mặc trang phục hắc y, thắt lưng đeo đao rộng, ăn mặc theo kiểu tùy tùng tiến lên một bước, trưng ra khuôn mặt tươi cười đầy nếp nhăn, trông như thể đối với việc công tử nhà mình bị cự tuyệt là vô cùng vui mừng.

Thiếu niên nhìn chằm chằm vào đám người trước cửa Quỳnh Ngọc các, nét mặt kiên định lắc lắc đầu.

Thanh niên hắc y vẻ mặt bất đắc dĩ, quay đầu lại hướng tới góc ngã tư phía sau hô: "Mạc huynh, ngươi còn chưa khuyên nhủ công tử?"

Một nam tử hắc y khác ăn mặc không khác gì với thanh niên kia, mang theo khuôn mặt lạnh lùng đi ra khỏi góc khuất, ôm quyền nói: "Công tử, thỉnh hồi."

Thiếu niên xinh đẹp, đương nhiên chính là Hiếu Nghĩa Vương gia đương triều Phạm Dung Hoa, nghe thấy vậy lại nhíu mày, định thanh nói: "Không được, hôm nay ta không vào không được!"

"Haizz --" Thiệu Vấn thầm thở dài một hơi, đi sát tới phía trước, hạ giọng nói bên tai Phạm Dung Hoa: "Vương gia người là thân phận thế nào, sao có thể đến mấy chỗ loại này, nếu để cho Hoàng Thượng và Thái Hậu biết được, ngày đó cả kinh đô ắt phải sụp đổ!" Nói đến đây, quay đầu lại nhìn Mạc Ngôn, liên tục nháy mắt ra hiệu.

Mạc Ngôn hé ra khuôn mặt lạnh, nhíu mày nói: "Công tử, xác thực không ổn."

"Không được, hôm nay ta không thể không đi!" Sắc mặt Phạm Dung Hoa trầm xuống: "Ta lo lắng cho Tiểu Kim."

Thiệu Vấn và Mạc Ngôn liếc nhau, hai người đếu có vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Công tử, lúc Đinh Tiểu thư hộ tống hoa khôi tên gọi Băng Cơ gì đó về trang không phải đã nói sao, Kim giáo úy ở lại Quỳnh Ngọc các là vì tra án, công tử người cần gì phải..." Thiệu Vấn lắc đầu.

Phạm Dung Hoa cũng lắc đầu: "Chính vì vậy nên ta mới càng lo lắng!"

"Ta nói công tử này!" Thiệu Vấn thở dài một hơi: "Đinh thị song hiệp dẫn theo một đám hảo thủ Đinh trang, vây quanh Quỳnh Ngọc các lập nên thiên la địa võng, trong các còn có Triển đại nhân, Nhan công tử tiếp ứng, thêm vào Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường cải trang thành hoa khôi làm mồi nhử lại có võ nghệ cao cường, chẳng qua Kim giáo úy chỉ ra vẻ như gã sai vặt bên cạnh hoa khôi thôi, bên cạnh dầy đặc cao thủ võ lâm như thế, hoàn toàn không có nguy hiểm, chỗ nào đáng lo lắng?"

"Có Triển đại nhân Khai Phong phủ ở đây, hiển nhiên không sao." Mạc Ngôn hiếm thấy mở miệng cũng lên tiếng phụ họa.

"Triển đại nhân ở đây thì thế nào?" Vẻ mặt căng thẳng của Phạm Dung Hoa không bị đánh tan, ngược lại còn có vẻ như tăng thêm, mắt nước trừng trừng hướng tới hai người Mạc Ngôn Thiệu Vấn, lo lắng hỏi: "Tiểu Kim cải trang làm sai vặt bên cạnh hoa khôi, nhưng đây là nghề tiếp đón khách nhân, nếu gặp phải khách làng chơi khó đối phó, bắt Tiểu Kim bồi rượu thì làm sao bây giờ?"

"Ôi chao?" Thiệu Vấn sửng sốt, thân hình Mạc Ngôn khựng lại.

"Nếu gặp phải tên khách làng chơi có sở thích kỳ quái, chiếm tiện nghi của Tiểu Kim thì làm sao?"

"Hả?" Đuôi lông mày Thiệu Vấn khẽ rút, ngón tay Mạc Ngôn khẽ giật.

"Nếu mấy cô nương thanh lâu vừa mắt Tiểu Kim, Tiểu Kim sao có thể là đối thủ của tay lão luyện chốn phong nguyệt này, nếu Tiểu Kim, nếu Tiểu Kim bị ăn mất thì làm sao?"

Da mặt Thiệu Vấn bắt đầu co rúm, thân hình Mạc Ngôn cứng ngắc.

"Còn có cái tên Bạch Ngọc Đường kia, lúc trước ở trong Khai Phong phủ đối với Tiểu Kim như hổ rình mồi, ý đồ quấy rối...Khó bảo đảm hắn sẽ không thừa dịp này mà đối với Tiểu Kim..."

"Khụ khụ, khụ khụ..." Thiệu Vấn ho khan đến tê tâm liệt phế, sắc mặt Mạc Ngôn trầm lạnh, gân xanh trên thái dương nổi dậy hỗn loạn.

"Nếu cái tên hái hoa tặc cực hung ác cực sắc mê tâm khiếu kia hợp ý Tiểu Kim, hạ độc thủ với Tiểu Kim thì làm sao?"

"Chậm, chậm đã!" Vẻ mặt Thiệu Vấn dở khóc dở cười: "Công tử, Kim giáo úy là nam tử, sao có thể có thể...Công tử? Công tử?"

Nhưng Phạm tiểu vương gia cứ như căn bản không nghe đến tiếng kêu của Thiệu Vấn, vẫn như cũ đắm chìm vào trong "Phán đoán Tiểu Kim bị hại", hai lông mày mảnh nhíu thành một cái ngật, sắc mặt càng thêm trắng bệch: "Nam tử thì thế nào? Thói đời ngày nay...Không được, không được! Càng nghĩ càng đáng sợ! Hôm nay ta nhất định phải vào Quỳnh Ngọc các bảo vệ Tiểu Kim!"

Thiệu Vấn nhất thời đầu đầy hắc tuyến: "Vương gia, Kim giáo úy đi lần này là vì tra án, chúng ta đi chen chân vào, sợ là không ổn đâu!"

"Ta tự nhiên sẽ không quấy rầy Triển đại ca và Tiểu Kim phá án." Phạm Dung Hoa vẻ mặt không thỏa hiệp: "Ta đến đây để âm thầm bảo vệ."

Thiệu Vấn lập tức liếc mắt nhìn về phía Mạc Ngôn .

Mạc Ngôn nhếch môi, một lúc lâu sau mới bật ra một câu: "Vương gia không có võ công, không thể giúp đỡ."

"Đúng đúng đúng! Vương gia, án của Khai Phong phủ đều không tầm thường, an nguy của Vương gia quan trọng hơn, vẫn chớ nên mạo hiểm mới tốt!" Thiệu Vấn vội vàng tiếp lời.

Phạm Dung Hoa nhìn phía hai người, vẻ mặt tín nhiệm: "Không phải có Mạc thị vệ và Thiệu thị vệ ở đây sao?"

Thiệu Vấn bưng trán không nói gì, Mạc Ngôn nét mặt như cũ không chút thay đổi, đáng tiếc ngón tay giật giật lại tiết lộ tâm tình.

"Nhưng mà...Không có thiếp mời..." Phạm Dung Hoa nhíu mày ngẫm nhĩ, đột nhiên hai mắt sáng ngời, quay đầu nhìn về phía Thiệu Vấn, nghiêm mặt nói: "Thiệu thị vệ, ngươi đi trộm một tờ đi."

"Ta?" Thiệu Vấn chỉ vào chóp mũi mình, cằm trượt tới một vị trí vô cùng kỳ diệu: "Trộm, trộm trộm, trộm?"

"Nếu không thì phải làm thế nào?" Phạm Dung Hoa gõ gõ quai hàm, trầm mặt nói: "Đinh đại ca, Đinh nhị ca bị nói đến chết cũng không chịu cho ta thiếp mời, thiếp mời này lại bị tranh cướp như thế, tự nhiên cũng không có ai muốn bỏ thứ yêu thích mà bán lại cho ta, cho nên chỉ có thể đi trộm."

"Không, không được đâu, Vương gia, thuộc hạ lớn nhỏ cũng coi như là cao thủ thị vệ võ công tên tuổi xếp hàng thứ năm, có thể nào lại làm cái chuyện trộm chó bắt gà bực này?" Thiệu Vấn vẻ mặt đau khổ kêu lên.

"Nếu không để cho Mạc thị vệ đi vậy?" Phạm Dung Hoa nháy mắt mấy cái.

Hai mắt Mạc Ngôn nhíu lại, hai tia sáng lạnh như lưỡi kiếm sắc bén bắn thẳng đến mặt Thiệu Vấn.

Thiệu Vấn bị trừng đến ớn lạnh toàn thân, vội lắc đầu nói: "Vẫn là ta đi cho..."

Dứt lời liền cúi thấp đầu, sụp bả vai nhoáng một cái lủi vào trong hẻm nhỏ, vừa đi vừa nói thầm trong miệng: "Tại sao lần nào ta cũng phải cùng cái tên Mạc Ngôn võ công xếp thứ nhất trong đại nội thị vệ này xuất môn! Thật sự là năm hạn xui xẻo mà!"

*

Mà người được Tiểu Vương gia lo lắng không thôi là Kim Kiền, lúc này đang ngồi xổm ở một góc phía sau lôi đài trong sảnh chính của Quỳnh Ngọc các, mắt nhỏ tỏa ra lục quang bắn phá mọi nơi, nếp nhăn vẽ ra từ khóe miệng cong lên có thể kẹp chết vài con muỗi.

"Tám mươi...Chín mươi...Một trăm, một trăm lẻ năm, lẻ sáu -- oa, đã có tầm một trăm mười ba người rồi!" Kim Kiền hít hít cái mũi, trong đầu bàn tính hạt châu bùm bùm rung động: "Mỗi tờ thiếp mời tính giá thấp nhất là mười lượng, trước mắt đã có một ngàn một trăm ba mươi lượng vào sổ, trong đó ba phần trích phần trăm của ta, ít nhất ta cũng lời được ba trăm ba mươi chín lượng, ước chừng bằng bổng lộc mà ta cực cực khổ khổ làm công ở Khai Phong phủ sáu năm ba tháng lẻ bảy ngày! Chậc chậc, làng chơi này quả nhiên là vốn ít lời nhiều, địa bàn trù phú để kiếm tiền có một không hai!"

"A Kim?" Quy nô A Bảo bưng mâm hoa quả đi ngang qua, vẻ mặt kinh ngạc lên tiếng hỏi, "Sao ngươi lại ngồi ở đây, còn không đi hầu hạ hoa khôi trang điểm mặc đồ?"

Chân mày Kim Kiền nhảy dựng, ngoái đầu nhìn phía A Bảo, cười gượng nói: "Hoa khôi không cần ta hầu hạ..."

"Hả? Tại sao? Không phải ngươi là sai vặt bên cạnh hoa khôi sao?" A Bảo hỏi.

"Cái này...có bố trí khác, có bố trí khác..." Kim Kiền thuận miệng đáp vài câu, tiếp tục quay đầu đếm số người vào bàn, trong lòng lại không ngừng nói thầm:

Nói cũng lạ, từ khi tên tiểu Bạch Thử kia thay đổi tạo hình hoa khôi, liền liệt ta với Tiểu Miêu vào đối tượng tuyệt đối nghiêm cấm, ai cũng có thể vào phòng ngắm mặt "Chuột" một lần, duy nhất chỉ không cho ta với Tiểu Miêu đi vào, còn nói phóng ra ngoài, nói cái gì mà nếu ai dám để cho hai ta đi vào, hắn liền quăng bỏ không làm nữa.

Haizz...Kết quả là bây giờ tất cả mọi người đều biết hết, chỉ có ta với Tiểu Miêu là chưa thấy qua tạo hình hoa khôi của tiểu Bạch Thử.

Chẳng lẽ là -- Đừng nói là...Tiểu Bạch Thử kia thẹn thùng...

Xì xì xì, tiểu Bạch Thử kia da mặt dầy có thể so với tường thành cộng thêm cửa sắt, như thế nào có thể?

Huống chi hắn sớm hay muộn cũng phải lên đài biểu diễn, có cái gì phải ngượng?

Thật sự là -- tâm tư chuột, kim đáy biển mà!

A Bảo nhìn xung quanh rồi cũng ngồi xổm xuống bên cạnh Kim Kiền, đặt mâm trái cây đang cầm trên tay xuống đất, mặt đỏ lên nhỏ giọng nói: "A Kim, tân hoa khôi này có thật sự đẹp như ngươi nói không?"

Kim Kiền quay đầu liếc nhìn A Bảo một cái, nhếch mày cười nói: "Thế nào? Ngay cả người còn chưa thấy mà tiểu tử ngươi đã nảy mầm xuân tâm rồi sao?"

"Không, không phải." A Bảo vội xua tay nói: "Là mọi người trong các đều rất tò mò, mắt thấy hoa khôi sắp sửa lên đài, mà ngoại trừ việc hoa khôi tên là Bạch Mẫu Đơn ra, thì ngay cả hoa khôi này dài ngắn thế nào, từ đâu tới chúng ta cũng không biết, đến lúc đó khách nhân hỏi đến thì chúng ta làm sao đáp lời đây?"

"Việc này ~" Kim Kiền xoa cằm nghĩ ngợi, nhướng mắt nhỏ lên cười nói: "A Bảo, hoa khôi này thân phận không đơn giản, tất cả mọi người ngoại trừ La ma ma ra, cũng chỉ có ta biết lai lịch của nàng rõ nhất, có điều, La ma ma đã giao cho ta, thì ta quyết không thể tùy tiện nói ra được..."

Nói đến đây, mí mắt Kim Kiền bắt đầu ba nhanh một chậm chớp nháy tới tấp.

"Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi!" A Bảo gật đầu không ngừng, lại nhìn lướt mọi nơi, hạ giọng nói: "Chỉ cần A Kim ngươi lộ ra chút chút, La ma ma tuyệt đối sẽ không biết! Về phần lợi ích này, A Kim ngươi cứ việc yên tâm, A Bảo ta tuyệt đối không bạc đãi ngươi!"

"Có được những lời này của A Bảo ca là tốt rồi! Ta chỉ vừa mới tới, mặt người cũng lạ, bản địa lại không quen, nhiều khách quen cũng không biết mặt, đến lúc đó xin A Bảo ca dẫn tới vài vị, ta cũng có thể mau chóng đứng vững gót chân!" Kim Kiền híp mắt nhỏ, vẻ mặt nịnh nọt nói.

"Cứ cam đoan ở ta!" A Bảo vỗ vỗ ngực.

Ngay tại lúc hai người tán gẫu, chư vị khách quý được Quỳnh Ngọc các mời đến cũng đã xấp xỉ đông đủ. La ma ma phe phẩy cái vòng eo củ cải, vẫy khăn lụa đi vào mặt chính của lôi đài, sau khi hướng tới đại sảnh, nhã toà, trái phải cao thấp nhất nhất phúc thân hành lễ xong, thông thông cổ họng, cất giọng hô: "Hôm nay chư vị lão gia, công tử, thiếu gia, đại gia có thể đến đây thật là hãnh diện cho Quỳnh Ngọc các chúng ta, thật sự là làm cho Quỳnh Ngọc các chúng ta cỏ bồng phát sáng! Hơn nữa cũng xin nói qua với các vị gia, cô nương lên đài đêm nay họ Bạch tên Mẫu Đơn, chính là một mỹ nhân tuyệt đỉnh, nếu chư vị..."

Lời dạo đầu của La ma ma mới nói được một nửa, bên kia đã có khách nhân nóng lòng, mất kiên nhẫn rống cổ họng hét lên: "Được rồi, La ma ma, nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì, mau mau cho mỹ nhân đi ra cho mọi người trông thấy đi, nhóm ta cũng chờ không nổi rồi!"

Lời vừa nói ra, bên trong các lập tức vang lên hàng loạt tiếng phụ họa.

La ma ma vung khăn, lắc mông cười nói: "Ai ô ô, xem ta này thật là không có mắt, làm cho chư vị gia sốt ruột chờ đợi. Được rồi, được rồi, các cô nương, thỉnh hoa khôi Bạch cô nương lên đài đi!"

"Đến đây~"

Một tiếng hô giòn tan truyền xuống từ cầu thang gỗ lim, một hàng các cô nương vận sa y, cầm trong tay chụp đèn lụa vàng nhạt, chậm rãi đi xuống cầu thang gỗ, tách ra đi vào mỗi bên bàn, chụp đèn bằng vải lụa cầm trong tay lồng phủ lên ánh nến trên mặt bàn.

Toàn bộ ánh sáng trong Quỳnh Ngọc các dần tối xuống, hiện ra vẻ mông lung.

Ngay sau đó, nhóm cô nương thứ hai lại đi xuống theo cầu thang gỗ lim, khác biệt là, trong tay nhóm cô nương này đều xách theo một chụp đèn hồng phấn bằng vải lụa, đứng thành một vòng bốn phía lôi đài, trong Quỳnh Ngọc các ngay lập tức chỉ có vòng quanh lôi đài là sáng rực, hút lấy ánh mắt của mọi người.

Mọi người khe khẽ nói nhỏ, đều không hiểu Quỳnh Ngọc các đang diễn trò gì.

Đột nhiên, một hồi sáo khoan thai lượn lờ truyền ra từ tầng hai.

Chợt thấy mười sáu vị cô nương mặc sa y hồng phấn chậm rãi bước xuống từ thang gác: bốn người dẫn đầu cầm trong tay sáo trúc xanh biếc, tiếng sáo chuyển động theo thân hình, bốn người phía sau đều cầm tiêu dài ngọc bích, tám người tiếp đó, chia ra ôm lấy tỳ bà, đàn cổ. Mười sáu vị cô nương này đệm theo tiếng sáo bước lên lôi đài, mặt hướng về đại sảnh tách ra ngồi xuống.

Các cô nương váy xanh cầm đèn vây đứng bên sườn ngoài lôi đài, mười sáu vị váy hồng đệm nhạc ngồi ở phía trên lôi đài, bày ra hình dạng nhị hoa.

Tiếng sáo du dương như thể dòng suối róc rách, sạch tai nhẹ tâm; một dải lụa trắng mềm buông rũ xuống từ nóc nhà; lướt nhẹ như múa, sáo tiêu hợp tấu, tiếng sáo rong chơi, tiếng tiêu đóng khép, xa xa như tiên nhạc, uyển chuyển ngấm vào tuyết mây.

Mọi người như si như say, lại chợt nghe từ chỗ cao truyền đến tiếng tay áo tung bay, bất giác giương mắt nhìn lên, nhất thời kinh diễm tại trận.

Một vệt bạch ảnh nương theo dải lụa trắng bồng bềnh lướt xuống, bạch y nhàn tản mờ ảo, lụa mỏng mông lung như khói, tựa nguyệt nga thanh cung duyên dáng hạ xuống từ chín tầng mây.

Giày trắng chạm đất, khẽ khàng không tiếng động, như gió lướt ao sen.

Dáng người thướt tha, tuyết sa thanh mĩ, tựa như mảnh cắt của mây;

Tóc đen múa lượn, tơ mảnh triền miên, nửa mảnh sa mỏng che mặt, phía trên vẽ tạc phù dung;

Mắt nước hoa đào, lăng quang oánh động, phong tình chảy quanh.

Quả nhiên là: váy mây bay lượn tuyệt vô song, kinh động chữ quỳnh (*) không thể tả, hương đưa tay áo như tiên giới, phá nguyệt thổi mây động chân tâm.

(*) Chữ quỳnh thời xưa thường để chỉ những cô nương xinh đẹp tuyệt trần.

Một chuyển này, gió vòng tuyết múa, một tĩnh này, ngọc nhuận băng mài (*), giỏi cho một mỹ nhân xuất trần như tiên nữ.

(*) Trân quý như ngọc, thanh khiết như băng.

Tiếng nhạc ngưng bặt, cả Quỳnh Ngọc các lớn như vậy lại lặng yên không một tiếng động, có thể nghe thấy cả tiếng hít thở.

Đôi mắt hoa đào của mỹ nhân kia chớp nhẹ lưu chuyển, mọi người chợt cảm thấy hồn phách dường như bị hút đi một nửa, mất sạch thần trí, chỉ có thể ngơ ngác tâm thần dõi theo ánh mắt của mỹ nhân.

"Tiên, tiên nữ?" A Bảo dưới lôi đài ngờ nghệch nhìn mỹ nhân trên đài, mất hồn lạc phách.

Kim Kiền thẳng tắp nhìn vào người nào đó đang đứng trên đài, nuốt nuốt nước miếng: "Chậc chậc, quả thật là quốc sắc thiên tư, khuynh quốc khuynh thành!"

"Dáng người đó, ánh mắt đó, cái cổ đó...Quả thực chính là tiên nữ hạ phàm!" A Bảo vẻ mặt mơ ước.

Kim Kiền nghe vậy mí mắt khẽ giật, tức thì lấy lại tinh thần từ màn vào sân kinh diễm của người nào đó, định thần nhìn lại, suýt nữa phụt cười ra tiếng.

Thân hình của người nào đó, ừm, quả nhiên là lồi lõm có hứng thú, lả lướt mê người, nhất là bộ ngực...Khụ khụ, xem ra hai cái bánh bao của Đinh nhị kia thành tích không nhỏ đâu!

Còn cái cổ kia -- ánh mắt Kim Kiền chuyển qua A Bảo bên cạnh đã muốn rơi vào sắc đẹp của người nào đó không thể tự thoát ra được -- làm sao có thể nhìn đến cổ cái gì? Cổ người nào đó đã sớm bị lụa trắng quấn kín không kẽ hở, trên mặt còn cố tình buộc một đóa hoa tuyết liên, được, vừa hay có thể che được hầu kết, thiết kế này có sáng tạo!

Chỉ là, hoa khôi này lên đài hình như phải biểu diễn vài năng khiếu gì đó, lần nào Băng Cơ cũng đánh đàn xướng ca, còn...Người nào đó có thể biểu diễn gì đây?

Kim Kiền gãi gãi đầu, nhớ lại nửa ngày kỹ năng sở trường của Bạch Ngọc Đường: chẳng lẽ là biểu diễn uống rượu?

"Tranh --"

Một tiếng tỳ bà vang lên, xua tan cảnh tượng quái dị trong đầu "Nữ Cẩm mao thử cùng hơn trăm khách tìm vui chè chén thâu đêm".

Sáu cô gái trên đài lại bắt đầu diễn tấu khúc thứ hai, không giống với khúc thứ nhất là lần này không phải tiếng nhạc tiên mờ ảo, mà là tiếng đàn leng keng mạnh mẽ.

Tiếng tỳ bà đột ngột vang lên gấp gáp, ly kỳ xúc động, đàn cổ boong boong, âm tiết khua tai, giống như chiến khúc thúc giục lòng người.

Đôi mắt của mỹ nhân trên đài chợt lóe, vòng eo di chuyển nhanh nhẹn, lụa trắng lượn vòng, thình lình, một thanh trường kiếm băng hàn keng một tiếng ra khỏi vỏ, hàn quang chói sáng, vầng hoa rực rỡ.

Mỹ nhân dáng người phiêu dật, bóng tuyết bao phủ, bảo kiếm trong tay múa may theo nhạc, oai phong vang dội, dưới chân mây bay nước chảy, thân như thuồng luồng lướt mây, điểm bước phi thân, chao liệng thinh không, như thể tiên nhân cưỡi mây, hàn kiếm ngao du, mềm mại sinh phong, bóng kiếm lao vút, nhiễu đọng thanh quang.

Đây đúng là: bóng sương áo tuyết khí vút mây, sao chảy xoắn quanh rồng uốn lượn, vũ khúc kiếm bay tâm tao nhã, nhạc tiên chấn hồn động bốn phương.

Người xem trận chỉ cảm thấy hồn phách choáng váng, trước mắt kim quang chói lòa, say mê khó nén;

Bỗng nhiên, tiếng nhạc lanh lảnh ngừng bặt, người múa xoay lượn đáp xuống, thu kiếm đứng yên, mảnh lụa mỏng trên mặt chậm rãi bay xuống, hé ra dung nhan tuyệt sắc.

Da ngọc nõn nà, mi dài cánh quạt, môi đào ướt át, mắt tựa hoa đào, hương thơm vào hồn, duyên dáng say tâm, ánh mắt đầu tiên như trông thấy hằng nga bán nguyệt, trong đẹp không vật nào so sánh; ánh mắt thứ hai như mộng vào Giang Nam, rượu ngon hương liễu trăm hoa nở, ánh mắt thứ ba liền đánh mất thần trí, chỉ cảm giác một kiếp này, không còn gì luyến tiếc.

Trong Quỳnh Ngọc các lặng yên không một tiếng thở, mãi đến khi các cô nương dời đi lồng đèn che khuất ánh nến, trong phòng khôi phục lại ánh sáng, lúc này mới có người bừng tỉnh, đứng dậy vỗ tay trầm trồ tán thưởng.

"Hay, hay, hay! Hay cho một khúc diệu âm kiếm vũ, hay cho một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành!"

"Tuyệt diệu! Thật sự là tuyệt diệu!"

"Con bà nói, lão tử ta sống hơn ba mươi năm, chưa từng thấy qua cô nương nào tuyệt mĩ như thế!"

"Đêm nay ta nhất định phải có được mỹ nhân này! Ai cũng đừng nghĩ cướp từ ta!"

Trong lúc nhất thời, các loại gào thét phong nhã, thông tục thiết thực, không đầu không đuôi rít gào mà ra, suýt nữa ném bay nóc nhà Quỳnh Ngọc các.

Dưới lôi đài, A Bảo ngây ra như phỗng, mồm miệng há hốc, nước miếng chảy ra từ miệng nhỏ xuống đất tụ thành một bãi trong suốt không rõ thành phần.

Trong khe mắt hẹp của Kim Kiền lóe lên tia sáng xanh sâu kín như mắt sói, trong miệng nói nói niệm niệm như kinh văn nhà phật: " 'Tuyệt sắc khuynh thành, múa động chín châu' -- không được, không được, quá văn nghệ, vậy thì -- 'Cửu thiên huyền nữ hạ phàm trần', không ổn không ổn, quá trừu tượng...A! Dùng cái này vậy, 'Cẩm mao thử xinh đẹp đè bẹp hoa thơm cỏ lạ, khách tìm hoan như si như say', ừ, cái này được, vừa thông tục lại dễ hiểu, mười phần hài hước, sang hèn đều hiểu, không tệ không tệ! Hay là dùng tiêu đề này, sáng ngày mai đem trận múa kiếm của Bạch Thử chuyển thể thành bảy bảy bốn chín cái bình thư đoạn tử, tiếp âm bán cho ngõa tứ (*), cứ nhìn sắc đẹp này phong độ này khí phách này của Bạch Thử đi, tuyệt đối là buôn bán lớn, buôn bán lớn! Chậc chậc, ta thật sự là quá có tài mà!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.