Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Quyển 14 - Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ-Chương 390 : Chương 151




Chỉ có Kim Kiền trong một thoáng mà toát mồ hôi lạnh toàn thân, thầm nghĩ:

Cái lão Công Tôn Trúc Tử này thận là lợi hại, cách phối của đơn thuốc kia rất phức tạp, vậy mà lão ta chỉ cần xem một lần đã nhớ kỹ, lướt qua một cái liền không quên…. Đúng là thiên phú khiến người ta đố kỵ biết bao… Sau này nếu có nhược điểm gì bị lão Công Tôn Trúc Tử này nắm được thì… Đáng sợ, đáng sợ quá”

Chúng nhân gật đầu, lập tức chỉnh trang lại quần áo dung nhan theo Phạm Dung Hoa nhập cung.

Trên đường nhập cung, Công Tôn tiên sinh cùng Kim Kiền tiến hành thảo luận chi tiết cụ thể về việc giải độc cho Thái hậu.

“Kim hiệu úy, giải dược kia rốt cuộc có chỗ nào không thích hợp, vì sao Thái hậu dùng giải dược xong lại hôn mê mãi không tỉnh?”

“Cái này… hiện tại chưa gặp được Thái hậu, không thể chẩn mạch, thuộc hạ cũng không nói chính xác được”.

“Tại hạ nghe được một hai phần từ Thái y viện rằng, mạch tượng của Thái hậu bình hòa, sắc mặt hồng nhuận, hô hấp thông thuận đều đều, tựa như đang ngủ sâu vậy, hoàn toàn không biểu hiện khác thương gì”.

“Việc này… còn phải phiền Công Tôn tiên sinh chẩn mạch cho Thái hậu, sau đó đem mạch tượng nói cho thuộc hạ…”.

“Nếu mạch tượng thật sự không có gì khác lạ thì làm thế nào?”

“Cái đó… cái đó thì…”

“Kim hiệu úy vì sao cứ nhìn chằm chằm vào mũi tại hạ vậy?”

“Cái đó thì phải phiền Công Tôn tiên sinh ngửi kỹ một phen!”

“Ngửi, ngửi ư…?”

“Thuộc hạ tin vào bản lĩnh ngửi mùi hương phân biệt mực của Công Tôn tiên sinh, thì việc ngửi xem toàn thân Thái hậu có mùi gì lạ không hoàn toàn là chuyện nhỏ!” 1

(1) Trong Trát Mỹ án, Công Tôn tiên sinh đã dựa vào mùi hương để chứng minh Trần Thế Mỹ làm giả hưu thư, loại mực được nhắc đến là “mực Thấu Kim”.

“…”

Bao đại nhân, Phạm Dung Hoa, Bạch Ngọc Đường, tứ đai hiệu úy đồng thời rùng mình một cái: Sao đột nhiên lại lạnh vậy.

“Kim hiệu úy, nếu tại hạ nhớ không lầm thì Y Tiên, Độc Thánh tuy danh tiếng vang xa trên giang hồ, nhưng kẻ thù cũng không ít…”

“Hả?”

“Nếu như những kẻ thù kia biết được hiện tại Y Tiên Độc Thánh thu nhận quan môn đệ tử…”

“…”

“Kim hiệu úy không cần phải hoảng hốt như thế, hiện tại nhập cung chẩn trị cho Thái hậu đều là tại hạ đứng ra, cho dù ngày sau có kẻ nghi ngờ đây là do hậu nhân của Y Tiên Độc Thánh làm ra, thì cũng nghi ngờ mình tại hạ, nên sẽ không liên lụy gì đến Kim hiệu úy”.

“Đa, đa tạ Công Tôn tiên sinh đã suy nghĩ cho thuộc hạ”

“Có điều, tại hạ mạo đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, thậm chí tính mạng cũng sẽ có phần nguy hiểm…”

“Ân nghĩa của Công Tôn tiên sinh đối với thuộc hạ thực sâu như biển, nặng tựa núi, như công ơn tái sinh của cha mẹ…”

“Kim hiệu úy nhớ được thì tốt rồi…”

“Thuộc hạ xin suốt đời ghi nhớ, tuyệt không bao giờ quên.”

Đợi đến khi nhóm người Bao đại nhân tới bên ngoài cửa cấm cung, thì ánh mắt chúng nhân nhìn Kim Kiền đều mang vẻ đồng tình sâu sắc.

Công Tôn tiên sinh mặt mày hớn hở, bước đi nhanh như gió.

Kim Kiền cúi gằm đầu, ủ rũ ỉu xìu, trong lòng bi thiết kêu lên:

Mình tựa hồ, giống như là, đại khái thì, chắc có lẽ… khẳng định là thiếu lão Công Tôn Trúc Tử một món nợ ân tình! Hơn nữa còn là ân tình lớn bằng trời!

Cái lão Công Tôn Trúc Tử này lại còn có thiên phú đã gặp một lần thì chẳng bao giờ quên, trí nhớ siêu cường… Ông trời ơi, nửa đời sau còn có để cho người ta sống nữa không aaaaaa!

***

Đến khi đèn đuốc sáng trưng, trong ngoài viện tẩm cung của Thái hậu, cung nữ thái giám đều quỳ rạp trên đất, ai nấy mặt mũi trắng bệch, im thin thít.

Chợt nghe thấy trong tẩm cung của Thái hậu vang đến tiếng quát đầy giận dữ:

“Giá áo túi cơm! Tất cả đều là lũ giá áo túi cơm! Trẫm nuôi các ngươi, cho các ngươi nhận bổng lộc hoàng gia, hôm nay đến lúc dùng các ngươi, lại rặt một lũ ăn hại!”

Người ngồi chính giữa là thiên tử đương triều vua Nhân Tông, đang phát hỏa, nổi trận lôi đình không gì ngăn được, Bát thiên tuế ngồi bên cạnh, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, trên khuôn mặt ngập tràn vẻ lo lắng nặng nề.

Có khoảng hai mươi người đang quỳ bên ngoài điện tẩm cung của Thái hậu, nhìn cách ăn vận của họ thì đều là những thái y của Thái y viện.

Lúc này, những thái y kia đều quỳ rạp đầu xuống đất, toàn thân run rẩy, nửa tiếng cũng không dám thốt ra, toàn bộ trong ngoài điện chỉ có mình tiếng quát giận dữ của vua Nhân Tông vang vọng.

“Bình thời ai ai cũng đều vỗ ngực tự xưng mình là y thuật cao siêu, có thể sánh với Biển Thước, Hoa Đà, sao đến lúc cần dùng các ngươi, kẻ nào kẻ nấy đều như ngậm hạt thị, nửa lời cũng không nói ra thế hả?!”.

“Khởi, khởi bẩm Hoàng thượng, mạch tượng của Thái hậu bình hòa, sắc mặt hồng nhuận, ngoại trừ có chút suy nhược ra, thì đều không đáng ngại, chắc hẳn ít ngày nữa là có thể tỉnh lại…”, một lão thái y râu tóc bạc phơ run rẩy đáp

“Ít ngày nữa là có thể tỉnh lại? Từ thái y, ba ngày trước ngươi cũng nói như vậy, nhưng đến hôm nay mẫu hậu vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại, tròn ba ngày rồi, mẫu hậu một giọt nước cũng chưa uống, lẽ nào phải để mẫu hậu một người sống sờ sờ ra đó chết đói mới cam lòng?”, Hoàng thượng vỗ bàn đứng dây, giận dữ quát.

“Việc, việc này… đích thực là Thái hậu đã không còn gì đáng ngại, nhưng chẳng thể nào tỉnh lại, chúng thần thực sự cũng không biết nguyên do…”, Từ lão thái y liên tục lau mồ hồi, “Thần vô năng, thần đáng chết….”.

“Các ngươi ngoại trừ nói ‘vô năng, đáng chết’ ra thì còn biết làm gì!”, Hoàng thượng gầm lên.

“Cái, cái đó…”, lão thái y bò rạp trên mặt đất, lưng đẫm mồ hôi.

“Hoàng huynh, có người có thể trị khỏi được cho mẫu hậu”, đột nhiên, một giọng nói vang lên từ ngoài cửa cung.

Chúng nhân sửng sốt, đồng thời hướng ra ngoài cửa điện.

“Dung Hoa?”, vua Nhân Tông kinh ngạc, “Đệ vừa mới nói cái gì?!”.

“Khởi bẩm hoàng huynh, có người có thể chẩn trị được cho mẫu hậu!”, Phạm Dung Hoa ngẩn đầu lên, đôi mắt lấp lánh ánh nước sáng bừng lên.

Vua Nhân Tông nhất thời mừng rỡ nhìn ra ngoài,: “Là người nào?! Hiện tại đang ở đâu?!”.

“Đang ở ngoài đợi tuyên chỉ.”

“Tuyên! Mau tuyên vào!”

“Vâng!”, Phạm Dung Hoa gật đầu thi lễ, quay người cao giọng hô, “Tuyên Bao Chửng của phủ Khai Phong, Công Tôn Sách chủ bộ phủ Khai Phong, Bạch Ngọc Đường, Kim Kiền nhập điện…”.

Những lời này vừa thốt ra, chúng nhân trên điện đều ngạc nhiên, liền thấy một hàng bốn người rảo bước tiến nhanh vào điện, quỳ xuống bái lạy nói:

“Thần Bao Chửng (Công Tôn Sách chủ bộ phủ Khai Phong, thảo dân Bạch Ngọc Đường, thảo dân Kim Kiền) tham kiến Vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế”.

“Bao Chửng!”, vua Nhân Tông trước là kinh ngạc, sau liền ngộ ra, nét giận dữ hiện rõ trên long nhan, “Hiếu Nghĩa vương gia, trẫm đã hạ nghiêm lệnh không cho Bao Chửng nhập cung dù chỉ nửa bước, chẳng ngờ ngươi lại dám làm trái thánh chỉ?!”.

“Hoàng huynh!”, Phạm Dung Hoa nâng vạt váy quỳ xuống, vành mắt đỏ lên, nức nở thưa, “Dung Hoa có ăn gan hùm mật báo cũng không dám làm trái ý chỉ của hoàng huynh, chỉ là tận mắt nhìn thấy mẫu hậu lành ít dữ nhiều, Dung Hoa cũng vì, cũng vì mẫu hậu… mong hoàng huynh, hoàng huynh…”, nói đến đây, Phạm tiểu vương gia đã khóc không thành tiếng, đôi mắt ngập nước, khiến người khác nhìn mà thương tiếc.

Bát vương gia bên cạnh nhất thời mềm lòng, vội nói: “Hoàng thượng, hành động này của Dung Hoa nhất định là có nguyên do khác, chi bằng nghe Dung Hoa nói thử xem sao”.

Vua Nhân Tông nhìn Bát vương gia một cái, lại thấy gương mặt đẫm nước mắt của Phạm Dung Hoa, sắc mặt cũng hòa hoãn đi phân nửa, nói: “Dung Hoa, trẫm không trách đệ… chỉ là đệ không hiểu chuyện trong đó… haizzz!”.

Phạm tiểu vương gia gạt nước mắt: “Dung Hoa biết hoàng huynh nghiêm lệnh không cho Bao đại nhân nhập cung là vì vụ án Triển Chiêu kháng chỉ, nhưng Dung Hoa nhìn thấy mẫu hậu như vậy, càng nghĩ lại càng không hiểu!”, nói đến đây, Phạm Dung Hoa ngưng một chút, trong mắt hiện lên nét nghiêm trang lẫm liệt, “Dung Hoa không hiểu vị Triển hộ vệ kia và Bao đại nhân vào sinh ra tử nghênh đón mẫu hậu nhập cung gặp hoàng huynh vì sao đột nhiên chỉ trong chớp mắt đã thay đổi, lại biến thành kẻ xấu xa, cướp đoạt công lao của người khác, dối trá bừa bãi?! Dung Hoa cũng không hiểu vì sao sau khi dùng giải dược do Hoàng chỉ huy sứ trải qua muôn vàn khó khăn gian khổ mới tìm về được, lại hôn mê mãi không tỉnh, một giọt nước cũng không uống được, mà trên dưới Thái y viện đều bó tay không biết làm cách nào?!”.

Vua Nhân Tông nghe mà chau mày suy nghĩ.

“Bởi vậy, nghĩ đi nghĩ lại, Dung Hoa lại càng cảm thấy sự việc có điểm kỳ quặc, mới tới Khai Phong phủ hỏi rõ nguồn cơn, ai ngờ chuyến đi này lại thực sự tìm được người có thể chẩn trị cho mẫu hậu”.

Nói đến đây, Phạm tiểu vương gia nhìn về phía Bao đại nhân.

Bao đại nhân lập tức tiếp lời: “Thái hậu hồng phúc sánh ngang trời, sau khi Hiếu Nghĩa vương gia đem bệnh trạng của Thái hậu nói ra, như thể được trời cao phò trợ, Công Tôn tiên sinh nhớ ra trong lúc lật giở y thư cổ từng đọc một đoạn viết về trường hợp có bệnh trạng tương tự với tình trạng của Thái hậu lúc này, vừa hay lại có phương pháp chẩn trị. Chúng thần đều coi sự an nguy của Thái hậu làm trọng, lại thêm Hiếu Nghĩa vương vì sốt ruột muốn cứu mẹ, cho nên chúng thần mới cả gan theo vương gia nhập cung. Kháng lại ý chỉ quả thực là tình thế bức bách, mong Hoàng thượng thứ tội”.

Bát vương gia bên cạnh vội giảng hòa: “Hoàng thượng, tất cả cả xin hãy lấy Thái hậu làm trọng!”.

Vua Nhân Tông khẽ gật đầu, trong con ngươi u ám hiện một tia sáng: “Y thư cổ, Công Tôn Sách, có đúng ngươi đã từng đọc được chứng bệnh tương đồng với mẫu hậu không!”.

Côn Tôn tiên sinh khẩn đầu đáp: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Công Tôn sách đích thực đã từng đọc qua”.

“Trong sách thực có ghi phương pháp chẩn trị?”.

“Công Tôn Sách tuy không dám chắc chắn phương pháp này không có sơ sót gì, nhưng xin Hoàng thượng ân chuẩn cho Công Tôn Sach được thử một lần.”

Hoàng thượng có chút do dự, nhìn về phía Từ thái y đang quỳ.

Từ thái y nhanh nhạy đón ý, vội nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Công Tôn tiên sinh y thuật cao minh, tài năng hơn người, vi thần xin đứng ra đảm bảo”.

Chợt nghe Công Tôn tiên sinh không chút hoang mang điềm tĩnh nói: “Khởi bẩn Hoàng thượng, Bạch Ngọc Đường nội công tinh thâm, có thể trợ giúp Thái hậu đã thông kinh mạch, Kim Kiền có khả năng thông linh, có thể bảo vệ bên cạnh Thái hậu đề phòng những thứ tà ma không sạch sẽ”.

“Công Tôn tiên sinh quả nhiên là suy nghĩ chu toàn”, Bát vương gia liên tiếp gật đầu.

Vua Nhân Tông cũng gật đầu, đứng dậy trước tiên đi vào nội điện..

Ngoại trừ Bao Chửng ở ngoài đợi thánh chỉ ra, thì Bát vương gia, Phạm tiểu vương gia, Công Tôn Sách cùng năm, sáu thái y có y thuật cao nhất cũng đi theo, đoàn người rồng rắn nối nhau tiến vào nội điện.

Nội điện cột trụ chạm khắc, bích hoạ lộng lẫy, chốn chốn tinh xảo, xa hoa vô cùng, phía bên trong thái giám tuy nhiều nhưng lại lặng lẽ không phát ra một tiếng động, cẩn thận giữ đúng bổn phận, đoàn người mà vua Nhân Tông dẫn đầu, tiếp đó đến Bát vương gia, Phạm tiểu vương gia, Công Tôn tiên sinh và nhóm thái y cuối cùng, bước tới bên giường với màn trướng vây xung quanh, Thái hậu nằm yên trên đó.

Về phần Kim Kiền và Bạch Ngọc Đường đã sớm bị dồn vào góc tường.

“Mẫu hậu, trẫm tới thăm người đây… Người mở mắt ra nhìn trẫm đi…”, vua Nhân Tông ngồi xuống bên giường, cầm lấy hai tay Lý hậu, khẽ cất tiếng.

“Mẫu hậu, mẫu hậu…”, Phạm Dung Hoa quỳ xuống bên giường, nức nở gọi.

Nhưng cho dù hai người có gọi khóc thế nào, thì Lý hậu vẫn chẳng mảy may phản ứng lại.

Bát vương gia thở dài một tiếng, nói: “Hoàng thượng, Dung Hoa, hãy để Công Tôn tiên sinh thăm khám…”

Lúc này hai người mới tránh ra một khoảng, để Công Tôn tiên sinh chẩn mạch.

Công Tôn tiên sinh chăm chú đánh giá sắc mặt Lý hậu, khoé mắt đánh về phía góc phòng nơi Kim Kiền đang vùng vẫy cố chen lên phía trước, nói: “Sắc mặt hồng nhuận như người bình thường, hô hấp sâu đều…”.

Giọng nói không to không nhỏ, nhưng vừa khéo có thể truyền vào tai Kim Kiền đang ở góc tường.

Sau đó, lại vươn ngón tay đặt lên chiếc khăn tay lụa phủ trên cổ tay Thái hậu, khép hờ hai mắt, lẩm nhẩm: “Mạch tượng bình hoà, không chậm không nhanh…”.

Chẩn xong, Công Tôn tiên sinh thu ngón tay lại, khoé mắt lướt qua chỗ Kim Kiền phía chênh chếch.

Chỉ thấy Kim Kiền đang kiễng chân, ló đầu ra khỏi đám người lố nhố nhìn Công Tôn tiên sinh, không ngừng sờ sờ cái mũi của mình.

Khoé mắt Công Tôn tiên sinh giật giật, hít sâu một hơi, chân mày hơi chau lại, khẽ giọng nói: “Có hương hoa thoang thoảng...”.

Kim Kiền lại ra sức chớp chớp mắt, gãi gãi mũi.

Khoé mắt Công Tôn tiên sinh lại giật giật, lại hít sâu một hơi đầy mũi, sắc mặt hơi xám lại, nói: “Tựa như là hương hoa mẫu đơn…”.

Chỉ thấy đôi mắt nhỏ dài của Kim Kiền nheo lại, sau đó lộ ra ý cười, bật hai ngóc tay cái giơ lên cao, còn thiếu mỗi ngước nhảy cẫng lên mà hét vang: Thần khuyển A Sách làm tốt lắm!

Cuối cùng Công Tôn tiên sinh cũng thở phào một tiếng đứng dậy ôm quyền nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, nếu Công Tôn Sách đoán không lầm, thì chứng bệnh này của Thái hậu cũng tương đồng như những gì trong y thư cổ viết, thật sự có phương pháp chẩn trị”.

Những lời này vừa thốt ra, chúng nhân đồng thời kinh ngạc mừng rỡ vạn phần.

“Không biết nên chẩn trị như thế nào?”, vua Nhân Tông run giọng hỏi.

Công Tôn tiên sinh ôm quyền: “Xin chuẩn bị bút mực”.

Bên cạnh lập tức có người chuẩn bị đầy đủ bút nghiên giấy mực, Công Tôn tiên sinh hạ bút như rồng bay phượng múa, chẳng mấy chốc, liền viết xong phương thuốc.

Kim Kiền liếc trộm một cái, không khỏi tặc lưỡi hít hà, quả nhiên là “đơn thuốc thần kỳ” mà mình viết lúc trước, nữa chữ cũng không sai.

Vua Nhân Tông ra dấu thái giám bên cạnh nhận lấy đơn thuốc, cầm trong tay xem xét, lại lệnh cho thái giám đưa cho Từ lão thái y bên cạnh, nói: “Từ thái y, ngươi cũng xem đi…”, ngưng một chút, lại tiếp, “Ngươi hãy xem thật tỉ mỉ vào!”.

“Vâng, vâng!”, Từ thái y nhận đơn thuốc bằng cả hai tay, tỉ mỉ đọc một lược, không khỏi biến sắc, kinh ngạc vạn phần kêu lên: “Đây, đây…”.

“Như thế nào?”, vua Nhân Tông gấp giọng hỏi.

Chúng nhân cũng đồng thời nhìn về phía Từ lão thái y, vẻ mặt căng thẳng.

“Lão thần hoảng sợ, lão thần một đời hành y, chưa từng nhìn thấy phương thuốc nào mà cách dùng dược tinh chuẩn như thế này, phối thuốc lại tinh diệu đến thế, có thể nói là kiệt tác của thần, Hoa Đà tái thế. Cứ theo như cách dùng dược được ghi trong phương thuốc này, thì Thái hậu nhất định có thể thuốc vào bệnh ắt giải trừ”, Từ lão thái y cung cung kính kính dâng đơn thuốc lên, nói.

“Hay lắm!”, vua Nhân Tông thở phào một tiếng, sắc mặt mang nét vui mừng đề tiếng nói: “Mau đem đơn thuốc này đi sắc!”.

Thái Y đang đợi chỉ bên cạnh vội nhận lấy đơn thuốc, lật đật chạy đi như bay.

“Công Tôn tiên sinh quả nhiên y thuật cao minh”, Bát vương gia tán thưởng.

Nhưng sắc mặt Công Tôn tiên sinh lại càng trở nên nghiêm trọng hơn, đột nhiên cúi người quỳ xuống.

“Công Tôn tiên sinh đây là vì sao?”, vua Nhân Tông kinh ngạc, vội bước tới đỡ Công Tôn tiên sinh lên.

Nhưng Công Tôn tiên sinh vẫn quỳ, trầm giọng tâu: “Tuy Công Tôn Sách có thể viết ra phương thuốc, nhưng lại không có cách nào cứu Thái hậu!”.

“Cái gì?!”, chúng nhân nhất thời kinh hoàng biến sắc.

“Công Tôn tiên sinh những lời này là như thế nào?”, Bát vương gia sửng sốt nghi hoặc hỏi.

“Trước đó bệnh tình của Thái hậu đã bị kéo dài, hiện tại đã rơi vào trạng thái nguy kịch, cho dù là uống thuốc này vào chỉ e là cũng không kịp nữa rồi…”.

Vua Nhân Tông lảo đảo lùi lại sau mấy bước, choáng váng ngồi phịch xuống bên giường.

“Mẫu hậu, mẫu hậu!”, Phạm tiểu vương gia phủ phục xuống bên giường không ngừng gào khóc, đột nhiên quay sang túm chặt lấy ống tay áo Công Tôn tiên sinh, kêu lên: “Công Tôn tiên sinh diệu thủ hồi sinh, Hoa Đà tái thế, nhất định sẽ có cách mà! Nhất định sẽ có cách mà!”.

Công Tôn tiên sinh chầm chậm lắc đầu: “Người có thể cứu Thái hậu không phải Công Tôn Sách, mà là một người khác”.

“Là ai?! Ai có thể cứu mẫu hậu?!”, vua Nhân Tông hai mắt đã đỏ quạch gầm lên.

Công Tôn tiên sinh ngước lên: “Chính là Thánh thượng!”.

“Trẫm?!”, vua Nhân Tông kinh hãi.

“Nếu muốn dược tính của thuốc này phát huy hết hiệu quả, phải để một người có nội công thâm hậu dùng nội lực của bản thân đả thông kinh mạch cho Thái hậu, đem dược tính dẫn vào toàn bộ huyết mạch, mà tình trạng lúc này của Thái hậu, thì cần phải có hai người nội công tinh thâm đồng thời phát động nội lực mới có thể được. Người có nội công như thế trên giang hồ, chỉ có vài người, mà hiện tại ở đây lại chỉ có một mình Bạch Ngọc Đường…”.

“Tuyên Hoàng Can, lập tức tuyên Hoàng Can nhập cung!”, vua Nhân Tông đứng bật dậy hô lên.

“Hoàng thượng…”, Bạch Ngọc Đường đứng một bên lạnh lùng cất tiếng: “Hoàng chỉ huy sứ mặc dù võ nghệ tinh thâm, nhưng nội lực so với thảo dân lại kém rất xa, nếu để Hoàng chỉ huy sứ tới giải độc giúp Thái hậu, sợ là độc chưa giải được thì đã bị tẩu hoả nhập ma”.

“Vậy, vậy phải làm thế nào? Thời gian gấp như vậy đi đâu tìm được một người nội công cao cường?!”, Bát vương gia gấp đến độ đi vòng quanh, đột nhiên, thân hình khựng lại, tựa như nghĩ ra điều gì đó, nhìn chằm chằm vào vua Nhân Tông.

Vua Nhân Tông cũng giật mình bừng tỉnh, hai mắt mở trừng trừng nhìn Công Tôn tiên sinh.

Chỉ nghe Công Tôn tiên sinh không chút hoảng hốt, đều đều tâu: “Miêu thử giao đấu, danh chấn kinh thành, khắp thiên hạ người có công phu có thể sánh với Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường, cũng chỉ có người này…”, nói đến đây, ngưng một chút, lại ngước đôi mắt phượng nhìn Hoàng thượng: “Nhưng người này hiện nay thân đang mang tội khi quân, tội không thể tha…”.

Sắc mặt vua Nhân Tông sầm xuống: “Người ngươi đang nói là… Triển Chiêu!”.

Công Tôn tiên sinh lại rũ mi mắt xuống: “Triển Chiêu có thể tới giải độc cho Thái hậu hay không, hoàn toàn là ở Thánh thượng, bởi vậy người có thể cứu Thái hậu, không phải Công Tôn Sách, mà chính là Thánh thượng!”.

Vua Nhân Tông hai mắt nhắm chặt, hồi lâu không lên tiếng.

“Hoàng huynh!”, Phạm Dung Hoa nức nở kêu lên.

“Hoàng thượng, tất cả xin hãy lấy Thái hậu làm trọng!”, Bát vương gia gấp giọng kêu lên.

Vua Nhân Tông chầm chậm mở hai mắt, ra lệnh: “Người đâu, lập tức truyền Triển Chiêu vào cung”. Thái giám bên cạnh nhận lệnh vội vã chạy đi, vua Nhân Tông lại nhìn về phía mấy người Công Tôn tiên sinh, hoà hoãn nói: “Nếu như Triển Chiêu thật sự có thể cứu Thái hậu, trẫm sẽ miễn sá cho Triển Chiêu một mạng”.

“Tạ thánh ân của Hoàng thượng”, chúng nhân khấu đầu.

Kim Kiềm trong góc len lén vuốt mồ hôi lạnh trên trán:

Hoàng thượng lão ca, chúng tôi chỉ đợi câu này của ngài thôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.