Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Quyển 14 - Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ-Chương 389 : Chương 150




“Nói hay lắm!”, Bao đại nhân cao giọng khen, nhìn Kim Kiền có chút tán thưởng, lại nói: “Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ, chuẩn bị kiệu, bản phủ phải tới phủ Bát vương gia, thỉnh Bát vương gia cùng tiến cung diện Thánh!”.

“Thuộc hạ tuân lệnh”, tứ đại hiệu uý ôm quyền nhận lệnh, lúc rời đi, không hẹn mà cùng nhìn Kim Kiền một cái, trong bốn đôi mắt đèu lộ ra thứ ánh sáng óng ánh rực rỡ, so vói ánh mắt sùng bái nhìn Triển Chiêu có tới sáu phần giống nhau.

Các tế bào thần kinh Kim Kiền từ trên xuống dưới được dịp phấn khích một phen.

Chậc chậc, xem ra danh tiếng lần này tăng vèo vèo! Thăng quan phát tài sắp tới rồi đây!

***

Ráng chiều đã ngã về tây, mây hồng ngàn dặm ve ngân não nề.

Kim kiền đang ngồi trên bàn đá trong Phu Tử viện, một tay cầm đũa, tay kia bưng bát cơm, ngẩng đầu, ngơ ngẩn nhìn ráng chiều nhuộm khắp trời, vẻ mặt ngây dại.

“Tiểu Kim, ngươi bưng bát cơm tối này ngẩn ngơ gần một canh giờ rồi đấy!”, một bóng trắng lướt tới bên bàn đá trước mặt Kim Kiền.

“Bạch Ngũ gia…tôi thấy những hạt gạo trong bát cơm hôm nay hình dáng vô cùng đặc biệt, cho nên mới nhìn nhiều hơn một chút…”, Kim Kiền nhếch miệng cười, tay cầm đũa, hướng về phía đĩa rau trên bàn gắp, nhưng đôi đũa hệt như lá mùa thu trong gió, run run rẩy rẩy, khó khăn lắm mới tới bên bàn rồi cạch một tiếng rơi xuống mặt bàn.

Kim Kiền cười khan hai tiếng, lại nhặt đôi đũa, run run hướng về đĩa rau, run run gắp một cọng rau, nhưng vừa mới gắp được lại cạch một tiếng, đũa và rau cùng rơi xuống lòng đĩa.

Bạch Ngọc Đường thở dài một tiếng, cướp lấy đôi đũa, nhanh nhẹn gắp rau xào trong đĩa vào bát của Kim Kiền, rồi nhét đôi đũa vào trong tay Kim Kiền: “Ăn đi”.

“Tạ… Bạch Ngũ gia…”, Kim Kiền lặng lẽ cắm cúi ăn cơm.

Bạch Ngọc Đường bắt chéo hai chân, một tay phe phẩy quạt, tay kia chống cằm nhìn chằm chằm vào hạt cơm Kim Kiền không cẩn thận làm dính trên mép, đột nhiên bật cười thành tiếng.

“Bạch Ngũ gia cười cái gì vậy?”, động tác và cơm của người đối diện ngừng lại.

“Ngũ gia ta cười cao đồ của hai vị tiền bối Y Tiên, Độc Thánh chưa tới một canh giờ trước còn hùng hồn cao giọng nói cái gì mà lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó lọt, sau đó lại sợ tới nỗi ngay cả đũa cũng không cầm nổi!”

“Ai, ai sợ chứ?!”, Kim Kiền ngước mắt lên, “Tôi chỉ là nghĩ tới có thể vì Khai Phong phủ giúp một phần sức lực, có thể cứu được Thái hậu, cứu được Triển đại nhân là kích động vô vàn, là kích động, kích động đó!”.

“Đúng, đúng , đúng, là kích động… “, Bạch Ngọc Đường nhìn cái người nào đó phía đối điện đang cố làm ra vẻ trấn tĩnh, nhưng đáng tiếc đôi đũa không ngừng run rẩy kia đang tố cái bản tính nhát như chuột của mình, ý cười trong mắt hoa đào dần dần tan đi, thay vào đó là đôi con ngươi ngưng trọng nghiêm túc.

“Tiểu Kim, Bạch mỗ biết, hôm nay ngươi đã để lộ thân phận đồ đệ của Y Tiên, Độc Thánh, chính là tự đưa mình vào tình thế nguy hiểm vô vàn, đó là điều chắc chắn…”

Động tác của Kim Kiền khựng lại, cứng đờ.

“Bất luận là đám sát thủ áo đen lai lịch bất minh đã gặp trước đó, hay danh tiếng trên giang hồ của Y Tiên, không biết sẽ đẫn tới bao nhiêu phường mưu đồ bất chính rắp tâm hại ngươi, hơn nữa Độc Thánh trên giang hồ còn kết oán thù với vô số kẻ…”, Bạch Ngọc Đường ngậm miệng không nói tiếp nữa, có chút buồn cười nhìn đám hạt cơm dưới đôi đũa của Kim Kiền đã sắp vun lên thành pháo hoa.

“Haizz…”, Bạch Ngọc Đường khẽ lắc đầu, đưa tay vuốt nhẹ hạt cơm dính bên mép Kim Kiền, “Tiểu Kim, ngươi hãy an tâm, Bạch Ngọc Đường còn một ngày, nhất định sẽ bảp vệ cho Tiểu Kim an toàn!”.

Kim Kiền nghe vậy liền ngẩng phắt đầu lên, trong đôi mắt nhỏ dài như lấp lánh những tia sáng nhỏ, tràn đầy màu sắc, khiến cho Bạch Ngọc Đường nhất thời ngẩn ngơ, ngón tay dừng lại trên má Kim Kiền.

Gió phất qua ngọn liễu, tán cây loang lỗ, dưới bóng nắng lập lòe, hai người bốn con mắt nhìn nhau, tựa như rất lâu, mà lại như chỉ trong chớp mắt.

“Cái tên kia ngươi là ai?! Còn không bỏ bàn tay trên mặt Tiểu Kim xuống!”, đột nhiên một tiếng quat chói tay vang lên xé toang bức tranh phong cảnh hài hòa đầy tình thân này.

Chỉ thấy một người một đường hùng hổ phi tới, gạt phắt tay Bạch Ngọc Đường ra, đem Kim Kiền bảo vệ phía sau cứ hệt như gà mẹ che chở gà con vậy, nộ khí xung thiên trừng mắt nhì Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhất thời không để ý, bị người kia gạt phắt tay, mu bàn tay ran rát, có chút giận dữ, cũng trừng mắt lườm lại.

Chỉ thấy người tới, thân hình chỉ cao hơn Kim Kiền nửa cái đầu, vận y phục bằng gấm mang đai ngọc, đầu cài ngọc quan, mi mày như vẽ, con ngươi lấp lánh ánh nước, đôi môi anh đào như nhuộm, đúng là một bậc khuynh quốc khuynh thành.

Người tới cũng đồng thời trừng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, thì thấy đây là một thanh niên vận y phục trắng, phong lưu phóng khoáng, đôi mắt hoa đào như muốn bay lên, chính là nhan sắc của kẻ hại nước hại dân.

Trên khuôn mặt hai người đồng thời tràn lên vẻ chán ghét, khinh bỉ, cùng chỉ vào nhau, quay sang Kim Kiền hô:

“Tiểu Kim (Tiểu Kim), cái tên ẻo lả này là ai?!”

Da mặt Kim Kiền giật giật, còn chưa mở miệng đáp lời, đã thấy hai vị “mỹ nhân” trước mặt trừng mắt lườm đối phương, hai miệng một lời quát:

“Ngươi nói ai là tên ẻo lả?!”

Một giọt mồ hôi lạnh lăn từ thái dương Kim Kiền xuống, vội chạy tới giữa hai người, cười bồi nói: “Hai vị, hai vị hãy bình tĩnh chớ nên nóng nảy…”.

Nói được nửa câu, nàng đã bị hai người họ mỗi người túm lấy một cánh tay.

“Tiểu Kim, hắn là kẻ nào, sao lại có thể kêu ngươi là Tiểu Kim?”, người bên trái, con ngươi lấp lánh ánh nước trừng lên, khuôn mặt đầy vẻ ấm ức.

“Ngũ gia ta thích gọi là cái gì thì gọi cái đấy, ngươi cái cọng hành nào vào đây mà dám quản hả?”, vị bên phải vẻ mặt vênh váo kiêu ngạo nói.

Hai vi “mỹ nhân” đối mặt, ánh mắt giao nhau giữa không trung phát ra những tiếng xoèn xoẹt, tia lửa điện bắn tung tóe, nóng tới nỗi đầu tóc Kim Kiền cơ hồ cháy khét lẹt.

“Phạm tiểu vương gia! Bạch thiếu hiệp! Đây là!”, Công Tôn tiên sinh rảo bước tiến vào Phu Tử viện nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi ngạc nhiên.

Công Tôn Trúc Tử cứu mạng!

Kim Kiền nhìn Công Tôn tiên sinh thầm kêu cứu.

Công Tôn tiên sinh bước nhanh tới bên cạnh ba người, vừa nhìn tạo hình của ba người một cái, tức thì hiểu được mấy phần, vội giảng hoà nói: “Phạm tiểu vương gia, vị này là Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường của Hãm Không đảo đại danh lừng lẫy trên giang hồ, và cũng là bằng hữu tri kỷ của Triển hộ vệ”, lại hướng Bạch Ngọc Đường giới thiệu: “Bạch thiếu hiệp, vị này là nghĩa tử của đương kim Thái hậu, Hiếu Nghĩa vương Phạm Dung Hoa, Phạm tiểu vương gia”.

“Thì ra là Cẩm mao ‘thử’!”, Phạm Dung Hoa cười khẩy nới.

“Thì ra là một vương gia”, Bạch Ngọc Đường nhướng đôi mày lưỡi mác.

Kim Kiền cúi đầu nhìn cánh tay mình bị hai người họ nắm chặt, lại nhìn Công Tôn tiên sinh, mặt mày khổ sở.

Công Tôn tiên sinh ho khan mấy tiếng: “Phải chăng Phạm tiểu vương gia được triệu hồi về kinh lần này là vì chuyện của Thái hậu?”.

Phạm Dung Hoa gật đầu: “Giờ Ngọ hôm nay vào kinh vừa đi thăm mẫu hậu và bái kiến hoàng huynh, lại nghe người trong cung nói Khai Phong phủ xảy ra chuyện, cho nên mới vội vàng đến Khai Phong hỏi cho rõ ngọn ngành…”, nói đến đây, Phạm Dung Hoa lại trừng mắt nhì Bạch Ngọc Đường một cái, tựa như thị uy với kẻ đang kéo Kim Kiền ra khỏi mình, “Chẳng ngờ vừa vào viện, đã thấy tên này đang động tay động chân với Tiểu Kim, đúng là đồi phong bại tục!”.

“Cái gì mà động tay động chân, tên tiểu tử thối nhà ngươi đừng có ngậm máu phun người”, Bạch Ngọc Đường tức khí, đỏ mặt tía tai quát lên.

“Ngươi cái tên tiểu tử thối này!”

“Ngươi cái tên chuột chết này!”

“Hai, hai vị…”, Kim Kiền hết ngó người này, lại nìn người kia, nuốt nuốt nước bọt, dè dặt rút hai tay mình ra thăm dò nói, “Sách lược ưu tiên hiện nay chính là cứu Thái hậu và Triển đại nhân, sau đó hai vị nếu có thời gian rảnh, hãy hẹn một nơi rộng rãi mát mẽ nào đó, quyết một trận thắng bại thế nào?”.

“Cứu mẫu hậu và Triển đại nhân?”, Phạm Dung Hoa nghe mà sửng sốt, “Độc của mẫu hậu không phải đã không còn đáng ngại nữa sao? Vì sao… còn có Triển đại ca… Đây, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!”.

“Chuyện nói ra rất dài…”, Công Tôn tiên sinh thở dài, rồi đem nguồn cơn mọi chuyện nhất nhất kể ra.

Phạm Dung Hoa càng nghe, ngọn lửa trong đôi mắt lấp lánh nước càng cháy dữ dội.

“Ti tiện! Tên Hoàng Can kia đúng là một kẻ vô liêm sỉ”, nghe Công Tôn tiên sinh nói xong, Phạm Dung Hoa không khỏi dậm chân mắng lớn, thở hổn hển hồi lâu, rồi như chợt nghĩ ra điều gì, quay phắt đầu nhìn Kim Kiền, trầm giọng nói: “Không ngờ Tiểu Kim lại là đệ tử của Y Tiên và Độc Thánh… Tiểu Kim, ngươi nói độc của mẫu hậu có thể giải được hoàn toàn, nguoi nắm chắc được mấy phần?”.

Kim Kiền hít sâu một hơi, cắn răng đáp: “Cái đó… có ‘tám phần’ nắm chắc”.

Khoé mắt mọi người nhếch lên, đồng thời quyết định bỏ qua định ngữ “tám phần” kia.

“Bao đại nhân nhập cung đã lâu rồi, sao vẫn không có tin tức gì báo về?”, Phạm Dung Hoa hỏi.

“Cũng sắp được hai canh giờ rồi…”, Công Tôn tiên sinh vẻ mặt lo lắng.

“Hoàng huynh từ sau khi hồi cung vẫn luôn túc trực ở cung của mẫu hậu, mà hậu cung lại là nơi mà ngoại thần không có lệnh thì không được tiến vào…”, Phạm Dung Hoa cau đôi mày mảnh dài, “Không được! Ta phải về cung một chuyến xem sao, biết đâu có thể giúp đỡ Bao đại nhân được một, hai phần”.

Còn chưa dứt lời, Phạm Dung Hoa liền quay người phăm phăm xông ra ngoài, nhưng vừa đi đến cửa viện thì va phải một người cũng đang rảo bước từ ngoài vào.

“Ui da!”

Hai người đồng thời lùi lại mấy bước, Phạm Dung Hoa xoa xoa trán, người tới thân thể loạng choạng ngửa ra sau, nếu không phải được bốn hộ vệ sau lưng nhanh tay đỡ kịp, chắc hẳn sẽ ngã chỏng vó.

“Bao đại nhân?! Ngài không sao chứ?!”, Phạm Dung Hoa ngước lên, vội chạy tới đỡ lấy cánh tay người nọ.

“Phạm tiểu vương gia”?, Bao đại nhân cũng rất kinh ngạc, “Tiểu vương gia hồi kinh từ khi nào, vì sao lại ở Khai Phong phủ?”.

Phạm Dung Hoa lại chẳng bận tâm đến việc trả lời câu hỏi của Bao đại nhân: “Bao đại nhân nhập cung diện Thánh kết quả thế nào rồi?”.

Bao đại nhân sửng sốt, nhìn qua Công Tôn tiên sinh.

Công Tôn tiên sinh gật đầu: “Phạm tiểu vương gia đã biết nguồn cơn mọi chuyện”.

Bao đại nhân gật gật đầu, nhìn chúng nhân một cái, thở dài nói: “Bản phủ vẫn chưa được nhìn thấy Thánh nhan…”.

“Vì sao? Lẽ nào hoàng huynh không triệu kiến ngài?”, Phạm Dung Hoa hỏi.

Bao đại nhân lắc đầu: “Hoàng thượng túc trực bên người Thái hậu, nửa bước cũng không rời, lại hạ chỉ người khác không được quấy rầy, bản phủ thân là ngoại thần, không được triệu kiến thì không thể tiến vào hậu cung…”.

“Đại nhân không thỉnh Bát vương gia cùng đi sao?”, Công Tôn tiên sinh hỏi.

Bao đại nhân thở dài một tiếng: “Bát vương gia đã sớm bị triệu vào cung, bản phủ đã nhờ mấy vị công công đưa tin vào, lại chờ ngoài cung hơn một canh giờ, vẫn không thấy chút tin tức nào, bất đắc dĩ mới phải hồi phủ tìm chư vị cùng thương lượng đối sách”.

Công Tôn tiên sinh và Bạch Ngọc Đường đưa mắt nhìn nhau.

“Dựa vào công lực của Bạch mỗ thì vào cung chẳng phải là chuyện khó khăn gì”, Bạch Ngọc Đường nghiêm mặt nói.

“Không được!”, Công Tôn tiên sinh cắt ngang nói, “Lần này nhập cung là để giải độc cho Thái hậu, nhất định phải quang minh chính đại nhập cung, mới có thể danh chính ngôn thuận rửa sạch nỗi oan của Triển hộ vệ và Kim hiệu uý, định được tội của Hoàng Can”.

Chúng nhân đều mặt mày u ám.

Phạm Dung Hoa nhíu mày trầm ngâm một lát, trầm giọng nói: “Dung Hoa thân là Hiếu Nghĩa vương gia, ắt hẳn đưa mấy vị nhập cung không phải chuyện khó…”.

Chúng nhân mắt sáng lên.

“Được Phạm tiểu vương gia giúp đỡ là tốt nhất, có điều nếu Hoàng thượng trách tội xuống…”, Bao đại nhân do dự nói.

“Bao đại nhân, đừng nói là vì mẫu hậu, cho dù là vì Triển đại nhân hay Tiểu Kim, chuyến này Dung Hoa có phải liều tính mạng cũng không từ nan”, Phạm Dung Hoa ôm quyền gấp giọng nói.

“Đã như vậy thì xin phiền Hiếu Nghĩa vương gia!”, Bao đại nhân vội ôm quyền đáp lễ, ngưng một chút, lại nói với Kim Kiền, “Kim hiệu úy, ngươi có cần phải chuẩn bị gì không?”.

Kim Kiền ngước mắt lên, nhìn Bao đại nhân một cái, cánh môi mấp máy, muốn nói gì đó lại thôi, quay đầu sang đáng thương nhìn Công Tôn tiên sinh, đấu tranh nửa ngày trời mới thốt ra một câu: “Thuộc hạ sợ nếu Hoàng thượng không tin thuộc hạ là đồ đệ của Y Tiên, Độc Thánh thì…”.

Chúng nhân sắc mặt đồng thời trở nên căng thẳng.

“Suy nghĩ của Kim hiệu úy không phải là không có lý”, Công Tôn tiên sinh gật gật đầu, vuốt râu nói, “Đối với chuyện này tại hạ cũng vô cùng lo lắng. Từ những điều chứng kiến trên công đường hôm nay cho thấy, Hoàng thượng đã hoàn toàn không tin Kim hiệu úy và Triển hộ vệ nữa rồi, bây giờ chúng ta lại đi nói Kim hiệu úy chính là đồ đệ của Y Tiên, Độc Thánh, e là…”.

“Vậy theo ý Công Tôn tiên sinh, chúng ta nên làm thế nào?”, Bao đại nhân trầm giọng nói.

“Theo ý tại hạ, chi bằng nói là… Công Tôn Sách trong lúc lật giở y thư đã vô tình tìm được nguyên nhân chứng bệnh hôn mê không tỉnh lúc này của Thái hậu, suy đoán Thái hậu đến nay vẫn còn hôn mê là chuyện rất không ổn, bởi vậy mới nhập cung xin chữa bệnh cho Thái hậu. Đợi đến khi độc của Thái hậu đã giải xong, mới cho Hoàng thượng biết chuyện giải dược của Hoàng Can khác thường cũng không muộn”.

Bạch Ngọc Dường ngẩn ra, “Lẽ nào nói như thế Hoàng thượng sẽ tin?”

Công Tôn tiên sinh khẽ mỉm cười: “Bình thời Công Tôn Sách vẫn thường tới Thái y viện luận bàn y thuật, tại Thái y viện cũng được xem như có chút danh mọn, chắc hẳn lời nói sẽ có vài phần trọng lượng, có điều, việc này còn cần Kim hiệu úy âm thầm tương trợ…”.

“Tương trợ, tương trợ bằng cách nào?”, Kim Kiền vội hỏi.

“Còn phải phiền Kim hiệu úy viết cho một phương thuốc giải độc, mà phương thuốc này nhất định phải…”

“Hiểu rồi, hiểu rồi”, Kim Kiền chạy vào khách sảnh như một cơn gió lốc, chỉ trong chốc lát, lại xông ra, trong tay còn cầm một mảnh giấy.

Công Tôn tiên sinh nhận lấy chăm chú đọc, trên khuôn mặt nho nhã lộ ra vẻ ngạc nhiên cùng mừng rỡ: “Kim hiệu úy quả nhiên nhận được chân truyền của hai vị tiền bối Y Tiên, Độc Thánh, phương thuốc này cách chọn thuốc phối dược tinh diệu vô cùng, thực đúng là xuất thần”.

Kim Kiền cười khổ: “Công Tôn tiên sinh đừng giễu cợt thuộc hạ nữa, phương thuốc này chẳng qua chỉ là thuộc hạ tiện tay viết ra mà thôi, mới nhìn thì rất ghê gớm dọa người, kỳ thực chẳng có ích gì với độc của Thái hậu”.

“Tiện tay viết ra…”, Công Tôn tiên sinh nhìn lom lom Kim Kiến, trong đôi mắt phượng lóe lên tia sáng.

Kim Kiền bất giác rùng mình một cái: “Không biết phương thuốc này có dùng được không?”.

“Rất được, rất được?”, Công Tôn tiên sinh mỉm cười, lại khôi phục dáng vẻ nho nhã ôn hòa của vị chưởng quản sổ sách Khai Phong phủ, tiện tay xé nát đơn thuốc đang cầm.

“Công Tôn tiên sinh, ngài đây là…”, chúng nhân đều cảm thấy khó hiểu.

“Phương thuốc này tại hạ đã nhớ kỹ, đương nhiên phương thuốc nguyên bản từ Kim hiệu úy sẽ phải hủy đị, tránh để sau này người ta phát hiện ra chỗ sơ hở”.

Chúng nhân gật đầu, lại càng thêm khâm phục đối với tâm tư kín kẽ của Công Tôn tiên sinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.