Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Quyển 14 - Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ-Chương 388 : Chương 149




Trong khách sảnh tại Phu Tử viện Khai Phong phủ, các tinh anh của Khai Phong phủ, thêm một con chuột bạch đến từ bên ngoài đều mặt ủ mày chau, đau đớn khôn kể.

Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh đi vòng vòng quanh phòng, thường nhìn nhau một cái, rồi đồng thời nhíu mày thở dài, cúi đầu, tiếp tục di chuyển vòng quanh.

Tứ đại hiệu uý nhìn hai người di chuyển, mà đôi mắt đỏ thẩm cắn răng cố nén.

Bạch Ngọc Đường đứng cũng không được, mà ngồi cũng chẳng yên, một lúc thì bay tới phía tây phòng, lúc thì bay tới phía đông phòng, cứ như kiến bò trên chảo nóng vậy, lâu sau, cuối cùng không nhịn được, đấm một tay lên tường, nghiến răng nói: “Lão Hoàng đế sao lại hồ đồ như vậy, những lời tên Hoàng Can kia nói không có nhân chứng không có vật chứng, sao có thể hoàn toàn tin tưởng? Còn nói cái gì mà trên đường mang thuốc về thì gặp Triển Chiêu cùng Nhất Chi Mai cấu kết với ý đồ cưỡng đoạt giải dược, bản thân phải liều mạng mới xông ra khỏi vòng vây… Nói đùa gì vậy, chỉ dựa công phu mèo ba chân của Hoàng Can, còn dám chống lại được Triển Chiêu và Nhất Chi Mai liên thủ? Cho dù là Nhất Chi Mai một mình xuất thủ, chưa tới mười chiêu, Hoàng Can chắc chắn sẽ vãi ra quần mà xin hàng!”.

“Lời của Bạch thiếu hiệp nói rất có lý…”, Bao đại nhân chau mày ủ ê, thở dài nói, “Cho dù lời khai của Hoàng Can sơ hở chồng chất đến như thế nào, thì việc hắn cứu tính mạng Thái hậu là sự thật không thể bàn cãi. Chỉ dựa vào điểm này thôi, Hoàng thượng đối với lời hắn nói đã vô cùng tin tưởng rồi”.

Công Tôn tiên sinh tiếp lời: “Lời của Triển hộ vệ tuy nghe có bằng có chứng, nhưng Y Tiên Độc Thánh thì hoàn toàn không có tin tức, Kim hiệu uý, Bạch thiếu hiệp lại vì quan hệ mật thiết với Triển hộ vệ, lời khai của hai người không thể lấy được lòng tin của Hoàng thượng, mà thôn dân cả một thôn Du Lâm kia…”.

Nói đến đây, Công Tôn tiên sinh không khỏi ngừng lại, trên gương mặt nho nhã thoáng hiện vẻ tàn khốc.

Bạch Ngọc Đường vẻ mặt hung tợn, tứ đại hiệu uý thì phẫn hận, còn Bao đại nhân thì mặt đen như quỷ vô thường.

“Về phần Nhất Chi Mai, lúc này lại là khâm phạm của triều đình, sao có thể làm chứng?! Mà giải dược vật chứng duy nhất đã bị Hoàng Can nhập cung phục dụng cho Thái hậu rồi, còn giải dược dư lại…”.

Công Tôn tiên sinh lại nhìn Bạch Ngọc Đường một cái.

Bạch Ngọc Đương nhíu mày: “Hai lão Y, Độc tính tình quái gở vô cùng, từ sau khi luyện chế giải dược thì đều mang theo bên người một tấc cũng không rời, ngoại trừ số dùng để giải độc cho thôn dân và một viên đưa cho Hoàng Can ra, thì nửa viên cũng chẳng lưu lại cho chúng tôi”.

Công Tôn tiên sinh lắc đầu: “Mà dù có để lại thì sao? Hiện nay ở Biện Kinh, Thái hậu, người duy nhất trúng kỳ độc, đã được giải độc, cứ cho là còn dư lại giải dược, thì phải tìm ai uống vào để kiểm chứng thật giả đây?”.

“Chuyện, chuyện này nói đi nói lại, cũng tức là Tiểu Miêu không cứu được?!”, Bạch Ngọc Đường đảo mấy vòng ngay tại chỗ, cáu kỉnh nói, “Lẽ nào chỉ còn cách ngày mai Bạch Ngũ gia đi cướp pháp trường cứu cái con mèo thích chết kia một mạng?!”.

Công Tôn tiên sinh ngón tay chớng vào mi tâm, lắc đầu nói: “Bạch Ngũ gia hãy bình tĩnh chớ nóng nảy, để tại hạ nghĩ một chút…”.

“Công Tôn tiên sinh, nếu có cách thò ngài đã sớm dùng rồi, đâu còn đợi đến bây giờ?!”.

“Tại hạ… Haizz… Đại nhân có cách gì không?”.

Bao đại nhân nhíu mày gương mặt nặng nề, lắc đầu nói: “Sợ là Bàng thái sư và Hoàng Can đã mưu đồ từ trước, cho nên mới chẳng sợ hãi gì, hôm nay trên công đường kẻ xướng người hoạ vu hãm Triển hộ vệ và Kim hiệu uý, khiến cho chúng ta bó tay bó chân, dưới cơn thịnh nộ của Hoàng thượng không thể không phán Triển hộ vệ phạm vào tội khi quân, mà Triển hộ vệ vì không muốn liên luỵ bản phủ, lại…lại một mình gánh hết mọi tội danh…”, nói đến đây, Bao đại nhân khẽ nhắm hai mắt, tựa như không nói tiếp được nữa, lát sau mới khó nhọc nói tiếp, “Bản phủ phán giờ Ngọ ngày mai xử trảm Triển hộ vệ, đã là thời gian lớn nhất có thể kéo dài, kế sách duy nhất bây giờ là trước giờ Ngọ ngày mai phải tìm cách xin được thánh chỉ xá miễn, Triển hộ vệ mới có thể có một con đường sống…”.

“Thánh chỉ xá miễn?”, Vương Triều kinh ngạc nói, “Lẽ nào đại nhân vẫn muốn đi cầu xin Hoàng thượng?”.

Công Tôn tiên sinh lắc đầu nói: “Xem tình hình Hoàng thượng hôm nay mà nói, khẩu khí Hoàng thượng đã rất kiên quyết không hề lay chuyển, nếu lại hướng Hoàng thượng cầu xin, chắc chắn là càng đổ thêm dầu vào lửa, đưa Triển hộ vệ bước nhanh hơn vào tử lộ… Có lẽ là đại nhân muốn xin ý chỉ của Thái hậu”.

Bao đại nhân gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, nói: “Nhưng từ sau khi giải đọc đến giờ, Thái hậu vẫn hôn mê mãi không tỉnh, theo như lời thái y trong cung, còn không biết sẽ hôn mê mấy ngày nữa, cái này…”.

“Hôn mê…”, một thanh âm yếu ớt từ trong góc phòng truyền đến, ngay sau đó, một bóng người tựa như hồn ma phiêu phất chao đảo bay đến trước mặt Công Tôn tiên sinh, “Thái hậu vẫn còn hôn mê?”.

Công Tôn tiên sinh thở dài: “Kim hiệu uý, ngươi tỉnh rồi!”.

Bạch Ngọc Đường đặt tay lên đầu Kim Kiền, vò vò hai cái: “Từ lúc bãi đường ngươi vẫn mang bộ dáng ngơ ngơ ngẩn ngẩn, Bạch mỗ còn tưởng rằng Tiểu Kim đã bị con mèo kia tha đi mất rồi”.

Kim Kiền lại chẳng thèm quan tâm đến cái móng chuột trên đầu mình, vẫn nhìn chằm chằm vào Công Tôn tiên sinh: “Thái hậu vẫn còn hôn mê?”.

Công Tôn tiên sinh và Bao đại nhân đồng thời gật đầu.

Vẻ trống rỗng trong mắt dần tan đi, thần thái bình thường chậm rãi trở lại, đột nhiên, Kim Kiền ngửa mặt lên trời kêu lên một câu khiến cho mọi người đều chẳng hiểu chuyện gì xảy ra cả: “My God! Chúa Jesus hiển linh rồi! Y Tiên, Độc Thánh hiển linh! Ha ha ha…”.

Sau đó nàng bắt đầu chạy loạn trong phòng, vừa khoác vừa cười, trạng thái cứ hệt như người điên.

Nhất thời khiến cho những người trong phòng chỉ biết trợn mắt há mồm ngẩn ra, lát sau, vẫn là Bạch Ngọc Đường thi triển khinh công túm lấy cổ áo Kim Kiền: “Tiểu Kim, ngươi không sao chứ?!”.

“Không sao! Không sao!”, Kim Kiền toét miệng, lau lau nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt, chỉnh trang lại thần sắc, bước tới trước Bao đại nhân nói, “Bao đại nhân, Triển đại nhân được cứu rồi!”.

“Cái gì?!”, chúng nhân trong phòng đều kinh ngạc mừng rỡ nhìn qua.

“Vì sao Kim hiệu uý lại nói những lời này?”, Bao đại nhân gấp giọng hỏi.

“Đại nhân, những thôn dân ở thôn Du Lâm sau khi được chúng tôi giải độc, nhanh thì nửa canh giờ, lâu thì một canh giờ, các thôn dân đều tỉnh lại, mà Thái hậu đã giải độc mấy ngày trước đó, đến hôm nay vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, chỉ có thể nói lên một điều…”.

“Ý của Kim hiệu uý là…giải dược kia không đúng?!” Công Tôn tiên sinh thấu triệt ngay.

“Chắc chắn là như vậy!”, Kim Kiền hồi tưởng lại vẻ mặt của nhị vị sư phụ lúc hai vị sư phụ rời đi, lại càng khẳng định thêm mấy phần, “Giải dược Hoàng Can mang về nhất định là đã bị Y Tiên, Độc Thánh động tay động chân gì đó rồi, sỡ dĩ như vậy nên độc tố mới chưa hoàn toàn giải được!”.

Đôi mắt phượng của Công Tôn tiên sinh sáng lên: “Nếu chúng ta mang việc này bẩm báo lên Hoàng thượng, lại giải độc hoàn toàn cho Thái hậu, tự nhiên có thể chứng minh Triển hộ vệ mới thực sự là người lấy được thuốc giải”.

Kim Kiền ra sức gật đầu.

Chúng nhân nghe xong trước là vui mừng, sau nghĩ lại, lại thất vọng chán nản.

Giải dược? Chỗ nào còn giải dược nữa?!

Lại nhìn Kim Kiền biểu cảm hưng phấn như nhặt được vàng, không khỏi dấy lên vài phần hy vọng.

Kim hiệu uý này trước giờ công phu nịnh nọt thuộc hàng đệ nhất, thấy chỗ tốt tuyệt đối sẽ không nương tay, có thể là hắn thấy giải dược này thuộc hàng hiếm có, cho nên mới dùng lời ngon tiếng ngọt hướng nhị vị tiền bối kia cho vài viên dự định trở về buôn bán kiếm lời, cho nên mới mang dáng vẻ như đã liệu sẵn mọi việc như vậy.

“Kim hiệu uý, có phải ngươi đã có gỉai dược trong tay?”, Công Tôn tiên sinh cẩn thận hỏi.

“Không có”, Kim Kiền chẳng để tâm đáp.

“Không có giải dược, vậy làm thế nào để giải độc cho Thái hậu?”, Công Tôn tiên sinh hơi cao giọng.

Kim Kiền vỗ ngực một cái, hiên ngang nói: “Việc này có gì là khó đâu, chỉ cần tôi…!!”.

“Chỉ cần…cái đó…”, Kim Kiền một tay che miệng, tay kia vò đầu cười khan, dưới ánh mắt sáng quắc của chúng nhân quét qua, dần dần co người lại, cơ hồ muốn chui xuống lỗ nẻ dưới đất.

Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh liếc nhau đầy ý tứ.

“Kim hiệu uý có chỗ nào khó xử sao?”, Bao đại nhân đổi sắc mặt uy nghiêm thay bằng dáng vẻ thân thiết dễ gần.

“Kim hiệu uý chớ nên căng thẳng, nếu có chỗ nào khó xử cứ nói ra mọi người cùng suy xét thấu đáo, có lẽ sẽ có phương pháp giải quyết”, trên khuôn mặt nho nhã của Công Tôn tiên sinh thoáng hiện ra vẻ tươi cười hoà ái “sáng chói vô hại” đúnng thương hiệu, “Kim hiệu uý, sự việc lần này trọng đại, sự sống chết của Thái hậu, tính mạng của Triển hộ vệ đều nằm trong một ý niệm của Kim hiệu uý! Nếu Kim hiệu uý có cách cứu tính mạng của Thái hậu, thì chính là ân nhân cứu mạng của đương triều Thái hậu, là ân nhân cứu mạng của Triển hộ vệ, cũng là công thần của Khai Phong phủ, thậm chí còn là công thần của toàn bộ Đại Tống!”.

Nói đến câu cuối cùng, giọng Công Tôn tiên sinh đột nhiên cao vút lên, rất có khí thế của thiên binh vạn mã, sâm sét lôi đình.

Kim Kiền bị chấn động ngẩng phắt đầu lên, nhìn chúng nhân trong phòng ai nấy đều mắt sáng lấp lánh, chỉ cảm thấy dưới chân như dẫm trên bông, mềm nhũn cả ra.

Đúng, đúng rồi, nếu là mình dũng cảm đứng ra cứu Thái hậu, cũng tức là cứu được Tiểu Miêu, cũng tức là mình trở thành công thần của Đại Tống, áo đẹp cơm ngon, giường cao nệm ấm, mỹ nhân vây quanh, chỉ việc lăn lộn ăn rồi chờ chết, tất cả đều dễ như lấy đồ trong túi!

Nhưng, nhưng mà…

Trước mắt như hiện lên một đoạn phim quay chậm, một đoàn xác sống cương thi bận đồ đen với con ngươi đỏ rực, cùng gã thiếu niên Ninja đeo mặt nạ sắt quỷ dị âm trầm, máu tanh, những thi thể khuyết tay cụt chân tàn phế tràn ngập, còn cả lời dặn dò của hai vị sư phụ nữa…

Cơm ngon áo đẹp thì sao chứ? Giường cao nệm ấm thì thế nào? Mỹ nhân vây quanh thì tính làm gì?!

Cứu Thái hậu đồng nghĩa với việc bộc lộ thân phận, cũng có nghĩa là dẫn sát thủ tới, chẳng khác nào tự mình tìm cái chết!

Hừ hừ, lăn lộn ăn rồi chờ chết đều là phù vân, phù vân hết! Giàu sang thực đáng quý, mỹ nhân giá càng cao, nhưng nếu vì sinh mạng, cả hai đều buông bỏ (1)

(1) Tác giả cải biên từ bài thơ Ái tình và Tự do của nhà thơ Sándor Petofi. Ở đây sử dụng bản dịch tiếng Trung của bài thơ này, “Sinh mệnh càng đáng quý, ái tình giá càng cao, nhưng nếu vì tự do, cả hai đều buông bỏ”.

Nghĩ đến đây, Kim Kiền đã hạ quyết tâm, đang định giả ngu vờ điên khùng để qua cửa, thì một hình ảnh bất ngờ xông vào đầu Kim Kiền.

Bóng lưng tuyền một màu lam thẳng như cán bút, bước từng bước kiên định rời khỏi công đường, cô đơn lẻ bóng, như đao khắc vào tim.

Hỏng, hỏng rồi! Sao bỗng dưng lại nảy ra máu văn nghệ!

Da mặt Kim Kiền co rúm, còn trái tim lại đưa đến từng cơn đau thắt;

Cứ dựa theo sự phát triển của tình huống loại này, nếu không cứu được Tiểu Miêu trở về, mình nhất định sẽ bị hậu di chứng cơ tim tắc nghẽn gì đó. Haizz… Ngẫm lại từ khi mình xuống núi đến nay, luôn lấy châm ngôn “làm người phải giấu tài, khiêm tốn” làm tư tưởng chủ đạo, chẳng lẽ hôm nay lại vì một tên động vật họ mèo nào đó mà phải đem tung tích bản thân cũng như thân nhân gia đình bán sạch?!

Hay, hay là thôi đi… Nghĩ mà xem Tiểu Miêu cát nhân thiên tướng, ở hiền gặp lành…chậc!

Kim Kiền hít thật sâu một hơi, tay ôm ngực, níu chặt lấy nơi trái tim bỗng nhiên như dao cắt.

Mà thôi, được rồi! Cái gọi là thành công phải bán mạng mới nắm được trong tay, phú quý phải mưu cầu trong hiểm ngèo, thôi thì liều mạng một lần, muốn có tiền đồ sáng lạn ngày mai, phải trông chờ vào cuộc đọ sức ngày hôm nay!

Nghĩ đến đây, Kim Kiền nắm chặt tay hạ quyết tâm, đôi mắt nhỏ long lên, khí dồn đan điền, hai tay ôm quyền giơ lên quá đầu, bịch một tiếng quỳ xuống đất, nói liên thanh:

“Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, bốn vị đại ca Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ, Bạch Ngũ gia, kỳ thực tiểu nhân chính là quan môn đệ tử của Y Tiên, Độc Thánh, trước giờ vẫn luôn giấu diếm chư vị, quả là vô cùng bất đắc dĩ, không còn cách nào khác, mong chư vị đại nhân, tiên sinh, đại ca, đại gia rộng lượng xin đừng trách tội!”.

Trong phòng lặng ngắt như tờ.

Đột nhiên, lại bùng lên một tràng kinh hô.

Chúng nhân nhìn chằm chằm Kim Kiền, ai nấy đều kinh hãi tới trợn tròn mắt há hốc mồm.

“Tiểu Kim là đồ đệ của hai lão già đó?”, Bạch Ngọc Đường nhảy ra sau một bước, trợn tròn mắt nhìn Kim Kiền cứ hệt như quái vật vậy, “Sao, sao có thể được?! Tiểu Kim chắc không phải ngươi nói chơi chứ?!”.

Kim Kiền ngẩng đầu lên, trong đôi mắt nhỏ tràn ngập vẻ chân thành: “Câu nào của Kim Kiền cũng là sự thật, nếu có nửa lời dối trá, xin thiên lôi giáng xuống!”.

Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh đưa mắt nhìn nhau, Bao đại nhân uy nghiêm khẽ khàng gật đầu, Công Tôn tiên sinh thì nhàn nhạt nhướng mày.

“Kim Kiền, ngươi thật sự là đệ tử của Y Tiên, Độc Thánh?”, Bao đại nhân bước lên hai bước, tới trước mặt Kim Kiền, khan giọng hỏi.

Kim Kiền nhìn khuôn mặt đen như mực của Bao đại nhân, dáng vẻ nghiêm nghị, ôm quyền quỳ xuống: “Lừa gạt đại nhân bấy lâu, quả thực là thuộc hạ không còn cách nào khác, mong đại nhân thứ tội!”.

Bao đại nhân thở dài một tiếng, đỡ Kim Kiền đứng lên: “Lai lịch của hai vị sư phụ Kim hiệu uý rất đặc biệt, Kim hiệu uý giấu diếm thân phận chỉ là tự bảo vệ mình không có gì đáng trách, nay vì cứu Thái hậu và Triển hộ vệ, Kim hiệu uý bộc lộ thân phận, bản phủ cảm kích không thôi, sao có thể trách tội!”.

Vai Kim Kiền run lên, ngẩng đầu, đôi mắt nhỏ lấp lánh như thuỷ tinh: “Đa tạ đại nhân”.

“Thân phận đồ đệ của Y Tiên, Độc Thánh không phải tầm thường, giải độc cho Thái hậu là việc vô cùng nguy hiểm, Kim Kiền, ngươi nghĩ kỹ rồi chứ?”, Công Tôn tiên sinh cũng bước lên, đỡ lấy hai tay Kim Kiền, chầm chậm hỏi.

Kim Kiền quay đầu sang, thì thấy Công Tôn tiên sinh đang chăm chú nhìn mình, trong đôi mắt phượng thoáng lộ vẻ lo lắng, không khỏi có chút cảm động trong lòng. Dù thế nào thì cũng lộ thân phận rồi, thôi thì mình cứ dứt khoát kiêu ngạo một phen!

“Tiểu nhân đầu óc không thông tuệ lắm, nghĩ và không nghĩ cũng chẳng khác nhau là mấy… Chỉ là…”, đột nhiên đôi mắt nhỏ của Kim Kiền trừng lên, hai tay siết chặt thành quyền, cao giọng nói: “Tiểu nhân muốn người trong toàn thiên hạ biết rằng, lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó lọt, còn phường bại hoại đầu cơ trục lợi vu oan giá hoạ cho người khác, chắc chắn sẽ nhận được quả đắng!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.