Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Quyển 14 - Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ-Chương 387 : Chương 148




Kim Kiền quỳ trên đất, khom người cong lưng, liếc nhìn Bàng thái sư… rất dương dương tự đắc, lại nhìn sang Hoàng Can… khóe môi nhếch lên cười, dự cảm không lành nghiêng trời lệch đất lại ùn ùn kéo tới.

Tiểu Dật, Nhan Tra Tán, các thân dân thôn Du Lâm, từng gương mặt rõ nét có, mơ hồ có lướt qua trước mắt… Khiến cho hai mắt Kim Kiền thoáng cay cay, tiêu cự nhòe nhoẹt…

Đột nhiên, một bàn tay túm chặt lấy cánh tay Kim Kiền.

Bàn tay lạnh lẽo như sắt thép.

Thuận theo cánh tay nhìn qua, khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, biểu cảm ngưng trọng lạ lẫm, còn có… Đôi con ngươi kia đỏ sẫm như sắc máu tới kinh người.

Kim Kiền chợt bừng tỉnh.

Nếu như, nếu như thôn dân thôn Du Lâm thật sự gặp bất trắc, vậy Tiểu Miêu và mình há chẳng phải sẽ bị chụp cho tội danh kháng chỉ bất tuân, khi quân phạm thượng sao!

Trời ơi! Lẽ nào hôm nay cái mạng nhỏ của mình và Tiểu Miêu sẽ phải giao nộp ở chỗ này ư?!

“Bẩm đại nhân… bồ câu đưa tin từ thôn Du Lâm trấn Thanh Tập đã trở về!”, một nha dịch xông lên công đường hô lớn.

Bao đại nhân đứng bật dậy: “Có thư hồi âm không?”.

“Có!”, nha dịch bước tới, trình lên một bức thư.

Cơ thịt trên mặt Bao đại nhân rung rung, chất giọng trước nay vốn trầm ổn thời khắc này lại hơi run run, “Khởi bẩm Thánh thượng, huyện thừa hồi âm báo rằng thôn Du Lâm không một bóng người, chính là một thôn trống không…”

Kim Kiền hít một hơi khí lạnh, chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới thoáng cái trở nên lạnh lùng.

“Cái gì?!”, đôi mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường như muốn rách ra, kinh hãi hô lên.

“Cái gì mà vì giải độc cho thôn dân thôn Du Lâm, rõ ràng là Triển Chiêu muốn thoát tội nên đã thông đồng với một lũ giang hồ bại hoại bịa đặt ra mà thôi!”, Bàng thái sư cười khẩy nói, “Bao đại nhân vốn được tôn xưng là mắt lửa ngươi vàng nhìn thấu mọi việc, vậy mà lại bị che mắt bởi cái cớ vụng về như vậy. Hoàng thượng, xem ra Bao đại nhân quan tâm quá nên bị rối loạn, chẳng cách nào phán đoán chính xác đúng sai!”

Sắc mặt Hoàng thượng đã trở nên khó coi đến cực điểm, trầm giọng nói: “Bao khanh, ngươi luôn miệng nói rằng Triển Chiêu bị oan, quỳ trọn một đêm cầu xin trẫm hạ chỉ xét xử công khai vụ án này của Triển Chiêu. Hiện tại thánh chỉ trẫm cũng đã hạ rồi, thăng đường cũng thăng rồi, thẩm vấn nãy giờ, chỉ toàn nói những điều vu vơ, nào có chút chứng cớ gì. Ngươi nói xem, trẫm làm sao có thể tin được đây?!”.

Những lời này vừa thốt ra, chúng nhân trên công đường không một ai là không kinh hoàng thất sắc.

Kim Kiền tuy là quỳ trên mặt đất, nhưng cũng cảm thấy chân như nhũn ra, đỉnh đầu sao trời quay mòng mòng.

Xong rồi, xong rồi, lão Bao từ khi chấp chưởng Khai Phong phủ đến nay, đều lấy tấm bảng hiệu “Thiết diện vô tư” này mà tung hoành thiên hạ, bấy giờ bị Thánh thượng chụp cho tội danh “vì tình riêng mà làm trái luật pháp”, há chẳng phải danh dự sẽ bị mất sạch sao?

Cánh tay nắm chặt cổ tay Kim Kiền đột nhiên siết chặt hơn, sau đó chầm chậm buông ra.

Trái tim Kim Kiền nhảy lên, quay đầu liếc nhìn, chỉ thấy Triển Chiêu mi mày thu liễm lại, chẳng biết đã khôi phục vẻ mặt bình tĩnh tự bao giờ, có điều nhịp tim Kim Kiền lại đập loạn, sau lưng lành lạnh tựa như có ma quỷ bám trên người vậy.

Đột nhiên, lại nghe Hoàng thượng ở phía trên kinh ngạc kêu lên: “Bao Chửng, ngươi!”.

Kim Kiền vội đưa mắt nhìn qua, liền giật mình.

Chỉ thấy Bao đại nhân đưa hai tay nâng mũ ô sa trên đầu mình lên, trầm giọng nói: “Hoàng thượng, Triển Chiêu từ khi nhậm chức ở Khai Phong phủ đến nay, vẫn luôn tận tụy cẩn trọng, vào sinh ra tử, vì dân vì nước, làm hết chức trách! Bao Chửng tin Triển Chiêu tuyệt đối không phải hạng người tranh công đoạt lợi, nói lời mà chẳng giữ lấy lời. Bao Chửng nguyện dùng mũ ô sa, cùng cái đầu này đảm bảo, cầu xin Hoàng thượng gia hạn thêm ba ngày, để Bao Chửng điều tra rõ chân tướng sự việc”.

“Bao đại nhân quả là tấm gương ưu ái quý trọng thuộc hạ mẫu mực của bản triều ta, vì một hộ vệ cỏn con mà ngay cả chức quan cùng tính mạng cũng không cần, Bao đại nhân chắc không phải là muốn dùng cách này để uy hiếp Hoàng thượng chứ?!”, Bàng thái sư ở bên che miệng chen vào.

“Bao Chửng, ngươi, ngươi ngươi!”, Hoàng thượng đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn chiếc mũ ô sa nhất phẩm mà Bao đại nhân nâng cao trước mắt, giận đến nỗi sắc mặt tái mét, toàn thân run rẩy, “Ngươi đường đường là đại quan nhất phẩm, mà lại dám đem chức vị ra làm trò đùa. Bao Chửng, ngươi có còn đặt triều đình vào trong mắt nữa không?!”.

“Biết rõ là vụ án giải dược của Thái hậu có nhiều điểm kỳ lạ, nhưng thần lại không có cách nào điều tra ra manh mối, ngay cả sự trong sạch của Triển hộ vệ cũng chẳng cách nào chứng thực được, vậy thì thần còn mặt mũi nào mà chấp chưởng Khai Phong phủ nữa đây?!”, Bao đại nhân quắc mắt nói.

“Được, được lắm Bao Chửng! Lẽ nào ngươi thật sự muốn trẫm bãi bỏ chức quan của ngươi, lấy cái đầu của ngươi?!”

“Bao Chửng chỉ xin Hoàng thượng cho thời gian ba ngày”

“Bao Chửng!”

Kim Kiền ở dưới công đường chứng kiến mà mồ hôi lạnh đầm đìa:

Tiêu rồi, tiêu rồi, lão Bao đã bày ra tư thế liều mạng, nom tình hình này, mạng của chúng ta chỉ như mành chỉ treo chuông, tột độ lâm nguy rồi!

Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ! Hừ hừ, thực sự là không ổn, phải đi tìm Nhất Chi Mai… Không được, không được, Nhất Chi Mai là nghi phạm số một đánh cắp Thanh Long Châu, bây giờ hiềm nghi chưa được cởi bỏ, nếu để hắn tới làm chứng, há không phải vừa vặn chứng minh chúng ta cùng với khâm phạm triều đình cấu kết làm việc xấu sao, lại còn thêm tội kháng chỉ bất tuân, tự ý phóng thích khâm phạm nữa.

Vẫn nên tìm hai vị sư phụ đến thì đáng tin hơn… nhưng vấn đề là làm sao mà tìm đây? Trước giờ đều là hai lão già ấy tìm mình, mình chưa bao giờ biết được hành tung của họ! Ôi ôi ôi, nếu họ để lại số di động thì tốt không cơ chứ aaaaaaaaa…

Lúc này Kim Kiền đang gấp tới độ đầu óc đặc sệt lại, trên trán mồ hôi túa ra, nghĩ tới mức các tế bào não như muốn nổ tung, quay sang định tìm Triển Chiêu thương lượng đối sách nhưng thình lình cảm thấy đầu lưỡi cứng đờ, miệng há được một nửa, ngay cả nửa từ cũng không thốt ra nổi, không khỏi kinh hoàng thất sắc.

Tiểu Miêu điểm huyệt mình, vì sao?!

Chỉ thấy Triển Chiêu chầm chậm mở mắt ra, khuôn mặt hơi nghiêng nghiêng nhìn mình, trong con ngươi trong suốt của chàng phản chiếu hình ảnh Kim Kiền với biểu cảm lạ lùng mắt trợn trừng mồm há hốc.

Đột nhiên, Triển Chiêu khẽ nhếch môi mỉm cười, tựa như ánh mặt trời bừng sáng xuất hiện qua làn mây, rồi biến mất trong nháy mắt như phù dung sớm nở tối tàn, lại thấy, Triển Chiêu vẻ mặt nghiêm túc, nâng tay ôm quyền, sang sảng cất tiếng:

“Khởi bẩm Hoàng thượng, Triển Chiêu biết tội!”

Cái gì?!

Kim Kiền kinh hoàng, tâm, can, tỳ, phế, thận đều đồng thời run lên.

Chúng nhân trên công đường cũng đồng thời biến sắc.

Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh kinh hãi khôn cùng, sắc mặt Hoàng thượng đen sì, Bàng thái sư lại hơi lộ vẻ tiếc nuối, Hoàng Can thì đầu mày cuối mắt đều là vẻ sung sướng.

Bạch Ngọc Đường gấp giọng kêu lên: “Triển Chiêu, ngươi nói bậy cái gì thế?!”.

Lại thấy Triển Chiêu cung kính hướng Hoàng thượng khấu đầu nói: “Trong kỳ hạn bảy ngày Triển Chiêu vốn không tìm được thanh long châu, đã phạm vào tội kháng chỉ bất tuân, xin Hoàng thượng giáng tội!”.

Những lời này vừa nói ra, Kim Kiền sợ tới mức cơ hồ như sắp ngất đi!

Chuyện, chuyện gì xảy ra?! Tiểu Miêu uống nhầm thuốc hay sao? Vì sao đột nhiên lại nhận tội?

Cứ cho là nhân chứng ở thôn Du Lâm chắc chắn đã bị người ta diệt khẩu, cho dù không có tung tích của hai vị sư phụ, cho dù ncm không thể lên làm nhân chứng, dù cho Hoàng thượng hôm nay muốn khép tội chúng ta… dù moi chuyện đối với chúng ta đều bất lợi, nhưng dựa vào lão Bao liều mạng kháng cự, ít nhiều gì cũng còn có cơ hội tranh thủ…

Khoan đã!

Thân hình Kim Kiền chao đảo mãnh liệt, ngước mắt lên, nhìn Bao đại nhân quỳ trên đất tay nâng mũ ô sa, lại chuyển sang Triển Chiêu vẻ mặt bình thản không một gợn sóng, đột nhiên hiểu rõ…

Người trước mặt này, chính là Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu, là Triển Chiêu của Khai Phong phủ.

Người trước mặt này, có thể tra án, bắt giữ kẻ xấu, truy bắt đạo tặc, tuần phố, biết dùng “Mỹ miêu kế”, đôi khi lại rầy rà khó chiều, khi bị thương thì luôn giấu người khác trốn tới một góc một mình liếm láp vết thương, sẽ dùng tính mạng để bảo vệ Bao đại nhân… nhưng sẽ không bao giờ… để Bao đại nhân vì mình mà để bản thân rơi vào nguy hiểm…82tr36

Người này… người này chính là một con mèo quật cường lúc nào cũng cứng đầu ngoan cố, thích ôm đồm mọi chuyện…

Trái tim Kim Kiền thắt lại, chỉ muốn hét lên một câu kinh điển “Oan uổng quá!”, nhưng cho dù miệng đã há ra vô số lần thì cũng chẳng thể nào phát ra âm thanh.

Bên này Kim Kiền không cách nào thốt ra được nên lời, bên kia có người lại đổ thêm dầu vào lửa.

“Bao đại nhân, Triển Chiêu đã nhận tội, sao ngài còn chưa phán quyết?!”, Bàng thái sư nheo đôi mắt tam giác nói.

“Bao Chửng, Triển Chiêu đã nhận tội, ngươi còn gì để nói?”, Hoàng thượng lạnh lùng hỏi.

Bao đại nhân từ khi Triển Chiêu vừa nhận tội đã bắt đầu ngây ra như phỗng, lúc này đột nhiên nghe thấy tiếng hai người họ, liền hoàn hồn, lại hướng Hoàng thượng khấu đầu: “Hoàng thượng, xin Hoàng thượng…”

“Đại nhân!”, Triển Chiêu bỗng cất tiếng cắt ngang lời Bao đại nhân, “Xin Bao đại nhân y luật trị tội!”.

“Triển…”, Bao đại nhân quắc mắt quay lại nhìn Triển Chiêu, rồi đột nhiên ngây ra.

Chỉ thấy Triển Chiêu bình tĩnh nhìn Bao đại nhân, hàng lông mày sáng sủa, con ngươi trong như nước, là vẻ mặt ung dung than nhiên.

“Bao đại nhân, kháng chỉ bất tuân, để Thái hậu lâm vào hiểm cảnh, nên phán tội gì?”, Bàng thái sư chậm rãi hỏi.

Bao đại nhân trầm mặc không lên tiếng.

“Bao Chửng?!”, Hoàng thượng cao giọng.

Bao đại nhân cổ họng khẽ chuyển động: “Đáng bị xử trảm”.

Trên công đường vang lên hàng loạt tiếng hít khí lạnh.

“Bao đại nhân?!”, Bạch Ngọc Đường kêu lên, “Triển Chiêu vô tội, Bao đại nhân sao có thể…”

“Bạch Ngọc Đường, trên công đường không được làm càn!”, Triển Chiêu quay phắt sang, sắc giọng quát.

“Triển Chiêu!”, Bạch Ngọc Đường quýnh tới nỗi cơ hồ muốn nhảy dựng lên.

“Nếu đã như vậy, Bao Chửng, ngươi còn gì để nói?”, Hoàng thượng sa sầm mặt, cất tiếng.

Bao đại nhân lặng lẽ đứng dậy, chầm chậm đội lại mũ ô sa, ngồi vào sau bàn xử án, giơ kinh đường mộc lên, cánh tay run run, mãi mới vỗ xuống được.

“Chát!”, âm thanh vang vọng trong công đường tĩnh lặng như chết.

“Dưới công đường nghe phán, Triển Chiêu, Kim Kiền kháng chỉ…”

“Đại nhân!”, Triển Chiêu đột nhiên cắt ngang lời Bao đại nhân, ôm quyền nói, “Kim Kiền chẳng qua chỉ phụng lệnh Triển Chiêu mà hành sự, không liên quan gì đến tội kháng chỉ bất tuân, xin đại nhân minh xét!”.

Hai mắt Kim Kiền thình lình mở lớn, vội quay đầu nhìn Triển Chiêu.

Chỉ thấy Triển Chiêu sắc mặt nghiêm túc, bình thản nhìn lên trên công đường.

Cả công đường im lìm.

Hồi lâu sau, lại nghe Hoàng thượng thở dài nói: “Thôi đi…”.

“Chát!”, kinh đường mộc vỗ xuống, Bao đại nhân rung giọng cất tiếng: “Dưới công đường nghe phán, Triển Chiêu kháng chỉ bất tuân, phán… phán trảm hình, giờ Ngọ ngày mai xử trảm…”.

“Bao đại nhân, khoan đã!”, Bàng thái sư đột nhiên phun ra một câu, “Triển Chiêu phạm tội như vậy, theo lý thì phải chịu hành hình dưới trảm đao, ngay tại công đường này phải ban cho hắn hổ đầu trảm mới đúng, sao còn phải kéo dài đến ngày mai?”.

“Bàng thái sư, ngài đừng có khinh người quá đáng!”, Bao đại nhân đập bàn đứng phắt dậy, hướng Bàng thái sư quát, đôi mắt hổ rừng rực cháy như ẩn chứa sấm sét kinh người.

Bàng thái sư bị Bao đại nhân trừng mắt dọa cho giật mình, vội hướng sang Hoàng thượng bên cạnh.

Hoàng thượng nhắm mắt bóp bóp mi tâm: “Thôi đi, Triển Chiêu nhậm chức ở Khai Phong phủ đã lâu, cho hắn một ân huệ đặc biệt”.

“Đa tạ Hoàng thượng”, Bao đại nhân ôm quyền, lại ngồi trở về chỗ cũ, ngưng một chút, tiếp tục phán, “… Kim Kiền tước bỏ chức quan Tòng hiệu úy lục phẩm, trục xuất khỏi Khai Phong…”.

Bàng thái sư cười giễu một tiếng, Hoàng Can đắc ý vô hạn.

Bao đại nhân nhắm mắt không đành lòng nhìn tiếp.

Công Tôn tiên sinh đôi môi run rẩy không ngừng, tứ đại hiệu úy cơ hồ muốn té xỉu, Bạch Ngọc Đường hai mắt như sắp rách ra. Trong đám nha dịch, có kẻ kinh hãi kêu lên, có người nức nở, có người lại nhũn người ngã vào tay người khác…

Trong tình cảnh hỗn loạn đó, chỉ có hai bóng dáng một lam, một xám vẫn thẳng tắp quỳ dưới công đường, chưa hề cử động dù chỉ một phân.

Đôi mắt nhỏ của Kim Kiền nhìn chằm chằm vào bóng màu lam thẳng như cán bút bên cạnh, đầu óc tỉnh táo như chưa bao giờ tỉnh táo hơn…

Trước khi thăng đường, lệnh cho mình không được nhiều lời…

Lúc nhận tội, lại điểm huyệt câm của mình…

Con, con mèo này chắc chắn không phải từ lúc bắt đầu đã tính toán để mình nằm ngoài chuyện này, một mình chịu tội…

Không liên lụy đến Bao đại nhân… không liên lụy đến Khai Phong phủ… không liên lụy đến… mình.

Không, không được! Trên dưới Khai Phong phủ còn trông cậy vào “Mỹ miêu kế” của ngài để tăng thêm phúc lợi, tôi còn trông mong vào “khuôn mặt mèo” của ngài để đi chợ được chặt chém giá cả, chuột bạch còn chưa phân thắng bại cùng ngài, tiết mục miêu thử đại chiến tuyệt đối có thể bán được giá cao trước nay chưa từng có…

“Vương Triều, Mã Hán, áp giải Triển Chiêu vào đại lao, ngày mai xử trảm! Trương Long, Triệu Hổ, đuổi Kim Kiền ra khỏi phủ nha!”, Bao đại nhân nặng nề nói.

Kim Kiền ngước mắt lên, trong mắt tràn ngập vẻ kinh hãi.

Trên công đường thoáng cái trở nên tĩnh lặng, tứ đại hiệu úy không một ai nghe lệnh tiến lên.

Bao đại nhân thình lình đề tiếng: “Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ!”.

Lại vẫn không một ai cử động dù chỉ nửa phân.

Đột nhiên, Triển Chiêu khom người khấu đầu, cao giọng nói: “Triển Chiêu xin cáo lui!”.

Nói đoạn, chàng liền tự dưng đứng dậy bước ra ngoài công đường.

“!!”

Kim Kiền chỉ thấy ong một tiếng bên tai, hai đầu gối quỵ trên đất bò lê về phía trước, túm chặt ống tay áo Triển Chiêu.

Thân hình Triển Chiêu thoáng khựng lại, cước bộ ngưng một chút, rồi một thoáng sau, ống tay áo vung lên, thoát khỏi hai tay Kim Kiền, trực tiếp đi ra khỏi công đường.

Kim Kiền co rúm người ngay tại chỗ, ngơ ngác nhìn theo hướng Triển Chiêu rời đi, thẫn thẫn thờ thờ, chỉ cảm thấy trái tim mình như bị khoét đi một mảnh, trống rỗng đau đớn khôn cùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.