Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Quyển 14 - Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ-Chương 378 : Chương 139




Tiểu Dật biết mình sai rồi, hơn nữa còn sai vô cùng.

Thì ra cái gã ẻo lả Bạch Ngũ gia kia phái mình đi trông chừng tên tiểu tử này, không phải là sợ gã họ Kim bị các cô nương của Quần Phương lâu ăn thịt, mà là sợ các cô nương của Quần Phương lâu bị gã họ Kim này rỉa sạch, đến cả xương cốt cũng chẳng chừa.

Vốn không tình nguyện, lại thêm hậu viện của Quần Phương lâu quanh co khúc khuỷu, đợi đến khi Tiểu Dật đi tới hậu viện đúng lúc bắt gặp Kim Kiền đang giáo huấn các cô nương. Sở dĩ dùng từ ‘giáo huấn’, là bởi vì hình tượng của Kim Kiền lúc ấy thật sự là vô cùng...ừm...khí thế.

“Các vị mỹ nhân tỷ tỷ, bệnh của công tử nhà tôi mọi người cũng thấy rồi đấy, cho nên chỉ có thể làm phiền các vị mỹ nhân tỷ tỷ tẩy sạch mùi phấn son trong phòng, phấn bột, rồi huân hương đều cất cả lại, sau đó mở cửa sổ cho bớt mùi thông gió, lát nữa tiểu nhân sẽ tới từng phòng của các tỷ tỷ kiểm tra xem còn sót hay quên thứ gì không.” Lúc nói những lời này, tiểu tử họ Kim kia hai tay chống hông, giọng sang sảng như chuông đồng, hai mắt như có điện, tinh thần hăng hái khó mà tả nổi.

“Không phải trong đại sảnh đã xông hương rồi ư? Sao ngay cả mùi hương trong phòng cũng phải tẩy đi?”, một cô nương vận quần lụa mỏng màu xanh liễu hỏi.

Kim Kiền híp mắt, đột nhiên trưng ra một nụ cười...mà theo cách hình dung của Tiểu Dật thì vô cùng dung tục, nói: “Lẽ nào tỷ tỷ không muốn để công tử nhà tôi đêm nay làm khách trong màn của tỷ?”.

Những lời này vừa được thốt ra, Kim Kiền không cần nói thêm nửa chữ, chúng cô nương lập tức co chân xông về phòng mình nhanh như gió. Chúng nhân tản ra, Kim Kiền tất nhiên là nhìn thấy Tiểu Dật ở phía ngoài đám người.

“Tiểu Dật, cậu tới đây làm gì? Đây là nơi mà một tên nhóc con có thể tới sao? Nhanh về đi!”, Kim Kiền nghiêm mặt nói.

“Là Ngũ gia bảo tôi tới trông chừng anh”, Tiểu Dật lạnh lùng đáp, lòng thầm nghĩ: Nói tôi là nhóc con, chẳng phải anh cũng chỉ là tên tiểu tử ngay cả nửa sợi râu cũng còn không có, lông thì chưa mọc hết sao?

“Ngũ gia?”, Kim Kiền chau mày, “Chậc, thật là vướng víu”, rồi quay đầu nói với Tiểu Dật: “Được rồi, đi theo tôi, chỉ là lát nữa không được nói lung tung đâu đấy!”.

Tiểu Dật hừ lạnh một tiếng coi như đồng ý, theo Kim Kiền đi về phía gian phòng gần nhất.

Vừa vào đến cửa phòng, mùi son phấn lập tức ập vào mặt, màn trướng bằng lụa mỏng, gương đồng đặt trên bàn trang điểm, cộng thêm một mỹ nhân áo đỏ duyên dáng đứng ở chính giữa, vẻ mơ màng trông đợi ngập tràn trong mắt, cảnh sắc quả là kiều diễm nhất mực.

Tuy Tiểu Dật thường xuyên lăn lộn nơi phố thị, mắt thấy tai nghe không ít thứ ô trọc, nhưng cũng chưa từng tiến vào sương phòng của các cô nương trong kỹ viện, lúc này cũng có chút lúng túng, quẫn bách, gương mặt không khỏi nóng rần lên.

Lại thấy Kim Kiền, vẫn là dáng vẻ không kiêng nể gì, nghênh ngang đi tới trước mặt cô nương áo đỏ, tấm tắc khen: “Hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, cười một tiếng khuynh thành người, cười lần nữa khuynh quốc người, Xuân Đào cô nương quả nhiên là sắc nước hương trời!”.

Xuân Đào được Kim Kiền khen thì thẹn thùng đôi má, hai mắt lấp lánh tỏa sáng: “Tiểu ca làm sao biết tên người ta?”.

“Xuân Đào cô nương nói đùa rồi, tiếng tăm của Xuân Đào cô nương, ai trong trấn Thanh Tập này mà không biết, không hay, công tử nhà tôi mộ danh Xuân Đào cô nương đã lâu, cho nên mới đến Quần Phương lâu một phen!”, Kim Kiền vẻ mặt cực kỳ hâm mộ khen.

Những lời này thốt ra khiến Xuân Đào trong lòng vui như hoa nở: “Thật vậy chăng?”.

Kim Kiền gật mạnh đầu.

Tiểu Dật ở bên cạnh trợn trắng mắt: Cái tên Xuân Đào đó rõ ràng vừa rồi tú bà chỉ đích danh cô nương kia gọi tên ra, chỉ cần để ý một chút là có thể nhớ được, gã họ Kim này lại dám nói gì mà ‘mộ danh đã lâu’, thật đúng là nói láo trắng trợn.

Chỉ thấy Kim Kiền đảo mắt nhìn Xuân Đào một lượt, lại liên tục lắc đầu nói: “Có điều đáng tiếc thật, đáng tiếc thật”.

“Đáng tiếc cái gì?”, cô nương áo đỏ gấp giọng hỏi.

Kim Kiền thở dài một tiếng: “Tuyệt sắc giai nhân như Xuân Đào cô nương đây, công tử nhà tôi không có phúc hưởng rồi, thực là đáng tiếc quá, đáng tiếc quá”.

“Vì sao?”, Xuân Đào biến sắc, “Lẽ nào là vì trên người nô gia có mùi son phấn?”.

Kim Kiền gật đầu.

“Vậy, vậy nên làm thế nào mới tốt?”, Xuân Đào vội kêu lên, “Đúng rồi, dùng phương thuốc xông hương kia, đúng, chính là dùng thuốc xông hương!”.

“Xuân Đào cô nương khoan đã”, Kim Kiền đề tiếng nói, “Thuốc xông hương đối với việc khử mùi trong phòng thì vô cùng hữu hiệu, nhưng đối với mùi son phấn trên cơ thể người lại không thể dùng được!”.

“Vậy, vậy vậy...”, Xuân Đào gấp gáp đến độ hai mắt đỏ lên, như sắp rơi lệ.

“Xuân Đào cô nương chớ nóng vội, chớ nóng vội”, Kim Kiền bước lên trước trấn an, nhíu mày do dự một lát, mới nói: “Cách thì không phải không có, chỉ là...”.

“Cách?! Cách gì?”, Xuân Đào túm lấy cánh tay Kim Kiền, hỏi dồn.

Kim Kiền tỏ vẻ khó xử, do dự một lúc lâu, mới mở miệng: “Thôi được rồi, thôi được rồi, vì tâm ý của công tử nhà tôi đối với Xuân Đào cô nương, tên sai vặt nhỏ bé tôi đây sẽ tự mình làm chủ!”.

Nói đoạn, Kim Kiền liền móc từ trong người ra một tờ giấy Tuyên Thành gấp vuông vắn đưa ra trước mặt.

Tiểu Dật liếc mắt nhìn một cái, nhất thời sửng sốt, thầm nghĩ: Giấy này sao nhìn thế nào cũng có chút quen mắt? Ai da, còn không phải lúc trước khi xuất môn gã họ Kim này viết vẽ loạn một hồi, xấu như gà bới sao?!

Chỉ thấy Kim Kiền ra vẻ thần bí nói: “Xuân Đào cô nương, ở đây có một đơn thuốc, là bí phương gia truyền dùng để tắm của công tử nhà tôi, chỉ cần chiếu theo đơn này phối chế dược liệu, lấy dược liệu đó ngâm vào nước nóng ba canh giờ, sau đó dùng nước thuốc ấy ngâm mình tắm trong nửa canh giờ, đảm bảo trên người cô nương tuyệt đối không còn mùi son phấn nữa, ngược lại còn tỏa ra hương thuốc nhè nhẹ”, ngưng một chút, Kim Kiền hạ giọng xuống vài phần tiếp: “Không chỉ có như vậy, sau khi ngâm mình, da dẻ sẽ trắng nõn như sứ ngọc, vô cùng mịn màng, xinh đẹp không gì sánh được!”.

Xuân Đào hai mắt sáng lên, lập tức chộp lấy phương thuốc, chẳng ngờ Kim Kiền rụt tay về, khiến Xuân Đào vồ hụt.

“Tiểu ca đây là...”, Xuân Đào ngạc nhiên, nhìn Kim Kiền.

Kim Kiền cười hì hì: “Không giấu gì Xuân Đào cô nương, đây là phương thuốc gia truyền của công tử, là tiểu nhân lén chép ra, vốn định nhân lúc theo hầu công tử ra ngoài chơi sẽ tìm một người mua ở bên ngoài bán cho được giá, kiếm chút bạc lẻ về nhà cưới vợ, bây giờ nếu như Xuân Đào cô nương muốn...”.

Xuân Đào lập tức hiểu rõ: “Xin hỏi tiểu ca phải bao nhiêu bạc mới bằng lòng bán?”.

Kim Kiền giơ một ngón tay lên: “Mười lượng”.

“Mười lượng?”, Tiểu Dật kinh ngạc kêu lên: “Anh lại dám bán mười lượng?”. Một tờ giấy rách nát ngoáy loạn như vẽ bùa mà lại dám bán mười lượng?!

Hai mắt Xuân Đào bắn cái chíu về phía Tiểu Dật, lại nhìn Kim Kiền, sinh nghi: “Phương thuốc này...”.

Chỉ thấy véo một cái Kim Kiền nhảy dựng lên, bịt lấy miệng Tiểu Dật, nói: “Suỵt, suỵt, nhỏ tiếng chút, nếu để công tử phát hiện hai chúng ta lén trộm tờ bí phương này, nhất định sẽ cắt chân hai chúng ta đấy. Tiểu Dật, cậu đừng có kêu lớn tiếng như vậy, tôi cũng biết phương thuốc này giá bên ngoài ít nhất phải hơn trăm lượng, nhưng chẳng phải tôi đang cần bạc gấp sao?”.

Tiểu Dật bị Kim Kiền sống chết cứ bịt chặt lấy miệng, hai mắt trợn tròn, liều mạng giãy giụa, trong miệng cứ ‘ư ư ư’ ú ớ mấy tiếng muốn la lên, đáng tiếc là chẳng ai nghe rõ dù chỉ nửa chữ.

“Tiểu Dật ơi là Tiểu Dật, tôi biết, lúc đầu cùng trộm phương thuốc tôi đã đồng ý với cậu, phương thuốc này nhất định có thể bán được hai, ba mươi lượng, hai chúng ta chia đôi, bây giờ bán có mười lượng, hai chúng ta mỗi người chỉ có năm lượng, ít hơn rất nhiều so với dự tính ban đầu, nhưng công tử ngưỡng mộ Xuân Đào cô nương đã lâu, Xuân Đào cô nương cũng coi như người trong nhà, tôi sao có thể không biết xấu hổ mà tham lam bán giá đắt được?!”.

“Ư ư ư...”, Tiểu Dật tiếp tục giãy giụa, nếu lúc này Kim Kiền buông tay, nhất định cả Quần Phương lâu đều có thể nghe thấy tiếng hét trong bụng Tiểu Dật: Đồ vô sỉ, đồ vô sỉ!

Đáng tiếc, một phen giãy giụa của Tiểu Dật trong mắt Xuân Đào lại thành một phen ý tứ khác.

Chỉ thấy Xuân Đào khẽ cắn môi, đột nhiên, giậm chân một cái, xoay người đi đến bàn trang điểm mở ngăn kéo, đếm mười lượng bạc đưa ra, nói: “Tiểu ca, đây là mười lượng, cậu nhận lấy đi”.

“Được được được!”, Kim Kiền buông Tiểu Dật ra, một tay chộp lấy bạc, tay kia đưa phương thuốc nói: “Xuân Đào cô nương quả nhiên là người thẳng thắn, không uổng một mảnh tâm ý của công tử nhà tôi”.

Kim Kiền dứt lời, còn không đợi Tiểu Dật ổn định lại hơi thở đã túm lấy cổ áo Tiểu Dật kéo ra ngoài cửa, vừa đi vừa dặn: “Đừng quên đó, dược liệu phải được thái nhỏ ngâm trong nước nóng ba canh giờ, ngâm mình tắm nửa canh giờ”.

Xuân Đào cầm phương thuốc gật đầu lia lịa, nhìn Kim Kiền kéo Tiểu Dật ra khỏi phòng.

Thình lình, lại thấy Kim Kiền ló đầu vào nói: “Ai da, thiếu chút nữa thì quên mất chuyện quan trọng nhất! Trong trấn Thanh Tập chỉ có dược liệu ở Lã thị y quán là hàng thượng phẩm, khi Xuân Đào cô nương đi mua dược liệu nhất thiết không được chọn hàng thứ phẩm đấy! Còn nữa, nếu có ai hỏi, ngàn vạn lần đừng nói là tiểu nhân bán cho cô nương phương thuốc, tính mạng của tiểu nhân và gia đình đều phụ thuộc vào cô nương”.

Xuân Đào vội gật gật đầu. Lúc này Kim Kiền mới an tâm kéo Tiểu Dật rời đi.

“Anh! Anh!”, vừa ra khỏi cửa phòng, Tiểu Dật trợn mắt với Kim Kiền, gân xanh trên trán hằn lên, nhưng chỉ ‘anh, anh’ hồi lâu đến cả một câu cũng không thốt ra được.

“Tiểu quỷ thối, thành sự không đủ bại sự có thừa!”, Kim Kiền chống nạnh, đôi mắt nhỏ dựng ngược lên, khí thế hung hãn, ép dẹp lép cơn tức giận của Tiểu Dật, “Vụ làm ăn đang êm đẹp thì thiếu chút nữa bị ngươi làm hỏng! Lát nữa ngươi phải nhanh trí một chút, bằng không già trẻ lớn bé thôn Du Lâm các ngươi đều phải ngậm cười nơi chín suối đó”.

Nói đoạn, trên mặt Kim Kiền lộ ra ý cười, rút từ trong người ra một xấp đơn thuốc: “Ai da, mấy tờ còn lại này nên bán bao nhiêu tiền đây? Hình như Xuân Đào là người đẹp nhất trong Quần Phương lâu, các cô nương khác không phải người nhiều tiền, bán bảy, tám lượng là được rồi...”.

Tiểu Dật nhìn bóng lưng hùng dũng hiên ngang khí thế bừng bừng của Kim Kiền, một luồng khí lạnh từ gót chân xông thẳng lên lưng: Loại, loại người này mà là quan gia của Khai Phong phủ, hơn nữa vị Triển đại nhân của Khai Phong phủ kia còn có gã ẻo lả Ngũ gia đó dám đem tính mạng của toàn bộ thôn dân trông chờ vào loại người này? Chẳng lẽ ông Trời muốn tính mạng thôn dân ta?!

******

“Một tờ mười lượng, mười ba tờ tám lượng, ba tờ bảy lượng, tổng cộng là một trăm ba mươi lăm lượng, trừ đi một trăm lượng tiền đặt cọc vừa rồi, còn dư ba mươi lăm lượng, chậc, không tồi, không tồi!”.

Từ Quần Phương lâu đi ra, Kim Kiền đếm bạc vụn trong túi vải, vô cùng hài lòng với ‘thành quả chiến đấu’ của mình.

“Khụ, Tiểu Kim, một trăm ba mươi lăm lượng bạc này là từ đâu mà có?”, Bạch Ngọc Đường đi theo bên cạnh Kim Kiền, không kìm được hiếu kỳ hỏi.

Sau khi Kim Kiền đi một vòng các phòng của chúng cô nương ở Quần Phương lâu, trong tay đã có hơn một trăm lượng bạc, mà càng kỳ lạ hơn là, những cô nương xuất hiện sau đó người nào người nấy cũng hồng hồng đôi má, hai mắt phát sáng, ánh mắt nhìn Bạch Ngọc Đường cứ hệt như là cáo thấy gà mái vậy, nóng bỏng kinh người, nhìn cho tới khi tóc gáy rồi lông mao toàn thân Bạch Ngọc Đường dựng hết cả lên, chỉ có thể viện đại một cái cớ nào đấy rồi kéo Kim Kiền và Tiểu Dật xô cửa chạy ra. Cho tới bây giờ khi đã vòng qua hai con đường, Bạch Ngọc Đường vẫn cảm thấy cả người mất tự nhiên.

“Một trăm lượng này dùng để mua thuốc, ba mươi lăm lượng còn dư lại...ừm ừm...hẳn là nên tính cho công sức vất vả của mình, cho nên coi như là tiền thưởng của mình đi!”, Kim Kiền lơ đẹp câu hỏi của Bạch Ngọc Đường, đôi mắt nhỏ híp lại thành vầng trăng non, chỉ lo đếm số bạc trong tay.

Bạch Ngọc Đường thầm thở dài một tiếng, lại đưa ánh mắt hướng sang cái vị biết rõ sự tình bên cạnh.

Mà nói tới tên nhóc Tiểu Dật này cũng thật kỳ quái, từ khi theo Kim Kiền trở lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đen sì đen sịt, so với Kim Kiền mặt mày tươi roi rói, thì thật là u ám, âm trầm.

“Tiểu Dật, số bạc trong tay Tiểu Kim...”

Tiểu Dật ngoảnh đầu nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, lạnh mặt nói: “Là tiền bán đám chữ gà bới”.

“Đám chữ gà bới?”, Bạch Ngọc Đường ngơ ngác.

“Nói cái gì mà ngậm đắng nuốt cay, hao hết tâm trí mới viết ra được phương thuốc dùng để tắm có tác dụng đẹp da sáng mắt, trừ bệnh khử mùi, hiệu quả hạng nhất trong việc làm đẹp, cái thứ chữ như gà bới đó còn chả bằng mấy chữ nguệch ngoạc của đứa trẻ lên ba”, Tiểu Dật lạnh lùng nói.

“Thì ra là như thế”, Bạch Ngọc Đường liền ngộ ra gật gật đầu, chầm chậm phe phẩy quạt, “Phương thuốc cũng tốt, chữ như gà bới cũng được, chỉ cần có thể kiếm được bạc là không vấn đề gì cả”.

“Không vấn đề gì cả?”, Tiểu Dật ngước mắt lên, nhìn Bạch Ngọc Đường cười mà như không cười, “Anh có biết tên họ Kim này làm thế nào mà bán được mớ đơn thuốc chữ như gà bới kia với giá bảy, tám lượng không?”.

Bạch Ngọc Đường lạnh sống lưng, thầm nghĩ: Lẽ nào là ảo giác của mình, ánh mắt tên nhóc này nhìn mình sao cứ có chút hả hê gì đó.

Không thể không nói, Bạch Ngọc Đường thân là kẻ giang hồ lão luyện, giác quan thứ sáu vô cùng chuẩn xác. Bởi vì những lời tiếp theo của Tiểu Dật khiến cho Bạch Ngọc Đường đơ luôn tại chỗ.

“Công tử nhà tôi đối với cô nương vừa gặp đã yêu, vừa gặp đã sinh lòng cảm mến, hận không thể sớm cùng cô nương chung bước đêm xuân, chỉ oán chứng bệnh kỳ lạ của công tử...Cô nương không cần lo lắng, chỉ cần cô nương dùng phương thuốc này ngâm mình tắm rửa, nhất định một chút mùi phấn son cũng chẳng còn, hơn nữa da dẻ còn mịn màng trơn bóng, trắng nõn trắng nà, đến lúc đó dung mạo cô nương sẽ như hoa như ngọc, xinh đẹp tuyệt trần, yểu điệu thướt tha, hoa nhường nguyệt thẹn, như tiên giáng phàm, ắt sẽ khiến công tử tôi say đắm si mê, điên đảo tâm thần, một mảnh tấm tình trao trọn cô nương, thương mến suốt đời...Bao nhiêu tiền? Cô nương, niệm tình ý của công tử tôi đối với cô nương, tám lượng là được rồi!”

Một tràng những lời này thốt ra, bắt chước y sì giọng điệu và lời lẽ của Kim Kiền khi nói với cô nương nào đó trong phòng riêng.

Tiểu Dật ngước lên, liếc Bạch Ngọc Đường sắc mặt tái mét, gân xanh trên trán gồ ghề nổi lên, tiếp tục dùng chất giọng đều đều nói: “Công tử, ngài đã tự định chung thân với mười bảy vị mỹ nhân tuyệt sắc, chim sa cá lặn trong Quần Phương lâu rồi đó!”.

Hàng lông mày bên trái của Bạch Ngọc Đường nhăn nhúm lại, sau đó, mí mắt bên trái run run, tiếp theo đôi môi mỏng nhếch về phía bên trái giật giật, tiếp tiếp sau đó...

“Kim Kiền!!”, những ngón tay thon dài vươn ra xách cổ Kim Kiền vẫn còn đang đắm chìm trong số thu nhập vượt ngoài quy định, giơ giữa không trung: “Hay cho tên Tiểu Kim nhà ngươi, lại dám đùa bỡn Ngũ gia, phải chăng ngại mệnh quá dài rồi?!”.

“Hả? Hả?!”, Kim Kiền vẻ mặt mờ mịt, đôi mắt nhỏ đảo quanh, cho đến khi nhìn thấy gương mặt cười khẩy của Tiểu Dật mới chợt hoảng hồn hiểu rằng đại sự không ổn rồi, bèn vội vàng nhận lỗi: “Bạch Ngũ gia bớt giận, bớt giận, lúc đó là tình thế bắt buộc, cái đó gọi là người trong giang hồ thân chẳng do ta, Ngũ gia đại nhân đại lượng hà tất phải tính toán nhỏ mọn vậy...”.

“Tính toán nhỏ mọn?!”, Bạch Ngọc Đường nghiến răng nghiến lợi, “Hôm nay Ngũ gia ta sẽ cho ngươi thấy thế nào gọi là tính toán nhỏ mọn!”.

Lời còn chưa dứt, đã thấy Bạch Ngọc Đường vung tay một cái, ném Kim Kiền ra xa.

Kim Kiền chẳng mảy may đề phòng liền bị Bạch Ngọc Đường xách lên rồi ném đi, lơ lửng giữa không trung không chỗ đặt chân, một thân khinh công gà mờ chẳng hề có đất thi triển, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân hệt như cái bao tải rách bay đi, có điều, bản năng vẫn thôi thúc Kim Kiền ôm chặt túi vải chứa khoản thu vượt ngoài dự tính và mới kiếm được trong tay.

“Bạch Ngọc Đường, ngươi làm cái gì đấy!”

Thình lình, một tiếng quát sang sảng xé rách không khí vang lên, ngay sau đó, Kim Kiền cảm thấy mình được một người vững vàng đỡ lấy, xoay tròn trong không trung hai vòng, hóa giải công lực của Bạch Ngọc Đường, nhẹ nhàng đáp xuống đất. Hương cỏ cây nhàn nhạt vấn vít bên mũi đã chỉ ra thân phận của người đến.

“Triển, Triển đại nhân...”, Kim Kiền chỉ cảm thấy cổ họng như bị thứ gì đó cứng rắn chẹn lại, khó khăn lắm mới thốt ra tiếng, khèn khẹt, khô khốc hệt như củi vậy.

Không vì điều gì khác, chỉ bởi lúc này Triển Chiêu đang dùng một loại tư thế quỷ dị để ôm mình, một tay vòng quanh eo, tay kia đỡ lấy khoeo chân, loại tư thế này dùng từ ngữ thịnh hành thời hiện đại để giải thích thì đó chính là tư thế ‘ôm công chúa’.

Cái, cái cái cái màn này cũng, cũng kinh khủng quá đi! Kim Kiền chỉ cảm thấy khí huyết trào lên, hoa mắt váng đầu, cho đến khi bản thân được Triển Chiêu đặt xuống, mới tạm coi là tìm được mấy phần cảm giác an toàn khi giẫm chân lên đất bằng.

Triển Chiêu lại chẳng mảy may phát giác ra phản ứng dị thường của Kim Kiền, đặt nàng xuống đất xong liền trợn mắt giận dữ nhìn thẳng Bạch Ngọc Đường, trầm giọng hỏi: “Bạch Ngọc Đường! Bạch huynh làm vậy là vì cớ gì?!”.

Bạch Ngọc Đường trừng mắt lại Triển Chiêu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Xú miêu, ngươi chớ có xen vào chuyện của người khác, Bạch Ngũ gia hôm nay nhất định phải dạy dỗ tên tiểu tử này, để hắn biết thế nào là thủ đoạn của Bạch Ngũ gia!”.

Triển Chiêu thoáng liếc Bạch Ngọc Đường đang thở phì phò vì tức giận, lại kéo Kim Kiền ra sau lưng, nghiêm mặt hỏi: “Có phải kế sách Kim hiệu úy dùng đã đắc tội Bạch huynh không?”.

“Đắc tội lớn!”, Bạch Ngọc Đường giậm chân quát.

“Bạch huynh”, Triển Chiêu ôm quyền nói: “Hiện giờ kế sách của Kim hiệu úy còn liên quan đến tính mạng của thôn Du Lâm, nay sự tình trọng đại, nếu có chỗ đắc tội, mong Bạch huynh rộng lòng tha thứ”.

“Rộng lòng tha thứ? Rộng lòng tha thứ cái khỉ!”, Bạch Ngọc Đường hai mắt đỏ vằn, “Nếu ngươi biết Kim Kiền...lại, lại dám đem Bạch Ngũ gia ta...”.

Thốt nhiên, da mặt Bạch Ngọc Đường cứng đờ, nuốt câu “đem Bạch Ngũ gia ta bán sắc lấy tiền” trở lại.

Thầm nghĩ: May là Ngũ gia ta phản ứng nhanh, nếu lời này mà truyền ra ngoài, về sau trên giang hồ ta đường đường là Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường còn không bị người ta cười chết à!

“Đem Bạch huynh làm sao?”, Triển Chiêu khó hiểu hỏi.

“Không, không có gì!”, Bạch Ngọc Đường buồn bực đáp.

Triển Chiêu nhíu mày: “Nếu đã không có gì, vì sao Bạch huynh lại nặng tay đối với Kim hiệu úy như vậy?”.

Bạch Ngọc Đường nghe vậy, cơn giận vừa mới đè xuống, phụt một cái lại bùng lên.

Con mèo thối nhà ngươi, nói thì dễ dàng lắm đấy, nếu đổi lại là ngươi đường đường một nam nhi thân cao bảy thước đi ra ngoài bán sắc lấy tiền, xem ngươi còn ‘rộng lòng tha thứ’ thế nào...Hả? Khoan đã!

Bạch Ngọc Đường vừa mới bị cơn giận bốc lên làm cho xây xẩm đầu óc, cũng không để ý quan sát, lúc này định thần nhìn kỹ trang phục của Triển Chiêu, trước là ngỡ ngàng, sau lại không khỏi nhướn nhướn một bên chân mày, nhếch miệng, lộ ra nụ cười quỷ dị.

“Triển đại nhân, ngài chạy quá nhanh rồi!”, một bóng đen chạy tới bên cạnh mấy người họ thở hổn hển, đó chính là Nhất Chi Mai, trông thấy Bạch Ngọc Đường, liền giơ tay chào hỏi: “A, Bạch huynh cũng ở đây à”, lại quay sang Kim Kiền vẫn còn chưa hoàn hồn sau lưng Triển Chiêu nói: “Kim huynh, một thân phục trang tại hạ chuẩn bị cho Triển đại nhân thế này đã được chưa?”.

Lời chào hỏi này rốt cuộc cũng đem ba hồn bảy vía của Kim Kiền vốn đang tán loạn vì kinh sợ được triệu hồi trở về, lúc này nàng mới định thần nhìn trang phục của Triển Chiêu một cái, lập tức gật đầu lia lịa, “Quá tuyệt, quá tuyệt!”.

Phản ứng của Tiểu Dật còn kịch liệt hơn, hai con ngươi cơ hồ như muốn rớt khỏi tròng mắt, chỉ vào Triển Chiêu kêu lên: “Lẽ, lẽ nào huynh, huynh là cái gã đầy râu kia?!”.

Triển Chiêu nhìn Tiểu Dật một cái, gật đầu nói: “Chính là Triển mỗ”.

Chân Tiểu Dật mềm nhũn, thân hình không khỏi lảo đảo. Trách nào lão già quái dị kia lại gọi Triển đại nhân của Khai Phong phủ là ‘tên nhóc xinh đẹp’, tướng mạo của vị Triển đại nhân này quả là ‘xinh đẹp’... khoan đã, dùng từ ‘xinh đẹp’ để hình dung thì hình như không đúng...

Ánh mắt Tiểu Dật đưa sang vẻ mặt tươi cười hệt như con chuột ăn trộm được dầu của Bạch Ngọc Đường.

Cái tên gì mà ‘Ngũ gia’ kia mới gọi là ‘xinh đẹp’, còn vị Triển đại nhân này nên gọi là...gọi là cái gì mới được nhỉ? Ai da, đây là sao vậy, sao mà hai tên đại nam tên nào tên nấy tướng mạo còn đẹp hơn cả cô nương nhà người ta...

Nghĩ đến đây, Tiểu Dật bỗng giật mình đánh thót một cái, đưa mắt nhìn Kim Kiền.

Chẳng, chẳng lẽ kế gì gì mà ‘Liên hoàn mỹ nhân kế’ gã họ Kim này nói không phải chỉ nữ nhân, mà chính là chỉ...

Tiểu Dật lại đưa mắt nhìn Triển Chiêu, vẻ mặt hoảng sợ. Triển Chiêu thấy thần sắc Tiểu Dật như vậy, còn ngỡ là mình sau khi gỡ bỏ bộ râu xồm cải trang kia đi đã dọa cho đứa trẻ này sợ hãi, bất giác mỉm cười trấn an.

Thoáng cái hai mắt Tiểu Dật banh lớn.

Dưới nắng mai nhè nhẹ, gió hè hây hẩy, bộ trang phục màu lam bằng vải thô lay động theo gió, sợi tóc hơi tung ra phất qua gương mặt tuấn mỹ như ngọc, trong đôi mắt lấp lánh kia, ý cười nhàn nhạt dâng lên tựa như giọt sương mai buổi sớm lăn xuống khỏi cuống lá xanh biếc, ‘tong’ một tiếng rơi vào biển tim, gợn lên những cơn sóng lăn tăn...

Bên kia, Bạch Ngọc Đường lẩm bẩm một câu: “Mặt mèo cười xảo trá”.

Bên này, Kim Kiền nuốt nuốt nước bọt, lẩm nhẩm một câu: “Kỹ năng tất sát cười như gió xuân”.

Mà Tiểu Dật rốt cuộc cũng nghĩ ra được một từ hình dung chính xác nhất: Họa thủy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.