Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Quyển 14 - Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ-Chương 359 : Chương 120




Trên chiếc bàn gỗ tròn giản dị tróc sơn loang lổ bày một mâm bữa sáng đúng tiêu chuẩn do chuyên gia dinh dưỡng cấp cao nhất của Khai Phong phủ, Công Tôn tiên sinh chế định.

Một tô cháo trắng, có tác dụng giải khát, nhuận phế, kiện tì tốt cho dạ dày, có ích cho tinh thần, nâng cao ý chí.

Một đĩa cải xanh, giàu chất diệp lục, nước, hàm lượng khoáng chất, vitamin… những thành phần chất dinh dưỡng thiết yếu cho cơ thể, có lợi cho đường ruột, thúc đẩy sự nhu động của dạ dày, tăng cường sự tiêu hóa hấp thu, tốt cho việc bài tiết (đặc biệt có hiệu quả đối với chứng táo bón lâu năm của Bao đại nhân), có tác dụng quan trọng trong việc duy trì những đường cong duyên dáng của cơ thể (Hiệu quả cụ thể? Lẽ nào anh không thấy eo lưng của Triển đại nhân sao!), ăn trường kỳ, còn có thể bài tiết độc tố bảo dưỡng dung nhan (bằng chứng chính là khuôn mặt nho nhã trắng bóc của Công Tôn tiên sinh), kiện não ích trí (thấy Kim hiệu úy không, lúc mới vào phủ là một đứa trẻ thật thà chất phác, đến bây giờ… haizzz…). Tóm lại một bàn đồ ăn sáng này vừa đẹp mắt giá lại rẻ, vị ngon mát lành, thích hợp cho phần đông mọi người dùng.

Đáng tiếc, Bàng thái sư ngồi ghế thủ tọa lại chẳng có chút thưởng thức đối với một bàn đồ ăn sáng dinh dưỡng phong phú, lợi ích vô cùng này, vừa ngồi xuống đã nhíu chặt mày, vẻ mặt chán ghét, một lúc sau cũng không chịu động đũa.

Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh ngồi hai bên nhiệt tình mời: “Thái sư không cần khách khí, chỉ là cơm rau dưa, mời dùng!”.

Bàng thái sư, khuôn mặt đầy thịt cương cứng, trừng mắt bát cơm trước mặt, không thốt ra một tiếng nào.

Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh có chút bất đắc dĩ, lại quay đầu nhìn mấy người ngồi quanh chiếc bàn tròn nói: “Chư vị cũng không cần khách khí, mời dùng, mời dùng”.

Bạch Ngọc Đường và Nhất Chi Mai cùng chung vẻ mặt, trước là nhìn Triển Chiêu, Kim Kiền, sau lại ngó Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh, cuối cùng đồng thời thở dài một tiếng.

Một người lẩm bẩm nói: “Cơm nước của Khai Phong phủ này cũng quá… trách nào xú miêu và Tiểu Kim đều gầy gò chỉ còn một dúm xương như vậy…”.

Người còn lại thì thở phào một tiếng: “May mà Kim huynh và Nam hiệp nhắc nhở, bằng không nếu tại hạ thật sự phải vào đại lao Khai Phong phủ… không thể tưởng tượng được, không thể tưởng tượng được…”.

Bách Hoa công tử thì trợn trừng mắt nhìn thức ăn trên bàn như thể đang nhòm một bàn độc dược vậy.

Triển Chiêu thân hình thẳng tắp, căn bản ngay cả liếc cũng chưa từng liếc thức ăn trên bàn, cả người cứng tựa như lúc nào cũng có thể vỗ bàn rời đi vậy.

Kim Kiền vừa bưng bát, nhấc đũa lên, nhưng nhìn sắc mặt mọi người, đành phải không tình nguyện mà buông bát đặt đũa xuống.

Trong một thời gian, bầu không khí trên bàn ăn nặng nề, ngưng trệ, lặng ngắt như tờ.

Thình lình, Triển Chiêu đứng phắt dậy, ôm kiếm nói: “Đại nhân, Thái sư, thuộc hạ còn có công vụ phải làm, xin cho thuộc hạ cáo lui trước”.

“Triển hộ vệ…”, Bàng thái sư ngước đôi mắt hình tam giác nhìn Triển Chiêu một cái, lạnh lùng nói, “Chẳng lẽ Triển hộ vệ có chỗ bất mãn với lão phu, cho nên mới không muốn dùng bữa cùng lão phu?”.

“Triển Chiêu không dám!”, Triển Chiêu lại ôm quyền, “Chỉ là Triển Chiêu đích thực còn có công vụ phải làm, cho nên…”.

“Được rồi!”, Bàng thái sư khoát tay ngăn lại, “Cho dù gấp hơn nữa cũng không thể bỏ bữa, Triển hộ vệ vẫn nên dùng bữa trước đi!”.

“Thái sư, Triển Chiêu đích thực..”

“Bao đại nhân, ngài dạy dỗ thuộc hạ thế nào vậy, sao lại không hiểu nguyên tắc cơ bản như thế?!”, Bàng thái sư đột nhiên vỗ bàn quát lên.

“Thái sư bớt giận”, Bao đại nhân vội nói, lại quay sang Triển Chiêu, “Triển hộ vệ, không nên nóng vội nhất thời, hãy dùng bữa trước đi.”

“…Vâng”, Triển Chiêu chỉ đành y lời ngồi xuống, sắc mặt dần trở nên trắng bệch.

Trong thiện đường lại khôi phục vẻ tĩnh lặng như chết, một bàn tám người này, không ai động đũa, không ai lên tiếng, không khí căng như dây đàn.

Kim Kiền căng thẳng đến nỗi ngay cả thở mạnh cũng không dám, cúi đầu nhìn bát cơm trước mặt, chỉ cảm thấy có một cơn gió mạnh quất qua da đầu, ào ào thấm vào tận xương, không cần ngước mắt, không cần quay đầu, Kim Kiền cũng biết khí lạnh quen thuộc dị thường kia là “kiệt tác” từ người nào phát ra.

Đưa tay mò mẫm túi thuốc đã khô quắt lại, Kim Kiền không khỏi có chút phiền muộn:

Hạ độc dược “Hun chết chuột” với Ngũ thử Hãm Không đảo, trị thương cho Tiểu miêu, vượt ải rượu của Nhất Chi Mai, đối phó với quân đoàn xác sống, lại thêm chuyện vì Tiểu Miêu bị thương ở mặt, nhất thời không khống chế được mà bạo phát… Thuốc bột, đạn dược mang theo bên người lần này đều đã dùng gần hết rồi, bây giờ trong túi thuốc ngoại trừ mấy bình kem sinh cơ đặc biệt để lại cho Tiểu Miêu trị thương, thì hình như còn mấy hạt ba đậu[1] vốn định để “chiêu đãi” chuột bạch…

[1] Ba đậu còn gọi là bã đậu, mắc vát, cóng khói, giang tử, ba nhân, mần đề, cây đề… là một trong năm mươi vị thuốc cơ bản của Đông y, có xuất xứ từ Tứ Xuyên, Trung Quốc.

Quên đi, ba đậu thì ba đậu, mặc dù có chút xấu xí không bày được lên bàn, nhưng quý ở chỗ thực dụng lại hiệu quả, hôm nay dùng để tiếp đãi lão cua già, khiến cho ông ta thanh lọc dạ dày, điều dáng lại cũng tốt.

Nghĩ đến đây, Kim Kiền hít sâu một hơi, thình lình ngẩng đầu lên, chỉ ra bên cửa thiện phòng, bộ dáng khoa trương chấn kinh quá độ hét lên: “Người nào?!”.

Chúng nhân một bàn này không khỏi sửng sốt, quay đầu nhìn ra phía cửa theo phản xạ có điều kiện.

Kim Kiền lập tức nhanh như chớp ném mấy hạt ba đậu vào trong tô cháo trắng. Chỉ, móc, ném, một loạt động tác liên tiếp này rất thành thục lưu loát, tinh chuẩn vạn phần, nếu là ở trước mặt người bình thường, một phen hành động này nhất định sẽ kín kẽ vô cùng, thành công mỹ mãn như được thánh thần phù trợ. Đáng tiếc, những người cũng bàn với Kim Kiền, ngoại trừ ba vị văn nhân Bao đại nhân, Bàng thái sư và Công Tôn tiên sinh không biết võ công ra thì bốn người còn lại đều là những nhân vật thành danh có tên tuổi trên giang hồ.

Khi bốn người này nhìn theo hướng tay chỉ ra ngoài cửa của Kim Kiền, sắc mặt có biến hóa, chỉ là có khác nhau, mỗi người một vẻ.

Triển Chiêu đôi con ngươi đen láy lóe sáng, Bạch Ngọc Đường đầu mày nhướng lên, Nhất Chi Mai sắc mặt trắng nhợt, Bách Hoa công tử thân hình run rẩy, nét mặt kia vốn là định đứng dậy bỏ chạy, nhưng khổ nỗi bị Nhất Chi Mai sống chết ấn chặt xuống, không có cách nào nhúc nhích, ra sức đến mức da mặt có chút xanh.

Một phen sắc mặt biến hóa của bốn người này, ba vị văn nhân còn lại kia đương nhiên không thể nhìn thấy, chỉ là ngó ra ngoài cửa nửa ngày trời cũng chẳng mảy may phát hiện gì, lại đồng loạt quay đầu nhìn Kim Kiền với vẻ khó hiểu.

Kim Kiền vội trưng ra vẻ mặt tươi cười nói: “Thuộc hạ nhất thời hoa mắt, nhìn nhầm, nhìn nhầm”.

“Bao đại nhân, hai thuộc hạ này của ngài sao đều không biết phép tắc gì thế?!”, Bàng thái sư quạu quọ.

Bao đại nhân ôm quyền: “Thái sư chê cười rồi”.

Lúc này Triển Chiêu lại đột ngột đứng dậy, hướng Bàng đại nhân ôm quyền nói: “Triển Chiêu mới rồi mạo phạm Thái sư, cho nên đặc biệt xin nhận lỗi tại đây”.

Hả?!

Một bàn người đồng thời cả kinh, trợn tròn mắt, nhất tề bắn chíu chíu về phía Triển Chiêu, sắc mặt biến đổi khó lường.

Bộ mặt nung núc thịt của Bàng thái sư cứng ngắc như đá, thộn ra như phỗng, miệng mồm há hốc có thể nhét vừa cả quả dưa.

Chỉ thấy Triển Chiêu vén tay áo, khuấy khuấy chiếc muôi gỗ trong tô cháo, múc một bát cháo đầy, bưng đến trước mặt Bàng thái sư nói, “Triển Chiêu xin lấy cháo thay rượu, nhận tội với Thái sư, mong Thái sư không trách lỗi xưa”.

Cháo nóng bốc hơi nghi ngút, hương thơm nức mũi, trên mặt còn có mấy viên tròn tròn trong suốt như thủy tinh nổi lên, tựa như những viên bánh trôi nhỏ xinh trong ngày tết Nguyên tiêu, tinh xảo đẹp mắt, thoạt nhìn thực sự khiến người ta thấy hấp dẫn, cảm hứng ăn uống dâng trào.

Ba người Bạch Ngọc Đường đồng thời kín đáo nhích xa khỏi bàn ăn mấy phần.

Bàng thái sư vẫn duy trì nét mặt trợn mắt há mồm ngẩn ngơ, nhìn chằm chằm bát sứ trước mặt.

Công Tôn tiên sinh khóe mắt đảo qua nét mặt của mọi người, lại thấy Kim Kiền rụt cổ, khẽ mỉm cười, tiếp lời: “Thái sư, nếu Triển hộ vệ đã có thành ý như vậy, Thái sư hãy nể mặt ăn cháo đi”.

Bao đại nhân đôi mắt sắc bén liếc qua người Triển Chiêu, Công Tôn tiên sinh một cái, lập tức gật đầu phụ họa: “Thái sư, nếu Triển hộ vệ đã có lòng nhận sai, mong Thái sư hãy đại nhân đại lượng, bao dung hết thảy”.

Lúc này Bàng thái sư mới hoàn hồn, tiếp nhận bát cháo, lại ngước nhìn lên Triển Chiêu đang cúi đầu rũ mắt một cái, rồi liếc sang Công Tôn tiên sinh với vẻ mặt vô hại, cuối cùng nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Bao đại nhân, lại cúi đầu ngó vào trong bát cháo, do dự một lát, mới không tình nguyện cầm thìa múc một miếng đưa lên miệng.

Mọi người nhìn thấy rất rõ, ngay chính giữa là một viên tròn tròn trong trong nóng hôi hổi.

Chiếc thìa từng tấc một từng tấc một đưa lên đến miệng Bàng thái sư, mặt khác, sáu đôi mắt cũng đồng thời từng tấc một từng tấc một mở to ra, tim cũng từng tấc một từng tấc một nhảy lên cổ họng.

Mắt thấy viên tròn tròn kia sắp trôi vào miệng Bàng thái sư, đột nhiên, bên ngoài thiện đường vang lên một trận huyên náo ầm ĩ, một tạo dịch xông vào, miệng la lên: “Khởi, khởi bẩm đại nhân, phủ Thái sư cho người đến nói có chuyện gấp cần bẩm báo với Thái sư!”.

“Cạch”, bát cháo bị Bàng thái sư đặt trở lại bàn.

Trái tim mọi người nhảy lên đến cổ họng tức thì rơi xuống vỡ tan tành, không khỏi đồng thời nghiến răng hung hăng lườm tạo dịch ở cửa kia.

Tạo dịch kia bị lườm nhất thời giật mình, thộn mặt ra ngay tại chỗ.

“Ngẩn ra đó làm gì?! Còn không đưa người tiến vào cho lão phu!”, Bàng thái sư quát lên.

Tạo dịch trả lời một tiếng rồi vội vàng xoay người, nhưng bước chân còn chưa nhấc lên thì đã bị một người xông vào xô phải làm cho lảo đảo.

“Thái, Thái sư, không hay rồi, trong phủ xảy ra chuyện lớn rồi…”

Chạy vào là một nam tử mặc trang phục gia đinh, tuổi không quá ba mươi, đang phủ phục người quỳ xuống đất, tấm lưng ướt áo, áo trên lưng bị mồ hôi làm cho sũng nước.

“Chuyện gì mà hoảng hốt như vậy?! Cũng không sợ làm mất mặt phủ Thái sư hay sao!”, Bàng thái sư vẻ mặt bực bội nói.

“Dạ dạ dạ, tiểu nhân thất lễ, thất lễ…”, gã gia đinh ra sức khấu đầu.

Bàng thái sư híp đôi mắt hình tam giác: “Nói đi, trong phủ xảy ra chuyện gì?”.

“Khởi, khởi bẩm Thái sư, hòn giả sơn ở hậu hoa viên trong phủ bị nổ rồi…”

Một mảnh im lặng.

Chúng nhân đều cho rằng bản thân đã nghe nhầm rồi, cho nên không một ai hé miệng lên tiếng, chỉ bình tĩnh nhìn gã gia đinh đang quỳ trên đất.

Lát sau, Bàng thái sư mới chậm chạp nói: “Ngươi vừa nói cái gì?”.

“Bẩm Thái sư, hòn giả sơn trong phủ bị nổ rồi.”

Lại là một trận tĩnh lặng.

Đột nhiên Bàng thái sư vỗ mạnh xuống bàn, quát lớn: “Ăn nói hàm hồ, hòn giả sơn trong hậu hoa viên đang yên đang lành, sao nổ được?”.

“Chính, chính là nổ ‘đùng’ một tiếng…”, gã gia đinh vừa khóc vừa nói.

Mục quang của mọi người viu một cái bắn về phía Bàng thái sư.

Chỉ là Bàng thái sư khuôn mặt nung núc thịt giựt giựt loạn lên, liếc mắt một cái bắn thẳng sang đám người Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường với vẻ không sao tin được.

“Thái sư phải chăng nên hồi phủ xem xét một chút…”, Công Tôn tiên sinh đề xuất.

Bàng thái sư trừng đôi mắt tam giác lên, lại đảo tròn trên người bọn Triển Chiêu phía đối diện, cắn răng nói: “Không sao, chẳng qua chỉ là một hòn giả sơn, ngày khác lão phu xây mới là được”.

“Thái, thái sư…”, gã gia đinh kia lại cất tiếng.

“Còn có chuyện gì?”, Bàng thái sư giận dữ quát.

“Những con cá chép vàng trong hồ ở hậu hoa viên đều phơi, phơi trắng bụng… chết rồi…”

“Cái gì?!”, Bàng thái sư gầm lên một tiếng cao ở quãng tám, “Ngươi nói năm mươi hai con cá chép vàng đều chết hết rồi”.

“Dạ…”

Mặt Bàng thái sư bắt đầu trở nên xanh lét.

“Không bằng Bàng thái sư hồi phủ…”, Bao đại nhân cũng đề xuất, vẻ mặt vô cùng thành khẩn.

“Không sao”, Bàng thái sư giậm chân một cái, “Chẳng qua chỉ là mấy con cá, qua vài hôm nữa lão phu mua một mớ về”.

“Thái, Thái sư, còn, còn có…”

“Còn có cái gì?!”

“Nóc… nóc nhà ở thư phòng bay mất rồi…”

“Nóc nhà ở thư phòng sao có thể bay mất?!”

“Chính là ‘rầm rầm rầm, vèo vèo vèo’ rồi bay mất…”, gã gia đinh hoa chân múa tay nói.

Sắc mặt Bàng thái sư bắt đầu biến thành màu lục.

“Thái sư, không bằng….”, lần này ngay cả Triển Chiêu cũng không nghe tiếp được nữa.

“Không… không sao, cùng lắm thì lão phu lại xây một thư phòng mới”, Bàng thái sư vẫn sống chết nhìm chằm chằm vào Triển Chiêu, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Thái… Thái sư…”

“Lại chuyện gì nữa?!”

“Nền đất trong phòng ngủ của Thái sư bị sụt một hố lớn, cả giường cũng bị chôn trong đó…”

“Cái gì?!”, Bàng thái sư nhất thời mặt mũi trắng bệch, thân hình phì lủ loạng choạng, chực ngã ra sau.

May mà Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh nhanh tay nhanh mắt, mỗi người một bên đỡ lại, mới giúp cho Bàng thái sư tránh được một kiếp dập đầu xuống đất.

“Thái sư vẫn nên mau hồi phủ thì hơn”, Công Tôn tiên sinh bên cạnh lời lẽ rất khẩn thiết.

“Thái sư vẫn nên nhanh chóng hồi phủ khắc phục hậu quả mới là thượng sách”, Bao đại nhân bên cạnh đề xuất ý kiến chuyên nghiệp.

Bàng thái sư thở hồng hộc một lát, mới dần điều hòa lại, đôi mắt tam giác mờ tịt lảo đảo một vòng mới bình tĩnh nhìn Bao đại nhân, run giọng nói: “Phủ… phủ của lão phu xảy ra chuyện lớn, mong… mong Bao đại nhân và Triển hộ vệ hộ tống lão phu hồi phủ…”.

“Trên dưới Khai Phong phủ tất sẽ dốc toàn lực”, Bao đại nhân dứt khoát đáp ứng.

Kim Kiền bên cạnh thấy thế thầm cảm khái không thôi, sùng kính vạn phần:

Chậc chậc, thái độ cố chấp của lão cua này thực đáng kính đáng khen, hang cua sắp bị lật tung đến trời rồi, vậy mà vẫn “trung trinh kiên định” nhớ thương Tiểu Miêu.

Có điều, giả sơn, hồ nước, nóc nhà, hố đất…

Kim Kiền đưa mắt sang nhìn Bạch Ngọc Đường, khuôn mặt chẳng chút che giấu ý cười, bắt đầu quạt phành phạch phành phạch, lại quay về Triển Chiêu, lúc đầu vẻ mặt kinh ngạc, sau lại trở nên bình tĩnh, còn có Nhất Chi Mai mặt tràn ngập thú vị cùng với Bách Hoa công tử có chút mờ mịt không hiểu, cho đến Bao đại nhân đã dự liệu trước mọi việc, Công Tôn tiên sinh thì toàn thân phát tán ra ánh hào quang rực rỡ chói mắt vô hại. Hôm nay hành động, phản ứng của lão Bao và Công Tôn Trúc Tử bỗng nhiên có một tầng ý nghĩ thâm sâu:

Những biến hóa dị thường trong hang cua chẳng lẽ Hắc Bạch song sát ủ mưu?

Nếu thật là như thế thì chẳng trách hai vị ấy hôm nay lại trấn tĩnh lạ thường, vững như núi Thái Sơn, an tĩnh như gái tơ[2], có điều nghe ý tứ này… giả sơn quy về sơn, hồ nước quy về thủy, nóc nhà quy về thiên, hố đất quy về địa…

Sơn, thủy, thiên, địa hay cho một khí thế hào hùng, thế trận hoa lệ, hơi thở âm vang, chẳng có nhẽ lão Bao và Công Tôn Trúc Tử lại tìm được sự viện trợ của bốn con chuột nào đó với những năng lực đặc biệt: năng lực chịu được khó khăn, năng lực chiến đấu, năng lực công kích vượt ải, và năng lực làm loạn…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.