Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Quyển 14 - Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ-Chương 348 : Chương 109




Nói đến đây, Bạch Ngọc Đường đột nhiên biến sắc, quát lên với Triển Chiêu: “Triển Chiêu, một thân thương tích của ngươi vì sao một chữ cũng không đề cập tới, còn làm ra vẻ bình thường quyết đấu với ta nữa, ngươi, ngươi…”, được nửa câu, Bạch Ngọc Đường giận dữ tới mức không nói tiếp được nữa.

“Triển mỗ chỉ muốn thu hồi lại Thượng Phương bảo kiếm.”

“Ngươi cái tên này…” Bạch Ngọc Đường nghiến răng nghiến lợi mắt nhìn Triển Chiêu hồi lâu, rồi quay đầu đi, giận dỗi nhìn xuống lòng hồ.

Nhất thời tĩnh lặng.

Đột nhiên, một giọng nói yếu ớt vang lên:

“Bốn, sáu, tám… mười hai… mười ba…”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không hẹn cùng đồng thời quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy Kim Kiền sắc mặt trắng bệch, ngón tay chỉ thẳng vào lưng Triển Chiêu lẩm bẩm tự nói.

“Tiểu Kim, ngươi đếm cái gì đấy?”, Bạch Ngọc Đường khó hiểu.

“Mười ba… mười lăm… mười sáu…”

“Kim hiệu úy?”, Triển Chiêu nhíu mày.

“Mười sáu, mười sáu vết sẹo…”, đôi mắt nhỏ của Kim Kiền chớp một cái, cả người giật lên đùng đùng, suýt nữa thì ngã nhào khỏi thuyền.

Hai thân hình đồng thời nháng lên, mỗi người một bên túm chặt lấy Kim Kiền.

“Tiểu Kim?”

“Kim hiệu úy?!”

Hai mắt Kim Kiền trống rỗng, ngơ ngác nhìn xung quanh, mục quang dừng lại trên người Triển Chiêu giây lát, đột nhiên ngồi thẳng người dậy, móc túi thuốc từ trong người, dốc hết ra, đem nào lọ nào bình bỏ hết ra ngoài, chọn lấy mấy lọ, mở nắp, đổ thuốc bột ra, rồi dùng tốc độ nhanh như chớp bộp bộp xoa trét lên người Triển Chiêu.

Triển Chiêu tránh không kịp, chỉ cảm thấy lưng nhói lên một trận đau thốn, rồi lại thấy man mát, mùi thuốc gay mũi xộc thẳng lên mặt.

Chỉ thấy hai mắt Kim Kiền phát sáng, lẩm nhẩm: “Cầm máu, giảm nhiệt…”.

“Kim hiệu úy?”

Lại là mùi thuốc nhàn nhạt.

“Giảm đau, sinh cơ…”

“Kim hiệu úy!”

“Đúng đúng, đây là ‘Tân hoạt mỹ phu tán’…”

Đột nhiên, hương hoa ngào ngạt phát tán ra…

“Kim Kiền!”, Triển Chiêu túm lấy cánh tay Kim Kiền, đen mặt gắt lên, “Ngươi đang làm cái gì?”.

Chỉ thấy Kim Kiền nhìn phía sau lưng Triển Chiêu, gật gật đầu, khuôn mặt tràn ngập vẻ hài lòng, nói: “Triển đại nhân, miệng vết thương đã xử lý ổn thỏa, nhất định sẽ không để lại sẹo dù chỉ một vết nhỏ!”.

Ngửi thấy hương thơm nồng nặc phát tán từ trên người Triển Chiêu, cuối cùng Bạch Ngọc Đường không nhịn được nữa, phì cười thành tiếng: “Ha ha, không để lại sẹo… Mèo thối biến thành mèo thơm, như thế rất tốt, rất tốt… ha ha, khụ khụ…”

Triển Chiêu vội vàng đưa tay ra sau lưng muốn lau đi thuốc bột, nhưng lau được mấy cái, hương thơm lại càng nồng hơn, khuôn mặt tuấn tú bất giác giật giật: “Kim hiệu úy, khử mùi hương này đi!”.

“Tuyệt đối không được, Triển đại nhân!”, Kim Kiền trừng mắt, “Nếu muốn không để lại sẹo, loại ‘Tân hoạt mỹ phu tán’ này không thể thiếu, nếu như khử hương thơm này đi, công hiệu chắc chắn sẽ giảm mạnh…”.

“Triển mỗ không phải là nữ tử, để lại vài vết sẹo có gì đáng ngại?!”, Triển Chiêu trầm giọng gắt, “Mau mau khử mùi hương này đi!”.

Kim Kiền chớp chớp mắt, đột nhiên biến sắc, ôm ngực khóc lóc: “Nếu Công Tôn tiên sinh thấy Triển đại nhân mang một thân thương tích trở về, trách tội xuống, sợ là… sợ là… Triển đại nhân ơi, lẽ nào ngài nỡ giương mắt nhìn thuộc hạ bị phạt, thấy chết mà không cứu…”.

Triển Chiêu nhíu chặt hàng lông mày, khẽ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, ngưng một chút, lại hít sâu hơi nữa, mới từ từ mở mắt ra, nhìn Kim Kiền một cái, vẻ mặt lạnh lùng mặc lại y phục, lách mình ngồi xuống phía trước thuyền, mặc cho gió hồ vi vút thổi áo bay phần phật.

Nhưng điều kỳ lạ là, hương thơm ngào ngạt trên người kia chẳng những không giảm, ngược lại còn có xu hướng nồng đượm thêm, ngập tràn bốn phía, khiến cho lão lái đò đang chèo thuyền cứ ngoái đầu liên tiếp, nhìn ngó xung quanh.

“Khụ khụ… Tiểu Kim…”, cuối cùng Bạch Ngọc Đường cũng chầm chậm thở ra, xáp lại bên cạnh Kim Kiền, nói nhỏ, “Hương thơm này khi nào mới có thể tan đi?”.

“Khoảng năm, sáu ngày…”, Kim Kiền không chắc chắn đáp.

“Năm, sáu ngày… khụ khụ”, Bạch Ngọc Đường lại cười vang một trận.

Trên đầu thuyền, Triển Chiêu cơ hồ lại bắt đầu phát ra sát khí.

Kim Kiền nhìn bóng lưng Triển Chiêu, rụt rụt cổ, thầm nghĩ:

Tiểu Miêu ơi Tiểu Miêu, ngài đừng trách tôi không trượng nghĩa, nếu không phải sợ lão Công Tôn Trúc Tử mà thấy một thân thương tích của ngài liền nổi trận lôi đình, gió bay bão nổi, tôi cũng không gấp đến độ phải dùng loại ‘Tân hoạt mỹ phu tán’ này đâu, chẳng qua chỉ có tí “hương thoảng” thôi, Triển đại ngân ngài hãy cố gắng chịu đựng đi.

Bạch Ngọc Đường khó nhọc ngưng tiếng cười, ghé vào mạn thuyền thở hổn hển cả một lúc lâu, mới từ từ bình thường lại, ngẩng mặt lên nói: “Có điều Ngũ gia vô cùng hiếu kỳ, rốt cuộc là kẻ nào lại có bản lĩnh làm Tiểu Miêu bị thương đến như vậy, Bạch ngũ gia muốn gặp người này một chút”.

Bóng lưng Triển Chiêu khẽ động: “Chẳng qua là Triển mỗ nhất thời sơ ý…”

“Sơ ý?”, Bạch Ngọc Đường nhướng mày, “Có thể khiến Tiểu Miêu ngươi vốn tính cẩn trọng phải sơ ý, đích thực cũng có vài phần bản lĩnh, rốt cuộc là kẻ nào?”.

“…”

Con ngươi đảo mấy vòng, trong đôi mắt hoa đào phát ra hàn ý: “Chẳng lẽ là cái tên tiểu tử đeo mặt nạ đến náo loạn Hãm Không đảo?”.

“Không phải!”, Triển Chiêu bỗng đề tiếng nói, “Chỉ là mấy tên tiểu tặc, Triển mỗ nhất thời sơ ý nên mới bị thương”.

“Tiểu tặc…”, Bạch Ngọc Đường nhìn lom lom vào bóng lưng Triển Chiêu, cười khẩy nói, “Xem ra mấy tên tiểu tặc này lai lịch cũng không nhỏ đâu…”.

Sau một hồi trầm mặc, Triển Chiêu mới khe khẽ mở miệng, âm thanh theo gió truyền đến, dường như có chút nghiêm trọng.

“Kim hiệu úy, sau khi lên bờ tức tốc trở về Khai Phong phủ báo cho đại nhân biết, nói rằng Thượng Phương bảo kiếm ít ngày nữa sẽ tìm về, xin đại nhân chớ lo lắng.”

“A?”, Kim Kiền nghe xong không khỏi kinh ngạc, “Triển đại nhân… đây là vì sao…”.

“Kim hiệu úy không cần hỏi nguyên cớ, cứ y lời căn dặn của Triển mỗ mà hành sự.”

Gì?

Kim Kiền chớp chớp mắt, nghĩ bụng:

Hơ! Con mèo này hôm nay đổi tính hay uống nhầm thuốc vậy nhỉ? Ngày thường trong công việc chỉ hận không khiến cho mình mệt chết đi, sao bây giờ lại tốt bụng như vậy, chuyện tìm Thượng Phương bảo kiếm, vấn đề hóc búa cỡ này lại không để cho mình trợ giúp, ngược lại còn sai mình về Khai Phong phủ báo cáo trước… Như thế há không phải là chẳng những không cần phải bôn ba vất vả lao vào nguy hiểm nữa, lại còn có thể bớt đi một khoản lớn chi phí trên đường đi! Chậc chậc, hiếm khi nào Tiểu Miêu mở lòng từ bi, nếu mình mà không nhận chẳng hóa ra phụ lòng người tốt ư…

Nghĩ đến đây, Kim Kiền không khỏi nhướng mày sung sướng, thẳng người lên, hai tay ôm quyền định đáp ứng, nhưng vừa mới ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng thẳng như cán bút của Triển Chiêu phía đầu thuyền, gió hồ phất qua, tay áo tung bay, bóng áo lam tựa hồ có chút lay động phiêu phất.

Chậc, Tiểu Miêu hình như gầy đi một vòng…

Ôi chao!

Trong đầu Kim Kiền đột nhiên vang lên hồi chuông cảnh báo, tất cả những hình ảnh chồng chéo lên nhau, trước mắt như hiện ra hình ảnh Công Tôn tiên sinh với khuôn mặt nho nhã, vuốt râu cười nói:

“Kim hiệu úy, bây giờ Triển hộ vệ ở đâu?”

“Đi tìm Thượng Phương bảo kiếm rồi…”

“Vì sao Kim hiệu úy không cùng đi?”

“Triển đại nhân lệnh cho thuộc hạ hồi phủ trước.”

“Vì sao lại lệnh cho Kim hiệu úy hồi phủ trước?”

“Triển đại nhân không nói rõ lý do…”

“Vậy là Triển hộ vệ một mình hành động?”

“Còn có Bạch Ngọc Đường đồng hành…”

“Triển hộ vệ vẫn bình an chứ?”

“Bị mấy vết thương nhẹ, không có gì đáng ngại…”

“À…”, khuôn mặt nho nhã tươi cười từ từ tan biến đi, Bạch diện la sát dần hiện hình, “Nay Thượng Phương bảo kiếm không rõ tung tích, Kim hiệu úy không hỏi rõ nguyên do, chẳng biết duyên cớ, lại để Triển hộ vệ một mình lâm vào hiểm nguy. Kim hiệu úy thân là Tòng hiệu úy lục phẩm, lại tự ý rời bỏ chức trách, ngay cả một thường dân áo vải như Bạch Ngọc Đường cũng không bằng, Khai Phong phủ còn giữ ngươi lại làm gì?! Còn không mau cuốn gói rời đi!”.

Kim Kiền cả người run rẩy, lập tức hoàn toàn tỉnh ngộ, ôm quyền cao giọng hô: “Thượng Phương bảo kiếm một ngày chưa tìm thấy, thuộc hạ ngày đó quyết không hồi phủ!”.

Tiếng hô này, mạnh mẽ mười phần, chính khí lẫm liệt khiến Bạch Ngọc Đường cũng không khỏi liếc mắt.

Triển Chiêu chậm rãi quay đầu lại, sắc mặt sa sầm nói: “Kim hiệu úy, đây là mệnh lệnh!”.

“Thuộc hạ thề cùng tiến thoái với Triển đại nhân, thề cùng tồn vong với Thượng Phương bảo kiếm!”, Kim Kiền lại đề tiếng cao hơn mấy lần nói.

“…” Triển Chiêu nhìn chằm chằm Kim Kiền, đôi mày lưỡi mác nhăn nhúm, thở dài, rồi quay đầu đi thấp giọng nói, “Nếu đã như vậy, Triển mỗ cũng không cưỡng ép”.

“Tạ Triển đại nhân thành toàn”, cuối cùng Kim Kiền cũng thở phào nhẹ nhõm.

“… Chỉ là… nếu như…”, tiếng Triển Chiêu ngắt quãng truyền theo gió, “Nếu có điều gì ngoài ý muốn… Kim hiệu úy hãy cẩn trọng trong mọi việc…”.

“Triển đại nhân an tâm, thuộc hạ dù phải liều cả tính mạng cũng sẽ bảo vệ đại nhân chu toàn!”, Kim Kiền vỗ ngực một cái nói.

“…”

Bạch Ngọc Đường hết nhìn người này lại ngó sang kẻ kia, rồi bắt chéo hai chân, ngắm nhìn phong cảnh mặt hồ phía đằng xa, nhếch môi nói, “Người của Khai Phong phủ… a…”.***

Đệ nhất thần trộm Nhất Chi Mai, trên giang hồ đánh giá về người này, chỉ có mười sáu chữ: “Mai nở hương thầm, thanh thanh mỹ tửu, nền tuyết không dấu, tay thần vơ vét”.

Giang hồ đồn rằng: Cho dù là mũ rồng cẩn châu của Thiên tử đương triều, hay ba thanh trảm đao của Khai Phong phủ, hoặc bức hoành phi trước Tụ Nghĩa sảnh của Hãm Không đảo, chỉ cần người này muốn, đều có thể thuận tay trộm được.

Bất cứ người nào trên giang hồ cũng biết: Người này một thân cổ quái, phàm là sau khi trộm bất cứ vật gì, cũng lưu lại một đóa mai trắng vẽ bằng phấn để ghi nhớ.

Tất cả người trên giang hồ đều nói: Người này khinh công tuyệt đỉnh, đạp tuyết không vết, so với “Ngự Miêu” Triển Chiêu vang danh tứ hải và Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường cũng chẳng mảy may thua kém.

Giang hồ đồn đại: Người này yêu rượu như mạng, ở đâu có rượu ngon là có thể tìm được người này ở đó.

Lời đồn này mấy phần thật, mấy phần giả, chẳng ai biết rõ.

Nhưng có tin đồn, phú hộ giàu nhất Giang Nam từng dùng một trăm bàn rượu Trúc Diệp Thanh cực phẩm để đổi lấy bảo vật gia truyền bị người này trộm mất.

Từ sau đó, phàm là các quán rượu ở Giang Nam có vài phần danh tiếng, tất cả đều dựng trước cửa một tấm biển hiệu, trên đó vẽ một đóa hoa mai màu trắng, ghi là rượu ngon tiệm nhà mình đã từng bị Nhất Chi Mai trộm.

Trong một quãng thời gian, những kẻ tới cửa trả thù, xông tới đòi nợ, hay ái mộ danh tiếng phẩm rượu, hoặc đơn thuần là muốn xem náo nhiệt, đều lũ lượt nối nhau đến, rầm rập rầm rập làm cho một vùng Giang Nam chướng khí mù mịt, tối tăm rối loạn.

Cuối cùng quan phủ đặng chẳng dừng phải hạ nghiêm lệnh, cưỡng chế bắt bỏ đi những tấm biển hiệu hoa mai, khi ấy mới đánh tan được một trường phong ba này.

Nhưng Giang Nam phủ lại có một tửu lâu không để ý đến nghiêm lệnh của quan phủ, trắng trợn trưng biển hiệu hoa mai, quan phủ cũng phái người cưỡng chế tháo xuống mấy lần, ầm ĩ huyên náo một hồi. Nhưng điều kỳ lạ chính là ngày hôm trước biển hiệu bị quan phủ mang đi, sáng sớm hôm sau biển hiệu lại quay về với tửu lâu, dần dà quan phủ cũng chẳng có biện pháp gì, phất tay mặc kệ, bỏ mặc chuyện này.

Nguyên nhân trong đó, có nhiều phỏng đoán khác nhau.

Ai ai cũng biết: Tửu lâu này nhất định có quan hệ chặt chẽ với Nhất Chi Mai, nên biển hiệu bị quan phủ dỡ đi, ắt là được Nhất Chi Mai trộm về.

Là thật hay giả, khó mà nói rõ.

Nhưng nếu có ai đó tìm Nhất Chi Mai thì nhất định sẽ tới tửu lâu này.

Nay, tấm biển hiệu hoa mai bên ngoài tửu lâu vẫn sừng sững treo đó, còn tửu lâu vẫn đông nườm nượp, khách đến như trẩy hội.

Tửu lâu có ba tầng, nằm ở ven sông, ngồi trong uống rượu có thể nhìn hàng dương liễu thướt tha bên sông, mỗi khi có gió thổi qua, hương rượu lãng đãng, đàn sáo quanh tai, tâm hồn phơi phới, quả thực có ý vị “Nâng chén đón gió, đời người được mấy đâu”. Vì vậy, tửu lâu này có tên là “Lâm Phong lâu”.

***

Hoàng hôn, ánh đèn mới lên, trong Lâm Phong lâu khách khứa đông đúc, náo nhiệt vô cùng.

“Tiểu nhị, bên này thêm hai đĩa rau!”

“Có ngay!”

“Tiểu nhị, thêm trà!”

“Khách quan chờ chút, lập tức sẽ mang lên!”

Một tiểu nhị chít khăn trên đầu vung vẩy khăn lau đi qua đi lại giữa đám khách như con thoi, luôn miệng trả lời, bận rộn đến mức chân không chạm đất, mồ hôi đầy mặt.

Một cơn gió sông thổi tới, mang theo hơi mát cũng đưa đến một mùi hương thơm ngát.

Mùi hương này thanh nhã dịu nhẹ, thoang thoảng thôi nhưng bay rất xa, trong đó lại hàm chứa hương cỏ xanh như có như không, phảng phất như mai vàng ánh trên nền tuyết, lại như hoa đào lất phất, ngơ ngẩn tâm hồn.

Chúng khách trong Lâm Phong lâu không hẹn mà cùng đồng thời đưa mắt nhìn về phía cửa lớn, tìm kiếm nơi phát ra mùi hương đó.

Chỉ thấy đằng xa có hai người một trước một sau chậm rãi đi tới, một người y phục trắng như tuyết, một người áo lam thanh nhã nhẹ nhàng.

Người đi đầu, áo trắng phất phơ, phong thái tuấn mỹ, đôi mắt anh đào, gió mát hiu hiu, đẹp thay một mỹ nhân. Nếu không phải anh khí giữa mi tâm biểu thị rõ người này là thân nam nhi, nhất định tất cả đều cho rằng đó phải là một tuyệt sắc giai nhân.

Người đi phía sau, vận áo lam, thân hình cao ráo, dung mạo tuấn tú nho nhã, khí chất oai hùng lẫm liệt, đôi mắt đen láy lấp lánh trong veo như nước, mỗi khi chuyển động, ánh mắt ấy lại sáng lấp lánh, hệt như có trăm ngàn vì sao thu vào trong ấy.

Trong một thoáng, chúng nhân đều nhìn đến ngơ ngẩn, ngay cả tiểu nhị bình thường nhanh nhẹn là thế cũng ngây người đứng nguyên tại chỗ, quên cả tiến lên mời chào.

Chúng nhân đều chung một tiếng lòng, hương thơm như thế, khí chất như vậy, phải chăng hai người họ là tiên nhân hạ phàm?

“Này… tiểu nhị, nhìn đủ chưa… nếu nhìn đủ rồi thì mau dọn chỗ mời chúng tôi ngồi xuống… đói chết rồi…”, đột nhiên, một giọng nói uể oải vang lên cắt đứt những suy nghĩ mơ màng của chúng nhân.

Ánh mắt mọi người di chuyển, lúc này mới phát hiện, thì ra bên cạnh hai vị tiên nhân còn có một thiếu niên theo cùng, vận áo xám, đôi mắt nhỏ mệt mỏi vô thần, sắc mặt trắng bệch, đang huơ tay với tiểu nhị.

Lúc này tiểu nhị mới hoàn hồn lại, vội vàng trưng ra vẻ mặt tươi cười, vung chiếc khăn lau, cao giọng nói: “Hai vị… ba vị khách quan, mời lên lầu…”.

Dứt lời, liền đi trước dẫn đường lên lầu trên.

Thiếu niên áo xám vội vàng đi theo, người thanh niên áo trắng liếc người áo lam phía sau, môi nhướng lên thành nụ cười, cũng nối gót bước theo.

Người áo lam đi sau cùng, nhìn hai người phía trước một cái, mới từ từ nhích người dùng tốc độ thong thả một cách lạ lùng đi theo sau.

Thân hình người này vừa động, hương thơm liền ập tới, khiến chúng nhân rúng động. Lúc này mọi người mới sáng tỏ, thì ra mùi hương kia vốn xuất phát từ chàng thanh niên nho nhã này, không khỏi kinh ngạc tán thán.

“Ôi chao, một đại nam nhân, sao lại giống như bọn đàn bà người đầy mùi son phấn thế?”, có người cười mỉa nói.

Những lời này vừa thốt ra, lập tức đưa đến một tràng mắng chửi:

“Ngươi thì biết cái gì, đây gọi là người thế nào thì đi với hương thế ấy, phong tư tuyệt đỉnh của người này phối với hương thơm cao quý nhường ấy, chỉ có một chữ thôi: Tuyệt!”

“Phải nói là, một kẻ phàm phu tục tử như ngươi làm sao hiểu được sự huyền ảo trong nét phong nhã ấy?!”

“Không biết thì đừng có ăn nói bậy bạ!”

Không biết là vị văn nhân nào bỗng dưng cao hứng còn thốt ra một câu thơ:

“Gió thổi quỳnh hương ngát tửu lầu… Kỳ diệu thay, kỳ diệu thay!”

Thân hình người áo lam đột nhiên khựng lại, nhiệt độ xung quanh thoáng chốc hạ xuống, một cơn gió lạnh không biết từ đâu gầm gào thổi tới, chúng nhân nhất thời kinh hãi.

Đột nhiên, trước mắt lóe lên, chỉ thấy thiếu niên vừa mới lên đã lại vọt trở xuống, miệng lắp bắp, “Triển… khụ, công tử, tục ngữ nói người là sắt, cơm là thép, đói rã rời đến choáng váng, chúng ta ăn cơm trước, ăn cơm trước!”, rồi túm lấy người thanh niên áo lam kéo lên lầu.

Chúng nhân phía dưới lại có ảo giác như vừa dạo một vòng qua Quỷ môn quan trở về.

***

“Giáo huấn năm bọn Đăng Đồ Tử[3], đập vỡ bảy cái bàn trà, bóp nát hai mươi chén trà… Miêu đại nhân, trên đường đi này ngài cũng thật bận rộn đó!”

[3] Xem chú thích tập 2 trang 41

Bạch Ngọc Đường vắt một chân lên tay vịn ghế ngồi, ngón tay gõ mặt bàn, nhìn Triển Chiêu cười đùa.

Triển Chiêu đối diện trừng mắt liếc Bạch Ngọc Đường một cái, lạnh giọng nói: “Bạch huynh chớ quên, hai đám Đăng Đồ Tử cũng là vì Bạch huynh mà đến!”.

Nụ cười trên khuôn mặt Bạch Ngọc Đường cứng lại, khóe môi giật giật, trừng mắt nhìn Kim Kiền, nói: “Tiểu Kim, lúc nào ngươi mới có thể đem một thân tanh hôi của Tiểu Miêu khử đi? Dọc đường đi mời gọi đến một đám ong bướm thích vờn hoa hút mật, thực là phiền phức!”.

Triển Chiêu cũng đồng thời trừng mắt nhìn Kim Kiền.

“Cái này…”, một giọt mồ hôi lạnh chảy dọc trên trán Kim Kiền, “để thuộc hạ suy nghĩ một chút…”.

“Còn phải suy nghĩ?!”, Bạch Ngọc Đường vỗ bàn, “Nghĩ trọn hai ngày trời rồi mà chẳng mảy may có chút tiến triển gì! Xú miêu bị người ta đùa giỡn thì cũng thôi đi, nhưng ngay cả Bạch ngũ gia ta cũng bị liên lụy, sau này Bạch Ngọc Đường hành tẩu giang hồ thế nào hả?!”.

“Ngũ gia đừng nóng, đừng nóng…”, Kim Kiền vội vàng nặn ra vẻ mặt tươi cười vỗ về chuột trắng nhỏ đang xù lông giận dữ, “Kim Kiền nhất định sẽ tận lực, tận lực!”.

Chậc, tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng “Tân hoạt mỹ phu tán” này vốn là tôi dốc hết tâm huyết sáng tạo ra nhằm mục đích bán cho các phu nhân, tiểu thư nhà giàu kiếm tiền, có bốn ưu điểm lớn là: “xóa sẹo”, “đẹp da”, “hương thơm nhẹ nhàng” và “thêm phần phong tình yểu điệu”, nay bị bức bách bất đắc dĩ phải dùng trên người Tiểu Miêu, xuất hiện di chứng thì tôi cũng chào thua, nhất thời một chốc một lát không nghĩ ra biện pháp gì…

Nói tới trên đường đi, những thằng cha đùa giỡn Tiểu Miêu tốp nọ nối tiếp tốp kia, chọc ghẹo chuột bạch cũng xếp thành hàng dài, hết lần này đến lần khác chẳng thèm quan tâm hỏi han gì đến tôi, phụ nữ chính hiệu con nai vàng, tâm tình tôi cũng phức tạp lắm chứ bộ…

Triển Chiêu thấy Kim Kiền co rúm lại thành cục, thở dài nói:

“Bạch huynh, Kim hiệu úy đã tận lực rồi, đợi thêm mấy ngày nữa cũng không vấn đề gì…”

“Không vấn đề gì…”, Bạch Ngọc Đường hừ lạnh một tiếng, “thời gian giáo huấn đám Đăng Đồ Tử thành đầu heo sao ngươi không nói là ‘không vấn đề gì’ đi…”.

“Đánh đám Đăng Đồ Tử kia thành đầu heo hình như là Bạch huynh chứ không phải là Triển mỗ.”

“Dù thế nào cũng đều là do ngươi dẫn dụ đến…”

“Bạch Ngọc Đường!”

“… Cái đó… ba vị khách quan, có thể gọi món chưa ạ?”

Tiểu nhị đứng cạnh bàn chân đã tê dại nhức mỏi, cuối cùng không nhịn được phải mở miệng.

Hai người Triển, Bạch đồng thời im tiếng, trừng mắt lườm nhau.

“Chỗ các ngươi có món gì đặc sản…”, Bạch Ngọc Đường liền khôi phục lại dáng vẻ hiệp khách.

Tiểu nhị thở phào hai tiếng, đáp: “Quy định của bản tiệm có chút đặc biệt, ba vị khách quan không ngại nghe một chút chứ.”

“Ồ? Quy định gì?”

“Nếu khách quan chỉ đến để dùng cơm uống rượu, đồ ăn, rượu nhạt giữ nguyên giá gốc; nếu khách quan muốn hỏi thăm tin tức, giá đồ ăn, rượu tăng gấp đôi; nếu khách quan muốn hỏi hành tung của Nhất Chi Mai, giá đồ ăn, rượu của tiệm chúng tôi thu gấp ba lần. Ba vị khách quan chọn loại nào?”

Ba người nghe mà đồng thời kinh ngạc.

Kim Kiền há hốc mồm, mắt phát sáng, thầm nghĩ:

Cách kiếm tiền như vậy thực là thượng sách, ông chủ của tửu lâu này quả là một vị cao nhân, có cơ hội nhất định phải diện kiến một lần, học mót một hai chiêu mới được!

Mà Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường sắc mặt sa sầm, ánh mắt sáng quắc nhìn tiểu nhị.

Tiểu nhị vội vàng giải thích: “Không giấu gì ba vị khách quan, từ khi bản tiệm treo biển hiệu hoa mai, khách nhân của bản tiệm có quá nửa là đến vì Nhất Chi Mai, cho nên ông chủ liền lập ra quy định này, phàm là khách nhân tới đây, đều nói như thế”.

Lúc này Triển, Bạch hai người mới dần hòa hoãn sắc mặt.

Triển Chiêu nghĩ một chút, mở miệng nói: “Chúng tôi chọn…”

“Gì cũng không chọn!”, Bạch Ngọc Đường đột nhiên mở miệng cắt lời Triển Chiêu, nhướng mày cười nói, “Chúng tôi muốn trực tiếp gặp Nhất Chi Mai!”.

“Hả?!”, tiểu nhị, Kim Kiền cùng kinh ngạc.

Triển Chiêu nhíu chặt chân mày: “Bạch huynh!”.

Bạch Ngọc Đường híp đôi mắt anh đào, chậm rãi nói từng chữ: “Chúng tôi muốn – trực – tiếp – gặp – Nhất – Chi – Mai!”.

Hai mắt tiểu nhị càng lúc càng trợn to, hô hấp càng ngày càng gấp, sắc mặt từ trắng đổi sang đỏ, từ đỏ biến thành tím, đột nhiên quay phắt người, nhấc chân chạy như điên, hai tay quơ loạn, dùng chất giọng lớn đến mức cả tửu lâu cũng đều nghe thấy hô lên: “Ông chủ, ông chủ, rốt cuộc cũng có người tới khiêu chiến rồi!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.