Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Quyển 14 - Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ-Chương 347 : Chương 108




Trên Hãm Không đảo tuy không có kỳ trân dị bảo gì nhưng cũng có không ít những vật phẩm quý giá như vàng bạc, ngọc ngà, tranh quý…, thế nên khố phòng của Hãm Không đảo được coi là một trong những cấm địa, cửa sổ khóa kín, trong viện canh giữ chặt chẽ, lại thêm danh tiếng của Ngũ thử Hãm Không đảo ở bên ngoài, nên những tên tiểu tặc trộm đạo trên giang hồ tất nhiên không dám có ý đồ gì, chúng nhân đều nói: Khố phòng của Hãm Không đảo còn an toàn gấp mấy lần so với khố phòng của quan phủ.

Trông giữ khố phòng là một quản sự họ Hồ, tuổi ngoài năm mươi, tính tình cẩn trọng, đã tiếp quản khố phòng hai mươi năm có lẻ, đến nay chưa từng xảy ra sai sót. Nhưng mấy ngày nay người này lại luôn thấp thỏm lo sợ, ăn không biết ngon, đêm không chợp mắt, không vì điều gì khác mà chính là một thanh bảo kiếm hết sức quan trọng do Ngũ gia mang về từ Đông Kinh Biện Lương.

Kỳ thực nếu luận về bảo kiếm, trên Hãm Không đảo tất không thiếu, mà lại toàn là những chí bảo giang hồ khó cầu, cho nên lúc Ngũ gia thuận tay đem thanh bảo kiếm kia bỏ vào trong khố phòng thì Hồ quản sự cũng chẳng thấy có vấn đề gì cả. Nhưng từ sau khi vị Hiệu úy họ Kim giày vò cho một phen, ai ai trên Hãm Không đảo này cũng đều biết bảo kiếm kia chính là Thượng Phương bảo kiếm danh tiếng lẫy lừng của phủ Khai Phong. Lúc này thì Hồ quản sự sợ đến choáng váng, chỉ lo Thượng Phương bảo kiếm có sơ sót gì, thế nên buổi tối phái thêm nhân thủ, tăng cường tuần tra, đến cả chìa khóa khố phòng cũng luôn mang bên người, không tách rời một giây phút nào, đêm ngày khấn vái, ngày mong đêm ngóng, chỉ trông Triển gia của Khai Phong phủ nhanh nhanh tới đem Thượng Phương bảo kiếm đi mau.

Nhưng Triển gia của Khai Phong phủ cũng thật kỳ lạ, để cho người ta đợi trọn năm ngày mới đủng đỉnh đến. Hồ quản sự nghe tin thở phào nhẹ nhõm, thừa dịp gã gia đinh đến khố phòng lấy ngân lượng liền xác nhận lại nơi để Thượng Phương bảo kiếm, nhưng vừa mới nhìn một cái đã kinh hãi, hồn vía bay mất một nửa. Thượng Phương bảo kiếm vốn nằm ngay ngắn trên giá kiếm chính giữa khố phòng giờ đã không cánh mà bay.

Hồ quản sự không dám chậm trễ, vội vàng phái tên gia đinh đến lấy ngân lượng đi thông báo cho mấy vị chủ nhân, còn mình thì đích thân canh giữ trước cửa khố phòng.

Lát sau đã thấy một bóng trắng vút đến hệt như hồng nhạn chớp lóe, bộp bộp liền xông tới, đó chính là Ngũ gia Bạch Ngọc Đường.

“Ngũ… Ngũ gia, Thượng Phương bảo kiếm…”

Hồ quản sự chỉ mới nói được nửa câu đã thấy bóng trắng trước mặt lóe lên một cái, Bạch Ngọc Đường xông vào khố phòng, bóng trắng lướt đi xem xét khắp nơi.

Lúc này Hồ quản sự lòng nóng như lửa đốt, sốt ruột đến độ mồ hôi đầy mặt, cũng không biết vì sao mà sau lưng cứ lạnh run từng hồi, lẩy bẩy cả người.

Mà trong khố phòng thân hình Bạch ngũ gia như cơn gió, cước bộ mau lẹ, xem xét tìm kiếm bốn phía hồi lâu mới quay đầu nhìn ra cửa lớn, cũng không biết thấy cái gì mà nhất thời biến sắc. Phải chăng Hồ quản sự hoa mắt, Ngũ gia vốn trời không sợ đất không sợ mà dường như phải rùng mình một cái.

Nhìn theo ánh mắt của Ngũ gia quay đầu lại, thì thấy bên ngoài cửa khố phòng có một người đang đứng, mày mắt sáng lấp lánh, dung mạo tuấn tú, so ra cũng chẳng kém gì Ngũ gia nhà mình vốn tướng mạo phi phàm hiếm thấy, chỉ là một thân khí thế này…

Vù vù vù vù… Ào ào ào ào…

Lúc này Hồ quản sự chỉ cảm thấy bản thân như đang ở giữa trời đông giá rét, trong mắt ngập tràn một màu tuyết trắng, còn người thì bị gió lạnh vèo vèo thổi qua, buốt giá tới mức da mặt đau rát.

Hồ quản sự lập tức hiểu ra: Vị này ắt là Nam hiệp Triển Chiêu đại danh lừng lẫy, quả nhiên là không giống người thường.

Lại nhìn ra sau, thì thấy Tứ gia Tưởng Bình, Nhị gia Hàn Chương, Tam gia Từ Khánh cũng vội vã chạy tới, nhưng thoáng thấy khí thế của vị Triển gia trước mắt này liền hệt như đã bàn bạc trước vậy, cùng đồng thời co cụm lại với nhau, rất có xu hướng dán mặt vào tường.

Người tới sau cùng là một thiếu niên gầy gò đang ló đầu ra nhìn, Hồ quản sự đương nhiên biết người này, chính là vị Hiệu úy họ Kim đã làm cho trên dưới Hãm Không đảo nháo nhào gà bay chó sủa.

Hồ quản sự không khỏi khó hiểu, thầm nghĩ: Đều nói vị Hiệu úy họ Kim này khinh công không kém, sao lại đến cuối cùng, còn sau cả Tam gia Từ Khánh là sao?

Đáng tiếc Hồ quản sự lại không biết, lúc này Kim Kiền chỉ hận bản thân sao chân không bị chuột rút, trận khớp, đau đầu phát sốt đều được hết, dù thế nào cũng không nguyện lại gần cái chỗ náo nhiệt này.

Chỉ thấy tròng mắt Kim Kiền đảo tròn đánh giá mấy người họ một lượt, lại liếc sang nhìn Triển Chiêu, bất giác liền so vai rụt cổ, thầm nghĩ: Nom cái người trước cửa, eo lưng thẳng như thân tùng, bận áo lam nhã nhặn, toàn thân lại phát ra khí lạnh thấu xương với những lớp lớp lang lang xúc cảm phong phú lại càng tăng thêm phong vị cho cảnh tượng…

Chậc, điềm báo bão nổi rồi, tình huống có vẻ không ổn, nếu không chuồn đi thì sẽ bị liên lụy khó mà thoát được.

Nghĩ đến đây, Kim Kiền quay gót, lòng bàn chân trượt đi, nhưng còn chưa đi được hai bước thì đã cảm thấy cổ áo bị kéo căng, quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Tưởng Bình đang túm lấy cổ áo mình, kiên quyết lôi Kim Kiền đến sau lưng Triển Chiêu.

Kim Kiền giãy giụa mấy phen không có hiệu quả, chỉ đành an phận đứng sau lưng Triển Chiêu, nhưng vẫn cong người lại trong tư thế hình cánh cung, chuẩn bị tùy thời mà chạy trốn.

Bóng áo lam trước cửa khẽ động, Triển Chiêu cất bước vào khố phòng, nhất thời bốn bề tĩnh lặng.

Triển Chiêu chau mày xem xét bốn phía một lượt, lại vén vạt áo lên quỳ một chân xuống đất, chăm chú quan sát mặt sàn, nửa phần cũng không bỏ sót, càng nhìn lông mày càng nhíu chặt.

“Không có dấu chân, cửa sổ cũng không bị tổn hại gì…”, bỗng nghe Bạch Ngọc Đường bên cạnh trầm giọng nói.

Triển Chiêu đứng thẳng người dậy, tung mình nhảy lên, đáp vào xà nhà quan sát một phen, lại lạnh lùng nhảy xuống đất.

“Tiểu Miêu, ngươi có thấy trên xà nhà có một bông hoa mai vẽ bằng phấn trắng không?”, Bạch Ngọc Đường cười lạnh một tiếng, con ngươi sắc bén lóe lên ánh sáng, “Không ngờ một tên trộm nhãi nhép mà lại dám đến Hãm Không đảo ta làm loạn, Bạch ngũ gia nhất định sẽ khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!”

Hoa, hoa mai?! Kim Kiền nghe vậy không khỏi sửng sốt: Một dự cảm không lành về loại tình tiết “thối nát kinh điển” bỗng trào lên trong bụng…

“Phấn trắng… Hoa mai…”, Tưởng Bình biến sắc, kinh hô, “Lẽ nào là ‘Nhất Chi Mai’ kẻ được xưng là đệ nhất thần trộm trên giang hồ đã trộm Thượng Phương bảo kiếm?!”.

Kim Kiền nhất thời thấy hư thoát.

Chậc chậc, lần này khẳng định không ổn rồi, bất luận là tiểu thuyết, điện ảnh, trò chơi hay phim truyền hình, phàm là những tên trộm được gọi cái gì mà “Một nhành mai[1]”, “Một đóa cúc”, “Một cánh hoa”, chắc chắn đều là những boss siêu cấp khó chơi.

[1] Nguyên văn “Nhất chi mai” có nghĩa là một nhành mai, khiến Kim Kiền liên tưởng đến “một đóa cúc”, “một cánh hoa”.

“Hừ!”, Bạch Ngọc Đường nghiến răng nghiến lợi nói, “Mai nở hương thầm, tay thần vơ vét, ngoại trừ hắn còn có kẻ nào lại có nhã hứng như thế, trộm đồ đi rồi vẫn không quên vẽ lại một bông hoa mai kỷ niệm”.

Triển Chiêu xoay phắt lại, đôi con ngươi đen láy long lên một cái, vỏ kiếm lạch cạch rung lên, thoáng chốc, trong mắt như có ngàn vạn tia chớp sấm sét kinh người, gió mây ầm ào, chúng nhân cả kinh, trong nháy mắt đã lùi lại một bước.

Kim Kiền còn nhanh hơn chớp giật lùi ra sau mấy bước, giương mắt nhìn, thầm nghĩ:

Đẹp thay tạo hình “Nộ khí ngút trời, sát khí vượt ngoài ba thu[2]”!

[2] Nguyên văn “Trực phát thượng xung quan, sát khí hoành tam thu” vốn cải biên từ câu thơ “Trực phát thượng xung quan, tráng khí hoành tam thu”, nằm trong bài thơ thứ tư, chùm thơ Vịnh sử tử thủ của Lô Chiếu Lân, một nhà thơ đời Đường, ca ngợi Chu Du, nhân vật nổi tiếng của Trung Quốc.

Nom dáng dấp tâm trạng của Tiểu Miêu, có lẽ nào định đem cả ổ chuột này chưng cách thủy…

Còn Bạch Ngọc Đường thần sắc ngưng trệ, nhìn thẳng vào Triển Chiêu nghiêm nghị nói: “Triểu Chiêu, Bạch ngũ gia một người làm một người chịu, chuyện Thượng Phương bảo kiếm bị mất, Ngũ gia ta sẽ có câu trả lời cho ngươi, ngươi chớ có làm khó những người khác!”.

Nhưng Triển Chiêu đến cả liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường cũng chẳng buồn làm, đi thẳng đến trước mặt Tưởng Bình, ôm quyền nói:

“Tưởng tứ gia, Triển mỗ còn có công vụ phải làm, không tiện lưu lại đây lâu, xin cáo từ trước, lễ nghĩa không chu toàn, mong Tưởng tứ gia thay Triễn mỗ tạ tội với Lư đảo chủ.”

Mọi người sửng sốt.

“A? Đây… nhưng mà…”, Tưởng tứ gia bình thời mồm miệng mau lẹ giờ đây lại ấp úng.

Triển Chiêu khẽ gật đầu, nhấc gót đi ra khỏi khố phòng, lúc bước qua bậc cửa còn liếc Kim Kiền một cái.

Kim Kiền lập tức lĩnh hội, vội vàng chạy theo sau.

Tứ thử trong khố phòng lúc này mới phản ứng lại, liền thấy Bạch Ngọc Đường vèo một cái lướt ra khỏi cửa, ngăn trước mặt Triển Chiêu, quát lên: “Khoan đã!”.

Triển Chiêu đứng thẳng, đôi con ngươi đen láy sáng quắc chú mục vào Bạch Ngọc Đường, không nói một tiếng nào.

Bạch Ngọc Đường nhìn thẳng vào Triển Chiêu, dày mặt ra nói: “Ta theo ngươi đi tìm Nhất Chi Mai!”.

Đôi con ngươi đen láy sáng quắc không dời nửa phần, đôi môi mỏng hé mở: “Không nhọc đại giá của Bạch huynh!”.

Bạch Ngọc Đường nghe thế liền biến sắc, đôi mắt hoa đào long lên:

“Triển Chiêu, Bạch ngũ gia xưa nay nói được là làm được, Thượng Phương bảo kiếm bị mất trong tay Ngũ gia, Ngũ gia nhất định phải đích thân đi đòi lại.”

Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường một cái, nhanh nhẹn xoay người, vòng qua Bạch Ngọc Đường hướng ra phía ngoài viện.

Thân hình Bạch Ngọc Đường nháng lên một cái, tiếp tục ngăn trước mặt Triển Chiêu, đôi mày lưỡi mác hơi nhăn lại, mắt nhìn chằm chằm Triển Chiêu.

“Triển Chiêu, chắc không phải ngươi xem thường Bạch Ngọc Đường chứ?!”

“Đây là công vụ của Khai Phong phủ, không phiền Bạch huynh.”

“Ngươi…”

Kim Kiền theo phía sau Triển Chiêu, hết nhìn khuôn mặt tuấn tú bên này lại ngó dung mạo mỹ miều bên kia, vốn định mở miệng hòa giải cục diện, nhưng vừa mới nghĩ vạn nhất không cẩn thận nói sai điều gì đắc tội bên nào, nhất định bản thân sẽ chịu không thấu, cuối cùng vẫn quyết định lộ vẻ mây đen bay đầy đầu ở một bên lắng nghe.

“Được rồi!”, đột nhiên, một tiếng quát oai phong lẫm liệt vang lên, nhất thời nói ra tiếng lòng của mọi người, “Đã là lúc nào rồi, hai người còn rảnh rỗi mà cãi nhau ở đây?”.

Chỉ thấy Lư Phương Lư đảo chủ rảo bước vào trong viện, phía sau là Lưu đại tẩu khí thế hùng hổ, hiển nhiên tiếng quát vừa rồi chính là tiếng sư tử Hà Đông rống của Lư phu nhân.

“Đại tẩu… đại ca…”, Bạch Ngọc Đường nhác thấy người đi đến, khi thế kiêu ngạo nhất thời xẹp mất quá nửa.

Triển Chiêu hơi sửng sốt, vội ôm quyền thi lễ: “Triển Chiêu bái kiến Lư đảo chủ, Lư phu nhân”.

“Nam hiệp Triển Chiêu, hân hạnh, hân hạnh!”, Lư Phương vội đáp lễ nói.

“Ngươi chính là Triển Chiêu?”, đôi mắt đẹp của Lư phu nhân chuyển động đánh giá Triển Chiêu một lượt, lại liếc Bạch Ngọc Đường một cái, “Quả nhiên là tuấn tú văn nhã, cũng khó trách Ngũ đệ bụng dạ hẹp hòi muốn tìm người ta gây phiền phức, chỉ là đáng tiếc, lại rước lấy một đống phiền toái về”.

Bạch Ngọc Đường không tự nhiên lúc lắc đầu quay đi.

“Đảo chủ, phu nhân”, Triển Chiêu lại ôm quyền, “Triển mỗ còn có công vụ phải làm, thực không thể lưu lại lâu, ngày sau sẽ đến tạ tội với đảo chủ, phu nhân”.

Dứt lời, liền cất bước muốn rời đi.

“Nam hiệp chậm đã”, Lư Phương nói, “Nay Thượng Phương bảo kiếm ở Hãm Không đảo bị kẻ khác đánh cắp, về tình về lý Hãm Không đảo cũng nên gánh vác một phần trách nhiệm, Lư mỗ sẽ nhờ bằng hữu khắp chốn trên giang hồ thăm dò tung tích của Nhất Chi Mai, trợ giúp Nam hiệp một tay. Về phần Ngũ đệ, không bằng cùng đi theo Nam hiệp, cũng có thể chiếu cố giúp đỡ lẫn nhau”, nói đến đây Lư Phương lại quay sang nhìn Lư phu nhân một cái, “Phu nhân nghĩ thế nào?”.

Lư phu nhân trừng mắt lườm phu quân mình một cái, lại thở dài, cười nói với Triển Chiêu, “Ngũ đệ nhà ta tuy rằng lòng dạ hẹp hòi, xử sự có phần quái dị, nhưng công phu phải nói rằng rất khá. Nghe nói công phu của Nhất Chi Mai rất quỷ dị, Nam hiệp cho dù võ công cái thế, cũng khó tránh khỏi có lúc thất thủ, vạn nhất Thượng Phương bảo kiếm có gì ngoài ý muốn, không chỉ Nam hiệp khó ăn khó nói với Bao đại nhân, mà e là Ngũ thử Hãm Không đảo chúng ta cũng phải lấy cái chết để tạ tội…”, nói đến đây, Lư phu nhân làm ra vẻ bi thương như muốn khóc, lại còn lau khóe mắt như thật.

“Chuyện này…”, Triển Chiêu lộ vẻ khó xử, nhìn Ngũ thử Hãm Không đảo cộng thêm một vị Thử phu nhân vây xung quanh mình, thầm thở dài một tiếng, rồi nhấc mắt lên ôm quyền nói với Bạch Ngọc Đường: “Làm phiền Bạch huynh”.

Bạch Ngọc Đường nhếch mép cười: “Tiểu Miêu, đừng nói cái gì Nhất Chi Mai, cho dù là ‘Thập Chi Mai’, ‘Bách Chi Mai’, có Bạch ngũ gia ta xuất thủ, chắc chắn sẽ dễ như trở bàn tay!”.

Triển Chiêu không đáp lời, đôi mắt đen liếc một cái, lại hướng mấy người Lư Phương ôm quyền nói: “Triển Chiêu xin cáo từ tại đây”.

“Nam hiệp, mời”, mấy người đáp lễ.

Triển Chiêu gật đầu, xoay người rảo bước hướng ra phía cửa lớn, Kim Kiền vội vàng đi theo phía sau.

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, cũng vội vã đuổi theo, miệng còn không ngừng ồn ào: “Này, ngươi cái con mèo thối này có ý gì, coi Bạch ngũ gia ta là người chết hả?!”.

Để lại một đám người đứng nguyên tại chỗ, thở phào nhẹ nhõm, cũng không biết là ai thong thả buông ra một câu:

“Cuối cùng cũng có thể tống tiễn ba vị oan gia đi rồi…”

***

Nước biếc trời lam, mây khói mênh mang, một con thuyền nhỏ mui đen chậm rãi lướt đi theo từng nhịp chèo của một lão nhân mình khoác áo tơi. Ba người trên thuyền, một lam, một trắng, một xám, phân ra ngồi phía trước và sau, ống tay áo ba màu sắc bay bay theo gió, thực là một cảnh trí thanh nhã nhàn tản không bút nào tả xiết.

Nhưng trên thuyền bỗng vang lên một tiếng kêu thê lương, phá tan cảnh tượng thanh nhã nhàn tản kia.

“Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, thuộc hạ vô năng, Triển đại nhân không nguyện ý để thuộc hạ trị thương, chỉ sợ ghét bỏ y thuật của thuộc hạ không tinh, thuộc hạ xấu hổ vô cùng, còn có mặt mũi gì mà sống trên đời này nữa…”

Chỉ thấy một thiếu niên gầy gò vận áo xám quỳ xuống ôm ngực, dáng vẻ hệt như muốn lao đầu xuống hồ tự vẫn.

Người thanh niên áo trắng bên cạnh nghiêng người ngồi dựa vào mạn thuyền, vắt chân chữ ngũ, đôi mắt nhướng lên, mang bộ dạng như đang xem kịch vui.

Người thanh niên áo lam ngồi trên cùng, đưa lưng về phía hai người, mặt nhìn xuống lòng hồ, vốn ngồi vững như núi, nhưng vừa nghe thấy tiếng kêu phía sau, thân hình thẳng tắp không khỏi hơi chấn động, khẽ quay đầu, liếc thiếu niên phía sau một cái, nói: “Chẳng qua là vết thương ngoài da, cũng không có gì đáng ngại”.

“Thuộc hạ không còn mặt mũi nào gặp Bao đại nhân, không còn mặt mũi nào gặp Công tôn tiên sinh, không còn mặt mũi nào gặp Giang Đông phụ lão…”, tiếng kêu khóc lại lớn thêm vài phần.

“Ta nói này Tiểu Miêu, nếu chỉ là vết thương ngoài da, để Tiểu Kim xem một cái thì có gì trở ngại nào?”, Bạch Ngọc Đường ôm bảo kiếm, nhìn Triển Chiêu làm ra vẻ nghiêm túc, cười hì hì nói.

Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường một cái, khẽ thở dài, ngập ngừng một lát, mới đưa tay chầm chậm tháo thắt lưng, từ tốn cởi áo ngoài xuống, lại chậm rãi đưa tay, cởi bỏ xà cạp trong…Động tác thong thả, tư thế tao nhã, thế gian hiếm thấy.

Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy nhãn cầu mắt mình nhìn đến mức cay cay hết cả, không khỏi kêu lên một câu: “Này! Cũng không phải cô nương xuất giá, ngươi đường đường một nam nhi thân cao bảy thước, cởi y phục trị thương thôi mà, sao cứ nhăn nhăn nhó nhó, dưỡn dẹo thế hả?”.

Hai vai Triển Chiêu khẽ động, động tác ngưng một chút, đột nhiên cánh tay vung lên, thuần thục cởi áo xuống…

Mặt hồ trong vắt gợn sóng lăn tăn, phản chiếu ánh sáng lấp lánh rực rỡ, mái tóc đen phất thơ theo gió, da thịt phía sau lưng Triển Chiêu mơ hồ lộ ra.

Đôi mắt hoa đào chầm chậm mở to, trên khuôn mặt tuấn tú của Bạch Ngọc Đường hiện lên bốn chữ rất rõ ràng: Không nói nên lời.

“…Ta nói này Tiểu Miêu, vết thương này của ngươi… rốt cuộc ngươi quyết đấu với hổ hay đánh nhau với gấu vậy…”

Chỉ thấy trên tấm lưng trần cùng cánh tay của Triển Chiêu toàn là những vết thương dày đặc sâu nông khác nhau, thương thế không nghiêm trọng, đích thực chỉ là thương tích ngoài da, nhưng miệng vết thương quá nhiều, hiển nhiên là chưa từng được xử lý cẩn thận, có vài vết thương còn rớm máu, mới nhìn qua liền thấy giật mình kinh hãi. Ngay cả Bạch Ngọc Đường, vốn lão luyện giang hồ, từng chịu nhiều vết thương, cũng không tránh khỏi có chút kinh ngạc.

“Chẳng qua là vết thương ngoài da”, Triển Chiêu mắt nhìn đăm đăm vào lòng hồ, nhàn nhạt nói.

“Vết thương ngoài da?!”, Bạch Ngọc Đường mở trừng hai mắt, “Nhiều như thế này… những vết thương đó, chỉ sợ cử động một chút đều…”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.