Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Quyển 14 - Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ-Chương 320 : Chương 81




Trời xanh trong muôn dặm, gió mát thổi mây nhàn, trên con đường quanh co uốn khúc giữa rừng cây xanh rì rậm rạp là một nhóm người đang chậm rãi di chuyển.

Đi đầu là một con tuấn mã cao to, người cưỡi phía trên, thân thẳng như cây tùng, mày mắt sáng như sao, vận áo lam, thắt lưng màu ánh trăng, bên hông đeo một thanh bảo kiếm với tuệ kiếm buông rủ, đẹp tựa cây ngọc đón gió, phong thái hiên ngang đĩnh đạc.

Theo sau là một chiếc xe song mã, mui xe giản dị, vững vàng chậm rãi mà đi, người đánh xe vận trang phục gia đinh, mày rậm mặt đen, phong thái uy nghiêm.

Bên cạnh xe ngựa còn có một con tuấn mã nữa, người cưỡi phía trên khoảng chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt trắng sáng, thần sắc nghiêm nghị cảnh giác.

Nhóm người này, mới nhìn qua thì thấy khi đi đường rất an nhiên thong thả, khoan thai tự tại, tựa như đang đi du sơn ngoạn thủy vậy, nhưng nếu nhìn kỹ, lại không khó để phát hiện ai nấy trong đội ngũ này đều ẩn chứa nét uy nghiêm trầm ổn, tuyệt đối không phải khách qua đường bình thường.

Chỉ là người cuối cùng của đội ngũ đi sau mấy trượng, không cưỡi tuấn mã, cũng chẳng ngồi xe, mà đang gò người nghiêng ngả trên lưng một con lừa già trụi hết lông, ì à ì ạch đi theo sau chót. Mới nhìn qua thì thấy người này và đội ngũ kia hoàn toàn xa lạ chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng nhìn lần nữa thì lại có cảm giác hòa hợp khó tả.

Chỉ thấy người này một thân áo vải mộc mạc, dáng hình gầy nhỏ, quầng mắt hơi đen, ngồi trên con lừa già cứ ngả nghiêng xiêu vẹo, tóc tai tán loạn. Mà con lừa này cứ mỗi lần bước đi là lại có vài sợi lông rụng xuống bay lả tả trong không trung, làm cho người nọ cứ ho khan hắt xì không ngừng.

Chỉ nghe người đánh xe ngựa quay lại quát không biết lần thứ bao nhiêu:

“Kim Kiền, nếu ngươi cứ ì ạch mà đi thế này thì đến bao giờ chúng ta mới tới được thành trấn tiếp theo. Ngươi còn không mau giục lừa đi nhanh lên!”

Người cưỡi lừa uể oải ngước lên nhìn phía trước một cái, chậm rãi trả lời: “Trương đại nhân, không phải thuộc hạ cố ý đi chậm, thực sự là thuộc hạ không biết cách điều khiển lừa, hữu tâm mà vô lực ạ!”

Người đánh xe nghe vậy có chút không vui, lại quát: “Kim Kiền, ngươi tốt xấu gì cũng là một bổ khoái, không biết cưỡi ngựa thì cũng thôi đi, sao ngay cả cưỡi lừa mà cũng không xong hả?!”.

“Hơ hơ hắt xì! Khụ khụ…” Đáng tiếc người cưỡi lừa không rảnh để mà trả lời, còn đang bận chiến đấu với đám lông lừa bay tá lả bốn xung quanh.

Thay vào đó từ trong chiếc xe song mã phía trên vang lên một giọng nói uy nghiêm: “Không sao, bản phủ thấy con đường này phong cảnh tú lệ, nhìn nhiều một chút cũng hay”.

Lại có một giọng nói nho nhã truyền tới: “Trương Long, đừng làm khó Kim bổ khoái, đi chậm cũng tốt”.

Người đánh xe đành thôi, dù vậy trong miệng không biết đang lầm bầm cái gì, chỉ là không thành tiếng mà thôi.

Người cưỡi lừa nghe thấy thế thầm thở phào một hơi, theo nhịp độ lắc lư lên xuống của con lừa già không khỏi hồi tưởng lại chuyện mấy ngày trước, khó tránh khỏi mây đen bay đầy đầu.

Năm ngày trước, Bao đại nhân phát lương ở Trần Châu xong, lại đột ngột nảy ra một ý tưởng kỳ dị, muốn đi điều tra dân tình các nơi. Ngài không những không đi theo lộ trình cũ hồi kinh mà còn chọn lộ trình mới để về, đã vậy lại muốn cải trang mà đi nhằm thăm thú tình hình thực tế trong dân gian.

Mọi người nghe vậy, tất nhiên hiểu rõ trong lòng.

Tại Trần Châu lần này, tuy cuối cùng đã bắt An Lạc hầu Bàng Dục đền tội, nạn hạn hán ở Trần Châu đã được cứu trợ, nhưng Thái sư đương triều Bàng Cát há lại chịu để yên. Sau khi hồi triều, e rằng sẽ là một phen trời long đất lở, gió tanh mưa máu.

Mà cái ghế phủ doãn Khai Phong của Bao đại nhân còn có thể ngồi vững hay không, chỉ sợ cũng khó mà dự liệu được.

Lần này Bao đại nhân đề xuất cải trang vi hành, chủ yếu cũng do lường trước được điểm này, hơn nữa muốn nhân cơ hội đó, quan sát và thể nghiệm dân tình nhiều hơn, cũng là bỏ ra vài phần tâm sức vì bách tính muôn dân, vì triều đình xã tắc.

Cho nên đề nghị của Bao đại nhân, mọi người tất nhiên không có ý kiến gì.

Chỉ là nhân viên được tuyển chọn đi theo lần này, lại trở thành vấn đề.

Đoàn tùy tùng đi theo quan khâm sai có trên trăm người, tất phải có người chủ trì đại cục, mà người chủ trì đại cục đương nhiên là mấy người Tứ đại giáo úy, Công Tôn tiên sinh và Ngự tiền hộ vệ rồi.

Nhưng lão Bao vi phục, sao có thể thiếu được các cao thủ ở bên bảo vệ an toàn, cho nên Nam hiệp võ công cái thế đảm đương vị trí đứng đầu đội bảo tiêu, đương nhiên phải cùng đi.

Xuất môn ra bên ngoài, khó tránh khỏi những tình huống phát sinh đột ngột như nhiễm phong hàn, sinh bệnh, tai nạn…, cho nên vị bác sĩ gia đình vạn năng, Công Tôn tiên sinh càng không thể thiếu.

Bên cạnh đó cũng cần hai hộ vệ làm những công việc lặt vặt, thế nên chỉ có hai người trong Tứ đại giáo úy được chọn.

Mà hai vị trí trong danh sách những người đi theo này được cạnh tranh vô cùng khốc liệt.

Trải qua một phen tranh đấu để được đảm nhiệm chức hộ vệ rất kịch liệt (nghe nói Tứ đại giáo úy còn lén tỉ võ để xác định người đi kẻ ở), cuối cùng nhiệm vụ rơi vào hai người Trương Long, Triệu Hổ. Hai giáo úy còn lại Vương Triều, Mã Hán đại nhân dẫn đoàn người khâm sai rời đi sau đó mấy ngày, như thế trước là tung hỏa mù, bảo vệ cho Bao đại nhân an toàn xuất hành, sau nữa cũng là để phối hợp trong ngoài.

Vốn đội ngũ vi phục xuất hành chỉ có như thế, nhưng ngay ngày xuất phát, trước khi đi, không biết vì sao Công Tôn tiên sinh đột nhiên nảy ra ý tưởng kỳ dị, nhất định phải kéo Kim Kiền đồng hành. Giải thích một cách hoa mỹ thì là: “Kim bổ khoái y thuật tinh thâm, trên đường đi có thể trợ giúp học trò một tay” kiểu kiểu như vậy…

Nhưng không biết vì sao, Kim Kiền nghe mà toàn thân lạnh run.

Cho nên, Kim Kiền đương nhiên là vô cùng nỗ lực tìm lý do, gắng sức xoay chuyển tình thế, bày tỏ sắt son rằng mình đối với kỹ thuật cưỡi ngựa cao thâm không cách nào lĩnh hội được, e là sẽ làm lỡ hành trình…

Nào ngờ…

Công Tôn tiên sinh gương mặt liền giãn ra thành một nụ cười nói: “Không sao, Kim bổ khoái cũng giống như tại hạ, có thể ngồi cùng xe với đại nhân”.

Kim Kiền liền kiên định từ chối: “Thân phận thuộc hạ ti tiện, sao có thể ngồi cùng xe với đại nhân và tiên sinh, không thể không thể!!!”.

Lòng lại thầm kêu: Đùa à, nếu cả ngày đối diện với hai bộ mặt “Hắc bạch song sát”, thì cho dù thần kinh mình có không suy nhược, sợ là cũng mắc bệnh đau đầu nóng trán.

Trương Long nghe thế, không kìm được mở miệng nói: “Kim bổ khoái có thể đánh xe ngựa cùng ta”.

“Trương đại nhân, thuộc hạ cũng không biết đánh xe, nếu vô ý làm ngựa kinh sợ, cái mạng hèn này của thuộc hạ không đáng được nhắc đến, nhưng nếu có gì bất trắc xảy ra với đại nhân, thuộc hạ còn mặt mũi nào mà đi gặp Giang Đông phụ lão?! Không thể được không thể được!”

Triệu Hổ nghĩ ngợi một chút cũng nói: “Kim bổ khoái cũng có thể làm như lần trước, cùng ta cưỡi chung một con ngựa là được”.

“… Cái này…”

“Không ổn.”

Còn chưa đợi Kim Kiền mở miệng uyển chuyển từ chối, Triển Chiêu, người nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên cất tiếng trợ giúp Kim Kiền.

“Lần này đường sá xa xôi, một con ngựa chở hai người, sợ là khó có thể chịu được.”

“Lần trước từ Biện Lương đến Trần Châu, thuộc hạ và Kim Kiền cũng cưỡi chung một con ngựa…”, Triệu Hổ cất tiếng nhắc nhở.

Còn chưa nói xong thì đã bị ánh mắt sắc bén của Triển Chiêu quét qua.

Triệu Hổ nhất thời cả kinh, rụt đầu lại, nào dám nói tiếp nửa câu sau.

Công Tôn tiên sinh tỏ ra có chút khó xử: “Vậy theo ý Triển hộ vệ thì nên làm thế nào?”.

Chỉ thấy đôi mắt của Triển Chiêu rũ xuống một lát, rồi đột nhiên xoay người lao vút ra khỏi cửa, chỉ chưa đầy nửa tuần trà sau đã dắt về… dắt về một con lừa “già” “rụng lông”.

Mọi người nhất thời tròn mắt đờ đẫn.

Chỉ thấy Triển Chiêu đặt dây cương lừa vào tay Kim Kiền, nghiêm sắc mặt nói: “Triển mỗ đi khắp Trần Châu, mới tìm thấy con lừa này. Nghe nói con lừa này đi rất chậm lại ổn định, tính khí cũng ôn hòa, vô cùng thích hợp để cưỡi, Kim bổ khoái thấy thế nào?”

Đi khắp Trần Châu?

Phi! Cái con lừa già rơi lông này sao nhìn thế nào cũng giống hệt con lừa già rụng lông của lão Hán sáng sáng đi mua cháo sớm dắt qua cửa nha môn vậy.

Kim Kiền trầm mặc tiếp nhận dây cương, len lén ngẩng lên liếc nhìn đôi mắt đen láy nhưng lại ẩn chứa ánh sáng rực rỡ khó hiểu kia, lại nhìn vào thanh Cự Khuyết mà Triển Chiêu vô tình hơi giơ lên, khóe miệng giật giật nói:

“Như vậy rất tốt, thuộc hạ đa tạ Triển đại nhân!”

Hức, Mao chủ tịch, lão nhân gia ngài khỏe chứ, hôm nay rốt cuộc tôi cũng được thể nghiệm cái tinh túy trong câu danh ngôn của ngài: “Họng súng đẻ ra chính quyền” rồi đó!

Cho nên, Kim Kiền vô cùng “tình nguyện” và “cam nguyện” cưỡi con “lừa quý giá” rụng mất lông do cái vị Nam Hiệp danh chấn giang hồ “rất rất cực khổ” mới tìm về được, gia nhập vào đội ngũ vi phục xuất hành của Bao đại nhân.

***

Đội ngũ vi hành của Bao đại nhân gồm một chiếc xe, hai con ngựa, một con lừa, vốn định thong thả mà đi, lại thêm Kim Kiền níu chân, thành ra lại càng “chậm chạp” di chuyển. Mặc dù ngựa cứ đi liên tục không nghỉ, nhưng khi đặt chân đến huyện thành cũng là lúc đèn đuốc mới lên.

Huyện này có tên Tây Hoa, thuộc sự quản lý của trấn Thảo Kiều, tuy các cửa tiệm phồn thịnh nơi này không nằm trên tuyến đường tất yếu dẫn tới kinh thành nhưng người dân ở đây rất sung túc giàu có, mua bán tấp nập phồn vinh.

Đoàn người vào đến huyện thành liền tìm khách điếm nghỉ chân. May mà khách nhân qua lại huyện thành này không nhiều lắm, phòng trống còn dư dả, giá thuê cũng rất rẻ, mấy người đều được phân mỗi người một phòng, nghỉ ngơi một tối, một đêm này cũng an lành vô sự.

Hôm sau trời vừa hửng sáng, Kim Kiền đã bị Triệu Hổ ngủ cách vách kéo ra khỏi chăn, lôi tới phòng của Bao đại nhân dùng bữa sáng.

Vi phục xuất hành ở bên ngoài thì không câu nệ những quy củ rườm rà phức tạp, trên đường đi tất cả đều ăn cơm cùng bàn với Bao đại nhân, việc này cũng trở thành chuyện bình thường.

Có may mắn được ngồi ăn cơm cùng bàn với khâm sai đại nhân, đó là chuyện vinh quang cỡ nào chứ, nhưng đáng tiếc Kim Kiền lại không nghĩ như vậy.

Không vì điều gì khác, chỉ vì vị khâm sai mặt đen này thực quá mức thanh liêm, không có dư tiền mà tiêu xài, mà cái vị sư gia “gậy trúc” làm “chủ chi” bên cạnh lại vô cùng vô cùng keo kiệt, thế nên một ngày ba bữa đều là cải trắng, đậu phụ, canh rau không người lái, đúng tiêu chuẩn thức ăn nhà chùa.

“Công Tôn tiên sinh, lát nữa bản phủ muốn đi dạo một vòng huyện Tây Hoa này, tiên sinh có nguyện ý đi cùng không?”, Bao đại nhân đặt bát đũa xuống, nhìn sang vị sư gia bên cạnh hỏi.

Công Tôn tiên sinh gật đầu nói: “Học trò đương nhiên là đi cùng”.

Triển Chiêu, Trương Long, Triệu Hổ cũng đồng thời ôm quyền nói: “Thuộc hạ nguyện ý đi theo đại nhân”.

Bao đại nhân khẽ lắc đầu, vuốt râu nói: “Các ngươi đấy, bản phủ đã sớm nói rồi, xuất môn ở ngoài, không cần như vậy. Chẳng qua là dạo quanh huyện thành, hà tất phải rầm rộ, phô trương như thế? Bản phủ và Công Tôn tiên sinh cùng đi là được rồi”.

Triển Chiêu nghe vậy, lập tức ôm quyền nói: “Thuộc hạ chỉ lo nghĩ cho sự an toàn của đại nhân”.

“Triển hộ vệ…”, Bao đại nhân liếc nhìn thần thái khẩn trương của người thanh niên trước mặt, cuối cùng không thể lay chuyển được, chỉ đành gật đầu nói, “Vậy thì nhờ Triển hộ vệ”.

Công Tôn tiên sinh thấy tình huống như thế cũng mỉm cười nói: “Lời của đại nhân cũng không phải không có lý. Lần này cải trang đi thăm thú ở bên ngoài, nếu cứ mỗi lần ra cửa đều rầm rộ tiền hô hậu ủng như vậy thì cái ngày thân phận khâm sai của đại nhân bị bại lộ sẽ không còn xa”, ngưng một chút, lại tiếp, “Chi bằng để Trương Long, Triệu Hổ đi mua mấy thứ rau quả tươi chuẩn bị dùng trên đường cũng tốt”.

“Công Tôn tiên sinh…”, trên khuôn mặt hai người Trương Long, Triệu Hổ lộ rõ vẻ khó xử cùng bối rối.

“Công Tôn tiên sinh”, Triển Chiêu ở bên cạnh đột nhiên mở miệng nói, “hai người Trương Long, Triệu Hổ đi theo Triển mỗ cùng bảo vệ đại nhân thì tốt hơn, về phần mua rau quả, nếu không ngại thì xin nhờ Kim bổ khoái”.

“Phụt… Khụ khụ…”, Kim Kiền đang cắm cúi chan canh liền ngẩng phắt lên, nhìn thẳng vào Triển Chiêu.

Sặc, cái con mèo này lại nghĩ ra việc gì để hành hạ mình đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.