Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Quyển 14 - Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ-Chương 292 : Chương 53




Bao đại nhân ngồi chính giữa phòng, nhìn mọi người một lượt, muốn nói gì nhưng lại thôi.

Công Tôn tiên sinh thấy vậy liền bước lên mở lời: “Đại nhân, ngài muốn trừng trị An Lạc hầu theo vương pháp?”

Bao đại nhân gật đầu, trầm giọng nói: “An Lạc hầu tội ác ngập trời, tất sẽ có ngày đền tội, vốn là không phải gấp như vậy, nhưng lương thực và ngân lượng cứu tế sắp vận chuyển đến Trần Châu, nếu không sớm trị tội An Lạc hầu, e là lần này việc phát lương cứu tế cho Trần Châu của chúng ta sẽ không thành.”

Công Tôn tiên sinh cau mày nói: “Nhưng lúc này chúng ta đang trong địa giới Trần Châu, nhân mã của An Lạc hầu trong thành nhiều vô số, dù cho có chứng cớ xác thực, nhưng làm thế nào để chọc thủng được đội quân trùng điệp đó, bắt An Lạc hầu về quy án?”

Vương Triều, Mã Hán nghe xong, lập tức bước lên, xin lệnh: “Đại nhân, chúng thuộc hạ xin nguyện dẫn người đến phủ Hầu gia bắt An Lạc hầu đưa đến trước mặt đại nhân.”

“Khoan đã”, Triển Chiêu bước lên ngăn lại: “Đại nhân, thuộc hạ và Kim bổ khoái đã từng đến thăm dò phủ Hầu gia, trong phủ An Lạc hầu canh phòng nghiêm ngặt, nguy hiểm trùng trùng, vả lại An Lạc hầu còn nuôi một đám võ lâm tử sĩ trong phủ, nếu muốn đến phủ Hầu gia bắt người, e là tốn công vô ích.”

Những lời này vừa thốt ra, trong sảnh liền chìm vào im lặng, mọi người đều chau mày không nói.

Còn Kim Kiền lại thầm thở phào một hơi, nghĩ bụng: May thế, hôm nay Tiểu Miêu có mắt nhìn xa trông rộng, bằng không há chẳng phải mình sẽ bị lôi theo, chịu chết cùng đám người ngốc nghếch này à.

Nghĩ đến đây, mặt Kim Kiền lộ ra vẻ an tâm, mà giữa một đám người mày mặt sầu não ủ ê thì vẻ mặt đó vô cùng nổi bật.

Công Tôn tiên sinh vừa hay lại đứng đối diện với Kim Kiền, nhìn rất rõ, không khỏi mở miệng hỏi: “Kim bổ khoái tựa hồ như định liệu từ trước rồi, lẽ nào đã có diệu kế?”

Kim Kiền giật mình đánh thót một cái, vội vàng lắc đầu, buột thốt: “Thuộc hạ chỉ tán đồng lời của Triển đại nhân trong phủ Hầu gia đích thực vô cùng nguy hiểm, thâm nhập vào phủ bắt người quả không phải là thượng sách, thuộc hạ cảm thấy chúng ta không nên đi thì hơn.”

Công Tôn tiên sinh nghe vậy, vuốt râu trầm ngâm, lát sau, đột nhiên nói: “Nếu đã không thể vào phủ bắt người, vậy bắt người ngoài phủ thì sao?”

Mọi người nghe xong tất cả đều ngẩn người sửng sốt.

Bao đại nhân nói: “Những lời ấy Công Tôn tiên sinh giải thích thế nào?”

Công Tôn tiên sinh đáp: “Đại nhân, nếu trong phủ Hầu gia canh phòng nghiêm ngặt, chi bằng chúng ta nghĩ một cách dụ An Lạc hầu rời phủ rồi bắt giữ.”

Bao đại nhân nghe thế liền tỏ ý vui mừng, vội nói: “Vậy theo như lời tiên sinh nói, ta nên dùng kế gì?”

Công Tôn tiên sinh đáp: “Đại nhân, huynh đệ Hạng thị hành sự bên An Lạc hầu nhiều năm, có lẽ có thể hiến được kế gì đó.”

Bao đại nhân gật đầu: “Truyền huynh đệ Hạng thị.”

Lát sau, hai huynh đệ Hạng Phú, Hạng Phổ tiến vào phòng khách, khom người thi lễ.

Công Tôn tiên sinh hỏi: “Hạng Phú, Hạng Phổ, hai người các ngươi đi theo An Lạc hầu nhiều năm, có biết bình thường An Lạc hầu xuất phủ vì việc gì không?”

Huynh đệ Hạng thị cũng không phải kẻ ngốc, hai người vừa thấy tình huống như vậy, lại thêm câu hỏi của Công Tôn tiên sinh liền hiểu rõ.

Hạng Phú chắp tay trả lời: “Đại nhân, An Lạc hầu gia bình sinh tính rất đa nghi, lại thích phô trương, nếu có xuất phủ cũng sẽ dẫn theo rất đông binh lính đi cùng, nếu không mang theo binh đội cũng sẽ đưa võ lâm nhân sĩ theo.”

Mọi người nghe xong lại càng cảm thấy nan giải.

Bao đại nhân hỏi: “Chẳng lẽ không có thời điểm xuất môn nào hắn chỉ có một mình?”

Huynh đệ Hạng thị đồng thời cùng lắc đầu.

Công Tôn tiên sinh ngẫm nghĩ rồi lại hỏi: “Vậy An Lạc hầu có sở thích gì?”

“Cái này…”, huynh đệ Hạng thị nhìn nhau, khuôn mặt lộ vẻ khó xử.

Bao đại nhân nhìn hai người họ nói: “Cứ nói đừng ngại.”

Hạng Phổ vòng vo hồi lâu, mới nói: “Nếu nói về sở thích của Hầu gia thì e chỉ có nữ sắc.”

Hạng Phú cũng tiếp lời: “Hầu gia rất thích nữ sắc, vì vậy mới dựng Nhuyễn Hồng đường, làm nơi giam cầm những nữ tử có tư sắc để thỏa mãn cho thú vui của mình.”

Mọi người tuy đã sớm biết chuyện, nhưng lúc này nghe xong vẫn thấy có chút giận dữ.

Công Tôn tiên sinh khẽ nhướng mày, hai mắt sáng lên, cao giọng nói: “Đại nhân, học trò có một kế.”

Bao đại nhân mừng rỡ, vội nói: “Tiên sinh mau nói.”

Công Tôn tiên sinh vuốt râu đáp: “Đại nhân, nếu An Lạc hầu thích nữ sắc, chi bằng chúng ta dùng kế ‘mỹ nhân khóc tang’.”

Mọi người nghe xong đều bàng hoàng.

Hai mắt Kim Kiền trợn tròn nhìn Công Tôn tiên sinh, thầm nghĩ: Ai da, cái tên này thật mới mẻ, kế khóc tang, mà còn là mỹ nhân khóc tang? Quả nhiên là Công Tôn Trúc Tử, thực là sáng tạo.

Chợt nghe Công Tôn tiên sinh nói tiếp: “E là kế này phải khiến Bao đại nhân chịu thiệt thòi rồi.”

Bao đại nhân lắc đầu, sang sảng nói: “Thiệt thòi thì có đáng gì? Tiên sinh, mời nói.”

“Lúc này chúng ta đang trong địa phận Trần Châu, An Lạc hầu ắt sẽ cảnh giác cao độ, không dễ dàng gì mà xuất phủ, nếu muốn hắn rời phủ, ắn phải là chuyện lớn xảy ra không thể không đi.”

Triển Chiêu nghi hoặc hỏi: “Lẽ nào chuyện lớn trong lời tiên sinh chính là ‘khóc tang’? Mà ‘khóc tang’ ai?”

Công Tôn tiên sinh khẽ nghiêng đầu nhìn Bao đại nhân một cái, đáp: “Khóc tang vì đại nhân.”

“Hả?!”

Mọi người trong phòng kinh hoàng thất sắc.

Sắc mặt Kim Kiền cũng hơi đổi, nghĩ: Công Tôn Trúc Tử ơi, chẳng qua chỉ là bắt mỗi một con cua, không cần phải đưa lão Bao đi dựng bia chứ?

Công Tôn tiên sinh thấy vậy liền vội giải thích: “Là để đại nhân giả chết, chúng ta chuẩn bị tang sự. Khâm sai đại thần bỗng nhiên đột tử, dù cho An Lạc hầu lòng vẫn ôm mối nghi hoặc, chắc chắc sẽ đến phủ nha phúng viếng, tìm hiểu xem rốt cuộc là thế nào.”

Hạng Phú ngắt lời: “Nhưng cho dù là vậy, Hầu gia cũng vẫn mang theo rất nhiều hộ vệ bên mình.”

Công Tôn tiên sinh khẽ mỉm cười,vuốt râu nói: “Sở dĩ như vậy mới cần ‘mỹ nhân’ khóc tang. Chúng ta tìm một nữ tử tuyệt sắc, giả làm nô tì của đại nhân, mặc tang phục đáng trước linh đường, An Lạc hầu bản tính vốn ham mê nữ sắc, đến lúc ấy nhất định sẽ bị sắc đẹp mê hoặc mất cảnh giác, khi đó để nữ tử ấy dẫn dụ quyến rũ hắn vào hậu đường uống rượu, tất nhiên An Lạc hầu sẽ không mang nhiều hộ vệ bên người, chúng ta chỉ việc tóm gọn hắn.”

Mọi người nghe đến đây mới sáng tỏ, lòng thầm gật đầu tán đồng. Nhưng ngẫm kỹ vẫn cảm thấy có điểm nghi hoặc.

Bao đại nhân nhíu mày nói: “Tiên sinh, kế này tuy rất hay, nhưng nữ tử tuyệt sắc kia ta phải tìm ở đâu?”

“Chíu” một cái, ánh mắt mọi người đồng loạt bắn về phía Công Tôn tiên sinh.

Kim Kiền ở bên cạnh thì thấy buồn cười, thầm nghĩ: Công Tôn Trúc Tử tuy rằng ý tưởng rất sáng tạo, nhưng Khai Phong phủ toàn là nam tử, đến cả động vật giống cái cũng chẳng có… Đợi đã, nếu nói động vật giống cái, chẳng lẽ là chỉ mình à?!

Nghĩ đến đây, Kim Kiền đổ mồ hôi lạnh toàn thân, lại liếc nhìn Công Tôn tiên sinh, hình như ánh mắt không dừng ở trên người nàng, thế là Kim Kiền thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng trong Khai Phong phủ này, chỉ duy nhất một người là coi như có tư sắc…

Kim Kiền không khỏi đánh mắt nhìn sang Triển Chiêu.

Lẽ nào để Tiểu Miêu cos thành tuyệt sắc giai nhân?! Thật tuyệt vời!

Kim Kiền trong lòng đang rất mâu thuẫn thì nghe Công Tôn tiên sinh tiếp tục nói: “Nói về nữ tử tuyệt sắc này thì e rằng còn phải tìm kiếm.”

Thì ra không phải là để Tiểu Miêu cos à, thật đáng tiếc…

“Huynh đệ Hạng thị, các ngươi có biết khu thanh lâu nổi danh nào ở gần Trần Châu này không?”, Công Tôn tiên sinh hỏi.

Huynh đệ Hạng thị vừa nghe liền sửng sốt, buột thốt nói: “Ở phía tây thành có một khu bán hoa…”

Lời còn chưa nói xong đã bị Bao đại nhân cắt ngang: “Công Tôn tiên sinh muốn tìm một nữ tử thích hợp ở thanh lâu ư?”Công Tôn tiên sinh gật đầu.

“Nhưng nếu An Lạc hầu bản tính vốn háo sắc, thanh lâu này…”

Công Tôn tiên sinh lắc đầu cắt ngang câu hỏi của Bao đại nhân, hỏi huynh đệ Hạng thị: “An Lạc hầu chưa từng đến thanh lâu đúng không?”

Huynh đệ Hạng thị nghe vậy đều giật mình biến sắc, bất giác buột miệng: “Tiên sinh vì sao lại biết? Hầu gia quả thực chưa từng đặt chân vào thanh lâu.”

Công Tôn tiên sinh lại mỉm cười, nói: “An Lạc hầu ngông cuồng ngang ngược như thế, lại mạo hiểm dựng Nhuyễn Hồng đường để giam cầm các nữ tử con nhà lành, ắt hẳn hắn chỉ thích đi nơi đó, những chốn như thanh lâu e rằng An Lạc hầu khinh thường không thèm tới.”

Mọi người nghe xong, liền hiểu rõ, lại càng kính phục tâm tư sắc bén tinh tế của Công Tôn tiên sinh.

Lại nghe Công Tôn tiên sinh nói tiếp: “Chỉ có điều nữ tử này không những vẻ ngoài diễm lệ mà còn phải thông minh hơn người, đến lúc quan trọng còn có thể giữ bí mật tuyệt đối. Nữ tử như vậy mà muốn tìm trong chốn phong trần e rằng có phần khó khăn.”

Hạng Phú nghe được những lời này, thì chợt nhớ ra cái gì đó, đột nhiên reo lên: “Nói như thế thì thảo dân nghĩ đến một người. Ở thanh lâu Thiên Hương, thanh lâu lớn nhất trong Trần Châu, hiện có một hoa khôi tên gọi Băng Cơ, vô cùng phù hợp với các điều kiện của Công Tôn tiên sinh, chỉ là…”

Công Tôn tiên sinh bước lên, vội nói: “Có gì khó khăn? Ngươi cứ nói, đừng ngại.”

Hạng Phú nói tiếp: “Chỉ là giá của Băng Cơ quá cao, lại là người thanh cao ngạo mạn, những nam tử tầm thường dung tục tìm đến, cho dù có vung tiền như rác cũng chưa chắc có thể gặp mặt nàng được, nếu chúng ta muốn nhờ nàng giúp đỡ, e rằng…”

Vương Triều nghe vậy liền to tiếng: “Chuyện này có đáng gì, cứ để chúng ta Thiên Hương lâu trực tiếp bắt cô ta về chẳng phải là được rồi sao?”, dứt lời còn như muốn dẫn Mã Hán xông ra ngoài.

“Không được!”, Công Tôn tiên sinh vội ngăn lại, nhìn hai người dở khóc dở cười nói: “Hiệu úy, thủ hạ của khâm sai đại thần vừa đến Trần Châu đã xông vào thanh lâu bắt người, như thế còn ra thể thống gì? Huống hồ, các ngươi làm loạn lên như thế, há chẳng phải là đánh rắn động cỏ, báo cho An Lạc hầu biết sao?”

Vương Triều, Mã Hán lúc này mới phản ứng lại, xấu hổ lui lại đứng sang một bên.

Công Tôn tiên sinh lại nói với Bao đại nhân: “Học trò cảm thấy cô Băng Cơ này là người thích hợp, chỉ là hoa khôi khó gặp, e rằng phải chọn một người thích hợp đi mời.”

Bao đại nhân gật đầu, hỏi: “Theo ý tiên sinh, nên phải người nào đi thì hơn?”

“Việc này…”, Công Tôn tiên sinh tay vuốt râu, hai mắt khép hờ, khóe miệng mang ý cười, ánh mắt chầm chậm chiếu về hộ vệ áo đỏ đứng một bên.

Mọi người nhất thời sáng tỏ, “chíu” một tiếng ánh mắt nhất tề bắn lên người Triển Chiêu.

“Sợ rằng phải phiền Triển hộ vệ rồi.”

Chỉ thấy thân hình Triển Chiêu cứng ngắc thẳng tắp, thần sắc mang vẻ ngượng ngùng, hai mắt nhìn trân trân Công Tôn tiên sinh hồi lâu mới miễn cưỡng ôm quyền đáp:

“… Thuộc hạ tuân lệnh.”

Bao đại nhân cũng gật đầu nói: “Trương Long, Triệu Hổ nghe lệnh, bản phủ lệnh cho hai ngươi đi theo Triển hộ vệ đến Thiên Hương lâu, tối nay nhất định phải đưa được hoa khôi Băng Cơ về.”

“Thuộc hạ tuân lệnh!”, Trương Long, Triệu Hổ ôm quyền đồng thanh cao giọng đáp.

Triển Chiêu nhận lệnh đối mặt với “hiểm nguy”, tất nhiên không dám trễ nải, vội cùng hai người Trương Long, Triệu Hổ lui ra sau hậu đường cởi bỏ quan phục, thay bằng thường phục, từ biệt Bao đại nhân rồi lên đường ngay.

Nhưng còn chưa bước chân ra khỏi bậc cửa, bỗng nghe Công Tôn tiên sinh cao giọng nói: “Triển hộ vệ chậm đã.”

Triển Chiêu nghe vậy liền dừng lại, quay người hỏi: “Công Tôn tiên sinh còn có điều gì giao phó?”

Công Tôn tiên sinh chầm chậm đi đến trước mặt Triển Chiêu, đánh giá tỉ mỉ từ trên xuống dưới vị hộ vệ y phục màu lam này, sắc mặt nghiêm nghị nói: “Giao phó thì không dám, chỉ là…”

“Chỉ là…”, Triển Chiêu nghi hoặc.

Công Tôn tiên sinh vuốt chòm râu đen nhánh, thong thả đi quanh người Triển Chiêu một vòng, đầu mày càng lúc càng nhíu chặt, hồi lâu sau mới nói: “Nghe huynh đệ Hạng thị nói, giá của Băng Cơ rất cao, phàm là những kẻ tới Thiên Hương lâu, không giàu thì sang… Triển hộ vệ nếu muốn gặp được Băng Cơ, Triển hộ vệ như thế này…”

“Phì…”

Công Tôn tiên sinh còn chưa dứt lời thì bỗng nghe có tiếng động dị thường phát ra từ góc phòng, mà trong phòng khách này lại vô cùng rõ ràng.

Mọi người không khỏi ngoái đầu nhìn, chỉ thấy một tiểu sai dịch nhỏ bé đang đứng trong góc phòng khách, tay bưng miệng, hai vai không ngừng run lên.

Vương Triều đứng gần Kim Kiền nhất, nhìn thấy rất rõ ràng, lòng thầm khó hiểu, bất giác mở miệng hỏi: “Kim Kiền, ngươi như thế là sao?”

Lúc này Kim Kiền đang liều mạng nín cười, nhẫn nhịn rất khổ sở, bỗng nghe giọng của Vương Triều, ngẩng đầu lên theo phản xạ, vừa hay bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của mọi người thì giật mình đánh thót, vội vàng nghiêm sắc mặt lại, thẳng người nghiêm túc nói: “Thuộc hạ không sao cả.”

Chỉ là công phu tu luyện chưa đến nơi, một bên khóe miệng còn hơi giật giật khẽ nhếch lên.

Công Tôn tiên sinh thấy thế, vẻ mặt lại rất vui mừng, cao giọng nói: “Có lẽ nào Kim bổ khoái cũng chú ý tới?”

Chú ý đến cái gì?

Mọi người lại càng khó hiểu vạn phần, vô số ánh mắt bắn thẳng về phía Kim Kiền.

Chỉ thấy biên độ run rẩy trên khóe miệng Kim Kiền ngày càng rõ ràng, hồi lâu sau Kim Kiền mới trả lời: “Công Tôn tiên sinh thần cơ diệu toán. Thuộc hạ bái phục.”

“Nếu đã như vậy, Kim bổ khoái cho rằng nên bổ cứu như thế nào?”

“Trong phủ của Lý tri phủ nhất định có phương pháp bổ cứu.”

“Nói rất có lý… nếu đã như vậy, xin phiền Kim bổ khoái giúp đỡ.”

“… Thuộc hạ tuân lệnh.”

Chúng nhân ngơ ngơ ngác ngác nhìn hai người họ kẻ xướng người họa, hoàn toàn không hiểu mô tê gì cả, cho đến khi hai người họ đi quanh Triển Chiêu mấy vòng, sau rốt cùng đồng thời lắc đầu thở dài, tiếp đó mỗi người một bên, không nói không rằng túm lấy cánh tay vị tứ phẩm hộ vệ đang nghệt mặt ra lôi vào trong phòng, lúc này mọi người mới cảm thấy có gì đó không đúng.

Lát sau, bỗng nghe thấy những tiếng như thế này truyền ra từ trong phòng:

“Công… Công Tôn tiên sinh?! Đây… đây là vì sao? Không… không cần phiền Kim bổ khoái, Triển mỗ tự mình cởi áo được.”

Một thoáng im lặng.

“Kim bổ khoái thấy thế nào?”

“Tạm chấp nhận được.”

“Không… không cần phiền hai vị, Triển mỗ tự mình làm.”

Lại một trận tĩnh lặng.

“Kim bổ khoái cảm thấy được chưa?”

“Hơi xa xỉ…”

“Có lý.”

“Hai vị, Triển mỗ tự mình cởi áo được!!!”

Sau khi những đoạn đối thoại như thế lặp lại mấy lần nữa, mới thấy ba người từ trong phòng bước ra.

Mọi người bỗng thấy trước mắt như sáng bừng lên.

Chỉ thấy Triển Chiêu chân đi hài gấm tựa đạp trên mây, vận áo dài nhuộm màu ánh trăng, thắt lưng mang đai ngọc, dây buột tóc trắng như tuyết rủ xuống ngang hông, chầm chậm lay động theo từng bước chân, đôi mày lưỡi mác dài đến tóc mai, hai mắt lấp lanh như thu cả ánh sao trên trời, đúng là anh tuấn sáng ngời, mỹ mạo xuất chúng. Chỉ là thân hình thẳng tắp như cán bút lộ rõ vẻ ngượng ngùng, hai vệt hồng hồng dần hiện trên má.

Bình thường mọi người quen nhìn hộ vệ tứ phẩn vận y phục đơn sắc, hiện tại không có ai là ngoại lệ, tất cả đều nhìn tới ngây người.

“Đại nhân”, Công Tôn tiên sinh bước tới trước mặt Bao đại nhân chắp tay: “Như thế này thì khi tới Thiên Hương lâu sẽ không có sơ hở gì.”

Bao đại nhân hoàn hồn lại, vẻ mặt tán thưởng nói: “Công Tôn tiên sinh quả nhiên suy nghĩ chu toàn.”

Công Tôn tiên sinh khẽ mỉm cười: “Phục trang của Triển hộ vệ như thế này hoàn toàn là nhờ vào nhãn quan hơn người của Kim bổ khoái.”

Bao đại nhân nhìn Kim Kiền, gật đầu nói: “Kim bổ khoái tâm tư mẫn tiệp, chi bằng cùng đi Thiên Hương lâu, trợ giúp Triển hộ vệ.”

“… Thuộc hạ tuân lệnh”, Kim Kiền cúi đầu đáp, khuôn mặt nhăn nhúm lại một cách mất tự nhiên.

“Trương Long, Triệu Hổ!”

“…”

“Trương Long, Triệu Hổ!!!”

“Hả? A! Có thuộc hạ.”

“Hai người cũng cùng đi…”

Lão Bao còn chưa dứt lời thì đã thấy hai người Trương Long, Triệu Hổ đồng thời bước lên một bước, sắt son thề thốt: “Đại nhân yên tâm, hai người chúng thuộc hạ cho dù phải liều cả tính mạng, cũng nhất định phải bảo vệ Triển đại nhân chu toàn!”

“Phì…”, lại nghe âm thanh dị thường từ Kim Kiền phát ra.

Tất cả thề, khi đó, đích thực bọn họ nhìn thấy hai cái lỗ tai mèo bỗng trở nên đỏ bừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.