Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Quyển 14 - Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ-Chương 289 : Chương 50




Trong miếu Hỏa Thần trấn An Bình, nơi dừng chân nghỉ ngơi của đội ngũ Bao đại nhân, đêm nay đèn đuốc sáng trưng. Nếu là bình thường thì nhất định Bao đại nhân đang ngồi trong chính sảnh phê duyệt công văn, nhưng hôm nay thì ngược lại với mọi khi, Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh còn có Kim Kiền đều tập trung trong sảnh bên, vì muốn quan sát thương thế của Triển Chiêu. Cũng may là bốn người Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ đều không ở trong miếu, bằng không mật độ dân số trong gian phòng nhỏ bé này sẽ quá tải mất.

Triển Chiêu ngồi trên một cái ghế đẩu bằng gỗ, bị ba người vây quanh cứ theo như lời Công Tôn tiên sinh mà cởi áo, lộ ra vô số những vết sẹo của các vết thương lớn nhỏ chằng chịt trên làn da màu đồng.

Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh cúi đầu nhìn, không khỏi chấn động, đồng thời hít vào một hơi khí lạnh.

Chỉ thấy trên bả vai cánh tay phải, có một vết thương dài khoảng hai tấc, miệng vết thương đã kết vảy, da thịt xung quanh đã dần chuyển sang màu hồng, cho thấy vết thương đã lành, không còn gì đáng ngại, chỉ là mới nhìn qua vết thương đã thấy vô cùng ghê người. Không vì điều gì khác mà chính là hai bên mép da chỗ miệng vết thương bị bảy, tám sợi chỉ đen khâu lại, nhìn lướt qua thì tựa như có con rết nhiều chân nằm trên bả vai Triển Chiêu, mà phần đuôi của “con rết”, còn thắt một cái nơ bướm bất nhã nữa chứ.

Triển Chiêu nghe thấy tiếng hai người hít vào, tim không khỏi nảy lên một cái.

Ngẫm lại, Nam hiệp Triển Chiêu vốn xuất thân giang hồ, sau khi đi theo Bao đại nhân thì ngày ngày vất vả, chuyện bị thương xảy ra như cơm bữa, nhưng khi Công Tôn tiên sinh chữa trị thì tiếng lắc đầu thở dài có, trách giận càu nhàu có, chỉ chưa từng nghe tiếng hít khí lạnh bao giờ. Nhớ lại lúc trước khi Kim Kiền khâu miệng vết thương lại, thủ pháp thực có chút quái dị, hơn nữa miệng vết thương còn nằm ngay bả vai, muốn quan sát cũng không tiện cho lắm, chỉ cảm thấy miệng vết thương dần ngưng chảy máu, thế nên Triển Chiêu không để ý đến. Nhưng lúc này đây Nam hiệp đường đường như vậy cũng có chút dao động quay người nhìn Công Tôn tiên sinh.

Chỉ thấy ánh mắt Công Tôn tiên sinh sáng rực lên, nhìn chằm chằm vào vết thương của Triển Chiêu, vẻ như đã đi vào cõi thần tiên rồi.

Bao đại nhân cũng nhíu chặt mày, muốn nói gì nhưng rồi lại thôi.

Qua một lúc lâu, Công Tôn tiên sinh mới nghiêm mặt hỏi: “Triển hộ vệ, vết thương của hộ vệ được Kim bổ khoái chữa trị phải không?”.

Triển Chiêu chậm rãi gật đầu.

“Kim bổ khoái!”, đột nhiên Công Tôn tiên sinh quát lên một tiếng rất to.

Kim Kiền thừa dịp mọi người đang ngẩn ra liền rón rén đi vài bước lén ra cửa, một chân vừa bước qua ngưỡng cửa, sắp sửa chuồn được, thình lình nghe thấy tiếng quát như sư tử Hà Đông của Công Tôn tiên sinh, chân liền run lên, suýt chút nữa thì ngã nhào xuống đất.

“Công… Công Tôn tiên sinh… có… có gì sai bảo?”.

“Vết thương của Triển hộ vệ có thật là do ngươi chữa trị không?”

“Cứ… cứ xem là vậy…”

Kim Kiền vừa hàm hồ đáp, vừa quan sát thần sắc thâm trầm của Công Tôn tiên sinh phía đối diện, tim đập như trống: Mèn ơi, con mèo kia cũng được xem như là thủ đô của cả thời kỳ Bắc Tống… không thì cũng được coi là Idol hàng đầu của cả nước, nay mình khâu bả vai của Tiểu Miêu thành cái hình dạng chết dở kia, làm hỏng cả cái “vai vàng ngọc” của Tiểu Miêu, như thế há chẳng phải là đã bôi nhọ Khai Phong phủ sao? Nhìn sắc mặc Công Tôn Trúc Tử đi, tám phần là muốn tìm mình tính sổ rồi.

Nghĩ đến đây, Kim Kiền liền hít sâu một hơi, vội trưng ra vẻ mặt tươi cười hòa nhã nói: “Công Tôn tiên sinh, khi đó thời gian cấp bách, thuộc hạ nhất thời lo lắng, khó tránh khỏi lỡ tay… Nhưng thuộc hạ cũng biết sửa sai, đã thắt một cái nơ bướm rất đẹp ở trên đó rồi, kỳ thực nếu nhìn tổng thể sẽ thấy rất có ý vị…”.

Công Tôn tiên sinh đứng phắt dậy, bước nhanh về phía Kim Kiền, hai mắt sáng như bó đuốc, nhìn chằm chằm khiến Kim Kiền dựng cả tóc gáy.

“Kim bổ khoái, phương pháp chữa trị vết thương bằng cách khâu da thịt lại ngươi biết được từ đâu?”

Hả?

Kim Kiền có chút khó hiểu, nghĩ bụng: Cái tay Công Tôn Trúc Tử này bị sao vậy, tựa hồ như rất có hứng thú với tạo hình con rết trên bả vai Tiểu Miêu, lại rất quan tâm đến lai lịch của con rết này. Đợi đã, phương pháp khâu vết thương tuy phổ biến ở thời hiện đại, nhưng biết đâu ở thời cổ đại nóquá sức cao siêu? Có điều phương pháp này được ghi rất rõ ràng trong y thư của sư phụ…

Ôi chao!

Kim Kiền đột nhiên hiểu ra, không khỏi kinh hoàng thất sắc.

Phương pháp này mình đọc trong y thư do “Y Tiên” truyền lại, kết hợp với tri thức thời hiện đại, nên cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy đó là chuyện bình thường, nhưng nay gặp phải Công Tôn Trúc Tử, nhìn thần sắc căng thẳng của ông ta mà nói, tám phần là phương pháp trị liệu khâu vết thương này còn chưa thông dụng ở thời đại này rồi.

Nói như thế thì thân phận đệ tử đích truyền của hai lão sư phụ vô lương kia há chẳng phải sẽ bị lộ sao?

Đại sự không tốt rồi!

Kim Kiền nhất thời túa mồ hôi lạnh đầy đầu, ngập ngừng hồi lâu mới phun ra một câu:

“Thực ra trước kia thuộc hạ đã từng thấy một lão đại phu dùng phương pháp như thế này trị thương cứu người, thế cho nên…”

Chẳng biết câu trả lời nửa thật nửa giả này có an toàn qua cửa không nữa?

Hai mắt Công Tôn tiên sinh sáng lên, hỏi dồn: “Lão đại phu? Tướng mạo như thế nào? Ngươi gặp được khi nào?”.

“Là một lão đầu râu bạc trắng, ở trên một ngọn núi, một năm trước đây…”, bị Công Tôn tiên sinh nhìn chằm chằm khiến cả người không tự nhiên, bất giác Kim Kiền thốt ra đến phân nửa sự thật.

Công Tôn tiên sinh bước lên một bước, lại nói: “Có phải nơi đó gần Vân Ẩn sơn không?”.

Vân Ẩn sơn? Sao nghe quen quen thế nhỉ? Chậc chậc, đấy chẳng phải hang ổ của hai lão sư phụ vô lương kia ư? Công Tôn tiên sinh xuất thân từ đặc công hay sao ấy, thế nào mà ngay cả tên núi cũng biết?

Kim Kiền chỉ cảm thấy sau lưng mồ hôi chảy đầm đìa, cố cuối gập xuống một góc chín mươi độ, hàm hồ đáp: “Thuộc… thuộc hạ không rõ ngọn núi đó tên là gì…”.

Công Tôn tiên sinh nghe vậy, khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ tiếc nuối.

Bao đại nhân và Triển Chiêu thấy thế đều không hiểu.

Bao đại nhân hỏi: “Công Tôn tiên sinh, lẽ nào vết thương có gì không ổn sao?”.

Công Tôn tiên sinh lắc đầu nói: “Không phải là có gì không ổn. Kim bổ khoái đã dùng kim khâu miệng vết thương lại, cách trị liệu này tuy khiến người ta không thể tưởng tượng được, nhưng lại là phương cách thần kỳ. Đệ tử đã từng đọc trong sách y nhưng chưa từng được nhìn thấy. Tương truyền trên giang hồ chỉ có một người có thể vận dụng phương pháp này”.

Triển Chiêu nghe đến đây, liền sáng tỏ, tiếp lời: “Người tiên sinh nói có phải là ‘Y Tiên’, người mà mười năm trước đã tuyệt tích giang hồ cùng ‘Độc Thánh’?”.

Công Tôn tiên sinh gật đầu.

Bao đại nhân hỏi: “ ‘Y Tiên’ là người như thế nào?”.

Triển Chiêu đáp tiếp: “Bẩm đại nhân, ‘Y Tiên’ là người có y thuật đứng đầu trên giang hồ, giang hồ từng truyền câu: Diêm La bắt người, trước hỏi Y Tiên”.

Công Tôn tiên sinh vuốt râu nói: “Y thuật của ‘Y Tiên’ xuất thần nhập hóa, chỉ là lão nhân gia người đã thoái ẩn giang hồ, lại chẳng có truyền nhân để lại, khiến người ta phải tiếc nuối không thôi”, rồi quay đầu nói với Kim Kiền: “Nói vậy lão nhân một năm trước Kim bổ khoái gặp chính là người này. Kim bổ khoái may mắn gặp được người một lần, lại học được thuật trị thương thật là may mắn ba đời”.

Kim Kiền nghe đến đây mới biết thân phận mình tạm thời chưa bị lộ, không khỏi thở phào một cái. Nhưng ngẫm kỹ, lại thấy vừa tức vừa buồn cười, nghĩ bụng: Chỉ mới gặp mặt ‘Y Tiên’ một lần đã là may mắn ba đời, vậy mình ở cạnh hai lão sư phụ vô lương kia những một năm, há chẳng phải là đã dùng hết vận may của mấy kiếp rồi à? Hức hức, thảo nào từ khi mình bắt đầu xuống núi liền đâm đầu vào vận xui luôn… đáng ghét…

Bao đại nhân nghe xong, gương mặt mang vẻ vui mừng nói: “Nói như thế thì, thương thế của Triển hộ vệ đã không còn gì đáng ngại nữa?”.

Công Tôn tiên sinh khoác áo ngoài lên cho Triển Chiêu, vừa thu dọn hộp thuốc vừa trả lời: “Đã sớm không có gì đáng ngại rồi. Y thuật của Kim bổ khoái thực khiến học trò bội phục”.

Triển Chiêu nghe xong những lời này, cũng thấy an tâm, cài áo xong xuôi đâu đến đấy liền quay người thi lễ với Kim Kiền: “Triễn mỗ đa tạ Kim huynh”.

Kim Kiền vội đáp lễ, cười khan hai tiếng.

Công Tôn tiên sinh xách hòm thuốc lên, nói với Triển Chiêu: “Triển hộ vệ, tuy vết thương của Triển hộ vệ đã không có gì đáng ngại nữa, nhưng mấy ngày nay Triển hộ vệ mệt nhọc quá độ, nên nghỉ ngơi sớm một chút, lấy lại tinh thần”.

Triển Chiêu nghe vậy vội đứng lên nói: “Nhưng còn vụ án của Trương Tụng Đức thuộc hạ vẫn chưa đem kết quả điều tra bẩm báo với đại nhân…”.

“Triển hộ vệ…”, Bao đại nhân bất đắc dĩ nói: “Hãy nghỉ ngơi trước đã, sáng sớm mai hãy bẩm báo lại tình hình vụ án cho bản phủ”.

“… Thuộc hạ tuân lệnh”.

Những lời này lọt vào tai Kim Kiền thực như âm thanh của Đấng cứu thế, liền vội vàng khom người thi lễ, lui ra ngoài, đi thẳng đến sảnh bên, nơi nghỉ ngơi của nha dịch.

Nhưng vừa đi được hai bước, chợt nghe tiếng Công Tôn tiên sinh gọi phía sau: “Kim bổ khoái, xin hãy dừng bước”.Nhất thời thân hình Kim Kiền thẳng đơ, quay đầu lại một cách cứng nhắc, hỏi: “Công Tôn tiên sinh, có gì chỉ giáo?”.

Lẽ nào mình lại để lộ sơ hở gì rồi?

Công Tôn tiên sinh bước đến trước mặt Kim Kiền, khẽ mỉm cười.

Nụ cười này giống như nho phong lướt qua mặt[1] , khiến toàn thân Kim Kiền phát run.

[1] Nguyên văn “Nho phong phất diện, vốn câu phải là xuân phong phất diện có nghĩa là gió xuân lướt qua mặt, nhưng ở đây Kim Kiền lại thay bằng từ “Nho” vừa để chỉ phong thái thư sinh của Công Tôn tiên sinh vừa để chỉ sự gian xảo của họ Công Tôn.

Có người nói, lúc Công Tôn tiên sinh mỉm cười hoặc là lúc vụ án được sáng tỏ, hoặc là lúc đang tính kế, hoặc là lúc có kẻ sắp gặp xui xẻo.

Tình huống hiện giờ, theo như Kim Kiền phán đoán, tám phần là giả thiết thứ ba.

“Kim bổ khoái, tại hạ còn một chuyện không hiểu, mong Kim bổ khoái tạm thời dừng bước giải đáp cho tại hạ”.

Da mặt Kim Kiền liền nhăn nhúm lại, vội vàng nói: “Công Tôn tiên sinh, thuộc hạ đi theo Triển đại nhân một mạch tới đây, cũng đã ba ngày ba đêm không chợp mắt rồi”.

Công Tôn Trúc Tử, ngài ít nhiều cũng nên có chút tinh thần chủ nghĩa nhân đạo chứ!

Công Tôn tiên sinh lại mỉm cười, tiếp tục nói: “Câu hỏi này cũng không mất nhiều thời gian”.

Kim Kiền nhìn khuôn mặt mỉm cười của Công Tôn tiên sinh, tự biết bản thân không địch lại, lời đã ra đến miệng đành nuốt vào.

“… Công Tôn tiên sinh, xin mời hỏi”.

“Kim bổ khoái, phương pháp dùng kim khâu miệng vết thương lại là do bổ khoái học được từ ‘Y Tiên’ sao?”

“…”

“Tại sao lại phải khâu miệng vết thương thành hình con rết, tại hạ đã nghĩ rất lâu nhưng vẫn không thẩm thấu được sự ảo diệu trong đó”.

“Khụ khụ… cái này… kỳ thực… cái đó… phương pháp khâu vết thương như thế là vì… thuộc hạ cũng không biết, chỉ là khi ấy lão đại phu khâu như vậy, thuộc hạ bắt chước theo, trông bầu mà vẽ gáo vậy thôi”. Sư phụ, xin lỗi người nhé!

Công Tôn tiên sinh tư lự giây lát, khẽ lắc đầu, rồi như ngộ ra điều gì nói: “Thủ pháp của ‘Y Tiên’ quả thực huyền diệu, đạo lý trong đó… tại hạ kém cỏi quá… Kim bổ khoái, thời gian cũng không còn sớm nữa, bổ khoái nghỉ ngơi đi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.