Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Quyển 14 - Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ-Chương 274 : Chương 35




Tiếng kêu này vang rền tựa chuông ngân, khiến cho mọi người sợ hãi nhảy dựng lên, bất giác Triển Chiêu và Trịnh Tiểu Liễu quay sang nhìn nhau. Chỉ thấy hai mắt Kim Kiền trợn tròn, lông mày dính sát vào mắt, từ từ nâng cánh tay trái của Triển Chiêu lên, chỉ thấy vết thương nhỏ trên mu bàn tay của Triển Chiêu hỏi: “Triển đại nhân, vết thương này do vật nào gây ra?”.

Triển Chiêu nhướng mắt nhìn lại, vết thương kia tuy dài nhưng lại vừa mảnh vừa nông, nếu không nhìn kỹ sợ rằng khó phát hiện ra, chỉ thấy xung quanh miệng vết thương lờ mờ xuất hiện sắc đen, có lẽ là máu tụ, không khỏi có chút bất đắc dĩ, thầm nghĩ: Ta hành tẩu giang hồ bao nhiêu năm, bị thương là chuyện rất đỗi bình thường, loại vết thương này, hà tất có thể kinh sợ đến mức kỳ quái thế ư.

Nhưng ngẩng đầu lên nhìn lại thấy vẻ mặt Kim Kiền vô cùng lo lắng, bất giác lòng Triển Chiêu cảm thấy ấm áp, nhẹ nhàng lên tiếng an ủi: “Vừa rồi chiếc rìu kia sượt qua, chẳng qua chỉ là vết thương ngoài da, Kim Kiền không cần lo lắng”.

“Rìu?”, Kim Kiền nghe xong, vội vàng lấy lưỡi rìu hung khí từ trong bọc ra, kiểm tra tỉ mỉ. Trên lưỡi rìu này, sắc đen tràn ngập, thoang thoảng tỏa ra mùi hôi thối.

“Ngô Đại Lực, sau khi dùng cây rìu này giết người, vết máu trên lưỡi rìu ngươi có rửa sạch đi không?”, Kim Kiền đột ngột quay người ra sau quát lên với huynh đệ Ngô thị.

Ngô Đại Lực thấy vẻ mặt của Kim Kiền, nhất thời cả kinh, không tự chủ được mà lắc lắc đầu.

Chợt nghe Ngô đệ đáp: “Đại ca nói máu trên lưỡi rìu có thể trừ tà, cho nên chưa từng rửa. Lần này ra ngoài cũng là đại ca nói nhất định phải mang theo rìu này, cho nên…”.

“Câm miệng!”, Kim Kiền lại quát lên một tiếng, khiến cho Ngô đệ cứng lưỡi im bặt.

Kim Kiền túm lấy cánh tay Triển Chiêu, ngón tay đặt lên cổ tay, cẩn thận chuẩn mạch, hai mắt lại dính chặt lấy vết thương trên mu bàn tay Triển Chiêu đánh giá một cách kỹ lưỡng.

Triển Chiêu và Trịnh Tiểu Liễu thấy hành vi của Kim Kiền như vậy, không khỏi cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng nom đôi lông mày của Kim Kiền nhíu chặt, thần sắc vô cùng nghiêm túc, một thứ khí thế kỳ lạ bao trùm toàn thân Kim Kiền hai người nhất thời không cách nào mở miệng đặt câu hỏi.

Chưa đầy nửa khắc sau, Kim Kiền nhẹ nhàng thả cổ tay Triển Chiêu ra, thấp giọng nói: “Triển đại nhân, có phải lúc này ngài cảm thấy tay chân bủn rủn, đầu óc váng vất, không có chút sức lực nào không?”.

Triển Chiêu kinh ngạc, gật đầu nói: “Tuy có chút không ổn, nhưng cũng không có gì đáng ngại”.

Kim Kiền lại như không nghe thấy lời của Triển Chiêu, cuống quýt lần mò theo vạt áo hồi lâu, sau cùng rút một bọc vải, lấy ra một viên dược hoàn, đưa đến bên miệng Triển Chiêu nói: “Uống nó đi!”.

Triển Chiêu đôi mắt mở lớn, trừng trừng nhìn Kim Kiền hỏi: “Đây là…”.

“Ngài bị trúng thi độc, đây là Thanh độc hoàn, trước tiên ngài hãy uống nó để bảo vệ tâm mạch!”, Kim Kiền có chút không kiên nhẫn nói.

“Thi độc? Triển đại nhân trúng thi độc?”, giọng của Trịnh Tiểu Liễu nhất thời nghẹn lại.

“Trúng độc? Ta trúng khi nào?”, Triển Chiêu cũng tỏ vẻ nghi hoặc.

“Không còn thời gian nữa, nào có thể nói nhiều lời vô nghĩa như vậy được?”, Kim Kiền đưa tay ra nắm lấy cằm Triển Chiêu, Triển Chiêu kinh ngạc, vừa định vận sức để vùng ra thì thấy mắt hoa lên, khí lực toàn thân chẳng còn, nhưng động tác đó lại khiến Kim Kiền thêm cương quyết nhét viên dược hoàn vào miệng Triển Chiêu, “ực” một tiếng, thuốc được nuốt xuống.

Chợt nghe Kim Kiền lẩm bẩm độc thoại, tựa như đang đọc nhẩm thi thư: “Thi độc sản sinh trong máu của người bị sát hại trong lúc kinh hoàng tột độ, tích tụ phân hủy mà thành. Con bà nó, hai tên huynh đệ này thật chẳng chuyên nghiệp chút nào, giết người xong cũng chẳng chịu lau rửa hung khí, thế nên mới khiến lưỡi rìu chứa thi độc. Ai da… muốn giải hết thi độc thì trước tiên phải uống Thanh độc hoàn để bảo vệ tâm mạch, trong vòng một khắc sau phải ngâm mình trong nước đang chảy để làm chất độc loãng đi, như thế độc khắc giải… Huynh đệ họ Ngô kia…”, đột nhiên Kim Kiền hét lên một tiếng, “Gần đây có hồ nước hay con sông nào không?”.

Ngô đệ nghe gọi không khỏi kinh hoàng, bật thốt: “Ngoại thành phía bắc trấn có một cái hồ nhỏ, cách đây chưa đầy nửa dặm…”.

“Vừa hay!” Nghe xong hai mắt Kim Kiền sáng lên, lật đật chạy đến bên cạnh huynh đệ họ Ngô, trói hai tên đó vào cột nhà, vừa trói vừa quay lại ra lệnh cho Trịnh Tiểu Liễu: “Tiểu Lục, việc không thể chậm trễ, anh hãy cõng Triển đại nhân, chúng ta phải đến hồ mau!”.

Tuy Trịnh Tiểu Liễu không hiểu gì nhưng thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Kim Kiền, trong lời nói còn có vài phần khí thế, lại nghĩ đến sự an nguy của Triển đại nhân, nhất thời sức lực tăng vọt, tay vận sức đem cả người Triển Chiêu đang xụi lơ cõng trên lưng, cùng Kim Kiền phía sau chạy thật nhanh, còn hai huynh đệ họ Ngô kia sững sờ ở nguyên tại chỗ, đưa mắt nhìn nhau.

Lại nói đến Triển Chiêu, tuy lúc này toàn thân chẳng chút sức lực nào, miệng cũng không nói được, nhưng vẫn còn ý thức, vẫn cảm nhận được Trịnh Tiểu Liễu cõng mình trên lưng chạy như điên. Chẳng bao lâu đã ra bên ngoài trấn, trước mặt Triển Chiêu là hồ nước lấp lánh, bỗng nhiên một dự cảm không lành lóe lên trong đầu Triển Chiêu.

Kim Kiền dừng lại bên cạnh Triển Chiêu, đoạt lấy thanh Cự Khuyết rồi quát Trịnh Tiểu Liễu: “Mau ném Triển đại nhân xuống hồ!”.

“Cái gì?”, Trịnh Tiểu Liễu vừa nghe xong lập tức khựng lại, kinh hoàng hỏi: “Ném… ném Triển đại nhân xuống hồ ư?”.

“Kêu cái gì?”, Kim Kiền rống lên, “Không muốn Triển đại nhân chết thì mau làm theo lời tôi!”.

“Nhưng… nhưng…”

“Cậu còn lằng nhằng cái gì, nếu chậm nửa khắc nữa Triển đại nhân sẽ bị độc phát công tâm, khi đó không thể cứu được nữa đâu!”.

Trịnh Tiểu Liễu nghe xong thì vô cùng hoảng sợ, vội vàng khom người xuống, hai tay phát lực, vù một cái ném Triển đại nhân trên lưng đi một cách dứt khoát.Đáng tiếc cho Triển Chiêu kia, đường đường là một đại hiệp danh trấn giang hồ, là Ngự tiền tứ phẩm đới đao thị vệ, vậy mà lại bị quăng lên trời, vạch ra một đường cong parabol đúng tiêu chuẩn, cứ thế rơi tõm xuống hồ.

***

Mặt hồ phẳng lặng, lau sậy xào xạc nên thơ bên hồ, mặt trời đã lặng, ráng chiều đã tắt, trăng lên sáng vằng vặc, một làn gió mát lành rẽ mây thổi tới cũng chẳng làm xao động cảnh sắc hai bên hồ.

Mặt trời khuất sau đỉnh núi, trăng bạc đầu tháng treo cao, bên hồ có hai cái bóng cuộn tròn, chăm chú nhìn thật kỹ mới thấy đó là hai thiếu niên đang ngồi bó gối cạnh nhau.

“Kim Kiền…”.

“Hử?”.

“Triển đại nhân xuống hồ được bao lâu rồi?”

“… Không biết”

“Hình như là rất lâu rồi…”

“… Ừ.”

“Độc trên người Triển đại nhân hẳn đã được giải hết rồi chứ?”

“… Chắc cũng hết rồi.”

“Vậy Triển đại nhân sao vẫn chưa lên bờ?”

“…”

“Kim Kiền…”.

“…”

“Kim Kiền…”.

“Gọi cái quỷ ấy!”, đột nhiên Kim Kiền đứng phắt dậy hét lên: “Có gì phải lo lắng nào? Triển đại nhân võ công tuyệt đỉnh, khinh công vô song, sau khi giải độc sẽ khôi phục thần trí, tự nhiên tự biết bơi vào bờ… ôi…”.

Trịnh Tiểu Liễu nghe thấy vế đầu tiên của Kim Kiền trong lòng đã an tâm vài phần, nhưng nghe thấy Kim Kiền bỗng nhiên như bị mèo tha mất lưỡi, nửa câu sau ngắc ngữ không có âm thanh nào phát ra, không kìm được ngẩng đầu lên nhìn.

Vừa nhìn Trịnh Tiểu Liễu bỗng rùng mình một cái.

Chỉ thấy hai mắt Kim Kiền như lồi ra, miệng há to, lưỡi cứng ngắc, run rẩy không ngừng.

“Kim Kiền?”, Trịnh Tiểu Liễu cũng đứng dậy khẽ gọi.

Kim Kiền chậm rãi quay sang, hai mắt trống rỗng nhìn Trịnh Tiểu Liễu, khóe miệng giật giật, mấp máy môi: “Hình như mèo không biết bơi…”.

“Hả?”, Trịnh Tiểu Liễu sững sờ.

“Oh my god!”, đột nhiên Kim Kiền hét lên một tiếng, vừa chạy tới bên hồ vừa la lên: “Triển… Triển đại nhân không biết bơi, lâu… lâu như vậy mà vẫn chưa lên bờ, sợ rằng…”.

Trịnh Tiểu Liễu vừa nghe xong nhất thời kinh hoàng biến sắc, vội vàng cùng Kim Kiền chạy tới mép hồ, vừa định tri hô kêu cứu, lại thấy Kim Kiền đột nhiên chấn động, mắt từ từ nhìn xuống dưới chân mình. Trịnh Tiểu Liễu cũng nhìn theo ánh mắt Kim Kiền, chỉ thấy một cánh tay trắng bệch nắm chặt lấy mắt cá chân người trước mặt.

“Áaaaaaa!!!”, tiếng kêu thảm thiết vang tận mây xanh.

Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu ngồi bịch xuống đất cứng đờ, mắt mở to chăm chăm nhìn một người tóc tai tán loạn bết dính, đang chầm chậm từ trong hồ nước đen ngòm leo lên bờ, dần dần đứng thẳng dậy, từ từ đi đến chỗ cả hai.

Dưới ánh trăng, một trận gió thổi tới làm tung bay mái tóc ướt của người đó, lộ ra gương mặt bình thường vốn ôn hòa tuấn tú, văn nhã, nhưng lúc này lại tái xanh.

“Hung linh nửa đêm!!! Xác chết Triển đại nhân sống dậy!!!”, Kim Kiền lập tức co rúm lại thành một đống, phủ phục trên mặt đất, vừa dập đầu vừa nói: “Triển đại nhân, ngài đừng trách thuộc hạ, thuộc hạ cũng vì cứu ngài, ngài đại nhân đại lượng không chấp kẻ tiểu nhân, tha cho thuộc hạ đi!”.

Trịnh Tiểu Liễu cũng bị dọa không nhẹ, thấy Kim Kiền như vậy cũng vội vàng bắt chước theo, khom người phủ phục bái lạy.

Lại nói về Nam hiệp Triển Chiêu, công phu trên bờ dĩ nhiên là thiên hạ vô song, nhưng luận về công phu dưới nước thì chỉ là một con vịt cạn mà thôi. Đương nhiên Triển Chiêu bị ngâm mình trong nước, chất độc dần tán phát đi, thần trí khôi phục mới phát hiện mình đang nằm ở giữa hồ, lúc đó thực sự là kinh hoàng thất sắc. May thay nước hồ không quá sâu, dựa vào công phu bế khí tu tập nhiều năm, Triển Chiêu rốt cuộc cũng trong chỗ thập tử nhất sinh mà mò mẫm trèo lên được bờ. Nhưng vừa mới lên bờ lại bị hai tên đầu sỏ ném mình xuống hồ coi là cô hồn dã quỷ, như thế thử hỏi vị Nam hiệp Triển Chiêu này không nộ khí xung thiên ngay tại trận sau được.

Triển Chiêu nhìn hai người trước mặt, khuôn mặt tuấn tú nhăn lại, đôi môi mỏng hơi giật giật, hai tay nắm chặt, thật sự rất muốn đánh bốp bốp lên đầu hai cái tên này.

Nhưng Nam hiệp rốt cuộc vẫn là Nam hiệp, tuyệt đối không phải hạng người vong ân phụ nghĩa, lúc trước tuy rằng ý thức lơ mơ, có điều cũng nhớ mang máng là mình bị quăng xuống dưới hồ mới giải được độc trong người.

Triển Chiêu thở dài một tiếng, duỗi nắm tay ra, lại nhìn kỹ hai người này, không khỏi có chút dở khóc dở cười.

Chỉ thấy Kim Kiền không biết lôi từ đâu ra ba ngọn cỏ xanh, vê lại thành hình nén nhang, cắm xuống trước mặt, chắp hai tay lại, quỳ lạy không ngừng, mà Trịnh Tiểu Liễu cũng trong tư thế y chang, chỉ là trước mặt thiếu đi ba nén hương cỏ xanh.

“Triển mỗ còn chưa chết, hai vị không cần lạy nữa!”, Triển Chiêu bất đắc dĩ nói.

Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu nhất thời đứng hình, ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt.

Triển Chiêu mặt dù toàn thân ướt sũng, búi tóc tán loạn, nhưng ngoại trừ dáng hình nhếch nhác, khuôn mặt có chút nhợt nhạt ra, còn lại vẫn vô cùng bình thường. Lúc này hai mới thở phào nhẹ nhõm.

Kim Kiền đưa tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán, đứng dậy cầm thanh Cự Khuyết trao lại cho Triển Chiêu, rồi vỗ vỗ ngực.

Trịnh Tiểu Liễu lại vui mừng khôn xiết, đứng bên Triển Chiêu reo lên: “Triển đại nhân, ngài thực sự không sao chứ? Thi độc đã giải hết rồi chứ?”.

Triển Chiêu gật gật đầu, nhìn hai người trước mắt, khoan thai nói: “Triển mỗ còn phải cảm tạ ơn cứu mạng của hai vị”.

Kim Kiền thoáng thấy đôi mắt đen láy chính trực sáng lấp lánh như sao đang nhìn thẳng mình, không khỏi giật mình, thầm nghĩ: Hỏng rồi, vừa rồi nhất thời nóng lòng, con mèo này không phải đã nhìn ra lai lịch sư phụ của mình rồi chứ? Như vậy cũng quá đáng sợ đi.

Tâm tư xoay chuyển rất nhanh, Kim Kiền đột nhiên kêu lên: “Đại nhân, bọn thuộc hạ vì giúp ngài giải độc đã để hai huynh đệ họ Ngô kia ở trong trấn, không biết lúc này…”.

Triển Chiêu vừa nghe lập tức đứng dậy, chạy về trấn. Kim Kiền liền thở phào nhẹ nhõm, cùng Trịnh Tiểu Liễu chạy theo sau Triển Chiêu.

Đến khi ba người quay lại nhà huynh đệ Ngô thị, hai huynh đệ kia vẫn bị trói chặt vào cột nhà, chẳng chút động cựa, lúc này mọi người mới an tâm.

Sau đó tất thảy đều thuận lợi, ba người đưa hung thủ, vật chứng cùng vợ con của Lưu Thế Xương về đến Khai Phong phủ, Bao đại nhân vừa thấy liền vô cùng vui mừng, quyết định sáng sớm hôm sau sẽ khai thẩm.

Chỉ là đêm hôm đó, trong phòng của Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển đại nhân truyền ra tiếng hắt xì liên tiếp cơ hồ chẳng dứt, có hơi ồn ào chút chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.