Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Quyển 14 - Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ-Chương 250 : Chương 11




Một tên trong đám áo đen gằn giọng nói: “Bao Hắc Tử, ngươi đừng có xen vào chuyện của người khác, huynh đệ chúng ta chỉ muốn tìm mấy kẻ xúi quẩy Tần Hương Liên và tên ăn mày kia thôi, không liên quan đến ngươi!”.

Bao đại nhân nghe vậy, nhíu mày quát lớn: “Hoang đường! Nơi đây là Khai Phong phủ nha, các ngươi lại dám buông lời xằng bậy, quả thực là quá sức ngông cuồng!”.

Một tên áo đen khác thấp giọng nói: “Đừng có phí lời với tên Bao Hắc tử này nữa, mau giải quyết chúng đi, chúng ta còn về bẩm báo”.

“Có bản phủ ở đây, tuyệt đối không dung tha cho kẻ nào tiến lên dù chỉ là nửa bước!”, Bao đại nhân khí thế vẫn chẳng hề giảm, tiếp tục quát lớn.

Bọn chúng nghe vật lập tức sát khí nổi lên, ngay sau đó hai tên trong số đó bước vài bước đến trước mặt Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh, vậy quanh hai người. Kim Kiền chỉ cảm thấy mắt như hoa lên, hai thanh đao đã kề sát lên cái cổ đen nhánh của Bao đại nhân và cái cổ trắng bóc của Công Tôn tiên sinh.Một kẻ khác bước đến giường của Tần Hương Liên, còn một tên nữa thì đi tới chỗ Kim Kiền và hai đứa bé.

Lưỡi đao lạnh lẽo, mùi máu tanh xông lên làm cay mũi, Kim Kiền nhìn thấy thanh đao càng lúc càng đưa lại gần, chỉ cảm thấy hai mắt mình dường như có xu hướng ngày càng trắng dã. Hai đứa bé thì sớm đã mặt cắt không còn hột máu, run lẩy bẩy.

“Rốt cuộc là kẻ nào đã sai các ngươi đến, là phò mã đương triều Trần Thế Mỹ?”, Bao đại nhân quát.

Kim Kiền cảm khái: Quả không hổ là Bao Thanh Thiên, đến lúc này rồi mà vẫn còn tâm tình tra hỏi căn nguyên mọi chuyện.

“Bao Hắc Tử, nếu như ngươi còn nhiều lời thì đứng trách ông đây hạ thủ không lưu tình!” Thanh đao bên cổ Bao đại nhân gí sát thêm vài phần, một dòng dịch thể dinh dính từ từ chảy xuống.

Phút chốc hai mắt Kim Kiền như mở to hết cỡ.

Đó là máu sao? Máu của lão Bao phải là màu đen mới đúng chứ? Vì sao cũng là màu đỏ tươi, giống với màu máu của Hàn Kỳ, đỏ chói tới nhức mắt…

Bỗng nhiên Kim Kiền cảm thấy trong đầu mình “đoàng” một tiếng, trước mắt đột nhiên chỉ toàn màu máu đỏ, cảnh tượng giống như khi Hàn Kỳ chết, hệt như một cảnh trên phim điện ảnh, thoắt cái đập thẳng vào mắt, hòa cùng cảnh tượng trước mặt rồi từ từ nhập lại thành một…

Trò đùa gì thế này, đó là lão Bao, Bao Chửng, Bao Thanh Thiên! Là người lưu danh trong sử sách, không phải A Miêu, A Cẩu, sao có thể xảy ra bất trắc được… Hức hức, giời cao, đất dày ơi, thiên thần, thiên sứ gì đó ơi, xin các đại tỷ rủ lòng thương, ngàn vạn lần hãy phù hộ cho con được trường thọ trăm tuổi!

Nghĩ đến đây, Kim Kiền buông hai đứa trẻ ra, dồn sức đề khí, phóng thẳng về phía trước.

Có điều chỉ trong chớp mắt, mấy tên thích khách kia thậm chí còn chẳng rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy trước mắt có một bóng đen lướt qua, lại định thần nhìn kỹ, thì đã có một người giữ chặt lấy thanh đao kề lên cổ Bao đại nhân rồi, không chút khó khăn, mà dĩ nhiên người đó lại chính là cái tên thiếu niên ăn mặc rách rưới mới nãy còn co rúm thành một đống trên mặt đất kia.

Nói gì đến bốn tên áo đen đang thất kinh chết khiếp kia, ngay cả Công Tôn tiên sinh và Bao đại nhân cũng tròn mắt ngạc nhiên.

Ngay lập tức bốn tên áo đen thấy sợ hãi: Tên ăn mày này sao lại có một thân khinh công cao thâm khó dò như thế, không lẽ là cao nhân thế ngoại? Haizzz, làm ăn với phủ phò mã quả nhiên chẳng dễ dàng gì!

Công Tôn tiên sinh và Bao đại nhân trong lòng lại thầm tán dương: Thiếu niên này tuy diện mạo xấu xí, nhưng mới rồi khinh công lộ ra, nhanh tựa hồng nhạn đảo bóng, e rằng so với thân thủ của Triển hộ vệ chẳng thua kém chút nào.

Còn nhân vật được mọi người chú mục, Kim Kiền, lúc này ngay cả lớp mô dưới da cũng run lên: Con bà nó, sao lâu như thế mà chẳng thấy có ai đến giúp vậy, lẽ nào bảo tiêu Khai Phong phủ đều là lũ giá áo túi cơm?

“Ngươi rốt cuộc là kẻ nào?”, tên áo đen bị Kim Kiền giữ chặt thanh đao hỏi.

Kim Kiền điều chỉnh lại giọng nói, giả vờ điềm tĩnh đáp: “Ha ha, ngay cả thân thủ của lão tử còn không nhận ra mà cũng dám nhận là đã lăn lộn trong chốn giang hồ sao?!”, còn trong lòng lại thầm nghĩ: Chết! Eo như nhũn ra rồi, còn bàn chân thì chẳng có tí sức lực nào. Ai cứu với, mình sắp không chống đỡ được nữa rồi!

Gã áo đen đối diện nheo mắt lại, đánh giá Kim Kiền mấy phen, đột nhiên cao giọng cười nói: “Tên ăn mày kia, khi lão tử lăn lộn trong chốn giang hồ, sợ rằng ngươi còn chưa ra đời! Nếu ngươi đã có lòng tin đối với thân thủ của mình đến vậy, chẳng bằng qua đây so chiêu!”.

Nói rồi rút mạnh thanh đao trong tay Kim Kiền ra, cổ tay xoay chuyển một cái, bổ thẳng xuống đầu nàng.

Hai tay Kim Kiền máu tuôn như suối, còn chưa kịp thu tay về đã thấy thanh đao cùng gió rít xông thẳng tới mi tâm của mình, trong lòng bỗng thấy hoảng sợ, vội vàng điểm mũi chân xuống đất, vọt về phía sau.

Thanh đao chém sượt qua đầu mũi Kim Kiền.

Còn không đợi Kim Kiền đổ ra vài giọt mồ hôi lạnh cộng hưởng cùng bầu không khí, mới liếc mắt lên, đã thấy thân hình tên áo đen đó xoay chuyển, xuất ra một chiêu hồi thân lao nguyệt[3], thanh cương đao đã phóng vùn vụt về phía Bao đại nhân.

[3] Tên một chiêu thức có nghĩa là chuyển mình vớt trăng.

Oh my God! Kim Kiền lập tức nhào người lên phía trước, thân nhanh như điện, bóng như chớp lóe, lao tới phía trước Bao đại nhân, định chặn đao lại thì phát hiện mắt tên áo đen kia lóe lên ý cười nham hiểm, trong lòng liền hô vang không hay rồi, nhưng chiêu thức đã xuất ra, tất cả đều muộn rồi.

Tên áo đen kia ám sát Bao đại nhân là giả, dụ Kim Kiền mới là thật, bởi Kim Kiền một thân khinh công tuyệt đỉnh, tên áo đen tự biết mình không cách gì tiếp cận, thế nên mới xuất ra chiêu dương đông kích tây. Lúc này thấy mưu kế của mình sắp thành công, hắn không khỏi đắc ý, thanh đao trong tay lại càng chém xuống mạnh hơn, xuất ra toàn bộ công lực, xem chừng sẽ chém thiếu niên trước mặt này thành hai nửa, nhưng cánh tay mới hạ xuống được nửa tấc, đột nhiên lại không cách nào hạ xuống dù chỉ là mảy may.

Tên áo đen nhất thời kinh sợ, lại thấy ba tên thích khách kia cũng giống như mình, không biết đã bị điểm huyệt tự bao giờ, tay chân cứng đờ trong không trung như tượng đá.

“Vị huynh đài này, không bằng hãy để Triển mỗ tiếp chiêu?”

Giọng nói sang sảng trong vắt tựa như nước suối, thật sự là dễ nghe chết đi được, nhưng với mấy tên áo đen kia lại giống như sét đánh giữa trời quang.

Giọng nói này, tựa như từ xa vọng tới, lại như gần ngay trong gang tấc, tất nhiên là do nội công thâm hậu của người đó rồi. Xét ra số lượng hào kiệt đông đảo trong giang hồ hiện nay, người có nội công thâm hậu nhường này không quá mấy người, mà người vừa xuất hiện kịp thời tại đây, chỉ có một vị: đó chính là Nam hiệp danh chấn thiên hạ – Triển Chiêu.

Bốn tên áo đen thất kinh, những người khác trong phòng thì vui mừng vạn phần.

Chỉ thấy bóng Triển Chiêu hạ xuống trước cửa phòng, y phục màu lam, đai lưng sáng tựa ánh trăng, hòa cùng bóng đêm mênh mông, hai mắt như những vì tinh tú, tướng mạo nho nhã tuấn tú, tỏa sáng dưới bầu trời sao lấp lánh, mũi chân chạm đất, vô thanh vô tức, tựa như long hồng chạm nước, tạo nên những gợn sóng mơ hồ như có như không.

Mọi người, bao gồm cả bốn tên thích khách đều ngây người chăm chú nhìn.

Nếu bốn tên áo đen không bị Triển Chiêu điểm huyệt từ trước, khẳng định chúng sẽ không kìm được mà đưa hai tay lên dụi mắt: Ai da, đây chính là Nam hiệp Triển Chiêu… Trước tiên không luận về công phu của Triển Chiêu, hãy nói đến phong thái của Nam hiệp đã, e rằng bọn chúng đến chết cũng chẳng thể tu dưỡng được nửa phần ấy chứ.

Còn Kim Kiền thì chỉ có một cảm xúc duy nhất: Ôi, chúa Jesus tái thế!

Thân hình Triển Chiêu chỉ xoẹt một cái, chớp mắt đã tiến vào phòng, chắp tay nói: “Thuộc hạ chậm trễ, mong đại nhân thứ tội”.

Bao đại nhân khẽ thở ra một hơi rồi nói: “Triển hộ vệ miễn lễ”.

Nghe đến câu này, tinh thần căng như dây đàn của Kim Kiền giờ mới thả lỏng, hai chân nhũn ra, quỳ sụp xuống đất, bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng, hai mắt tối sầm. Trước lúc mất đi ý thức, Kim Kiền mơ hồ nghe thấy tiếng hai đứa nhóc kêu lên:

“Thần tiên ca ca…”

Còn có tiếng của Bao đại nhân:

“Công Tôn tiên sinh…”

Lúc này, Kim Kiền thầm kêu lên: Không cần phiền Công Tôn tiên sinh đâu, tôi đã quyết tâm ngất xỉu rồi! Dù bây giờ có cả trăm tên thích khách nhảy ra, tôi cũng quyết hôn mê cho tới cùng, tuyệt đối không lớ xớ vào mấy cái trò náo nhiệt này nữa đâu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.