Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Quyển 12 - Thanh Long Quyển-Chương 208 : Kinh Hồn




Ba người đi theo ông lão rời khỏi nhà trọ, đi vào một ngôi nhà tương đối cao ở phía Đông ngôi làng. Trong nhà chỉ có bốn bức tường, chẳng có thứ gì giống vật dụng, nhưng mấy cái ghế lại được chế tạo từ gỗ sam loại tốt, chạm khắc vài hình vẽ may mắn. Ông lão mời ba người ngồi xuống. Tán gẫu vài câu, ba người mới biết lão là trưởng thôn, tổ tiên đều sống ở thôn Thạch Thọ này, đêm nay nghe thấy trong nhà trọ có tiếng động nên đến xem xét.

Phương Đa Bệnh không nhịn được hỏi:

- Thạch lão, nếu thôn Thạch Thọ mấy trăm năm nay đều như vậy thì sao lại mở một nhà trọ lớn thế chứ? Liệu có người ở đó không? Đóng cửa sớm cho khỏe.

Thạch lão than thở, vuốt bộ râu trắng.

- Nhiều năm trước, mặc dù nhân khẩu trong thôn Thạch Thọ ít nhưng đỉnh núi phía sau lại có suối nước lạnh. Nước suối đó mát mà lại lạnh, mùi vị ngọt ngào, là nguyên liệu tốt nhất để nấu rượu. Không biết các ngươi đã từng nghe nói về “Nhu Trường Ngọc Nhưỡng” chưa?

Phương Đa Bệnh gật đầu, Lý Liên Hoa lắc đầu, Lục Kiếm Trì nói:

- Nhu Trường Ngọc Nhưỡng là rượu ngon ngàn vàng khó mua được,tiếng tăm vang xa, thì ra được sản xuất từ nơi này sao?

Thạch lão gật đầu.

- Chính nó, chính nó. Mười năm trước có vô số người ở bên ngoài đến thôn chúng ta ủ rượu, chặt cây cối trong thôn để trồng những loại ngũ cốc, hoa quả khác. Chỗ chúng ta lại ở núi cao nên ngũ cốc và hoa quả phần lớn không thể sống được, họ lại phá hủy rất nhiều rừng cây của chúng ta.

Lý Liên Hoa nói:

- Cái đó… hoa cúc mọc đầy khắp núi đồi ngoài kia…

Vẻ mặt Thạch lão hiện lên sự tức giận.

- Trên núi của ta vốn không mọc loại hoa cúc vàng đó, đó đều là do người bên ngoài mang đến từ Trung Nguyên. Cuối cùng cây cối bị thay thế, những cây hoa cúc đó lại mọc nhan nhản khắp nơi, từ đó trên ngọn núi của chúng ta cây cối không còn mọc được lên nữa. Cây cối biến mất, dã thú cũng biến mất. Thôn Thạch Thọ xưa nay vẫn sinh sống bằng nghề săn bắt, mười năm trước lại có hai người chết đói, tất cả đều là lỗi của những kẻ từ bên ngoài kia đến.

Lý Liên Hoa và Phương Đa Bệnh đưa mắt nhìn nhau. Phương Đa Bệnh ho khẽ một tiếng.

- Việc này… tại hạ cũng có lỗi, mặc dù không phải do chúng ta làm nhưng cũng thấy vô cùng hổ thẹn. Hành động vô nhân đạo năm đó của những kẻ đến từ Trung Nguyên đã mang đến tai họa lớn nhường này cho thôn làng, đúng là không nên.

Thạch lão lắc đầu.

- Cũng may những kẻ đó trồng hoa màu cây trái không thành nên đều rời đi cả. Có vài kẻ đã mang nước từ con suối kia xuống núi, chẳng ai biết bọn chúng vận chuyển đi đâu, dần dà, không biết vì sao, cũng chẳng có ai đến con suối đó lấy nước nữa. Nhà ta đời này qua đời khác sống ở trong núi, chưa bao giờ ra ngoài, bên ngoài xảy ra chuyện gì chúng ta cũng không rõ.

Lục Kiếm Trì áy náy nói:

- Chắc hẳn là phương pháp bí mật làm Nhu Trường Ngọc Nhưỡng đã bị thất truyền, vì vậy nên không ai biết làm ra loại rượu đó như thế nào nữa, cũng may là vì thế nên mới bảo vệ được thôn Thạch Thọ bình yên đến bây giờ.

Phương Đa Bệnh gật đầu lia lịa, Lý Liên Hoa cũng áy náy nói:

- Thì ra là như vậy.

Lúc này có người bưng lên mấy món ăn nóng hổi, có thịt có rau, thực sự rất phong phú. Chẳng qua thịt là thịt kho tàu, rau thì không biết là rau gì, hình dạng cong cong, xanh tươi vô cùng, Phương Đa Bệnh đã đi khắp Đại Giang Nam Bắc(*), ăn qua biết bao tửu lâu nhưng cũng chưa nhìn thấy màu xanh biếc kì lạ này.

(*) Đại Giang tức sông Trường Giang, câu này ý nói Phương Đa Bệnh đã đi hết phía Nam và Bắc của sông Trường Giang, tức là cả Trung Quốc.

- Đây là rau gì mà hình dáng lại lạ lẫm như vậy?

Thạch lão cầm đũa ăn một miếng.

- Đây là rau dại thường thấy trên núi cao, ở Trung Nguyên có lẽ khó thấy được, mùi vị của nó rất ngon.

Phương Đa Bệnh cũng ăn một miếng, đúng là mùi vị độc đáo, giòn giòn ngon miệng, y vốn đang đói nên lập tức thấy thèm. Lục Kiếm Trì ăn một miếng cũng thấy không tệ. Lý Liên Hoa cầm đũa ngập ngừng giữa mấy món ăn, không biết nên ăn món nào trước, Thạch lão chỉ vào món thịt kho tàu.

- Đây là thịt lừa hoang trên núi cao, mấy vị nếm thử xem, món này cũng hiếm khi mới thấy.

Lý Liên Hoa “à” một tiếng, cầm đũa lên gắp rồi bỗng thu tay lại.

- Ừm… ngẫm thấy con lừa hoang này hiếm khi mới thấy, vốn sống cách đây cả ngàn dặm, vì lạc đường nên mới tới nơi này, đáng thương như vậy thì sao ta nhẫn tâm ăn thịt nó chứ? Vẫn không nên ăn thì hơn… A di đà Phật… - Hắn lẩm nhẩm trong miệng. – Gần đây ta tin vào Phật lắm, cũng liên tục đi niệm kinh ở mấy chùa miếu rồi…

Phương Đa Bệnh nghẹn lời, ho khụ khụ mấy tiếng. Tên Liên Hoa chết tiệt này đúng là linh ta linh tinh, nói xằng nói bậy, gần đây bọn họ đúng là đã đi qua chùa miếu thật, có điều là bắt trộm thỏ người ta nuôi dưỡng trong chùa để nhắm rượu, hắn bái Phật niệm kinh lúc quái nào chứ?

Lục Kiếm Trì vốn định ăn thịt, đột nhiên nghe thấy “Lý Cái Đó” nói không ăn, y do dự giây lát rồi cũng chuyển sang ăn rau. Người ta đã có tấm lòng nhân hậu như vậy, nếu y ăn thịt, vậy chẳng phải rõ ràng rất tàn nhẫn sao? Phương Đa Bệnh vẫn chăm chăm muốn thử món thịt lừa hoang trên núi cao kia, nhưng một là Lý Liên Hoa không ăn, hai là Lục Kiếm Trì cũng không ăn, một mình y ăn thì không khỏi có chút… này nọ… vậy nên y đành hậm hực dừng đũa.

Thạch lão thở dài, tự gắp miếng thịt rồi chậm rãi ăn. Có người mang món chính và rượu lên, đó lại là ít mì thô. Nơi này quả nhiên cách xa trần thế, ngay cả cơm trắng cũng chẳng có lấy một hạt nhưng rượu lại là rượu ngon. Thì ra nước suối nơi đây đặc biệt như vậy, cho dù ủ bất kỳ loại rượu nào thì hương vị cũng đều rất ngon. Phương Đa Bệnh càng ăn càng khen, người trong núi rất nhiệt tình hiếu khách, Thạch lão liên tục mời rượu, không lâu sau lão cũng ngà ngà say. Chưa được bao lâu, ba người đã ăn no, Thạch lão sắp xếp cho ba người nghỉ ngơi ở phòng cách đó không xa, sai người ngày mai dẫn họ rời núi.

Đêm đã khuya, mặt trăng cũng đã ngả về phía Tây, dần dần không còn nhìn thấy ánh sáng nữa. Dưới sự nài ép của Thạch lão, ba người đã uống rất nhiều rượu, nằm trong phòng khách đều thấy buồn ngủ. Phương Đa Bệnh chưa được bao lâu đã ngủ, ngáy khò khò. Lục Kiếm Trì mặc dù buồn ngủ nhưng làm thế nào cũng không ngủ được. Cái xác khô không đầu, đôi mắt trong hành lang, bàn tay thò xuống từ đỉnh đầu lúc nãy trong nhà trọ kia cứ hiện ra mồn một trước mắt y. Vừa rồi nếu “Lý Cái Đó” kia chậm một bước thì bàn tay kia có phải sẽ kéo đầu y xuống, giống như nó đã kéo rách đầu bộ xác khô kia không? Chẳng lẽ thôn dân của thôn Thạch Thọ không biết về thứ lạ thường trong nhà trọ kia sao? Nằm một lúc, y thực sự không ngủ được, mở mắt ra, chỉ thấy Lý Liên Hoa nằm trên giường ngủ rất ngon lành, chẳng có chút lo lắng hay kinh ngạc gì. Thở dài thườn thượt, Lục Kiếm Trì lại nhắm mắt lại. Chẳng lẽ những cảm giác kỳ lạ trong lòng y, những lo lắng mãnh liệt kia đều do kinh nghiệm giang hồ của bản thân chưa đủ sao? Nhưng muốn yên tâm ngủ như Lý Liên Hoa và Phương Đa Bệnh thì y thực sự không thể làm được.

Ánh sáng càng lúc càng mờ đi, dường như bên ngoài có một màn sương mù càng lúc càng dày, sương tích tụ trên cây cỏ ngoài kia cũng nặng hơn, cuối cùng rơi xuống “tách” một tiếng. Lục Kiếm Trì yên lặng lắng nghe tất cả những tiếng động ngoài cửa, phía xa xa lại có tiếng côn trùng kêu, tiếng chuột rúc; xa thêm chút nữa hình như có người đang đi, không biết là thợ săn thức dậy sớm hay là thứ gì khác.

Đang khi tinh thần y càng lúc càng tỉnh táo, xa rời thế giới, tất cả sự chú ý đều đặt ở bên ngoài căn phòng thì đột nhiên một bàn tay thò ra từ mép giường, nhẹ nhàng chạm vào ngực y. Trong thoáng chốc ấy, Lục Kiếm Trì thực sự sợ đến mức hồn bay phách tán, y bỗng mở mắt ra, tim đập như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, tất cả những gì nhìn thấy phía trước khiến y như ngừng thở trong chớp mắt, miệng há hốc, y nhất thời ngây ra như phỗng, không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.

Trước mắt chẳng có gì cả, chỉ có một bàn tay thò ra từ gầm giường, chạm vào ngực y. Nhưng… nhưng tay của người bình thường làm sao mà dài như thế chứ, cũng tuyệt đối không thể uốn cong thành hình này được. Lục Kiếm Trì cả đời tự nhận là can đảm khí phách, giờ này trong lòng lại sợ hãi chẳng khác gì những thôn dân bình thường trên phố. Đúng vào lúc này, có một vật trèo lên từ gầm giường của y, Lục Kiếm Trì hét lớn một tiếng rồi hôn mê.

Phương Đa Bệnh ngồi phắt dậy, y đã ngủ rồi nhưng bị tiếng thét lớn của Lục Kiếm Trì đánh thức, lúc mở mắt ra thì ngờ ngợ nhìn thấy một thứ màu sắc sặc sỡ, giống người mà chẳng phải người đang nằm trên giường Lục Kiếm Trì. Thấy y ngồi dậy, thoắt cái nó đã bổ nhào về phía y, hành động rất nhanh mà lại hoàn toàn không có tiếng động nào. Phương Đa Bệnh nhất thời cảm thấy mình đang nằm mơ, y hét lớn một tiếng, vung sáo ra đỡ. Chỉ nghe một tiếng “thịch” vang lên, một luồng sức mạnh cực lớn ập đến ngực, trong nháy mắt khiến y váng đầu hoa mắt, ngạt thở gần chết. Đúng lúc y cảm thấy mình sắp chết, khóe mắt dường như lại nhìn thấy một bóng trắng lơ lửng, trong lòng vẫn mắng được một câu: Mẹ nhà nó chứ, chết đến nơi rồi mà vẫn còn có kẻ ra vẻ bạch y kiếm khách… Kế đó thì trời đất tối sầm, y lăn ra hôn mê.

Trong phòng khách lạnh lẽo tối tăm, một người đã cởi lớp ngoại bào, để lộ ra bạch y tựa tuyết bên trong, lặng lẽ nhìn thứ đang bổ nhào lên người Phương Đa Bệnh. Thứ đó tay chân dài ngoẵng, trên làn da trắng như tuyết nổi đầy từng mảng từng mảng lốm đốm vết máu, nếu không có những vệt máu giống như vết nứt khắp toàn thân thì nó cũng không khác một nam nhân khỏa thân có thân hình cao gầy là mấy. Cái đầu nó rất lớn. Nhìn thấy người mặc áo trắng đứng yên ở bên cạnh, nó quay đầu lại. Trừ đôi mắt hơi nhỏ, cái miệng rất rٮg, còn lại ngũ quan cũng cân đối. Bỗng nó khẽ gào lên rồi đột nhiên nhào đến người mặc áo trắng kia.

Bạch y nhân né người, tránh khỏi cú bổ nhào đó. Thứ kia hành động cực kỳ nhanh, nó chuyển hướng thành thạo, linh hoạt giống như con nhện di chuyển trên tấm mạng, sau khi chuyển hướng, bàn tay nó lao tới chụp đầu bạch y nhân. Người đó khẽ nhún chân, thân hình nhanh nhẹn tránh ra xa, luồn qua nách thứ kia, trở tay vỗ nhẹ một cái lên lưng nó rồi lao thẳng ra ngoài. Thứ đó thét lên một tiếng rồi đuổi theo sau hắn. Hành động của nó dù gì cũng nhanh như chớp, vậy mà lại không đuổi theo kịp, một trước một sau, hai “người” cùng chạy vào trong phòng Thạch lão.

Màn đêm dần tan, tia nắng mới đầu tiên ló dạng, chợt nghe thấy trong căn nhà của Thạch lão vang lên những tiếng ầm ầm kinh thiên động địa, cành khô lá vụn bay tung tóe, kiếm khí rạch ngang không trung, căn nhà nghiêng ngả sụp đổ, khói bụi mù mịt. Ngay sau đó là sự vắng vẻ trống trải, dường như tất cả đều mất đi sinh mạng, tất cả những con quái vật kì dị khó đoán, kỳ ảo yêu tà đều đột nhiên mất tích trong sự yên tĩnh bất ngờ này.

Không biết qua bao lâu, Phương Đa Bệnh chậm rãi mở mắt ra, y cảm thấy ngực nghẹn lại, đầu đau như muốn nổ tung, khắp toàn thân khó chịu không sao tả nổi. Khó khăn lắm mới ngồi dậy được, y thấy Lục Kiếm Trì mặt mày tiều tụy ngồi bên cạnh, vẻ mặt hoảng hốt. Y ho khan mấy tiếng rồi khàn khàn nói:

- Xảy ra chuyện gì vậy? Lý Liên Hoa đâu rồi?

Lục Kiếm Trì sợ hãi giật mình, ngẩn ngơ nhìn Phương Đa Bệnh.

- Lý Liên Hoa?

Cổ họng Phương Đa Bệnh khô rát, y cũng chẳng có tâm trạng giúp Lý Liên Hoa diễn kịch nữa, bực mình gắt lên:

- Tất nhiên là Lý Liên Hoa rồi, người sống trong lầu Liên Hoa vân cát tường không phải Lý Liên Hoa, chẳng lẽ là quỷ sao? Hắn đâu rồi?

Lục Kiếm Trì ngơ ngác quay đầu nhìn sang một phía, chỉ thấy Lý Liên Hoa mặc áo vải xám vẫn đang hôn mê bất động ở bên cạnh.

- Hắn chính là Lý Liên Hoa?

Phương Đa Bệnh thở phào, xem ra tên Liên Hoa chết tiệt này vẫn chưa bị con quái vật đó cắn chết.

- Hắn đương nhiên chính là Lý Liên Hoa rồi, ngươi thực sự tin hắn là hàng xóm của họ hàng xa của người cùng thôn với Lý Liên Hoa sao? “Hàng xóm của họ hàng xa của người cùng thôn” thì làm sao có thể là thân thích được? Trên đời này cũng chỉ có tên đầu đất như ngươi mới tin mấy lời xằng bậy của hắn thôi! – Phương Đa Bệnh trừng mắt mắng. – Tên họ Lý nói toàn mấy lời vớ vẩn linh tinh, nếu ngươi tin nửa câu của hắn thì nhất định sẽ xui xẻo mười năm!

Lục Kiếm Trì thẫn thờ ngồi một bên, từ sau khi gặp con yêu quái kia, đây lại là một việc khiến y chịu đả kích lớn. Người sống trong lầu Liên Hoa vân cát tường tất nhiên là Lý Liên Hoa rồi, vì sao y lại có thể tin tưởng những lời nhảm nhí vốn chẳng có đạo lý đó nhỉ? Chẳng lẽ bản thân thật sự kém cỏi như vậy sao, không chỉ sợ chết, sợ ma quỷ, thậm chí ngay cả cao nhân ở bên cạnh y cũng không nhận ra được sao? Lại nhìn sang Lý Liên Hoa đang chết ngất bên cạnh… Nhưng mà người này bảo sao nghe vậy, nhát gan sợ chết như thế, làm gì có chỗ nào giống bậc cao nhân tiền bối chứ? Y thấy rất hỗn loạn, võ lâm giang hồ hoàn toàn khác với những gì y nghĩ lúc còn ở trên núi Võ Đang.

- Liên Hoa chết tiệt kia! – Phương Đa Bệnh từ trên giường nhảy xuống, đến bên cạnh giường Lý Liên Hoa đá cho hắn một cước. – Ngươi muốn giả vờ đến bao giờ hả? Còn không dậy đi?

Lý Liên Hoa vẫn nằm bất động trên giường, nghe vậy đột nhiên mở mắt, áy náy nói:

- Ta sợ con yêu quái đó vẫn chưa đi…

Phương Đa Bệnh mắng:

- Mẹ nhà nó chứ, trời xanh mây trắng như thế này, mặt trời chiếu đến mông rồi kia kìa, yêu quái đã chạy đi từ lâu rồi, làm gì còn có con nào nữa? Đêm qua lúc con yêu quái đó đột nhiên xuất hiện thì ngươi ở đâu hả? Sao không thấy ngươi xông ra cứu ta?

Lý Liên Hoa nghiêm mặt nói:

- Đêm qua sau khi ngươi hôn mê, quả thực ta đã nhân từ gan dạ, trượng nghĩa cứu giúp, thi triển một chiêu kiếm tuyệt thế kinh thiên địa khiếp quỷ thần, một kiếm chặt gãy đầu con yêu quái đó từ xa năm trượng để cứu hai cái mạng nhỏ của các ngươi đấy.

Phương Đa Bệnh khịt mũi.

- Phải phải phải, võ công của ngươi mà cái thế thì bản công tử chính là thiên hạ đệ nhất, nếu ta tin ngươi thì ta chính là một con lợn ngu si chết vì bệnh dịch!

Lý Liên Hoa chậm rãi nói:

- Nếu đã là lợn chết vì dịch thì sao còn ngu si được nữa… không phải đã chết từ lâu rồi sao?

Phương Đa Bệnh nổi giận.

- Lý Liên Hoa!

Lý Liên Hoa hỏi:

- Làm sao? – Ngay sau đó hắn lại mỉm cười với Lục Kiếm Trì. – Đêm qua con yêu quái đó đúng là kinh khủng quá chừng, ta bị dọa ngất đi luôn, chẳng biết gì hết, không rõ sau đó nó đi như thế nào nhỉ?

Lục Kiếm Trì nhất thời tỏ vẻ ngượng ngùng.

- Ta…

Đêm qua y thực sự bị dọa đến hôn mê, đến giờ vẫn chưa ổn định tinh thần. Cũng may Phương Đa Bệnh nói tiếp:

- Đêm qua nó đánh Lục đại hiệp hôn mê rồi lao về phía ta, sau khi ta bị một chưởng của nó đánh ngất thì chẳng biết trời trăng gì nữa, có điều hình như ta nhìn thấy vài cái bóng mặc đồ trắng. – Y bổ sung thêm một câu chắc chắn. – Nói không chừng thực sự đã có vị đại hiệp áo trắng nào đó đột nhiên xuất hiện cứu mạng, ngươi có nhìn thấy bóng vị kiếm khách áo trắng nào không?

Lý Liên Hoa lắc đầu liên tục.

- Lúc ta nhìn thấy một bàn tay thò ra từ gầm giường của Lục đại hiệp thì đã xỉu luôn rồi, chẳng còn biết cái gì nữa.

Lúc này cánh cửa mở ra, Thạch lão dẫn hai thanh niên bưng nước sạch đi vào. Sắc mặt ba người đều rất nhợt nhạt, giống như cũng đã trải qua một cơn sợ hãi rất lớn.

- Ba vị đã thấy khá hơn chưa?

Phương Đa Bệnh lấy làm lạ:

- Là lão đã cứu chúng ta sao?

Thạch lão khàn khàn nói:

- Tối ngày hôm qua… thực sự đã bị dọa đến mức sắp mất nửa cái mạng. Tối hôm qua đột nhiên có một con quái vật xông vào phòng ta, sau đó một thanh niên mặc áo trắng, đeo mạng che mặt đuổi theo, ta chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm rồi cả căn phòng đổ sập, cũng chẳng biết rốt cuộc đã có chuyện gì. Sáng sớm hôm nay đến phòng các ngươi xem xét thì thấy cả ba người đều chết ngất trên giường, cửa sổ bị thủng một lỗ lớn, có thể con quái vật và bạch y nhân kia cũng đã đến chỗ ngươi. – Lão ho khan mấy tiếng. – Thôn Thạch Thọ chúng ta từ lâu có truyền thuyết về quái nhân tay dài, nghe nói trong khu rừng gần đây có một con quái vật động tác mau lẹ, mạnh mẽ vô cùng, ổ của nó vốn ở trong núi sâu, gần đây có lẽ không còn dã thú để ăn nên nó thường đến hoạt động trong thôn chúng ta.

- Ý lão là bọn ta kém may mắn qua nên mới đụng phải con yêu quái đó? – Phương Đa Bệnh hừ một tiếng. – Ông già này, nếu đã có câu chuyện cổ quái như vậy thì sao tối qua lúc ăn cơm lão không nói? Hơn nữa ta rất rất nghi ngờ, lão là trưởng thôn Thạch Thọ, ở nhà trọ u ám đáng sợ vô cùng kỳ lạ trong thôn đã chết mất bao nhiêu người, làm sao lão lại không biết chứ? Nói thật đi, lão biết con quái vật đó đang hoành hành trong thôn, cũng biết nó giết người trong nhà trọ, nhưng cố tình không nói cho chúng ta biết phải không?

Thạch lão nước mắt ngắn dài.

- Trong thôn có con quái vật như thế thực sự là tai tiếng của bản thôn. Đó đều là vì trong thôn không tận lực thờ phụng thần linh, bị ông trời trách phạt, làm sao có thể nói với người ngoài chứ…

Phương Đa Bệnh vốn định mắng tiếp, nhưng thấy một ông lão tuổi tác đã cao mà khóc lóc thành ra như thế thì có chút không nỡ, y “hừ” một tiếng cho qua chuyện. Việc Lục Kiếm Trì quan tâm lại là vị “kiếm khách áo trắng” mà lão nhắc đến, y nghẹn ngào hỏi:

- Đêm qua thực sự có hiệp khách áo trắng đã ra tay giúp đỡ sao? Hắn đang ở đâu?

- Người trẻ tuổi đó và con quái vật kia sau khi làm sập gian phòng thì chạy đến chỗ rừng cây. – Thạch lão thở dài. – Đúng là kỳ nhân từ trên trời rơi xuống, không biết ở đâu mà lại giống y như thần tiên, có thể động thủ với con quái vật đó nữa đấy! Con quái vật toàn thân mặc giáp dài, đao kiếm không xâm phạm được, động tác nhanh như chớp. Người có thể động thủ với nó đúng là không phải người thường mà.

Ngực Phương Đa Bệnh vẫn đau nhói, y thở dài. Với lực đạo của con quái vật đó, nếu không phải là cao thủ có nội công siêu phàm tuyệt thế thì khó có thể chống chọi lại được. Trong lòng không khỏi có chút giận dữ, y thầm mắng, Mẹ nó chứ, mình luyện cả đời cũng chưa chắc đã bằng được với thứ sức mạnh ghê gớm bẩm sinh của con quái vật kia, vậy võ công luyện được để làm gì đây? Mà một góc cái bóng trắng mình liếc thấy đêm qua cùng với bạch y nhân đeo mạng mà Thạch lão nói đến rốt cuộc là ai đây? Không phải cao thủ hạng nhất trong các cao thủ hạng nhất thì làm sao có thể động thủ với cái thứ kia được?

Lý Liên Hoa chậm rãi từ trên giường bò dậy, hắn than thở:

- Đêm qua bị dọa gần chết, có điều có bạch y đại hiệp đuổi con yêu quái kia đi, chắc cũng không cần lo nữa, ta… ta muốn đi tản bộ đâu đó cho khuây khỏa.

Phương Đa Bệnh gật đầu lia lịa.

- Ta cũng muốn đi dạo đâu đó.

Y đang thầm nghĩ rằng qua mấy canh giờ nữa, đợi vết thương trên ngực đỡ một chút, công tử y phải bỏ trốn thôi, cao chạy xa bay khỏi cái nơi quỷ quái này, có chết cũng không quay lại.

Lúc này Lục Kiếm Trì chẳng có chút chủ kiến nào, y tùy tiện gật gật đầu. Thạch lão chỉ tay về phía Đông.

- Đường xuống núi ở đó, đi về phía Đông mười dặm đường, tiến vào núi Đầu Trâu, đi qua cốc Củ Cải là có thể nhìn thấy sông A Từ, men theo dòng sông là có thể đi ra.

Lý Liên Hoa vui vẻ gật đầu, ba người dùng ít nước sạch và khăn thô rửa mặt sạch sẽ, sau đó chậm rãi bước ra cửa. Thạch lão nhìn theo bóng lưng ba người thở dài thườn thượt, hai thanh niên kia ánh mắt lộ vẻ hung ác.

- Trưởng thôn, cứ để bọn chúng đi như vậy sao?

Thạch lão lắc đầu.

- Bọn chúng có người â thầm bảo vệ, chỉ e là không thành, để bọn chúng đi đi, nếu không thì… chuyện đó, bọn chúng cũng không biết chuyện, bất quá chỉ là ba kẻ lạ mặt chẳng biết gì thôi mà.

Hai thanh niên kia phát ra một tiếng tru khẽ từ cuống họng, giống như tiếng thú gào thét.

- Trong thôn lâu lắm rồi không có…

Thạch lão lạnh lùng nói:

- Rồi sẽ có thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.