Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

Quyển 11 - Huyền Vũ Quyển-Chương 186 : Lặng Nhìn Tạ Khách Ẩn Trong Sương. Tương Phi Đạp Sóng Trên Sông Lớn. Đoạn Trường Nơi Đó Vẫn Chưa Thương




Lý Liên Hoa lại càng ngạc nhiên.

- Thật vậy sao?

Phương Đa Bệnh chỉ về phía phòng Long Phú Tiệp.

- Giờ ta đi tới đó hỏi, còn Khang Huệ Hà thì nhờ ngươi.

Lý Liên Hoa khẽ gật đầu. Hai người đi về phía mục tiêu kế tiếp của mình.

- Long cô nương! – Phương Đa Bệnh bước tới phòng của Long Phú Tiệp, kéo một cái ghế ngồi ở trước cửa phòng, rồi nói vọng vào. – Tối qua có người nhìn thấy nàng đi ra từ trong phòng của Quan Hà Mộng. Đêm hôm khuya khoắt, nàng là nữ nhi lại đi vào phòng của Quan Hà Mộng, rốt cuộc là để làm gì? Lúc đó Tô Tiểu Dung đã chết rồi phải không? Tại sao nàng lại không nói?

Y vốn nghĩ nhưng lời đó sẽ khiến cho Long Phú Tiệp hoảng sợ tới mức hồn bay phách lạc, lập tức thừa nhận mình là hung thủ giết chết Tô Tiểu Dung. Ai ngờ thiếu nữ áo trắng đang chải đầu trong phòng lại thật thản nhiên:

- Đêm qua đúng là ta có đi qua phòng của Quan đại hiệp.

Phương Đa Bệnh khẽ giật mình, vội vàng hỏi:

- Lúc ấy tình hình trong phòng như thế nào?

Long Phú Tiệp không trả lời ngay, mà yên lặng một lát rồi mới lên tiếng:

- Ta nhìn thấy hung thủ sát hại Tô cô nương.

Phương Đa Bệnh vô cùng ngạc nhiên.

- Cái gì?

Long Phú Tiệp tiếp tục nói thật chậm rãi:

- Canh ba mỗi đêm ta đều ngồi luyện khí, tối qua cũng vậy. Đang lúc khí thông bách khiếu, thần trí tỉnh táo ta nghe thấy có tiếng động trên nóc phòng, còn có tiếng dây cung khác thường.

Phương Đa Bệnh đang giật mình thầm nghĩ, Đây là lần thứ hai có người nói nhìn thấy kẻ lạ mặt trong đêm, thì nghe Long Phú Tiệp nói tiếp:

- Đúng lúc vừa luyện khí xong nên ta âm thầm bám theo. Ta thấy có người nhảy vọt ra từ cửa sổ phòng Quan đại hiệp.

- Vậy rốt cuộc người giết Tô Tiểu Dung là ai?

Long Phú Tiệp lạnh lùng.

- Kẻ đó đâm người nằm trên giường một nhát rồi nhảy qua cửa sổ bỏ chạy, ta cũng không nhìn thấy mặt mũi y như thế nào.

Phương Đa Bệnh cau mày.

- Nàng nói là đã nhìn thấy hung thủ cơ mà?

Long Phú Tiệp nhắm mắt lại.

- Tuy ta không nhìn thấy gương mặt của y, nhưng mà chiêu kiếm người đó đâm người nằm trên giường thì ta nhìn rất rõ, đó chính là Lạc Diệp Bàn Sa, một chiêu duy nhất trong hai mươi tư thức Bạch Mã Kim Lạc Tiên có thể dùng kiếm để thi triển.

Phương Đa Bệnh há hốc mồm.

- Nàng nói… người giết Tô Tiểu Dung là Dương Thùy Hồng sao? Vậy tại sao nàng không nói sớm?

Long Phú Tiệp lạnh lùng đáp:

- Ta nói rồi, ta chỉ nhìn thấy kiếm chiêu, không có nhìn thấy rõ gương mặt của hung thủ. Trên đời này người dùng Bạch Mã Kim Lạc Tiên thành danh là Dương Thùy Hồng, nhưng mà người có thể thi triển chiêu thức Lạc Diệp Bàn Sa thì có hàng ngàn, làm sao mà ta biết được đó có phải là Dương công tử hay không?

Phương Đa Bệnh cảm thấy nàng ta nói không có lý lẽ gì cả. Trên đời này người có thể thi triển Lạc Diệp Bàn Sa rõ ràng chỉ có một mình Dương Thùy Hồng. Y thầm mắng hai tiếng “đàn bà” nhưng không nói ra miệng, bụng thầm nghĩ, Không biết vừa rồi Lý Liên Hoa hỏi Dương Thùy Hồng kết quả như thế nào?

Lúc này, Lý Liên Hoa đang ngồi uống trà trong phòng của Khang Huệ Hà. Khang Huệ Hà vốn đã xinh đẹp, lại ăn mặc hoa lệ, cộng thêm bối cảnh phòng khách được trang trí vô cũng khéo léo nên trông càng quyến rũ. Cho dù đang đứng chải chuốt lông vũ cho một con vẹt xanh trước cửa sổ, phong thái của nàng vẫn rất xinh đẹp. Lý Liên Hoa bưng một chén sứ tinh xảo đang tỏa mùi hương trà thơm mát, hắn còn chưa mở miệng, Khang Huệ Hà đã thở một hơi dài, nói trước:

- Ta biết rất khó làm người khác tin mình. Ngoài Phương công tử và Lý lâu chủ, phòng của ta cách phòng của Quan đại hiệp gần nhất nhưng đêm qua… đêm qua thực sự là ta không nghe thấy gì cả. Ta đi ngủ từ rất sớm.

Lý Liên Hoa hỏi:

- Cô nương đi ngủ sớm như vậy có ai làm chứng không?

Khang Huệ Hà khẽ giật mình, khuôn mặt xinh đẹp có phần giận dữ.

- Ta là nữ nhi, ngủ sớm thì có ai làm chứng được? Ngươi… người nghĩ ta là… nghĩ ta là hạng người như thế nào?

Lý Liên Hoa áy náy nói:

- Xin lỗi, ta vô ý…

Vẻ mặt Khang Huệ Hà tràn ngập giận dữ.

- Nếu như không việc gì cần hỏi nữa thì Lý lâu chủ có thể đi được rồi.

Lý Liên Hoa liên tục xin lỗi, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng của Khang Huệ Hà. Thấy Phương Đa Bệnh vẫn còn ở trong phòng Long Phú Tiệp, Lý Liên Hoa chậm rãi đi một vòng quanh đình viện, rồi bước vào trong phòng của Quan Hà Mộng.

Lúc này đêm đã khuya, từ cửa nhìn vào, gương mặt của Tô Tiểu Dung chìm trong bóng tối nên không còn thấy đáng sợ. Hắn đốt đèn cầy lên, cúi người xuống quan sát Tô Tiểu Dung thật cẩn thận. Nghĩ một lát, hắn lại thò tay vén vạt áo nàng lên. Dưới áo hiện lên vết thương do kiếm gây ra. Miệng vết thương sưng đỏ, da thịt tái nhợt, có quầng tím nhạt do máu bầm. Lý Liên Hoa ấn vào thi thể nàng thì thấy đã hoàn toàn cứng ngắc và rất lạnh. Những vết thương mấy ngày trước vẫn chưa khép lại, khiến cho thiếu nữ mình đầy thương tích, vô cùng bi thảm đáng thương. Tuy nhiên vết thương bị bắn trước ngực nàng lại rất sạch sẽ, có màu tái nhợt, dường như máu đã chảy hết theo một tiễn đó. Lý Liên Hoa nhíu mày, cẩn thận quan sát mũi tên ở cuối giường. Đầu mũi tên đó có ngạnh, lại móc vào tấm phản của chiếc giường gỗ sam, chẳng trách khi nhổ ra trên mũi tên cũng không có nhiều máu. Hắn nhìn xuống, đột nhiên thấy trên mặt đất có một vết trắng nhàn nhạt do vật bị va cham tạo ra, dưới ánh đèn trông rất đẹp. Đó là vật gì vậy? Hắn ngẩng đầu lên thì thấy trên bệ cửa sổ có một dấu vết mờ mờ. Đó là vết của một nửa chiếc giày. Dấu giày vô cũng rõ ràng, ngay cả vết vải bông trên đế giày cũng thấy được. Nhìn hơi giống với một chiếc giày của nam nhân, chỉ có điều phần đế sau có hơi ngắn. Đó là vết giày của ai?

Lý Liên Hoa suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên mở cửa, đi sang phòng Tô Tiểu Dung ở bên cạnh. Lúc này, cửa ra vào không hề khóa, mùi thuốc trong phòng nàng vẫn còn rất nồng, trên bàn còn có một chiếc chén không, dưới đất có một cái gương đồng bị vỡ. Hắn nhìn ra ngoài một lúc rồi thở dài, đóng cửa lại.

- Lý Liên Hoa chết tiệt. – Phương Đa Bệnh bước ra từ phòng Long Phú Tiệp với vẻ mặt đầy thắc mắc. – Mọi việc thực sự càng ngày càng cổ quái, đêm qua đúng là Long Phú Tiệp có đi tới phòng của Quan Hà Mộng.

Lý Liên Hoa ngạc nhiên hỏi:

- Nàng thực sự có tới?

Phương Đa Bệnh cười khổ.

- Không những là có tới, mà còn nhìn thấy hung thủ. Nàng ta nói hung thủ thi triển một chiêu Lạc Diệp Bàn Sa, chỉ có điều không nhìn rõ là ai. Ngươi nói như thế có kỳ lạ không? Tiểu nữ này có đáng tin không?

Lý Liên Hoa nói:

- Có lẽ… có lẽ đáng tin chứ? – Hắn tự lầm bầm một mình. – Án mạng không đầu mối đa phần đều không thấy được hình dáng hung thủ, nhưng đêm qua lại có tới hai người nhìn thấy hung thủ. Nói tóm lại, giờ Dần đêm qua, Lương Tống, Long Phú Tiệp, Dương Thùy Hồng đều từng đi qua phòng Quan Hà Mộng, ít nhất thì cũng đã đến bên ngoài…

Phương Đa Bệnh không nhịn được nữa bèn nói:

- Những chuyện đó ta biết rồi. Liên Hoa chết tiệt! Rốt cuộc thì ngươi có nghĩ ra ai là hung thủ giết Tô Tiểu Dung không vậy? Nói không chừng người giết Tô Tiểu Dung lại là Giác Lệ Tiếu…

Lý Liên Hoa liếc mắt nhìn y mấy lần, đột nhiên thở dài, rồi nói vô cùng nghiêm túc:

- Ngươi thông minh như vậy… không nên hỏi ta mới đúng.

Hắn sửa sang lại trang phục, sau đó làm bộ như tiên sinh dạy học, nghiêm trang thong thả bước đi một hai bước, rồi chỉ về phiá vết giày in trên bệ cửa phòng Quan Hà Mộng.

- Nhìn thấy rồi chứ?

Phương Đa bệnh bị hắn hỏi như vậy thì cau mày nói:

- Ngươi coi bổn công tử là người mù hả? Đương nhiên là nhìn thấy. Sáng sớm nay ta đã thấy rồi… Đương nhiên đó là vết giày của hung thủ để lại.

Lý Liên Hoa lắc đầu, ra vẻ rất đáng tiếc. Hắn mở cửa phòng ra, hai người đi vào trong. Lý Liên Hoa chỉ về phía màu trắng mờ mờ trên đất.

- Nhìn thấy rồi chứ?

Phương Đa Bệnh nói:

- Không thấy… giờ thấy rồi… Lý Liên Hoa! Ngươi điên rồi sao?

- Nếu như sau này ta thực sự bị điên, thành ra ngốc nghếch như ngươi thì đúng là ta không cam tâm. – Lý Liên Hoa thở dài rồi nói. – Ta dạy dỗ để ngươi thông minh hơn một chút…

Phương Đa Bệnh bị hắn chọc cho tức sôi máu lên, nổi giận nói:

- Lý Liên Hoa! Ngươi lại dám trêu chọc bổn công tử!

Lý Liên Hoa khẽ thở dài.

- Trẻ con không dễ dạy… Phương đại công tử. – Hắn đứng ở cửa phòng, gõ nhẹ vào cánh cửa một cái. – Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì bốn người Long, Dương, Lương, Kng đã nói một chút rồi. Nếu như mọi người đều nói thật, vậy thì việc xảy ra trước cửa phòng vào giờ Dần ngày hôm qua là như thế này: sau khi Quan Hà Mộng đi ra ngoài mua thuốc, có kẻ lạ mặt bay qua nóc phòng của hai người Lương, Long, đến phòng Quan Hà Mộng giết chết Tô cô nương. Lương đại hiệp cùng Long cô nương đều nghe thấy âm thanh lạ nên đuổi tới đây. Long cô nương đến trước một bước, nhìn thấy hung thủ giết người dùng chiêu Lạc Diệp Bàn Sa giết chết Tô cô nương. Sau đó nàng ta đuổi theo. Kẻ lạ mặt đó vọt qua ngoài cửa sổ, chạy thoát. Khi Long cô nương đi ra khỏi cửa lớn thì bị Lương đại hiệp nhìn thấy… có đúng không?

Phương Đa Bệnh gật đầu rồi hỏi:

- Dương Thùy Hồng và Khang Huệ Hà thì sao?

Lý Liên Hoa nói:

- Bọn họ đều đang ngủ.

Phương Đa Bệnh “hừ” một tiếng:

- Toàn là nói dối.

Lý Liên Hoa mỉm cười.

- Chỉ dựa vào mấy điều này, ngươi nghĩ ai khả nghi nhất?

- Long Phú Tiệp! – Phương Đa Bệnh nói như đinh đóng cột. – Nàng ta nhìn thấy hung thủ, sao không đuổi theo qua cửa sổ mà lại đi ra từ cửa lớn? Tại sao nàng ta không đuổi tới cùng? Tại sao lại không gọi người tới? Chưa nói đêm khuya như thế mà nàng ta lại không ngủ được đã là chuyện vô cùng khả nghi.

Lý Liên Hoa liên tục gật đầu rồi hỏi:

- Còn gì nữa không?

Phương Đa Bệnh ngẩn người.

- Còn có… còn có… còn có… - Y suy nghĩ một lúc rồi trừng mắt nói. – Còn có kẻ lạ mặt kia không biết là thật hay giả, nói không chừng Lương Tống và Long Phú Tiệp thông đồng với nhau, đánh lừa mọi người.

Lần này, Lý Liên Hoa liên tục lắc đầu.

- Không phải như vậy, không phải như vậy.

Phương Đa Bệnh giận dữ nói:

- Nếu không phải như thế thì như thế nào?

Lý Liên Hoa đằng hắng một cái, rồi rung đùi đắc ý.

- Quân tử thường thoải mái, tiểu nhân thường ưu tư, sao lại nghi ngờ người khác một cách dễ dàng như vậy chứ…

Phương Đa Bệnh giận tím mặt, hét:

- Ngươi là quân tử, còn ta là tiểu nhân sao?

Lý Liên Hoa lắc đầu, nghiêm mặt nói:

- Hung thủ chính là kẻ nhìn thấy Tiểu Đào Hồng vào ngày hôm đó. Như vậy trong năm người Quan, Dương, Long, Lương, Khang nhất định có một là hung thủ. Nói cách khác, trong năm người nhất định có một người nói dối về chuyện đêm hôm qua.

Phương Đa Bệnh nói:

- Đúng vậy…

Lý Liên Hoa lại nói:

- Tình cảm của Quan Hà Mộng đối với Tô Tiểu Dung rất chân tình nên chắc chắn không phải là hung thủ. Nếu như hắn muốn giết chết Tô Tiểu Dung thì đã lặng lẽ giết chết ở giữa đường rồi, sao phải đợi tới lúc này mới ra tay khiến cho dư luận xôn xao? Cho nên có thể tin chuyện Quan hiệp y nói là đi mua thuốc. Chưa kể việc hắn có đi mua thuốc hay không thì chỉ cần hỏi tiệm bán thuốc là có thể biết, nên chuyện này cũng không thể giả được.

Phương Đa Bệnh gật gù:

- Có lý.

Lý Liên Hoa tiếp tục nói:

- Như vậy, hung thủ sẽ ở trong nhóm người Long – Dương – Lương – Khang. Mà nói về hành tung đêm qua của bọn họ thì đơn giản là: Long cô nương nói hung thủ thi triển Lạc Diệp Bàn Sa, coi như đã chỉ ra hung thủ là Dương Thùy Hồng. Lương Tống chỉ ra Long cô nương là hung thủ. Còn Dương Thùy Hồng cũng Khang Huệ Hà đều nói là đang ngủ, coi như nói bọn họ không phải là hung thủ đúng không?

Phương Đa Bệnh nghĩ mất một lúc lâu mới hiểu ra:

- Ồ…

Lý Liên Hoa mỉm cười.

- Đây là một vấn đề rất đơn giản, tóm lại chỉ có một người nói dối. Long cô nương nói Dương Thùy Hồng là hung thủ, Dương Thùy Hồng lại nói mình không phải, vậy thì trong hai người Dương Thùy Hồng và Long cô nương nhất định có một người đang nói dối. Nếu Dương Thùy Hồng nói dối thì y chính là hung thủ. Như vậy, việc Lương Tống nói hung thủ là Long cô nương, thì trừ phi Lương Tống cũng đang nói dối, còn lại giả thiết này không khớp với chuyện chỉ có một người nói dối. Vì thế, Dương Thùy Hồng không nói dối, như vậy thì người nói dối chính là Long cô nương. Giả thiết Long cô nương nói dối, vậy thì Dương Thùy Hồng và Khang Huệ Hà đúng là đang ngủ. Lương Tống nhận định Long cô nương là hung thủ cũng không sai, vì thế…

Phương Đa Bệnh chợt hiểu ra.

- Ta hiểu rồi! Vậy thì chỉ có một mình Long cô nương nói dối, như thế nàng ta chính là hung thủ!

Y vô cùng vui mừng, cho dù Lý Liên Hoa nói nhiều hơn nữa thì Phương đại công tử đã nhận định hung thủ chính là Long Phú Tiệp từ trước. Rõ ràng y thông minh hơn Lý Liên Hoa nhiều.

- Nhưng mà…

Lý Liên Hoa vẫn tỏ ra hết sức ôn hòa và cực kỳ kiên nhẫn. Hắn mỉm cười rồi nói:

- Ngươi đừng quên, để kết luận Long cô nương là hung thủ thì điều kiện đầu tiên đó là trong bốn người chỉ có một người nói dối. Nếu như trong bốn người đó, không phải chỉ có một người nói dối thì những phán đoán ở trên hoàn toàn vứt đi.

Phương Đa Bệnh đang muốn cười to lại bị sặc một cái.

- Khục khục… khụ khụ khục… không thể có chuyện đó, lẽ nào hung thủ không phải là một người?

Lý Liên Hoa nói:

- Nếu như hung thủ có hai người, ba người thậm chí còn nhiều hơn nữa, thì có mười Tô Tiểu Dung cũng bị giết, chẳng cần đợi đến khi Quan Hà Mộng đi khỏi mới ra tay.

Phương Đa Bệnh miễn cưỡng đồng ý.

- Những gì ngươi vừa nói rất có lý.

Lý Liên Hoa tiếp tục nói một cách từ tốn:

- Nếu như Long cô nương là hung thủ, vậy thì nàng ta đã lấy mũi Phong Trần Tiễn đó, và kẻ bắn một tiễn vào người Tô Tiểu Dung nhất định là nàng. Chỉ có điều kỳ lạ là nàng ta dùng tiễn của Lương Tống, tại sao lại giá hoạ cho Dương Thùy Hồng? Chuyện này không phải rất lạ sao? Nếu như nàng ta nói thấy Lương Tống bắn Phong Trần Tiễn thì có lẽ còn hợp lý hơn một chút?

Phương Đa Bệnh lại ngây người ra, nghe Lý Liên Hoa nói tiếp:

- Hơn nữa, lần đầu Tô Tiểu Dung bị hại ở trên núi Tiểu Thanh, lúc làm lễ, rõ ràng nàng ta ngồi ở bàn thứ bảy…

- A! – Phương Đa Bệnh thốt lên một tiếng, đột nhiên nhớ ra lúc đó đúng là Long Phú Tiệp ngồi cùng bàn với Lý Liên Hoa, không hề rời khỏi chỗ. – Lẽ nào hung thủ không phải là Long Phú Tiệp sao?

Lý Liên Hoa cười cười.

- Muốn biết Long cô nương có phải là hung thủ không, thì phải biết được trong bốn người chỉ có một người ói dối hay là nhiều hơn? Nếu như không phải chỉ một người nói dối thì có lẽ hung thủ không phải là Long cô nương.

Phương Đa Bệnh nhíu mày.

- Vậy làm sao mà ta biết được cuối cùng thì có mấy người nói dối? Nếu như không phải là hung thủ, vậy tại sao phải lừa gạt người khác làm gì?

Lý Liên Hoa vẫn nói thật chậm rãi:

- Không phải là hung thủ thì đương nhiên không cần gạt người khác. Nhưng nói không chừng không phải là gạt người, mà là bản thân đã bị đánh lừa?

- Hả? – Phương Đa Bệnh há mồm trợn mắt, dường như không theo kịp với mạch suy nghĩ của Lý Liên Hoa nên đành hỏi lại. – Cái gì?

Vẫn giữ thái độ khoan dung hòa ái, Lý Liên Hoa nhìn Phương Đa Bệnh với ánh mắt đồng tình.

- Có lúc con người không định nói dối, chỉ có điều những gì mắt nhìn thấy chưa chắc đã là sự thực mà thôi.

Phương Đa Bệnh ngơ ngác hỏi:

- Nói vậy là sao?

Lý Liên Hoa nói thật ôn hòa:

- Nói cách khác, trong bốn người đó có người không hẳn là muốn nói dối, nhưng mà nói chưa hẳn đã là sự thực.

- Vậy là thế nào?

Phương Đa Bệnh thành tâm thành ý thỉnh giáo, theo Lý Liên Hoa vào tận trong phòng, Lý Liên Hoa vạch vạt áo của Tô Tiểu Dung rồi ghé tai Phương Đa Bệnh nói một lúc, y liền thốt lên một tiếng:

- A!

- Sao?

Lý Liên Hoa lấy một món đồ trong túi áo nhét vào miệng của Phương Đa Bệnh, không cho y kêu to, thiếu chút nữa khiến y sặc chết.

- Khục khục… Lý Liên Hoa chết tiệt…

Y còn chưa mắng xong, Lý Liên Hoa đã phất tay áo, nhanh chóng bỏ đi.

- Ngươi từ từ suy nghĩ đi, ta đi ăn cơm đây.

Phương Đa Bệnh vội vàng lấy vật ở trong miệng ra, đưa lưỡi liến thử thì thấy có vị ngọt. Y nhìn kỹ, thì ra đó là một viên kẹo hỉ. Khi y chạy ra ngoài đã không thấy bóng dáng của Lý Liên Hoa nữa, chẳng biết hắn đã đi đâu ăn cơm rồi. Y giậm chân quay người đi tới một căn phòng ở sau lưng, đá tung cửa chính, túm lấy một người trong phòng.

- Theo ta!

Trong phòng còn có một người khác, người đó đứng dậy, nhìn y đầy thắc mắc.

- Bỏ người ra! Ngươi muốn làm gì?

Phương Đa Bệnh nhìn gã cười lạnh lùng.

- Ta bắt hung thủ sát hại nghĩa muội của ngươi. Ngươi có ý kiến gì sao?

Người kia nghe thấy vậy thì sững sờ, sắc mặt đầy nghi ngờ.

- Hung thủ… hung thủ…

Phương Đa Bệnh đỡ người bị phong bế huyệt đạo lên.

- Hung thủ chính là nàng ta.

Người mặt mũi trắng bệch trong phòng chính là Quan Hà Mộng, mà người bị Phương Đa Bệnh túm trong tay chính là Khương Huệ Hà.

Sau thời gian nửa nén nhang.

Trong đình viện khách điếm Võ Lâm.

Đám người Lương Tống, Dương Thùy Hồng, Long Phú Tiệp lần lượt đi ra, trên mặt mỗi người đều tràn ngập kinh ngạc, liên tục quay sang nhìn nhau. Dường như không một ai từng nghĩ tới hung thủ lại là Khang Huệ Hà. Phương Đa Bệnh điểm mười huyệt đạo trên người nàng ta rồi đặt ngồi dưới đất. Bởi vì chăm sóc Tô Tiểu Dung mấy ngày không ngủ nên Quan Hà Mộng rất tiều tụy, lại gặp phải chuyện Tô Tiểu Dung bị giết nên không còn đứng vững được, thậm chí còn sốt cao. Gã run run đứng ở một bên, kinh ngạc nhìn Phương Đa Bệnh. Vừa rồi Khang Huệ Hà ở trong phòng chăm sóc cho gã, thiếu nữ này có gương mặt rất ôn nhu, sao lại… sao lại giết chết Tô Tiểu Dung?

Phương Đa Bệnh “ừm hừm” hai tiếng, bắt chước Lý Liên Hoa mỉm cười từ từ, chỉ khác ở chỗ Lý Liên Hoa cười thì khiêm tốn ôn hòa, còn Phương Đa Bệnh cười như vậy khiến cho người ta sởn hết gai ốc. Y nói đầy đắc ý:

- Ta đã tìm ra, hung thủ chính là Khang Huệ Hà.

Người trong đình việc đều tỏ vẻ không tin. Long Phú Tiệp lạnh lùng nhìn Dương Thùy Hồng, trên gương mặt y tràn ngập xấu hổ. Lương Tống thì hết nhìn Khang Huệ Hà lại nhìn Long Phú Tiệp một cách kinh ngạc. Phương Đa Bệnh giẫm chân lên ghế rồi nói:

- Khang Huệ Hà! Ngươi có gì muốn nói nữa không? Ngươi là hung thủ giết người!

Khang Huệ Hà bị y điểm huyệt ngồi đó, chực khóc:

- Ta chưa từng làm hại Tô cô nương. Chuyện đêm qua như thế nào, ta không biết gì cả. Cho dù Phương công tử gia nghiệp lớn, cũng có tiếng tăm trong giang hồ, nhưng không thể ngậm máu phun người được! Chưa kể ta… ta là nữ nhi, danh tiết quan trọng như thế nào chứ…

Phương Đa Bệnh quát:

- Nói láo! Rõ ràng trong tiệc cưới ở tiểu trúc Dã Hà, ngươi lén lấy Tiểu Đào Hồng, ám sát Tô Tiểu Dung không thành, nên mới ở trong khách điếm đợi đến khi Quan Hà Mộng rời khỏi Tô Tiểu Dung đi mua thuốc, liền nhân cơ hội đó đâm chết nàng, có phải không?

Khang Huệ Hà bật khóc.

- Ngươi… ngươi… ngươi ngậm máu phun người… tại sao ta lại giết Tô cô nương chứ? Ta với nàng ấy không thù không oán, sao ta phải giết cô nương ấy ?

Phương Đa Bệnh không nói lên lời, ngừng một chút, y liền chuyển đề tài:

- Trên người Tô Tiểu Dung có rất nhiều vết thương do Tiểu Đào Hồng gây ra. Tuy sắc bén nhưng Tiểu Đào Hồng rất ngắn. Do cách một tấm chăn bông, ngươi đâm nàng ấy rồi vứt hung khí bỏ chạy. Nhưng Tô Tiểu Dung chưa chết ngay mà tử vong do bị mất máu. Những vết thương trên người Tô Tiểu Dung bị tấy đỏ lên, rõ ràng là sau khi bị thương, nàng chưa chết ngay, đồng thời cũng chứng minh những vết đâm đó có từ rất sớm. Còn mũi tên đâm vào người Tô Tiểu Dung mà Long cô nương nhìn thấy xảy ra vào giờ Dần. Mũi tên đó rất chính xác, miệng vết thương không bị tấy, không có dấu vết nào khác, chứng minh lúc mũi tên dài đâm vào ngực thì Tô cô nương đã chết rồi. Cho nên người dùng Tiểu Đào Hồng đâm Tô cô nương và người đâm mũi tên vào ngực nàng là hai người khác nhau. Tuy Long cô nương nhìn thấy người đâm tên nhưng người đó cũng không phải là hung thủ. Bởi vì căn bản y đâm phải một người đã chết.

Long Phú Tiệp khẽ giật mình, bất giác liếc sang Dương Thùy Hồng, ánh mắt như có chút nghi hoặc. Dương Thùy Hồng nghe Phương Đa Bệnh nói vậy, cũng lộ vẻ kinh ngạc, đột nhiên nói:

- Đúng vậy! Mũi tên trên ngực Tô cô nương là do ta đâm, nhưng người giết cô nương ấy không phải là ta. – Y nhìn Phương Đa Bệnh. – Phương công tử phân tích rõ như vậy khiến cho Dương mỗ vô cùng ngạc nhiên. Thực ra đêm qua… - Ánh mắt của y nhìn thẳng vảo mặt Quan Hà Mộng. – Đêm qua, người mà ta muốn giết không phải là Tô cô nương mà là Quan đại hiệp.

Tất cả mọi người nghe thấy vậy đều giật mình. Quan Hà Mộng cũng rất ngạc nhiên. Lại nghe Dương Thùy Hồng nói một cách lạnh lùng:

- Dương mỗ chịu ơn Quan đại hiệp cứu mạng, vốn không nên bất kính với Quan đại hiệp. Nhưng ngày hôm đó, Dương mỗ cùng sư đệ tới xin cứu, rõ ràng Quan đại hiệp có linh dược trong tay nhưng lại khoanh tay không cứu sư đệ của mỗ. Dương mỗ nghĩ mãi không hiểu… - Giọng y đột nhiên cao lên nhưng lại có phần thê lương. – Rõ ràng Quan đại hiệp có kỳ dược “Thu Ba” dùng để giải độc, tại sao lại nói là thiếu thuốc, không cứu sư đệ của Dương mỗ? Lẽ nào ngươi chỉ có danh đại hiệp hão huyền, không nỡ bỏ một chút Thu ba để cứu người?

Sắc mặt của Quan Hà Mộng tái nhợt.

- Quý sư đệ trúng phải loại độc mà Quan Âmỗ chưa từng thấy. Trong y thư có ghi rằng cỏ “không nhãn” có thể trị liệu. Có điều Quan Âmỗ không phải là không cứu, mà là không có loại dược liệu này.

Dương Thùy Hồng tức giận nói:

- Kỳ dược Thu Ba có thể giải được bách độc! Ngươi… lẽ nào do trong y thư không ghi Thu Ba có thể giải được chất độc này mà ngươi để cho hắn chết sao… Ngươi cũng biết thể chất của hắn đặc biệt, bị ong mật đốt khiến cho toàn thân bị phù. Cho dù ngươi không nỡ bỏ ra một chút Thu Ba nhưng chỉ cần ngươi ra tay chữa trị thì có lẽ hắn cũng không chết như vậy. Đồ lang băm giết người, lang băm giết người!

Phương Đa Bệnh vốn đang kinh ngạc, nhưng khi nghe thấy mấy chữ “lang băm giết người” thì lại suýt chút nữa phì cười. Trên đời này lang băm thật là nhiều… Quan Hà Mộng đập mạnh vào bàn đá, khiến cho cái bàn nứt toác:

- Y thư không ghi chép lại rõ ràng làm sao ta dám tự ý mình làm bừa? Sử dụng dược liệu bừa bãi, có khác nào lấy người để thử thuốc, xem mạng con người như cỏ rác?

Dương Thùy Hồng vẫn nói lạnh lùng:

- Chẳng phải là ngươi xem mạng người như cỏ rác, mà là ngươi bảo thủ, ngu xuẩn! Chẳng lẽ ngươi là một vị hiệp y chỉ biết nói bậy? Trong y thư không ghi thì ngươi không làm? Chúng ta gọi ngươi là Nhũ Yến Thần Châm thì có ích gì? Lang băm! Lang băm! Ta không giết ngươi thì thấy có lỗi với những anh linh đã chết vì ngươi.

Nói xong, y rút cây Bạch Mã Kim Lạc Tiên ra khiến cho trong không khí vang lên một tiếng nổ nhỏ. Trán Dương Thùy Hồng nổi đầy gân xanh.

- Ta biết tài nghệ không bằng người nhưng cũng mời Quan đại hiệp bước ra đây! Cho dù ta không báo được thù cho sư đệ nhưng được chết trong tay ngươi cũng không uổng một kiếp người.

Quan Hà Mộng nổi giận nói:

- Ăn nói linh tinh!

Gã nghĩ lại một chút thì nhận ra mình cũng chưa từng làm việc gì mà trong sách không ghi nên không biết trả lời Dương Thùy Hồng thế nào. Quan Hà Mộng cảm thấy rất phẫn uất, liền phất tay áo định ra tay. Đúng lúc này, Phương Đa Bệnh khoác một tay lên vai Dương Thùy Hồng, một tay lên vai Quan Hà Mộng, đè xuống mà nói:

- Muốn đánh nhau thì đợi bổn công tử nói xong rồi đánh cũng chưa muộn. Tới lúc đó, ta không thèm ngăn cản. – Sau đó y một chiêu kéo lại Khang Huệ Hà đang bò trên mặt đất, cười với nàng ta rồi nói. – Bổn công tử còn chưa nói xong, sao ngươi đã định đi rồi?

Mọi người trong đình viện hơi giật mình, kinh ngạc quay sang nhìn về phía Khang Huệ Hà. Phương Đa Bệnh lại đằng hắng một cái, tỏ rõ đắc ý trong lời nói của mình.

- Giờ Dần đêm qua, sau khi cùng bổn công tử làm thơ liên cú xong, Dương Thùy Hồng thay đổi y phục dạ hành tới hành thích Quan Hà Mộng. Võ công Dương Thùy Hồng không bằng Quan Hà Mộng nên phải chờ đợi mấy ngày trong khách điếm, cho đến khi Quan Hà Mộng mệt mỏi vì chăm sóc cho Tô Tiểu Dung, ảnh hưởng tới nguyên khí, không còn sức cảnh giác thì y mới ra tay đánh lén. Lúc phi qua nóc phòng Lương Tống, bị Lương Tống phát hiện nên mới nhận một mũi Phong Trần Tiễn. Nhưng y không ngờ hôm đó Quan Hà Mộng đi mua thuốc, đến giờ Dần vẫn chưa về. Ánh sang trong phòng Quan Hà Mộng hơi tối, y chỉ thấy trên giường có người nằm. Khi đó, y chợt nảy ra ý định giá họa cho Lương Tống, nên mới dùng Phong Trần Tiễn đâm người nằm trên giường. Sau khi đâm xong, y mới phát hiện ra người nằm trên giường không phải Quan Hà Mộng, hơn nữa người đó cũng đã chết rồi. Lúc này, Long cô nương đuổi tới cửa, nên y phải vội vã trốn qua cửa sổ. Trong lúc vội vàng, y sơ ý để lại dấu giày trên bệ cửa.

Dương Thùy Hồng bị y vỗ cho một cái cảm thấy nửa người tê dại thì trong lòng có chút kinh sợ võ công của vị công tử này, khi nghe tới đó liền gật đầu. Phương Đa Bệnh nhìn thấy y gật đầu, lại càng đắc ý hơn.

- Ha ha… sau đó Long cô nương nhìn thấy có người hành thích, liền chạy vào trong phòng mới phát hiện một thứ trên mặt đất, từ đó mới hoài nghi kẻ giết người là ai.

Nói xong Phương Đa Bệnh nhìn về phía Long Phú Tiệp. Chỉ thấy gương mặt nàng lộ vẻ kinh ngạc, rồi chẳng hề do dự, khẽ gật đầu.

- Thứ gì?

Lương Tống ngạc nhiên hỏi. Phương Đa Bệnh tiếp tục xổ một tràng tới mức nước bọt văng tung tóe:

- Trên sàn, trong phòng của Quan Hà Mộng có một vết mờ màu trắng, dưới ánh đèn phản chiếu thì có bảy màu. Đó là ánh sáng của trân châu. Mà một cái vết to như vậy, nếu không phải một viên chân trâu bị giẫm vỡ thì có thể nói là tương đối to. Ta đoán chắc là Long cô nương thấy được dấu vết đó ở trong phòng…

Thấy Long Phú Tiệp lại gật đầu, tất cả mọi người đồng thanh hỏi:

- Vật gì?

Phương Đa Bệnh như đang thừa nước đục thả câu liền châm thêm một chút lửa:

- Phượng Đầu Thoa! Long cô nương nhặt cái trâm phượng lên rồi đi ra ngoài thì bị Lương Tống nhìn thấy, cho nên Lương Tống mới cho rằng nàng chính là hung thủ giết người.

Tất cả mọi người chợt bừng tỉnh. Long Phú Tiệp nhìn thấy lễ vật mừng cưới mà mình tặng cho Tiêu Tử Khâm lại có mặt ở hiện trường giết người nên rất kinh ngạc. Bởi vậy, nàng mới nhặt cây trâm rồi vội vàng bỏ đi và không hề nhắc tới chuyện đêm qua. Phương Đa Bệnh lại nói tiếp:

- Nhìn thấy Phượng Đầu Thoa và Tiểu Đào Hồng thì sẽ rõ thương thế của Tô Tiểu Dung là do cái gì gây ra. Khi Tô cô nương còn ở tiểu trúc Dã Hà cũng bị chính hai vật này gây thương tích khắp người, tới mức gần chết.

Lương Tống ngạc nhiên hỏi:

- Nhưng tại sao lại có người muốn lấy hai thứ đó để giết người?

Phương Đa Bệnh “hừ” một tiếng rồi làm như không nghe thấy câu hỏi của gã.

- Những người biết lễ vật mừng đám cưới của hai người Tiêu, Kiều có Tiểu Đào Hồng và Phượng Đầu Thoa thì chỉ có các vị. Cho nên nhất định hung thủ nằm trong số các vị.

- Nhưng ta vẫn không hiểu vì sao Tô cô nương lại ở trong phòng của Quan Hà Mộng? – Dương Thùy Hồng cau mày. – Chuyện này rất vô lý.

Phương Đa Bệnh càng tỏ ra đắc ý hơn.

- Điểm này rất quan trọng, bởi vì nó cho biết hung thủ là ai.

Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

- Ở trong phòng của Tô Tiểu Dung có một bát thuốc đã uống hết. – Phương Đa Bệnh nói tiếp. – Mỗi ngày, Quan Hà Mộng đều sắc thuốc vào giờ Dậu, tới giờ Tuất thì mang cho Tô Tiểu Dung uống. Nếu chén thuốc đã uống hết vậy thì vào giờ Tuất đêm qua, Tô Tiểu Dung vẫn còn sống. Trong phòng còn có một tấm gương đồng bị vỡ, hơn nữa khi bị sát hại, trang phục của Tô cô nương vẫn hết sức chỉnh tề. Có thể đoán được, sau khi Quan Hà Mộng cho nàng uống thuốc không lâu thì nàng tỉnh lại, nhưng lúc này, Quan Hà Mộng không có mặt ở đó. Tô Tiểu Dung ngồi dậy đi tất, xỏ giầy, tới khi thấy dung nhan bị phá hủy ở trong gương thì thật sự sợ hãi nên mới đến phòng của Quan Hà Mộng nhờ giúp đỡ. Nếu Quan Hà Mộng ra ngoài, nhất định sẽ khóa cửa phòng lại. Ngoại trừ hắn và chủ nhà trọ ra, người có chìa khóa chắc chắn chỉ có Tô Tiểu Dung, nên nàng mới tự mình đi vào trong phòng.

Tất cả mọi người đều gật đầu. Phương Đa Bệnh ngồi lên trên chiếc bàn đá, tiếp tục nhìn xuống nói thật chậm rãi:

- Nếu giờ Tuất nàng vẫn còn sống mà giờ Dần đã chết thì chắc chắn thời điểm bị sát hại vào khoảng giờ Hợi hoặc giờ Tý. Mà lúc đó, Dương Thùy Hồng và Lương Tống đang làm thơ liên cú với ta, nên người giết Tô cô nương không phải là Dương Thùy Hồng và Lương Tống. Nếu Long cô nương giết Tô Tiểu Dung vào giờ Hợi hoặc giờ Tý thì giờ Dần đêm qua nàng sẽ không xuất hiện ở trong phòng, chưa kể thời điểm Tô Tiểu Dung bị hại lần đầu tiên, từ đầu tới cuối Long cô nương vẫn ngồi một chỗ bên cạnh Lý Liên Hoa, không thể phân thân để giết người, cho nên hung thủ không phải nàng. Nếu hung thủ không phải nàng…- Phương Đa Bệnh nhún vai. – Vậy thì chỉ có thể là nàng ta.

Y ngắm Khang Huệ Hà bị mình điểm á huyệt đang ngồi dưới đất.

- Các phòng của chúng ta theo thứ tự là của Lý Liên Hoa, bổn công tử, Quan Hà Mộng, Tô Tiểu Dung, Khang Huệ Hà, Long Phú Tiệp, Lương Tống, Dương Thùy Hồng. Đêm hôm qua, bổn công tử… khụ khụ… ra ngoài uống rượu, không có ở trong phòng. Lý Liên Hoa bị bệnh nằm trên giường không biết gì. Nhưng có một người học võ, vậy mà đêm qua hung thủ chạy qua nóc phòng, người khác thì bắn tên trên mái, lại còn có ba người nữa đi qua đi lại bên ngoài, thậm chí còn mở cửa sổ nhảy ra và chọc một mũi tên lên phản giường, nàng ta lại nói là mình đang ngủ, nửa đêm không hề biết gì. Mọi người thấy vậy có lạ không?

Lương Tống ngẩn người. Dương Thùy Hồng giỏi tiên pháp nhưng không thạo nội lực khinh công. Y vụt qua nóc nhà rồi lại bị trúng tên, quả thực đã làm kinh động đến mọi người. Mặc dù võ công của Khang Huệ Hà không cao, nhưng nàng ta ở ngay bên cạnh phòng của Tô Tiểu Dung, lại cách phòng của Quan Hà Mộng có vài trượng, nếu nói ngủ say không hề biết gì thì quả thực khó tin. Phương Đa Bệnh lại nói:

- Chưa kể khi Tô Tiểu Dung rời khỏi phòng mình, bước vào phòng Quan Hà Mộng cũng chỉ có người gần đó mới có thể phát hiện ra. Ta đoán sau khi Tô Tiểu Dung may mắn thoát chết, tỉnh lại sẽ nói ra ai là người ra tay giết hại. Mà Quan Hà Mộng luôn túc trực bên cạnh chăm sóc nàng khiến Khang Huệ Hà không có cơ hội giết người diệt khẩu. Đêm qua Quan Hà Mộng chưa về, Tô Tiểu Dung lại vào phòng y, quả là cơ hội tốt để ra tay. Vì vậy nàng ta đã đem theo hai hung khí trộm được trong yến tiệc, đè chăn lên người Tô Tiểu Dung rồi đâm liên tiếp, sau đó vứt hung khí đi, quay về phòng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Long Phú Tiệp khẽ nói:

- Mặc dù ngươi nói rất hợp lý, nhưng vì sao Phượng Đầu Thoa của ta cũng bị cướp? Mặc dù trâm phượng có thể giết người nhưng không sắc nhọn như Tiểu Hồng Đào. Lấy nó thì có tác dụng gì?

Về điểm này Lý Liên Hoa không nói cho y biết nên Phương Đa Bệnh nghẹn họng, trong lòng thầm kêu không ổn. Trong lúc nguy cấp, y nảy ra một ý, bèn đá vào huyệt đạo Khang Huệ Hà, học điệu cười mỉm vừa vui tươi vừa giảo hoạt của Lý Liên Hoa.

- Điều này chi bằng Long cô nương hỏi nàng ta.

Tất cả mọi người liền nhìn về phía Khang Huệ Hà. Lúc này, nàng ta đã được giải á huyệt, lập tức hét lớn một tiếng chói tai:

- Không phải ta!

Phương Đa Bệnh cười lạnh rồi hỏi:

- Không phải ngươi thì là ai?

Khang Huệ Hà ngẩn người, quan sát ánh mắt của mọi người. Khi thấy tất cả đều thay đổi thái độ, nàng ta uất ức bật khóc:

- Đêm qua… đêm qua, người đâm chết Tô Tiểu Dung là ta nhưng… nhưng trên đỉnh Tiểu Thanh, ở tiểu trúc Dã Hà thì không phải ta làm nàng bị thương.

Mọi người đều rất ngạc nhiên, ngay cả Phương Đa Bệnh cũng bất ngờ.

- Cái gì?

Khang Huệ Hà bật khóc. Phương Đa Bệng đỡ nàng ta dậy, Khang Huệ Hà nói tiếp:

- Ngày ấy, vào lễ đại hôn của Tiêu đại hiệp, đúng là… ta đã trộm Tiểu Đào Hồng rồi gọi Tô Tiểu Dung. Khi đó, nàng ta không hề đề phòng nên bị ta điểm huyệt. Nhưng… nhưng… có một nữ tử áo đỏ đi theo sau rồi điểm huyệt khiến ta hôn mê. Ta không biết có người đi theo. Khi ta lấy Tiểu Đào Hồng thì ả ta liền cầm Phượng Đầu Thoa, sau đó đâm Tô Tiểu Dung ở ngay trước mặt ta… Nhìn ả ta đâm thật sự rất sợ… rất sợ…

Phương Đa Bệnh cau mày nói:

- Ai tin ngươi nói hươu nói vượn? Khắp giang hồ làm gì có nữ tử nào quái đản như vậy?

Khang Huệ Hà hét lên một tiếng:

- Ả còn… còn cúi xuống liếm lên vết thương… Yêu quái! Là yêu quái!

Mọi người quay sang nhìn nhau nhưng không một ai tin. Khang Huệ Hà vội vàng thở dốc một hơi rồi nói tiếp:

- Ả đeo mạng che mặt. Dưới tấm khăn là một gương mặt quỷ. Ả không cao lắm, tuy nhiên mỗi cử động đều rất đẹp, rất cuốn hút… nhìn có lúc thì giống tiên tử, có lúc lại giống yêu quái.

Phương Đa Bệnh chợt nghĩ, Hay là Khang Huệ Hà đã gặp Giác Lệ Tiếu? Trên đời, ngoại trừ yêu nữ đó ra thì còn ai làm được chuyện như vậy? Khang Huệ Hà lại nói:

- Ả hỏi ta rằng có phải nữ tử này đoạt ý trung nhân của ta không. Ả còn nói “bình sinh luôn đồng cảm với thiếu nữ không lấy được người thương”. Cho nên… ả… ả mới làm cho Tô Tiểu Dung trở thành… như vậy…

Mọi người chợt hiểu đầu đuôi câu chuyện. Hóa ra là Khang Huệ Hà si mê Quan Hà Mộng nhưng Quan Hà Mộng lại yêu Tô Tiểu Dung tha thiết, nên nàng ta mới nảy sinh ý định giết người. Phương Đa Bệnh liền hỏi:

- Ngươi có nhìn thấy vóc dáng của người mang mặt nạ quỷ đó không?

Khang Huệ Hà lắc đầu.

- Ả ta… - Nàng chỉ chỉ vào gáy. – Có một nốt ruồi rất nhỏ màu hồng nhìn như giọt máu đỏ tươi.

Lương Tống nghe thấy vậy không kìm nổi thốt lên một tiếng “a” rồi nói:

- Đúng là ta có gặp nữ tử đó trong tiệc cưới.

Nét mặt của Khang Huệ Hà đầy thê lương. Nàng lại nói tiếp:

- Ta nghĩ khi đó Tô Tiểu Dung đã chết, nhưng ả lại không đâm chết Tô Tiểu Dung. Sau khi bị ta điểm huyệt… Tô… Tô Tiểu Dung không biết những chuyện tiếp theo nên khi tỉnh lại chắc chắn sẽ cho rằng chính ta đã hủy hoại dung nhan của mình. Cho nên… nên… đêm qua… đêm qua, ta mới giết chết nàng ấy.

Phương Đa Bệnh cau mày.

- Vậy vết máu trên tường tiểu trúc Dã Hà ở đâu ra?

Sắc mặt của Khang Huệ Hà chợt xuất hiện vẻ khinh miệt.

- Đó là do ta lấy son vẽ lên. Ngươi tự nhận mình thông minh mà không nhìn ra.

Phương Đa bệnh xoa xoa mặt, thầm nghĩ, Lý Liên Hoa không tới căn phòng đó, nếu không chắc chắn sẽ nhận ra. Có điều dường như hắn không thích tới tiểu trúc Dã Hà nên mới bỏ đi. Hiện tại, chẳng biết đi đâu ăn cơm rồi… Nghĩ vậy nhưng ngoài miệng y lại nói:

- Theo quy tắc giang hồ thì luận võ đánh nhau khó tránh khỏi việc giết người. Nhưng dùng độc hay ám sát thì sẽ bị mọi người khinh thường. Bây giờ mấy người Phật Bỉ Bạch Thạch chắc vẫn đang ở trên đỉnh Tiểu Thanh. Ta phải đi mời họ xuống làm quen với ngươi.

***

Trong lúc Phương Đa Bệnh đang đắc chí ở trong hậu viện khách điếm thì Lý Liên Hoa ngồi ở hành lang bên cạnh khách điếm Võ Lâm ăn cơm. Hắn nhàn nhã chọn một bình rượu nhỏ, hai đĩa đậu và một chén mì. Tổng cộng tất cả bữa cơm chỉ hết tám đồng nên hắn rất vừa lòng.

Uống nửa chỗ rượu, hắn cũng ăn hết một đĩa đậu phồng. Vốn hắn đang quan sát xem khách ở đây ăn những món gì thì đột nhiên nhìn thấy bóng một chiếc áo bào màu tím. Hắn vội uống một ngụm rượu, nhanh chóng lấy bát nước nóng rửa mặt, sau đó móc khăn lau miệng, bỏ tám đồng tiền xuống, đứng dậy. Khách nhân mặc áo bào tím cũng đứng dậy. Y đội nón tre, che mặt bằng khăn đen, tay cầm theo một thanh kiếm.

Lý Liên Hoa chỉ chỉ lên trên rồi cả hai cũng đi ra ngoài

Trên ngọn Tiểu Thanh.

Bên sườn Điên Khách.

Có hai bóng người đứng lặng yên bên vách đá. Một người có vóc dáng cao lớn, mang phong thái uy nghi, còn một người thấp hơn, nhìn hơi gầy. Người cao lớn mặc áo bào màu tím. Lúc này, y đã bỏ nón tre và khăn che mặt sang một bên, đó chính là Tiêu Tử Khâm, còn người mặc áo vải màu xám là Lý Liên Hoa. Hai người đứng yên lặng rất lâu, cuối cùng Lý Liên Hoa không nhịn được nữa đành thở dài.

- Huynh ăn cơm chưa?

Tiêu Tử Khâm nghe thấy vậy thì ngẩn người.

- Ăn rồi.

Lý Liên Hoa áy náy nói:

- Ta cũng không có tiền mời huynh ăn cơm.

Tiêu Tử Khâm lại ngẩn người một lúc rồi mới nói thật chậm rãi:

- Mười năm không gặp, ngươi thay đổi rất nhiều.

Lý Liên Hoa lên tiếng:

- Vậy sao? Dù thế nào thì sau mười năm… huynh cũng thay đổi rất nhiều. Tính tình cũng trầm hơn so với ngày đó.

Tiêu Tử Khâm nói:

- Ta trở thành người như vậy là vì Uyển Vãn. Nàng thích người như thế nào, ta sẽ trở thành người như thế ấy.

Lý Liên Hoa mỉm cười.

- Chỉ cần hai người cảm thấy tốt là được rồi.

Tiêu Tử Khâm không nói gì cứ nhìn hắn chăm chú. Lý Liên Hoa thì chỉ biết nhìn quanh rồi lên tiếng với vẻ xấu hổ:

- Ta không biết tay áo bị rách…

Tiêu Tử Khâm hơi xoay người lại.

- Nếu… ngươi đã chết, tại sao còn quay về…?

Lý Liên Hoa đang luống cuống kéo cổ tay áo bị rách, nghe thấy vậy thì ngẩn người hỏi:

- Quay về?

Tiêu Tử Khâm hạ thấp giọng xuống:

- Chẳng lẽ ngươi không chịu buông tha cho nàng sao? Nàng bị ngươi hại tới mười năm. Mười năm thanh xuân của chúng ta đã đi cũng cái chết của Lý Tương Di, vậy mà vẫn chưa đủ hay sao? Tại… tại sao ngươi còn quay về?

Nét mặt của Lý Liên Hoa như đang thất thần.

- A… do Phương Đa Bệnh kéo ta tới đây. Thật ra… - Hắn chợt dừng lại rồi thở dài. – Thật ra ta cũng muốn đến thăm cố nhân, tặng chút lễ vật rồi quay về chứ chưa hề nghĩ đến…

Tiêu Tử Khâm nở nụ cười lạnh.

- Thanh danh Lý Tương Di quá cao, tới nay âm hồn vẫn chưa hóa. Giác Lệ Tiếu và Địch Phi Thanh tái xuất giang hồ, nếu ngươi không quay về… có khác nào bôi xấu thanh danh của người kia? Lại còn có những người vẫn một mực khăng khăng đi theo ngươi nữa…

Lý Liên Hoa đáp:

- Giang sơn rộng lớn nhân tài đâu cũng có. Ta tin rằng thiếu niên anh hùng thời nay còn xuất sắc hơn chúng ta thời xưa.

Tiêu Tử Khâm lạnh lùng nói:

- Ngươi tin nhưng ta thì không. Nếu ngươi đã quay về, Uyển Vãn chắc chắn sẽ thay lòng.

Lý Liên Hoa nhìn y bằng ánh mắt khó hiểu, hồi lâu mới tiếp lời:

- Tử Khâm, huynh không tin nàng…

Tiêu Tử Khâm cau mày.

- Là ta không tin nàng. Ngươi không chết, ta vĩnh viễn không tin nàng.

Lý Liên Hoa “à” một tiếng, Tiêu Tử Khâm nói tiếp:

- Nhảy xuống đi! Ta không muốn tự tay giết ngươi.

Những cơn gió lạnh thấu xuống ập về trên sườn núi khiến tà áo hai người bay phần phật. Lý Liên Hoa nhìn xuống dưới vách núi rồi vội vàng rụt đầu lại, Tiêu Tử Khâm nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng.

- Ngươi mà cũng sợ chết sao?

Lý Liên Hoa thở dài.

- Dưới đáy vực này không có cây cối, chẳng có sông suối, cũng không có cao nhân trong tuyệt động. Nếu nhảy xuống thì chắc chắn sẽ chết, nên ta thật sự rất sợ.

Tiêu Tử Khâm nâng thanh kiếm trong tay lên.

- Nếu vậy, ra tay đi.

Lý Liên Hoa hỏi nhỏ:

- Huynh muốn giết ta?

Tiêu Tử Khâm rút kiếm ra khỏi vỏ. Vỏ kiếm rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng. Ngay lập tức, ánh sáng lạnh lẽo của Phá Thành Kiếm lao thẳng tới mặt của Lý Liên Hoa.

- Đương nhiên! Ngươi biết ta đã nói là làm.

Lý Liên Hoa thả cổ tay áo bị rách xuống, xoay người, vạt áo của hắn phất phơ trong gió. Thấy hắn im lặng, trong lòng Tiêu Tử Khâm hơi ớn lạnh. Võ công của Lý Tương Di như thế nào, y hiểu rất rõ. Cho dù mươi năm không gặp, cộng thêm việc bị thương nặng năm đó khiến công lực của hắn bị suy giảm nhưng khi thấy hắn đứng trước mặt, y vẫn có cảm giác sợ hãi. Bất chợt một đường kiếm rít gió vang lên, Phá Thành Kiếm đâm thẳng vào ngực Lý Liên Hoa.

Tiểu trúc Dã Hà.

Trong phòng khách đại sảnh.

Kiều Uyển Vãn đang đứng bên cửa sổ. Tiêu Tử Khâm ăn tối với nàng xong liền nói có chút việc rồi xuống núi. Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng vằng vặc soi tỏ từng nhành cây ngọn cỏ. Mọi thứ đều vô cùng thân thuộc, không biết bắt đầu từ bao giờ, nàng đã quen với những tháng ngày như thế. Và lòng nàng không còn cảm thấy bơ vơ nữa.

- Kiều cô nương!

Nghe tiếng gõ cửa, nàng quay đầu lại thì thấy đó là Kỷ Hán Phật.

- Kỷ đại ca.

Kỷ Hán Phật rất ít khi nói chuyện với nàng, nhưng lúc này hắn tới tận nơi chắc chắn là có chuyện.

- Sức khỏe của Kiều cô nương đã tốt hơn chưa?

Bất cứ khi nào Kỷ Hán Phật cũng giữ được bình thản. Cho dù trước đây, hắn cũng không bao giờ nôn nóng khi nói chuyện.

- Đa tạ Kỷ đại ca đã quan tâm. – Nàng mỉm cười. – Cơ bản đã tốt rồi.

Kỷ Hán Phật gật đầu rồi nói bằng giọng thản nhiên:

- Mấy ngày trước, có mặt Tử Khâm nên khó nói vài lời. Hôm đó, Kiều cô nương gặp Giác Lệ Tiếu, thấy võ công của nữ yêu đó có phải rất cao không?

Kiều Uyển Vãn khẽ gật đầu.

- Khi ả bắn Băng Trung Thiền vào miệng ta, ta gần như không có khả năng chống cự. Cơ quan ám khí trên cái mặt nạ đó cùng với lực tay và độ chính xác rất giống với…

Kỷ Hán Phật nói thật chậm rãi:

- Rất giống với võ công của Bỉ Khâu?

Kiều Uyển Vãn thở dài.

- Đúng vậy.

Sắc mặt Kỷ Hán Phật trở nên nghiêm trang, hắn trầm giọng nói:

- Không dám dối cô nương. Bên trong Phạt Bỉ Bạch Thạch có nội gián của Giác Lệ Tiếu. Trong Bách Xuyên Viện có một trăm tám mươi tám nhà lao, giam cầm ba mươi phạm nhân. Vị trí của một trăm tám mươi tám nhà lao đó chỉ có bốn người chúng ta biết được. Nếu như không có ai trong số bốn chúng ta mở miệng thì chắc chắn không bị người ta phá mất ba nhà lao.

Kiều Uyển Vãn khẽ giật mình.

- Ngươi nghi ngờ…

Kỷ Hán Phật thản nhiên nói:

- Không có chứng cớ nên ta cũng chẳng dám nghi ngờ ai, chỉ muốn thỉnh giáo cô nương xem có tìm được chút manh mối gì từ Giác Lệ Tiếu hay không.

Kiều Uyển Vãn liền nói:

- Năm đó… Bỉ Khâu si mê Giác Lệ Tiếu nên ả có học được kỹ xảo võ công của ông ta cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Kỷ đại ca! Tứ Cố Môn không còn nhưng vẫn giữ được hồn phách của nó nhờ có bốn vị đại ca. Uyển Vãn không muốn nghe thấy chuyện có ai đó trong số bốn người phản bội lại ước nguyện ban đầu. – Nàng hơi nhắm mắt lại và nói thật nhỏ. – Sau khi Tương Di chết, chẳng có một ai trong số chúng ta có thể giữ được gia môn này… Chỉ có Phật Bỉ Bạch Thạch vẫn giữ được niềm kiêu ngạo của Tứ Cố Môn.

Kỷ Hán Phật khoanh tay đứng đó, lạnh lùng nhìn trăng sao bên ngoài cửa, không hề nhìn Kiều Uyển Vãn. Bất ngờ, hắn lên tiếng:

- Nàng có biết trong Bách Xuyên Viện có một lối đi ngầm hay không?

Kiều Uyển Vãn ngẩn người, lắc đầu. Kỷ Hán Phật lại cất giọng lạnh lùng:

- Nếu không có người giúp thì kẻ nào dám đào bên dưới viện của chúng ta một con đường lớn như vậy?

Kiều Uyển Vãn không nói gì, đôi mắt long lanh như chực rơi lệ. Kỷ Hán Phật trầm mặc một lúc rồi mới nói thật thản nhiên:

- Nếu như bốn người chúng ta ai cũng giữ được như vậy thì ta còn vui mừng hơn cả cô nương.

Nói xong, hắn xoay người nhanh chóng rời khỏi mà chẳng hề quay đầu lại.

Hai dòng lệ chảy dài trên gò má Kiều Uyển Vãn. Những trận gió đêm ập tới mang theo hơi lạnh phủ khắp nơi. Quay đầu nhìn trăng sao bên ngoài cửa sổ, nàng nhắm mắt lại. Tương Di! Tương Di! Nếu như huynh còn sống thì sẽ không ra nông nỗi này… Nếu như huynh còn sống, chắc chắn sẽ giữ được Tứ Cố Môn cho tới ngày nay… Nếu như huynh còn sống, chúng… chúng ta… vẫn như trước, có chung một lòng, chẳng sợ gì cả.

Kỷ Hán Phật vừa ra khỏi phòng thì nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào. Một tiểu tử áo trắng gầy như que củi đang cãi cọ với Thạch Thủy.

- Có chuyện gì?

Hắn trầm giọng hỏi. Bạch Giang Thuần cười hì hì nói:

- Tên tiểu tử này là thiếu gia nhà họ Phương có biệt danh “Đa Sầu Công Tử”. Hắn nói rằng Tử Cúc Nữ Khang Huệ Hà giết nghĩa muội Tô Tiểu Dung của Quan Hà Mộng, bảo lão tứ đi bắt người. Cả đời lão Tứ của chúng ta không bắt nữ nhân, tên tiểu tử này bảo hắn đi bắt người không được nên mới gào lên.

Kỷ Hán Phật khẽ nhíu mày.

- Có chứng cớ chính xác về việc giết người hay không?

Bạch Giang Thuần gật đầu.

- Hắn nói hoàn toàn có lý, nên chắc không sai.

Kỷ Hán Phật nói thật thản nhiên:

- Giao cho Bình Xuyên.

Bạch Giang Thuần cất tiếng cười to.

- Đã giao rồi. Chỉ có điều tên tiểu tử này cứ không chịu buông tha cho lão Tứ.

Lại nghe thấy Phương Đa Bệnh ở bên cạnh lớn tiếng:

- Nữ nhân nóng tính như hổ, nữ nhân cũng giết người, cũng phóng hỏa, cũng quyến rũ, cũng gạt nam nhân, còn đẻ con…

Kỷ Hán Phật không để ý tới y mà chỉ liếc Bạch Giang Thuần và Thạch Thủy. Lúc này, Thạch Thủy lạnh lùng sắc mặt còn Bạch Giang Thuần thì cười hì hì.

- Các vị tiền bối, hiện giờ giang hồ đại loạn, cũng ẩn giấu nhiều chuyện đau buồn. Nếu Tứ Cố Môn lại tiếp tục giong cờ nổi trống, chặn thế lực bang Ngư Long Ngưu Mã của Giác Lệ Tiếu, phía Nam chống Xích Tử Quan, ở giữa áp chế Địch Phi Thanh thì đó là phúc cho mọi sinh linh. – Bên ngoài chợt có người cất cao giọng nói. – Sau hôn lễ của Tiêu đại hiệp, ta vẫn còn ở đây. Ngoài trừ việc ăn không ngồi rồi ra, cũng muốn góp mấy lời với các vị tiền bối. Từ sau khi Lý Tương Di chết, Tứ Cố Môn tan rã, hiếm khi gặp được các vị đông đủ như thế này. Ta chỉ là một người thấp cổ bé họng, nhưng nếu các vị chấp nhận nghe lời ta nói thì có lẽ sau hôm nay, giang hồ sẽ có thay đổi.

Tất cả mọi người có mặt trong phòng đều ngơ ngác nhìn nhau. Người vừa đến có giọng nói rất trẻ. Mặc dù nói khách khí nhưng vẫn ẩn chứa một bầu nhiệt huyết tràn đầy khát vọng của tuổi trẻ. Đó là ai? Phương Đa Bệnh ngồi trong phòng nói to nên mấy người không nghe thấy tiếng bước chân của gã, điều đó cũng chứng tỏ khinh công gã rất cao, không phải là loại người rỗng tuếch. Kỷ Hán Phật khẽ nhíu mày nói:

- Vào đi.

Ngoài cửa lại vang lên tiếng cười lanh lảnh rồi một thiếu niên áo trắng, dáng người cao to, phong thái phóng khoáng xuất hiện ở cửa. Mọi người quay sang nhìn nhau, không giấu được vẻ kinh ngạc. Phương Đa Bệnh quan sát người đó từ đầu tới chân mấy lần rồi hỏi:

- Ngươi là ai?

Người vừa xuất hiện liền ôm quyền đáp lễ:

- Tại hạ là Phó Hoành Dương, đồ đệ của Vô Liêu, xuất sư không có danh hiệu. Bình sinh tại hạ không có sở trường, chỉ có hai chữ “Cuồng Vọng”.

Phương Đa Bệnh bật cười ha hả.

- Hay cho tên tiểu tử cuồng vọng. Ngươi có biết mình đang ở đây nói chuyện với ai không?

Phó Hoành Dương nghiêm mặt nói:

- Đại danh Phật Bỉ Bạch Thạch vang xa như vậy, làm sao mà ta không nhận ra được? Có điều các vị không biết ta là ai mà thôi.

Phương Đa Bệnh nghe thấy vậy liền cười to, Bạch Giang Thuần cũng bật cười ha hả. Chỉ có Kỷ Hán Phật là vẫn giữ vẻ thản nhiên như cũ, hắn lên tiếng:

- Tứ Cố Môn tái hiện là chuyện nói dễ hơn làm. Bao nhiêu minh hữu năm đó, cơ bản…

Phó Hoành Dương ngắt lời hắn:

- Ta đã nghĩ kỹ hộ các vị tiền bối. Tứ Cố Môn tái hiện, chỉ cần một câu của các vị.

Phương Đa Bệnh rất thích tên Phó Hoành Dương này. Y cười thầm trong bụng bởi trên thiên hạ có rất ít người dám ngắt lời Kỷ Hán Phật. Tiểu tử này đúng là rất ngông cuồng. Kỷ Hán Phật không hề tức giận mà vẫn mỉm cười.

- Xin rửa tai nghe.

Phó Hoành Dương liền nói:

- Đối với việc Tứ Cố Môn tái hiện thì thứ nhất thiếu một vị Môn chủ, thứ hai thiếu những môn đồ trung thành. Đối vói cái chức Môn chủ này, tại hạ đề cử đại hiệp Tiêu Tử Khâm, như vậy sẽ không ai phản đối. Còn môn đồ, mười năm trước Tứ Cố Môn có các vị tiền bối, chẳng lẽ sau mười năm các vị tiền bối không thể chiêu mộ được các thiếu hiệp trên giang hồ hay sao?

Gã phất tay áo một cái, cánh cửa lớn lập tức mở ra. Bên ngoài cánh cửa của tiểu trúc Dã Hà là ngôi mộ chôn quần áo và di vật của Lý Tương Di, lúc này cắm rất nhiều nến.

- Chúng ta nguyện hiến kế, dốc sức vì đại nghiệp phục hưng Tứ Cố Môn.

Phương Đa Bệnh liếc nhìn ra ngoài, đột nhiên kêu lên một tiếng rồi nói:

- Ta biết ngươi là ai rồi. Ngươi chính là "Thiếu Niên Cuồng" nổi danh cùng với Nhũ Yến Thần Châm Quan Hà Mộng.

Phó Hoành Dương cũng cười ha hả.

- Không dám! Không dám! Phó Hoành Dương không thông đồng với Quan Hà Mộng.

Kỷ Hán Phật lạnh lùng nhìn tên tiểu tử mới xuất hiện mấy tháng đã được giang hồ mệnh danh là "Thiếu Niên Cuồng" đưa ra kế phục hưng Tứ Cố Môn. Quả thật gã rất xứng đáng với hai chữ "ngông cuồng". Chỉ có điều hiện giờ trong Phật Bỉ Bạch Thạch chỉ bằng mặt mà không bằng lòng, còn Địch Phi Thanh và Giác Lệ Tiếu thì chuẩn bị trước mới đến. Chốn giang hồ vốn đầy rẫy những bẫy rập, muốn xây dựng lại đâu phải chuyện dễ dàng... Hắn còn chưa quyết định thì đột nhiên mành trúc trong phòng chợt lay động rồi có bóng người xuất hiện, lên tiếng với giọng run run:

- Tốt!

Bạch Giang Thuần và Thạch Thủy ngơ ngác nhìn nhau, còn Kỷ Hán Phật thì ngẩn người. Phương Đa Bệnh thốt lên một tiếng:

- Tiêu phu nhân...

Người vừa bước ra chính là Kiều Uyển Vãn. Thấy vậy, Phó Hoành Dương cất tiếng cười to.

- Tốt! Lời nói của các vị nặng ngàn cân. Bắt đầu từ bây giờ, bảy người chúng ta sẽ vì Tứ Cố Môn, vì đại nghiệp giang hồ mà chết, không bao giờ hối hận.

Phương Đa Bệnh vỗ bàn một cái, lên tiếng khen:

- Tốt! Việc phục hưng Tứ Cố Môn cho ta tham gia một phần.

Kỷ Hán Phật nhíu mày, Kiều Uyển Vãn thở gấp, mở to đôi sáng nhìn mọi ngưòi trong phòng. Không hiểu tại sao trong ánh mắt nàng lại ẩn chứa thê lương. Im lặng một chút, Bạch Giang Thuần thở dài.

- Ta cũng muốn góp một tay phục hưng Tứ cố Môn.

Thạch Thủy nói bằng giọng âm trầm:

- Ngươi rút lui hồi nào?

Bạch Giang Thuần cười gượng hai tiếng.

- Vả miệng! Vả miệng! Ta sinh ra là người của môn, chềt là người của môn.

Kỷ Hán Phật lại càng cau mày. Sau một lúc trầm mặc, khóe mắt của Kiều Uyển Vãn đột nhiên có dòng lệ lăn dài, nhỏ xuống đôi giầy thêu của nàng.

- Tử Khâm, huynh ấy... rất muốn được đảm nhiệm chức Môn chủ...

Nàng nói thật nhỏ, tuy nhiên trong câu nói lại mang một chút gì đó khẩn cầu.

Mọi người có ý phục hưng lại Tứ Cố Môn cũng chỉ là vì cố bám lấy hào quang của Lý Tương Di, Kỷ Hán Phật hiểu rõ điều này. Còn Tiêu Tử Khâm vốn thích công danh, bảo thủ, tuy rằng mấy năm gần đây đã trầm tính đi nhiều nhưng cái nết đánh chết vẫn không chừa. Nếu để y làm Môn chủ thì chắc chắn sẽ không ngồi yên. Nhìn sắc mặt thê lương của Kiều Uyển Vãn, Kỷ Hán Phật trầm mặc một lúc thật lâu rồi nói:

- Việc phục hưng còn phải bàn bạc kỹ hơn.

Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều có vẻ hưng phẩn, nóng lòng muốn thử. Nói như vậy chứng tỏ người đứng đầu Phật Bi Bạch Thạch đã chấp thuận việc này. Phó Hoành Dương mừng rỡ, ngẩng mặt lên trời thét một tiếng thật dài. Xung quanh mộ của Lý Tương Di lúc này được đốt cả trăm ngàn ngọn nến và có mấy chục thiếu niên đang xếp thành hàng dài. Ngay sau đó, sáu thiếu niên dẫn đầu đồng thanh lên tiếng:

- Tuân theo di chí của các vị tiền bối, dù có vượt núi đao biển lửa cũng không từ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.